MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[BakuganFic] Phong trần

power_settings_newLogin to reply
+8
bemeo045
evildevil
Sky
arisu_darkon
Princess_Yuki
linh27ltp
Elfin-Ingram
Carol Rido
12 posters

description[BakuganFic] Phong trần - Page 4 Empty[BakuganFic] Phong trần

more_horiz
First topic message reminder :

Title : Phong trần

Author : Carol Rido

Category: Romance, mystery, action, có một chút humor,...

Rating : tất cả mọi người

Summary : Câu chuyện bắt đầu từ khi cuộc sống của một cô gái trẻ bị đảo lộn từ khi gặp chàng cảnh sát điển trai nhưng lạnh lùng cùng tên tội phạm nguy hiểm đang được áp giải về đồn… Nhưng chỉ vì một phút cả tin cô đã thả mất hắn – một kẻ khát máu đến ghê rợn…

Note : Ở fic này thì Mas là nhân vật chính và Alice không phải anh em. Chỉ là hai người xa lạ nên chuyện phát sinh tình cảm là khó tránh khỏi, không chỉ có Mas và Alice mà các nhân vật khác cũng sẽ bị ghép lum la ( lạy fan tha cho mình * ôm đầu * ) nhưng cuối cùng thì ai cũng sẽ về khổ chủ…

Giới thiệu nhân vật :

Masquerade : một tội phạm nguy hiểm với vẻ ngoài quái lạ cùng cái tên gọi “quỷ sống”. Túi lúc nào cũng đầy những đồng tiền phi pháp, rất gian xảo với những trò ảo thuật kì quái. Luôn ẩn mình sau chiếc mặt nạ thủy tinh nên không ai biết bộ mặt thật của anh. Ghét tất cả các mẫu con gái nhưng rất thích tiền xu…

Alice Gehabich : con gái một nhà nông bình thường, rất xinh đẹp, hiền lành, nhẹ dạ, cực kì nhân hậu. Vì lỡ thả Masquerade khỏi tay Shun nên đã làm cô vướn vào bao rắc rối và thường bị Masquerade lừa ( sr các fan ) nhưng cô vẫn luôn tha thứ cho anh và mong anh có thể làm lại cuộc đời.

Shun Kazami : cảnh sát trưởng trực thuộc thành phố, tài giỏi, lạnh lùng, được tất cả các cô các chị, từ già trẻ bé lớn đều ngưỡng mộ tài năng và ngoại hình của anh. Anh có thể bắt tất cả các tội phạm dù khó khăn tới đâu nhưng chỉ để tụt mất mỗi Masquerade. Luôn mất tập trung mỗi khi ở cạnh Alice...

Mizuo Marukura : nữ cảnh sát cấp cao từ Tokyo, là cộng sự thân tín của Shun. Lúc đầu cô và Shun luôn dính với nhau như hình với bóng làm ai cũng tưởng cô có tình ý với anh ấy nhưng thật ra không phải là vậy.

Dan Makuso : cậu tuy nóng tính, hơi thô lỗ, cọc cằn nhưng thật chất lại là con trai Nghị Trưởng từ Tokyo về thăm quê nội. Ở đây cậu kết bạn với Shun, Alice. Lúc đầu có hơi ghét Masquerade vì bị thường anh ta chế nhạo nhưng cuối cùng Dan lại là người ngăn cản Shun bắt Masquerade.

Runo Misaki : một cô nương mạnh mẽ, giỏi võ. Luôn suy nghĩ đến mọi người xung quanh, tuy không hoàn hảo nhưng rất giỏi tài nấu nướng. Lúc đầu rất thích Shun sau đó là Masquerade và cuối cùng là “ai đó”.

Mira Clay : là con của nhà tiến sĩ Clay, nhan sắc không thể chê được, có niềm đam mê võ thuật từ nhỏ nên theo học tại võ đường Grit. Có hôn ước từ nhỏ với đại thiếu gia nhà họ Krawler nhưng cô cương quyết không chấp nhận cuộc hôn nhân tiền định này. Luôn mơ ước có một tình yêu thật sự.

Ace Grit : sự phụ tại võ đường Grit, tuy có đôi chút tự cao nhưng luôn nghiêm túc trong sự nghiệp truyền thụ và cải cách võ thuật Nhật Bản. Luôn chú ý đến cô học trò dễ thương Mira nhưng nào ngờ đâu cô nàng hơi bị… dữ.

Ren Krawler : con trai một chủ tịch tập đoàn có tiếng nhất Nhật Bản. Cha anh và tiến sĩ Clay là bạn thân nên đã định hôn ước cho anh và Mira. Cũng như Mira, anh không chấp nhận cuộc hôn nhân này bởi anh chẳng có hứng thú với con gái. Rất anh hùng, chẳng sợ gì cả chỉ trừ… Fabia

Fabia Sheen : sư tỷ của Mira. Tuy có hơi dữ dằn nhưng rất tốt bụng và chững chạc. Cô mồ côi từ nhỏ, sống trong nhà thờ cùng các sơ. Bề ngoài lúc nào cũng cười nói vui vẻ nhưng thật chất ẩn sau lớp vỏ bọc giả tạo đó là một con người trái ngược hoàn toàn…


Chap 0 : Bóng tối



Khi vầng hòa quang cuối cùng của mặt trời vụt tắt, màn đêm vô tận buông dần nuốt chửng mọi thứ vào không gian tĩnh lặng, những âm vang nhộn nhịp cũng lặng đi sau một ngày đầy mỏi mệt.
Đây là thời điểm mọi người quay quần bên nhau, tận hưởng niềm vui gia đình sau những giờ làm việc căng thẳng. Nhưng ít ai nghĩ rằng nó cũng chính là lúc bọn tội phạm bắt đầu hoạt động. Ẩn trong thành phố Tokyo sa hoa tráng lệ là những cuộc thanh trừ đẫm máu của các phe phái trong thế giới ngầm đen tối. Chúng trừ khử nhau, dẫm đạp lên nhau để bước lên phía trước. Trong mắt chúng luật pháp chỉ là thứ rác rưởi không bao giờ chiếm một địa vị nào cả.

Tại một quán bar nọ, những cậu ấm cô chiêu đang thay nhau nhảy nhót, rượu chè đình đám, tiếng nhạc được mở hết cỡ hòa cùng tiếng cười, tiếng la ó của những kẻ sa đọa trong đó.

Ở một góc khuất của quán, một kẻ với chiếc mặt nạ thủy tinh ngồi rít từng hơi thuốc lá một cách bình thản, lâu lâu lại nhìn đồng hồ vẻ như đang chờ ai đó. Chợt một nhóm người áo đen với thân hình to tướng bước nào, trên tay họ còn cầm một chiếc va li nặng nề. Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua khuôn mặt ẩn đằng sau chiếc mặt nạ.

Từ trong, một cậu phục vụ chạy đến chỗ nhóm người áo đen đó cúi chào một cách cung kính rồi chỉ tay về hướng người thanh niên đang ngồi ở góc khuất kia. Ngay lập tức, bọn chúng bước vội về phía anh ta. Một trong số đó ngồi vào chiếc ghế đối diện với anh, còn lại thì đứng xung quanh.

- Mày đã khử thằng G.M chưa, Masquearade ?


Tên áo đen lên tiếng, giọng hắn rất thô nhưng không giấu được cái run trong câu nói hình như đang sợ sệt một điều gì đó. Hắn nhìn chằm chằm vào con người đối diện mình. Một nụ cười hiện lên trên đôi môi bình thản kia. Bỗng chốc tên áo đen thở phào. Có lẽ không cần để Masquerade nói hắn cũng đủ biết câu trả lời.

- Thật là không uổng công tao tin tưởng mà nhờ mày.

- Sao lại là nhờ ? – Masquerade nghiêng đầu – tiền trao cháo múc chứ, anh bạn.

- Mày đúng là… nhưng tao lại thích mày vì điều đó.


Tên kia phá cười rồi ra hiệu cho bọn đàn em đứng quay đặt chiếc va li lên bàn. Nó có vẻ rất nặng. Chẳng mảy may, Masquerade kéo nó về phía mình. Anh hé mở nó ra đủ để mỗi anh nhìn thấy thứ bên trong là gì rồi nhanh chóng đóng lại.

- Ngươi cũng giữa đúng lời hứa quá nhỉ ? – Masquerade cười – ta thích làm việc với những kẻ giữ lời.


Nghe vậy, bọn áo đen đang đứng có vẻ nổi giận, tay chúng siết chặt lại định cho kẻ không biết trời cao đất dày kia biết thế nào là lễ độ. Nhưng tên cầm đầu giơ tay ra hiệu cho bọn chúng đứng yên.

- Đã làm việc với mày thì tao không dám múa rìu qua mắt thợ. – hắn cười nhưng rồi nhíu mày - Nhưng tao thật sự không hiểu tại sao lại phải đổi một phần mười số tiền thành tiền xu ?

- Đó là nguyên tắc làm việc.


Masquerade trả lời một cách lạnh lùng. Anh xách chiếc va li, quay đi rồi mất dạng trong đám người đang nhảy nhót giữa quán. Còn lại nhóm người áo đen. Bọn chúng chết lặng ở đó.

- Sao chúng ta lại phải nhờ tên này mà không tự ra tay vậy anh ? – một trong số những tên đang đứng cất tiếng hỏi vẻ không kiềm được cơn tức giận – hắn chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa…

- Hừr… thế mày có tin trên đời này có quỷ không ? – hắn ngước lên trần nhà rồi cười – chúng ta vừa gặp quỷ đấy. Một con quỷ sống thật sự…

- …

.................
Bên ngoài, gió rít từng cơn lạnh buốt xuyên qua hai hàng cây bên đường tạo nên cái âm vang lao xao êm ả. Chỉ có tà áo trắng lặng lẽ bước từng bước trên con đường vắng vẻ mập mờ dưới ánh đèn đường. Tia sáng từ chiếc mặt nạ thủy tinh léo lên lúc ẩn lúc hiện cùng nụ cười nửa miệng của một kẻ được gọi là “quỷ sống” dần dần biến mất vào bóng tối...

________________________
ps : chap này và chap sau sẽ không liền mạch với nhau, nó chỉ góp phần cho mọi người hiểu thêm về nhân vật chính nên sẽ không có ảnh hưởng gì với toàn bộ câu truyện!!! lâu lâu cho Mas yêu lên ngôi chính :v

description[BakuganFic] Phong trần - Page 4 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
@Evil : tình hình là fic sẽ còn dài dòng thêm mấy chục chap nữa ( nếu tới đủ siêng để viết =))~ ). Mong cậu tiếp tục ủng hộ ^^~
@Win.G : được cậu cmt làm tớ khá bất ngờ, rất là xin lỗi vì đã để KeithDara lâm vào bước đường như thế. Thật ra thì Dara vẫn chưa hết đất diễn =)) tớ chưa muốn Dara đi như thế đâu =)) hi vọng cậu tiếp tục ủng hộ fic của tớ.

________________

Chap 12 :


Mặt trời dần ngoi lên từ đáy đại dương sâu thẳm, cái se lạnh buổi ban mai bao trùm lấy mọi thứ, tiếng động cơ xe ù ù vang lên giữa sự tĩnh mịch của một vùng quê nhỏ. Vài tia nắng đầu tiên lấp lánh rọi lên con đường nhựa đen ngòm kéo theo lớp bụi dày đặc phía sau chiếc limousine đen huyền sang trọng. Phía trong xe là một người đàn ông đứng tuổi, mái tóc trắng hơi ngã xanh cùng bộ râu quai nón trên khuôn mặt nghiêm nghị khiến người khác vừa nhìn đã phải sợ sệt không dám động. Bên cạnh là một cậu trai với mái tóc màu hạt dẻ nhưng khác với người đàn ông kia, cậu ta lúc nào cũng tươi cười, thích thú với cảnh vật hai bên đường và miệng luôn trầm trồ: “Quá đã!”. Cả hai dường như không chú ý đến sự hiện diện của đối phương mà chỉ tự mình rơi vào thú vui riêng cùng những toan tính.


Chiếc xe chạy hơn một giờ đồng hồ trên con đường vắng dẫn đến khu phố nhỏ phía đông tỉnh Makuso. Đường càng lúc càng hẹp, sỏi đá xuất hiện ngày càng nhiều và bầu trời đã sáng bùng lên dưới ánh mặt trời gây rắc. Thoảng qua là mùi lúa mạch từ những cánh đồng ven đường khiến cậu con trai thích thú áp sát mặt mình vào kính xe, ngón tay trỏ mân mê những hình ảnh phản chiếu qua tấm thuỷ tinh dày cộm khiến người lái xe phì cười trước cái hành động trẻ con đó.


- Cậu Makuso, tôi nghĩ cậu nên ngồi xuống vì đường khá xấu. Không khéo cậu sẽ bị ngã mất.


Người lái xe ôn tồn bảo nhưng đổi lại chỉ là sự phớt lờ của cậu trai cùng cái “hừ~” lãnh đạm từ người đàn ông phía sau. Khẽ thở dài, người lái xe quay trở lại với công việc thường nhật của mình.


- Bác Zenoheld, bao lâu nữa chúng ta sẽ đến nơi ?


Cậu trai cười hỏi người bên cạnh nhưng ông ta chẳng buồn quay lại nhìn cậu mà trả lời :


- Ta không rõ. Tốt nhất cậu nên hỏi người biết đường.


- Vâng thưa… - chẳng để bị hỏi lại, người lái xe lên tiếng – còn khoảng nửa giờ đi đường để đến nhà ngài thị trưởng.


- Tốt.


Người đàn ông tên Zenoheld đó mỉm cười đầy ẩn ý.


Bình thường trên xe ông, trừ những người tình một đêm và tài xế riêng thì chẳng một ai được phép ngồi vào nhưng hôm nay là phá lệ. Cậu trai khó bảo đang lay hoay bên cạnh chính là cháu trai ngài thị trưởng từ Tokyo về thăm quê cũ. Hiển nhiên, sự có mặt của cậu trên xe là một bước quan trọng trong kế hoạch của ông. Một kế hoạch đã được toan tính từ rất lâu…


Phía xa xa, thành phố nhỏ ven biển mờ ảo dần xuất hiện phía sau đường chân trời. Cảnh vật cũng khoác lên mình một màu xám bạc bởi những đám mây đen từ đỉnh núi phía Tây kéo đến.


Giông bão sắp đến và gió cũng bắt đầu thổi…


---o0o---


- Sắp mưa rồi mà sao Dan vẫn chưa đến nhỉ ? cái lão Zenoheld này lề mề quá! Biết vậy ta đã tự đi đón đứa cháu bé bỏng của ta chứ chẳng thèm nhờ vả hắn làm gì.


Trong căn nhà sàn gỗ cao cấp, một người đàn ông với mái tóc nâu xen lẫn vài sợi bạc hết đi qua lại rồi lại đi lại. Ông nôn nóng được đoàn tụ với đứa cháu hơn 10 năm không gặp. Kể từ lúc vợ ông mất và con trai cùng con dâu đưa đứa cháu độc nhất của ông vào Tokyo học thì hai ông cháu chưa có dịp gặp nhau. May thay đợt hè này, vợ chồng con ông phải ra nước ngoài công tác nên đồng ý cho để Dan về chơi với ông trong hai tháng. Đây quả thực là một niềm vui vô cùng lớn đối với một ông già cô độc.


- Ngài đã nói câu này hơn 10 lần rồi đấy, thị trưởng~


Chàng thanh niên với đôi mắt hổ phách ngồi trên chiếc ghế dài giành cho khách khẽ nhấp một ngụm trà còn nghi ngút khói. Lơ đễnh ngước ra cửa, anh khẽ cười và đứng dậy.


- Đến rồi!


- Thật ư ?


Chẳng đợi chờ ai, ngài thị trưởng hớn hở thật nhanh chạy ra cửa. Nếu ai không biết có lẽ sẽ nghĩ ông ấy vừa trẻ lại vài chục tuổi cũng nên.


- Ôi Dan~ cháu yêu của ông! Lại đây cho ông ngắm cháu chút nào~


Ngài thị trưởng ôm chầm lấy cậu trai với dáng vẻ khá giống mình. Khoé mắt hơi rưng rưng lệ, ông siết chặt vòng tay mình hưởng thụ cảm giác của một người ông thực thụ mặc cho cậu trai trong lòng đang ra sức giẫy giụa vì nghẹt thở… Phải một lúc sau, khi chàng thanh niên sau lưng ông khẽ ho một tiếng, ông mới lấy lại ý thức và buông tay ra. Zenoheld nhìn ông một cách lạnh lùng khiến ông thấy hơi chột dạ, theo phản xạ tự nhiên lại đưa tay lên gãi đầu hệt đứa con nít vừa mắc lỗi.


- Lâu quá không gặp, ông bạn già haha…


- Đúng nhỉ? Hơn hai mươi năm rồi còn gì.


- Trông ông vẫn lạnh lùng và phong độ như xưa, đại tướng Zenoheld~


- Còn ông thì vẫn như thanh niên đôi mươi, chẳng chững chạc lên chút nào.


- Ahaha… ông nói hơi quá. Ít nhiều thì đầu tôi cũng hai thứ tóc rồi còn gì. Chỉ là tôi còn rất yêu đời thôi… haha… À mà mời tất cả vào nhà, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.


Cả nhóm người nối bước ông vào bên trong. Vài người giúp việc tất bật mang trà cho khách, một loại trà đặc biệt hầu như chỉ vùng Makuso mới có.


- Mời mọi người dùng trà. – ngài thị trưởng cười rạng rỡ nâng chén trà của mình, đồng thời hướng về phía Zenoheld – xin giới thiệu với ông, đây là Shun Kazami, cảnh sát trưởng tài ba vừa được điều đến đây. Còn người này là Zenoheld, một đại tướng đã về hưu nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng lớn trong bộ máy chính trị nước Nhật của chúng ta. Còn cái thằng nhóc kháu khỉnh kia là cháu ta, Dan Makuso. Và trông nó khá giống ta thời trẻ ấy chứ… ahaha…


- Ông à…


- Rất vui được biết ngài, đại tướng Zenoheld.


- Không cần khách sáo, tôi cũng được biết đến cậu qua những bài báo về vài vụ án li kì. Thật tiếc khi Masquerade đã chạy thoát…


Câu nói tưởng chừng là bông đùa của lão Zenoheld nhưng lại ẩn chứa sự mỉa mai khiến người khác ái ngại. Tay đang nâng tách trà của Shun bỗng khựng lại giữa không trung.


Rầm~


Một bàn tay mạnh mẽ đập mạnh xuống bàn trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt trong căn phòng. Chủ nhân của bàn tay ấy không ai khác chính là… Dan.


- Anh là Shun ư ? ôi chao~ tôi khá thích mấy trò trinh thám của anh đấy. Có thể kể cho tôi nghe những cuộc phiêu lưu đầy khó khăn của anh khi truy bắt Masquerade không ? Tôi muốn nghe chuyện này lâu lắm rồi!


- …


- Làm ơn đi ~ tôi muốn nghe !!!


Shun thở dài nhìn cháu trai ngài thị trưởng, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Mà giống ở đâu không giống, lại đi giống cái tính lanh chanh, cứng đầu mới khổ. Khẽ lắc đầu anh đứng dậy và xin phép ra ngoài bỏ lại sau lưng là tiếng la ó của Dan cùng sự ngỡ ngàng của hai bậc trưởng bối.


Khung viên ngôi nhà là cả một công trình lộng lẫy, có mấy ai nghĩ được rằng ở cái chốn nghèo nàn này mà lại có một ngôi nhà kiểu cổ lai Âu đẹp như thế. Quả là bọn có tiền đều rất biết cách hưởng thụ. Nhún vai một cái, Shun lẳng lặng bước về phía chiếc moto trắng của mình. Nếu không phải mới bị điều đến đây thì anh cũng chẳng hứng thú gì mà đến đây buôn chuyện với những kẻ cậy quyền ỷ thế này. Nhưng quan trọng hơn là Mizuo vẫn còn mất tích, anh không muốn lãng phí thời gian cho những kẻ vô ưu vô lo này thêm nữa.


Bỗng từ xa, một tiếng thét chói tai vang lên như sấm dậy làm anh giật mình quay lại. Từ xa, Dan lù lù xuất hiện trên chiếc ván trượt đắt tiền còn mới tinh.


- Đứng lại cho tôi! Anh định bỏ đi sau khi tỏ thái độ khinh bỉ trước mặt chúng tôi sao ? Thật không thể chấp nhận được.


- Tôi là vậy đấy. Cậu chấp nhận hay không là chuyện của cậu.


- Nhưng tôi muốn anh phải nói chuyện với tôi.


Nhìn cậu nhóc trước mặt đang giở thói trưởng giả, Shun khẽ thở dài một tiếng. Có lẽ với hạn người này thì nên nói thẳng một chút sẽ tốt hơn.


- Cậu thật giống một thiếu gia ngang bướng. Cậu đừng nghĩ rằng mình là cháu ngài thị trưởng thì muốn gì cũng được. Tôi không phải phục vụ của cậu vậy nên cậu không có quyền bắt tôi làm những việc không đúng với phận sự của một cảnh sát.


Nói xong, Shun lãnh đạm chào Dan một tiếng và lên ga. Chiếc moto hình phượng hoàng lăn bánh ra khỏi khung viên ngôi nhà trong sự bàng hoàng của Dan. Lẳng lặng nhìn theo cái bóng xe đang dần mất dạng, lòng cậu chợt như lửa đốt. Từ trước đến nay, không phải được người khác nịnh nọt thì là tân bốc nhưng đây là lần đầu tiên có người dám nói với cậu như thế.


“Được lắm! Shun Kazami, xem ra cậu khá giống với lời đồn, để xem tôi làm thế nào để rửa mối hận này.”


Mưa tí tách rơi mở đầu cho một bản giao hưởng thăng trầm…

...............

description[BakuganFic] Phong trần - Page 4 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Lâu lắm rồi không đọc lại, cơ mà thấy nó có vẻ hụt hẫng.

Dan...bản thân cháu nó đã vốn láo lếu, thế quách nào vào đây không bớt đi lại còn ra kiểu thiếu gia thế này hử??? Còn cụ Zeno làm đại tướng, gian thâm cáo già à, nếu vậy thì tớ nghĩ cậu nên tả thêm một chút về ánh mắt của nhân vật này, vì có lẽ là mới đầu nhân vật xuất hiện thì cũng không nên nói nhiều, nhưng ý tớ là ấn tượng ấy. Nên tô đậm lên một nét đặc biệt nào đó cho nhân vật, đặc biệt là nhân vật vừa xuất hiện, tớ thấy hơi mờ nhạt, cả ba bốn người ở đây đều mờ nhạt. Chỉ có Dan với kiểu loi choi chảnh chọe này thì là rõ nhất thôi.

Lỗi chính tả vẫn còn, nhưng chỉ có một lỗi thôi. Mà đợt này văn phong có hơi giảm sút (là tớ thấy vậy), thoại nhiều hơn trước, tả ít mà toàn mang ý tiêu cực, dự cảm không lành này, khinh thường này.

Sự tình vẫn chưa nối được gì lại với nhau và chắc là còn dài dài, thôi thì tiếp đi nhé. Ủng hộ~~~~

P/s: tui xin con tem hờ hờ, đùa tí


description[BakuganFic] Phong trần - Page 4 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
*vẫn chộp tem dù mấy năm nay vụ tem cứ bị lên án* :v

Sau lần comt mà đối với một con ôm điện thoại onl như tôi thì rất ư là dài lần trước bị hack mất không thương tiếc, giờ rút kinh nghiệm vào comt cho cô bằng PC đây =))))))))))

Ấn tượng đầu tiên của tôi là cảnh Mas đi trên mái nhà và 'có ánh trăng làm bạn' chẳng hiểu sao làm tôi nhớ tới Lý Bạch nhảy sông ôm trăng mà chết =))))))))) Chỉ là vô tình liên tưởng thôi =)))))

Mas có vẻ biến thái bệnh bựa nhởn nhơ lưu mạnh đồi bài blah blah blah, nhưng anh thật sự là một con người có tâm hồn, có trí não, nhân cách dù tổn thương quá lớn nhưng không hề vặn vẹo, chỉ đơn giản là anh nhìn nhận cái thế giới này mục nát và trả thù lại nó với chính cách nó đang tồn tại.
Vụ Mas/Keith làm tôi cứ lớ ngớ ra =)) Và Gus anh, em nhớ là anh trung thành lắm mà, sao giờ lại nhìn 'chủ nhân' của mình khinh bỉ vậy, đã thế còn lên giọng nữa Ọ A Ọ =)))))))))) Nhắc một tí về nhân vật này thì Gus trong fic cô có vẻ dã tâm nhỉ =))) Chuẩn nội gián luôn =]]]

Với Shun, tôi không nghĩ Shun thật sự lạnh. Anh vẫn nóng nảy, dễ để tâm đến mọi thứ xung quanh, ngọn gió này không quá lạnh, không quá vô tình hay điềm tĩnh, nó mang theo chút gì đó ấm nóng từ nơi sa mạc cát vờn ha? =)) Và cách mà cô diễn tả Shun với Alice, có cảm giác bạn Shun bị hút hồn ngay từ lần đầu gặp mặt ấy =))))

Về phía Mizuo thì tôi không có nhiều điều để nói, tôi không biết rõ về OC này =))) Nhưng cô bé có vẻ dễ thương, chính trực và tin tưởng vào công lí cũng là một loại dễ thương mà ha~ =)))

Alice thì có vẻ thật sự yếu đuối, em nhỏ vẫn mong ngày chị mạnh mẽ và quyết đoán hơn để có thể đứng ngang hàng với Shun-chan =)))))))) Alice dễ khóc, dễ hành động theo cảm tính, dễ tự ti nhưng vô cùng tinh tế. Bằng chứng là thằng nhỏ làm có mỗi hành động lau nước mắt thôi mà chị đã hiểu tất tần tật nguyên nhân của hành động đó =)))))) Có một chỗ tôi không hiểu là tại sao sau vụ Mas thì Alice lại rời bỏ ngôi nhà của mình đi theo đám Shun, Mizuo luôn vậy? O w O?~

Khác với một vài fic tôi từng đọc thì thường là những nhân vật sẽ lần lượt xuất hiện trên cuộc hành trình hoặc cuộc đời nhân vật chính. Nhưng trong fic cô, thì mỗi người là mỗi mảnh ghép riêng biệt, là mỗi đường thẳng cuộc đời riêng biệt mà họ vô tình xoắn vào nhau ở sau này.

Ví như một Runo nhạy cảm và tự ti với mọi thứ xung quanh, luôn muốn được rực rỡ rạng ngời như Fabia. (Và chẳng hiểu sao đọc dòng cô tả ông của Runo, tôi lại liên tưởng tới ông của Sakura trong CCS =]]] )

Hoặc một Fabia mới đầu tưởng chừng là nhí nhoảnh đấy, vô tư đấy, rạng rỡ đấy, dè đâu ẩn sau nụ cười tươi tắn đó là cả một tâm hồn chi chít vết thương.
Carol đã viết:
“Sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng...
Bình minh rồi sẽ xoá tan mây mờ
Ánh sáng sẽ lại chen lấn màn đêm
Nụ cười sẽ là liều thuốc tốt nhất xoa dịu tất cả...”

Bài hát ngân nga như một sự hy vọng, hy vọng tia sáng le lói lấn ất màn đêm, hy vọng mỏng manh tới đầy mai mỉa, nhỉ?~ Tôi có cảm giác khác với vẻ ngoài, Fabia là người khá khô khốc và lạnh lùng =))))))

Mira và Ace thì chưa có nhiều đất diễn lắm =)))))) Khi nào các bạn nhỏ ra sân khấu nhiều hơn rồi tôi comt =))))

Còn Ren, vâng, cách anh xuất hiện rất ư là củ chuối =)))))) Và wtf? Ren là hôn phu của Mira??????? Tôi đi chết đây =)))))))))))))))

Baron, một chàng trai vui tính làm chủ tiệm bánh. Baron trong này có vẻ dịu dàng và lãng mạn quá =))))) Tôi mong chờ sự xuất hiện của Lee Chan, Joe và những người khác (Nếu có =]])

Cuối cùng là Dan, thằng nhóc bị tăng động thì trong fic nó vẫn bị tăng động =))))))) lanh chanh hết chỗ nói, cơ mà cái tên nhiệt tình thái quá, suy nghĩ lạc quan tới thần kinh có vấn đề này lại giở tính thiếu gia nhà giàu rồi? =))))))))))) Và chả hiểu sao tôi thấy vai vế Shun - Dan bị chênh lệch, giống.... chú cháu ấy =)))))))))))) Và well, dự là sẽ có một chuyện tình công tử nhà giàu với cô gái nghèo mồ côi =)))))))

Điều cuối của cuối cùng trong phần đám nhân vật này.............TRẢ DARA LẠI ĐÂYYYYYYYYYYYY Ọ A Ọ Đùa chứ chị vừa hiện lên chưa tới 3 giây đã cắt cái cụp đi luôn Ọ A Ọ *nắm vai Carol lay*

Một điều đặc biệt trong fic cô mà tôi cực thích là đàn piano của Mas với xe của Shun =))))))) Vơn, các bakugan vẫn đang lởn vởn quanh họ =)))))))))))

Comt nhảm rồi =))) Hóng chap mới~~

*le lượn*~~~

description[BakuganFic] Phong trần - Page 4 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Fic hay quá đi
Mas trong này yêu chết đi mất, dù từng bị tổn thương tâm thần, nhưng ảnh vừa điên lại vừa lí trí lạ thường, thông minh và láu cá. Ảnh làm em nhớ tới siêu trộm Kid nhưng lạnh lùng và điên rồ hơn.
Shun giống như nguyên gốc, rất kiêu hãnh lạnh lùng. Nhìn hai người này rượt duổi nhau cứ như một cắp Phúc hắc đạo tặc công với Lạnh lùng cảnh sát thụ ấy
Alice dịu dàng và yếu đuối ,nhưng ngây thơ đáng yêu, Mizuo dũng cảm và cương trực một ý nghĩ điên rồ sao không ghép hai người này lại nhỉ? Dan lại trẻ trâu và con nít vô cùng nay lại thêm cái tính tính công tử bột.
Em mong chờ sự trả đũa của anh ấy. * lăn*

description[BakuganFic] Phong trần - Page 4 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply