MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

power_settings_newLogin to reply
+5
shunalice_2000
Princess_Yuki
arisu_darkon
Elfin-Ingram
Friendship_Heaven
9 posters

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 Empty[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
First topic message reminder :


*Title: ĐẰNG SAU BÓNG TỐI

*Author: Friendship_heaven (it's me ;)) )

*Genre: chủ yếu là mysterious, adventure, thêm một chút romantic,…

*Sumary: Thế giới đã trở lại sự yên bình. Nhưng liệu có phải như thế? Những thế lực bóng tối vẫn tồn tại. Một câu chuyện giống như cổ tích, một con người sống trong thầm lặng, một thân phận đã được che giấu, và từ đó, những kế hoạch chuẩn bị bắt đầu…

*Note: Thân thế và tính cách của các nhân vật có thể bị thay đổi tùy theo cảm hứng của mình, thế nên m.n đừng ngạc nhiên nếu fic có những điểm không hợp lý, mâu thuẫn với anime, cuối cùng cũng sẽ đâu ra đó thôi.

*Character:
_Dan: vui vẻ, sôi nổi, luôn đầy nhiệt huyết và quan tâm tới mọi người.
_Runo: dễ thương, xinh đẹp, luôn lo cho anh Dan.
_Julie: vui tươi, hồn nhiên, rất yêu quý Dan.
_Marucho: vui tính, khá mạnh mẽ.
_Keith/Spectra: lạnh lùng, trầm tĩnh, ước mơ tạo ra Bakugan mạnh nhất.
_Gus: cộng sự trung thành của Keith, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì anh.
_Mira: em gái của Keith, luôn lo lắng cho mọi người, nhất là anh trai.
_Ace: bình tĩnh, ít nói, luôn để mắt tới Mira.
_Shun: một ninja với vẻ mặt handsome nhưng khá lạnh lùng với mọi người.
_Alice: hiền lành, cẩn thận, chu đáo, yêu mến tất cả mọi người.
_Amy: lạnh lùng, bí ẩn, được biết là thuộc hạ của Raiden.
_Raiden: tàn nhẫn, độc ác, tham vọng, tự hào về quá khứ tội lỗi của mình.
_Sam: con trai Raiden, mưu mô, xảo quyệt, luôn muốn gây ấn tượng với Amy.
_Dara: chị của Sam, kỳ quái, bí ẩn, luôn tỏ ra lãnh đạm với mọi thứ.
=>Các nhân vật thuộc anime Bakugan, trừ 3 nhân vật của mình và cho mình mượn thêm Dara nữa nhé!


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~

Mọi người chờ xem nhé!


Được sửa bởi Friendship_Heaven ngày Thu Sep 12, 2013 9:02 pm; sửa lần 3.

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Dạo này các fic hoạt động sôi nổi, ai viết cũng hay. Tự nhiên thấy tủi thân quá hóa ra lười. :vetay: Thôi kệ fic của ta thì ta cứ viết. :haha: 
À mà shunalice nghĩ đúng rồi đó, nhưng vấn đề ở đây là tại sao và từ lúc nào Dan lại trở nên như thế, và muốn biết thì chỉ có một cách là... chờ mình viết thôi!!!


Chap 5: VÀO CUỘC

Thời tiết hôm nay có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Mới tờ mờ sáng mưa đã lắc rắc rơi khắp phố. Mưa càng lúc càng lớn, lộp độp trên mái nhà. Không khí thật lạnh lẽo. Bầu trời u ám xám xịt chẳng buồn thức giấc. Nhưng trong căn nhà nhỏ kia, mọi người đã bắt đầu một ngày mới tươi đẹp!

_Mọi người xong cả chưa? Vào ăn sáng đi nào! – Mira ló đầu ra khỏi bếp cất tiếng gọi. Chẳng cần đợi lâu, phòng ăn lập tức đầy đủ. À không, vẫn còn thiếu một người chứ…

_Hơ…ơ… - Ace ngáp dài, bước vào phòng – Mọi người dậy sớm thế nhỉ? Hôm nay trời mưa mà! Giờ này mà quấn mình trong chăn ấm thì còn gì bằng. – Nói rồi, cậu tự ngồi vào một trong hai chiếc ghế trống còn sót lại.

_Nè Ace! Không ngờ cậu cũng ngủ nướng đấy! Tụi này đã dậy từ sớm, dọn dẹp hết bãi chiến trường hôm qua và trả lại căn nhà bình thường rồi, mà giờ này cậu mới chịu ra đây là sao? – Runo dĩ nhiên là khó chịu vì chuyện Ace trốn việc rồi.

_Cậu ấy lúc nào mà chẳng thế! Suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ thôi! À mà ban nãy không làm nên việc dọn bàn, rửa chén, quét dọn bếp sẽ do cậu phụ trách đấy Ace. – Mira vừa sắp thức ăn lên vừa nói. Cô không nhận ra Ace đang trợn tròn mắt nhìn mình. Cậu giở giọng năn nỉ:

_Thôi mà mọi người! Mình lỡ dậy trễ thôi, mọi người bỏ qua đi mà. Nha?

_Đừng có mơ! Tụi này không bỏ qua đâu, Runo nhỉ! – Julie ngồi chỗ bàn đối diện trả lời và cười với cô bạn thân.

Bữa ăn sáng thật tuyệt vời! Trong không khí se se lạnh mà có một tô soup nóng hổi thì ai mà chê được. Mọi người chăm chú vào phần ăn của mình. Bữa ăn sắp kết thúc, Dan bất ngờ lên tiếng:

_Ơ… mọi người… mình có chuyện…

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên át lời cậu. Alice liền đi ra mở cửa. Dan bối rối. Cậu vốn không biết phải bắt đầu mọi chuyện thế nào mà giờ còn chẳng ai chú ý đến cậu đang nói nữa chứ. Nhưng Keith ngước mắt lên nhìn cậu:

_Sao vậy Dan? Có chuyện gì à?

Anh luôn tỏ vẻ bình thản, hay thậm chí là lạnh lùng. Anh thể hiện mình chẳng quan tâm đến ai. Nhưng có ai biết rằng, anh luôn để mắt đến mọi thứ xung quanh. Như hôm qua anh nhận ra vấn đề trong ánh mắt Dan. Hay anh biết rằng đêm qua Dan và Shun không ngủ. Chính anh và Gus cũng thức cả đêm qua và đã biết những điều cần phải biết! Dĩ nhiên Dan không hề hay chuyện cậu và Shun nói đêm qua đã bị người khác nghe được. Mọi người đã tập trung vào cậu nhờ câu nói của Keith, nhưng cậu lại chẳng biết phải mở lời thế nào:

_À… uhm… đợi Alice vào rồi mình nói luôn nhé!

Chưa dứt câu, Alice đã trở vào. Chẳng có ai đi cùng với cô, nhưng ngay lập tức, một nhóm bakugan bay vào và đáp xuống giữa bàn:

_Chào mọi người! Tụi này về rồi đây! À mà Gorem, Tigrerra và Hydra vẫn còn ham chơi nên chưa chịu về. Nhưng họ nhắn mọi người đừng lo, họ đi chơi chán rồi sẽ tự tìm đường về. – Drago đến cạnh Dan, nói. Các bakugan không trở về Vestroia. Nhưng cuộc sống bình yên thường ngày đã khiến họ chán ngấy, vì vậy tất cả quyết định có một chuyến đi chơi xa cả ngày để thay đổi không khí. Drago, Gorem, Tigrerra, Hydra,  Ingram, Preyas, Elfin lên đường vào sáng sớm hôm qua, và vô tình gặp phải nhóm Mira với Percival, Helios, Wilda, Vulcan, liền rủ rê lôi kéo. Và thế là hôm nay cả nhóm mới trở về. Cơn mưa ngoài kia đã nhẹ dần, song các bakugan cũng ướt lướt thướt nhưng khá vui vẻ.

_Thế nào? Các cậu thấy tuyệt chứ? – Marucho hỏi Elfin và Preyas.

_Dĩ nhiên rồi. Không còn gì tuyệt hơn, à không, ngoại trừ việc tụi này được ủ ấm một chút. – Cô nàng Elfin trả lời. Và mọi người bật cười.

_Nếu thấy thích thì các ngươi cứ đi, đừng có kéo ta theo. Thật là phiền phức! Chỉ có lạnh và ướt mà thôi. – Helios bay về với Keith, cáu kỉnh. Anh là một bakugan chiến đấu, là một kẻ ham muốn sức mạnh tuyệt đối. Anh không ưa cái thứ gọi là tình cảm của các bakugan khác. Việc Spectra không còn tham vọng là một điều Helios cảm thấy thật đáng tiếc. Nhưng tại sao anh không đi tìm một kẻ khác? Tại sao anh vẫn theo Keith – người đã không còn là chủ nhân Spectra của anh? Phải chăng giữa anh và Keith đã có một tình bạn mà cả hai không nhận ra?

_Thôi mà Helios, anh không thể tỏ ra vui vẻ một chút sao? – Wilda nói. Nhưng Helios vẫn bực tức:

_Các ngươi lúc nào cũng thế nên không bao giờ biết được đâu là sức mạnh thật sự…

_Được rồi! – Keith nghiêm giọng, và Helios đành im lặng đáp xuống bàn – Ban nãy Dan định nói gì vậy?

Các bakugan trở về đã khiến mọi người vui vẻ mà quên đi Dan. Hình như cậu đã tranh thủ thời gian ấy để suy xét thật kỹ những gì cần nói. Giọng cậu quả quyết hơn:

_Uhm… chuyện là sáng hôm qua, mình nhận được một bức thư, có vẻ như là một lời cầu cứu từ Vestroia, chắc là nơi đó lại có chuyện gì…

Dan chưa nói dứt câu, mọi người, trừ Shun, Gus và Keith, đã nhảy dựng lên. Cậu cho họ xem lá thư, những khuôn mặt ban nãy còn vui vẻ giờ đã trở nên nghiêm trọng.

_Sao bây giờ cậu mới nói? Lỡ như có chuyện gì xảy ra với Vestroia hôm qua thì chúng ta chẳng phải đã chậm một bước rồi sao? – Mira trách, nhưng Alice nói đỡ cho cậu:

_Dù gì hôm qua cũng là sinh nhật Dan, với lại mình nghĩ mọi chuyện cũng không nghiêm trọng đến thế đâu.

_Bây giờ mọi người tính thế nào? – Shun đột ngột lên tiếng. Từ sáng đến giờ anh chưa nói được câu nào, có lẽ cũng vì lo lắng thay cho Dan.

_Còn tính gì nữa chứ? Chúng ta phải nhanh tới cứu Vestroia thôi! – Marucho hăng hái nói.

_Nhưng chúng ta đi bằng cái gì? Tụi này tới đây nhờ nghiên cứu của Keith và Gus, nhưng hiện tại nó đang gặp trục trặc nên muốn trở về Vestal cũng không được chứ đừng nói thay đổi vị trí đến Vestroia. – Ace hỏi. Con người vui vẻ ấy một khi đã vào cuộc thì trở nên nghiêm túc đến kỳ lạ. Nhưng Runo bỗng nhớ ra:

_Alice à! “Cổng thông tin” của ông bạn có sử dụng được không? - Có lẽ một lần bị kẹt ở đó đã khiến Runo nhớ mãi.

_Mình cũng không biết… Thấy ông cứ sửa hoài, nhưng… chắc là dùng được. – Alice ngập ngừng.

_Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi! – Dan nói. Và mọi người cùng đứng dậy, sẵn sàng lên đường, nhưng rồi tất cả chợt nhận ra thái độ khác lạ của cậu. Dan xưa nay có bao giờ nghiêm túc đến thế? Thật kỳ lạ! Julie hỏi:

_Dan yêu à, cậu không sao chứ? Tớ thấy cậu hơi lạ đấy? – Julie tỏ vẻ lo lắng. Đúng lúc đó Dan bước ra khỏi chỗ ngồi và vấp té “cái rầm”, nằm sõng soài trên mặt đất. Runo luôn khó chịu về thái độ của Julie đối với Dan, cất giọng mỉa mai:

_Tớ thấy Dan nhà ta vẫn ngốc và hậu đậu như ngày nào đấy thôi!

Mọi người cười, nụ cười ấy mang đầy vẻ gắng gượng. Riêng Dan ngước lên nhìn Shun – người ngồi cạnh cậu, ánh mắt kỳ lạ không rõ là cảm ơn hay là đe dọa nữa. Nguyên là Shun cũng cảm thấy Dan đã để lộ quá nhiều sơ hở nên quyết định giúp cậu trở lại bình thường bằng cách ngáng chân cho cậu ngã. Tuy mọi người đã không còn nghi ngờ gì nữa nhưng Dan thật cảm thấy không chịu nổi suy nghĩ “thông minh” của Shun. Shun à, bộ cậu không còn cách nào tốt hơn để giúp tớ sao?


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~


Cuối cùng thì Marucho cũng sắp xếp được một chuyến bay tới Moscow cho mọi người trước buổi trưa. Tất cả đều mang một tâm trạng hồi hộp. Có lẽ cũng đã khá lâu kể từ trận chiến lần trước, nên ai cũng lo lắng nhưng không kém phần háo hức. Mọi thứ đã sẵn sàng, mọi người cùng nhau lên đường.

Tất cả đã đi ra, chỉ còn Gus và Keith đi sau cùng. Gus đột ngột đứng lại. Cậu nói:

_Keith à! Chúng ta cần gì mất thời gian với bọn nhóc đó. Chúng ta còn có công việc của mình. Chi bằng chúng ta cứ về Vestal, mặc kệ bọn họ muốn đi đâu thì đi. Anh nghĩ thế nào?

_Nếu cậu không thích ở lại thì cứ về trước đi. Nhưng kịch hay đã bắt đầu, tội gì mà ta không nán lại xem một chút. – Keith trả lời. Anh nhếch mép cười, nụ cười đó thoáng ẩn hiện hình bóng của một kẻ đã vắng mặt lâu ngày – Spectra Phantom. Gus ngẩn người. Cậu đưa mắt nhìn Helios và Vulcan cũng đang ngạc nhiên như mình. Bỗng Mira bước vào gọi:

_Anh hai có đi không? Mọi người đang đợi đấy!

_Đi! Ra ngoài đó trước đi, anh sẽ ra ngay! – Keith đáp. Khuôn mặt anh đã bình thường trở lại. Anh mỉm cười với em gái và bước ra ngoài. Đợi Mira vừa khuất, Gus nói nhỏ đủ cho Keith nghe được:

_Tôi vẫn nói như ngày nào: nơi nào anh đến thì đó chính là nơi tôi muốn đến.

Keith thầm cười, nét mặt mãn nguyện. Có một kẻ trung thành luôn đi theo anh bất kể nơi nào thì còn đòi hỏi gì hơn được nữa chứ. Ra dấu gọi Gus đi cùng, anh rảo bước ra ngoài, nét mặt kia đã lấy lại vẻ lãnh đạm vốn có. Chẳng ai nghi ngờ hay suy nghĩ gì về thái độ của anh. Như vậy mới thấy, Keith đóng kịch thậm chí còn giỏi hơn cả Dan nữa kìa.


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~


Chuyến bay đã bắt đầu. Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Khoảng hai giờ nữa họ sẽ tới nhà tiến sĩ Michael nhờ giúp đỡ. Bây giờ tất cả cứ ngủ một giấc cho khỏe đã, dù gì đêm qua mấy anh chàng cũng thức trắng mà. Còn chúng ta hãy tới Vestroia trước xem đã xảy ra chuyện gì nhé!

Vestroia – quê hương của các bakugan một thời mang vẻ đẹp tự nhiên yên bình. Cũng chính là Vestroia – vùng đất đã lấy lại vẻ đẹp của mình sau bao cuộc chiến tranh, giờ trở nên tàn khốc, thảm thương hơn hết. Đất đá khô cằn. Bụi bay mù mịt. Bầu trời ngày nào cao xanh giờ trở nên âm u đen tối. Một nguồn sức mạnh nặng nề bay trong không gian, quyện lấy mọi thứ. Khắp nơi vắng lặng, hoang tàn. Các bakugan nhỏ đã tìm nơi lẩn trốn, các chiến binh bảo vệ đã kiệt sức. Tất cả bao trùm một cảm giác vô vọng.

Tiến sâu vào bên trong vùng đất lạ, giữa cánh rừng rậm rạp hoang vu là một thành phố khổng lồ , một kiệt tác đồ sộ, nhưng thoáng nhìn cũng nhận ra nó đã bị phá hủy khá nhiều. Một tòa lâu đài cao to, cái vẻ tráng lệ vẫn còn vương lại đâu đó trên những cột trụ vững chắc nằm giữa lòng thành phố. Trong căn phòng nào đó, một cô gái nhỏ ngồi lặng im. Mái tóc vàng nhạt buông xõa trên đôi vai gầy của cô dài quá thắt lưng. Làn da cô tựa như sự kết tinh của ánh sáng. Đôi mắt kia long lanh xanh biếc, khẽ nhíu lại vì lo lắng, muộn phiền. Chiếc váy trắng muốt ôm gọn lấy vòng eo thon thả càng làm nổi bật dáng vẻ của cô. Cô hẳn phải là một nàng tiên đẹp nhất nếu khuôn mặt kia không vô cảm đến vậy. Đôi môi kia từ bao lâu đã không còn biết thế nào là nụ cười thật sự. Đã bao lâu rồi cô sống trong sự cô đơn, tự giam mình trong căn phòng ấy, chỉ có những đứa trẻ bakugan làm bạn. Cô dạy cho chúng cách sống của một bakugan. Cô kể cho chúng câu chuyện về những người anh hùng, và về chủ nhân của Vestroia đang ở nơi nao. Chúng nghe cô. Chúng yêu mến cô. Nhưng chúng không hiểu được nỗi buồn trong lòng cô. Chúng ngây thơ vô tư lự. Cô nhìn thấy tuổi thơ của mình qua chúng. Cô yêu chúng, nhưng cô vẫn không cảm thấy hạnh phúc, vì người mà cô chờ đợi bao lâu nay vẫn chưa trở về. Các bakugan đã từng chứng kiến cuộc chiến của các vị thần đều biết rõ trái tim cô cần gì, nhưng họ chỉ có thể lặng im nhìn cô như thế, đau xót thay cho một cô gái trẻ, vì làm sao họ có thể mang người ấy về với cô được. Người đã ra đi thì chỉ có người mới có thể tự mình quay về. Cô cũng hiểu. Cô không trách ai. Có trách thì chỉ trách cho số phận nhẫn tâm trêu đùa tình cảm của cô. Từng phút từng phút một, cô ngồi lặng bên khung cửa sổ, cô chờ người về để cô có thể chạy ra đón mừng, cô như vậy đã rất lâu… rất lâu…

_Công chúa! Công chúa! Không hay rồi… – Một bakugan hệ ánh sáng hớt hải chạy về phía cô làm mặt đất rung lên nhè nhẹ. Cô hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình thản. Khuôn mặt như phủ một lớp băng giá, cô nói thật chậm, âm sắc lạnh lùng đến gai người:

_Có chuyện gì? Shizune, ta chẳng đã nói người làm việc phải từ tốn một chút sao?

_Có chứ, công chúa có nói. – Trước dáng vẻ của nữ chủ nhân, Shizune chợt khựng lại, cố lấy giọng bình tĩnh cho hợp ý cô – Có tin cấp báo từ chiến tuyến: những kẻ tấn công chúng ta lần trước đã trở lại và có vẻ đã mạnh hơn rất nhiều. Năng lực của chúng thật đặc biệt, nó như được tạo ra để tiêu diệt chúng ta. Lúc tôi tới đây thì đội quân đã yếu lắm rồi, e là bây giờ bọn chúng đang tiến vào đây. Công chúa, chúng ta đi mau thôi!

_Tất cả đã di tản hết chưa? – Cô công chúa vẫn cất giọng lạnh lùng. – Ngươi cũng đi mau lên, nếu không sẽ không kịp đâu!

_Vậy công chúa cũng… - Shizune hỏi, nhưng cô gần như đã nắm chắc câu trả lời.

_Đi? Ta rời khỏi nơi này? Để làm gì chứ? Việc ấy có ý nghĩa gì sao? Ngươi đừng quên, ta đã từng nói, ta sẽ thay chủ nhân tối thượng bảo vệ vùng đất này, ta sẽ làm bất cứ thứ gì để cứu lấy nó, cho dù phải đánh đổi bằng tính mạng của mình đi chăng nữa. Vậy mà bây giờ người lại bảo ta phải đi khỏi đây sao? – Giọng nói kia đã thoáng chút oán hận, khinh khi. Cảm xúc của cô dường như đã không còn có thể giữ kín trong lòng nữa. – Ta nghĩ ta đã biết chúng là ai. Chỉ có thể là chúng, và mục tiêu là ta. Vậy dù ta có chạy trốn đến nơi nào đi nữa cũng chỉ là vô ích.

_Nhưng mà… – Shizune cố nài nỉ, nhưng vừa cất giọng, mặt đất đã rung lên dữ dội. Mọi vật trong tòa lâu đài tráng lệ đổ vỡ. Những căn nhà trong thành phố càng thêm xiêu vẹo. Và các đám mây trên cao kia càng nhuộm thấm một màu bóng tối. Shizune và công chúa cũng không tránh khỏi ảnh hưởng của trận động đất. Cô ngã xuống nền đất lạnh, cảm thấy mọi thứ đang dần bỏ rơi mình. Ngước đôi mắt xinh đẹp tìm kiếm hình dáng khổng lồ của Shizune nhưng mọi thứ đều là vô vọng. Cô gượng mình đứng dậy. Dưới thảm cỏ xanh, cô thấy bakugan thân cận của mình đã biến thành quả cầu, nằm im trên mặt đất. Cô đưa tay với lấy, nhưng chưa kịp làm gì thêm thì những âm thanh đã vọng lại từ đâu đó, một chốn hư vô, với giọng nói khàn khàn của tên ác thần mà cô không bao giờ quên được:

_Ngươi vẫn thông minh như ngày nào, công chúa nhỏ ạ!

Cánh cửa phòng bật mở. Hai bóng đen tiến vào. Chúng đi tới đâu, ánh sáng tan biến tới đấy. Người đàn ông dáng vẻ cằn cỗi tiến lại trước mặt cô. Hắn trông như một kẻ xa lạ, có lẽ cô chưa từng thấy một ai như thế. Nhưng dựa vào giọng nói, dáng đi, cô có thể khẳng định không phải ai khác mà chính là hắn…

_Quả nhiên là người, Da… – Cô cố giữ âm sắc lạnh lùng, cố đứng thẳng trước mặt hắn, mặc dù đôi chân cô đã nhũn ra, tưởng chừng không trụ được nữa. Phải, cô sợ. Bất cứ ai cũng biết sợ, và cô cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng cô nhất định không cho hắn nhìn thấy điều đó. Hắn bật cười, cười sằng sặc trước thái độ của cô:

_Đừng có cố làm ra vẻ anh hùng, ngươi cuối cùng cũng chỉ là một con bé yếu đuối mà thôi. Nhân tiện, đừng gọi ta bằng cái tên Darkus đó nữa. Những cái tên của bọn thần linh ngu ngốc vốn nên chết theo bọn chúng đi. Từ bây giờ, ta là Raiden, chúa tể Raiden, hãy nhớ lấy! Và nơi này sẽ do con trai ta, Sam, thống trị. Ngươi cũng đừng mơ đến chuyện phản kháng!

_Cho dù ngươi có tên gì thì cũng chỉ là một kẻ xấu xa. Ngươi nghĩ ta sẽ để mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm ư? – Cô nói, giọng kiên quyết, nhưng một cơn rùng mình lướt qua nét mặt khi cô nhìn thấy hắn biến ra một quả cầu. Hắn như cố dằn lấy tràng cười sắp vỡ tung, nói:

_Vậy còn phải xem chúng có giá trị với ngươi không? Các chiến binh cổ đại! Và tất cả bọn bakugan muốn chạy trốn đều ở trong tay ta.

Bên trong quả cầu thủy tinh là 6 chiến binh cổ đại đang bị giam cầm. Họ cố nói điều gì đó, nhưng cô không nghe, cô không thể nghe và trong tình cảnh hiện giờ, cô cũng không muốn nghe nữa. Cô bất đắc dĩ nói, giọng ngập ngừng:

_Ngươi… muốn gì? Ta có gì cho ngươi chứ!

_Đơn giản thôi! Sức mạnh của ta ở đâu? Làm sao để lấy nó? – Hắn đắc ý nói. Hắn đã nắm được điểm yếu của cô, giờ chỉ việc xoay cô theo ý hắn.

_Ta sẽ không… – Cô tức giận, nhưng quả cầu kia lóe lên ánh điện khiến cô hoảng sợ. – Được rồi, được rồi, ngươi dừng cái thứ đó lại đi… Ta sẽ nói: nó… vẫn nằm ở chỗ cũ… tức là sâu trong thành phố trước kia… cách phá giải kết giới… có trong cuốn sách ta cất trên kệ kia… Ngươi phải giữ lời hứa, mau thả họ ra!

Nhưng hắn bật cười, cười như điên như dại. Hắn khinh bỉ nói:

_Ta đâu có hứa sẽ thả chúng ra. Ta chỉ hỏi cô chúng có giá trị gì không. Và bây giờ thì cô cũng không còn ích gì với ta nữa. Vậy ta nên làm gì đây nhỉ?

_Ngươi… - Công chúa thực sự tức giận. Cô giận hắn gạt cô, cô càng giận mình sao lại ngây thơ tin vào lời hắn. Cô muốn lao tới, muốn giết hắn. Nhưng cô có thể làm được không?

Hắn bước tới. Cô sợ hãi lùi lại, lùi đến sát khung cửa sổ, đến khi không còn chỗ nào để bước nữa. Cô cảm nhận được sức mạnh của hắn bao trùm. Cô cảm thấy tử thần đang ở rất gần. Cô có thể làm gì đây? Cô…

_Khoan đã! – Cậu con trai đột ngột lên tiếng. Cậu cũng như người cha ác thần khoác trên mình chiếc áo choàng đen, mái tóc đen, đôi mắt cũng đen. Nếu Raiden như con rắn hung tợn trước con mồi, thì cậu lại trông tựa loài kền kền chờ xác chết. Cậu tiến lên, dáng vẻ dứt khoát. Ánh mắt cậu nhìn xoáy vào thân hình bé nhỏ của cô, cậu nhếch mép cười, nói dõng dạc. – Con muốn có một thỏa thuận!

Hai cặp mắt nhìn nhau và cả hai cùng hiểu. Raiden khẽ cười. Hắn đã muốn cậu thay hắn quản lý mọi thứ, đã muốn dạy cho cậu cách thống trị độc đoán, nhưng cậu cứ ham vui mà sa vào những cuộc chơi vô bổ. Được thôi, nếu con đã đồng ý, ta dĩ nhiên chấp thuận mọi thứ.

Bóng tối vùng lên chiếm lấy không gian. Chớp mắt, tất cả đã biến mất, chỉ còn lại sự đổ nát hoang tàn. Thành phố ấy, cung điện ấy giờ chẳng có một ai. Cảm giác hiu quạnh. Shizune giật mình thức giấc, thấy mình nằm sâu trong đám cỏ hoa trước cửa sổ. Vội cất tiếng gọi nữ chủ nhân đáng kính nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đáng sợ. Nếu tất cả đã không còn, sao cô lại an toàn ở đây? Lẽ nào... Cô lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Công chúa, người lúc nào cũng vậy, đến phút cuối cùng người vẫn nghĩ cho chúng tôi! Xin công chúa yên tâm, mọi việc sẽ theo sự sắp xếp của người...


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Tem~~~
Không có gì phải chê rồi, yêu fic này lắm cơ~~~ >w<
Một cuộc hành trình mới...
Không biết sẽ thế nào...
Mà trong lũ Bakugan, không thấy Phoenix đâu? Cả Ingram và Hawkor nữa? Bạn quên sao???
Chap dài, đọc đã ghê~~~ >w<
Không thấy lỗi type~ >w<
Chỉ com đến đây thôi, hóng chap~~~ :uongtra:
P/s: Mình xin đấy, cho hint DanShun đi~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Phong bì :)

Những khi nhóm brawler ở bên cạnh nhau, mình luôn có cảm giác ấm cúng, dù mọi người đang biết có chuyện xảy ra. Umk, có thể nói đó là 1 thứ trường tự nhiên khi những người thân quen ở bên nhau chăng :) Mà có vẻ Kieth chưa hẳn đã "cải tà quy chính" hen =))

Càng về đoạn sau càng thất hay hơn, ý mình là cách viết văn ấy. Cô gái tóc vàng ấy chắc là người của hệ Haos? Hm, không phải con trai Dackus thích cô ấy chứ =))


@P: có Ingram mà em :)
Drago, Gorem, Tigrerra, Hydra, Ingram, Preyas, Elfin lên đường vào sáng sớm hôm qua, và vô tình gặp phải nhóm Mira với Percival, Helios, Wilda, Vulcan, liền rủ rê lôi kéo.

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
hì, tớ thích cái kiểu trình bày rõ ràng này ah :3
dễ theo dõi dễ bới lông tìm vết, tạo cảm giác dễ chịu cho người đọc ^^
um... về chap này thì... nó khá là ổn nah ^^
càng về sau thì càng có chút hấp dẫn lẫn gợi cảm giác tò mò ~
tớ thích cái đoạn bạn miêu tả cô Công chúa ah ^^
cơ mà cái đoạn Công chúa chấp nhận tiết lộ vị trí của Sức mạnh có vẻ hơi nhanh ah ~
nếu như có thêm phần miêu tả về nội tâm và sự tranh đấu trong tư tưởng nữa thì hay hơn ah ^^
Tớ thích câu này
Người đã ra đi thì chỉ có người mới có thể tự mình quay về.

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Cái này lạc khỏi topic gần nhứt nên dù đọc lâu òi *trên diện thoại* nhưng giờ mới com được...xin lỗi bạn *cúi đầu * ...!!!
:tuki: 

Bắt đầu cuộc chiến rồi nhỉ...nhóm brawler vào cuộc rầu... !!!
:haha: 
Như vậy mới thấy, Keith đóng kịch thậm chí còn giỏi hơn cả Dan nữa kìa.

=> Mình thấy chả ai thua ai...!!!
:kiki: 
.........................................................
Thau com thế thau nhé ...!!!

Hong chap nà...!!!
:covu: 

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Cảm ơn Furin góp ý nhé, thật sự là chap hơi dài và mình hơi lười nên không tả kỹ chi tiết đó.
À mà Skyress đã về Vestroia rồi, còn Hawkor thì mình không ấn tượng lắm nên không nhớ. Yui à, bình tĩnh nào, trước sau gì cũng tới DanShun thôi (Iu Yui lắm :leocot: )

Chap 6: TAI NẠN

Sau hơn hai giờ, chiếc máy bay đã hạ cánh an toàn. Nước Nga xinh đẹp hiện ra trước mắt. Ánh nắng chiều rực rỡ nơi đây đã thế chỗ cho cơn mưa u ám của buổi sáng Nhật Bản. Từng đợt gió mơn man thổi qua cánh đồng cỏ mênh mông, làm tung bay mái tóc bồng bềnh của Alice. Alice yêu ngọn gió nơi đây, bởi với cô, nó mang cái cảm xúc thân quen khó tả, bởi cô lớn lên ở nơi đây và cô yêu quý nơi đây. Những người bạn của chúng ta cũng có một tâm trạng vui vẻ như thế. Giấc ngủ ban nãy dường như đã xua đi tất cả mọi lo lắng, muộn phiền để giờ đây còn lại trong họ chỉ là những tâm hồn thơ ngây như trẻ nhỏ. Họ thi nhau chạy băng qua cánh đồng, cùng nhau hái những bông hoa dại lung linh dưới nắng. Họ mỉm cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng kia. Họ thật đẹp, như những thiên thần hạnh phúc bên nhau. Hỡi hạnh phúc kia, đừng bao giờ rời xa họ nhé!

_Ông ơi! Cháu về rồi đây! – Alice vừa bước vào nhà đã vội chạy lại ôm lấy ông như lâu ngày không gặp. Tiến sĩ Michael nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của cô cháu gái nhỏ.

_Cháu về rồi! Sao? Đi thăm các bạn có vui không? – Ông ân cần hỏi. Giữa ông và Alice đã hình thành một thứ tình cảm sâu đậm – tình thân. Đối với cô, ông là người thân yêu nhất trên đời và ông cũng không thể sống thiếu cô được. Chỉ mấy ngày xa ông, cô đã cảm thấy thời gian thật dài biết bao. Dù ở bên bạn bè, dù có được những niềm vui, những tiếng cười, cảm giác thân thiết nhưng Alice luôn thấy thiếu vắng một điều gì đó. Bây giờ về đây, ở bên ông, tự nhiên lòng cô cảm thấy ấm áp và bình yên đến lạ.

_Dĩ nhiên là vui ạ! À, chúng ta có khách đấy! Ông xem này! – Alice tươi cười ngước nhìn ông. Và mọi người lần lượt bước vào nhà. Ai cũng vui vẻ, cũng mang một niềm hân hoan như một chuyến đi chơi.

_Chào ông ạ! – Tất cả cùng đồng thanh. Ông cũng cười, vui vẻ đáp:

_Chào các cháu! Ôi, đông đủ cả đây! Chúng ta uống trà nhé!

Những tách trà nóng thơm ngát hương vị của tự nhiên được ông tiến sĩ bày trên bàn. Các cô gái, dĩ nhiên, đều lăng xăng giúp ông chuẩn bị. Mọi người ngồi quanh, không khí thật ấm áp. Alice ngồi cạnh tiến sĩ, ôm lấy cánh tay ông. Ông cười, đưa tay xoa đầu cô. Ông cảm thấy cô lúc nào cũng bé nhỏ và yếu đuối, lúc nào ông cũng muốn che chở, bảo vệ đứa cháu của mình.

_Lâu rồi không gặp, các cháu lớn quá nhỉ? Marucho, Dan và Shun đều đã trưởng thành hơn. Julie và Runo… uhm… xinh ra nhiều đấy. Mira cũng vậy, Ace nhỉ. Còn đây… Keith và Gus phải không, không ngờ cuối cùng tất cả cũng trở thành đồng đội.

_Dạ… – Mọi người hơi bối rối, Alice vội nói:

_Ông ơi! Thật ra… các bạn tới đây là có chuyện cần nhờ ông đấy!

_Ồ vậy sao! Sao không nói sớm? Để xem ông giúp gì được cho các người hùng đây? – Ông nói.

_Dạ… Tụi cháu muốn mượn ông… “cổng thông tin” được không ạ? – Dan dè dặt nói. Cậu thoáng cảm thấy sợ câu trả lời. Cậu không sợ ông từ chối, bởi cậu biết ông luôn sẵn sàng giúp đỡ họ. Cậu chỉ sợ nó không thể hoạt động tốt. Bây giờ “cổng thông tin” là hy vọng duy nhất để đến Vestroia, nếu không thể sử dụng được thì họ xem như mất hết hy vọng, ý chí của họ cũng sẽ giảm xuống rất nhiều. Thế nhưng cậu vẫn chờ đợi câu trả lời ấy.

_“Cổng thông tin”? Để ông xem… Uhm… Ông vừa mới thử, nó đã hoạt động khá tốt khi dịch chuyển thành công những đồ vật của ông, nhưng… ông không chắc liệu nó có hoạt động tốt với các cháu… Hay các cháu cứ ở lại đây một thời gian nữa, đợi ông kiểm tra cẩn thận, chắc chắn là nó ổn đã rồi hãy đi, nhân tiện chơi với Alice nhà ông luôn, chứ một mình con bé buồn lắm!

_Như vậy không được! Nếu chúng ta còn chần chừ… - Ace đứng bật dậy, vẻ bất bình, nhưng Mira vội giữ cậu ngồi xuống. Ace luôn nghe lời Mira theo một cách nào đó, tuy không còn vui vẻ nhưng cậu lại ngồi yên.

_Bình tĩnh đi Ace! Tụi cháu đang cần gấp, liệu chúng ta có cách nào khác để di chuyển không tiến sĩ? – Mira nhỏ nhẹ hỏi.

_Ôi! Ông e là… không có. Xin lỗi mấy đứa nhé! “Cổng thông tin” là phương tiện di chuyển duy nhất mà ông có để tới nơi… nào đó… - Tiến sĩ Michael nói, ông có vẻ áy náy dù mọi người hầu như không tỏ thái độ gì. Thấy vậy, Marucho vội nói:

_Không sao đâu ông! Hay chúng ta cứ dùng “cổng thông tin” đi, biết đâu lại thành công. Các anh chị nghĩ sao?

_Không được! Như vậy nguy hiểm lắm! – Runo lập tức phản đối. Có vẻ như cảm giác lần trước bị mắc kẹt vẫn còn ám ảnh cô. Cái cảm giác như mình không còn thân thể nữa thật khủng khiếp! Nếu lần ấy không may mắn trở về kịp thì có lẽ cô đã đi lạc trong không gian mãi mãi rồi. Vì vậy, cô nhất quyết phản đối việc liều lĩnh như thế.

_Nhưng chúng ta làm gì còn cách nào khác. Mọi người đã nghe tiến sĩ Michael nói rồi đấy! Chúng ta phải thử thôi. – Predator nói, cậu luôn ủng hộ cậu chủ Marucho của mình bất kể việc gì đi nữa.

_Chuyến đi lần này quá nguy hiểm! Chúng ta cần thời gian để suy nghĩ kỹ lại chuyện này! – Drago lên tiếng trấn an mọi người, nhưng Helios cọc cằn nói:

_Nếu ngươi rãnh rỗi quá thì ở lại chờ ông tiến sĩ kiểm tra kỹ cái máy đó đi, Drago. Chúng ta làm gì còn thời gian nữa. Nếu còn chần chừ thì Vestroia sẽ chỉ còn là một đống tro tàn. Liệu Vestroia trong lòng ngươi có quan trọng hay không? Ta cũng là một bakugan, cũng đến từ Vestroia nên lần này ta mới trở về đó. Đừng tưởng ta hợp tác với các ngươi. Hãy quyết định nhanh đi! Nếu các ngươi không đi thì ta sẽ tự tìm cách về đó.

Mọi người lập tức ngừng tranh cãi. Quả nhiên đối với họ, Vestroia là quan trọng nhất. Ở đó có hàng ngàn bakugan gặp nguy hiểm đang chờ đợi họ. Nhưng chuyến đi lần này là một trò cá cược. Đi hay không đi? Được hay mất? Mọi người đều đã im lặng. Tất cả chỉ còn chờ quyết định cuối cùng…

_Đi! Chúng ta sẽ đi… ngay bây giờ! – Dan kiên quyết. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào cậu. Một thoáng lo lắng, nhưng rồi tất cả đều nhanh chóng trở thành ủng hộ. Tất cả thống nhất một lòng, kiên quyết ra đi.

_Trời cũng sắp tối rồi, đi bây giờ không an toàn cho lắm, hay ngày mai trời sáng rồi các cháu hãy đi, tối nay hãy ở lại đây, chỉ thêm một buổi tối chắc không sao đâu nhỉ! – Ông Michael đề nghị. Ông vốn muốn tìm cách ngăn cản họ. Ở lại hôm nay, ông sẽ có thêm thời gian kiểm tra cỗ máy, và biết đâu ông có thể khiến họ thay đổi suy nghĩ mà rời khỏi cuộc chiến nguy hiểm trước mắt. Nhưng có vẻ những cố gắng của ông chỉ là vô ích:

_Không được đâu ạ! Tụi cháu đã trễ lắm rồi, nếu để lâu thêm e rằng không ổn. Ông dẫn tụi cháu đi ngay đi ạ! – Dan từ chối. Và mọi người cũng đồng ý như vậy. Tiến sĩ Michael dù lo lắng vẫn không thể ngăn cả nhóm được. Cuối cùng, ông đành miễn cưỡng dẫn mọi người đến “cổng thông tin”.

Tất cả đã sẵn sàng. Máy móc đã khởi động. Điểm đến đã được xác định. Tiến sĩ nghiêm túc nhìn các brawler:

_Các cháu nhất định đi chứ? Một khi đã vào đó thì kết quả sẽ không lường trước được đâu. Các cháu hãy suy nghĩ kỹ đi!

_Tụi cháu chắc chắn rồi ạ! Ông cứ cho máy chạy, tụi cháu nhất định phải đi. – Dan thay mặt cả nhóm khẳng định lần cuối.

_Thôi được! Mà các cháu xin phép ba mẹ cả rồi chứ, đừng để mọi người phải lo lắng. – Ông lại nói, dáng vẻ buồn buồn. Nỗ lực cuối cùng để ngăn họ đã đi qua. Nhưng lần này cả bọn chột dạ:

_Ơ… tụi cháu… quên rồi ạ! Ông giúp tụi cháu báo cho ba mẹ nhé! – Cố nhe răng cười với ông, mọi người bước vào “cổng thông tin”.

_Ông ơi! Cháu cũng đi nữa! – Alice từ đâu đó bên ngoài vội vã chạy vào. Mọi người, nhất là ông, đều bất ngờ. Nhìn thái độ của Alice nãy giờ, ai cũng nghĩ cô sẽ muốn ở lại với ông. Cô lại không đến đây với mọi người nên cũng chẳng ai nghĩ là sẽ chờ cô cả. Nhưng phút cuối cùng, Alice đã đến, đã nói là sẽ cùng đi với tất cả. Ông tiến sĩ vội đưa tay giữ cô lại:

_Không được! Alice, cháu không được đi!

_Tại sao chứ? Sao chỉ có cháu không được đi? – Alice giận dỗi.

_Chuyến đi này nguy hiểm lắm, chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ông không muốn cháu đi, Alice à!

_Nhưng cháu và họ là đồng đội. Lẽ nào ông muốn cháu trốn ở nhà, nhìn bạn bè mình đi gặp nguy hiểm?

Ông sững lại. Alice thật sự đã lớn, đã có thể giương cánh bay khỏi tầm tay của ông. Cô không còn là đứa cháu gái nhỏ bé cần ông bảo vệ. Giờ đây cô đã có thể bảo vệ chính mình. Liệu ông có nên… để cô bước chân vào đó?

_Đi đi! Cháu nói đúng, cháu đi đi! – Ông buông tay, giọng nói trầm đi. Alice thoáng lặng người, rồi vụt khỏi tay ông, lao vào với bạn bè trước khi cánh cửa đóng lại.

Tiến sĩ miễn cưỡng bấm nút khởi động, đưa những đứa trẻ mà ông yêu thương đến một nơi mà cả ông cũng không biết. Giọt nước mắt của ông, à không, không chỉ một mình ông, mà còn là giọt nước mắt của ai kia, rơi xuống, hòa tan thật nhanh vào không khí… “Xin lỗi ông! Ông ở lại mạnh khỏe! Cháu yêu ông nhiều lắm…”

~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~

Không gian dịch chuyển với tốc độ của ánh sáng. Mọi thứ vụt lại phía sau nhanh đến lóa mắt. Các brawler vượt không gian đến Vestroia, cảm giác tưởng chừng đã rất lâu mà thật ra chỉ mới vừa bắt đầu. Mọi thứ hiện vẫn ổn.

_Mọi người ổn cả chứ? – Dan quay đầu lại hỏi. Cậu di chuyển đầu tiên.

_Ổn cả. Không cần lo. Có vẻ cỗ máy đã hoạt động tốt. – Ace trả lời, cậu liếc nhìn sang Mira, nhưng cô lại đang cười với Keith khiến cậu khẽ chau mày.

_Thấy chưa? Em đã nói là không sao mà. Chúng ta chỉ cần quan tâm đến các bakugan thôi. – Marucho cười nói. Tuy vậy Runo vẫn chưa hoàn toàn yên tâm:

_Mọi người tập trung đi, coi chừng phía trước… A… a… a…!

Nhưng chưa dứt câu, rắc rối đã ập đến. Không gian như một cơn lốc, nó xoáy tròn, nó hút mọi thứ với một tốc độ nhanh hơn cả ban nãy. Tất cả tưởng chừng bị đảo lộn, sáng tối tranh nhau. Âm thanh vỡ ra, chẳng ai nghe được gì nữa, chỉ có sự ồn ào của muôn ngàn tiếng nói vọng lại từ đâu. Mọi thứ đã trở thành một mớ hỗn độn. Hoảng loạn. Mọi người cố gắng tìm đến nhau, nắm chặt tay nhau, dường như ai cũng sợ bạn bè mình lạc mất. Có lẽ ở gần nhau, tình bạn thân thiết của họ sẽ tiếp cho họ đủ sức mạnh để cùng nhau rời khỏi nơi đây.

Cơn lốc càng lúc càng mạnh, đã rơi vào nó tưởng chừng không thoát ra được. Những người bạn bị cuốn vào đó, bị quay tròn thật nhanh. Họ không còn có thể nhìn thấy gì nữa, chỉ có bóng tối và những vệt sáng rất mờ nhạt. Bàn tay nắm chặt đã mỏi rồi, đã bị con xoáy kia tách ra, rời xa nhau. Mọi thứ tưởng chừng rất lâu, mọi người đã mệt nhoài, đã không còn sức vùng vẫy nữa. Bất chợt, nó ném họ thật mạnh ra một nơi nào đó, không biết, chỉ biết nơi đây không còn ở trong lốc xoáy, không còn những âm thanh ồn ào, và cũng không còn ánh sáng mập mờ. Họ không còn biết gì nữa, họ đã quá mệt vì chống chọi với nó. Tất cả đã gục xuống nền đất lạnh. Ấy chỉ mới là sự khởi đầu cho một cuộc chiến lâu dài!

~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~

Một căn phòng. Một căn phòng chỉ tràn ngập bóng tối, lạnh lẽo, và im lặng đến đáng sợ. Giữa phòng là một quả cầu thủy tinh đen khổng lồ. Nó phát ra một chút ánh sáng huyền bí, nó là nguồn sáng duy nhất nơi đây, nguồn sáng của bóng tối. Nó phản chiếu một hình ảnh gì đó, mờ ảo và bí ẩn, chỉ có những kẻ trong căn phòng ấy mới có thể hiểu được nó đang nói gì.

Một chiếc ghế bành lớn đặt ở đầu căn phòng. Và có một kẻ ngồi trên đó. Hắn khoác một chiếc áo choàng đen, bộ quần áo hắn mặc trông thật đặc biệt, nó cũng màu đen. Ánh sáng mờ nhạt chiếu trên gương mặt hắn. Hắn là một kẻ, uhm, phải nói là không tệ chút nào, hay chính xác hơn, hắn có một khuôn mặt vô cùng thanh tú. Đôi mắt như điện chớp liên tục đảo quanh căn phòng và đôi khi dừng lại, nhìn xoáy vào quả cầu thủy tinh. Hắn nhếch mép cười, trông thật xảo quyệt. Hắn chính là Sam, là đứa con trai mà bóng tối luôn tự hào. Darkus, à không, theo hắn nói thì phải là “chúa tể Raiden”, đã trao cho hắn toàn quyền ở đây, và trở lại nơi chúng ẩn náu trước kia, để tìm một thứ gì đó. Giờ đây, hắn nắm trong tay mọi quyền hành của bóng tối. Thông minh đến xảo quyệt với khuôn mặt điển trai và quyền lực tối thượng, nhưng thật đáng tiếc cho hắn vì hai mỹ nhân trong căn phòng này lại là hai sát thủ của bóng đêm: lạnh lùng, tàn nhẫn và không biết động lòng…

Một cô gái đứng ở góc tường bên phải hắn, ẩn khuất trong bóng tối. Tuy vậy vẫn có thể nhận ra cô ta rất đẹp với mái tóc đen hai tầng và đôi mắt xám bạc. Cô chỉ mặc chiếc áo màu xám, tuyệt không có chiếc áo choàng như những người khác. Cô mang sự quyến rũ bí ẩn và vẻ đẹp kì ảo của ánh trăng. Thế nhưng khuôn mặt kia lại lạnh lùng, không có lấy một chút cảm xúc. Một luồng sát khí bao quanh cô khiến bất cứ ai muốn lại gần cũng phải rùng mình mà cảnh giác, bởi một kẻ như cô có thể kết liễu mạng sống của họ bất cứ lúc nào. Cô tên là Dara, là nữ ác thần tàn nhẫn của bóng tối, và là người chị sinh đôi của Sam. Tuy là chị nhưng cô không được ưu ái như hắn, luôn phải dưới quyền hắn và cô chưa bao giờ bằng lòng về việc ấy. Cô luôn âm thầm chống đối hắn nhưng hắn lại chỉ như đùa cợt với cô.

Lại có một cô gái nhỏ hơn ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, đối diện với hắn. Toàn thân cô bao phủ bởi chiếc áo choàng đen, ngay cả mái tóc cũng bị chiếc mũ trùm che đi, làm ẩn khuất một phần khuôn mặt. Chỉ có thể thấy đôi mắt màu xanh biếc thật đẹp. Nó nổi bật hẳn lên bóng tối quanh cô. Cũng như Dara, cô mang cái vẻ lạnh lùng và bí ẩn, nhưng hình như càng lạnh lùng, cô càng thu hút với vẻ đẹp ma mị, và nó đã cuốn hút ánh nhìn của Sam ngay từ lần đầu tiên gặp cô. Họ gọi cô là Amy. Cô được biết là thuộc hạ của Raiden, nhưng không ai biết xuất thân của cô thế nào, và cũng chẳng ai dám hỏi điều đó, bởi chỉ cần cô chau mày khó chịu, thì ngay khi cô quay đi, kẻ đó sẽ đổ máu dưới bàn tay của Sam.

Bây giờ, mặt trăng đang lên, ánh sáng mờ ảo chiếu nhẹ qua khung cửa. Một thứ gì đó vừa xuất hiện thật nhanh trên quả cầu thủy tinh. Sam lên tiếng, giọng hắn trầm lặng mà pha chút giễu cợt:

_Một đám thiêu thân vừa đâm đầu xuống đây, đúng lúc chúng ta đang rảnh rỗi, có ai có trò gì vui không?

_Một lũ yếu đuối! Hãy để ta đi thanh toán bọn chúng. Lũ côn trùng dơ bẩn thật không nên để lâu. – Dara lạnh lùng nói, nhưng Amy lại thốt lên:

_Ôi Dara! Đừng có mà độc ác như vậy! Cô thật không biết đùa giỡn gì cả. Cứ để chúng nghỉ ngơi đêm nay. Ngày mai, ta sẽ cho cô thấy bọn chúng là những con mồi mà ta vờn bắt…

_Thế nào Sam? Không phải lại theo ý Amy yêu dấu của ngươi nữa chứ? – Dara khó chịu nói, vì Sam lúc nào cũng nghe lời Amy mà bỏ qua cô. Sam đứng dậy, tiến lại gần Dara, nói vào tai cô:

_Đừng có nóng vội! Bây giờ vẫn chưa phải lúc, nên cứ hãy để chúng ở đấy nhé, bà chị của ta! – Rồi hắn vòng ra sau lưng cô, rảo bước vào hành lang tối. Hắn lúc nào cũng vậy, mỗi khi Amy và Dara bất đồng, hắn lại tìm cách chuồn lẹ, bởi hắn còn ở đó thì trước sau gì cũng gặp rắc rối. Hắn vừa đi khuất, Dara đã bước ra khỏi bóng tối. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào cô. Cô lại gần Amy, tựa lưng vào bức tường cạnh cửa sổ. Cô hỏi, giọng như đùa:

_Đứa em trai của ta còn khờ khạo quá nhỉ? Việc gì nó cũng nghe lời cô, sao cô không chịu theo nó? Mà biết đâu được ngày mai, cô lại gọi ta một tiếng chị thì sao!

_Mọi thứ không đơn giản thế đâu, Dara ạ! Ta không ưa hắn. Hắn nghĩ hắn làm vậy là đủ sao? Không! Ta muốn hắn, không chỉ là nghe lời để lấy lòng ta, mà là phục tùng ta.

_Ồ! Thế ra cô cũng có tham vọng đấy nhỉ! Nhưng mà Amy nhỏ bé à, cô nên cẩn thận, bởi cô vẫn còn ngây thơ lắm! – Dara cười, rồi cô cũng quay lưng bước ra ngoài.

Giờ đây, trong căn phòng chỉ còn một mình Amy. Cô mỉm cười, tự nói với mình:

_Nhỏ bé? Ngây thơ? Vậy ra các người vẫn chưa biết hết về ta rồi! Ta sẽ khiến cho tất cả phải phục tùng ta mãi mãi…

Cô bật cười khanh khách, cười thật dài. Rồi tất cả đột nhiên im bặt. Chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ quả cầu thủy tinh và ánh trăng ngoài kìa chiếu rọi. Thế lực bóng tối đã trỗi dậy. Nhưng những người hùng của chúng ta vẫn còn trong cơn mê, vẫn nằm yên trên nền đất lạnh. Liệu họ có đủ sức chiến đấu để cứu lấy các bakugan?

~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Tem :)

Dạo này kiếm chác được khá nhiều tem :hho: 

Yêu fic bạn nhất ở chỗ siêu dễ nhìn ^^. Mạch lạc + rõ ràng + lời thoại tự nhiên + miêu tả hay, đặc biệt là hành động của nhân vật. Mối quan hệ giữa Dara, Sam và Amy hẳn sẽ còn rất thú vị. +1 vì đoạn viết về thế giới của Sam, Amy và Dara hay hơn đoạn giữa Raiden, Shizune và công chúa của chap trước.

Thế giới của bóng tối nơi mọi người đều có những toan tính riêng
Thế giới của các Brawlers cho đến giờ chỉ có thương yêu và ánh sáng

Khi hai thế giới đó chạm nhau...

Mà tại sao lại không có Skyress nhỉ :khochiu:

Chờ chap mới :covu3: 

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Càng về sau thì miêu tả càng hay :) Ý mình không phải là fic viết tiến bộ mà là theo trình tự của chap ấy. Có sự phân hóa trong chap của bạn, mấy chap trước cũng thế, đoạn đầu bình bình, nhưng đoạn sau khác hẳn :) Tự hỏi có phải cứ mấy nhân vật phản diện xuất hiện thì tự nhiên bút lực của au lại thăng tiến hay không =))

Không hiểu sao thấy Dara không hợp với vai mà au chọn. Chắc là suy nghĩ cổ hủ của mình: 1 con người bình thường thì không nên xuất hiện với kẻ trường sinh. Cơ mà Dara có phải người có sinh mệnh bình thường không nhỉ :v

Chap sau muốn Amy xuất hiện nhiều để hiểu rõ OC của bạn hơn ah :)

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Chẳng biết vì sao mình lại có hứng thú với thế giới bóng tối nữa, cứ như là sợ viết về các brawler rồi đụng chạm thần tượng thì các mem chém mình mất :die: 
Ô này này, có ai nói là fic không có Skyress chứ, chỉ là Skyress đã về trước nên không xuất hiện trong phần đầu thôi, trước sau gì cũng sẽ gặp nhau mà


Chap 7: TÌNH CẢM


Chắc đêm đã khuya lắm rồi. Bầu trời đen nghịt chỉ có mỗi ánh trăng chiếu rọi. Mặt trăng đã gần tròn tỏa ánh vàng mờ ảo xuống nền đất lạnh, bao trùm trên những con người vẫn nằm yên ở đó. Từng cơn gió rét buốt lướt thật nhanh, để vẳng nghe đâu đây tiếng xào xạc của cây rừng hòa cùng bản đồng ca bất tận của lũ côn trùng và đôi khi là tiếng rúc lên bất chợt của một loài chim nào đó giữa màn đêm tĩnh mịch.

Dan chợt tỉnh giấc. Cậu thấy toàn thân lạnh buốt và tê dại. Cậu muốn co mình lại để xua đi cái lạnh, nhưng vừa khẽ cử động đã thấy nhói đau. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nơi đây là đâu và sao cậu lại ở đây? Dan chẳng thể nhớ gì cả. Đầu óc cậu cứ lì ra không chịu hoạt động. Đôi mắt nặng nề của cậu chẳng thể mở nổi. Cậu cảm thấy mệt, rất mệt. Mặc kệ mọi thứ, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ tiếp thôi…

_Dan! Dan à! Tỉnh lại đi! Dan!...

Khoan đã! Lắng nghe nào! Hình như có tiếng ai đó đang gọi cậu. Giọng nói ấy ấm áp và quen thuộc quá! Cố hé đôi mắt nặng trịch, Dan đảo quanh tìm kiếm. Một người con trai có mái tóc đen và và khuôn mặt thật đẹp, đang nhìn cậu với dáng vẻ vô cùng lo lắng. Người đó… là Shun ư? Sao Shun lại ở đây với cậu chứ? Bộ não thông minh cuối cùng cũng được kích hoạt. Từng hình ảnh hiện về trong kí ức Dan. Rõ rồi: cậu và các bạn đã gặp tai nạn khi vượt không gian đến Vestroia, cậu ngất đi vì kiệt sức trong lúc vật lộn với cơn lốc khổng lồ và chẳng còn biết gì sau đó nữa. Sao cậu và Shun lại được an toàn? Còn những người khác thế nào? Hàng loạt câu hỏi không đáp án ùa về khơi lên trong lòng Dan nỗi lo âu. Nhưng cậu nào có phải là một kẻ không biết suy nghĩ, lập tức Dan lấy lại được bình tĩnh, tự nhủ mình nằm đây có thắc mắc cũng chẳng biết gì thêm. Cậu lại liếc nhìn Shun, cố nén tiếng cười chỉ chực bật ra trước vẻ mặt của người bạn thân. Mấy khi được tên Shun lạnh lùng ấy lo lắng chứ, vậy nên cậu phải cố mà “tận hưởng” thôi. Một ý nghĩ chợt lóe lên, và khóe miệng Dan bất giác nhếch thành một nụ cười quỷ quyệt…

_Dan à! Cậu có tỉnh dậy ngay không hả?...

Shun vẫn ngồi cạnh Dan, vẫn cất tiếng gọi, vẫn lay cậu dậy. Không biết anh đã như thế bao lâu rồi. Ánh trăng dịu dàng chiếu sáng khuôn mặt anh, để lộ rõ sự mệt mỏi, lo âu và thất vọng mà chàng Shun lạnh lùng thường ngày không bao giờ có. Chính anh cũng không biết tại sao anh lại lo cho cậu đến thế, có lẽ là do tình bạn thân của hai người, anh nghĩ vậy. Phải biết anh đã vui mừng đến đâu khi thấy cậu khẽ cử động, nhưng rồi lại thất vọng khi chẳng có gì khác hơn, cậu vẫn nằm đó, yên lặng trong cơn mê. Sương đêm sa xuống trên đôi vai anh, làm ướt đẫm tấm áo mỏng. Từng cơn gió lạnh buốt cắt qua da thịt anh nhưng anh chẳng để tâm. Anh chỉ lo cho cậu. Anh không biết phải làm gì để giúp cậu nữa. Nơi đây không có bệnh viện, không có nhà cửa, chỉ có anh với cậu giữa cây cối bạt ngàn này, lỡ xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao?

_Không được nghĩ lung tung nữa, cậu ấy sẽ không sao. – Shun tự đánh mình,rồi lại gọi Dan – Này tên ngốc, vẫn chưa chịu tỉnh nữa à? Yên tâm đi, cậu không sao đâu, hơi thở của cậu còn mạnh lắm, cậu sắp tỉnh lại rồi…

Shun vẫn chờ đợi, vẫn ép mình đặt thêm hy vọng dù anh đã quá mệt mỏi. Anh ước gì một phép lạ xảy ra ngay bây giờ lôi cổ tên Dan ấy dậy để anh không phải lo nữa, trong khi Dan nằm đó đắc ý he hé mắt nhìn anh. Dù gì Shun cũng đã lo cho cậu rồi thì phải để anh làm cho tới chứ… Shun ơi, cậu quên rồi, tớ và Runo thường thi nhau chơi trò “nín thở” đấy!

_Dan à! Sao mà cứng đầu thế, tớ không gọi nữa đâu đấy!...

Hơi thở của Dan đột ngột yếu đi nhanh chóng và dĩ nhiên là Shun cảm nhận rõ điều đó. Không khí lạnh càng làm khuôn mặt cậu tái lại, dưới ánh sáng chập chờn, trông cậu thật kinh khủng. Shun thật sự hoảng hốt, điều anh lo đã tới rồi sao?

_Dan à! Tớ không đùa đâu, tỉnh mau nào! Cậu hãy tỉnh dậy mau lên đi, đừng dọa tớ!...

Shun lay mạnh Dan, cậu phải cố gắng lắm mới không bật ra tiếng kêu đau. Shun gọi thật lớn vào tai cậu, cố làm cho cậu tỉnh dậy. Nhưng kể ra Dan cũng không vừa, nhất định tiếp tục trò đùa ấy, cho dù Shun có cố gắng làm thế nào đi nữa.

_Dan à! Cậu mà không tỉnh thì tớ đánh cậu đấy! Này! Dan! Dan… Dan…

Shun dường như đã bất lực, đã từ bỏ hy vọng cuối cùng. Tiếng gọi người bạn thân nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào im lặng. Anh thẫn thờ ngồi đó, cạnh cậu. Anh nói với cậu, giọng trầm hẳn xuống, nghe rõ sắc điệu buồn:

_Dan à! Cậu sẽ tỉnh lại mà, phải không? Cậu đang đùa thôi mà, tỉnh lại đi, tớ sẽ không giận đâu. Tớ… không giúp được gì… xin lỗi…

Dan thật sự cảm động. Lúc này cậu mới nhận ra mình đùa hơi quá. Nhưng cậu chưa biết phải “tỉnh dậy” thế nào thì một giọt nước đã rơi xuống tay cậu, giọt nước từ đôi mắt Shun. Shun? Chẳng lẽ cậu… khóc ư? Dan không kịp suy nghĩ đã ngồi bật dậy. Bỏ mặc toàn thân đau đớn, cậu ôm lấy Shun làm anh mở to mắt ngạc nhiên, rồi như hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt ấy chuyển sang tức giận, anh đẩy cậu ra, cố gắng đứng dậy. Dan hiển nhiên hiểu thái độ đó, cậu cười hì hì với một kế hoạch làm hòa có sẵn trong đầu:

_Nè Shun, đi đâu thế?

_Mặc kệ tớ, cậu cứ nằm đó mà chết đi, đừng quan tâm nữa. – Shun vẫn không đứng dậy được, dường như chân anh đã bị thương không nhẹ.

_Sao vậy, giận à? – Dan đỡ Shun đứng lên, nhưng anh đẩy cậu ra, tựa mình vào một thân cây lớn. – Thôi mà! Tớ xin lỗi! – Rồi cậu lại cười cười với dáng vẻ vô tội – Mà cậu lo cho tớ đến thế à? Lại còn nói nếu tớ tỉnh dậy thì sẽ không giận nữa chứ. Vậy mà sao giờ lại giận?

_Tớ… Ai thèm giận cậu…

_Thật không? – Dan hỏi tới, làm bộ ngây ngô.

_Thôi đi, giống trẻ con quá! – Shun bật cười. Thật sự anh cảm thấy rất hạnh phúc khi Dan vẫn an toàn, cho dù là anh bị lừa đi chăng nữa.

_Thì tớ đang muốn làm trẻ con mà! – Dan biết kế hoạch làm hòa đã thành công.

_Vớ vẩn quá! Tớ còn phải tìm mọi người nữa.

_Là “chúng ta” đi tìm mọi người chứ. À mà cậu có thấy Drago đâu không?

_Drago đang ở trong túi tớ này, cậu thiệt tình, không lo quan tâm bakugan mà toàn làm trò phá người khác.

Dan bước tới đỡ Shun, với tình trạng hiện tại thì anh không thể tự đi được nữa. Hai người hướng vào phía rừng cây mà tiếng nói cười còn vọng lại:

_Sao cậu còn sống mà lại lo tớ chết chứ? – Dan vẫn pha trò.

_Vì tớ là ninja chứ không phải con sên yếu ớt như cậu, được chưa?

_Cậu dám nói tớ thế sao? – Tiếng cười vang lên và vọng mãi.

Chính Dan cũng không biết vì sao cậu lại muốn được Shun quan tâm. Chỉ biết khi cậu xảy ra chuyện gì mà có Shun bên cạnh, cậu đều cảm thấy rất an toàn và hạnh phúc. Có lẽ Shun cũng cảm thấy như vậy. Họ chỉ nghĩ đơn giản đó là do tình bạn của họ. Liệu có phải chỉ như thế? Bây giờ, họ đã đi xa rồi, để lại sau lưng một khoảng trống lạnh lẽo và cô quạnh.


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~



Căn phòng ấy vẫn ngập trong bóng tối. Quả cầu thủy tinh đen vẫn hiện lên những hình ảnh mờ ảo và quái dị. Vẫn có một kẻ mặc áo choàng đen ngồi trong chiếc ghế bành kia, nhưng đó không phải là Sam, mà là Amy. Cô ngồi đó, mắt nhìn đăm đăm vào quả cầu, môi khẽ nhếch lên, dường như có cái gì vui lắm. Bỗng có tiếng nói vang lên từ khoảng tối phía sau làm cô giật mình:

_Chúng làm vậy là ý gì? Ta không hiểu những điều vớ vẩn ấy thì có gì hay mà cô có vẻ vui thế? - Dara bước đến cạnh cô, cũng nhìn vào những hình ảnh đang lướt thật nhanh trong quả cầu.

_Còn cô làm vậy là ý gì? Theo dõi ta ư? – Amy bực tức.

_Không đâu, ta chỉ muốn biết kế hoạch ngày mai của cô. – Dara nói nhỏ nhẹ.

_Để phá hoại? – Amy vẫn gay gắt.

_Để hợp tác.

_Ôi Dara! Ta e là ngày mai mặt trời sẽ không mọc nổi mất! – Amy cao giọng chế giễu, và phải thật ngạc nhiên khi Dara vẫn bình tĩnh:

_Đó chính là điều ta muốn, Amy à. Cô cũng biết cho tới khi nào chưa tìm lại được sức mạnh thực sự của bóng tối thì ta và Sam không thể tiếp xúc với ánh sáng được. Đáng tiếc thật, ngày mai mặt trời vẫn lên… - Cô trầm giọng. Một Dara kiêu ngạo như cô sao có thể chịu đựng một con bé thuộc hạ đến như thế, ắt hẳn phải có lý do. Amy bật cười:

_Được rồi! Cô muốn gì ở ta? Nói đi, ta thật không chịu nổi khi thấy cô thế này.

_Cô chẳng đã nói không ưa gì Sam sao? – Dara lấy lại giọng nói bình thường của mình, lạnh lùng và quyền uy – Ta cũng có suy nghĩ như thế. Hợp tác với ta đi! Chúng ta sẽ nhanh chóng làm hắn biến mất. Khi ta đã có quyền lực tối thượng rồi thì cô cũng chẳng cần lo gì nữa.

_Tình chị em của các người tốt thật!

_Ta ghét cái thứ gọi là tình cảm của con người. – Dara bắt đầu tỏ vẻ khó chịu.

_Nó sẽ có ích cho chúng ta đấy! Cô cũng nên tìm hiểu về nó đi. Xem kìa! – Amy chỉ vào quả cầu thủy tinh, và những hình ảnh thôi lướt nhanh đi mà chậm hẳn lại. Dara tựa vào ghế, lướt ánh mắt vô cảm theo hướng tay cô. Không gian lại chìm vào im lặng…


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~


Tiếng nước róc rách đâu đây. Một con suối, có một con suối chảy ngang qua cánh rừng khô hạn. Nó trong vắt và thanh khiết đến kì lạ. Trong cánh rừng này, mọi thứ đều đã úa tàn, mục nát thì bởi đâu con suối này vẫn giữ được vẻ đẹp thanh cao? Có mấy ai biết, con trai của nữ thần nước dịu hiền đã đánh rơi giọt nước thần xuống đây và khiến nó giữ được vẻ đẹp mãi mãi. Cậu cùng những người bạn luôn tụ họp bên dòng suối mỗi khi trăng sáng, để thấy ánh trăng chờn vờn đùa trên mặt nước trong veo. Câu chuyện ấy đã qua lâu lắm rồi, đã hơn mười năm…

Một người trong nhóm brawler nằm cạnh bên dòng suối. Cậu có mái tóc xanh bồng bềnh và chiếc áo choàng cam. Phải, cậu chính là Gus. Có vẻ như Gus đã tỉnh rồi, nhưng cậu không đứng dậy. Cậu thích nằm đó, ngắm nhìn bầu trời. Cậu thích những ngôi sao trên nền đen xa thẳm. Kể cũng đã lâu rồi, cậu không nhìn lên bầu trời, từ lúc cậu bắt đầu đi theo Spectra, cậu đã trở thành một kẻ khác, không còn mơ mộng nữa. Lúc còn bé, cậu luôn tự hỏi ngôi sao nào là cậu, và ngôi sao nào là gia đình cậu. Giữa muôn vàn ngôi sao, cậu chẳng thể tìm được chính mình. Mà thôi, dù gì thì đêm nay cũng không hề có ngôi sao nào cả, cậu có muốn tìm cũng chẳng thể thấy đâu.

Không xác định được thời gian, nhưng Gus nghĩ mình đã nằm đây lâu lắm rồi. Cậu ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh. Tất cả đều im lặng, ngoại trừ lũ côn trùng chui rúc trong lòng đất đã đánh thức cậu là cứ kêu lên ri rỉ. Cậu lại bên dòng suối, đưa tay vục nước rửa mặt. Cậu muốn mình phải tỉnh táo. Điều cậu cần làm bây giờ là đi tìm các brawler, mà người đầu tiên cậu muốn tìm nhất định là Keith.
Gus đứng dậy, cậu hơi loạng choạng. Có cái gì đó ở đây không bình thường. Nhưng cậu chẳng đã học từ Keith sự lạnh lùng hay sao. Cậu không quan tâm. Cậu chỉ cần làm điều mình muốn. Bây giờ, cậu phải rời khỏi nơi này.

Vừa đi về giữa cánh rừng, cậu vừa đảo mắt tìm kiếm. Cậu không muốn cất tiếng gọi, cậu không biết ở đây có loài nào nguy hiểm hay không, huống hồ cổ họng cậu đã khô rát vì cái lạnh. Đi chưa bao xa, giữa những tảng đá lớn quây quanh nhau, cậu thấy một mái tóc màu vàng nhạt. Chắc hẳn là Keith rồi. Cậu chạy tới. Keith nằm đó, anh vẫn trong cơn mê. Cái lạnh đã khiến da thịt anh trở nên tái xanh. Cậu vội cởi tấm áo choàng đắp cho anh. Bây giờ thì đến lượt cậu cảm nhận cái lạnh buốt da. Cậu ngồi xuống cạnh anh, cũng đã lâu rồi Gus không nhìn anh kỹ đến thế. Cậu thấy anh thật quen, thật thân từ lần đầu tiên cậu gặp anh. Cậu đi theo anh cũng là vì vậy, chứ đâu phải vì quyền lực hay sức mạnh, bởi lúc đó cậu vẫn còn ngây thơ, nào có quan tâm đến những thứ ấy. Đi theo anh rồi, anh như có một lực hút, khiến cậu không thể nào rời xa anh được. Cậu chỉ muốn làm thuộc hạ của anh, mãi mãi trung thành…

Đang bị cuốn vào dòng suy nghĩ, Gus giật mình nhận ra Keith đang run lên từng chập. Anh làm sao thế? Anh bệnh rồi ư? Anh đưa tay quơ quào trong không khí, làm Helios văng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh, cậu vội nhặt lấy Helios rồi nắm lấy tay anh, gọi:

_Keith! Keith à! Anh không sao chứ?

Cậu chưa biết phải làm gì thì đã nghe tiếng anh thì thầm trong cơn mê. Giọng nói của anh không còn lạnh lùng như thường ngày, cũng chẳng phải vẻ giả tạo đôi khi anh thích dùng, nó chân thật và thống thiết, nó là lời van xin:

_Em gái! Em à… đừng đi… anh về rồi… em ngoan… đừng theo hắn… đừng bỏ anh… em à… em…

Cậu siết chặt tay anh. Cậu không hiểu anh nói gì. Chẳng lẽ anh lo cho Mira? Mira thì sao chứ? Hay anh không muốn Mira đi với kẻ nào đó? Cậu không biết, nhưng bất kể anh muốn gì, cậu đều chia sẻ với anh. Giọng anh nhỏ dần, nhỏ dần rồi lặng mất. Keith cựa mình, anh đã tỉnh và hơi bất ngờ khi thấy Gus nắm tay anh. Gus cũng giật mình, buông tay ra và bối rối đứng dậy. Anh đứng lên theo cậu, trả áo choàng cho cậu. Vẫn không nói gì, anh bước đi, anh bước theo tiếng nước chảy cách đó không xa, cứ như anh đã biết nơi này. Cậu im lặng đi theo anh như một cái bóng, lúc nào cũng vậy. Bỗng anh chợt hỏi:

_Cậu đã nghe điều gì?

_Ơ… không có gì… tôi chỉ thấy anh lẩm bẩm điều gì đó… không rõ… - Gus ấp úng, và Keith bất ngờ quay lại, mặt đối mặt với cậu, giọng nghiêm nghị:

_Bất kể cậu đã nghe điều gì, hãy quên nó đi và không bao giờ được nhắc tới, rõ chưa?

Rồi không đợi cậu trả lời, anh rảo bước thật nhanh, để Gus sững sờ đứng đó, rồi giật mình vội chạy theo anh. Anh là vậy. Anh biết Gus đã nghe những gì, anh càng biết Gus đã tìm thấy anh, đã ở cạnh anh, mà ngay cả một câu cảm ơn anh cũng không nói. Nhưng Gus chưa bao giờ suy nghĩ như vậy, cậu luôn theo sau anh dù bất cứ thế nào. Họ đi khuất rồi, ánh trăng cũng đã rời khỏi đó.


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~


Amy và Dara đều chìm vào trong suy nghĩ, để mặc cho không khí im lặng bao trùm. Tiếng đằng hắng vang lên làm cả hai giật mình, và bóng người con trai hiện lên sau lưng họ. Lập tức, như phản xạ, cả hai đứng bật dậy tránh xa khỏi chiếc ghế. Cũng phải thôi, đó là vị trí của hắn. Hắn chễm chệ ngồi trên chiếc ghế, cao giọng hỏi:

_Bọn chúng có gì thú vị chứ?

_Ngươi có thấy chúng quen lắm chăng? – Dara ngờ vực hỏi.

_Chẳng lẽ cô chưa gặp hắn. Hắn chính là thủ lĩnh của Hex, là thuộc hạ của Zenoheld, “Hỏa Băng” Spectra Phantom. Ta nghĩ các người biết Zenoheld thì cũng biết hắn chứ. – Amy giải thích.

_Thì ra là kẻ đó. Mà chẳng phải hắn đã phản bội Zenoheld sao? Nếu không phải tại hắn thì Zenoheld đã không bị tiêu diệt. Chúng ta vốn lợi dụng ông ta để chiếm lấy Vestroia, kế hoạch lần đó đã thất bại. – Sam nói.

_Hắn quả là không vừa nhỉ! Tính sao đây? Ta không nghĩ Amy bé nhỏ có thể giải quyết hắn đâu. – Dara cười, và Amy chau mày nhìn cô khó chịu, nhưng Sam lại lên tiếng:

_Phải, hãy để hắn cho ta!

_Nhưng… - Amy vừa lên tiếng thì đã bị hắn chặn lời:

_Được rồi! Ta thấy chúng không thú vị. Có chăng hai kẻ kia mới thật sự thú vị? Xem kìa!

Và tất cả lại một lần nữa tập trung vào đó. Quả cầu thủy tinh rọi lên những hình ảnh mờ ảo. Ngoài kia, trăng đã sắp lặn, trời cũng sắp sáng rồi.


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~


Dưới ánh trăng tàn, người con trai tóc xanh tựa lưng vào thân cây. Cậu ngồi đó, chẳng biết làm gì để giết thời gian. Cậu lại chẳng thể đứng dậy vì trong lòng cậu là một cô gái đang say trong giấc ngủ. Cô gái với mái tóc ngắn màu cam thật cá tính mà cũng rất dịu dàng, còn có ai khác ngoài Mira. Mà Ace cũng gan thật, dám ôm Mira vào lòng, nhưng cậu còn cách nào khác, bởi cô có vẻ lạnh quá, thôi thì cứ giữ ấm cho cô đã.

Nhiều lúc Ace cảm thấy Mira thật đáng ghét. Cô đáng ghét vì cho dù cậu có quan tâm cô thế nào, cô vẫn chỉ coi cậu là một người bạn. Cô lúc nào cũng lo cho anh hai, lo cho Dan, lo cho bọn con gái mà chẳng bao giờ nhớ đến cậu. Nhưng dù Mira đáng ghét thế nào thì cô vẫn có điều gì đó thu hút cậu. Cô rất cứng rắn và kiên định cho dù cậu biết đó chỉ là vẻ bề ngoài. Mira thật ra rất yếu đuối. Cô lại quá ngây thơ và vô tư đến nỗi hay đặt ra những câu hỏi làm cậu phát điên. Và cũng chính vì cô đặc biệt như thế mà cậu chẳng bao giờ quên được. Cậu muốn bảo vệ cô, muốn che chở cho cô, nhưng chỉ có lúc này đây, cô mới chịu nằm yên trong tay cậu.

_Mira! Sao cậu chẳng chịu hiểu tớ chứ? – Ace thì thầm, mắt chẳng rời khỏi khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô thật đáng yêu. Bất giác, cậu đưa tay lên chạm vào khuôn mặt ấy. Ace chắc hẳn không ngờ được chỉ thế thôi cũng làm Mira tỉnh giấc. Cô vươn mình, và rồi sững lại khi nhận ra mọi thứ xung quanh. Chẳng cần phải nói cũng biết thái độ của Mira ra sao rồi. Và chắc chắn là Ace sẽ bị cô đánh.

Mira vùng vằng đứng dậy bỏ đi một nước, để Ace còn ngồi yên ở đó. Cậu vội chạy theo cô, giả vờ ngây ngô hỏi:

_Cậu sao vậy Mira?

_Cậu còn nói nữa. Cậu… Anh hai mà biết thì cậu chết chắc. – Mira kết thúc với lời đe dọa. Phải, Keith không thích Mira thân mật với người khác, cho dù là Ace hay ai đi nữa. Cậu cũng phải dè chừng anh ta.

_Chỉ cần cậu không nói là được rồi. Với lại tớ cũng vì… - Ace chẳng kịp giải thích.

_Tớ không cần biết. Ace! Nhớ cho rõ đây! Cậu không được nói chuyện này với ai hết, và từ nay cũng cấm cậu tới gần tớ, nếu không thì cẩn thận đấy.

Và thế là Ace đi theo sau lưng Mira, cố gắng tiến lên bất cứ lúc nào cô không để ý, nhưng dường như Mira đã đề phòng cẩn thận, nên cậu chẳng có hy vọng gì hơn. Họ bước đi, đi tìm bạn bè. Những luồng gió đêm cuối cùng lướt qua, để hàng cây xào xạc rung rinh như vẫy tay chào tạm biệt đêm tối.


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~


Hừng đông đã nhuộm màu ánh sáng mà căn phòng kia vẫn tối tăm như thế. Những bức màn thẫm màu rũ xuống che kín cả căn phòng, chẳng có gì xuyên qua được. Sam ngồi lặng im trên ghế, nhưng xem nét mặt hắn có vẻ hứng thú lắm. Còn Dara thì cứ cười khúc khích, cô bảo Amy:

_Nè! Có khi nào cô cũng như vậy không?

_Cô biết đùa từ bao giờ thế? Ta thấy chẳng có gì đáng cười. Nghiêm túc đi! – Chỉ có Amy là không thấy vui.

_Được rồi, được rồi! – Dara cố gắng nén tiếng cười lại, vì Sam đã đưa mắt nhìn cô. – Kế hoạch ngày hôm nay thế nào?

_Chẳng có kế hoạch nào cả, ta sẽ tự hành động, vì cô có ra ngoài được đâu, vậy nên cứ ngồi yên đó đi.

Amy bước lại gần cửa sổ, vén nhẹ bức màn, để vài tia nắng đủ lọt vào phòng. Cả Sam và Dara đều nhăn mặt khó chịu. Họ ghét nắng. Cũng bởi vì nó mà bây giờ họ bị giam ở đây, nếu không đời nào họ để Amy đi một mình. Cả hai đều là những kẻ hiếu chiến, nếu có thể thì nhất định họ sẽ muốn tự tay mình tiêu diệt kẻ khác. Amy phóng ra ngoài của sổ, để vọng lại lời chào tạm biệt:

_Ta đi đây, gặp lại sau nhé! Đợi ta về sẽ tính kế hoạch của cô.

_Cô ta lúc nào cũng thế! – Dara khó chịu nói với Sam nhưng hắn chỉ cười. Phải, vì cô ta như thế nên hắn mới để mắt tới cô ta.

Cuộc chiến đầu tiên đang đến gần, thế giới bóng tối đã sẵn sàng mà các chiến binh ánh sáng vẫn còn lang thang ở nơi đâu. Mặt trời đã lên, nắng đã rọi vào khu rừng ấy xua tan bóng đêm dài lạnh lẽo.


~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~


Được sửa bởi Friendship_Heaven ngày Tue Nov 19, 2013 9:45 pm; sửa lần 1.

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
Xem ra brawler bị cơn lốc kia chia ra rất khéo, đội nào về đội ấy rõ ràng :v cơ mà 1 số char khác sao không thấy nhắc tới, tác giả định để chap sau sao~

Ý kiến cá nhân của mình thì au có cho nhân vật phe tốt xấu sao cũng được, không lo mất hình tượng đâu XD chỉ cần nhân vật không bị OOC trở nên bi lụy yếu đuối là OK =.=

*lăn ra* (không com fic nên không lấy tem~)

description[Bakuganfic]Đằng sau bóng tối - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfic]Đằng sau bóng tối

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply