MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[4rum fic] Học viện kì quái

power_settings_newLogin to reply
+14
milky leo
Hino Asa
Ayumi Fuuko
Carol Rido
Sariyo_miame
Kazam hitori
Elfin-Ingram
Ankh
tiểu thư Kẹo Bông
Sanyonara
Mizu Lucifer
rainbow_wings fly high
Khắc Long
arisu_darkon
18 posters

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 Empty[4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
First topic message reminder :

Tittle: Học viện kì quái.

Genre: Romance, Comedy, A little bit horror, Shounen Ai/Yaoi, Supernatural, and many more that i cant cound.

Rated: R (mình đủ tuổi viết rate này chưa nhỉ?~~~~~)

Summary:
Trong mắt tất cả mọi người, học viện Kumori là một học viện dành cho các thiên tài và những người có dòng dõi đặc biệt. Nhưng chả ai biết, hay nói đúng hơn là chả ai được phép biết, nơi đây nuôi nấng những yêu quái và những bán yêu. Một mặt để dần thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với con người, một mặt để nuối nấng chúng thành những sát thủ đi xóa sổ những yêu quái và bán yêu có ý định làm hại con người hoặc ảnh hưởng xấu đến cộng đồng yêu quái.

Tuyển diễn viên:
2 bạn chẻ có khả năng chịu ném đá là nhân vật chính nhất(nam)
2 bạn chả có khả năng chịu ném đá hơi yếu hơn làm nhân vật không chính bằng nhân vật chính nhất(một nam một nữ)
4 bạn chẻ làm nhân vật hơi hơi phụ(nam)
4 bạn chẻ làm nhân vật phản diện
1 bạn chẻ cầm đầu 4 bạn chẻ trên
1 bạn chẻ làm người có thể đọc được quá khứ, hiện tại và tương lai, đây không thuộc phạm trù nhân vật chính hay phụ mà ở giữa giữa đó.

Thể lệ đăng kí: Làm ơn điền vô cái bảng sau.

Spoiler :


Sau khi tìm được hết các nhân vật cần thiết sẽ khóa sổ, bạn chẻ nào ham hố thì bạn chỉ cho làm nhân vật phụ được thui gomen gomen~~~~

Lần đầu viết 4rum fic, có chi sai sót xin bỏ quá cho nah~~~~~~~~~`

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
Chap 1.

Có một đặc quyền tàn khốc mà chỉ con người mới có, một thứ đặc quyền không hoàn hảo.

Đó là được sở hữu ‘Trái tim’.

Trái tim là thứ cho con người những xúc cảm như giận, hờn, vui, buồn, oán, hận,___




___ và ‘tình yêu’.




Vậy tình yêu là thứ gì?

Tình yêu là thứ vừa có hình dạng méo mó kì dị xấu xí vừa xinh đẹp mê đắm lòng bao người.

Tình yêu là thứ vừa có vị đắng cay xé toạc cả lưỡi ta ra vừa ngọt ngào đến thấm vào từng thớ thịt trên cơ thể.

Tình yêu là thứ vừa bị vẩn đục đến đáng kinh tởm vừa thuần khiết đến không dám chạm tay vào.

Tình yêu là thứ vừa có cái lõi trống rỗng đến nực cười vừa đầy ắp những thứ đầy màu sắc.

Tình yêu là thứ khó hiểu thế đấy.

Vậy mà đã bao lâu rồi, dù không thể lý giải nó là gì nhưng con người luôn bị rơi vào cái bẫy vừa ngọt ngào vừa đau đớn của nó.

Thế mới nói, quyền sở hữu ‘Trái tim’ và ‘Tình yêu’ là thứ đặc quyền tàn khốc không hoàn hảo.





Nhưng thực chất, không phải chỉ con người mới có quyền sở hữu thứ đó.





---

Mái tóc đen đỏ khoác cái cặp đen của mình ngước nhìn cổng học viện một cách chán nản. Học viện nổi tiếng là chỉ thiên tài mới vào học cái quái gì chứ, rốt cục cũng chỉ là cái lò nuôi sát thủ thôi chứ gì. Cứ nói huỵch toẹt ra thế có tốt hơn là cái danh tiếng giả không. Hắn vào cái học viện này chẳng qua thiếu trò giết thời gian quá thôi, đằng nào thì với thân là hậu duệ của Cử Vĩ Hồ hắn cũng sống lâu lắm rồi, trò vui gì cũng đã trải qua vậy thử làm sát thủ một thời gian xem có thú không.

“ Tránh đường” Một tiếng hét lớn làm hắn giật mình quay lại, chỉ thấy loáng thoáng qua mái tóc đỏ, sau đó thì bị một trọng lượng đè lên người.

Hắn ngã ra phía sau, khổ nỗi là, có một cái hồ hơi nông gần đó mà rào chắn lại rất thấp, theo quán tính vật lý và hướng hắn bị xô, hắn và người kia kiểu gì cũng ngã vào cái hồ.

“ … “

Tác giả còn phải tốn tới gần 2 phút để đánh dòng chữ trên nên trước khi kịp để ý gì, hắn và người kia đã hạ cánh theo một khía cạnh bào đó ‘an toàn’ xuống hồ. Hắn vuốt phần tóc mái đen lòa xòa phía trước, cố lấy lại tầm nhìn. Chết tiệt! Quần áo ướt nhẹp cả rồi, mà lại là đồ vừa mới giặt hôm qua, thậm chí người giặt không phải là mình thì hắn vẫn rất bực tức, không thể cứ lông nhông thế này ngoài đường chứ. Ngước lên định làm một tràng mắng cho thằng vừa lao vào mình thì anh cũng đang ngước lên nhìn hắn.

Chỉ là trong tích tắc, có khi còn ngắn hơn, hắn im lặng ngắm nhìn người con trai đó.

Mái tóc đỏ như máu cắt ngắn, anh còn chả thèm vuốt phần mái hơi dài đang bám sát vào từng đường nét trên mặt mình nữa. Đôi mắt sắc,màu lục tối càng làm cái nhìn thêm lạnh lẽo. Đôi môi màu đào mở nhẹ. Quần áo ép sát vào mọi nét cong cơ thể, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông đầy khiêu khích, cánh tay hơi mảnh nhưng thanh. Không hẳn là một sắc đẹp như một đứa con gái, rõ ràng vẫn nhận ra đây là một thằng con trai, chỉ là… rất đẹp. Cả dáng người và khuôn mặt đều rất đẹp, nhìn trông hơi nhỏ nhắn nhưng vẫn mạnh mẽ. Nếu dùng một từ để tả, chắc có thể dùng từ… unisex.

Anh đứng dậy, hơi rùng mình bởi cái lạnh buổi sáng quét qua trên quần áo ướt, rũ qua nước trên quần áo và mái tóc ướt nhẹp, anh đứng đó nhìn xuống hắn.

“ Ta đã nói là tránh rồi, ngươi không tránh thì đó là lỗi của ngươi. Vì thế ta sẽ không xin lỗi ngươi đâu. “

Vứt lại một câu như thế, anh lẳng lặng đi lên hồ, cứ bỏ mặc hắn đang ngồi ngẩn ngơ ở đó. Chỉ bằng một đà nhẹ hẫng, anh đã lên được đến bờ cao gần mét và chạy tiếp vào trường. Trong thoáng chốc, hắn nghĩ mình đã thấy đôi cánh màu đen phẩy qua trước mắt mình trên tấm lưng hơi gầy gò.

Hắn cứ ngồi đờ ra đó cả nửa ngày nghĩ về cái bóng hình đó, mặc kệ việc mình đang ngồi trong một hồ nước và rất nhiều khả năng là tối nay về sẽ bị cảm, nhiều người đi qua nghĩ hắn bị thần kinh khi cứ ngồi trong hồ như ngồi ở nhà thế nhưng hắn cũng chả quan tâm cho mấy. Có vẻ như người đó là một Quạ Thiên Điểu. Nghĩ lại kiểu gì thì cũng chỉ có thể dùng một từ để mô tả người đó, là ‘unisex’. Đôi mắt nhìn lạnh toát như có thể xé toạc hắn ra, nhưng dáng người lại mảnh dẻ trông như con gái. Nếu là sát thủ phải nhìn trông khỏe mạnh chứ nhỉ.

Sau gần nửa ngày ngồi trong hồ, hắn đưa ra một kết luận.

“ Mái tóc đỏ nhìn kì quái thật. “

Dạ vâng, đây là lời nói về mái tóc hai màu đen đỏ về một người có mái tóc chỉ có màu đỏ. Vuốt lại phần tóc mai đã gần khô khi bị gió thổi trong một thời gian dài như thế, hắn đứng dậy, leo lên đến bờ rồi huýt sao về nhà, mặc kệ người đi đường có bình phẩm thế nào về một thằng quần áo ướt như chuột lột vừa đi vừa hát như thằng điên. Hắn trở về cái nơi mà người ta nói là ‘Nhà của gia tộc Tsubasa’.

Mọi người lo sốt vó lên khi thấy hắn trong bộ dạng như đi tu dưới thác về còn hắn chỉ muốn tắm, thay quần áo và về phòng ngủ. Bản thân hắn vốn biết, sự lo lắng của mấy người này chẳng qua là giả dối, biết hắn là hậu duệ của Cửu Vĩ Hồ nên mới sợ là hắn sẽ giết mình và cung kính. Đến cả ba mẹ hắn cũng đối xử với hắn thế thôi, họ vốn là ba mẹ nuôi thôi mà.



Giả dối.



Giả dối.



Giả dối.



Hắn quen rồi, mà chính bản thân hắn cũng chất đầy những giả dối nên hắn cũng không làm to lắm cái chuyện này.

Vì sự kiện ngồi ngâm dấm trong hồ mà hắn bỏ ngày đi học đầu tiên, cứ nghĩ cái học viện này người nhàm chán, sau khi gặp người con trai tóc đỏ tự nhiên muốn đi học vô đối. Mà chính hắn cũng chả hiểu vì sao mình có hứng thú với người đấy thế. Cái này con người gọi là ‘tình yêu sét đánh’ thì phải, hắn cũng chả có nhiều hứng thú với con người đến mức tìm hiểu nhiều về vấn đề đấy.

“ Chuẩn bị nước nóng cho ta. “

Phẩy phẩy qua tay với người hầu kế gần đó, hắn vè phòng lấy một bộ Yukata đen ra, tám xong thay rồi đi ngủ cho nó lành. Và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn nóng lòng đợi đến ngày mai_ngày hắn có thể gặp lại người con trai đấy.

---

Tình yêu là thứ vừa có hình dạng méo mó kì dị xấu xí vừa xinh đẹp mê đắm lòng bao người.

Tình yêu là thứ vừa có vị đắng cay xé toạc cả lưỡi ta ra vừa ngọt ngào đến thấm vào từng thớ thịt trên cơ thể.

Tình yêu là thứ vừa bị vẩn đục đến đáng kinh tởm vừa thuần khiết đến không dám chạm tay vào.

Tình yêu là thứ vừa có cái lõi trống rỗng đến nực cười vừa đầy ắp những thứ đầy màu sắc.

Tình yêu là thứ khó hiểu thế đấy.

Vậy mà đã bao lâu rồi, dù không thể lý giải nó là gì nhưng con người luôn bị rơi vào cái bẫy vừa ngọt ngào vừa đau đớn của nó.

Thế mới nói, quyền sở hữu ‘Trái tim’ và ‘Tình yêu’ là thứ đặc quyền tàn khốc không hoàn hảo.





Nhưng thực chất, không phải chỉ con người mới có quyền sở hữu thứ đó.





Có một loài sinh vật nữa mà con người không biết là có tồn tại hay không cũng có sở hữu thứ gọi là ‘Trái tim’.

Đó là ‘Yêu quái’.

Nhưng yêu quái không hay sử dụng ‘Trái tim’ để có ‘Tình yêu’, yêu quái sử dụng ‘Trái tim’ để chiến đấu, và chiến đấu chỉ cho bản thân

Hắn không biết rằng, một người vô cảm như hắn cũng có ngày sử dụng ‘Trái tim’ của mình để yêu người con trai hắn gặp ngày đó.

--- End chap 1 ---

Chap hơi ngắn, mong mọi người thông cảm nha.

Ngày lành~~~~~~

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
tem ~~
ôi cha ~~ mình và Creo-chan đã xuất hiện ~~
một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng dường như đã làm thay đổi cả một cuộc sống phía trước ~~
em viết tính cách chuẩn quá đi ~~ thật sự là MB hiếm có những ai viết 4rumfic mà không bị OOC nhân vật =w=
đoạn miêu tả Creo-chan ... thật là ... *35BD smile*
thích những câu nói về tình yêu ~~ mặc dù hàm ý của nó không mới, nhưng đọc hành văn của em anh có cảm giác khá đặc biệt ~~ khác với những lời nói đã đọc ở đâu đó cũng với một hàm ý nhưng sến súa không chịu nổi =w=
đợi chap mới nga ~~

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
Phong bì^^
Chap hay mà~~~ giọng văn của em đúng là viết về yêu quái, ma quái quá XD
cốt truyện hứa hẹn rất hấp dẫn
Hm, 1 fic yêu quái, Kumi có máu Cửu Vĩ Hồ, sao nee lại liên tuởng Kumi là hậu duệ mụ Kazarina vậy trời =))

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
Vì chap 1 hơi ngắn nên chap này sẽ extra một tí.

Chap 2

Một ngày mới lại đến, một sức lực thần kì nào đó lại nâng mặt trời lên cao trên bầu trời mùa thu này. Cả ngày hôm qua hắn không thể ngủ nổi, cứ ngồi khoanh chân rung đùi trên giường mãi đến năm giờ sáng nghĩ về người con trai hắn đã tình cờ gặp mặt lúc đó. Nghĩ mãi về mái tóc đỏ ướt sũng ép sát vào từng đường nét trên khuôn mặt, về dáng người nhỏ nhắn và chiều cao có vẻ hơi có hạn của người đó, hoặc ít ra với hắn thì trông khá là nhỏ nhắn và thâm thấp, về đôi mắt lục sắc trong hơn cả gương ánh lên tia lạnh lùng đó. Chỉ trong tích tắc, hoặc có khi ngắn hơn, hắn đã thu được hết tất cả hình dáng của người con trai đó vào sâu trong tâm trí mình, như đã được khắc từ trước trong trí nhớ, chỉ phủi qua lớp bụi mỏng là thấy rõ.

Học viện Kumori có kí túc xá. Lúc hắn nói muốn vào đó học và trọ ở kí túc xá, cha mẹ hắn lo sốt vó cả lên. Họ không ngăn cản hắn, chỉ là dặn dò rồi chuẩn bị đủ thứ cho hắn. Nào là quần áo, giày dép, chăn ga và hành lý có người mang hộ hết, thành thử ra giờ hắn chả biết phòng mình ở đâu, thôi thì học xong rồi tính, cùng lắm thì ngủ ngoài băng ghế nhà trường chứ gì (?!).Học viện này công nhận cũng rộng thật, chỉ đi đến khu lớp học thôi mà tốn tới 5 phút đi bộ từ cổng trường, mà hiệu trưởng cũng thừa tiền ghê, làm cho cái khuôn viên to rộng bao nhiêu là hoa cây cỏ lá sặc sỡ nhìn muốn ói. Hắn bật cười khi trong đầu bật ra ý nghĩ người đó chả hợp với nơi này chút nào, một ngôi trường bình dị có lẽ hợp hơn.

Dò được đường đến lớp lại là cả một quá trình, hắn tính hay lại bùng nốt hôm nay cho nó tròn số. Cuối cùng thì cũng đến cửa lớp. Đang định mở cửa thì bên trong cũng có người định đi ra. Hai đôi mắt nhìn nhau,…

“ Ngươi… là tên hôm qua. “

“ Cậu là K… là người đã đẩy tôi xuống lúc đấy. “

Là người con trai đó, người con trai khiến hắn tự nhiên thấy hứng thú với việc đi học ở đây đến vậy, bất giác mỉm cười.

“ Ah… Trò là Tsubasa Kumiho phải không. Mời trò vào. Trò Deizuraban, về chỗ đi rồi lát nữa ghé qua phòng hội cũng được mà, để ta giới thiệu trò mới xong đã. “ Tiếng thầy vang lên bên tai, anh chép miệng một cái rồi cũng về chỗ.

Deizuraban, cái tên nghe khá là kêu đấy chứ, chắc đó là họ.

Hắn bước lên bục giảng ngang chỗ thầy đứng, tay đút tay vào túi quần trông cực kì thảnh thơi, vẫy vẫy tay chào đồng thời khóe môi cong nhẹ. Hắn đã làm bao nhiêu thiếu nữ với trái tim ngây thơ trong sáng phải đỏ mặt với bộ dạng sát gái đấy. Cảm xúc quả nhiên là thứ đáng vứt đi nhất trên đời, hắn chợt nghĩ.

“ Các trò, đây là trò Tsubasa Kumiho. “ Thầy vừa nói vừa viết tên hắn lên bảng bằng chữ Kanji. “ Mong các trò sẽ chào đón và giúp đỡ trò ấy nhiệt tình. Bây giờ… Trò ngồi cạnh trò ngồi ở cái bàn trống cạnh trò Deizuraban đi, trò học khá giỏi. Nếu có gì em hãy cứ hỏi trò nhé. “

Nghe đến việc tên ‘lính mới’ ngồi cạnh mình, đôi vai gầy gò giật nhẹ thể hiện sự ngạc nhiên. Anh ghét phiền phức, việc bị gia đình ép đi học mặc dù anh đã học tất cả mọi thứ trong chương trình đã khiến anh cực kì khó chịu. Đặc biệt là việc bị cả thảy 25 con người cùng tồn tại trong một không gian dù không phải chật hẹp gì đã làm anh muốn cắt cổ tất cả rồi đem treo trước cổng trường rồi. Đó là lý do mà cái ghế bên cạnh anh mặc dù đứa con gái nào cũng muốn ngồi nhưng chả ai dám ngồi cả khi mà anh cứ tỏa ra sát khí nồng nặc. Anh là người thích yên tĩnh một mình, vì thế luôn viện cớ để lên sân thượng ngủ, giờ bị kẹt với lính mới chả hiểu nó có làm gì phá đám mình không.

Kumiho nhẹ nhàng đi xuống chỗ ngồi được chỉ định. Anh còn chả thèm liếc sang chỗ hắn ngồi lấy một lần, còn hắn cứ dửng dưng nói chuyện với anh như đọc thoại với bức tường.

“ Chào Dei san. Tôi là Kumiho, mong cậu chỉ dạy thêm. “

“ … “

“ Nghe nói cậu học rất giỏi phải không? Có gì không hiểu tôi hỏi cậu được chứ? “

“ … “

“ Cậu nhìn trông khá giống con gái nhỉ? “

‘ Rầm ‘

Anh dộng mạnh tay xuống bàn, lườm tên ngồi cạnh mình phiền phức mà giờ có lẽ không biết mình sẽ chết sau 3 giây vẫn đang mỉm cười cực kì thản nhiênnhìn anh như là ‘tôi nói gì sai à?’. Quả nhiên tên này sẽ gây nhiều phiền toái cho mình mà.

Kumiho chỉ có một tác dụng duy nhất với Kureo là hắn giúp anh đuổi lũ con gái lúc nào cũng sấn vào mình. Giờ ra chơi đứa nào cũng ra chỗ hắn hỏi đủ thứ này nọ và anh thì thừa cơ trốn tiết mà không lo mấy đứa con gái bám theo. Vậy là Kureo lại có thể thưởng thức giấc ngủ ngon lành trên sân thượng như ngày nào mà không lo bị bọn con gái quấy rầy. Bỗng bóng của ai đó đổ trên người anh, che hết cả ánh nắng mặt trời. Hé mở mắt, anh đưa tay lên che. Là hắn.

“ Chào Kure chan. Cậu hay lên đây ngủ lắm à? “

Anh bật dậy ngay lập tức và cũng may mắn là hắn ngẩng đầu lên kịp nếu không anh và hắn đã cụng đầu nhau. Anh khó chịu nhìn hắn. Hắn lên đây không có nghĩa là đám người phiền phức kia cũng lên đây đấy chứ? Mà lo làm gì, hắn sẽ bị sát khí của anh đuổi hết thôi. Chỉ là… anh muốn ngủ trên đây một mình, không phải với hắn ở đây lảm nhảm đủ thứ khiến anh bực mình.

“ Kh… Ngươi lên đây làm gì? “

“ Đừng lo, đám người kia đang nói chuyện với phân thân của tôi, sẽ không ai bám theo chúng ta đâu mà cậu lo. ”

“ Phân… thân…? “ Lời anh nói như lời thì thầm, thổi nhẹ vào không gian vắng lặng.

“ Tôi là hậu duệ của Cửu Vĩ Hồ Ly mà, phân thân là chuyện nhỏ thôi. Còn cậu, chắc là Quạ Thiên Điểu phải không? Nếu không cậu đã chẳng thể nhảy cao như thế chỉ bằng một đà nhẹ vậy. “

Làm thế nào mà hắn đoán được anh là Quạ Thiên Điểu chỉ trong một thời gian ngắn như vậy. Anh nhớ cuộc gặp mặt đó diễn ra chưa đầy nửa phút cơ mà. Nếu hắn cũng là hậu duệ yêu quái của một dòng dõi mạnh như vậy chắc chắn hắn cũng đánh nhau rất tốt. Anh bắt đầu suy nghĩ xem hắn đang có mưu đồ gì khi cho anh biết thân phận hắn dễ dàng như vậy và đoán được thân phận mình nhanh như vậy. Kureo đứng hẳn lên, đôi cánh màu đen hắn thấy mập mờ lúc đó hiện rõ hẳn ra sau lưng anh, quần áo anh cũng biến đổi, trông như cổ trang thời Edo nhưng có vẻ hơi ngắn hơn và không cản trở di chuyển nhiều. Toàn bộ trang phục đều đồng màu đỏ, chỉ có sắc đậm hay nhạt ở những phần khác nhau.

Anh chuẩn bị chiến đấu, sẽ giết tên đầu đen đen đỏ đỏ trước mặt nếu hắn dám làm hoặc nói bất cứ thứ gì anh không cho phép.

“ Đừng căng thẳng thế chứ, cậu mà sống căng vậy thì khó mà vào được cộng đồng lắm. Dù là yêu quái hay con người thì cũng khó vào. “ Hắn vẫn còn dỗi hơi đến mức thản nhiên nghiêng đầu cười với anh. “ Vả lại… Đã quyết định chiến đấu thì cậu nên thận trọng trong việc phòng thủ phía sau lưng cũng như phía trước vậy. “

Anh lập tức quay người lại, hắn đã đứng đó, chĩa thanh Katana sắc nhọn sáng loáng về phía anh khẽ cứa vào lớp da cổ mỏng manh, không đến mức khiến anh bị thương nhưng đủ sát để anh cảm nhận được hơi lạnh của kim loại. Hắn vận một bộ kimono đen tuyền, áo khoác hờ trên vai mang sắc xanh như màu màn đêm, cổ áo không được cài thẳng thắn để lộ khuôn ngực rắn chắc, trên đầu là đôi tai hơi dài trắng muốt, chín cái đuôi cũng mang bạch sắc như vậy. Gió thổi hất tung phần tóc mai, để anh nhìn thấy hình xăm cách dơi bướm nhọn kéo dài.

Khóe môi cong lên thành một nụ cười gian xảo, hắn tiến lại gần anh, không rút thanh Katana lại. Hiện tại Kureo đang tay không, nhất cử nhất động sai một li là bay cả đầu, vì thế anh chỉ đứng yên, đợi tên này làm gì rồi tùy cơ ứng biến. Kumiho đưa tay nâng nhẹ càm anh lên, để hắn có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Tên phân thân mặc đồ bình thường của hắn đến gần khoác vai hắn.

“ Tôi chỉ là phân thân thôi, tên này đứng sau lưng cậu suốt mà cậu không để ý sao? Thật là… “ Tên phân thân bắt đầu chẹp miệng “ … cảm nhận khí là hơi bị kém đấy. “

‘ Pon ‘

Nói xong câu đó tên phân thân cũng biến mất luôn, trên sân thượng chỉ còn hắn và anh.

Trầm mặc trầm mặc.

“ Ngươi muốn gì? “ Anh hơi nhíu mày khó chịu bởi hiện tại khoảng cách giữa mặt anh và hắn quá gần, đủ gần để anh cảm nhận được từng hơi thở nóng hổi phả trên làn da mát lạnh hơi tái của mình.

“ Muốn làm quen thôi mà… Sao cậu cứ phải cư xử lạnh lùng với tôi thế. “

“ Vì ngươi là một tên khốn nạn. “

“ Cậu chưa biết về tôi nhiều đến mức có thể kết luận tôi có phải là một tên khốn nạn hay không, cũng như tôi chưa biết về cậu đủ để kết luận cậu có phải là một người thú vị hay không. Mà cậu nói đúng, tôi đúng là một tên khốn nạn. “

Bỗng cánh cửa sân thượng đập rầm một phát, cả hai quay về phía có tiếng ồn.

“ Kureo, anh nhanh về lớp đi. Thầy văn bắt em đi kêu anh đây này, anh ma… “ Giọng nói của nữ, câu nói bị bỏ dở khi cô nhìn thấy một cảnh tượng rất chi là dễ gây hiểu nhầm.

Hắn thì đang nghiêng người về phía anh, tay đỡ quanh eo, mặt cúi sát trong khi thanh kiếm vẫn kề ở cổ. Anh thì đang dựa hẳn ra sau vào tay hắn, tay đưa lên đẩy hắn ra, còn thấy loáng thoáng vệt đỏ nhẹ trên má.

“ Dorimu đó hả? Rồi tí nữa ta xuống. Ngươi, bỏ ra ngay. “

“ Tại sao? Cứ để con nhóc Dorimu kia lan tin đồn về quan hệ này của chúng ta có sao đâu. “

“ Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì hết, giờ tránh ra không ta đập đó. “

“ Ồ~~~~~~~~~~~~ Kureo san có bạn trai sao? Sao không cho em biết, tiến triển đến đâu rồi? “

Cô bé tên Dorimu kia có vẻ cực kì rảnh rỗi, cười cực tươi đứng đó xem hai người vật lộn với nhau: Anh thì cứ cố đẩy hắn ra còn hắn thì cứ kéo anh lại gần hơn. Mặc kệ thầy giáo có nhắc nhở gì, cứ bình tĩnh thưởng thức hài kịch trên sân thượng cái đã, cùng lắm thì bị thầy bắt quét cái sân rộng hơn 690 m2 là cùng chứ mấy. Không hiểu vì sao chưa gặp Kumiho bao giờ nhưng cách suy nghĩ của cô bé giống hắn đến mức đáng ngạc nhiên.

“ Thôi thôi Kumiho san bỏ ảnh ra đi kẻo em và ảnh lại bị bắt phạt giờ. “ Sau khi xem chán, cô bé cũng ra can ngăn.

“ Humph… Đây… “ Hắn bất chợt bỏ tay ra, thế là cả thân người của Kureo hạ cánh an toàn trên thân thể nhỏ bé của Dorimu.

“ Ok. Cám ơn nhìu, giờ chúng ta về lớp. “

“ Khoan… “ Kumiho hơi nắm lấy vai cô “ Cô là yêu quái gì? “

“ Hồ ly. “

Dorimu khá ngạc nhiên, sao có thể nhận ra cô là yêu quái dễ đến vậy, cô đâu nhớ là mình có sơ hở nào, bất giác đưa tay lên sờ đầu kiểm tra xem tai có tự nhiên lòi ra không.

“ Do cô không thấy ngạc nhiên vì nhìn thấy tôi và Kureo chan trong hình dáng này thôi, chả phải cô để lộ tai hay đuôi gì đâu. “

Quả là không phải bình thường. Chả lẽ tên này có thể đọc được suy nghĩ người ta sao? Những câu hỏi bị bỏ lửng khi cô chợt nhớ phải mang Kureo về không sẽ bị phạt.

---

“ Yue… Yue… Em đang nghĩ gì vậy? “ Người con trai tóc bạch kim đang ăn ngon lành hộp bento của mình thì nhận thấy người đằng trước mình đang gẩy qua hộp cơm của mình, tâm trí chả biết đang trôi về đâu.

“ Arusha… Ngươi có chắc là hai người đấy làm được không? “ Mái tóc màu xám hơi đung đưa theo hướng gió, con mắt màu lục tím đượm có vẻ buồn.

“ Đừng lo. Chắc chắn hai người đấy làm được. Anh đã bao giờ sai đâu phải không? “ Đưa tay lên cạ cạ nhẹ vào gò má hơi nhợt nhạt do thiếu ăn thiếu ngủ, đôi mắt màu đỏ nhẹ nhìn người tên Yue trìu mến.

Yue thở dài rồi cũng ăn, nhưng chỉ ăn qua loa cho có rồi cũng bỏ đấy. Không phải là thiếu ăn, chỉ là không ăn được, không phải là thiếu ngủ, chỉ là ngủ không được khi mà những thứ tồn tại trong người cậu cứ lăm le chiếm lấy ý thức cậu.

“ Sao em không ăn đi. Ăn đi cho khỏe chứ. “ Anh gắp một miếng trứng cuộn từ bento của mình đưa ra trước mặt cậu. “ Nào há miệng ra. “

“ Không cần phải giả tạo quan tâm như thế. Ta biết ngươi quan tâm đến ta chỉ vì cái thứ trong người ta mà thôi. Nếu quan tâm thì đừng làm trò. “ Yue hất tay anh ra, miếng trứng cuộn rơi xuống nền đá lạnh.

Cậu hừ một tiếng rồi bỏ đi, chả nhìn miếng trứng cuộn đến một lần.

“ Giả tạo gì chứ. Anh không biết từ bao giờ nhưng em đã giống một thằng em trai với anh hơn là nhiệm vụ. “

Arusha thì thầm vài lời, rồi bỏ bento của mình ở đó, đi cùng cậu vào lớp.

---

Giờ học kết thúc. Màu hoàng hôn loang lổ trên cảnh vật khiến mọi thứ như bị nhuộm đỏ, trông cứ phảng phất nét tang thương. Kumiho vừa đi về khu kí túc xá vừa huýt sáo khi nghĩ về sự việc xảy ra trên sân thượng. Quả là quá sức thú vị, cực kì thú vị, vô cùng thú vị. Cái vẻ mặt anh lúc đó, khó chịu bởi bị không chế bởi hắn mà bản thân thì đang tay không nên không thể manh động, đúng là vẻ mặt có một không hai trên đời. Hắn cá chắc cả cái đầu mình là anh chưa bao giờ bị khống chế thế bao giờ. Nhìn qua hắn đã biết anh thuộc loại người ‘muốn làm gì thì Chúa và Phật hợp sức lại thì may ra thương lượng được’ (trích nguyên văn từ phần đăng kí) mà lại để một tên lạ hoắc khống chế, thậm chí hắn còn chả tốn đến một hơi để khống chế anh.

Hắn gục gặc cười, mặc kệ mấy học viên nhìn hắn như tên thần kinh trá hình mỹ nam. Thầy Tổng phụ trách nói hắn ở phòng 306, hắn bị muộn một hôm nên có thể bạn cùng phòng sẽ hơi sốc về việc chung phòng, thầy còn nói thêm người chung phòng với hắn là một Quạ Thiên Điểu. Hắn giờ đang cực kì mong Quạ Thiên Điểu đó là người con trai với đôi mắt màu lục. Và có vẻ ông trời có vẻ khá là ưu đãi hắn, người mà hắn có hứng thú nhất chính là người bạn cùng phòng của hắn. Cái khoảng khắc cánh cửa mở ra - khi mà anh đang cầm cái khăn lau, có vẻ vừa tắm xong - anh lập tức mặt mày tối sầm.

“ Lại gì nữa? “ Cổ áo phông xộc xệch, có ít hơi nước bốc lên, hình ảnh này khiến hắn bỗng cảm thấy mình biến thái nhường nào khi muốn ngoặm vào làn da còn thấm nước đó. Nhưng hey, hắn đã bao giờ quan tâm đến hình tượng của mình trong mắt người khác đâu cơ chứ.

“ Chào bạn cùng phòng thân mến. “ Hắn vẫy tay như thể mình là một thằng nhóc 5 tuổi trong sáng đang làm quen bạn mới.

Anh suýt ngã ngửa khi nghe ba cái chữ chết bầm ‘bạn cùng phòng’. Tên này phiền phức quấy anh trên lớp đã đành, giờ còn phải ở chung phòng với hắn nữa. Nếu vậy mục đích đến đây để tìm sự thanh thản trong tâm hồn mình của anh (?!) đã có thể chính thức quăng vào sọt rác. Mà thanh thản thế quái nào được khi tên này cứ xuất hiện trước mắt anh sáng sáng chiều chiều, giờ còn thêm cả tối tối nữa.

“ Ngươi. Ngủ đâu ta không cần biết, cấm vô đây. “ Anh nói rành rọt, chỉ thẳng tay vào mặt hắn – hành động mà trước kia chưa ai làm với hắn bao giờ, chưa ai.

“ Nhưng chúng ta là bạn cùng phòng mà. Cậu nỡ để một người yếu đuối (?!) dễ bị tổn thương (?!) như tôi ở ngoài sao? “

“ Yếu đuối? Dễ bị tổn thương? Ngươi có mà là cái mâm đập hàng tá lần không vỡ ấy. “

“ Nhưng nhà trường chỉ định rồi. Thầy cô giáo sẽ nghĩ sao nếu họ biết cậu không cho tôi vào phòng của tôi? “

“ Mặc kệ họ. Ngươi có nói gì ta cũng không cho ngươi vào đâu. “

“ Nhưng _________________ “

.

.

.

Cuộc cãi nhau diễn ra gần nửa tiếng đồng hồ trên hành lang chả có ai. Chiến tranh giữa ‘vào’ và ‘không được vào cứ thế diễn ra một cách yên bình (?!) cho đến khi…

“ Kureo san, chuyện gì mà anh cứ làm ồn cả lên thế? Anh có biết thầy giao bao nhiêu bài tập về nhà không? Anh làm… “ Một người với bộ dạng mệt mỏi cực độ mở cửa phòng kế bên họ, chợt nhìn thấy Kumiho “ Uhm… Kumiho san đó hả? Anh cùng phòng Kureo san à? “

“ Ta nhớ rồi. Nhóc là Yuegara đúng không? Mitsuyou Yuegara, cái tên suốt ngày gục xuống bàn ngủ không biết trời đất. “

“ Này nhá, anh mới đi học được một hôm thôi đấy, đừng có nói như anh biết tôi lâu rồi vậy. Mà đúng là tôi suốt ngày gục xuống bàn ngủ thật. “ Cậu gãi gãi mái tóc xám bạc hơi rối của mình. “ Thế đang có chuyện chi vậy? “

“ Tên khốn này là bạn cùng phòng của anh. “ Anh chỉ về phía hắn, giọng vô cùng bực tức “ Ta quyết không cho ngươi bước nửa bước vào phòng ta. “

Yue nhìn hai người đang cãi nhau được hai phút thì nhìn lại vào phòng mình, thở dài.

“ Kureo san… Hức… hức “ Cậu bắt đầu khóc lóc “ Kureo san… Mai nhiều bài tập lắm mà… Mà còn có tiết của thầy Hóa nữa… Em rất thích học tiết của thầy… hức… nên em không muốn thầy thất vọng vì em không làm bài tập đâu… hức… “

Tiếng thút thít đôi lúc cắt ngang lời nói, con mắt bên trái màu lục tím hơi ngấn lệ, đôi mày hơi nhíu lại vì đang khóc. Yue đưa tay lên che đi khuôn miệng nhỏ nhắn, có lẽ để ngăn những tiếng nấc nghẹn.

“ Kureo san làm ơn giảng hòa với Kumiho san đi… Hai người cãi nhau ồn quá em không tập trung làm bài được. “ Hình ảnh dễ thương này ai cưỡng lại được cơ chứ, Kumiho cũng không cưỡng lại nổi.

“ Uhm… uhm… “ Kureo bắt đầu tỏ ra hơi bối rối trước ánh mắt long lanh to tròn với vẻ khẩn khoảng cầu xin của Yue. “ Huhmph… Thôi được rồi, ngoan nào. “ Anh xoa đầu an ủi cậu “ Anh sẽ không cãi nhau với hắn nữa để em học bài được chưa… “

“ Nghĩa là cậu sẽ cho tôi vô phòng phải không? “ Mặc dù không cưỡng lại sự dễ thương này nhưng tâm trí Kumiho còn khá tỉnh táo.

Anh không nói gì, lườm hắn một cái té khói nhưng cũng tránh đường cho hắn vào. Hắn nhìn lại cậu vẫn còn đang cố nín lại những giọt nước mắt đang trực trào, vỗ nhẹ lên lưng như vỗ về một đứa trẻ 5 tuổi sắp khóc.

“ Rồi rồi… Từ giờ anh sẽ không cãi nhau với Kureo nữa, để em yên tĩnh học bài nha. “

Nhìn thấy cả hai đã giảng hòa và Kureo đã cho Kumiho vào phòng mình, cậu nở một nụ cười mà cùng một lúc anh và hắn đều phải có một suy nghĩ…

‘ Kawaii!!! ‘

Xong xuôi yên vị, Yue về phòng, đóng cửa phòng lại rồi dựa hẳn vào cánh cửa sau lưng.

‘ Kĩ thuật khóc này quả nhiên là có hữu ích. ‘

Nghĩ rồi cậu ngồi thản nhiên trước màn hình ti vi, vớ lấy cái tay cầm điện tử và bắt đầu bấm bấm.

‘ Vì mấy người này cãi nhau mà mất tập trung. Phiền phức thật… Chết tiệt, sao thằng boss đầu sắt khỏe thế cơ chứ, ăn ba chưởng đăc hiệu rồi mà chưa chết. ‘

Arusha lúc đấy mới vừa từ phòng tắm đi ra, hơi nước từ phòng tắm phả ra ngào ngạt. Anh lại gần ngồi kế bên cậu.

“ Anh không nhớ là em biết sử dụng sự dễ thương của mình để trục lợi đấy. “

“ Vẫn thấy à? Ta biết lâu rồi. Ngươi biết cách thủ tiêu tên boss đầu sắt này không? “

“ Infyniti Blade II à? Trò này anh chơi rồi. Muốn thủ tiêu thằng đấy thì phải… “ Anh bắt đầu chỉ dẫn cho cậu.

Một lúc sau thì ‘tên boss đầu sắt’ đã bị Yue tiêu diệt gọn nhẹ. Cậu cũng chả nhảy cẫng lên vui sướng, chỉ là tự thưởng cho mình bằng… một cuốn manga mới mua chiều đấy.

“ Chơi xong đọc xong thì đi tắm rồi lên giường đi ngủ sớm cho anh. “

“ Ngươi không hỏi bài tập về nhà à? “

“ Em làm xong trước cả khi anh đi tắm rồi còn gì. “

Rồi Arusha cũng cuộn mình trong chăn ngủ luôn.

Đọc xong Yue cũng tắt đèn, chui lên giường mình ngủ.

--- End chap 2 ---

Uhm… Cũng không hẳn là ghép mình với Arsha san. Nói cho nó gắn gọn ấy, thì Arsha san ngày trước được giao nhiệm vụ trông coi Yue, dần dà quý Yue như em trai thôi. Không phải ghép cặp SA. Chi tiết thì trong mấy chap sau sẽ nói rõ.

Đọc lại chap thấy mình đã đọc truyện SA hơi bị nhiều và nó ảnh hưởng đến hành văn rõ rệt ah~~~ *lăn lăn*

Đã thêm nhân vật nhưng chả biết có ai com cho không nữa *tự kỉ trong góc phòng*

Về tên nhân vật thì phải Nhật hóa, mọi người tự nhận mặt mình nhá.

Nhân đây, trang phục khi hóa thân của Kumi sama và Creo san thì kỉu thế này này.

Spoiler :


A/N: Vui quá, đã cố gắng update vô ngày sinh nhật. Trời quả không phụ lòng người mà. Mong sẽ có người com.

Ngày lành~~~~~~~~~~~

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
tem ~~
định com cho em hôm qua cơ mà bị cái nhà mạng chết tiệt nó cản trở =v="
Yue-kun, Ars-chàn và tiểu muội đã xuất hiện ~~ may nhờ cái tài mọn Nhật hoá tên mới nhận ra =v=
whoa ~~ càng đọc càng thấy mình bá đạo =w= 35BD kinh =w= Creo-chan tsun phải biết =w= *bay bay*~~
“ Nhưng chúng ta là bạn cùng phòng mà. Cậu nỡ để một người yếu đuối (?!) dễ bị tổn thương (?!) như tôi ở ngoài sao? “

“ Yếu đuối? Dễ bị tổn thương? Ngươi có mà là cái mâm đập hàng tá lần không vỡ ấy. “

*cười lăn lộn*~~~~
btw, quà sinh nhật em neh, des nó không được đợp cho lắm cơ mà vì muộn 1 ngày nên anh không kịp chỉnh sửa =v=" em nhận tạm nhé =v=" thêm 1 tuổi ngày càng viết fic hay, vẽ lên tay và 35BD hơn ngá =w=
Spoiler :

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
Nhưng cho bạn này hỏi bên dàn nv là bạn quăng mình đi đâu rồi hả?="=
Mình có đk mà...

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
Hắn thì đang nghiêng người về phía anh, tay đỡ quanh eo, mặt cúi sát trong khi thanh kiếm vẫn kề ở cổ. Anh thì đang dựa hẳn ra sau vào tay hắn, tay đưa lên đẩy hắn ra, còn thấy loáng thoáng vệt đỏ nhẹ trên má.


Đúng ra là phải oánh cho một phát chứ =]]~~~~~~~~

Số tui xui~~ Người đâu không gặp, gặp hồ ly... vừa xấu xí vừa xấu xa =]]~~~

Vấn đề là em cho chống cự quyết liệt vào~ thế này không ổn~ ta không dễ bắt nạt thế đâu =]]~~

Đợi chap mới nhé~~ =]]~~~

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
*khịt khịt*

mùi SA nặng quá *khịt khịt*

Ôi cái vẻ giả nai của Kumi kìa! Ứ chịu nổi! Cơ mà Yue còn nai hơn~~~

Em làm nee nhớ tới lần đầu tiên nee post bài lên 4rum, cũng vào sinh nhật ah~ *nhìn xa xăm*

Chúc mừng sinh nhật muộn nhé Arisu~

Cơ mà bao giờ nee xuất hiện vậy?

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
chưa ai lấy phong bì thì em lấy ~
nya~ tềnh hềnh là chẻ đã đánh hơi được mùi SA cực kì nặng nề rồi nha. Và còn một chuyện cực kì nặng nề nữa là bợn đã quăng chẻ vào vào xó nào rồi
Chừng nào chẻ mới xuất hiện!!!!
Mà thôi không com nhảm nữa, vẻ giả nai của anh kumi và bợn chẻ yue có vẻ là đạt được 100 điểm rồi nhé
sớm ra chap nhé


description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
Kumi sama: Cám ơn quà của anh nhìu nhìu, com cho cái fic é chỏng ế chơ này của em đã là quà lắm rồi hì... Còn về vụ 35BD bá đạo... xem 6918 nhìu thành ra đi theo chủ nghĩa seme biến thái và tsundere uke *thumbsup*.

Creo can: Oa oa oa~~~~~ Lần đầu thấy anh xuất hiện ra mặt com cho fic của em à nha~~~~~~ Vinh dự quá đi~~~~~~~~~ Anh sau này sẽ được thỏa sức bắt nạt ảnh mà, yên tâm đi~~~~~~

El san: Tự hỏi ngày đó tại sao mình không thêm cái angst vào genrre, haiz~~~~~~~~~ Kumi sama á hả, sẽ thế này này: 35BD, biến thái, cuồng sex, trình độ giả nai lừa tình đã đạt đến cảnh giới, nói dối không chớp mắt,... Nói chung ấy, thì cứ dựa theo hình tượng của Mu sama trong fic của bạn Zhao là ok. Nhân đây, chap 3 sẽ có chị, nếu chị muốn em ra chap 3 thì cũng ra chap 3 fic GIS đi (cái này được gọi là đe dọa bóc lột người ta trắng trợn)

Sariyo: Ấy ấy... đừng tiêu cực vậy chứ, theo chap mình đang đánh thì cậu đang xuất hiện rồi đấy, có cả Nuui Izen rùi. Các cậu là cặp từ đầu fic, còn Kumi sama với Creo san thì sau này ảnh S... chết, phủi phui cái mồm, thì mới thành một cặp. Đừng ủ rũ nha~~~

All: Cám ơn mọi người đã com, em sẽ ra chap tiếp theo khi đã bóc lột El san thành công.

Ngày lành~~~~~~~~~~~

description[4rum fic] Học viện kì quái - Page 3 EmptyRe: [4rum fic] Học viện kì quái

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply