Chương 2: Thức tỉnh
1.
Cha và mẹ không yêu thương mình.
Nên mình đã X họ.
Mình đã sống ở căn nhà này từ bấy đến giờ.
Thật là những họa tiết tuyệt đẹp.
Trang trí trên trần nhà là những đường uốn lượn màu đen như những nhánh trường xuân, hoặc là những con rắn. Càng chăm chú dõi theo những họa tiết đó, mình càng thấy chúng mới thật tinh xảo làm sao.
Vùi mình trên chiếc giường êm ái, mình hướng mắt lên cái trần nhà hoàn toàn xa lạ.
Cứ như là đang lăn lộn tại một vị trí thật ra bên dưới, thấm đẫm ánh nắng mai. Mặc dù đang ở trong phòng, nhưng cứ như là mình có thể ngửi thấy được cả mùi hương của mặt trời vậy. Và bên cạnh là hương hoa thoang thoảng.
Thật thoải mái. Mình chỉ vừa mới mở mắt, mà đã lại thấy hai bờ mi nặng trĩu trở lại rồi. Nhưng mình đã quyết định sẽ tỉnh dậy.
Ở một góc trong những suy nghĩ của mình lúc này, một cái gì đó bên trong mình rất bình tĩnh mà tự hỏi - đây là đâu?
Bản năng tò mò như trào lên thúc đẩy mình, mình miễn cưỡng ngồi dậy.
Mái tóc ánh sắc tím của mình xõa dài trên tấm phủ trắng muốt một màu. Phải, không phải một miếng chăn bẩn thỉu, đang bao bọc lấy cả cơ thể mình là một tấm phủ được thêu dệt đến tuyệt đẹp. Thật êm ái làm sao, thật khó có thể tỉnh dậy khỏi nó, giấc mơ đang trú ngụ tâm trí mình lúc này.
Mình nhìn quanh phòng, là một căn phòng hình vuông với duy nhất một cánh cửa. Vậy là đó giờ mình đã ngủ trên một chiếc giường lớn đặt ngay chính giữa căn phòng.
Thật là một căn phòng đáng yêu.
Sàn nhà được bao phủ bởi hoàn toàn gạch ốp hoa văn, nó lại khiến mình nghĩ quẩn. Mọi thứ dường như ở đúng kích cỡ với chiều cao của mình, thật không khỏi khiến mình nghĩ rằng chúng được chuẩn bị để dành riêng cho mình vậy.
Một thứ màu đỏ chợt kéo ánh mắt mình về phía chiếc bàn, và mình thấy những bông hoa. Ra là đó là lí do mình có thể ngửi thấy mùi hương của chúng dù đang ở trong phòng.
“Đã dậy rồi đấy à?”
Thình lình, một giọng nói quen thuộc từ phía sau lọt vào tai mình, mình liền quay lại đối mặt với nó. Đến nheo mắt lại vì sự chói chang rọi từng tia vào qua cửa sổ. Những cánh cửa sổ lớn trên bức tường trắng màu sữa, và ngồi ở bệ cửa là một con mèo đen.
Mình uể oải nhớ lại bóng hình của con mèo đen, và cả cái chất giọng trẻ con quen thuộc của nó.
Đêm qua. Con hẻm sâu cùng. Mình lảng vảng với con dao trên tay. Con mèo đen ngồi trên hàng rào. Cuộc nói chuyện giữa cả hai. Người ta đến, rồi biến mất.
Cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ, và kéo dài tới bây giờ vẫn chưa chấm dứt.
“Đây là đâu …?”
“Nói rồi mà, không phải sao? Nhà của cô đấy.”
Nhà của mình?
Hình như nó đã từng nói với mình như vậy. Sục sạo lại trí nhớ, không có một chút ấn tượng nào về việc những gì đã xảy ra sau khi mình gật đầu với con mèo. Có lẽ mình đã tạm thời bị mất đi ý thức, nhưng làm sao mình lại có thể tới được đây?
Toan ra khỏi giường, mình chợt nhận ra trên người lúc này là chiếc áo cánh màu trắng được may tuyệt đẹp và bộ váy yếm màu đỏ.
Khi nào chứ …? Là con mèo đã thay cho mình sao?
Mọi thứ càng lúc càng kì lạ. Nghĩ đoạn, mình ra khỏi giường. Đôi chân trần chạm vào nền nhà bóng loáng. Và lại càng kì lạ hơn … khi cơn đau ở hai cẳng chân đã không còn nữa …
Trên nền đá lát văn hoa, mình bước chân về phía cửa sổ, nơi con mèo đang ngồi. Mình chạm tay vào một cánh cửa, và chỉ thoáng một cái chạm tay đó thôi, cánh cửa đã tự động bật mở. Một cơn gió nhẹ thoảng mình lướt vào, luồn qua từng lọn tóc dài của mình.
Phía bên ngoài kia, suối nắng chảy qua cơ man biết bao nhiêu là cây cối. Chim chóc thì ríu rít líu lo. Và rồi mình nhìn lên bầu trời. Đâm xuyên qua cái rậm rạp, cái mơn mởn của từng lớp tán lá, cuối cùng mình đã thực sự có thể dõi mắt lên nền trời xanh.
Mình đang ở sâu trong rừng.
Chưa hết, căn phòng này đang ở một tầng khá cao. Gió nhịp nhàng uyển chuyển, cơ thể mình có thể cảm nhận ở nó chưa có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Từng tán cây xì xào như đang âm thầm nói lời chào đón.
“Chào mừng Ellen, phù thủy đáng yêu của ta.”
Mải mê đắm mình trong ngọn gió ấy, mình ngập ngừng đáp lại sau vài giây.
“… Phù thủy?”
“Đúng vậy. Tưởng ta nói rồi? Ta muốn biến cô thành một phù thủy.”
Nó đã nói vậy sao?
Mình nghi ngại chớp mắt. Tóc mai chợt lia qua mi mắt.
Đêm qua, con mèo đen này đã nói mấy lời dị thường gì đó về việc ăn linh hồn và quỷ dữ này nọ, nhưng mình có cảm giác như nó chưa một lần nói ra cái từ “phù thủy”.
“Và thế nào là phù thủy ư? Ừ thì, cô sẽ sớm biết thôi.”, nó ngáp, như một cách giải thích đơn giản cho việc không muốn bị làm phiền, và bản thân mình cũng không muốn hỏi thêm gì về điều đó. Mình cảm giác như, trong bầu không khí trong sạch này, tất cả mọi câu từ, mọi ý nghĩ, đều trở nên rạch ròi.
Con mèo đen nhìn cũng có vẻ dễ thương, ngồi trước làn nắng rọi khiến bộ lông nó ánh lên màu xám, nhẹ đung đưa trong làn gió thoảng. Cơ mà đêm qua thì nó trông ma mị hơn, trong màn đêm, với hồ nghi chỉ duy nhất cặp ngươi lập lòe sáng.
Nó nhìn mình rồi nói.
“Hmm … Cô biết không, cô có một khuôn mặt khá là dễ thương đấy Ellen. Đúng hình mẫu tôi thích.”
Mình nhìn nó, nhăn mặt.
Nó đang nói cái quái gì về khuôn mặt xấu xí này vậy? Mình sờ lên má, ngay chỗ mấy vết sưng tấy nứt nẻ. Cái gì … từng ngón tay mình đang chạm phải một nước da mịn màng … sao có thể … Mình không rời tay khỏi má, tiếp tục sờ lên nước da ấy với một cảm giác bất ổn. Chỉ mong là mình không nhầm …
Mình nhanh chóng lia mắt quanh phòng, kiếm tìm một thứ gì đó có thể giúp mình nhìn thấy được mặt của chính mình. Một chiếc tủ bàn trang điểm có gương.
Mình mắt chạm mắt với phản chiếu của mình trong gương.
Gương mặt và hai cẳng chân của cô bé ấy hoàn toàn bình thường, hoàn toàn khỏe mạnh.
Mình lùi lại đôi bước và ngắm nhìn lại toàn bộ cơ thể. Không còn bất cứ dấu vết nào của một làn da xấu xí, đau nhức dù chỉ một li. Thứ màu đỏ duy nhất đến từ chiếc nơ ruy băng lớn trên tóc, chiếc váy yếm, và hai bờ môi đang mở to vì sốc.
“Đó là một trong những đặc quyền của phù thủy.”, một cách ngẫu nhiên, con mèo lên tiếng.
Mình không thể nào rời mắt được khỏi tấm gương. Mình không thể ngừng việc chạm vào làn da từng một thời luôn sưng tấy và phồng rộp. Tiếng tim đập rộn rã có thể nghe được rõ.
Đây là mơ sao? Là mơ cũng được, là mơ cũng không sao. Nếu đây thực sự là mơ, thì mình sẽ nguyện được ngủ trong giấc mộng này mãi mãi.
Chẳng biết được là con mèo có hiểu cảm giác của mình lúc này hay không, nó chỉ vẫy đuôi, như thể đang xua đi cái làn sương mù mộng mơ này.
“Có điều, cô sẽ không được rời khỏi căn nhà. Vì cô là một phù thủy.”
Từng câu chữ của nó đột ngột kéo phắt mình tỉnh dậy. Một góc dạ dày lạnh buốt, mình bẽn lén hỏi.
“Tôi … không thể ra ngoài ư?”
Con mèo nghiêng đầu, ánh nhìn đờ đẫn.
“Mà nếu không thì sao chứ? Ngôi nhà này không tẻ nhạt chút nào đâu, cái này thì ta đảm bảo đấy. Nào, theo ta.”
Nó vừa dứt lời, mình nghe có tiếng cửa mở khóa. Mình ra mở cánh cửa trong bao ngạc nhiên, con mèo đã ngồi ngay trước mặt. Mình lại quay phắt về phía cửa sổ, tưởng nó vẫn còn ở đó chứ, nhưng không, nó đã biến mất.
“Nào, đi lối này.”
Giọng nói phát ra từ trước cửa, con mèo quay lưng lại, ngoảnh đầu và lắc lắc đuôi mời mọc. Mình chớp mắt mấy lần, rồi mới chạy theo nó.
Bên ngoài căn phòng là một dãy hành lang dài.
Dòng chảy từng giọt nắng tràn vào từ cửa sổ, hâm nóng sàn gỗ buốt lạnh. Mình bước từng bước ngay sau lưng con mèo đen, nó đi mà không để lại tiếng động nào.
Hành lang có những cột trụ ở mỗi ngã rẽ, được trang trí bởi những bông hoa màu đỏ, loài hoa có trong căn phòng mà mình đã ngủ, chứa đầy trong những cái bình và lọ. Những cánh hoa đỏ tới thẫm màu, bao bọc lẫn nhau tạo nên thứ cấu trúc thật kì lạ.
Có vẻ như chúng mới được thay nước mới. Cánh và cành trông thật xanh non và mơn mởn sức sống, ướt những giọt sương mai. Nhẹ nhàng chạm lên một cánh hoa, nước như dính chặt lên ngón tay mình.
“Cô làm gì thế?”, con mèo đen dừng lại hỏi. Mình vội vàng đi theo nó tới một cầu thang đi xuống ở chân hành lang. Nó hồ hởi bước xuống, và mình bước theo.
Ở chân cầu thang là một cánh cửa. Mở cánh cửa ra, mình tới một phòng ăn rộng lớn. Có một chiếc lò sưởi, bàn ăn được trải khăn trắng muốt, ở hai đầu là hai trụ nến bằng vàng. Ánh nến chiếu rọi ấm trà và những tách trà nhỏ được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Ánh lửa nhỏ từ hai cây nến bập bùng ánh đỏ, tỏa nhiệt khắp căn phòng. Đắm mình trong thứ sắc màu lung linh đó, mình chợt nhìn về phía góc tường, và lại một lần nữa, những bông hoa mang màu đỏ đó.
“Nào, mời ngồi.”
Con mèo đen vừa dứt lời, chiếc ghế lần lò sửa nhất tự động trượt ra. Mình ngồi xuống theo lời mời mà thúc giục của nó, ngay lập tức chiếc ghế bên cạnh cũng tự động trượt ra, và con mèo thì nhảy lên ngồi đó.
Khi mình và con mèo đều đã yên vị chỗ ngồi, chiếc ấm trà trên bàn bắt đầu động đậy, rồi nó lướt trên không khí, tự động nghiêng mình rót trà vào tách. Thứ chất lỏng nâu nâu ánh đỏ được rót đầy tách với một âm thanh dễ chịu.
Đồng thời, một khối đường bay lên khỏi chiếc lọ thủy tinh và rơi xuống chiếc tách như thể bị hút vào đó vậy. Rồi một chiếc thìa nhỏ đứng dậy, tự cắm mình vào miệng tách và khuấy đều.
Khi chiếc thìa đã xong xuôi và trở lại vị trí ban đầu, cả chiếc bàn lại trở lại trạng thái tĩnh lặng, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Mình nhìn tách trà đang nghi ngút bốc hơi, mặt muốn nghệt ra. Mình kinh ngạc, nhưng không có gì đáng để thốt lên cả. Mình vẫn vô cùng bình tĩnh, mà có vẻ như nó là do mùi hương của thứ thức uống này.
“Uống đi nào.”, nó mời.
Gương mặt mình phản chiếu trong nước trà. Mình nhấc chiếc tách lên bằng hai tay và từ từ nhấp một ngụm.
“Ngon quá …”
Ấm nóng. Ngọt ngào. Cứ như dòng chảy của nó không chỉ trôi tuột qua cổ họng, mà đang len lách và thấm đẫm toàn bộ cơ thể mình. Thật ra thì, trước khi mình hớp được dù chỉ một giọt trà, thì thứ mùi hương thơm nức của nó đã bít kín phổi mình rồi.
Nhưng không chỉ là một tách trà. Mình chưa bao giờ được thưởng thức một thứ thứ uống nào tuyệt vời như thế này cả.
Con mèo đen có vẻ hài lòng với phản ứng của mình, liền dõng dạc một cách tự hào “Ở đây không phải lo gì về đồ ăn thức uống đâu. Hay thậm chí là sợ bị lạnh nữa, tất nhiên rồi.”
Cứ như để tô điểm thêm cho cái giọng nhấn mạnh từng chữ của nó, cái lò sưởi ngay sau lưng mình lập tức bùng lửa. Đầu óc mình vẫn chưa được tỉnh táo lắm, cứ như là miệng được đổ thêm gia vị sau từng câu chữ của con mèo đen.
“Cái này được gọi là gì?”, mình hỏi tên của thứ thức uống kì lạ này.
“Là trà đen.”
“Trà...”
Mình nhìn xuống tách trà đang ấm nóng trong lòng bàn tay. Đồ uống của mình có lẽ còn chưa bao giờ được khử trùng, và còn lại thì chỉ là cháo loãng nhạt như nước ốc. Mình chưa từng biết trên đời này lại tồn tại một thứ thức uống có thể khiến cổ họng mình lâng lâng đến vậy.
Trong khi đang hỏi, minh nhìn về phía những bông hoa ở phía góc phòng.
“Những bông hoa đó tên gì vậy?”
“Những bông nào?”
“Đó.”
Mình chỉ vào những bông hoa màu đỏ, con mèo quay đầu sang nhìn rồi quay lại.
“Ồ, đó là hoa hồng. Cô không biết sao?”
“Hoa hồng?”
Lại thế, miệng mình lặp lại những từ đó.
Hoa hồng. Đến cả cách phát âm cũng thật tuyệt vời.
Thật là … còn nhiều điều mình chưa biết quá …
Mọi thứ trước mắt mình mới thật rực rỡ sắc màu làm sao, thật là một cảm xúc kì lạ. Sẽ được biết những điều mà bạn chưa từng hay qua, thật không khỏi khiến con tim mình phải rộn lên vì vui thích.
Mình như đắm chìm tới mụ mị trong tất thảy mọi thứ xung quanh. Và cũng dần thế, mình bắt đầu quên với lối sống trong ngôi nhà này.
Click.
Thình lình một cánh cửa mở ra, tuy nhiên không phải là cánh cửa mà mình đã đi vào. Mình ngạc nhiên quay ra thì thấy một bóng người đang bước vào với một xe đẩy thức ăn.
Và khi mình nhìn thấy người đó, suýt chút nữa mình đã đánh rơi tách trà.
Một người đàn ông cực kì cao lớn, có lẽ phải tới gần hai mét cũng nên. Mình hoảng hốt, hắn ta không có đầu, toàn bộ phần da được bọc kín bởi lúc nhúc những miếng vải vụn khâu chồng chất lên nhau. Chiếc quần đen kịt bọc lấy đôi chân đang chống đỡ lên hoàn toàn cân nặng của cái cơ thể đồ sộ khủng khiếp kia.
“Trời ạ, đừng làm cô bé hoảng lên như thế chứ! Ngươi không thể cứ đi vào như vậy được.”
Con mèo đen lên tiếng khiển trách người đàn ông vô tư lự, còn mình thì đã dập đi được nỗi sợ ban nãy. Người đàn ông khép nép cúi mình xuống xin lỗi, thật ra trông có phần khá tội nghiệp.
“Đây là đầu bếp của chúng ta.”, con mèo giải thích, lại nhìn sang ông ta. Mảnh vải lấm bẩn ông ta đeo trước ngực hóa ra là một chiếc tạp dề, giờ mình mới nhận ra. Trông nó không phù hợp với những bắp thịt khổng lồ kia cho lắm.
“Thức ăn đã sẵn sàng chưa?”
Người đầu bếp gật đầu trước câu hỏi của con mèo và đẩy xe thức ăn đến gần chỗ mình. Ông kính cẩn đặt lên bàn, một chiếc đĩa lớn được úp mâm bạc, đúng vào chỗ ngồi của mình. Rồi ông ta nhấc chiếc mâm lên. Hành động vừa dứt, thứ đó hiện lên trước mắt mình và tai mình thì nghe thấy …
“Chờ đã nào! Cái quái gì đây?!”
… tiếng con mèo đen nổi đóa lên, một bát súp xanh đục như bùn.
Mà không chỉ có thứ màu đó là kì quái không. Chiếc bát đựng, không chỉ có thứ hình thù méo mó đến kì lạ, cái màu xám của nó thật khiến phải nghĩ rằng nó được làm hoàn toàn từ đá.
Thình lình một bóng đen nhảy phắt lên chiếc bàn ngăn nắp. Mình nhìn chằm chằm vào thứ súp đang nổi bong bóng lóp tóp.
“Thiệt tình! Ngươi đang cố phục vụ cái gì ở đây thế? Ta đã bảo là phải tiếp đãi cô bé thật cẩn trọng kia mà!”
Con mèo phàn nàn, còn người đầu bếp thì xoắn cổ lại.
“Sao? Lạ thật, tôi tưởng ngài thích mấy thứ này?”
Không hiểu giọng nói đó từ đâu phát ra, nhưng nghe rất trầm và có vẻ được thốt ra một cách khó khăn. Mấy cọng râu của con mèo dựng ngược lên.
“Hừ. Ngươi thực sự đã nhầm cô bé với người lần trước sao? Thật là … Cứ làm bình thường đi. THẬT bình thường vào. Làm lại nó đi!”
Cái cổ vặn vẹo một hồi, người đầu bếp thu gọn lại chiếc đĩa và đẩy chiếc xe đẩy thức ăn quay vào trong. Ngay sau tiếng đóng cửa là tiếng thở dài thườn thượt của con mèo đen.
“Trời đất ạ, hắn ta thực sự lại làm mấy thứ kì cục đó … Thành thật xin lỗi, mong cô sẽ bỏ qua cho ta.”
Bỏ qua cho nó sao? Mình chỉ lẳng lặng gật đầu. Bụng mình đã quá hài lòng với thứ trà kia rồi, và mình cũng chưa thực sự cảm thấy đói. Cứ nghĩ là có lẽ sẽ được ăn một món súp mới mẻ và kì lạ nào đó, nhưng mình cũng không phàn nàn gì. Trong khi con mèo thì vẫn lầm bầm càu nhàu.
“Đúng là một thằng cha vô dụng mà. Dù sao thì, sau cùng, người cuối cùng trước đó cũng đã bỏ hắn lại phía sau.”
… Người cuối cùng trước đó?
Cơn tò mò lại cuộn lên trong mình.
“Trước tôi từng có người sống ở đây sao?”
“Phải.”
“Và … cô ấy, cũng là phù thủy?”
“Đúng vậy”, con mèo gật đầu, cặp mắt hướng về hư hô như đang hồi tưởng lại.
“Đã từ lâu rồi không ai sống ở đây cả. Rất, rất rất lâu rồi.”
Thật vậy sao?
Mình nhìn quanh căn phòng. Kể cả khi con mèo đã nói vậy, mình vẫn không khỏi cảm thấy nó đã được chuẩn bị để đón tiếp mình vậy. Thảm và khăn trải bàn không phải là quá mới, nhưng dường như đã được sử dụng rất cẩn thận và bảo quản kĩ càng trong nhiều năm. Và những đóa hoa kia cũng như chỉ vừa mới được thay nước vậy, mình nhớ lại cảm giác những ngón tay chạm vào từng giọt nước li ti trên chúng.
“Vậy nên căn nhà này cũng rất vui khi cô đã đến.”, con mèo lên tiếng trong khi nhảy về chỗ cũ.
Một căn nhà có thể tự nó cảm thấy phấn khởi khi có người đến sống ở đó. Bên ngoài có những kiểu nhà như thế này sao? Mà đúng là nó không bình thường thật, nên câu nói này có vẻ khá hợp với nó hơn là một lời sáo rỗng.
Mình vừa nghĩ vừa tiếp tục thưởng thức trà, thì con mèo thình lình thốt lên như vừa nảy ra một cái gì đó cực kì hay ho.
“Đúng rồi, có một chỗ hay hơn đấy. Để ta cho cô xem.”
Không đợi mình đáp lại, nó liền nhảy xuống khỏi ghế. Mình vội vã uống nốt phần trà còn lại rồi chạy theo, leo lên mấy bậc thang cọt kẹt.
“Đây không phải đường ban nãy mà?”
“Ừ. Nhưng đường nào cũng tốt cả."
Con mèo đen mở cánh cửa dẫn vào phòng ăn vừa rồi, mình và nó lại leo lên cái tầng vừa xuống khỏi ban nãy. Mình có hơi đắn đo, nhưng vẫn theo sau nó. Thế nhưng lên hết khỏi những bậc thang, mình thấy cái hành lang này có cái gì đó khác khác. Mình vừa quay lại thì giật mình phát hiện không có bậc thang nào ở sau lưng, không có một dấu vết gì ngoài một bức tường trắng.
“Lối nàyyyy!”
Tiếng con mèo gọi từ tận cuối sảnh, nó đã đi được một đoạn khá xa khi mình đang còn mải nhìn ra phía sau. Là do nó đang vội, hay thực sự nó có một thứ sức mạnh kì lạ nào đó vậy? Mình chạm tay lên bức tường mà ban nãy là một dãy cầu thang, rồi nhanh chóng đuổi theo nó.
Con mèo đen dừng lại trước một cảnh cửa lớn. Mở ra đi, ánh mắt của nó nói vậy. Mình nắm lấy chiếc tay nắm cửa nặng trịch bằng vàng rồi chậm chạp đẩy cửa.
Cánh cửa mở ra với một âm thanh nặng nề nhưng có chút gì đó khá là dễ chịu. Bên trong căn phòng, là nối liên tiếp nhau biết bao nhiêu hàng, dãy những kệ sách. Kệ này nối kệ kia, khổng lồ đến mức mình không thể nhìn ra điểm xuất phát lẫn điểm kết thúc của nó. Cả những bức tường cũng được đóng rất nhiều giá sách, kín đến tận trần nhà.
Chưa hết, vẫn còn rất nhiều sách nằm rải rác trên cái sàn nhà dịu màu này. Không cuốn nào trong chúng bị bám bụi, cảm giác như có người vừa lấy xuống chỉ ngay vài tích tắc trước vậy.
Quả là một căn phòng đong đầy tĩnh lặng, thích hợp cho những ngày ở nhà khi trời mưa vậy.
Mình trở nên thơ thẩn, cứ nhìn mãi không ngưng. Dường như nhận ra điều này, con mèo bắt đầu cất tiếng như một hướng dẫn viên.
“Ta có rất nhiều sách ở đây. Những câu truyện từ nhiều vùng đất khác nhau, từ những xã hội khác nhau. Những câu truyện hữu ích và cả những câu truyện vô bổ. Những câu truyện của ta, và cả của cô nữa.”
Bước qua những dãy kệ sách mà cảm giác như đang lạc vào một mê lộ vậy. Dù là những cuốn sách lớn hay nhỏ thì kệ vẫn rất ngăn nắp, và màu sắc ở gáy bìa như nối ghép nhau tạo nên một bức tranh khổng lồ. Cảm giác như từng cuốn sách đang ngóng chờ được mình lấy xuống vào bất cứ lúc nào vậy.
Lướt ngón tay qua từng lớp bìa, mình bỗng thấy nghèn nghẹn. Nhưng trước khi mình có thể thốt lên bày tỏ nỗi lo âu ấy, giọng con mèo đã vang lên từ phía dưới chân mình.
“Ellen, cô không biết đọc phải không?”
Mình ngạc nhiên nhìn xuống.
Nó nói đúng.
“Ta sẽ dạy cho cô. Đến đây nào.”
Nó cọ đuôi vào mắt cá chân mình và bước tới phía sau căn phòng, mình đi theo. Ở cái buồng nhỏ đó là một bộ bàn ghế gỗ dài. Trên chiếc bàn là một tờ giấy sáng màu, một lọ mực có hình phễu và một chiếc bút lông, tất cả những vật dụng cần thiết cho việc viết lách. Mình liền ngồi xuống chiếc ghế vừa tự động kéo ra.
“Để xem nào, ta nên dạy cô điều gì trước đây …”
Con mèo nhảy phóc lên bàn và bắt đầu ậm ừ, dường như nó còn đang hứng thú hơn cả mình. Còn mình thì lại bị một thứ mùi hương thu hút, và phát hiện ra những bông hồng đặt trên bệ cửa sổ, lại là loài hoa đó. Chúng có ở tất cả mọi phòng sao?
Mình hỏi, không rời mắt khỏi những bông hồng, “Về người đã từng sống ở đây trước kia …”
“Hm?”
“Người đó có thích hoa hồng sao?”
Nó liền đổi hướng hai con ngươi theo mình về phía những bông hồng.
“Phải.”, rồi lại nhìn sang mình, nó tiếp “Cô cũng quay lại đây đi chứ nào.”
“Okay.”, mình gật đầu.
Thật ra, mình đã chú tâm vào nó từ trước rồi. Chỉ là, mình cảm thấy như những bông hồng đó có tỏa ra một thứ gì đó, một thứ đã siết chặt lấy tim mình và không hề có ý định buông ra. Không hiểu sao mỗi lần thấy chúng, tim mình lại đập nhanh một nhịp.
Lúc đó mình đã không biết.
Những bông hồng đó, với một phù thủy, là sức trẻ và máu tươi của cô ta. Và những cành leo thì luôn sẵn sàng phụng sự cho việc trở thành vũ khí và tước đi mạng sống của con người.
“Hãy bắt đầu với “Ellen” nhé.”
Phá tan dòng suy nghĩ đó, mình lại nhìn sang con mèo.
“Đó sẽ là từ đầu tiên của cô. Đây, là cách cô viết tên mình.”
Nó vừa dứt lời, cái bút lông liền được nhấc lên, tự nhúng mình vào lọ mực, song xoay tít và nhảy múa trên mặt giấy, vẽ lên những chữ cái mượt mà tuyệt đẹp.
“Ellen”
Mình đăm đăm nhìn vào tên mình như muốn nuốt chửng lấy nó. Cây bút lông đặt vào tay phải mình và mất đi cái sự tự chuyển động được của nó. Mình không còn ngạc nhiên về những hình ảnh như thế này nữa.
Mình nắm lấy cây bút lông và bắt đầu viết, từng nét cứ thế run run theo bàn tay mình. Phải rồi, mình nghĩ, đây quả là những bước đi đầu tiên đáng nhớ trong việc học tập của mình.
Ở một góc tầm nhìn của mình, một cách hoa đã lìa khỏi bông hồng.
Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Sat Jul 18, 2015 11:10 pm; sửa lần 1.