First topic message reminder :
Tiếp tục trở về với tình yêu của mềnh ~~
----------
Author: Dark_Dream
Rating: K+ (có khả năng tăng lên T)
Genres: Mystery, Psychological, Comedy, Supernatural, Ansgt
Disclaimer: Nhân vật không phải là của tác giả. Thứ duy nhất tác giả sở hữu là cốt truyện
Warning: OOC, bệnh và điên rồ, không dành cho ai thích fic màu hồng và những chuyện lãng mạn, có SA
Pairing: Shun x Alice, Dan x Runo, Spectra x Keith x Mira, Ren x Fabia
Summary:
.
Warning: không dành cho ai thích những fic mang màu hồng tươi sáng. Nhưng vật OOC rất nhiều, có thể gọi là vô cùng điên rồ.
Repost: Các chap từ 1 => 5
>>Chap 1<<
>>Chap 2<<
>>Chap 3<<
>>Chap 4<<
>>Chap 5<<
Humpty Dumpty sat on a wall
Humpty Dumpty had a great fall
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again ~~[/center]
“Này, cậu có bao giờ nghe về Humpty Dumpty chưa?”
“Chưa nghe. Chưa nghe”
“Người ta bảo Humpty Dumpty rất đáng sợ.”
“Vậy sao? Vậy sao?”
“Đúng thế. Humpty Dumpty là kẻ có tay chân đứt lìa và khuôn mặt rạn nứt”
“Thật đáng sợ. Đáng sợ. Đáng sợ quá đi”
Alice nhìn thấy một bức tường thành dài ngoằng chắn bên bờ ngọn núi. Cô thắc mắc.
Runo nhìn nó với ánh mắt lạnh băng, đầu hơi nghiêng nghiêng và hai cái tai dài khẽ lúc lắc.
Dan cười khúc khích, xoay xoay cái mũ trong tay và rút từ trong đó ra một tách trà nghi ngút khói.
- Này, đây là đâu? Sao lại có bờ tường? – Alice hỏi
- Vì nơi đây rất nguy hiểm – Dan trả lời – Vì nó cao nơi rất dễ rơi xuống ấy mà.
Alice gật gù. Cô biết Dan đang giấu cái gì đó. Giọng điệu cậu ta rõ ràng có chút đùa giỡn. Mad Hatter là tên thợ làm mũ điên khùng và quái đản. Ai trong Wonderland này cũng bảo thể. Và đó là lí do tại sao lúc nào cậu ta cũng kì quặc.
Dan nhấm nháp tách trà với vẻ bình thản cực kì. Đôi mắt đỏ hấp háy ánh nhìn thích thú che dấu dưới vàng mũ rộng. Và môi cậu khẽ nở một nụ cười.
Runo nhíu mày nhìn Dan, bực bội. Cô nhớ rằng nơi đây có cái gì đó rất nguy hiểm, nhưng không phải cái thứ nguy hiểm mà Dan vừa nói.
“Humpty Dumpty sat on a wall ~~”
Alice bước dọc theo dãy tường dài ngoằn ngoèo. Đôi tay xinh xắn miết nhẹ trên từng lớp gạch với vẻ thích thú trẻ con. Alice nghiêng nghiêng đầu, môi vẽ một nụ cười ma quái kì lạ.
Chợt, Alice khựng lại. Có vẻ như cô đang lắng tai nghe một âm thanh gì đó. Alice khẽ ngửa đầu lên. Rồi bỗng dưng, nụ cười trẻ con của cô nở rộng.
Có tiếng khóc chợt vang giữa thinh không lặng lẽ
Có tiếng lách tách nhẹ nhàng của từng giọt nước khẽ rơi. Là nước mắt hay máu nhỉ?
Alice bước thêm một bước, và không hiểu tại sao cô lại có cảm giác như mình vừa lọt vào một không gian khác. Cảnh vật trước mắt vẫn không thay đổi, nhưng Dan và Runo đã biến mất sau lưng cô rồi.
Một cái bóng lờ mờ hiện ra nơi góc khuất của bức tường. Alice tò mò tiến lại gần. Là một cậu con trai với nước da hơi ngăm và mái tóc xám bạc.
Và cậu ta đang khóc.
- Này, cậu không sao cứ? – Alice ngồi xuống trước mặt cậu ta. Cậu ta không nhìn cô mà úp mặt xuống hai đầu gối, vùi mặt sâu đến mức cả vầng trán cậu ta Alice cũng không thấy nữa.
- Nè – Alice nắm lấy một cọng tóc của cậu, mân mê nó rồi giật khẽ - Cậu bị gì vậy? Ai đánh cậu à? Hay cậu làm rơi mất cái gì?
Cậu ta ngước đầu lên một chút. Cậu ta có đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt màu vàng đồng đầy mê hoặc và đôi đồng tử mỏng như mũi kim. À không, có lẽ nó lớn hơn một chút nhỉ? Đôi mắt cậu ta ứa nước, thứ nước mắt đỏ như máu, rơi xuống đất và kết thành những viên ngọc lệ đỏ thẫm, ngập tràng khắp nơi.
- Mắt cậu đẹp thật đấy. Nhìn những viên ngọc này này – Alice thích thú cầm những vi6en ngọc lên và săm soi chúng – Xem cậu tạo ra thứ gì này, đưa tay ra đây, cầm lấy nó xem nào ~
Người con trai đó vẫn chẳng nhúc nhích gì. Đôi tay cậu ta ôm chặt lấy đầu gối, cặp mắt khẽ khép lại và máu lại trào ra.
Alice khẽ nhíu mày, nắm lấy tay cậu ta và kéo ra, kéo thật mạnh.
Roẹt
Lớp vải rộng thùng thình rách toạt và cánh tay cậu ta đứt lìa, máu theo đó chảy ra, đặc quánh và toả ra thứ mùi hương ngọt ngào, ít nhất là đối với Alice.
Alice nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nâu vô hồn mở to, miệng toát cười và đôi cánh đen từ từ lộ ra phía sau. Cô vươn tay chạm nhẹ vào tóc cậu ta, rồi trượt dài xuống nơi cánh tay bị đứt mất. Máu mơn man bàn tay mịn màng của Alice, rơi từng giọt xuống mặt đất.
- Máu của cậu, trông ngon thật đấy ~
Sắc vàng đồng trong ánh mắt rực lên khi cậu ta đột ngột mở bừng mắt. Cậu ngước lên.
Alice tròn mắt nhìn cậu ta.
Khuôn mặt ấy, nó đang nứt ra thành từng mảng. Lệ cứ thế tuôn rơi, trượt dài trên đôi gò má khô rạn.
- Này – Cậu ta cất lên chất giọng trầm trầm và khô khốc – Tên cô là gì?
- Alice
Cậu ta khẽ đung đưa người. Cái cơ thể của cậu ta trở nên vô cùng kinh tởm khi mà máu cứ tuôn ra ướt cả chiếc áo mà cậu ta mặt còn da thịt thì nứt ra dần dần.
Cậu ta bỗng dưng biến mất ngay trước mắt Alice và xuất hiện sau lưng cô với tư thế đứng không hề vững chút nào. Cậu ta mỉm cười
- Tên cô thật đẹp ~ Tôi là Humpty Dumpty ~
Và cậu ta – Humpty Dumpty – đẩy Alice qua bức tường thành. Cô rơi xuống vách núi và không gian xung quanh dần dần bị màu đen bao phủ.
Đôi cánh của Alice như bất động và nó chẳng thể giúp cô bay lên được.
- Ah, nếu rơi xuống đáy thì mình sẽ thế nào nhỉ? Trở thành Humpty Dumpty thứ hai chăng? – Cô cười thầm với suy nghĩ của chính mình.
Alice-chan is falling down ~
Tiếng ngân nga của Humpty Dumpty tựa hồ như gió thoảng. Cậu ta cũng đang thả mình rơi xuống cùng với Alice. Với cái cơ thể như thế, cho dù cậu ta có rơi bao nhiêu lần đi nữa cũng không chết đâu.
- Tại sao cậu lại trở nên như thế?
- Vì bị phản bội – Cậu ta nói nhẹ tênh
- Ai phản bội cậu?
- Bí mật – Cười híp mắt.
- Cậu như thế này có đau không?
- Không. Quen rồi
- Bị rơi bao nhiều lần rồi? Mà mỗi lần thế này chắc cậu giết được ít nhất một người nhỉ?
- Bao nhiêu lần à? Quên rồi – Nhún vai – Tất nhiên phải giết được người ta chứ, không thì còn gì thú vị.
- Cậu biết Mad Hatter và White Rabbit không?
- Biết. Mad Hatter rất kì quặc, cậu ta cứ thích cắt đầu người khác và đem bày nó ra trong nơi ở của cậu ta. Tinh thần của White Rabbit không hề ổn định chút nào, lúc thì cười, lúc thì lạnh lùng, lúc lại cầm dao đâm người khác ~
- Cheshire Cat?
- Biết. Một kẻ bí ẩn và chẳng bao giờ nói cái gì rõ ràng, giống hệt Mad Hatter.
- Còn… Dormouse?
Im lặng.
- Sao thế?
- … Biết. Đó là người bán thông tin cho những ai mà cô ta thấy thích…
- Có vẻ như cậu có vấn đề với Dormouse nhỉ?
- Không có…
Alice cười khúc khích.
- Này, cho tôi xem khuôn mặt thật của cậu đi?
- Đây chẳng phải là mặt thật của tôi còn gì?
- Không, ý tôi là khuôn mặt của cậu lúc không bị nứt ra ấy, khuôn mặt hoàn chỉnh ấy.
Humpty Dumpty hơi ngần ngại. Cậu ta đưa bàn tay nơi cánh tay còn lại của mình, chạm lên mặt. Cả khuôn mặt cậu ẩn đưới bàn tay rỉ máu. Humpty Dumpty hơi cúi đầu và im lặng một hồi lâu.
Và ngước lên.
Và cười. Nụ cười rộng ngoác và méo mó.
- Nếu cô muốn thấy, Alice-chan ~ Hãy đợi đến khi nào cô trở nên như tôi đi đã ~
Khoảng không đen ngòm phía dưới nứt toác ra, và mặt đất phía dưới vách núi ấy lại xuất hiện.
Alice lại tiếp tục rơi.
Nếu chạm xuống mặt đất, chắc chắn sẽ trở nên giống Humpty Dumpty thôi. Alice sẽ có thể hấy khuôn mặt hoàn chỉnh của cậu ta, chẳng phãi vui sao? Nhưng mà, Alice chẳng muốn trở nên thế đâu, Alice còn phải khám phá hết Wonderland này nữa.
Xoảng
Alice-chan is falling down ~
And she is broken ~
.
.
Oops ~ Humpty Dumpty is falling down, too ~
Smile ~
- Humpty Dumpty ah ~ Cậu thật thú vị đấy ~ - Hơi thở lạnh băng phả vào cổ cậu từ phía sau. Lọn tóc dài màu cam rơi trên vai cậu, và cậu thấy ai đó đang tựa cằm vào vai mình. Humpty Dumpty lờ mờ thấy người đó đang mỉm cười.
- Này, cho tôi thấy mặt cậu đi ~
- Tôi muốn thấy một Alice tan vỡ trước cơ – Humpty Dumpty vẫn không hề mất bình tĩnh. Vẫn cái nụ cười khô khốc ấy.
- Cơ mà, tôi chẳng thích thế tí nào – Alice ngân nga, cố biến cái giọng của mình trở nên nũng nịu và khó nghe.
- Tôi chẳng quan tâm. Làm sao cô không rơi xuống đó thế?
- Vì tôi có cánh mà, đừng nghĩ rằng cậu có thể làm cho tôi bất động, Humpty Dumpty à – Alice chạm nhẹ tay lên mặt cậu, cười khúc khích – Dormouse là gì của cậu thế?
- Chẳng là gì cả - Cậu đáp lại, hoàn toàn bình thản. Thế mà Alice lại cho rằng cậu nghĩ khác cơ.
Đôi cánh đen giang rộng và toát lên thứ ánh sáng huyễn hoặc đẹp mê hồn. Mái tóc dài bay bay trong gió, Alice khẽ cười khi tách người khỏi Humpty Dumpty. Ánh nhìn thích thú hiện rõ trong đáy mắt vô hồn.
- Tên cậu là gì hế? Tên thật ấy?
- Tên tôi là Ren. Còn cô?
- Alice thì chỉ là Alice thôi. Chẳng gì nữa cả?
Humpty Dumpty tròn mắt nhìn cô, cậu ta mỉm cười, và biến mất. Nhưng, Alice thấy được khuôn mặt cậu ta rồi. Vô cùng xinh đẹp ~
- Wonderland đúng là một nơi vô cùng thú vị ~
-------------
Viết trong tâm trạng cực kì chán nản ^^~
Tem là gì tự xử đê ~~~
Được sửa bởi Dark_Dream ngày Sun Apr 01, 2012 3:34 pm; sửa lần 4.
Tiếp tục trở về với tình yêu của mềnh ~~
----------
Author: Dark_Dream
Rating: K+ (có khả năng tăng lên T)
Genres: Mystery, Psychological, Comedy, Supernatural, Ansgt
Disclaimer: Nhân vật không phải là của tác giả. Thứ duy nhất tác giả sở hữu là cốt truyện
Warning: OOC, bệnh và điên rồ, không dành cho ai thích fic màu hồng và những chuyện lãng mạn, có SA
Pairing: Shun x Alice, Dan x Runo, Spectra x Keith x Mira, Ren x Fabia
Summary:
Alice bước chân vào xứ sở thần tiên kì diệu
Nghiêng đầu và cười
Bước chân lên nào, cùng khám phá thế giới đi
Wonderland đầy những điều kì bí đang chờ đón
Bước chân lên nào, mỉm cười đi
Và cùng nhuộm đỏ thế giới bằng thứ chất lỏng ngọt ngào
.Nghiêng đầu và cười
Bước chân lên nào, cùng khám phá thế giới đi
Wonderland đầy những điều kì bí đang chờ đón
Bước chân lên nào, mỉm cười đi
Và cùng nhuộm đỏ thế giới bằng thứ chất lỏng ngọt ngào
.
Warning: không dành cho ai thích những fic mang màu hồng tươi sáng. Nhưng vật OOC rất nhiều, có thể gọi là vô cùng điên rồ.
Repost: Các chap từ 1 => 5
Spoiler :
>>Chap 1<<
Chap 1:
ALICE VÀ THỎ TRẮNG
Chuyện xưa kể rằng, có một cô bé xinh đẹp với mái tóc cam xõa dài sống trong một căn biệt thự rộng lớn. Cô bé sống chỉ một mình. Không, không. Xung quanh cô bé có rất nhiều búp bê, rất nhiều những con rối. Chúng là bạn của cô.
Hằng ngày, cô cùng chơi đùa với chúng. Từ sáng cho đến khi tối mịt. Cô mở tiệc trà, và uống với những con rối và những con búp bê.
Tên cô là Alice.
Alice không phải là một đứa trẻ bình thường. Người ta bảo cô vậy.
Alice không quan tâm. Suốt ngày cô chỉ nhảy múa, mở tiệc trà, và ca hát.
Cho đến một ngày…
Một con thỏ ở đâu chạy vào phòng Alice. Con thỏ có bộ lông trắng muốt, và cặp mắt đỏ ngầu như hai viên ruby.
- Đi thôi, Alice – Con thỏ nói với cô
- Đi? Đi đâu – Alice hỏi. Cô nhẹ nhàng đặt tách trà của mình xuống bàn.
- Tại sao phải đi? – Cô đứng dậy, khẽ xoay người – Ở đây chơi vui hơn mà
Mái tóc cam của cô bềnh bồng bay. Cô cười vui vẻ, và khẽ hát vang.
Đến đây chơi với Alice đi, thỏ trắng đáng yêu
Con thỏ phóng lên cao. Và nó hóa thân thành một cô gái với mái tóc màu xanh óng như đại dương, và đôi mắt lục bảo đẹp lạnh lùng. Trên đầu cô là hai cái tai thỏ trắng muốt
- Có người đang chờ cô đấy, Alice – Cô gái nói, hai chiếc tai dài ngoe nguẩy.
- Có người chờ ư? Ai vậy? – Alice nghiêng đầu
- Bí mật – Cô gái kia mỉm cười bí ẩn – Đi với tôi đi. Cô sẽ biết mà
Alice nhìn cô gái một lúc lâu. Rồi cô mỉm cười
- Được thôi…
Cô gái biến thành con thỏ trắng ban đầu. Nó chạy vụt đi. Alice đuổi theo sau nó.
Cô cứ chạy. Chạy. Chạy mãi. Cho đến lúc hình ảnh trước mắt cô trở thành một màu trắng xóa.
>>Chap 2<<
Chap 2:
CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN
Khi Alice tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một cánh đồng cỏ xanh mướt. Cô ngó quanh. Khắp nơi chỉ độc nhất một màu xanh rờn của cỏ, của trời.
Alice đứng dậy.
- Thỏ trắng ơi – Cô gọi
Không có tiếng trả lời
- Thỏ trắng ơi
Vẫn im lặng
- Thỏ trắng, bạn đâu rồi. Đừng bỏ Alice lại đây mà
Giọng Alice nghẹn ngào, như sắp khóc, dù trên môi cô là một nụ cười.
Alice bước đi. Đi hoài. Đi mãi. Nhưng màu xanh rì của cỏ cây vẫn không chấm dứt.
Alice ngồi phịch xuống cỏ, mắt rưng rưng nước.
- Thỏ trắng ơi, thỏ trắng, bạn đâu rồi? Alice sợ lắm. Alice không muốn ở một mình.
Một tiếng cười khúc khích vang lên bên tai cô. Vài lọn tóc xanh mượt mà cạ cạ vào cổ cô.
Alice quay lại. Là thỏ trắng, trong hình dáng của cô cô gái xinh đẹp.
- Thỏ trắng! – Alice reo lên mừng rỡ, ôm chầm lấy thỏ trắng, miệng cười toe
Thỏ trắng cười ma quái. Nó vuốt tóc cô, thật nhẹ nhàng.
- Đây là đâu vậy? – Alice nghiêng đầu, hỏi
- Là cánh đồng bất tận, ở Wonderland – Thỏ trắng reo lên. Nó cười tươi
Thỏ trắng xoay người, mái tóc xanh của nó dập dờn trong gió.
Người thỏ trắng bỗng hừng sáng.
- Bạn biết cánh đồng bất tận là gì không?
Alice lắc đầu.
- Là nơi mà hễ con người lọt vào thì không bao giờ thoát ra được – Nó ngoác miệng cười.
Những tiếng xì xào, tiếng cười khúc khích đâu đó vang lên
Phải đấy, phải đấy.
Vào đây rồi thì đừng hòng trở ra.
Alice nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười thật khẽ. Cô xoay người, tà váy xòe rộng bay bay.
Không ra được đâu. Không được đâu
- Thật sao? – Alice cười.
Thỏ trắng gật đầu. Nó nhún người bay lên cao.
- Bạn có thể thoát ra không, Alice?
Alice không nói gì. Cô chỉ nghiêng đầu, hướng đôi mắt nâu vô hồn của mình về phía thỏ trắng. Và mỉm cười
Thỏ trắng cũng cười. Hình ảnh của nó tan biến dần dần
- Hẹn gặp lại, Alice. Mà, gọi tôi là Runo nhé. Tôi là Runo, White Rabbit của Wonderland! – Nó nói lớn, miệng cười rộng ngoác. Rồi biến mất sau những đám mây.
Alice nhẹ nhàng bước đi. Từng bước, từng bước của cô như đang nhảy múa. Tiếng gió thổi, tiếng cỏ cây va vào nhau xào xạc, xào xạc. Như một bản nhạc.
Tôi bước vào Wonderland. Và lạc vào Cánh đồng bất tận.
Alice ngân nga.
Ai bước vào đây sẽ không thể trở ra được nữa.
Nhưng đừng lo, đừng lo. Tôi có cách.
Alice đặt một ngón tay lên môi mình. Một đôi cánh xuất hiện sau lưng cô.
Alice bay đi. Bay xa, xa lắm. Xa gần như đến tận chân trời. Cô phẩy tay. Mảng màu xanh xung quanh nứt ra, rơi loảng xoảng như gương vỡ.
Và Alice đã thoát khỏi nơi đó.
Bằng cánh nào, bạn biết không?
Alice đã thoát khỏi Cánh đồng bất tận.
Bằng cách… phá hủy không gian xanh rờn ở nơi đó.Bạn có bao giờ nghe
Câu chuyện về một thiên thần mang đôi cách ác quỷ
Thiên thần ấy sẽ đến, và hủy điệt tất cả. Rồi đi.
Bạn có bao giờ nghe
Câu chuyện bi thương về một thiên thần mang đôi cánh ác quỷ
>>Chap 3<<
Chap 3:
CHESHIRE CAT
Sau khi thoát khỏi Cánh đồng bất tận, Alice lại lạc vào một khu rừng. Khu rừng ấy tối tăm lắm, đáng sợ lắm. Khắp nơi đầy rẩy những loài cây kì lạ. Nào là bông hồng với màu đỏ thẫm như máu và cái miệng đang mỉm cười, nào là lùm cây màu tím với những bông hoa trắng làm từ xương. Những âm thanh loạt soạt vang lên, thật đáng sợ.
Nhưng, Alice không sợ đâu.
Alice nhẹ hái một bông hồng và cài lên mái tóc mình. Bông hồng cười khúc khích.
- Hoa hồng ơi – Alice thì thầm – Bạn có thấy White Rabbit ở đâu không?
White Rabbit, White Rabbit. Là Runo phải không? – Hoa hồng hỏi
- Phải
Không, không thấy. Nhưng nếu bạn muốn biết thì thử đi hỏi Cheshire xem
- Cheshire? – Alice tròn mắt
Cheshire là người thông thái nhất ở Wonderland. Cheshire sống trong khu rừng này.
- Cheshire tên là Cheshire à? – Alice hỏi
Không – Hoa hồng rùng mình một cái, như đang lắc đầu – Cheshire chỉ là tên con người gọi. Tên của Cheshire khác cơ
- Vậy tên của Cheshire là gì?
Bí mật! – Hoa hồng mỉm cười – Cheshire không cho mình tiết lộ đâu. Cheshire chỉ nói tên mình cho những ai mà nó thích.
Alice gật gù. Cô tháo bông hồng ra khỏi tóc, và đặt lại chỗ cũ. Bông hồng lập tức liền lại với cành cây.
- Cám ơn hoa hồng – Alice cười
Rồi cô bước đi.
Alice đi sâu vào rừng. Cô đang tìm Cheshire. Cho dù cô biết việc đó không nhất thiết ắm, nhưng để làm quen một người bạn mới thì cũng tốt. Thế là Alice đi.
Vào càng sâu, Alice càng nhận thấy nhiều điều kì lạ. Những cái cây cổ thụ to đùng, vỏ sần sùi, khô khốc, những chiếc cành khẳng khiu vươn dài như cánh tay. Những bông hoa xinh đẹp chỉ mang mỗi màu đỏ và tím. Mỗi bông đều có một cái miệng cười, đều có thể nói.
Alice đã dừng lại rất nhiều lần để trò chuyện với những bông hoa. Chúng nói những điều rất đáng sợ. Nhưng Alice chỉ mỉm cười, không hề mảy may run sợ.
Bỗng một loạt tiếng loạt xoạt vang lên từ phía một cành cây cao.
Alice ngước lên nhìn. Một con mèo với bộ lông tím xanh và đôi mắt hổ phách lạnh lẽo.
- Xin chào – Con mèo nói, giọng đều đều
- Chào – Alice vẫy tay – Bạn là Cheshire phải không?
Con mèo gật đầu. Nó nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh cô.
- Cô là Alice?
- Phải
- Cô muốn tìm White Rabbit?
- Bạn biết hay nhỉ? – Alice cười
- Tôi là Cheshire Cat, tôi biết tất cả mọi thứ. – Con mèo nhìn cô. Cặp mắt hổ phách của nó lạnh như nước đá. Có cảm tưởng cặp mắt đó có thể làm đóng băng cả Thái Bình Dương
- Vậy bạn có thể chỉ cho mình chỗ của White Rabbit được không?
Con mèo nhìn Alice một chút, rồi nó phóng lại lên cây, động tác thật nhẹ nhàng, uyển chuyển, không hề gây ra một tiếng động nào.
- Được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng cô phải trả một cái giá – Con mèo nói
- Được thôi – Alice gật đầu mà không cần suy nghĩ
- Cô vẫn chưa biết đó là gì mà? – Con mèo ngạc nhiên
- Tôi chấp nhận tất cả mọi thứ - Alice cười – Kể cả cái chết
Con mèo tròn mắt nhìn cô, rồi nó nhếch mép cười.
- Hay lắm. Vậy đi theo tôi, tôi sẽ dẫn đường cho cô.
- Cám ơn. Còn cái giá?
Con mèo nhìn Alice chăm chăm
- Chuyện đó để sau đi.
Rồi nó phóng đi mất hút.
Alice chạy theo sau. Alice không biết tại sao mình có thể nhìn rõ trong khu rừng tối tăm này, và tại sao cô có thể theo kịp tốc độ của Cheshire. Nhưng cô chẳng muốn biết làm gì.
Cô theo chân Cheshire chạy xuyên qua khu rừng. Và cuối cùng dừng lại trước một cái cối xay gió bỏ hoang.
>>Chap 4<<
Chap 4:
BỮA TIỆC TRÀ CỦA NGƯỜI LÀM MŨ
Alice theo Cheshire đi vào trong chiếc cối xay gió bằng một con đường bí mật, vì cánh cửa vào trong đã bị khóa chặt bằng rất nhiều dây xích.
Bên trong chiếc cối xay cũ kĩ đó, là một không gian khá rộng, nhưng đóng đầy bụi và mạng nhện. Sát vách tường là những chiếc giá to đùng chất đầy những cái mũ. Cái nào cũng tinh xảo, cũng đẹp mắt, những chiếc mũ được làm ra bởi tay của một người thợ cực kì giỏi. Nhưng, có ai biết được những cái mũ ấy thật ra làm bằng gì. Có ai biết được phía sau lớp phải quý giá đó là cái gì. Có ai biết đâu.
Alice và Cheshire bước tới giữa phòng, và nhìn thấy một cái bàn gỗ dài. Trên đó là những chiếc mũ đựng trà. Alice tự hỏi tại sao chiếc mũ không ướt vì nước trà nhỉ?
Quanh chiếc bàn đó, là những con rối kì quặc và một con bù nhìn rơm, một con chuột với bộ lông rối bù như bị điên, và hai người, một nam một nữ.
Người nữ quay lại khi nghe tiếng động. Alice lập tức nhận ra người bạn white Rabbit của mình
- Chào bạn, thỏ trắng – Alice mừng rỡ
- Gọi tôi là Runo – Cô gái nhắc nhở
Alice mỉm cười, và gật đầu đồng ý.
- Chào, Cheshire – Người con trai còn lại vừa nhâm nhi trà vừa nói – Và…
- Tôi là Alice
- À, cô Alice
- Alice thôi – Cô cười
Người con trai gật đầu. Nhờ ánh đèn cầy mờ mờ đặt trên những chiếc giá xung quanh, Alice có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của người đó.
Người đó có mái tóc nâu dựng dựng lên, rối bù. Đôi mắt người đó mang một màu đỏ thẫm như nhuốm máu. Và trên đầu cậu ta là một chiếc mũ màu đen pha đỏ.
- Các người đến đây có chuyện gì? – Cậu ta hỏi
- Alice muốn đi tìm White Rabbit – Cheshire đáp
- Này, đã bảo bao nhiêu lần, gọi tôi là Runo – Cô gái chau mày bực bội
- Được rồi, được rồi, Alice muốn tìm Runo, vì thế tôi dẫn cô ấy đến đây.
Cậu con trai gật gù. Rồi cậu ta tiến tới gần Alice, nâng bàn tay của cô lên và dẫn cô đến bên một chiếc ghế. Cậu kéo ghế và mời cô ngồi xuống.
- Qúy cô xinh đẹp, mời cô ngồi xuống và dùng trà với tôi – Cậu ta nghiêng người.
Alice bật cười
- Tất nhiên rồi, sao tôi có thể từ chối một lời mời lịch sự thế chứ
Cô ngồi xuống ghế. Runo ngồi đối diện cô, một tay chống cằm, tay còn lại khuấy khuấy tách trà.
- Anh chưa bao giờ lịch sự thế với tôi – Cô nói
- Thôi nào – Cậu ta cười xòa – Đừng ghen chứ, thỏ trắng đáng yêu.
- Ai thèm ghen. Đồ điên – Runo le lưỡi, và phóng cái muỗng trên tay mình về phía cậu con trai. Nhưng cậu ta lại chụp nó lại rất dễ dàng, và chỉ bằng hai ngón tay.
Thoắt một cái, cậu ta biến mất và xuất hiện ngay sau lưng Runo.
- Bình tĩnh nào. Chúng ta đang có khách đấy, đừng là hỏng bữa tiệc chứ
Runo chau mày bực bội, nhưng cô cũng không nói gì. Hai cái tai dài trắng muốt của cô khẽ ngoe nguẩy ra chiều bực tức lắm.
Cậu ta mỉm cười hài lòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế của mình.
Cậu thò tay vào trong một cái mũ, và rút ra một cái ly sứ. Cậu rót trà và đó và đưa cho Alice.
- Mời cô, Alice
Alice nhận lấy tách trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Trà ướp hoa nhài.
- Ngon đấy! – Cô nói – Do anh pha à?
- Phải – Cậu gật đầu.
- Ưhm… Tôi, vẫn chưa biết tên anh
Cậu ta cười một cách ma quái. Chiếc mũ trên đầu cậu xoay vòng vòng, chuyển sang màu đỏ thẫm hoàn toàn.
- Tên tôi là Dan. Nhưng mọi người thường gọi tôi là Mad Hatter
- Dan? Tên hay đấy – Alice cười
Cô đặt tách trà đã rỗng không của mình xuống. Và đột ngột, chiếc tách vỡ tan. Vụn nát. Rồi tan biến thành bụi.
- Nhưng người ta lại thích cái tên Mad Hatter hơn – Dan nhếch mép – Mad Hatter, là người làm mũ điên khùng đấy.
Nụ cười của Dan trở nên đau đớn.Mad HatterIm lặng. Cả không gian và thời gia đều ngưng đọng lại trong vài giây. Dan quăng một chiếc mũ lên cao. Từ trong đó, một cái đầu người rơi xuống, nát bấy.
Là người làm mũ điên khùng đấy
- Cô có biết cái đầu ấy là của ai không? – Dan hỏi
- Không – Alice lắc đầu
- Là của người đầu tiên gọi tôi là Mad Hatter. Chỉ vì màu mắt của tôi. Người đó bảo màu mắt đỏ là mắt của ác quỷ. Và đối xử với tôi như đối xử với một con ác quỷ bị điên – Dan quăng mạnh tách trà trên tay mình xuống đất – Người đó nhét vào họng tôi những viên thuốc mà người đó bảo sẽ giúp tôi không lên cơn. Người đó đánh tôi như thể tôi là thứ gì đáng bị căm ghét lắm vậy. Và đến một ngày kia, tôi không chịu nỗi nữa. Trong một phút tức giận, tôi đã…
- Anh đã giết người đó, phải không? – Alice điềm tĩnh hỏi
- Phải – Dan cười – Cây kéo trong tay tôi đã vung lên, và cắt gọn cái đầu của người đó. Máu bắn lên khắp nơi. Ôi! Thật tiếc khi cô không thể chứng kiến cảnh tượng lúc ấy! Nó đẹp lắm. Lúc đó, tôi đã phát điên, thật sự đấy. Tôi đã giết rất nhiều, rất nhiều người. Và cuối cùng kết quả là tôi bị nhốt ở đây, bởi một đám lính hoàng gia.
Dan vừa nói vừa giơ những sợi xích đang xiềng lấy chân cậu lên.
Cậu cười buồn bã, buồn thật buồn.
Alice không nói gì. Cả Runo cũng dẹp đi bộ mặt tức giận và thay vào đó là sự đau buồn. Hình như cô đang nhớ về quá khứ của mình hay sao ấy. Còn Cheshire, ánh mắt nó vẫn lạnh băng. Nó vẫn điềm nhiên uống trà, trong lốt của một con mèo. Có lẽ nó cũng có hình dạng người, nhưng nó không thích biến thành hình dạng ấy.
Không gian im lặng lại kéo dài.
Im lặng
Im lặng
Thật lâu…
>>Chap 5<<
Chap 5:
MAD HATTER
- Tại sao? – Alice lên tiếng xóa tan bầu không khí im ắng đó – Tại sao anh lại kể với tôi chuyện này?
- Tôi không biết – Dan cười. Cậu nhẹ nhàng đội cái mũ tròn rộng lên đầu, kéo vành mũ che khuất cả đôi mắt đỏ bi thương – Có lẽ là tôi muốn nhắc nhở cô đừng gọi tôi bằng cái tên Mad Hatter, nếu cô không muốn chết
Alice tiến đến bên Dan, đặt đôi tay mịn màng của mình lên bờ vai cậu.
Cô cúi xuống, tới khi mặt cô và mặt cậu ta đối diện với nhau.
- Tôi biết anh không nghĩ thế - Alice nói chậm rãi. Đôi mắt nâu của cô xoáy sâu vào màu đỏ trong mắt Dan. Dan nhận ra, mình không muốn dứt ra khỏi đôi mắt ấy, nó có một sự quyến rũ, mê hoặc đến lạ kì. Đôi mắt có thể nhìn xuyên tâm hồn người khác, kể cả những thứ không-hoàn-toàn là con người như cậu.
- Anh rất đau, phải không, ngay đây này – Alice đặt một ngón tay lên ngực Dan, ngay vị trí trái tim – Người ta đánh anh, nhưng anh không hề đau về mặt thể xác, vì anh không-hoàn-toàn là một con người. Nhưng, tinh thần, trái tim anh bị tổn thương, phải không?
Alice mỉm cười. Nụ cười như chứng minh cho việc cô có thể đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người.
- Phải – Dan nói trong vô thức – Tôi thực sự rất đau
- Vậy… mong muốn của anh là gì? – Alice nghiêng đầu
- Mong muốn của tôi… là… giết chết tất cả những kẻ dám làm thế với tôi
Alice nhíu mày
- Sức mạnh tinh thần của anh cũng ghê gớm thật. Nhìn vào mắt tôi lâu như vậy mà vẫn có thể nói dối – Cô nhoẻn miệng cười.
Dan nhìn cô không chớp, mắt ánh lên sự khó hiểu.
Alice không nói gì nữa. Cô tách ánh mắt mình ra khỏi Dan và bước đến bên Runo.
Dan khẽ rùng mình khi lấy lại được ý thức. Nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại nụ cười ma quái của mình.
Dan rót trà vào một cái mũ, rồi thò tay vào trong chiếc mũ lấy ra một cái ly sứ đựng đầy nước trà hoa nhài thơm ngát. Cậu nâng tách trà lên, hít một hơi rồi nhấm nháp từng ngụm.
- Nói chuyện thế đủ rồi – Cậu nói – Tôi nghĩ mọi người nên rời khỏi đây đi.
- Cũng đúng – Alice đồng tình. Cô quay sang Runo, lúc này đang ngồi khuấy khuấy tách trà đã dần nguội lạnh – Bạn nói có người đợi mình, đúng không?
Runo gật đầu, hai cái tay dài đung đưa nhè nhẹ.
- Vậy đi thôi
Runo đặt tách trà xuống, và đứng lên bỏ đi ra ngoài, thật nhanh.
Alice đứng nhìn theo một chút, rồi cô hỏi Cheshire
- Còn bạn thì sao?
Cheshire không trả lời. Nó nhảy phóc đi, chẳng thèm nhìn Alice lấy một cái.
- Đúng là một người lạnh lùng – Alice thở dài.
Cô mỉm cười chào tạm biệt Dan, rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Còn lại một mình torng căn phòng tối tăm với đầy bụi và mạng nhện, và đầy những chiếc mũ nhuốm áu trên giá, Dan bật cười, khô khốc và đau thương. Đôi mắt đỏ ánh lên vẻ đau đớn tột cùng. Nỗi đau không phải về thể xác, mà là về tinh thần.Người ta thích gọi tôi là Mad Hatter
Tức là người làm mũ điên khùng đấy
Vì tôi chẳng qua chỉ là một con quái vật điên rồ và quái đản trong mắt họ
Với đôi mắt đỏ ngầu như màu máu
Mầm mống của tai ương
Đó là tôi đấy, là Mad Hatter
Chap 21:
HUMPTY DUMPTY
HUMPTY DUMPTY
Humpty Dumpty sat on a wall
Humpty Dumpty had a great fall
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again ~~[/center]
“Này, cậu có bao giờ nghe về Humpty Dumpty chưa?”
“Chưa nghe. Chưa nghe”
“Người ta bảo Humpty Dumpty rất đáng sợ.”
“Vậy sao? Vậy sao?”
“Đúng thế. Humpty Dumpty là kẻ có tay chân đứt lìa và khuôn mặt rạn nứt”
“Thật đáng sợ. Đáng sợ. Đáng sợ quá đi”
Alice nhìn thấy một bức tường thành dài ngoằng chắn bên bờ ngọn núi. Cô thắc mắc.
Runo nhìn nó với ánh mắt lạnh băng, đầu hơi nghiêng nghiêng và hai cái tai dài khẽ lúc lắc.
Dan cười khúc khích, xoay xoay cái mũ trong tay và rút từ trong đó ra một tách trà nghi ngút khói.
- Này, đây là đâu? Sao lại có bờ tường? – Alice hỏi
- Vì nơi đây rất nguy hiểm – Dan trả lời – Vì nó cao nơi rất dễ rơi xuống ấy mà.
Alice gật gù. Cô biết Dan đang giấu cái gì đó. Giọng điệu cậu ta rõ ràng có chút đùa giỡn. Mad Hatter là tên thợ làm mũ điên khùng và quái đản. Ai trong Wonderland này cũng bảo thể. Và đó là lí do tại sao lúc nào cậu ta cũng kì quặc.
Dan nhấm nháp tách trà với vẻ bình thản cực kì. Đôi mắt đỏ hấp háy ánh nhìn thích thú che dấu dưới vàng mũ rộng. Và môi cậu khẽ nở một nụ cười.
Runo nhíu mày nhìn Dan, bực bội. Cô nhớ rằng nơi đây có cái gì đó rất nguy hiểm, nhưng không phải cái thứ nguy hiểm mà Dan vừa nói.
“Humpty Dumpty sat on a wall ~~”
Alice bước dọc theo dãy tường dài ngoằn ngoèo. Đôi tay xinh xắn miết nhẹ trên từng lớp gạch với vẻ thích thú trẻ con. Alice nghiêng nghiêng đầu, môi vẽ một nụ cười ma quái kì lạ.
Chợt, Alice khựng lại. Có vẻ như cô đang lắng tai nghe một âm thanh gì đó. Alice khẽ ngửa đầu lên. Rồi bỗng dưng, nụ cười trẻ con của cô nở rộng.
Có tiếng khóc chợt vang giữa thinh không lặng lẽ
Có tiếng lách tách nhẹ nhàng của từng giọt nước khẽ rơi. Là nước mắt hay máu nhỉ?
Alice bước thêm một bước, và không hiểu tại sao cô lại có cảm giác như mình vừa lọt vào một không gian khác. Cảnh vật trước mắt vẫn không thay đổi, nhưng Dan và Runo đã biến mất sau lưng cô rồi.
Một cái bóng lờ mờ hiện ra nơi góc khuất của bức tường. Alice tò mò tiến lại gần. Là một cậu con trai với nước da hơi ngăm và mái tóc xám bạc.
Và cậu ta đang khóc.
- Này, cậu không sao cứ? – Alice ngồi xuống trước mặt cậu ta. Cậu ta không nhìn cô mà úp mặt xuống hai đầu gối, vùi mặt sâu đến mức cả vầng trán cậu ta Alice cũng không thấy nữa.
- Nè – Alice nắm lấy một cọng tóc của cậu, mân mê nó rồi giật khẽ - Cậu bị gì vậy? Ai đánh cậu à? Hay cậu làm rơi mất cái gì?
Cậu ta ngước đầu lên một chút. Cậu ta có đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt màu vàng đồng đầy mê hoặc và đôi đồng tử mỏng như mũi kim. À không, có lẽ nó lớn hơn một chút nhỉ? Đôi mắt cậu ta ứa nước, thứ nước mắt đỏ như máu, rơi xuống đất và kết thành những viên ngọc lệ đỏ thẫm, ngập tràng khắp nơi.
- Mắt cậu đẹp thật đấy. Nhìn những viên ngọc này này – Alice thích thú cầm những vi6en ngọc lên và săm soi chúng – Xem cậu tạo ra thứ gì này, đưa tay ra đây, cầm lấy nó xem nào ~
Người con trai đó vẫn chẳng nhúc nhích gì. Đôi tay cậu ta ôm chặt lấy đầu gối, cặp mắt khẽ khép lại và máu lại trào ra.
“Humpty Dumpty rất thích những con người kì lạ”
“Giống như hắn á? Giống hắn á?”
“Đúng thế. Humpty Dumpty sẽ khóc ra máu và để lộ bộ mặt thật trước mặt kẻ đó”
“Ah ah ~ Bộ mặt thật của hắn sẽ nứt toát ra và rướm máu, đùng không?”
“Humpty Dumpty thật là nguy hiểm ~”
“Giống như hắn á? Giống hắn á?”
“Đúng thế. Humpty Dumpty sẽ khóc ra máu và để lộ bộ mặt thật trước mặt kẻ đó”
“Ah ah ~ Bộ mặt thật của hắn sẽ nứt toát ra và rướm máu, đùng không?”
“Humpty Dumpty thật là nguy hiểm ~”
Alice khẽ nhíu mày, nắm lấy tay cậu ta và kéo ra, kéo thật mạnh.
Roẹt
Lớp vải rộng thùng thình rách toạt và cánh tay cậu ta đứt lìa, máu theo đó chảy ra, đặc quánh và toả ra thứ mùi hương ngọt ngào, ít nhất là đối với Alice.
Alice nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nâu vô hồn mở to, miệng toát cười và đôi cánh đen từ từ lộ ra phía sau. Cô vươn tay chạm nhẹ vào tóc cậu ta, rồi trượt dài xuống nơi cánh tay bị đứt mất. Máu mơn man bàn tay mịn màng của Alice, rơi từng giọt xuống mặt đất.
- Máu của cậu, trông ngon thật đấy ~
Sắc vàng đồng trong ánh mắt rực lên khi cậu ta đột ngột mở bừng mắt. Cậu ngước lên.
Alice tròn mắt nhìn cậu ta.
Khuôn mặt ấy, nó đang nứt ra thành từng mảng. Lệ cứ thế tuôn rơi, trượt dài trên đôi gò má khô rạn.
- Này – Cậu ta cất lên chất giọng trầm trầm và khô khốc – Tên cô là gì?
- Alice
Cậu ta khẽ đung đưa người. Cái cơ thể của cậu ta trở nên vô cùng kinh tởm khi mà máu cứ tuôn ra ướt cả chiếc áo mà cậu ta mặt còn da thịt thì nứt ra dần dần.
Cậu ta bỗng dưng biến mất ngay trước mắt Alice và xuất hiện sau lưng cô với tư thế đứng không hề vững chút nào. Cậu ta mỉm cười
- Tên cô thật đẹp ~ Tôi là Humpty Dumpty ~
Và cậu ta – Humpty Dumpty – đẩy Alice qua bức tường thành. Cô rơi xuống vách núi và không gian xung quanh dần dần bị màu đen bao phủ.
“Này, tại sao Humpty Dumpty lại trở nên như thế?”
“Hắn đã bị một người bạn đẩy xuống vực”
“Ai cơ? Ai cơ?”
“Một người bạn rất thân của hắn”
“Thế hắn có chết không?”
“Humpty Dumpty không chết được đâu. Kể cả khi hắn có nát vụn ra đi nữa"
“Hắn đã bị một người bạn đẩy xuống vực”
“Ai cơ? Ai cơ?”
“Một người bạn rất thân của hắn”
“Thế hắn có chết không?”
“Humpty Dumpty không chết được đâu. Kể cả khi hắn có nát vụn ra đi nữa"
Đôi cánh của Alice như bất động và nó chẳng thể giúp cô bay lên được.
- Ah, nếu rơi xuống đáy thì mình sẽ thế nào nhỉ? Trở thành Humpty Dumpty thứ hai chăng? – Cô cười thầm với suy nghĩ của chính mình.
Alice-chan is falling down ~
Tiếng ngân nga của Humpty Dumpty tựa hồ như gió thoảng. Cậu ta cũng đang thả mình rơi xuống cùng với Alice. Với cái cơ thể như thế, cho dù cậu ta có rơi bao nhiêu lần đi nữa cũng không chết đâu.
- Tại sao cậu lại trở nên như thế?
- Vì bị phản bội – Cậu ta nói nhẹ tênh
- Ai phản bội cậu?
- Bí mật – Cười híp mắt.
- Cậu như thế này có đau không?
- Không. Quen rồi
- Bị rơi bao nhiều lần rồi? Mà mỗi lần thế này chắc cậu giết được ít nhất một người nhỉ?
- Bao nhiêu lần à? Quên rồi – Nhún vai – Tất nhiên phải giết được người ta chứ, không thì còn gì thú vị.
- Cậu biết Mad Hatter và White Rabbit không?
- Biết. Mad Hatter rất kì quặc, cậu ta cứ thích cắt đầu người khác và đem bày nó ra trong nơi ở của cậu ta. Tinh thần của White Rabbit không hề ổn định chút nào, lúc thì cười, lúc thì lạnh lùng, lúc lại cầm dao đâm người khác ~
- Cheshire Cat?
- Biết. Một kẻ bí ẩn và chẳng bao giờ nói cái gì rõ ràng, giống hệt Mad Hatter.
- Còn… Dormouse?
Im lặng.
- Sao thế?
- … Biết. Đó là người bán thông tin cho những ai mà cô ta thấy thích…
- Có vẻ như cậu có vấn đề với Dormouse nhỉ?
- Không có…
Alice cười khúc khích.
- Này, cho tôi xem khuôn mặt thật của cậu đi?
- Đây chẳng phải là mặt thật của tôi còn gì?
- Không, ý tôi là khuôn mặt của cậu lúc không bị nứt ra ấy, khuôn mặt hoàn chỉnh ấy.
Humpty Dumpty hơi ngần ngại. Cậu ta đưa bàn tay nơi cánh tay còn lại của mình, chạm lên mặt. Cả khuôn mặt cậu ẩn đưới bàn tay rỉ máu. Humpty Dumpty hơi cúi đầu và im lặng một hồi lâu.
Và ngước lên.
Và cười. Nụ cười rộng ngoác và méo mó.
- Nếu cô muốn thấy, Alice-chan ~ Hãy đợi đến khi nào cô trở nên như tôi đi đã ~
Khoảng không đen ngòm phía dưới nứt toác ra, và mặt đất phía dưới vách núi ấy lại xuất hiện.
Alice lại tiếp tục rơi.
Nếu chạm xuống mặt đất, chắc chắn sẽ trở nên giống Humpty Dumpty thôi. Alice sẽ có thể hấy khuôn mặt hoàn chỉnh của cậu ta, chẳng phãi vui sao? Nhưng mà, Alice chẳng muốn trở nên thế đâu, Alice còn phải khám phá hết Wonderland này nữa.
Xoảng
Alice-chan is falling down ~
And she is broken ~
.
.
Oops ~ Humpty Dumpty is falling down, too ~
Smile ~
- Humpty Dumpty ah ~ Cậu thật thú vị đấy ~ - Hơi thở lạnh băng phả vào cổ cậu từ phía sau. Lọn tóc dài màu cam rơi trên vai cậu, và cậu thấy ai đó đang tựa cằm vào vai mình. Humpty Dumpty lờ mờ thấy người đó đang mỉm cười.
- Này, cho tôi thấy mặt cậu đi ~
- Tôi muốn thấy một Alice tan vỡ trước cơ – Humpty Dumpty vẫn không hề mất bình tĩnh. Vẫn cái nụ cười khô khốc ấy.
- Cơ mà, tôi chẳng thích thế tí nào – Alice ngân nga, cố biến cái giọng của mình trở nên nũng nịu và khó nghe.
- Tôi chẳng quan tâm. Làm sao cô không rơi xuống đó thế?
- Vì tôi có cánh mà, đừng nghĩ rằng cậu có thể làm cho tôi bất động, Humpty Dumpty à – Alice chạm nhẹ tay lên mặt cậu, cười khúc khích – Dormouse là gì của cậu thế?
- Chẳng là gì cả - Cậu đáp lại, hoàn toàn bình thản. Thế mà Alice lại cho rằng cậu nghĩ khác cơ.
Đôi cánh đen giang rộng và toát lên thứ ánh sáng huyễn hoặc đẹp mê hồn. Mái tóc dài bay bay trong gió, Alice khẽ cười khi tách người khỏi Humpty Dumpty. Ánh nhìn thích thú hiện rõ trong đáy mắt vô hồn.
- Tên cậu là gì hế? Tên thật ấy?
- Tên tôi là Ren. Còn cô?
- Alice thì chỉ là Alice thôi. Chẳng gì nữa cả?
Humpty Dumpty tròn mắt nhìn cô, cậu ta mỉm cười, và biến mất. Nhưng, Alice thấy được khuôn mặt cậu ta rồi. Vô cùng xinh đẹp ~
Humpty Dumpty sat on a wall
Humpty Dumpty had a great fall
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again ~~
.
.
Nếu thế thì, Alice sẽ giúp Humpty Dumpty gắn liền cơ thể lại nhé ~
Và tiêu diệt cả người đã phản bội Humpty Dumpty ~
Humpty Dumpty had a great fall
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again ~~
.
.
Nếu thế thì, Alice sẽ giúp Humpty Dumpty gắn liền cơ thể lại nhé ~
Và tiêu diệt cả người đã phản bội Humpty Dumpty ~
- Wonderland đúng là một nơi vô cùng thú vị ~
-------------
Viết trong tâm trạng cực kì chán nản ^^~
Tem là gì tự xử đê ~~~
Được sửa bởi Dark_Dream ngày Sun Apr 01, 2012 3:34 pm; sửa lần 4.