MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

power_settings_newLogin to reply
4 posters

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen Empty[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
 Ngôi nhà của Phù thủy : Nhật kí của Ellen
-Fummy-
 

[ English Translator ] Vgperson (đã được cho phép sử dụng bản dịch)
[ Vietnamese Translator ] Cáo _(:3」∠)_ 
 
*Genre: Light Novel, slight horror, angst (ngoài LN thì 2 cái còn lại là do mình đã đọc và tự cảm nhận : v)
*Rating: T-M (chắc tầm tầm giữa khoảng này : v)
*Summary: câu truyện xảy ra trước game, kể về cuộc đời của Ellen từ lúc còn bé cho tới khi trở thành phù thủy và gặp Viola, tuy vậy mình thấy chơi game trước rồi quay sang đọc LN sẽ hay hơn _(:3」∠)_)
 
Nếu mọi người đọc mà thấy chỗ nào dịch sai, chưa sát hay câu cú lủng củng quá thì góp ý để mình sửa nhé _(:3」∠)_ 
VUI LÒNG KHÔNG ĐEM BẢN DỊCH ĐI BẤT KÌ NƠI NÀO KHÁC _(:3」∠)_
 
[ Mục lục ]
Chương 1: Gặp gỡ nơi con hẻm sâu cùng 1 - 2 - 3 - 4 - 5 
Chương 2:Thức tỉnh 1 - 2 - 3
Chương 3: Chiếc bình nhỏ xinh
Chương 4: Cô gái được yêu thương
Chương 5: Ellen
Hạ màn
Mở màn
(dịch đến đâu up đến đấy và sẽ update link dần _(:3」∠)_) 
 

 
Lời đầu
 
Mình nghe tiếng một âm thanh rít lên. Nó ở rất gần, và có thể nghe thấy được mỗi một lần mình phập phồng lồng ngực. Nên mình biết đó không phải là tiếng gió, mà là một âm thanh phát ra từ chính mình.
 
Căn phòng này lạnh quá, tối quá. A, không phải mình đã từng nằm trên sàn nhà lạnh như thế này rồi sao? Nghĩ đoạn, mình nhắm nghiền mắt. Nước mắt hay máu, mình cũng không biết, chảy xuống hai gò má của mình.
 
Một cơn gió mạnh lách qua cửa sổ. Mình có thể nghe rõ từng trang của cuốn nhật kí đặt trên bàn đang sột soạt.
 
Đó là nhật kí của mình.
 
Một cuốn sách bìa đỏ, nơi tất cả mọi điều về mình đều được viết lên. Mình có thể nhớ rất rõ, như thế tất cả mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua.
 
Mặc dù mình chẳng bao giờ đặt bút viết, mình vẫn biết rõ những gì được đề cập đến trong đó.

Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Wed Nov 04, 2015 12:09 am; sửa lần 8.

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
Chương 1: Gặp gỡ nơi con hẻm sâu cùng

1.
Mình bị ốm, vậy nên không ai chơi với mình cả.

Mình thấy con mèo đen chộp được một con chuột. 

Nó xảy ra chỉ trong chớp nhoáng. Tất cả những gì mình thấy được là một bóng đen lao vụt qua, và trước cả khi mình nhận ra được thì, đó là cảnh tượng một con mèo đen ngoạm một con chuột trong miệng. 

Con chuột còn không hề nhúc nhích, có lẽ con mèo đã xử nó rồi. Và cứ như nhận ra cái nhìn chằm chằm không chớp mắt của mình, con mèo quay sang.

Đôi mắt vàng đồng của cô bé mở to.

Chỉ trong khoảnh khắc, con mèo đã biến mất khỏi con hẻm.  

Mình đã đi đến một kết luận. Nó mới thật đẹp làm sao. Hình ảnh bé mèo đen như cháy rực trong tầm mắt của mình. Thật là một cơ thể uyển chuyển, và đôi mắt thì hệt như hai vầng trăng tròn. Vàng đồng như của mình, đúng vậy. Nhưng mình không có răng nanh như cô bé. 

Và mình cũng không có tự do. 

Nằm ườn trên chiếc giường dính đầy vết dơ, mình hướng mắt ra ngoài. Tất cả những gì mình có thể làm mỗi ngày là nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía con hẻm sâu cùng. 

Bạn hỏi vì sao ư?

Bởi vì đó là cách sống của mình, và bổn phận của mình. 

Những người dân qua lại không để ý đến mình. Nếu có, họ sẽ chỉ vờ như không để ý tới một con bé mặt mày nhợt nhạt đang trừng trừng nhìn mình. Và có ai thật thà thì sẽ lập tức quắc mắt như thể trót thấy một cái gì đó cấm kị, rồi nhanh chóng rời đi. 

Cũng là lẽ tự nhiên mà. Đây là một khu ổ chuột. Mọi người đều phải chú tâm vào lo cuộc sống của chính mình, không có dư thừa thời gian đưa bàn tay mình cho người khác. 

“Ellen?”

Giọng mẹ êm ái gọi tên mình, kéo mình trở lại với thực tại.
 
“Con đã thấy gì à?”, mẹ hỏi, đặt một xô nước xuống sàn. Có lẽ mẽ đã nhận ra cái hi vọng lập lòe trong ánh mắt hướng ra ngoài của mình hôm nay có gì đó mạnh mẽ hơn so với thường ngày. 

Mình khẽ gật đầu rồi mở miệng. 

“Một con mèo …”

Thốt ra là một tầng ngữ âm đứt dây cót mòn hỏng hơn mình mong đợi. 

Mình ho nhẹ, rồi nói tiếp, “Con thấy một con mèo đen bắt một con chuột”.

“À.”, mẹ cười. Xõa dài là mái tóc màu nâu sáng khẽ đung đưa gần xương quai xanh. Mẹ nhúng một miếng vải vào xô nước rồi vắt, xong là gấp lại gọn gàng, rồi đưa một tay vào trong chăn.  

“Để mẹ thay băng cho con.”

Ngay khi mình vừa gật đầu, mẹ vén chăn xuống khỏi đầu gối mình. 

Mình quấn băng kín ở cả hai bắp chân. Đôi chỗ hiện vài vết đỏ mờ mờ. Khi mẹ tháo băng, vùng da nứt nẻ bẩn một màu đỏ kinh tởm trở nên lồ lộ. 

Mẹ bắt đầu lau nhẹ chúng một cách quen thuộc. 

Mình đã kể mẹ nghe hành động bắt chuột của con mèo mới thật nhanh nhẹn và uyển chuyển như thế nào. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, mình đã không còn chuyện gì để kể. 
 
Trong khi mình im lặng, mẹ đã quấn băng xong và kéo chăn kín lên lại.

Mẹ nhìn đầu mình, rồi như vừa nhận ra điều gì đó, mẹ thốt lên “Ôi, nơ của con bị tuột rồi.” Mẹ với lấy nó, thậm chí mình còn chẳng biết nó có tuột hay không. Mẹ cười nhẹ rồi ra hiệu cho mình quay sang hướng khác, mình liền xoay người về phía cửa sổ.   

Mẹ tháo dải ruy băng rồi nhẹ nhàng chải tóc mình, mái tóc màu tím nhạt. Thật thận trọng, để lược không chạm phải băng quấn trên mặt mình. Mình đã biết ý mà không nhúc nhích dù chỉ một thớ thịt, đợi chờ mẹ đưa chiếc lược đi từ chân tóc tới trọn từng lọn của mái tóc dài ngang hông. 

Cứ như là đang chơi với một con búp bê vậy. 

Mỗi lần tay mẹ cử động, một thứ mùi hương ngọt ngào lại chạy qua mũi mình. Mùi hương của mẹ cứ như mùi vị của bánh kẹo vậy. Mình nghĩ là bởi vì công việc của mẹ là làm những thứ đó. 

Mẹ luôn thay băng cho mình vào buổi chiều tối, cũng tầm thời gian mẹ đi làm về. Mình thích sự hòa quyền giữa mùi hương ngọt ngào của mẹ và cái tiết trời ảm đạm se lạnh của hoàng hôn. 
 
Thời gian chạy thật chậm. 

Mình thoải mái nhắm mắt lại. 

Chỉ rồi, mẹ thì thầm, “Mẹ xin lỗi vì không thể để con ra ngoài chơi.”

Mình chợt mở mắt. 

Một dòng điện chạy vụt qua đầu mình. Một kiểu tín hiệu báo nguy, khiến mình khựng lại bất động. 

Mình phải lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận vào những lúc như thế này. Từng bánh răng trong đầu mình xoay tròn tìm kiếm câu trả lời. Chỉ vào lúc này.  

Mình đáp lại bằng giọng điệu phấn khởi nhất có thể. 

“Dạ không sao, mẹ biết con thích chơi trong nhà mà nhỉ?”, mình nói, mắt nhìn về phía mẹ. 

Mẹ chỉ cười rồi lại chải đầu cho mình như không có gì xảy ra cả. Trước nụ cười đó, mình chỉ biết cười trừ một cách lúng túng. 

Mình sinh ra đã bệnh tật. 

Nhưng nếu nói là mình đã luôn dính lấy căn phòng tối tăm này từ khi mới sinh thì không đúng. Mình không thể nhìn thấy bầu trời từ cửa sổ này, nhưng mình đã biết rằng nó có màu xanh và cả việc cỏ có mùi như thế nào. 

Ngày trước, mình đã từng chơi ở ngoài. 

Mình bẩm sinh bị viêm da ở vùng mặt và cẳng chân. Có gì đó hỏng hóc ở khớp xương, nên đi lại bình thường cũng đau. 

Chẳng ai biết nguyên nhân, biết về cách chữa trị lại càng ít. Chẳng có bác sĩ tốt quanh đây, và nhà mình cũng chẳng có mấy tiền. 

Và đây là những gì bà đồng đã nói với nhà mình. 

“Bệnh tật của cô bé này là sự trừng phạt giáng xuống do tội lỗi của tổ tiên để lại. Cô bé sẽ phải hứng chịu nó vĩnh viễn.”

Mẹ đã hét lên, rồi nhanh chóng nắm tay kéo mình đi khỏi đó. Bước qua con hẻm, gương mặt mẹ trở nên tái nhợt như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào. 
 
Rốt cuộc thì, tất cả những gì mẹ có thể làm cho mình là bảo vệ da mình bằng băng gạc và cho mình uống thuốc. 
Mình đã không hiểu gì. Lúc đó mình chỉ là một con bé con luôn muốn ra ngoài vui chơi. Chân mình có đau, nhưng không đau đến mức không đi được. Mẹ đã từng cho mình đi chơi như mình muốn. 
 
Mình có thể giấu đi những lớp băng ở chân bằng váy, nhưng ở mặt thì không. Mỗi lần mình cử động hoặc làm xây xước ở mặt, dù rất nhẹ, lớp da thối rữa như muốn bục ra, lồ lộ qua mấy vết hở chưa được băng kín. 

Trẻ con trạc tuổi thấy mình thật kinh tởm. Đó không phải một căn bệnh dễ lây nhiễm qua tiếp xúc, song cha mẹ chúng vẫn sợ mình và không để con họ tới gần. 

Một số thì đứng nhìn và bàn tán, xì xầm ở đằng xa. Mình vờ như không hay biết và chơi một mình, và chỉ lặng lẽ sụt sùi. Song điều đó vẫn tốt hơn là phải chui rúc trong một căn phòng tối sầm và u ám. 

Chơi mệt rồi mình mới về nhà. 

Mình sẽ nằm xuống, để nguyên quần áo bẩn và băng gạc như thế, rồi đợi mẹ về. 

Một ngày nọ, mẹ đi làm về như thường lệ. “Con chơi vui chứ?”, mẹ hỏi trong khi với lấy bộ quần áo lấm lem bùn đất của mình. 

Mình thấy bàn tay mẹ …

Mình không rõ vì sao, nhưng lòng mình đong đầy thấp thỏm, và mọi ánh nhìn ngọt ngào đều trở nên lạnh lẽo. 

… Tay mẹ đã luôn thô ráp như vậy sao?

Mình còn không dám mở miệng mà hỏi. Nghĩ đến thôi cũng khiến chân mình như oằn lại. Cảm giác như mình nghe được một tiếng thầm thì – “Nó là lỗi của mày.” 

Mình run rẩy.

Dù cũng không thể nói rằng sự thô ráp của đôi tay ấy hoàn toàn phụ thuộc vào việc mẹ đã để tâm chăm sóc mình như thế nào. Nhưng cũng không thể phủ nhận nó như đã trở thành một vết ấn trong đời mẹ. 
Cứ như thế này, một ngày nào đó mẹ sẽ bỏ rơi mình mất. 

Mình có linh cảm như vậy. 

Bạn chỉ có thể đối tốt với người ta khi bạn có đủ sức lực và điều kiện cho việc đó. 

Mẹ không nói gì. Và dù không nói lên lời, mình không bỏ sót một giây thấy được hai bờ môi mẹ đang mấp máy khiển trách mình, và mình chợt hoảng sợ. 

Không, con không muốn bị bỏ rơi …

Những từ đó như đang gào thét qua khắp từng bó cơ thớ thịt.

Mình đã tự mặc định như vậy khi những dấu hiệu đó bắt đầu lảng vảng trong đầu.  

Kể từ sau hôm đó, mình đã không ra ngoài chơi nữa, chỉ ngoan ngoãn trên giường đợi mẹ đi làm về. Dù có ngứa, mình kiềm chế mà không gãi. Mình muốn giữ chặt lấy những khoảng thời gian mẹ dành ra chăm sóc mình cho đến từng giọt nhỏ nhất. 

Dường như ban đầu mẹ thấy lạ trước điều đó. Nhưng nhanh chóng mẹ không còn bận tâm nữa. Mà thật ra, dường như mẹ còn trở nên ân cần hơn thường ngày. Có lẽ chỉ là do mình tưởng tượng thôi, nhưng không quan trọng. 

Mình thực sự rất, rất hoảng sợ trước việc mất đi tình yêu thương của mẹ hơn việc không được ra ngoài chơi nhiều.

Cho đến khi mình lên bảy, mình đã trở thành một tù nhân. 

Mình đã ngốc nghếch lựa chọn nó, bị cầm giam bởi chuỗi xích băng gạc, với thức ăn duy nhất là tình yêu của mẹ.

“Được rồi này.”  

Mẹ đã thắt xong nơ cho mình và giơ lên một chiếc gương cầm tay. 

Phản chiếu trong đó là hình ảnh một con bé gầy trơ xương quấn băng đầy mặt. Mái tóc màu tím nhạt được trang trí bởi một chiếc nơ đỏ. Bên cạnh đó là một người phụ nữ với mái tóc nhạt màu hạt dẻ, đang lặng lẽ mỉm cười. 

Mẹ ôm mình từ phía sau, và nhẹ nhàng đu đưa cơ thể mình như đang đưa nôi một đứa trẻ. 

“Ellen yêu dấu của mẹ …”

Mùi hương của mẹ thật dễ chịu. Mình ôm lấy đôi tay gầy guộc của mẹ và nhắm mắt lại. 

Mẹ của con … Người mẹ luôn yêu con …

Con cũng yêu mẹ rất nhiều

Bị mẹ bỏ rơi với con cũng không khác gì cái chết …
Vì mẹ là người duy nhất yêu con …

Nếu mẹ không mỉm cười thì mình cũng không thể. Nếu mẹ không còn yêu mình nữa, có lẽ mình sẽ không tài nào thở nổi. 

Cũng như việc con người ta tuyệt vọng mà cố bám trụ vào một cái gì đó thật yếu ớt, mình chỉ biết bám vào tình yêu của mẹ. 

Bởi vì đây là một khu ổ chuột. 

Cũng như việc con người ta tuyệt vọng mà không thể sống, mình sẽ tuyệt vọng nếu không có tình yêu của mẹ. 

“… Khỉ thật! Mày đùa tao chắc!!”

Tiếng cửa trước bật mở ra một cách thô bạo cho mình biết là cha đã về. 

Mẹ và mình chợt kinh ngạc. Hay chính xác hơn thì, mẹ đã lập tức bộc lộ nó ra. Mẹ nắm tay mình, và cái thoáng run rẩy của mẹ lộ rõ sự bồn chồn. 

Đây là một căn nhà nhỏ, nên lối ra vào và nơi mình ngủ được liên thông với nhau rất gần. Có một chiếc bàn lớn được kê ở giữa căn phòng, cha ngồi xuống rồi quăng mạnh cái chai đang cầm xuống bàn. 

Mình không biết cha làm công việc gì, mà chỉ biết rằng cha luôn về muộn hơn mẹ, với mái tóc ngắn và bộ quần áo rách mòn lúc nào cũng dính đầy đất bẩn, hoặc cái gì đó. 

“Lại phải đi vay thêm …”, cha lầm bầm gì đó, nhưng mình biết đó không phải là tự độc thoại mà là đang nói với mẹ. 

Mẹ hỏi lại, “Thế còn liên hiệp thì sao?”

Cha chỉ lắc đầu, “Không được, họ không chịu ra đàm phán, dù có biết là nhà mình chẳng còn chỗ nào để đi, nên … chó chết!!”

Như quá trở nên giận giữ khi nhớ lại, cha đá mạnh vào cái xô đặt gần đó. Mẹ nắm chặt lấy bàn tay mình.
Thời gian chạy qua một cách lúng túng. Từng tiếc tích tắc từ đồng hồ vọng vang khắp căn phòng.

Cha thở hắt mạnh ra, và ánh mắt thì thơ thẩn. Cha nhìn qua người mẹ đang suy sụp của mình rồi chạm tới mắt mình. 

Mình giật mình, và định mở miệng nói gì đó. Nhưng ngay lập tức, cha đã quay phắt đi một cách bực dọc, nốc một hụm lớn rượu.

Tim mình như thụt lún xuống tận sâu. Nó luôn là như thế này. 

Cha chưa từng một lần nhìn về phía mình, và đối xử như thể mình không hề tồn tại. 

Cha chưa từng một lần nói yêu mình và ôm mình, nhưng cũng không hề nói ghét mình và chửi rủa, đánh đập mình. Có lẽ không phải là cha không nhận thức được về sự có mặt của mình, mà chỉ là đang cố hết sức gạt mình ra khỏi tầm nhìn một cách hoàn toàn. 

Mình từng hỏi mẹ, “Cha ghét con sao?. Mẹ ưu sầu lắc đầu nói không, “Tất nhiên là không, cha đang làm việc vì con mà Ellen”. “Vậy tại sao cha không bao giờ nói chuyện với con?”. Mẹ khẽ bật cười rồi trả lời, “Cha chỉ đang ngại thôi”.

Mình muốn tin mẹ, mình muốn tin rằng cha có yêu mình. Nhưng khi mình vừa hi vọng rằng ánh nhìn của cha về phía mình có một ý nghĩa nào đó, mình lại tự thất thất vọng. 

Cha không bao giờ gọi tên mình, mà chỉ gọi tên mẹ. 

Đoạn, cha đứng dậy và tới gần, với mục tiêu không phải là mình, mà là mẹ. Cha dùng tay kéo mẹ ra một cách thô bạo, khiến tay mình và tay mẹ tách rời, cứ như những người yêu nhau bị chia cắt.

Cha kéo mẹ vào một căn phòng khác – một căn phòng khác duy nhất – rồi đóng sầm cửa lại. Sau đó, mình nghe thấy tiếng khóa cửa từ bên trong.  

Rồi mình bị bỏ lại đấy một mình. 

Qua bức tường, mình nghe thấy một tiếng la hét. Mọi tiếng ồn dần trở nên im lặng, rồi chuyển sang âm thanh của hai giọng nói. 

Chuyện này thường như cơm bữa rồi. Họ luôn nói chuyện ở nơi mình không nhìn thấy. Mình không biết họ đang làm gì, nhưng mình cảm giác như đó là một cái gì đó khá quan trọng trong mỗi mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Mình đã một lần hỏi khi mẹ đi ra, “Cha mẹ đang làm gì vậy?”, nhưng mẹ chỉ cười gượng. 

Vào những lúc như thế này, mình có thể ngửi thấy một thứ mùi kì lạ, khác với mùi hương như bánh kẹo của mẹ, lấn át xung quanh cổ mẹ. Chắc đó là mùi hương của cha. 

Trong lúc họ đang nói chuyện, mình giết thời gian bằng việc nhìn ra ngoài và cào rách tờ nhãn hiệu trên thân chai thuốc. 

Mình rất muốn nói là đôi khi mình cũng có một vài khoảnh khắc được riêng tư. 

Nhưng thật ra, đó chỉ là sự bỏ rơi và hững hờ. Mình luôn thấy buồn khi nghĩ về nó. 

Cào cái nhãn chán chê rồi, mình với lấy con búp bê cũ mình giữ dưới gầm giường. Đó là một con búp bê có hình dạng của một bé gái tóc vàng. Cô bé mặc một bộ váy và đội chiếc mũ cùng màu tím, chưa kể đến cả nụ cười kì quái kia.

Mẹ đã tặng nó cho mình, mẹ bảo, “Không có con búp bê nào có màu tóc giống con Ellen à, nhưng bộ váy áo của cô bé này thì giống này.”. Mình nhận lấy nó, cố tỏ ra thật vui. Mình không quan tâm màu tóc của con búp bê có là gì, bởi suy cho cùng, mình cũng không hề thích mái tóc của chính mình.    

Mái tóc mình có màu giống của cha, một màu tím nhợt nhạt. Nhưng mình lại muốn nó có màu nâu sáng như của mẹ hơn. Có lẽ như vậy, nếu mình có mái tóc giống của mẹ, cha sẽ rủ lòng mà để ý tới mình. 

Mình dùng tay chải tóc cho con búp bê. Mớ chỉ vàng óng rối hết thành nút, thật khó khăn để vuốt từng ngón tay qua. Mình bắt đầu thấy khó chịu, và giật tay thật mạnh để gỡ mấy cục rối. 

Đôi mắt trống rỗng của nó dường như đang nói với mình … “Đau quá”.

Im đi. Làm gì có chuyện. Em là búp bê kia mà. 

… “Không phải chị cũng là búp bê đó sao?”

Tao không phải. 

Từ tận đáy lòng, mình phủ nhận, nhưng nhớ lại cảnh mẹ chải tóc cho mình … Mình đã hoàn toàn, để như thế, để mẹ làm như mẹ muốn. Mình chỉ ngồi im, và đợi chờ mẹ dùng lược chải từ chân tóc tới toàn bộ từng lọn. 

Mình cũng là búp bê?

… “Đúng vậy.”

Không phải. 

Mình tiếp tục gỡ rối mớ chỉ. 

Mắt của ta không chết rũ như của ngươi. Mắt của ta có thể nhìn thấy được nhiều thứ, thấy được nhiều nơi. 

Heeheehee. Con búp bê khúc khích, cổ nó rắc rắc chuyển hướng một cách kì cục, nhưng bộ mặt thì vẫn không thay đổi. “Những nơi như con hẻm sâu cùng sao? Còn gì nữa?”

Mình cảm thấy máu đang trào lên mặt mình.
  
Mình lập tức quăng nó đi, khiến nó đập vào tường rồi rơi xuống đống quần áo dưới sàn. Mình gục mặt xuống vùi vào gối, mình không muốn nghe gì cả. 

Mình ghét phải ở một mình. Nó khiến mình suy nghĩ quá nhiều. Nó khiến mình nghe thấy quá nhiều.  

Mình mong mẹ sẽ trở lại bên mình sớm, nhắm nghiền hai con mắt lại. Mình không lạnh, nhưng cơ thể mình lại không ngừng run rẩy. Nhưng nhanh chóng, mình ngủ thiếp đi. 

Khi mình chợt tỉnh giấc, mẹ đang vuốt ve gò má mình bằng lòng bàn tay. Gương mặt tràn đầy sự trống rỗng, nhưng ngay khi thấy mình, mẹ chỉ mỉm cười, “Con dậy rồi à?”.

Mình khẽ gật đầu. Chỉ cần ngắm nhìn gương mặt mẹ như thế này, mình cũng đã cảm thấy thật bình yên. 
“Để mẹ mang cho con ít nước.” Mẹ đứng dậy khỏi ghế rồi bước tới bên bồn rửa. Và một ý nghĩ chợt đến trong đầu mình, tới giờ uống thuốc rồi. 

Mình lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm vẫn chưa buông. Chắc mình đã ngủ quên không quá lâu. Mình ngước mắt thẳng lên bầu trời, cơn ngái ngủ vẫn chưa dứt. 

Một cách thất thường, mắt mình dõi theo bóng lưng mẹ. 

Mình tự hỏi tại sao. Cứ như là nguyên do chính thúc đẩy mẹ làm việc không hẳn là vì mình, mà giống như đang chạy trốn khỏi thứ gì đó hơn. Nhưng khỏi điều gì mới được?

Mình nhìn qua cửa sang căn phòng kia. Cha vẫn ở trong đó, và không kéo tay mẹ quay trở vào trong đó nữa. 

Cuối cùng, mẹ quay lại với một cốc nước và một túi bột thuốc. Mình chậm chạp ngồi dậy uống. Rồi, khi mình nhìn gương mặt mẹ, mình bỗng sửng sốt. Mình cố hít thở, như thế đang bối rối trước điều mình chỉ vừa nhận thấy. 

Mẹ thật đẹp tới kinh ngạc. 

Có lẽ vẻ đẹp đó không phải được tạo nên bởi từng bộ phận của mẹ. Tóc mẹ rất rối, và chắc chắn là không có lấy một lớp trang điểm nào. Dường như cắn môi quá nhiều khiến bờ môi dưới của mẹ đỏ lên, một màu đỏ mà mình cảm thấy như đó là thứ màu sắc duy nhất của căn phòng tăm tối này. Đôi lông mi nặng trĩu như một điểm nhấn đầy nặng nhọc. Ánh nhìn của mẹ, tiếng thở của mẹ, đôi bàn tay đan vào nhau, mỗi bộ phận như đều có một sự sống riêng vậy. 

Người phụ nữ này thật tràn đầy sức sống, mình có thể cảm thấy điều đó. 
   
Mình nuốt ực từng hụm thuốc, nhưng nó không hề đắng. Bụng mình dường như quá quen với mấy thứ đăng đắng kiểu này rồi. Nhưng chợt, nước từ tận đáy dạ dày như xoắn thắt quặn lại, và chỉ trực trào ra khỏi cổ họng. 

“Mẹ ơi …!”

Mình như sắp hét lên nhưng thay vào đó lại gọi mẹ. Giọng mình run bần bần, hai con mắt đã ướt đầy nước và có thể òa khóc bất cứ lúc nào. Mẹ đã nhận ra, đứa trẻ này đang bồn chồn lo lắng vì mình. Mẹ nắm tay mình và nhẹ nhàng ôm mình vào lòng. 

Không thể giải tỏa được mớ cảm xúc này, mình chỉ vừa mới nhận ra, liền bám chặt vào cơ thể mẹ như thể không còn lấy một chút sức lực. Không phải mình đã có thể bày tỏ chúng sao? Mình cũng không biết tại sao mình lại nghĩ thế. Đúng hơn thì, mình đã muốn giả vờ là mình không thể.

Kể cả khi được bao bọc trong mùi hương của mẹ, những bóng đen trong lồng ngực mình vẫn không biết đi. Mà thật ra, dường như chúng còn đâm xuống tận sâu thẳm. 

Mình thực sự rối bời, những cảm xúc này mình chưa từng trải qua bao giờ. Thứ này bẩm sinh đã là một vệt đen trong tâm hồn mình. Đó là lòng thù hận. 

Mình miễn cưỡng. Mẹ, người khiến mình cảm thấy thật tràn đầy sức sống, người luôn tiếp tục tiếp nhận tình yêu từ một người cha, người cha mà chẳng bao giờ san sẻ thứ tình cảm đó cho mình.

Mình rối bời khi phải trải qua thứ cảm giác cục súc này. Sao mình có thể hận mẹ, người mới thật ân cần và tha thiết? Mình lập tức quở trách bản thân thật nặng. Để rũ bỏ những ý nghĩ đầy cay nghiệt đó, mình ôm lấy vòng tay mẹ chặt hơn.  

Kể cả khi mẹ là người duy nhất hiện hữu màu sắc, nhưng như vậy cũng không sao. Chỉ cần mẹ ôm mình như thế này, cũng đủ để tô điểm cho cái nhợt nhạt trong mình. 

Mình là Ellen, con gái yêu của mẹ. Mình không cần gì khác cả. Mình yếu ớt tự thuyết phục bản thân mình như thế. 

Vậy nhưng, hận thù dường như vẫn đang cuộn chặt dưới hai cẳng chân mình, kéo mình chìm xuống sâu cùng của biển khơi. Thậm chí nó còn ngoi lên xì xào bên tai mình, do vậy mình mới biết. 

“Thật không?”

Mình kháng cự lại cái thứ đang thúc đẩy mình hét lên, rồi vùi mặt vào lồng ngực mẹ.


Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Thu Jul 16, 2015 6:13 pm; sửa lần 7.

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
Com đây com đây~~~~

À thì nội dung sơ lược căn bản không có gì để nói, mặc dù thiệt sự là tui rất rất rất nghi ngờ bà mẹ này....có thể là khi mọi việc đi qua đôi mắt của Ellen thì nó bị biến dạng hay sao đó.....nhưng thật lòng là thấy nhân vật này vô cùng có vấn đề....có lẽ chỉ là cảm giác kì quặc mà thôi....

Chuyển đến phần dịch, đoạn đầu tớ đọc và bị nhầm lẫn giữa con mèo và Ellen

Đôi mắt vàng đồng của cô bé mở to.

Vàng đồng như của mình, đúng vậy. Nhưng mình không có răng nanh như cô bé.


Có hai chữ "cô bé" ở đây là dùng để chỉ con mèo à? Nó hơi tối nghĩa...thành ra tớ bị loạn.

Phần còn lại là được rồi, tuy nó không được mượt lắm vì dịch thì tường sẽ hơi cứng, nhưng nếu như tui mà bốc vô thì thôi kinh dị lắm...nên Cáo dịch là ok rồi...trau chuốt tí nữa là xong....
cảm tưởng mỗi lần dịch cứ như là viết lại cũng cái câu đó, cũng cái ý đó mà phải làm sao cho giống văn chương tự nhiên nhất, thiệt là muốn lộn bay bàn =))))))

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
bà mẹ là nhân vật bí cmn ẩn nhất truyện luôn <(") đọc sang mấy part sau cậu sẽ hiểu <(") và thứ nhì là ông bố =))
yea "cô bé" ở đó là con mèo đó, vì Ellen kể bằng ngôi thứ nhất mà :))
cá nhân tớ thấy dịch cái LN này nó vừa dễ vừa khó, dễ vì câu từ tương đối đơn giản, không có quá nhiều từ lạ hay thuật ngữ, thành ngữ gì cả, cơ mà để truyền tải đầy đủ diễn biến nhân cách Ellen thì không hề đơn giản, mà chắc chẳng chỉ riêng cái LN này mà cuốn sách nào cũng vậy :)) tớ cũng có ít kinh nghiệm dịch thuật lắm, làm vì tình yêu là chủ yếu =)))) nhưng sẽ cố gắng hơn =))))

cái part 2 ngắn hơn nên dịch 1 lúc xong up luôn =))

---

2
 
Hồi chiều nay đã xảy ra cái gì đó không ổn.
 
Mình thấy một đống thù lù đen thui phía con hẻm quen thuộc. Trông nó giống như một mớ vải đen, hoặc một cái gì đó khác bị nhuộm tối màu.  
 
Mình có một linh cảm chẳng lành.
 
Trong tâm trí mình lại hiện về hình ảnh tuyệt đẹp của bé mèo đen đã bắt con chuột bữa nọ. Có vẻ như đó là xác của cô bé.
 
Mắt mình như bị dán chặt vào hình ảnh đó đến độ không tài nào rời ra được, và cũng không bình tĩnh xuống được chút nào.  
 
Có cái gì đó như sục sôi lên, mình bật dậy khỏi giường. Hứng cả trọng lượng cơ thể trên đôi chân này, cơn đau vô cùng khiến mình phải co rúm lại. Cái nhói từ cẳng chân chạy thẳng lên tận đầu, và nước mắt thì bắt đầu trực tràn. Đau. Nhưng không đến nỗi không đi được.
 
Bám vào cái ghế gần đó mà chống đỡ, mình loạng choạng nhấc bước. Mắt rà qua một lượt quanh phòng, nhưng mình không thấy giày đâu cả. Có lẽ chúng đã bị vứt đi rồi. Có lẽ mẹ đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ phải đi lại nữa. Tự bản thân mình cũng ý thức được điều đó, nhưng vẫn có chút gì đó buồn lắm.
 
Mình bước ra ngoài trên đôi chân trần.
 
Ánh mặt trời chảy ngập cơ thể mình. Mình chợt nheo mắt trước từng tia nắng chói tới bỏng rát.
 
Mình vừa đi vừa tựa người vào từng bức tường, bước dần về phía con hẻm sâu cùng. Mình đã trông thấy cái bóng đen. Mình càng đến gần, lại càng thấy rõ bóng đen thực chất là một con mèo.
 
Đúng như mình nghĩ, đó là xác của bé mèo đen.
 
Cô bé nằm ngửa trên mặt đường. Một bên nhãn cầu của cô bé bục ra và nát bấy một nửa như cái bát úp, và ngay phía trên là hộp sọ đã vỡ tan tành giữa một vũng máu.
 
Mình dừng cách cô bé vài bước chân. Nhìn hình ảnh đó, mình như rơi tõm cái xuống hố sâu của sự kinh ngạc và hãi sợ trước cái khác biệt quá lớn so với lần đầu mình trông thấy cô bé. Mình không thể chạy đi, nhưng cũng không dám tới gần hơn.  
 
Mình lại nhớ đến cái bóng chớp nhoáng ngoạm con chuột một cách gọn gàng của cô bé. Tại sao, và làm sao mọi thứ lại trở nên như thế này. Cô bé bị xe goòng cán sao? Hay là do bị rơi từ trên cao xuống? Tại sao một sinh vật tràn đầy sức sống như thế lại bị nhấn chìm xuống cái tình cảnh kinh khủng này?
 
Mình buồn quá …
 
Nhưng thực sự, mình không quá đỗi căm hận kẻ đã gây ra cảnh này cho cô bé. Mà chính là thành phố này, cái nơi mà sẽ luôn bức ép bạn phải chấp nhận, rằng những điều như thế này xảy ra chỉ là vấn đề thời gian, mới là thứ mình căm ghét.
 
Mình nghe có tiếng quạ. Ngẩng đầu lên và mình thấy một con đang duỗi cánh phía trên hàng rào. Đang ở rất gần “miếng thịt” này.
 
… Mày nghĩ tao sẽ để mày tự tung tự tác sao?
 
Mình tiến gần hơn đến chỗ bé mèo, không thể để cô bé ở lại đây như thế này. Mình ẵm cô bé bằng cả hai tay, để bảo vệ cô bé. Thân xác cô bé thật nhẹ, và cứng đờ. Cứng đờ, đúng ở cái tư thế mình thấy cô bé nằm trên mặt đường.
 
Một bên nhãn cầu dinh dính lủng lẳng bên ngoài như một minh chứng khôi hài về việc cô bé đã không còn thở nữa, hay chí ít là khi mình chạm vào cô bé. Cô bé giờ đã như một món đồ, một món vật. Đó là khi mình biết được một sinh vật khi chết đi là sẽ như thế nào, giống như những món vật vô tri kia.
 
Chị sẽ đưa em về với đất mẹ, chị hứa đó, và chị vẫn sẽ ôm em, dù em có là một bé mèo hay một món vật đi chăng nữa.
 
Khu vực xung quanh toàn là đường đá, không có chỗ nào chôn được. Nhưng chắc chắn phải có một công viên nào đó với nhiều đất tơi quanh đây. Nói là làm, mình bắt đầu đi tìm công viên.
 
Mỗi lần nhấc bước là mỗi lần nhói đau như thể bị một vật nhọn đâm thẳng vào xương. Chân trần cứ bước loang quanh trên nền đá sỏi, mình không đếm nổi số lần hai cẳng chân phải chịu cảm giác đó nữa. Mình cắn môi và tiếp tục bước đi một cách liều lĩnh.
 
Để rồi cuối cùng, mình cũng đến được một công viên.
 
Ở phía trung tâm là một cây cổ thụ lớn. Nó có thật nhiều tầng lá xanh và tràn đầy sức sống, cứ như lan tỏa tới khắp tận thành phố này vậy.
 
Không có một công cụ giải trí nào ở đây như những “công viên” mà người ta vẫn thường nói, mà chỉ là những dải đất trống, những tán cây, và một chiếc ghế dài.
 
Một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc rách rưới đang ngồi trên chiếc ghế, táy máy cái ví tiền rỗng ruột. Khi nhận ra mình, bà ấy chỉ liếc một cái, rồi ánh mắt lại trở lại với cái ví tiền.
 
Mình đã bước vào vùng bóng râm của cây cổ thụ. Đất tơi xốp vây đầy xunh quanh gốc cây. Nhưng hoa thì đã héo cả rồi, và bốc mùi như những miếng rác mục rữa. Rõ là chúng đã không được chăm sóc cẩn thận.
 
Mình tìm một điểm mà dường như không có cái gì bị chôn ở dưới, rồi ngồi xuống. Mình đặt bé mèo xuống bên cạnh và bắt đầu đào đất. Thật kì lạ là đất mềm vô cùng, và chạm phải mới thấy còn thật lạnh nữa. Mình đào, đào như một con chuột chũi.
 
Bởi vì chỉ có đôi tay, chỉ có đôi tay mình là được tự do.
 
Chỉ có chúng là ít dính dáng đến cái thứ mà người ta gọi là “bệnh tật” nhất. Mình thật vui, thật vui vì mình vẫn còn có những bộ phận có thể cử động tự do.
 
Mồ hôi thấm ướt băng, làm chúng bắt đầu tuột ra. Mình quệt mũi, đất bẩn bắt đầu dính lên mặt, và băng quấn bắt đầu rối tung lên khi ống tay áo của mình quệt mạnh qua. Mồ hôi chạm tới những vùng da dưới băng mà cảm giác như bị cả ngàn cây kim bỏng rát đâm xiên liên hồi. Mình chỉ nghiến răng, và tiếp tục.   
 
Rồi khi nhận ra cái hố đã đủ sâu, mình hít mở một hơi thật sâu.
 
Mình đặt bé mèo vào rồi cẩn thận lấp lại cái hố.
 
Cuối cùng, mình đan hai bàn tay và nhắm mắt lại. Mình không rõ ý nghĩa của nó, chỉ biết rằng đó là một hành động nên làm dành cho những gì đã chết.
 
Tiếng quạ kêu đã mất hút.
 
Mình đứng dậy để còn về nhà. Cơn choáng váng lại ập đến, dù không kéo dài quá lâu, mình phải chớp mắt một hồi rồi mới nhấc chân lên được.
 
Chỉ việc bước ra khỏi vùng bóng râm đã khiến mình mệt lả. Cảm giác như cả một ngày dài đã trôi bẵng qua vậy. Nhưng mặt trời thì vẫn ở trên cao, vẫn chiếu rọi ánh sáng dọc con đường ngay trước mắt mình.
 
Mình thấy đau khắp cơ thể, nhưng trong lòng thì lại vô cùng nhẹ nhõm.
 
… Giờ thì bé mèo đã có thể trở về với đất mẹ.
 
Tất nhiên, mình không nghĩ rằng đó là điều mà cô bé muốn, mà chỉ đơn giản là sự ích kỉ của riêng bản thân mình. Nhưng mình không muốn thấy cô bé, vốn từng là một sinh vật tràn đầy sức sống, lại phải nằm trên con hẻm lạnh lẽo kia, bị bầy quạ rỉa, và bị con người giẫm đạp lên.
 
Mình vừa bước đi, vừa mỉm cười, thản nhiên bước qua người phụ nữ đang nhìn mình đầy kinh ngạc. Mình tặc lưỡi, nhưng nghĩ lại thì, thứ khiến bà ấy ngạc nhiên không phải ở nét mặt mình, mà là ở bộ dạng mình lúc này.
 
Mình dừng chân và nhìn lại toàn thân.
 
Băng của mình bị xây xước hết, và quần áo mình nhuốm đầy vết bẩn hòa quyện từ máu và đất. Cả hai bàn tay đều đen ngòm. Trông chẳng khác nào một đứa trẻ vừa trốn ra khỏi bệnh viện mà lao vào chơi với đất bùn.
 
Mẹ sẽ nói gì đây?
 
Rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng đó, mình vội vã về nhà.
 
Đột nhiên, con đường như bị kéo dãn tới cả ngàn dặm.
 
Mình phải về nhà trước mẹ. Mình phải thay quần áo, rửa sạch tay chân và thay băng. Mình phải là một đứa con ngoan, và không làm gì quá sức cả.
 
Mình đã đột nhiên hoàn toàn quên mất rằng mình hiện là một tù nhân. Để hái được tình yêu của mẹ, mình phải lựa chọn trở thành một sinh vật mãi mãi dính chặt trên giường bệnh. Sao mình có thể quên được kia chứ? Mồ hôi đầm đìa thật lạnh.
 
Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
 
Vẫn còn dư chán thời gian trước khi mặt trời lặn. Mình nhẹ nhõm mở cửa, rồi sững người lại như phỗng. Dường như từng hồi chuông của ánh chiều tà đang đông đặc lại.
 
Là mẹ.
 
Mẹ đang ngồi trên ghế, ánh mắt dõi vào hư vô.
 
Mình quay phắt sang phía đồng hồ, vẫn chưa tới giờ mẹ đi làm về hằng ngày mà. Tại sao chứ?
 
Chợt, mình ngửi thấy một thứ mùi thơm thật ngọt. Là một giỏ bánh nướng đặt trên bàn. Phải rồi, thi thoảng lại vậy, sẽ có một ngày mẹ nghỉ làm sớm và mang về ít bánh ngọt. Nhưng … tại sao lại đúng vào hôm nay chứ ?...
 
Chỉ vài tích tắc sau, mẹ chầm chậm, quay ánh nhìn về phía mình.
 
Và cũng mất một khoảnh khắc, trước khi đôi môi mẹ bắt đầu cất tiếng.
 
“Ellen … con đã đi đâu?”
 
Từ lâu lắm rồi, gương mặt mẹ chưa bao giờ hốc hác đến vậy. Lưng mình chợt lạnh buốt.
 
“Con đã … ch-chôn một con mèo.”
 
“Một con mèo?”, mẹ nhướng chân mày.
 
Không … Không, đừng nhìn con như vậy …
 
Mình nuốt nước mắt rồi nở một cụ cười gượng gạo.
 
“Vâng, một con mèo chết … nên con đã chôn cô bé … C-Con xin lỗi … Vì đã ra ngoài … N-Nhưng, con vẫn có thể đi được, đau, nhưng con chịu được, con vẫn tự đi được … nên … nên, con vẫn có thể tự làm một số việc … hoặc …”
 
Mình trả lời miễn cưỡng.
 
Vì mẹ vẫn nhìn mình bằng ánh mắt đó. Đôi mắt trống rỗng. Ánh nhìn bất động. Mẹ đang nhìn vào bộ đồ lấm lem bùn đất của mình, những ngón tay nhuốm đen, hai cẳng chân nhuốm đỏ.  
 
Mẹ nhìn mình … như thể mình không phải Ellen, mà là một con bé ốm yếu đang làm hao tổn thời gian của người khác, của mẹ. Mình nhận ra, việc mình làm, sẽ mãi không thể rút lại được.
 
Đầu mình quay cuồng, từng con chữ xoay vần đến chóng mặt, những dấu hiệu đó cứ bay mòng mòng trong tâm trí mình. Từ gì nào. Từ gì nào. Phải chọn từ mà trả lời cho đúng.  Nhưng mà, vô ích cả thôi, dù miệng mình vẫn không ngừng cử động.
 
Mẹ yêu mình.
 
Nhưng thứ tình yêu đó luôn lênh đênh trên một thế cân bằng mỏng manh. Một mái ấm không có gì cả, ngoại trừ những thang thuốc đắt đỏ, và công việc thay băng thường nhật.
 
Mình đã … hủy hoại thế cân bằng đó rồi …
 
Mèo con đáng nguyền rủa.
 
Niềm căm hận từ len lói, dần dần cuộn trào trong tim mình đến không thể ngăn cản. Mèo con à, sao em nhất thiết phải chết vào hôm nay? Sao em lại nhất thiết phải chết ở một nơi mà chị có thể nhìn thấy được em như vậy?
 
Đúng vậy, là mình, là mình là người đã có chủ ý chôn cô bé. Nhưng cái não bộ đáng thương vô dụng này không thể ngừng đẩy hết lỗi lầm cho một thứ gì đó khác.
 
Cuối cùng mẹ cũng đứng dậy. Mẹ đã chuẩn bị sẵn một xô nước và bắt đầu rửa tay cho mình. Một cách tỉ mỉ, và quá đỗi kĩ càng như chưa từng có. Mình nhìn mẹ nặng nề, Mẹ đang cười.
 
Nhưng mình không thể nhận ra bất kì đặc điểm nào của người mẹ ấy, người mẹ đã nói rằng sẽ yêu mình vô điều kiện. Những dấu hiệu đó lại tiếp tục vần xoay trong đầu mình. Như một chiếc đồng hồ hỏng hóc, mình không thể nói được gì cả.
 
Mình nhận ra mình đã làm một việc mãi mãi không thể rút lại. Và như một minh chứng cho việc linh cảm ấy trở thành hiện thực, mẹ đã không về nhà nữa.


Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Sat Jul 18, 2015 10:55 pm; sửa lần 1.

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
3
 
Cha là người mất bình tĩnh nhất trước sự vắng mặt của mẹ. Một vài người từ chỗ làm việc của mẹ có đến, nhưng cha chỉ gào khóc và từ chối nói chuyện. Những người đồng nghiệp chỉ biết an ủi cha rồi rời đi.
 
Cha quỳ sụp trên nền nhà, đầm đìa nước mắt cầu Chúa, và dường như còn không để mình có cơ hội để than khóc.  
 
Sự biến mất của mẹ thật quá đỗi đột ngột.
 
Không thư từ, chẳng nói chẳng rằng, và cũng chẳng đem theo đồ đạc gì cả. Cứ như mẹ chẳng mang đi khỏi nhà cái gì ngoài chiếc ghim kẹp tóc.
 
Mình không hẳn “buồn”, thay vào đó là cái trống trải sâu hoắm, đang ăn mòn đến mục rữa cơ thể mình … Đúng rồi, có lẽ nên gọi nó là “tuyệt vọng”.
 
Cổ họng mình khô khốc, mình không tài nào chợp mắt nổi. Mình hoàn toàn kiệt sức cho việc ngồi dậy, ăn uống hay bất kì việc gì khác.
 
Nhưng được tầm hai-ba ngày, mình bắt đầu nghĩ khác đi một chút. Có thể mẹ chỉ đang mệt mỏi, có thể mẹ chỉ đang muốn nghỉ ngơi trước khi quay về với lối sống mệt mỏi này với mình. Khi mẹ đã hồi phục, mẹ sẽ nhớ đến mình và cha, những người mà mẹ đã rời bỏ, và nhanh chóng trở về nhà.
 
Bởi vì mình là Ellen yêu quý của mẹ, vì mình là Ellen quý giá của mẹ, Ellen mà mẹ sẽ không thể rời bỏ …
 
Ý nghĩ thoáng mờ đó cứ dần càng rõ nét, khiến mình bình tĩnh hơn. Cứ nghĩ đến hình ảnh mẹ bước vào căn phòng này, trở về ngôi nhà này, mình đã có thể ngon giấc hơn. Mẹ sẽ trở về mà. Mẹ sẽ ân hận vì đã rời đi. Và xin lỗi. Và ôm lấy mình. Và bao bọc mình trong mùi hương của mẹ. Và mình sẽ mỉm cười. Và mình sẽ tha thứ cho mẹ.
 
Đúng vậy …
 
Mình đạp chăn và bật dậy khỏi giường. Để được như vậy, mình không thể là một đứa trẻ phiền nhiễu, tốn thời gian được.
 
Những ngày tiếp theo, mình đã tự thay băng, điều mà mình đã không còn để tâm tự làm từ lâu. Mình còn tự nuốt cơn đau ở chân để đi lấy nước. Làm như những gì mình đã từng thấy, mình đã tự chuẩn bị từng bữa ăn cho bản thân.
 
Mình tưởng tượng ra hình ảnh một đứa trẻ tốt nhất, ngoan nhất mà mọi người mẹ đều mong muốn, và sẽ chấp nhật, rồi bắt đầu nhập vai vào đó.
 
Dù cha con mình sống cùng nhau, mình và cha vẫn chẳng nói với nhau lấy một câu nào. Có thể cha sẽ nói chuyện với những đồ vật khác, nhưng không phải với mình.
 
Có lẽ cha đã nhận ra sự kì lạ khi mình không những không khóc mà còn vô cùng bình tĩnh. Có lẽ mình nên khóc như một đứa trẻ, khóc lóc và thốt ra những lời ích kỉ.
 
Nhưng mình đã không thể làm như thế.
 
Để quen với tình trạng giữa mình và cha bây giờ, mình đã không phá vỡ sự im lặng. Mình đến bất động bởi nỗi sợ nếu mình dùng nước mắt để được cha chú ý, mình sẽ lại càng bị lờ đi. Vì rốt cuộc đó cũng là lỗi của mình, còn có cái gì để nói đây.
 
Dạo này cha ở nhà rất thường xuyên. Có lẽ cha đã bị đuổi việc chăng …
 
Rồi một ngày, một người lạ mặt đến nhà. Cha nhận từ ông ta một món hàng gì đó và tiền. Có nó trong tay, dường như không ngày nào cha không ngủ, cha đã dính lấy căn phòng khác đó một thời gian rồi.  
 
Nó cứ tiếp diễn như thế, số giờ cha ở trong đó ngày càng nhiều, số giây cha ra khỏi đó ngày càng ít. Thứ mùi hương tỏa ra từ trong đó, ban đầu chỉ là thoang thoảng, rồi dần cứ đậm, cứ nồng theo ngày.
 
Mình sốt sắng chờ đợi mẹ về. Mình ngủ thiếp đi khi đang tưởng tượng đến cảnh đó, và chỉ hi vọng khi tỉnh dậy sẽ lại được mẹ vuốt ve gò má như ngày trước.
 
Con búp bê bị mình quăng đập vào tường lại quay đầu nhìn sang mình.
 
Ớn lạnh. Vội vàng ôm đầu bịt tai lại để tiếng cười của nó không lọt đến tai mình.
 
Từ khi bắt đầu tự đi lấy nước, cảm giác như chân mình đang ngày càng tệ. Bàn tay mình bắt đầu sần sùi, như mình đã thấy ở tay mẹ vậy.
 
Mình không buộc tóc được thường xuyên cho lắm.
 
Băng và thuốc còn lại rất ít.
 

Và cha thì đã không còn ra khỏi phòng. 

---

part ngắn + bữa nay đang năng suất <(") <(")

Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Sat Jul 18, 2015 10:56 pm; sửa lần 1.

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
Tem =)))) Trò này cũ rồi nhỉ? =))))

Đầu tiên là lỗi type

Kumiho đã viết:
Mình ho nhẹ, rồi nói tiếp, “Con thấy một con mèo đen bắt một con chuột”.

Chỗ này là thầy cố ý để màu đen hay bị sót ạ?

Kumiho đã viết:
đợi chờ mẹ đưa chiếc lược đi từ chân tóc tới trọn lừng lọn của mái tóc dài ngang hông.


Kumiho đã viết:
Chỉ rồi, mẹ thì thầm

(Không hẳn là lỗi type đâu, nhưng "Chỉ rồi" là sao ạ? Ọ v Ọ )

Kumiho đã viết:
Đó không phải một căn bệnh dễ lây nhiễm qua tiếp túc


Toàn lỗi gõ sót thôi, cũng rất ít, mà trò cũng lười quote lại quá =))))


Đoạn mở đầu hẳn là sau khi Ellen đã giết cha mẹ của cô bé nhỉ?
Hay khi cô bé bắt đầu cuộc sống mới sau lần giao ước với mèo phù thủy đây?
Chẹp, khá mơ hồ, nhưng trò chắc là sau khi cô bé đã giết người.

Nói sao ta, khi đọc phần cốt truyện của game, trò đã nghĩ Ellen là một cô bé điên loạn và dễ bị kích động. Nhưng sau khi đọc một lèo 3 part của chương 1, trò thấy mình nghĩ sai rồi. Ellen là một đứa trẻ ngoan, rất ngoan là đằng khác. Em ích kỉ nhưng ngây thơ, em sống bám víu vào tình yêu của mẹ và cố trở thành một đứa con ngoan nhất có thể, một đứa trẻ đáng yêu mà cũng đáng thương...
Mà trò cảm thấy như thế, một phần là vì thầy dùng đại từ "mình" =)) Nếu dùng từ "tôi" thì trò sẽ thấy có gì đó chủ quan, như đang thật sự kể với người khác ấy. Nhưng khi dùng "mình", cũng như lời thì thầm với chính bản thân, lời thì thầm sâu kín ở nơi tận cùng nhất trong cõi lòng, không ai nhìn thấu.

Khi Ellen thấy cô bé mèo đen bắt chuột, hẳn em cũng muốn như thế lắm?~ Muốn được chạy nhảy, muốn tứ chi của mình đều linh hoạt cử động. Em đã khen cô mèo đen thật uyển chuyển, em không nảy sinh đố kị mà là ngưỡng mộ, ngay từ khi sinh ra, khác với sự ích kỉ nhỏ nhặt hay đặt cái tôi lên trước nhất của những đứa trẻ khác, em đã có một trái tim lương thiện và sự hiểu chuyện.
Trong khi người khác được chảy nhảy thỏa thích, còn bản thân chỉ có thể bất di bất dịch ở mãi một chỗ, dõi mắt nhìn theo họ. Chỉ một mình mình. Có lẽ trò hiểu cảm giác của Ellen, trong giờ thể dục, trò cũng bị đạp vào hoàn cảnh gần như vậy =)))))) *le tự kỉ =)) *

Tình yêu của mẹ là cọng rơm mà Ellen đã sống chết bám lấy khi chơ vơ giữa biển không người. Em sợ bị bỏ rơi, ừ thì ai chẳng sợ bị bỏ rơi. Ellen là một đứa trẻ, và thậm chí dù là một người đã trưởng thành thì thật sự không một ai muốn mình bị bỏ rơi cả. Cô độc một mình, chết lặng. Điều đó còn tệ hơn là chết. Nên giữa chốn u tối, mẹ Ellen như một tia sáng cứu vớt em, dù rằng thứ ánh sáng ấy thật quá mong manh, như thể nó sẽ vỡ vụn rồi tan biến bất cứ lúc nào. Nhưng để giữ được tia sáng đấy, em từ bỏ tất cả, cả sự tự do.

Bạn chỉ có thể đối tốt với người ta khi bạn có đủ sức lực và điều kiện cho việc đó.

Trò thích câu này =)) Nó thực tế :'3

Con búp bê có lẽ là hiện thân của nội tâm sâu thẳm trong em, là những bất an và tuyệt vọng đã bị em mạnh mẽ áp chế xuống tận đáy lòng. Giấu kín một thứ gì đó đi, không có nghĩa là thứ ấy không còn tồn tại, những cảm xúc tiêu cực vẫn không ngừng trào dâng trong tâm trí Ellen, chúng dày vò em từng chút một.
Và well, chị đề nghị em cần tìm một bác sĩ tâm lí =)))))))))))

Nói đến người cha và người mẹ thì trò không có ấn tượng sâu sắc lắm và cũng không hiểu họ lắm. Thứ trò thấy cũng chỉ là hành động cử chỉ và vẻ ngoài của họ, cũng không thể biết được trong nội tâm của họ là thế nào. Biết đâu cả cha mẹ Ellen đều giống chính em thì sao? Nội tâm không ai nhìn thấu.

Còn cái thị trấn mà Ellen đang sống, có lẽ là do nhìn dưới con mắt của Ellen nên trò thấy khu phố này nó tồi tàn thế nào ấy =))))))) Mục nát từ cảnh vật đến cách sống lẫn con người.

Khi làm một chuyện gì đó mà bản thân cho là "việc tốt", con người ta sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhẹ nhõm. Nhưng Ellen lại không nghĩ vậy
mình không nghĩ rằng đó là điều mà cô bé muốn, mà chỉ đơn giản là sự ích kỉ của riêng bản thân mình

Dù là làm việc tốt, nhưng em vẫn tự cho mình là ích kỉ.

Nói tới đây thì hình như trò bỏ sót cái gì đó :v Là sự đố kị của Ellen. Cô bé đố kị với chính mẹ của mình. Cảm xúc là thứ mà con người không thể điều khiển được, không một ai có thể thật lòng đối tốt mà không thấy khó chịu với người mà họ hận cả. Nhưng phản ứng của em là hoảng loạn và áp chế sự đố kị đó. Một lần nữa, Ellen đúng là một đứa trẻ ngoan..

Đoạn Ellen lết về và gặp mẹ, trò nghĩ nó phải rất kịch tính nhưng lại không thấy cao trào cho lắm, giọng kể của em có chút hoảng hốt, vậy thôi :v (Là trò thấy thôi à :v )

Và sau đó, mẹ Ellen bỏ đi, chỉ còn hai bố con ngồi trong ngóc ngóng chờ má nó về :v
Về Part 3 thì trò không nói rõ nhiều, tình cảm giữa cha Ellen và chính em đều có trở ngại, mà trở ngại lớn nhất chính là cả hai người đều không tỏ rõ lòng mình.
Cuối part thì có nhắc đến bố Ellen đã nhận tiền và làm cái - gì - đó trong phòng suốt ngày nhỉ :v Là cái gì nhỉ? :v

Cuối cùng là hóng part mới của thầy, trò muốn biết mình đoán đúng không =)))))

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
đã sửa lỗi chính tả _(:3」∠)_
là cố ý để màu đen đó, vì nguyên gốc là "the black cat" mà :))/
"chỉ rồi" thì, như kiểu, chỉ rồi sau đó ấy =)) nôm na thế =))
về cơ bản thì thầy thấy trò cảm nhận khá đúng đó :)))) bản chất Ellen không xấu, chỉ là cuộc đời em nó quá cẩu huyết nên nhân cách em nó cũng bị vặn vẹo theo /: v\ hoặc cũng có thể trong em đã tiềm tàng 1 cái gì đó điên loạn, nhưng nếu có được 1 cuộc sống hạnh phúc thì cái phần điên loạn đó đã tan biến chứ không phải bị phát triển lên mức tột đỉnh khi qua game /\
thầy nghĩ thì với nhật kí dùng từ "mình" nó hợp hơn "tôi" _(:3」∠)_ thường thì với những câu truyện kể từ góc nhìn của chính nhân vật chính thì đại từ nhân xưng "tôi" là khá hợp lí và bình thường, vì nó đúng là kể chuyện cho người khác _(:3」∠)_ nhưng ở đây thì ngay tiêu đề nó cũng đã đề rõ là "nhật kí", hơn nữa, việc Ellen tự thầm thì với chính mình cũng có tính chính xác khá cao, bởi sau khi đọc toàn bộ câu truyện, thầy không thấy có ai là Ellen có thể giãi bày hết những điều này, về cái quá khứ kinh khủng của em~

---

4
 
Tận cùng của màn đêm. Mình tỉnh giấc vì khát.
 
Mình loạng choạng tới chỗ bồn rửa. Ánh trăng lập lòe rọi qua cửa sổ, một màu trắng nhợt nhạt nhuộm toàn căn phòng. Cái se lạnh làm mình run rẩy, mở vòi nước, hứng bằng bàn tay, rồi đưa lên miệng.
 
Có lẽ phải đắp thêm ít băng, nghĩ đoạn, mình mở ngăn kéo tủ quần áo. Không được rồi, chỉ còn lại hai-ba cuộn thôi. Còn sáng nay, mình đã uống hết bịch thuốc cuối cùng rồi.  
 
Sẽ ra sao nếu mình không uống thuốc đây? Mình nhớ mẹ từng nói, “Nếu con không uống thuốc, bệnh trạng sẽ tệ hơn đó.”. Liệu đó có phải chỉ là một lí do để mình chịu uống thuốc đắng? Mà cũng có thể nó sẽ trở nên tệ hơn thật.
 
… Mình không muốn nghĩ đến điều đó …
 
Mình run lên, nhưng không phải vì lạnh.
 
Mình đã phải chịu đựng đủ lắm rồi. Kể cả khi nó có trầm trọng hơn đi nữa, cũng chẳng thay đổi được gì cả. Mình đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực rồi.
 
Mình quay trở lại giường. Đang đi, mình chợt sẩy chân mà va vào tường, đánh rơi toàn bộ băng gạc xuống. Chúng rơi xuống, rồi lăn, lăn ra đến tận cửa trước. Mình đành chạy theo nó, nhưng rồi, hình như, có một vật sáng đang lập lòe bên ngoài cửa.
 
… Không thể nào …
 
Tim mình đập nhanh và hi vọng. Rồi cả đôi mắt và đôi chân đều hùng hướng đăm đăm về tiếng động phát ra bên cạnh thứ nguồn sáng đó.
 
“… Mẹ …?”
 
Cảm giác như cả một quãng thời gian rồi không được nghe giọng của chính mình vậy. Cái bóng ấy dần dần rõ nét, đúng như mình đã thốt lên.
 
Mẹ đứng ngay cửa. Mẹ nhìn mình, với sự ngạc nhiên chẳng kém. Cây đèn đặt trên chiếc bàn thấp lờ mờ chiếu rọi toàn khung cảnh.
 
Mẹ đã trở về ?...
 
Mình còn không thể thốt lên lời mà hỏi.
 
Đáng nhẽ mình đã phải vô cùng xúc động mà nhào tới ôm chầm lấy mẹ ngay, nhưng chân mình hoàn toàn bất động không nhúc nhích nổi.
 
Tại sao?
 
Có lẽ chính người phụ nữ mình đang trông thấy lúc này đã khiến mình như vậy. Dung mạo của mẹ đã chỉnh chu hơn rất nhiều, cứ như là một con người khác vậy. Mái tóc xõa rối bù của mẹ đã được buộc lên gọn gàng bởi một chiếc kẹp tóc rất đẹp, và trên cổ là một chiếc khăn choàng hoàn toàn không gợi chút thân thuộc nào. Một chiếc túi lớn đặt dưới chân, như thể mẹ đang chuẩn bị đi đâu đó vậy.
 
“Mẹ đang … chuẩn bị đi đâu ạ?”, mình hỏi, không quanh co.
 
Mình không phải đang thúc ép mẹ, mình không muốn khiến mẹ không thoải mái. Đó chỉ là một câu hỏi bất chợt đến trong đầu mình.
 
Gương mặt mẹ tối sầm. Ấp úng rồi, dường như mẹ đang tiến tới gần. Lúc này, chân mình mới có thể nhúc nhích, mình vội chạy tới và ôm lấy mẹ. Hai cẳng chân trơ xương của mình đau nhói, nhưng lại được bao bọc trong mùi hương của mẹ như thế này, mình có thể quên đi điều đó.
 
“Ellen …”, mẹ ôm mình, mình có thể cảm thấy mẹ đang run rẩy. Mẹ đang khóc không thành tiếng.
 
Mẹ đang buồn ư? Nếu không phải, thì tại sao? Mình không biết. Nhưng dường như mình cũng đang như vậy, và ôm mẹ chặt hơn.
 
“Mẹ xin lỗi, Ellen …”
 
Xin lỗi?
 
Trong tâm tưởng của mình, mình đã tha thứ cho mẹ hết lần này đến lần khác. Nhưng giờ đây, mình cảm giác như mẹ đang xin lỗi vì một lí do nào đó khác. Mình thắc mắc nhìn mẹ, nhưng mẹ đã hướng mắt đi, không để chúng nhìn thẳng vào mình.
 
 Cái lúc mà mình trông thấy nó, lồng ngực mình như bị thắt lại.
 
Chợt, mình bắt đầu nhìn lại tình cảnh mình đang rơi vào. Mẹ đã không về nhà một thời gian. Giờ mẹ ăn mặc chỉnh chu. Giờ mẹ có một chiếc túi lớn. Và mẹ về đúng vào nửa đêm, khi cha đang ngủ …
 
Có cái gì đó vừa rơi vỡ.
 
Mẹ đang đi một đôi giày rất đẹp. Một đôi giày trắng mà mình chưa thấy bao giờ. Cha không phải là kiểu người sẽ mua những đôi giày như thế này. Cái nhà này không bao giờ có thể trả nổi cho một đôi giày đắt tiền như vậy.
 
Đã có một ai khác ngoài cha đã mua chúng cho mẹ. Và cho dù đó có là ai đi chăng nữa, có lẽ mẹ đã lên kế hoạch rời nhà mà đến sống với họ.
 
Mình không muốn hiểu.  
 
Toàn thân mình muốn gào thét lên. Nhưng mình không đi đến được bất cứ câu trả lời nào cho tình huống này.
 
Mẹ …
 
Mẹ đã có ý định rời bỏ mình.
 
Mùi hương của mẹ, chốn bình yên của mình, chỉ trong tích tắc rơi tõm xuống vực sâu đầy ghê tởm. Sương trắng đã tan, và mình nhận ra ánh đêm đã chiếu rọi toàn thân mình. Nỗi buồn sâu trong mình chợt tan biến.
 
Ánh đèn lấp ló cuối tầm nhìn của mình.
 
Bên cạnh nó, là một con dao nhỏ.
 
“Con và cha hãy gần gũi hơn nhé.”
 
Mình cảm thấy ngờ vực chính đôi tai của mình. Người phụ nữ này đang nói cái quái gì vậy?
 
Cha chẳng thấy gì ngoài mẹ cả, mẹ à.
 
Mẹ không biết là cha yêu mẹ đến thế nào sao? Mẹ không biết là cha không yêu con đến thế nào sao? Người phụ nữ này thực sự nghĩ mình và cha có thể gần gũi được hơn sao? Kể cả khi cha thèm muốn mẹ nhiều đến vậy, cuồng si mẹ nhiều đến vậy, và mẹ đang định chối bỏ thứ tình cảm đó sao?
 
Và …
 
… mẹ cũng định vứt bỏ luôn cả tình yêu dành cho con, phải không mẹ?
 
Mẹ chầm chậm lùi lại, chầm chậm lau nước mắt. Đó vẫn là gương mặt của một người mẹ đầy quan tâm.
 
Nhưng cứ như thể đó chưa bao giờ là mẹ của mình cả.
 
Mẹ nhấc túi lên và chuẩn bị quay gót.
 
“Mẹ …”
 
Mình dừng mẹ lại, nhưng trong đó không có lấy chút cảm xúc nào, mà đúng ra, cứ như là một người khác đang nói vậy. Tay đã đặt trên nắm đấm cửa, dường như mẹ đang ngập ngừng trong giây lát. Mẹ quay lại nhìn mình đầy trìu mến.
 
Mình cúi mặt lầm bầm, và âm lượng không đủ để mẹ nghe được. Mẹ ngồi xuống cạnh mình, ghé tai để nghe.
 
Và rồi …
 
Mình đâm vào cổ họng mẹ.
 
Bằng con dao nhỏ đó.
 
Máu đỏ tóe ra.
 
Người phụ nữ cố gượng mà gào thét.
 
Nhưng mình không dừng lại.
 
Cái cổ họng này, tiếp tục đâm nát nó.
 
Không nhân từ.
 
Ở mọi góc độ có thể.
 
Người phụ nữ ngã sụp xuống. Mình đổi tư thế cầm dao, và tắm trong từng giọt máu văng ra, thấm lên quần áo và da thịt mình.
 
Mình biết cổ rất yếu.
 
Vì con mèo đã tấn công vào vùng cổ của con chuột, và xé nát nó khi con chuột còn chưa kịp cử động.
 
Và đôi tay này, đôi tay của mình tự do. Đôi tay của mình có thể cử động tự do.
 
Bé mèo đen đã gợi mình nhớ đến. Bé mèo đen xinh đẹp đã bắt con chuột đó. Vũ khí của cô bé là răng nanh, thứ mà mình biết mình không có. Nhưng không hẳn vậy. Vũ khí của mình, chỉ cần dùng tay là được.
 
Nếu mẹ không còn yêu con, vậy thì con sẽ không cần mẹ nữa.
 
Nếu mẹ được yêu thương, mà lại đi vứt bỏ thứ tình yêu đó, thì con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.
 
Đúng vậy. Đúng vậy. Con căm hận mẹ. Và con ganh tị, cũng là một người con gái, và sẽ sớm trở thành một người phụ nữ, mà không bao giờ được cha yêu thương.
 
Nhưng nếu chỉ có duy nhất mẹ là yêu con, thì cũng có thể tồn tại một cái nắp mở ra lòng thù hận.
 
Con cũng yêu mẹ.
 
Và con sẽ buông xuôi khỏi tình yêu của mẹ, khỏi thứ mà ngày ấy trong cơn tuyệt vọng, con đã leo bám vào nó.
 
Nuốt chửng lấy dòng máu ấm áp của mẹ, mình nhận ra.
 
Mình có thể thở được. Dù mình đã tự dày vò bản thân rằng, không còn có mẹ nữa, thì mọi nỗ lực đớp lấy không khí đều vô ích.
 
Giữa một biển máu tươi này, mình khuỵu xuống, và bật khóc.
 
Đây mới chính là mình sao …
 
Mình cũng giống như những người sống trong con hẻm sâu cùng … Mình né tránh phải nhìn thấy những thứ mình không muốn thấy … Mình vờ như không quan tâm … Nhưng “nó” thực sự tồn tại … Và mình chỉ đơn giản là không muốn thừa nhận nó …
 
Nước mắt đầm đìa gương mặt, môi mình nở ra một nụ cười méo xệch. Một bàn tay đã dang về phía mình, mình đã nắm lấy bàn tay của mẹ. Nhưng rồi chỉ trong khoảnh khắc, bàn tay ấy đã hóa thành lưỡi dao tẩm đầy máu tươi.
 
Người phụ nữ trước mặt mình đang ở sát cạnh cửa ra vào, hoàn toàn bất động. Chân tay mình cứng đờ, và cảm giác như cổ họng đang nổi bong bóng.
 
Thật kinh tởm. Thật tràn đầy sức sống. Sống mà không phải đắm chìm vào sự bẩn thỉu này … Mình đã học được điều gì đó từ con chuột, chỉ trong chớp nhoáng dưới móng vuốt của kẻ mạnh, nó đã mất đi hoàn toàn chân tay. Nhưng mà, như thế này … thực sự đã đúng chưa ?... Cho ta biết đi, mèo đen bé nhỏ …
 
Vẫn giữ chắc lấy con dao, mình ngồi xuống sàn nhà. Từng tiếng thở cuộn lên từ tận đáy ruột, toàn thân mình nóng hừng hực vì đau đớn và mệt nhọc, cơ mà, đầu óc mình lại thật thanh thản.  
 
Người phụ nữ đó, người đã từng là mẹ của mình, giờ là một mớ hỗn độn đến bẩn thỉu.
 
Bẩn thỉu …
 
Chỉ một ánh nhìn thì không thể dễ dàng mang đến một cảm xúc khác.
 
Mình nhìn đôi chân người phụ nữ. Đôi giày trắng giờ đã hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ.
 
Mình nhẹ nhàng nhặt lên một chiếc giày và ngắm nhìn. Có lẽ mình sẽ phải thông báo cho người đàn ông nào đã mua nó, “Xin lỗi, nhưng hai người không thể đến bên nhau được nữa rồi.”.
 
Một giọt máu nhỏ xuống từ mũi giày như một hạt lệ …
 
Xoảng.
 
Âm thanh từ đằng sau. Ai đó đang mở cánh cửa của căn phòng khác đó.
 
Cha.
 
Cha chầm chậm bước ra khỏi phòng, đăm đăm nhìn mình. Chiếc giày trượt khỏi tay mình mà rơi xuống sàn.
 
Thứ khiến mình tuột tay không phải là bồn chồn, hối hận, hay sợ hãi.
 
… Mà là phấn khởi.
 
Miệng mình nhếch lên cười toe. Chỉ suýt nữa là cười sằng sặc trong cơn sảng khoái. Nhưng mình đã nén nó lại, giữ cho nhịp tim bình thường và thở đều. Mình đứng dậy bước sang một bên, tặng cho cha một cái nhìn toàn cảnh về xác chết của mẹ.
 
Đôi mắt cha lộ rõ sự ngập ngừng, một tay cha với về phía cái xác. Ánh đèn nhập nhờ soi rọi thân xác hốc hác của cha, không khác chi một con sâu co quắp. Cặp mắt thâm quầng của cha long lên sòng sọc trước khuôn mặt thẫm đẫm máu tươi kia.  
 
Phấn khích quá đi mà …
 
Bởi vì có lẽ cha sẽ thét lên “Là mày đã làm hả?!”. Bởi vì có lẽ cha sẽ quay sang, và đánh đập mình. Bởi vì có lẽ, cuối cùng, cha cũng sẽ chú ý đến mình.
 
Như thể sức lực đã cạn kiệt hoàn toàn, cha quỳ sụp mạnh xuống cái xác. Tay run run nâng cằm người phụ nữ lên, và như là đã xác nhận được danh tính khuôn mặt, cha ôm chầm lấy cơ thể ấy và gào khóc lên như một con thú.
 
Mình gắng bình tĩnh lại mà thì thầm, “Là do con đấy.”
 
Mình đã nói như vậy, cố gắng kìm nén lại cơn sảng khoái đang dần cuộn trào.
 
“Con đã làm đấy, cha à.”
 
Từ cuối cùng vang lên run rẩy. Số lần mình gọi “cha” đã trở nên không thể đong đếm, nhưng chỉ là trong mơ, chứ chưa bao giờ thốt lên ngoài đời thực cả. Khóc mất thôi, khóc mất …
 
Cha ngước lên trong tích tắc, nhưng cặp mắt ướt đẫm đó vẫn không đoái hoài đến mình, mà ngay lập tức quay trở lại xác người phụ nữ.
 
Mình có linh cảm xấu.
 
Tim mình nãy còn đập nhanh vì hưng phấn, nhưng giờ đây lồng ngực mình đã bị lấp đầy bởi một thứ gì đó khác.
 
Cha vẫn không ngừng gọi tên người phụ nữ. Như để phơi bày rõ nỗi bồn chồn của mình, ngọn lửa nhỏ phía chiếc đèn lại nhập nhòe.
 
“Là con!! Con đã làm đấy!!”
 
Mình dang rộng đôi tay. Một vài đốm máu văng tung tóe. Nơi bàn tay phải xây xước của mình, vẫn nắm chặt con dao đó. Thứ vũ khí của mình. Nhưng cha chỉ tiếp tục khóc, và không nhúc nhích lấy một li.
 
Mặt mình tái nhợt.
 
“Cha …!”
 
Tiếng thét của mình đã trở thành tiếng gào khóc.
 
Mình có kêu lên, mình có la lên, thét lên gọi bao nhiêu lần, cha vẫn không buồn quay sang phía mình.
 
… Tại sao?
 
Tại sao cha vẫn không nhìn con ?... Mà chỉ có người phụ nữ đó ?...
 
Tại sao … tại sao cha vẫn cứ nhất thiết phải phơi ra, phải thể hiện ra rằng cha không hề thương yêu con như thế ?...
 
“Đừng …”
 
Đừng … Đừng nhìn bà ta nữa … Dừng lại đi … Con không muốn phải thấy cảnh này …
 
Tiếng gào khóc của cha cứ mỗi lúc một lớn, và cái não nùng của mình vẫn cứ trào dâng lên.
 
Tạp âm dần choáng lấy cả hai tai.
 
Nghiến răng.
 
Toàn cơ thể giãy giụa.
 
Và mình hét lên.
 
“DỪNG LẠI ĐI!!!”

Và mình vung con dao xuống, vẽ nên bức màn mở ra cánh cửa dẫn đến chốn chết chóc. 


Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Sat Jul 18, 2015 10:59 pm; sửa lần 4.

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
5
 
Mình đứng đó bàng hoàng.
 
Tay phải mình trĩu nặng, cứ như đã bị ma quỷ gặm nhấm hoàn toàn. Máu – ai mà biết của ai – nhỏ xuống từ mũi dao, tong tỏng rớt xuống sàn đến bẩn.
 
Xác của cha nằm đè lên xác của mẹ. Hai người họ, hai cái xác, chồng lên nhau đến khăng khít, như hai bánh răng khớp nhau đến từng kẽ hở, như thể không chừa bất cứ chỗ trống nào cho mình cả.
 
Và nó khiến mình phát điên.  
 
Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, cha vẫn bám chặt lấy mẹ không rời.
 
Cha chẳng để tâm đến ai hay bất cứ điều gì khác ngoài mẹ. Cha quằn quại vì đau đớn khi sống mà không có mẹ. Đúng rồi, vậy thế này là được rồi, là tốt nhất rồi …
 
Mình chầm chậm giật lùi, rồi nhận ra cánh cửa dẫn tới căn phòng khác đó đang he hé. Phòng của cha. Mà đúng hơn, là của cha và người phụ nữ từng là mẹ mình.
 
Mình không thể rời mắt khỏi vết nứt trên cánh cửa, và nó khiến tim mình đập nhanh.
 
Một mùi hương ngọt ngào, có lẽ nó đến từ phía căn phòng, ngọt, nhưng không giống của mẹ. Như bị đẩy từ phía sau, mình hé cửa bằng bàn tay vẫn cầm dao, và bước vào. Tất cả những âm thanh còn hiện hữu lúc này là tiếng cửa cọt kẹt. Căn phòng nồng nặng thứ mùi hương đó đến không thở nổi.
 
Trong này thật tối.
 
Có một chiếc giường đôi ở bức tưởng trong cùng. Cây nến nhỏ đặt trên bàn là thứ nguồn sáng yếu ớt duy nhất soi rọi cái buồng tù túng này. Ngoài ra còn cả bát đĩa, và một vật kì lạ hình trụ dài. Khói bốc lên từ một đầu, có lẽ là tẩu thuốc lá.
 
Của cha, chắc vậy.
 
Đây là nơi sinh ra thứ mùi hương ngọt ngào đó.
 
Mình chậm chạp bước tới bên chiếc giường. Đồ vật bị vứt lộn xộn dưới sàn, phải cẩn thận nếu không sẽ giẫm phải chúng. Đến nơi, mình ngồi xuống giường, nó cứng hơn giường của mình, ngồi thôi đã không thấy thoải mái chút nào.
 
Cha mẹ đã để cho mình dùng chiếc giường tốt sao ?...
 
Nghĩ đến thôi đã khiến mình khó thở, dù bản thân mình cũng không chắc chắn.
 
Nhìn sợi khói nhỏ phía đầu cái tẩu, mà cứ như là, mình cảm giác như, mờ mờ trong đó, một ảo ảnh dần hiện lên. Cha đang mỉm cười, và mẹ, và mình. Trông như là, một gia đình thật hạnh phúc …
 
Ahh…
 
Sụt sịt.
 
Sao lại thành ra thế này …
 
Thứ ảo ảnh về một gia đình hạnh phúc đó chợt biến mất, và ở đây là mình, và hai cái xác ở ngoài cửa ra vào, và con dao ở trên vạt váy mình.
 
Mọi thứ … sẽ chấm dứt như thế này sao ?...
 
Mình chỉ muốn được yêu thương …
 
Mình muốn yêu thương cha mẹ …
 
Nhưng không ai yêu thương mình cả …
 
Cả hai mắt mình đau và cay. Có lẽ là do khói thuốc lá. Mỗi lần mình chớp mắt,  tầm nhìn của mình lại mờ đi.
 
Không ai yêu thương mình cả …
 
Tại sao?
 
… Vì mình bệnh tật?
 
Mình chạm vào miếng băng trên mặt, một mớ hỗn độn, cả máu thấm trên nó cũng hỗn độn, quyện hòa của nhiều giọt máu nóng. Như muốn kiểm tra, mình chạm vào vết nứt trên da mình.
 
“Uuugh...”
 
Mình nhức nhối cào lên làn da nứt nẻ, ung thối này. Đau. Nhưng mình không dừng lại.
 
Bởi vì mình bệnh tật … bởi vì cái thứ chết tiệt này …
 
Mà không ai yêu mình cả. Mà ai cũng chạy khỏi mình cả.
 
Cha không thèm đếm xỉa tới mình …
 
Mẹ vứt bỏ mình …
 
Mình là cái quái gì cơ chứ …
 
Ellen, đó là tên mình, nhưng Ellen là cái gì?
 
Một đứa bé con ốm nhách, xấu xí, bẩn thỉu, đáng ghê tởm? Một con búp bê, một hình nhân rỗng tuếch chỉ biết nhìn vào con hẻm sâu cùng đằng kia? Một con bé, mà sẽ, không bao giờ, được, yêu, thương?
 
“AaaaaAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
 
Không chỉ dừng lại ở mặt, mình phải xé rách, đục khoét, làm toạc ra cả mái tóc này. Từng sợi tóc vướng vào việc, ướt đầy nước bọt. Đau. Đau. Đau lắm. Nhưng nơi con tim mình còn đang gào thét dữ dội hơn rất nhiều.
 
Chợt, mình nghe tiếng cửa sổ mở tung ra, kéo mình trở lại với thực tại.
 
Một cơn gió mạnh làm bật tung cửa sổ, và làm văng cái tẩu thuốc vẫn còn cháy xuống rơi khỏi bàn. Dường như nó đã bén sang một miếng vải dưới sàn.  
 
Mất đến một vài giây, mình mới bình tĩnh mà nhận ra sự việc, nó sẽ bắt lửa. Mình vội vàng đứng lên.
 
… Tất cả mọi thứ đều phải biến mất …
 
Dòng suy nghĩ của mình chợt ngưng lại.
 
Biến mất? Nhưng vì sao?
 
… Chẳng còn gì sót lại ở căn nhà này cả, không phải sao ?...
 
Mình né ngọn lửa, thứ đang càng lúc càng lan tỏa và nóng lên, và đã nhanh chóng bao trùm cả ngôi nhà.
 
Ở con hẻm sâu cùng, khi tận cùng của màn đêm.
 
Thở hồng hộc, mình còn không thể chạy qua quá hai căn nhà. Hai bàn chân trần như cứng đờ trên mặt đường lạnh cóng. Từng vệt máu trải dài qua mỗi bước chân, máu của mình, và của họ nữa. Để lại dấu chân mất rồi. Có lẽ, mình sinh ra đã được định sẵn là sẽ bước đi với đôi giày đỏ.
 
Con dao trên tay như tan chảy dưới màn đêm, trở thành một bộ phận trên cơ thể mình.
 
Cả khu ổ chuột không có lấy một ánh đèn. Đang nửa đêm, hẳn là sẽ không có đèn rồi, mà chỉ có mình và ánh trăng hư ảo. Không có ai ở quanh đây, la mắng mình về những gì mình đã làm. Những kẻ có thẩm quyền phán xét mình, giờ đều đã chìm vào giấc ngủ.
 
Vừa lết đi, mình trượt chân và ngã dài trên một mớ băng gạc. Và cả một đống rác, nhiều mảnh kim loại, và nhiều loại phế thải khác.
 
Lồng ngực và dạ dày mình đau nhói, và mình ngã xuống. Không đứng dậy được nữa rồi, chỉ còn đủ sức quay đầu sang một bên. Mình thở ra một luồng khí trắng lạnh buốt, mệt mỏi xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể mình.
 
Bên tay phải, con dao vẫn được nắm chặt. Lưỡi dao nhuốm bẩn như sáng lên lờ mờ, khiến từng ngón tay mệt lả của mình run rẩy.
 
“Muốn chết chứ?”
 
Cứ như nó đang hỏi mình.
 
Đầu mình quay cuồng.
 
Ta không thể, bởi vì ngươi là nanh vuốt của ta. Một con mèo không thể tự cắn rách cổ họng của chính nó, không phải sao?
 
Mình nhắm nghiền mắt.
 
Phải làm gì bây giờ … Mình sẽ tỉnh dậy vào sáng mai, trước tiên là như thế, nhưng còn ngày kia thì sao? Hay là ngày kìa nữa …
 
Nổi gai ốc vì lạnh, ứa nước mắt vì cơn đau ở cẳng chân, thổn thức với cái bụng rỗng tuếch, không nghi ngờ gì nữa, mình sẽ sớm bất động thôi.
 
Và rồi có lẽ ai đó sẽ chôn mình. Có lẽ một bàn tay hiền hậu nào đó sẽ dẫn mình đến với chiếc giường êm ái của đất mẹ.
 
Không có đâu.
 
Mình đã chôn con mèo đó còn vì cô bé rất nhỏ, một sinh vật mỏng manh, đủ bé nhỏ để mình có thể ôm trọn trong vòng tay. Và bởi vì cô bé còn là một tượng đài tuyệt đẹp, một tượng đài đã sống trọn một cuộc đời đẹp đẽ. Vậy nên mình muốn ôm lấy cô bé, và để cô bé yên nghỉ.
 
Còn với mình, liệu có ai hiểu được mình đến thế? Liệu có ai từng dõi theo mình? Kể cả có, thì ai mới có thể thấy mình đẹp đẽ?
 
Không ai dang tay về phía mình cả. Kể cả có, mình cũng sẽ ngu ngốc mà chối bỏ nó thôi, một cách đáng thương.
 
Mình nhớ lại nơi đó, tại con hẻm sâu cùng, vị trí mà bé mèo đen đã nằm gục. A … có thể sau cùng thì, nó sẽ là nơi thích hợp nhất với mình …
 
Mình đã không nghĩ về nó nữa.
 
Rồi …
 
“Chào.”
 
Một giọng nói kì lạ thình lình kéo dòng ý thức của mình trở lại. Nó nghe giống như giọng của một cậu bé, dù âm hưởng có hơi kì cục. Có cái gì đó như kéo mình dậy, và mình đã cố đẩy cơ thể ngồi lên, nhìn quanh kiếm tìm chủ nhân của giọng nói đó, nhưng không thấy ai cả.
 
“Ở đây nè, Ellen.”
 
Giọng nói đó gọi tên mình thân mật như thể cả hai đã quen biết từ lâu. Mình nhìn lên, và thấy một con mèo đen ngồi trên một bờ rào đã mục nát. Nó đã leo lên đó từ khi nào vậy?
 
Ánh trăng trôi lềnh bềnh chỉ ngay sau lưng con mèo, với sắc màu y chang đôi mắt của nó. Nó làm mình lại nhớ đến bé mèo mà mình đã chôn cất, màu sắc giống hệt với cặp mắt vàng đồng của cô bé.
 
Nhưng vẫn có điểm khác biệt. Đây không phải cô bé. Bởi vì cô bé chỉ là một “con mèo”, mà thứ này thì không phải. Mèo không thể nói tiếng người.
 
“Cô thực sự đã giúp tôi rất nhiều đó. Tôi đói sắp chết rồi.”
 
Nó liếm vuốt của mình một cách hài lòng, điệu bộ không khác nào những con mèo mình thường. Mình dụi mắt, không phải là ảo ảnh.
 
“Chị …”, mình lầm bầm, “Chị đã cho em cái gì sao?”
 
Cứ như mừng rỡ vì mình đã phản ứng, con mèo nhanh nhảu đáp “Đúng vậy! Là bản hòa tấu của hai linh hồn ngon miệng kia kìa!”
 
Lời tuyên bố của nó khiến mình nhướng chân mày. Nó nói cái gì cơ? Linh hồn?
 
“Đúng rồi, mỗi con người được tạo nên bởi hai bộ phận là tâm hồn và thể xác. Cô biết chứ?”
 
Đầu mình chợt choáng váng.
 
Con mèo hắng giọng – “E hèm!” – rồi thao thao.
 
“Mỗi con người luôn gồm có một linh hồn và một cơ thể. Không thể ăn khi họ còn sống, nhưng một khi đã chết rồi, thì việc hút linh hồn ra và nuốt trọn lại vô cùng dễ dàng. Tuy nhiên với chúng tôi thì không dễ dàng gì để tiếp cận, vậy nên muốn ăn, chúng tôi cần đến những kẻ có khả năng giết chết con người. Mà đó chính là điều mà cô đã làm hôm nay. Đúng là vị cứu tinh cho cái bụng của tôi mà! Vì nếu cô không ở đó, tôi không biết sẽ phải làm gì … Ellen này, gì thế?”
 
Mình đứng dậy trên hai bàn chân run bần bật, và chắc chắn là gương mặt này đã trở nên tái nhợt như cái không khí lúc nửa đêm này.
 
“… Ngươi đã ăn cha ta?”
 
Mình cũng không biết chúng, gọi là linh hồn đi, là cái gì nữa, nhưng có vẻ như chúng khá quan trọng đối với mỗi con người. Và con mèo này, có thể ăn được chúng?
 
Mình cứ cảm thấy như là thứ sinh vật này đã làm ô uế cha vậy. Và kì lạ là, người phụ nữ từng là mẹ mình, không mảy may xuất hiện trong ý nghĩ đó.
 
“Ừ thì … cơ mà …”
 
Dường như nó đang lộ vẻ lúng túng. Nhưng có vẻ như chỉ là ờ bề ngoài thôi. Nó không hề lúng túng một chút nào.
 
“… Ellen à … Ừ thì, có vẻ thật ích kỉ khi bọn tôi cứ làm gì tùy ý với mấy thứ ngoài tầm kiểm soát của mấy cậu bé và cô bé như cô nhỉ. Nhưng kể cả nếu như tôi nói là tôi không ăn ông ấy, làm sao cô biết được? Và có hề hấn gì đến cô dù tôi có ăn ông ta hay không?
 
Con mèo vung vẩy đuôi.
 
Mình chẳng đáp lại lời nào. Đúng như nó nói.
 
Con mèo đen im lặng nhìn xuống phía mình. Đôi mắt của nó rỗng tuếch và lạnh cóng như một con búp bê, nó khiến mình không thoải mái, và cứ thế quay mặt đi. Môi mình mấp máy bần bật, chẳng biết là vì lạnh hay sợ nữa.
 
Chính xác thì mình đang nói chuyện với cái thứ gì vậy ?...
 
Mình nén lại cảm giác muốn lẩn tránh. Mình để cơn đau nơi hai cẳng chân quay lại. Tay phải mình đau nhức theo từng tiếng tim thình thịch. Cứ nghĩ đến việc đứng đây, một mình giữa nền gạch lạnh lẽo này, có thể khóc được thì sẽ nhẹ nhõm biết bao …
 
Mình sẽ làm gì đây …
 
Vừa nghĩ đến điều đó, mình vừa nhìn lên phía ánh trăng, ở đằng sau lưng con mèo. Nó như đã chuyển sang một sắc đỏ kì dị.
 
“Vậy nên, tôi muốn cảm ơn cô.”
 
“Hả?”
 
Cái giọng cao vống của con mèo lại kéo mình lại.
 
“Ác quỷ như bọn tôi có thể có được linh hồn từ những đứa trẻ như cô, và rồi chúng tôi trao cho chúng phép thuật như những lời cảm ơn. Tôi đang nghĩ là tôi có thể truyền dạy cho cô một số câu thần chú đặc biệt đó Ellen à.”
 
“...”
 
Mình chỉ ngạc nhiên, không còn gì bực bội nữa, và cũng cảm giác không biết phải nói gì.
 
“Ellen à, tôi sẽ cho cô một căn nhà.”
 
Một căn nhà …
 
Nó làm mắt mình mở to hơn một chút, và dường như con mèo đã để ý thấy.
 
“Giờ cô đâu còn nơi nào để đi, đúng chứ? Cô có thể tiếp tục sống như thế này không? Cô sẽ chỉ có thể lê lết cặp chân đã thối rữa đó và chết ở cái thành phố bẩn thỉu này mà thôi. Nghe tệ thật, nhỉ? Tôi thì lại chẳng muốn thế đâu. Đi với tôi, cô được chào đón mà.”
 
Từng câu từ của con mèo như rưới đầy thanh thản vào tai mình, khiến cơ thể mình như nở rộ một đóa hoa rực rỡ. Một chốn dừng chân ấm áp … Đó là điều mà cơ thể nổi gai ốc này muốn hơn hết tất thảy vào lúc này …
 
“Có cháy kìa!!”
 
Thình lình, mình nghe thấy một tiếng hét.
 
Mình quay lại nhìn nơi căn nhà của mình đang cháy rực. Từng ngọn lửa đang trỗi dậy mạnh mẽ, như muốn nuốt trọn lấy từng cụm mây ở phía trên, và thật chẳng dễ gì có thể dập được. Dưới một tiếng sấm như tiếng gào rống của ông trời, nó lại càng bùng cháy lên dữ dội hơn.
 
Mình ngắm nhìn từng đốm lửa trong kinh ngạc.  
 
Căn nhà đó sẽ không thể quay trở về nữa. Căn nhà đó, căn nhà không bao giờ yêu thương mình. Khuôn mặt của cha và mẹ lại hiện hữu trong tâm trí mình, giờ đã nhuốm trọn trong sắc đỏ, bị thiêu trụi dưới màu lửa đẹp đẽ ở nơi xa.
 
Mắt mình cay, và không phải vì khói.
 
“Sao nào?”, con mèo hỏi, và mình quay sang phía nó.
 
Mình không quan tâm nó có là quỷ hay cái quái gì, hay thứ phép thuật gì đó đó. Mình chỉ biết rằng, nếu từ chối ở đây, mình sẽ sớm trở thành một cái xác khô cóng nơi con hẻm sâu cùng.
 
Mình không thích lạnh …
 
Nên đã gật đầu …
 
Một cách mệt mỏi, toàn thân dường như chỉ còn chút nữa là sẽ sụp đổ.
 
Nhưng con mèo đã đồng ý, một thoắt như đớp lấy toàn bộ cơ thể mình. Người người đến rồi đi, hối hả dập lửa, và thậm chí là cả đứng nhìn nó từ xa.
 
Và không ai nhận ra cả, ra khỏi con hẻm sâu cùng, là một bé gái và một con mèo chỉ mới vừa tan biến như thể bị màn đêm nuốt chửng.
---

vậy là đã xong chapter 1, mới đó đã được 1/5 quãng đường rồi _(:3」∠)_
khúc cuối chap này dịch hơi vội vì làm hồi đêm qua lúc đang bị hối đi ngủ : v nên chắc sẽ có vấp ở đâu đó, ai phát hiện vui lòng quote để mình sửa hén =))
chắc từ chap sau sẽ đổi cách xưng hô của con mèo <(") "tôi" có vẻ không hợp với cách nói chuyện của nó lắm <(")

Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Sat Jul 18, 2015 11:04 pm; sửa lần 1.

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
Chương 2: Thức tỉnh
 
1.
Cha và mẹ không yêu thương mình.
Nên mình đã X họ.
Mình đã sống ở căn nhà này từ bấy đến giờ.
 
Thật là những họa tiết tuyệt đẹp.
 
Trang trí trên trần nhà là những đường uốn lượn màu đen như những nhánh trường xuân, hoặc là những con rắn. Càng chăm chú dõi theo những họa tiết đó, mình càng thấy chúng mới thật tinh xảo làm sao.  
 
Vùi mình trên chiếc giường êm ái, mình hướng mắt lên cái trần nhà hoàn toàn xa lạ.
 
Cứ như là đang lăn lộn tại một vị trí thật ra bên dưới, thấm đẫm ánh nắng mai. Mặc dù đang ở trong phòng, nhưng cứ như là mình có thể ngửi thấy được cả mùi hương của mặt trời vậy. Và bên cạnh là hương hoa thoang thoảng.  
 
Thật thoải mái. Mình chỉ vừa mới mở mắt, mà đã lại thấy hai bờ mi nặng trĩu trở lại rồi. Nhưng mình đã quyết định sẽ tỉnh dậy.
 
Ở một góc trong những suy nghĩ của mình lúc này, một cái gì đó bên trong mình rất bình tĩnh mà tự hỏi - đây là đâu?
 
Bản năng tò mò như trào lên thúc đẩy mình, mình miễn cưỡng ngồi dậy.  
 
Mái tóc ánh sắc tím của mình xõa dài trên tấm phủ trắng muốt một màu. Phải, không phải một miếng chăn bẩn thỉu, đang bao bọc lấy cả cơ thể mình là một tấm phủ được thêu dệt đến tuyệt đẹp. Thật êm ái làm sao, thật khó có thể tỉnh dậy khỏi nó, giấc mơ đang trú ngụ tâm trí mình lúc này.  
 
Mình nhìn quanh phòng, là một căn phòng hình vuông với duy nhất một cánh cửa. Vậy là đó giờ mình đã ngủ trên một chiếc giường lớn đặt ngay chính giữa căn phòng.
 
Thật là một căn phòng đáng yêu.
 
Sàn nhà được bao phủ bởi hoàn toàn gạch ốp hoa văn, nó lại khiến mình nghĩ quẩn. Mọi thứ dường như ở đúng kích cỡ với chiều cao của mình, thật không khỏi khiến mình nghĩ rằng chúng được chuẩn bị để dành riêng cho mình vậy.  
 
Một thứ màu đỏ chợt kéo ánh mắt mình về phía chiếc bàn, và mình thấy những bông hoa. Ra là đó là lí do mình có thể ngửi thấy mùi hương của chúng dù đang ở trong phòng.
 
“Đã dậy rồi đấy à?”
 
Thình lình, một giọng nói quen thuộc từ phía sau lọt vào tai mình, mình liền quay lại đối mặt với nó. Đến nheo mắt lại vì sự chói chang rọi từng tia vào qua cửa sổ. Những cánh cửa sổ lớn trên bức tường trắng màu sữa, và ngồi ở bệ cửa là một con mèo đen.
 
Mình uể oải nhớ lại bóng hình của con mèo đen, và cả cái chất giọng trẻ con quen thuộc của nó.
 
Đêm qua. Con hẻm sâu cùng. Mình lảng vảng với con dao trên tay. Con mèo đen ngồi trên hàng rào. Cuộc nói chuyện giữa cả hai. Người ta đến, rồi biến mất.
 
Cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ, và kéo dài tới bây giờ vẫn chưa chấm dứt.
 
“Đây là đâu …?”
 
“Nói rồi mà, không phải sao? Nhà của cô đấy.”
 
Nhà của mình?
 
Hình như nó đã từng nói với mình như vậy. Sục sạo lại trí nhớ, không có một chút ấn tượng nào về việc những gì đã xảy ra sau khi mình gật đầu với con mèo. Có lẽ mình đã tạm thời bị mất đi ý thức, nhưng làm sao mình lại có thể tới được đây?
 
Toan ra khỏi giường, mình chợt nhận ra trên người lúc này là chiếc áo cánh màu trắng được may tuyệt đẹp và bộ váy yếm màu đỏ.  
 
Khi nào chứ …? Là con mèo đã thay cho mình sao?
 
Mọi thứ càng lúc càng kì lạ. Nghĩ đoạn, mình ra khỏi giường. Đôi chân trần chạm vào nền nhà bóng loáng. Và lại càng kì lạ hơn … khi cơn đau ở hai cẳng chân đã không còn nữa …
 
Trên nền đá lát văn hoa, mình bước chân về phía cửa sổ, nơi con mèo đang ngồi. Mình chạm tay vào một cánh cửa, và chỉ thoáng một cái chạm tay đó thôi, cánh cửa đã tự động bật mở. Một cơn gió nhẹ thoảng mình lướt vào, luồn qua từng lọn tóc dài của mình.
 
Phía bên ngoài kia, suối nắng chảy qua cơ man biết bao nhiêu là cây cối. Chim chóc thì ríu rít líu lo. Và rồi mình nhìn lên bầu trời. Đâm xuyên qua cái rậm rạp, cái mơn mởn của từng lớp tán lá, cuối cùng mình đã thực sự có thể dõi mắt lên nền trời xanh.
 
Mình đang ở sâu trong rừng.
 
Chưa hết, căn phòng này đang ở một tầng khá cao. Gió nhịp nhàng uyển chuyển, cơ thể mình có thể cảm nhận ở nó chưa có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Từng tán cây xì xào như đang âm thầm nói lời chào đón.
 
“Chào mừng Ellen, phù thủy đáng yêu của ta.”
 
Mải mê đắm mình trong ngọn gió ấy, mình ngập ngừng đáp lại sau vài giây.
 
“… Phù thủy?”
 
“Đúng vậy. Tưởng ta nói rồi? Ta muốn biến cô thành một phù thủy.”
 
Nó đã nói vậy sao?
 
Mình nghi ngại chớp mắt. Tóc mai chợt lia qua mi mắt.
 
Đêm qua, con mèo đen này đã nói mấy lời dị thường gì đó về việc ăn linh hồn và quỷ dữ này nọ, nhưng mình có cảm giác như nó chưa một lần nói ra cái từ “phù thủy”.
 
“Và thế nào là phù thủy ư? Ừ thì, cô sẽ sớm biết thôi.”, nó ngáp, như một cách giải thích đơn giản cho việc không muốn bị làm phiền, và bản thân mình cũng không muốn hỏi thêm gì về điều đó. Mình cảm giác như, trong bầu không khí trong sạch này, tất cả mọi câu từ, mọi ý nghĩ, đều trở nên rạch ròi.  
 
Con mèo đen nhìn cũng có vẻ dễ thương, ngồi trước làn nắng rọi khiến bộ lông nó ánh lên màu xám, nhẹ đung đưa trong làn gió thoảng. Cơ mà đêm qua thì nó trông ma mị hơn, trong màn đêm, với hồ nghi chỉ duy nhất cặp ngươi lập lòe sáng.
 
Nó nhìn mình rồi nói.
 
“Hmm … Cô biết không, cô có một khuôn mặt khá là dễ thương đấy Ellen. Đúng hình mẫu tôi thích.”
 
Mình nhìn nó, nhăn mặt.
 
Nó đang nói cái quái gì về khuôn mặt xấu xí này vậy? Mình sờ lên má, ngay chỗ mấy vết sưng tấy nứt nẻ. Cái gì … từng ngón tay mình đang chạm phải một nước da mịn màng … sao có thể … Mình không rời tay khỏi má, tiếp tục sờ lên nước da ấy với một cảm giác bất ổn. Chỉ mong là mình không nhầm …
 
Mình nhanh chóng lia mắt quanh phòng, kiếm tìm một thứ gì đó có thể giúp mình nhìn thấy được mặt của chính mình. Một chiếc tủ bàn trang điểm có gương.
 
Mình mắt chạm mắt với phản chiếu của mình trong gương.
 
Gương mặt và hai cẳng chân của cô bé ấy hoàn toàn bình thường, hoàn toàn khỏe mạnh.
 
Mình lùi lại đôi bước và ngắm nhìn lại toàn bộ cơ thể. Không còn bất cứ dấu vết nào của một làn da xấu xí, đau nhức dù chỉ một li. Thứ màu đỏ duy nhất đến từ chiếc nơ ruy băng lớn trên tóc, chiếc váy yếm, và hai bờ môi đang mở to vì sốc.  
 
“Đó là một trong những đặc quyền của phù thủy.”, một cách ngẫu nhiên, con mèo lên tiếng.  
 
Mình không thể nào rời mắt được khỏi tấm gương. Mình không thể ngừng việc chạm vào làn da từng một thời luôn sưng tấy và phồng rộp. Tiếng tim đập rộn rã có thể nghe được rõ.  
 
Đây là mơ sao? Là mơ cũng được, là mơ cũng không sao. Nếu đây thực sự là mơ, thì mình sẽ nguyện được ngủ trong giấc mộng này mãi mãi.
 
Chẳng biết được là con mèo có hiểu cảm giác của mình lúc này hay không, nó chỉ vẫy đuôi, như thể đang xua đi cái làn sương mù mộng mơ này.
 
“Có điều, cô sẽ không được rời khỏi căn nhà. Vì cô là một phù thủy.”
 
Từng câu chữ của nó đột ngột kéo phắt mình tỉnh dậy. Một góc dạ dày lạnh buốt, mình bẽn lén hỏi.
 
“Tôi … không thể ra ngoài ư?”
 
Con mèo nghiêng đầu, ánh nhìn đờ đẫn.
 
“Mà nếu không thì sao chứ? Ngôi nhà này không tẻ nhạt chút nào đâu, cái này thì ta đảm bảo đấy. Nào, theo ta.”
 
Nó vừa dứt lời, mình nghe có tiếng cửa mở khóa. Mình ra mở cánh cửa trong bao ngạc nhiên, con mèo đã ngồi ngay trước mặt. Mình lại quay phắt về phía cửa sổ, tưởng nó vẫn còn ở đó chứ, nhưng không, nó đã biến mất.
 
“Nào, đi lối này.”
 
Giọng nói phát ra từ trước cửa, con mèo quay lưng lại, ngoảnh đầu và lắc lắc đuôi mời mọc. Mình chớp mắt mấy lần, rồi mới chạy theo nó.
 
Bên ngoài căn phòng là một dãy hành lang dài.
 
Dòng chảy từng giọt nắng tràn vào từ cửa sổ, hâm nóng sàn gỗ buốt lạnh. Mình bước từng bước ngay sau lưng con mèo đen, nó đi mà không để lại tiếng động nào.
 
Hành lang có những cột trụ ở mỗi ngã rẽ, được trang trí bởi những bông hoa màu đỏ, loài hoa có trong căn phòng mà mình đã ngủ, chứa đầy trong những cái bình và lọ. Những cánh hoa đỏ tới thẫm màu, bao bọc lẫn nhau tạo nên thứ cấu trúc thật kì lạ.  
 
Có vẻ như chúng mới được thay nước mới. Cánh và cành trông thật xanh non và mơn mởn sức sống, ướt những giọt sương mai. Nhẹ nhàng chạm lên một cánh hoa, nước như dính chặt lên ngón tay mình.
 
“Cô làm gì thế?”, con mèo đen dừng lại hỏi. Mình vội vàng đi theo nó tới một cầu thang đi xuống ở chân hành lang. Nó hồ hởi bước xuống, và mình bước theo.  
 
Ở chân cầu thang là một cánh cửa. Mở cánh cửa ra, mình tới một phòng ăn rộng lớn. Có một chiếc lò sưởi, bàn ăn được trải khăn trắng muốt, ở hai đầu là hai trụ nến bằng vàng. Ánh nến chiếu rọi ấm trà và những tách trà nhỏ được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
 
Ánh lửa nhỏ từ hai cây nến bập bùng ánh đỏ, tỏa nhiệt khắp căn phòng. Đắm mình trong thứ sắc màu lung linh đó, mình chợt nhìn về phía góc tường, và lại một lần nữa, những bông hoa mang màu đỏ đó.
 
“Nào, mời ngồi.”
 
Con mèo đen vừa dứt lời, chiếc ghế lần lò sửa nhất tự động trượt ra. Mình ngồi xuống theo lời mời mà thúc giục của nó, ngay lập tức chiếc ghế bên cạnh cũng tự động trượt ra, và con mèo thì nhảy lên ngồi đó.
 
Khi mình và con mèo đều đã yên vị chỗ ngồi, chiếc ấm trà trên bàn bắt đầu động đậy, rồi nó lướt trên không khí, tự động nghiêng mình rót trà vào tách. Thứ chất lỏng nâu nâu ánh đỏ được rót đầy tách với một âm thanh dễ chịu.
 
Đồng thời, một khối đường bay lên khỏi chiếc lọ thủy tinh và rơi xuống chiếc tách như thể bị hút vào đó vậy. Rồi một chiếc thìa nhỏ đứng dậy, tự cắm mình vào miệng tách và khuấy đều.
 
Khi chiếc thìa đã xong xuôi và trở lại vị trí ban đầu, cả chiếc bàn lại trở lại trạng thái tĩnh lặng, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Mình nhìn tách trà đang nghi ngút bốc hơi, mặt muốn nghệt ra. Mình kinh ngạc, nhưng không có gì đáng để thốt lên cả. Mình vẫn vô cùng bình tĩnh, mà có vẻ như nó là do mùi hương của thứ thức uống này.
 
“Uống đi nào.”, nó mời.
 
Gương mặt mình phản chiếu trong nước trà. Mình nhấc chiếc tách lên bằng hai tay và từ từ nhấp một ngụm.
 
“Ngon quá …”
 
Ấm nóng. Ngọt ngào. Cứ như dòng chảy của nó không chỉ trôi tuột qua cổ họng, mà đang len lách và thấm đẫm toàn bộ cơ thể mình. Thật ra thì, trước khi mình hớp được dù chỉ một giọt trà, thì thứ mùi hương thơm nức của nó đã bít kín phổi mình rồi.  
 
Nhưng không chỉ là một tách trà. Mình chưa bao giờ được thưởng thức một thứ thứ uống nào tuyệt vời như thế này cả.
 
Con mèo đen có vẻ hài lòng với phản ứng của mình, liền dõng dạc một cách tự hào “Ở đây không phải lo gì về đồ ăn thức uống đâu. Hay thậm chí là sợ bị lạnh nữa, tất nhiên rồi.”
 
Cứ như để tô điểm thêm cho cái giọng nhấn mạnh từng chữ của nó, cái lò sưởi ngay sau lưng mình lập tức bùng lửa. Đầu óc mình vẫn chưa được tỉnh táo lắm, cứ như là miệng được đổ thêm gia vị sau từng câu chữ của con mèo đen.
 
“Cái này được gọi là gì?”, mình hỏi tên của thứ thức uống kì lạ này.
 
“Là trà đen.”
 
“Trà...”
 
Mình nhìn xuống tách trà đang ấm nóng trong lòng bàn tay. Đồ uống của mình có lẽ còn chưa bao giờ được khử trùng, và còn lại thì chỉ là cháo loãng nhạt như nước ốc. Mình chưa từng biết trên đời này lại tồn tại một thứ thức uống có thể khiến cổ họng mình lâng lâng đến vậy.
 
Trong khi đang hỏi, minh nhìn về phía những bông hoa ở phía góc phòng.
 
“Những bông hoa đó tên gì vậy?”
 
“Những bông nào?”
 
“Đó.”
 
Mình chỉ vào những bông hoa màu đỏ, con mèo quay đầu sang nhìn rồi quay lại.
 
“Ồ, đó là hoa hồng. Cô không biết sao?”
 
“Hoa hồng?”
 
Lại thế, miệng mình lặp lại những từ đó.
 
Hoa hồng. Đến cả cách phát âm cũng thật tuyệt vời.
 
Thật là … còn nhiều điều mình chưa biết quá …
 
Mọi thứ trước mắt mình mới thật rực rỡ sắc màu làm sao, thật là một cảm xúc kì lạ. Sẽ được biết những điều mà bạn chưa từng hay qua, thật không khỏi khiến con tim mình phải rộn lên vì vui thích.
 
Mình như đắm chìm tới mụ mị trong tất thảy mọi thứ xung quanh. Và cũng dần thế, mình bắt đầu quên với lối sống trong ngôi nhà này.
 
Click.
 
Thình lình một cánh cửa mở ra, tuy nhiên không phải là cánh cửa mà mình đã đi vào.  Mình ngạc nhiên quay ra thì thấy một bóng người đang bước vào với một xe đẩy thức ăn.
 
Và khi mình nhìn thấy người đó, suýt chút nữa mình đã đánh rơi tách trà.
 
Một người đàn ông cực kì cao lớn, có lẽ phải tới gần hai mét cũng nên. Mình hoảng hốt, hắn ta không có đầu, toàn bộ phần da được bọc kín bởi lúc nhúc những miếng vải vụn khâu chồng chất lên nhau. Chiếc quần đen kịt bọc lấy đôi chân đang chống đỡ lên hoàn toàn cân nặng của cái cơ thể đồ sộ khủng khiếp kia.
 
“Trời ạ, đừng làm cô bé hoảng lên như thế chứ! Ngươi không thể cứ đi vào như vậy được.”
 
Con mèo đen lên tiếng khiển trách người đàn ông vô tư lự, còn mình thì đã dập đi được nỗi sợ ban nãy. Người đàn ông khép nép cúi mình xuống xin lỗi, thật ra trông có phần khá tội nghiệp.
 
“Đây là đầu bếp của chúng ta.”, con mèo giải thích, lại nhìn sang ông ta. Mảnh vải lấm bẩn ông ta đeo trước ngực hóa ra là một chiếc tạp dề, giờ mình mới nhận ra. Trông nó không phù hợp với những bắp thịt khổng lồ kia cho lắm.
 
“Thức ăn đã sẵn sàng chưa?”
 
Người đầu bếp gật đầu trước câu hỏi của con mèo và đẩy xe thức ăn đến gần chỗ mình. Ông kính cẩn đặt lên bàn, một chiếc đĩa lớn được úp mâm bạc, đúng vào chỗ ngồi của mình. Rồi ông ta nhấc chiếc mâm lên. Hành động vừa dứt, thứ đó hiện lên trước mắt mình và tai mình thì nghe thấy …
 
“Chờ đã nào! Cái quái gì đây?!”
 
… tiếng con mèo đen nổi đóa lên, một bát súp xanh đục như bùn.
 
Mà không chỉ có thứ màu đó là kì quái không. Chiếc bát đựng, không chỉ có thứ hình thù méo mó đến kì lạ, cái màu xám của nó thật khiến phải nghĩ rằng nó được làm hoàn toàn từ đá.
 
Thình lình một bóng đen nhảy phắt lên chiếc bàn ngăn nắp. Mình nhìn chằm chằm vào thứ súp đang nổi bong bóng lóp tóp.
 
“Thiệt tình! Ngươi đang cố phục vụ cái gì ở đây thế? Ta đã bảo là phải tiếp đãi cô bé thật cẩn trọng kia mà!”
 
Con mèo phàn nàn, còn người đầu bếp thì xoắn cổ lại.
 
“Sao? Lạ thật, tôi tưởng ngài thích mấy thứ này?”
 
Không hiểu giọng nói đó từ đâu phát ra, nhưng nghe rất trầm và có vẻ được thốt ra một cách khó khăn. Mấy cọng râu của con mèo dựng ngược lên.
 
“Hừ. Ngươi thực sự đã nhầm cô bé với người lần trước sao? Thật là … Cứ làm bình thường đi. THẬT bình thường vào. Làm lại nó đi!”
 
Cái cổ vặn vẹo một hồi, người đầu bếp thu gọn lại chiếc đĩa và đẩy chiếc xe đẩy thức ăn quay vào trong. Ngay sau tiếng đóng cửa là tiếng thở dài thườn thượt của con mèo đen.
 
“Trời đất ạ, hắn ta thực sự lại làm mấy thứ kì cục đó … Thành thật xin lỗi, mong cô sẽ bỏ qua cho ta.”
 
Bỏ qua cho nó sao? Mình chỉ lẳng lặng gật đầu. Bụng mình đã quá hài lòng với thứ trà kia rồi, và mình cũng chưa thực sự cảm thấy đói. Cứ nghĩ là có lẽ sẽ được ăn một món súp mới mẻ và kì lạ nào đó, nhưng mình cũng không phàn nàn gì. Trong khi con mèo thì vẫn lầm bầm càu nhàu.
 
“Đúng là một thằng cha vô dụng mà. Dù sao thì, sau cùng, người cuối cùng trước đó cũng đã bỏ hắn lại phía sau.”
 
… Người cuối cùng trước đó?
 
Cơn tò mò lại cuộn lên trong mình.
 
“Trước tôi từng có người sống ở đây sao?”
 
“Phải.”
 
“Và … cô ấy, cũng là phù thủy?”
 
“Đúng vậy”, con mèo gật đầu, cặp mắt hướng về hư hô như đang hồi tưởng lại.
 
“Đã từ lâu rồi không ai sống ở đây cả. Rất, rất rất lâu rồi.”
 
Thật vậy sao?
 
Mình nhìn quanh căn phòng. Kể cả khi con mèo đã nói vậy, mình vẫn không khỏi cảm thấy nó đã được chuẩn bị để đón tiếp mình vậy. Thảm và khăn trải bàn không phải là quá mới, nhưng dường như đã được sử dụng rất cẩn thận và bảo quản kĩ càng trong nhiều năm. Và những đóa hoa kia cũng như chỉ vừa mới được thay nước vậy, mình nhớ lại cảm giác những ngón tay chạm vào từng giọt nước li ti trên chúng.
 
“Vậy nên căn nhà này cũng rất vui khi cô đã đến.”, con mèo lên tiếng trong khi nhảy về chỗ cũ.
 
Một căn nhà có thể tự nó cảm thấy phấn khởi khi có người đến sống ở đó. Bên ngoài có những kiểu nhà như thế này sao? Mà đúng là nó không bình thường thật, nên câu nói này có vẻ khá hợp với nó hơn là một lời sáo rỗng.
 
Mình vừa nghĩ vừa tiếp tục thưởng thức trà, thì con mèo thình lình thốt lên như vừa nảy ra một cái gì đó cực kì hay ho.
 
“Đúng rồi, có một chỗ hay hơn đấy. Để ta cho cô xem.”
 
Không đợi mình đáp lại, nó liền nhảy xuống khỏi ghế. Mình vội vã uống nốt phần trà còn lại rồi chạy theo, leo lên mấy bậc thang cọt kẹt.
 
“Đây không phải đường ban nãy mà?”
 
“Ừ. Nhưng đường nào cũng tốt cả."
 
Con mèo đen mở cánh cửa dẫn vào phòng ăn vừa rồi, mình và nó lại leo lên cái tầng vừa xuống khỏi ban nãy. Mình có hơi đắn đo, nhưng vẫn theo sau nó. Thế nhưng lên hết khỏi những bậc thang, mình thấy cái hành lang này có cái gì đó khác khác. Mình vừa quay lại thì giật mình phát hiện không có bậc thang nào ở sau lưng, không có một dấu vết gì ngoài một bức tường trắng.     
 
“Lối nàyyyy!”
 
Tiếng con mèo gọi từ tận cuối sảnh, nó đã đi được một đoạn khá xa khi mình đang còn mải nhìn ra phía sau. Là do nó đang vội, hay thực sự nó có một thứ sức mạnh kì lạ nào đó vậy? Mình chạm tay lên bức tường mà ban nãy là một dãy cầu thang, rồi nhanh chóng đuổi theo nó.
 
Con mèo đen dừng lại trước một cảnh cửa lớn. Mở ra đi, ánh mắt của nó nói vậy. Mình nắm lấy chiếc tay nắm cửa nặng trịch bằng vàng rồi chậm chạp đẩy cửa.
 
Cánh cửa mở ra với một âm thanh nặng nề nhưng có chút gì đó khá là dễ chịu. Bên trong căn phòng, là nối liên tiếp nhau biết bao nhiêu hàng, dãy những kệ sách. Kệ này nối kệ kia, khổng lồ đến mức mình không thể nhìn ra điểm xuất phát lẫn điểm kết thúc của nó. Cả những bức tường cũng được đóng rất nhiều giá sách, kín đến tận trần nhà.
 
Chưa hết, vẫn còn rất nhiều sách nằm rải rác trên cái sàn nhà dịu màu này. Không cuốn nào trong chúng bị bám bụi, cảm giác như có người vừa lấy xuống chỉ ngay vài tích tắc trước vậy.
 
Quả là một căn phòng đong đầy tĩnh lặng, thích hợp cho những ngày ở nhà khi trời mưa vậy.
 
Mình trở nên thơ thẩn, cứ nhìn mãi không ngưng. Dường như nhận ra điều này, con mèo bắt đầu cất tiếng như một hướng dẫn viên.  
 
“Ta có rất nhiều sách ở đây. Những câu truyện từ nhiều vùng đất khác nhau, từ những xã hội khác nhau. Những câu truyện hữu ích và cả những câu truyện vô bổ. Những câu truyện của ta, và cả của cô nữa.”
 
Bước qua những dãy kệ sách mà cảm giác như đang lạc vào một mê lộ vậy. Dù là những cuốn sách lớn hay nhỏ thì kệ vẫn rất ngăn nắp, và màu sắc ở gáy bìa như nối ghép nhau tạo nên một bức tranh khổng lồ. Cảm giác như từng cuốn sách đang ngóng chờ được mình lấy xuống vào bất cứ lúc nào vậy.
 
Lướt ngón tay qua từng lớp bìa, mình bỗng thấy nghèn nghẹn. Nhưng trước khi mình có thể thốt lên bày tỏ nỗi lo âu ấy, giọng con mèo đã vang lên từ phía dưới chân mình.
 
“Ellen, cô không biết đọc phải không?”
 
Mình ngạc nhiên nhìn xuống.
 
Nó nói đúng.
 
“Ta sẽ dạy cho cô. Đến đây nào.”
 
Nó cọ đuôi vào mắt cá chân mình và bước tới phía sau căn phòng, mình đi theo. Ở cái buồng nhỏ đó là một bộ bàn ghế gỗ dài. Trên chiếc bàn là một tờ giấy sáng màu, một lọ mực có hình phễu và một chiếc bút lông, tất cả những vật dụng cần thiết cho việc viết lách. Mình liền ngồi xuống chiếc ghế vừa tự động kéo ra.
 
“Để xem nào, ta nên dạy cô điều gì trước đây …”
 
Con mèo nhảy phóc lên bàn và bắt đầu ậm ừ, dường như nó còn đang hứng thú hơn cả mình. Còn mình thì lại bị một thứ mùi hương thu hút, và phát hiện ra những bông hồng đặt trên bệ cửa sổ, lại là loài hoa đó. Chúng có ở tất cả mọi phòng sao?
 
Mình hỏi, không rời mắt khỏi những bông hồng, “Về người đã từng sống ở đây trước kia …”
 
“Hm?”
 
“Người đó có thích hoa hồng sao?”
 
Nó liền đổi hướng hai con ngươi theo mình về phía những bông hồng.
 
“Phải.”, rồi lại nhìn sang mình, nó tiếp “Cô cũng quay lại đây đi chứ nào.”
 
“Okay.”, mình gật đầu.
 
Thật ra, mình đã chú tâm vào nó từ trước rồi. Chỉ là, mình cảm thấy như những bông hồng đó có tỏa ra một thứ gì đó, một thứ đã siết chặt lấy tim mình và không hề có ý định buông ra. Không hiểu sao mỗi lần thấy chúng, tim mình lại đập nhanh một nhịp.
 
Lúc đó mình đã không biết.
 
Những bông hồng đó, với một phù thủy, là sức trẻ và máu tươi của cô ta. Và những cành leo thì luôn sẵn sàng phụng sự cho việc trở thành vũ khí và tước đi mạng sống của con người.
 
“Hãy bắt đầu với “Ellen” nhé.”
 
Phá tan dòng suy nghĩ đó, mình lại nhìn sang con mèo.
 
“Đó sẽ là từ đầu tiên của cô. Đây, là cách cô viết tên mình.”
 
Nó vừa dứt lời, cái bút lông liền được nhấc lên, tự nhúng mình vào lọ mực, song xoay tít và nhảy múa trên mặt giấy, vẽ lên những chữ cái mượt mà tuyệt đẹp.
 
“Ellen”
 
Mình đăm đăm nhìn vào tên mình như muốn nuốt chửng lấy nó. Cây bút lông đặt vào tay phải mình và mất đi cái sự tự chuyển động được của nó. Mình không còn ngạc nhiên về những hình ảnh như thế này nữa.
 
Mình nắm lấy cây bút lông và bắt đầu viết, từng nét cứ thế run run theo bàn tay mình. Phải rồi, mình nghĩ, đây quả là những bước đi đầu tiên đáng nhớ trong việc học tập của mình.
 
Ở một góc tầm nhìn của mình, một cách hoa đã lìa khỏi bông hồng.


Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Sat Jul 18, 2015 11:10 pm; sửa lần 1.

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
Giữa đêm giữa hôm tui đi com bài na =))))))))))))))))))

Đầu tiên là bắt lỗi chính tả, vì quá rảnh rang không có chuyện gì làm nên mới đọc kĩ kĩ tí chút thôi


Một góc dạ dày lạnh buốt, mình bẽn lén hỏi

Là "bẽn lẽn" hén. Cơ mà theo tớ thấy trong trường hợp này thì dịch là "rụt rè" thì có vẻ hợp hơn nhỉ. Dù gì Ellen cũng khá lạ lẫm, mà trước lệnh cấm từ trên trời rơi xuống lại giống như trường hợp của cô bé trước kia thì e sợ không dám hỏi, kiểu úp úp mở mở đại loại thế ấy (dốt văn quá).

Và cũng dần thế, mình bắt đầu quên với lối sống trong ngôi nhà này

Tớ nghĩ trong trường hợp này thì chữ "quen" nó hẳn đúng hơn. Vì vừa vào đã quên thì còn gì mà nói nữa =)))))

Mảnh vải lấm bẩm

Hẳn trong lúc gõ đã nhầm chữ "n" thành "m". Mảnh vải lấm bẩn =v=)b

Ở một góc tầm nhìn của mình, một cách hoa rụng khỏi bông hồng.

"cánh hoa"
Theo tớ thì cậu nên chỉnh lại một chút ở phần cuối câu, chẳng hạn như là: một cánh hoa đã rời khỏi đóa hồng, hay là một cách đã rời khỏi bông hồng, ý tớ là cho nó văn vẻ tí, tại cái chữ "rụng" nghe nó hơi thô =))))

Nội dung: tui không biết có gì để bàn ngoài trừ câu trời ơi cái nhà mơ ước của em đây rồi =)))), thật ra thì ông đầu bếp có hơi sợ thiệt, nhưng ngoài thành phần sát phong cảnh ấy ra (và mật độ bông hồng hơi nhiều) thì tổng quan nó đích thực là my dream house!!!! Sao giờ đột nhiên muốn dọn vô đó ở quá =)))))

Cảm giác khi em nó chuyển tông từ cảnh chém giết đớn đau đẫm máu quay qua khung cảnh ngôi nhà mơ ước nó thiệt là đáng yêu và ngây thơ vô (số) tội làm sao =)))). Ellen hẳn cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, và đối với một đứa trẻ chưa biết gì, thì giết người không phải là điều gì quá đáng sợ. Ôi giấy trắng. *chấm nước mắt*

Rồi tớ đã bí đề tài để nói. Hóng chap sau =))))

description[Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen EmptyRe: [Truyện dịch] The Witch's House : The Diary of Ellen

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply