MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

power_settings_newLogin to reply
+4
Kyouya Tategami
Mugetsu Haneko Phantom
Kantono Fuminsho
tiểu thư Kẹo Bông
8 posters

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 Empty[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
First topic message reminder :

[Mental Fight Beyblade Fiction] Heart no kimi no Alice
Author: tiểu thư Kẹo Bông
Disclaimer: các nhân vật trong đây không thuộc về mình
Rating: 13+
Thể lọai: Horo, romantic
Genre: general
WARNING: đây là fic horo đầu tiên của mình, có lẽ sẽ không horo như warning của nó đâu, chủ yếu là romantic thôi
Sumary: phiên bản Heart no kimi no Alice của MFB đây!
Chap 1: Lời tiên tri
- Ginga, Ginga à… dậy đi con… -Tiếng gọi thì thào của ông Ryo phả vào vành tai của đứa con trai đang ngủ say cạnh mình. Cậu khẽ cựa mình thức dậy, dụi dụi đôi mắt màu nắng thu vàng long lanh của mình, ngáy ngủ:

- Chúng ta.. đến rồi sao?-Cậu cố gắng nhưng vẫn không nén được một cái ngáp dài sái quai hàm. Ông bố khẽ gật đầu. Cậu thôi không ngáp nữa, hơi cúi gầm mặt xuống, lộ vẻ buồn bã, thầm nghĩ

- Ít ra thế này sẽ tốt cho mình một chút, sau khi Kyouya rời đi…- mặt Ginga bất chợt bất giác đỏ ửng lên đầy thẹn thùng. Vội vàng tự cốc lấy đầu mình, cậu cố rũ quên đi cái hình ảnh anh đang cười trêu chọc trước mặt cậu mỗi khi cậu nhớ anh. Ông bố nhìn đứa con trai mình lúc này mà bật cười thầm trong bụng, nghĩ

- Cái thằng này, mới rời Kyouya có vài ngày mà đã nhớ nhung tương tư như thế này rồi. chẳng biêt mai sau Kyouya nó đi luôn thì nó sẽ như thế nào đây nhỉ? Nghĩ rồi ông châm chọc

- Sao? Con lại nhớ đến Kyouya nữa à?- Ginga chợt giật nảy mình, mặt mỗi lúc một đỏ thêm. Câu vội vàng xua tay chối phắt

- Bố! Sao bố lại nghĩ thế?!-Con sẽ không bao giờ…- Ông bố khẽ cười, nhướn một chân mày lên

- Con chắc chứ?

- Tất.. Tất nhiên rồi!-Cậu kiên quyết, nhưng ít ai có thể qua được ánh mắt truy xét của quý ông Hagane Ryo ta được. ông Ryo vẫn nhướn mày lên, hòai nghi

- Con chắc đúng như vậy chứ?

- Ơ.. con.. con…- Ginga đỏ mặt ấp úng, thẹn chín cả người, phải chào thua trước người cha tinh ý của mình. Ông cười xòa, nụ cười ấm áp của một người cha dành cho đứa con ngây ngô của mình. Ông chậm rãi hỏi

- Con nhớ Kyouya lắm phải không?

-Dạ… dạ…- Ginga lắp bắp đáp, lại cúi gầm mặt xuống, buồn rười rượi. Ông vỗ nhẹ vai cậu, an ủi

- Con đừng lo Ginga à, cậu ta đã sớm về thôi…

- Dạ, con biết…-Ginga đáp, giọng đầy ủ rũ. Cho tới bây giờ cậu quên được cái ngày ấy, cái ngày anh chia tay cậu mà rời đi…

Flashback

- Cái gì?! Anh sẽ đi tập huấn ở nước ngòai ư?-Ginga cực kì sửng sốt trước thông tin này từ anh, đôi mắt nâu vàng như bắt đầu ngấn lệ. Anh thở dài, nói

- Ừ! WBBA mở khóa huấn luyện đào tạo cho những người như anh, anh bắt buộc phải tham gia…

- Nhưng.. Nhưng...-Ginga nghẹn ngào, nước mắt chực tuôn ra. Bỗng chợt anh cười hì và ôm lấy cậu, cắt ngang câu nói của câu

- “Em sẽ rất nhớ anh”, đúng không?-Anh cười,nụ cười giễu chợt cậu như mọi khi. Cậu đỏ mặt, phùng má hờn dỗi

- Anh thiệt là… Đồ đáng ghét! Giọng cậu bỗng nghèn nghẹn, như không thể nói nên lời. Anh vẫn cười,nói

-Ừ, anh là đồ đáng ghét. Nhưng đồ đáng ghét đây đi rồi thì không ai ở đây ôm em nữa đâu đó! Anh nói, cúi đầu xuống trước mặt cậu, cọ nhẹ mũi mình vào mũi cậu. Cậu đỏ lựng cả mặt, giận dỗi

-Em.. em không cần anh ôm đâu! Thà em ôm gấu bông còn hơn!

- Ừ! Nhưng con gấu bông sẽ không làm như thế này với em đâu… Nói rồi anh tiến gần đến, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi ấy của cậu. Anh kết thúc nụ hôn bằng một nụ cười toe tóet, hỏi bông đùa

- Thế con gấu bông của em có thể làm như thế được không?

- Ư.. Ginga chẳng còn đường nào mà có thể cự cãi đựơc nữa, khuôn mặt cậu bây giờ đã đỏ lên như một quả cà chua chín mọng. Anh lại cười, nhưng lần này là nụ cười buồn. Anh từ từ buông cậu, khỏi vòng tay ấm áp của mình. Đeo chiếc Balô trên vai, anh đi ra cửa, nói vói lại

- Tạm biệt nhé Gingi! Anh sẽ nhớ em nhiều lắm.. Anh nói và toan mở cửa bước đi. Chợt vòng tay cậu đã từ lúc nào ôm ghì lấy tấm lưng anh, nức nở

- Anh.. anh nhớ là phải… quay về đó… nếu không.. em sẽ không làm Sôcôla cho anh ăn nữa đâu.. Cậu thỏ thẻ, nước mắt thấm đẫm cả lưng áo anh. Cả hai đứng yên lặng hồi lâu. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng thút thít nho nhỏ của cậu. Rồi anh chợt quay lại, hôn nhẹ lên trán cậu, nhìn cậu với đôi mắt xanh trong màu nước biển đầy trìu mến

- Đừng lo mà cục cưng của anh, anh hứa là sẽ trở về mà… Anh hứa đó….-Nói rồi anh quay đi, bước ra cửa và khuất dạng trong làn ánh sáng nóng ran của buổi chiều tà nhuộm sắc vàng. Cậu đứng lặng yên ở đó, nước mắt vẫn rơi hòai chẳng nguôi, thầm thì

- Anh hứa rồi đấy nhé, đồ ngốc…

Endflashback

Cậu lặng mình ngồi dưới gốc cây, cạnh cha mình, im lặng. Gió vô tư giang rộng đôi cánh vô hình của mình, lướt dài trên những thảm cỏ xanh mướt phủ nắng thu vàng hoe chói chang. Ông Ryo trầm ngâm nhìn đứa con trai của mình, cố gắng có thể nghĩ ra câu nói nào đó để bắt chuyện với đứa con trai đang tương tư của ông. Rồi ông cũng mở lời

- Ginga này…

- Ơ.. Dạ…- Cậu giật mình ngẩng đầu lên. Dường từ từ khi nãy đến giờ cậu đã chìm trong dòng ký ức mông lung quá lâu mà chẳng hề hay biết gì cả. ông Ryo mỉm cười khẽ, rồi hỏi

-Thế… con có thích nghe chuyện không? Cũng đã lâu rồi.. hai cha con ta không ngồi đòan tụ như thế này…- người cha nói khiến Ginga ngẩn người một chút. Ừ, cũng phải, đã quá mười năm kể từ ngày cậu còn là một cậu nhóc bé tí loắt choắt lanh chanh, tối tối lại nằm nghe cha kể chuyện cho nghe, còn bây giờ cậu đã là một đứa con trai lớn rồi. Nhưng thượng đế đâu cấm một đứa trẻ lớn nào có thể trở lại thời “đi nắng quên mũ đi mưa quên dù” chứ. Cậu khẽ gật đầu và mỉm cười nhẹ, nụ cười hồn nhiên thuở. Ông Ryo vui lên, hỏi

-Thế con thích nghe chuyện gì?

- Chuyện gì cũng được bố ạ!- Cậu đáp. Rồi tựa lưng mình vào ông. Gió vẫn vi vu thổi, lướt nhẹ qua mái tóc của cả hai. Ông bố rút từ trong túi áo khóac của mình ra một cuốn sách nhỏ đã mòn vẹt nhưng vẫn không thể nào làm mờ dòng chữ vàng bóng ở bìa sách: “Alice lạc vào xứ sở thần tiên”. Ginga ngẩn ngơ nhìn tựa của cuốn sách hồi lâu. Câu chuyện này, cha cậu đã kể đi kể lại đã không biết bao nhiêu từ thuở còn bé rồi. Câu chuyện về một cô bé nhỏ, tình cờ lạc vào một thế giới rộng lớn mơ hồ trong mơ, mà ở đây, mọi thứ đều trở nên lạ lẫm và huyền bí, kì diệu đối với cô bé. Những con người ở đây, vạn vật ở đây, tất cả để rồi cô bé nhỏ nhận ra rằng đó đúng chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ dài mộng ảo mà thôi. Câu chuyện này, cậu nghe hòai chẳng bao giờ thấy chán. Cha cậu nhẹ nhàng mở cuốn sách ra và bắt đầu đọc nó với giọng đọc êm dịu của mình; “ Ngày xưa kia...” Cậu tự mình vào ông, dần khép hờ đôi mắt mình lại, để rồi thả trôi chính mình theo câu chuyện êm đềm và chìm vào những giấc mơ lung linh huyền diệu…

Bỗng một cơn gió mạnh bất chợt ùa đến, hất bay các trang giấy trong cuốn sách. Cậu vội bừng tỉnh dậy, nhìn xung quanh rồi vội quay lại nhìn cha mình, thấy ông vẫn thản nhiên ngồoi đọc cuốn sách như không có chuyện gì xảy ra. “ Rồi bỗng nhiên Alice thấy một chú thỏ trắng đeo đồng hồ chạy vụt qua..”Trong chốc lát nỗi phiền muộn trong cậu bỗng trôi tuột đi và cậu khẽ mỉm cười vu vơ. Một chú thỏ trắng đeo đồng hồ ư? Thật là buồn cười! Thỏ mà cũng biết xem đồng hồ à? Không thể nào, vì nó chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng huyền ảo, chẳng bao giờ là sự thật…

- Cậu chắc chứ cậu bé…- Lời nói kì lạ ấy bỗng vang vọng lên trong tâm trí cậu. Cậu giật nảy mình, vội nhìn quanh quất xung quanh. Giọng nói kì lạ ấy lại tiếp tục vang lên

- Vào đêm trăng tròn thứ Tư, khi lời Tiên Trí ứng mệnh thành sự thật… Bầu trời sẽ lại nhuốm đỏ màu máu của kẻ vong ân vào chính ngày này 17 năm trước, thì nó sẽ lại đến, lấy đi mạng sống của ngươi, hỡi linh hồn của đứa con trai của kẻ phản bội yếu hèn và đem ngươi về đây, nơi mà ngươi đáng lẽ phải thuộc về và vĩnh viễn trói buộc ngươi ở nơi đây, với tư cách… là kẻ thống trị… tất cả chúng ta…- giọng nói kì bí ấy dần nhỏ dần, nhỏ dần và chìm sâu vào trong dĩ vãng, kéo theo là cái lạnh thấu xương sống lưng, lạnh đến ghê sợ. Cậu khẽ run lẩy bẩy, tim đậo nhộn nhạo trong ngực, tưởng chừng như trái tim cậu đang bị một lưỡi dao vô hình đâm xuyên vậy, mồ hôi lạnh bất chợt túa ra và mặt cậu dường như đã trắng bệch không còn một giọt máu. Cha cậu dường như đã nhận ra sự việc bất thường ấy, ông vội vàng lo âu hỏi

- Con sao thế Ginga? Con có sao không?

- Con… Con không sao…- Cậu cười gượng đáp, tay vẫn nắm chặt lấy lồng ngực, cậu thầm suy nghĩ về giọng nói kì lạ ấy mà không thể hiểu bất cứ điều gì, trừ giọng nói lạnh buốt nhưng rất thân quen. Mình lại nghĩ thái quá rồi. Có thể chỉ là một giấc mơ… Cậu khẽ nhủ thầm và rồi trở lại ngồi cạnh cha mình- người vẫn còn mang trên khuô mặt sự lo lắng tột cùng. Trời đã xế tà, gió xào xạc thổi bỗng dưng mỗi lúc một buốt cóng và vòm trời bắt đầu nhuốm đỏ, một màu đỏ tuyệt đẹp như máu tươi… Cậu không hay biết rằng, những câu nói ấy, nó không đơn thuần chỉ là một giấc mơ, không chỉ đơn thuần là một cơn ác mộng, mà nó còn là một lời tiên tri, lời cảnh báo, cho số phận mà cậu phải chịu sau này…

- Xin hãy cẩn thận, Bệ Hạ của tôi…


Được sửa bởi tiểu thư Kẹo Bông ngày Fri May 25, 2012 9:21 pm; sửa lần 1.

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Chap 2:Truy đuổi

Bầu trời bấy giờ đã ngả sang màu nhuốm đỏ tuơi, đặc quánh không 1 gợn mây nào. Mặt trời dần nép mình về hướng Tây, sau những hàng cây cổ thụ in bóng kịt trên nền trời đỏ, tỏa ra 1 thứ màu sắc đỏ đặc pha lẫn vàng sẫm trông đến ghê rợn. Gió lạnh khẽ lùa qua, làm lay động không gian tĩnh mịch của vùng đồng cỏ vắng vẻ. Vài cánh quạ bất chợt dang rộng đôi cánh đen bay vù lên, cất lên tiếng kêu ai óan, nghe như bản nhạc u uất rên rỉ của những kẻ ăn xác chết giả dối. Ginga vẫn còn ngồi đấy, mái tóc đỏ phất phơ theo chiều gió cuốn. Tâm trí cậu vẫn chưa hết bàng hòang về chuyện khi nãy và nó đã ảnh hưởng khá nặng đến cậu. Sắc mặt cậu vẫncòn xanh xao và người cậu vẫn bất giác run lên mỗi khi có gió lạnh thỏang qua. Sâu trong tâm hồn, cái giọng nói kì lạ kia vẫn ám ảnh lấy cậu như không dứt, mãi vô tận:

thì nó sẽ lại đến, lấy đi mạng sống của ngươi, hỡi linh hồn của đứa con trai của kẻ phản bội yếu hèn và đem ngươi về đây, nơi mà ngươi đáng lẽ phải thuộc về và vĩnh viễn trói buộc ngươi ở nơi đây, với tư cách… là kẻ thống trị… tất cả
chúng ta…
Mỗi lần những lời ấy vang vọng lên là y như có 1 làn sương lạnh giá xuyên thấy qua người cậu, tựa như 1 1 tảng băng nhọn hoắt cắm sâu vào lồng ngực vậy. Cậu thở dốc, trán rịn mồ hôi, nắm chặt lấy ngực áo mình. Cha cậu ngồi bên cạnh, lo lắng hỏi:

- Con không sao chứ? Con có thấy đau nhức ở đâu không?-

- Con… con không sao…- Cậu gương gạo đáp, nhưng mặt cậu mỗi lúc 1 tái dần. Ông Ryo vội lắc đầu, bảo

- Sao con cứ cố làm mình khổ thêm vậy?! Nhìn sắc mặt con kìa! Ôi trời, trán con nóng quá!- Người cha hỏang hốt thốt lên khi đưa tay xem trán cậu. Cậu vẫn cố gượng bảo:

- Con thực sự không sao mà! Chỉ là cảm tí thôi mà cha….- nói thì nói thế nhưng mỗi lúc người cậu dần run thêm. Ông Ryo vội đứng phắt dậy, kiên quyết

- Con hãy ngồi yên đây, cha sẽ đi lấy thuốc trong xe. Con phải ngồi yên đây, đừng đi đâu cả!- Nói rồi ông tất tả đi về phía chiếc xe chở 2 cha con cách đó không xa, lục tìm lấy thuốc cho cậu. Cậu ngồi bệt ở đó, thở từng đợt năng nề khó nhọc. Ngước mắt nhìn lên bầu trời, cậu lẩm bẩm trong lo âu: “ trời đã… chuyển sang đỏ rồi… Vậy là.. vậy là nó… sắp đến rồi…” Dòng suy nghĩ ấy chợt thóang qua tâm trí cậu. Sợ hãi, cậu vội đưa mắt nhìn quanh quất xung quanh, mong sao mình đừng bắt gặp phải “nó” trong lúc này, khi người cậu càng lúc yếu dần đi. Không gian xung quanh cậu hòan tòan yên lặng, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ bên tai và tiếng cỏ cây chạm vào nhau nghe xào xạc. Bỗng chợt 1 bụi cây dâu xanh gần cậu khẽ rung động, từ bên trong bụi cây phát ra những tiếng “xọat, xọat” theo thanh âm 4 nhịp nghe buồn cười lạ lùng. Bất ngờ, cậu bất giác kêu khẽ: “A…” và vội lấy tay lên che miệng lại, thầm nghĩ trong sợ sệt: “Nó.. nó đến rồi!” và định ngồi dậy bỏ chạy. Nhưng nghĩ lại: cậu là con trai, lại là đương kim vô địch thế giới, chứ đâu phải con gái đâu mà phải bỏ chạy chứ. Sư tò mò mỗi lúc 1 trào lên trong cậu, khiến cho đôi châm lì lợm của cậu không tài nào cử động đc mà ngồi yên ở đấy, chờ đợi. Tiếng động sột sọat mỗi lúc 1 gần hơn và nhanh hơn, khiến cho tim cậu đập thình thịch trong ngực, tưởng chừng như bây giờ chỉ 1 chiếc lá nhỏ rơi trúng người cậu thôi thì cũng đủ là cậu giật bắn mình rồi. Cậu ngồi im lặng, chỉ dám thở nhè nhẹ, tim gan trong người cậu như nháo nhào cả lên như muốn nhảy thót cả ra ngòai. Chợt tiếng động kì lạ kia bỗng ngương bặt lại và bụi cây gần cậu nhất bỗng rung mình lay dữ dội. Ginga gần như nín thở, chăm chú nhìn bụi cây không rời và rồi…

- Vụt!

- Á!- Cậu giật thót mình, thất thần la lên và vội nhắm tịt mắt lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như vừa rơi tọt xuống bao tử. 1 giây, 2 giây… 3 giây.. rồi 5 giây.. chẳng có động tĩnh gì cho thấy là có con dao chực cắt cổ cậu cả. Cậu hơi chần chừ, từ từ hé mắt ra nhìn ra nhìn. Có 1 bóng nhỏ, 1 thứ gì trước mắt cậu, nó có màu trắng tinh và có… tai dài. Ginga ngạc nhiên mở to đôi mắt vàng nâu ra, rồi bất chợt cười khúc khích. “Cái thứ vừa khi nãy mà cậu tưởng là “nó” đe dọa cái trí tưởng tượng phong phú súyt làm tim cậu ngường đập hóa ra lại là… 1 con thỏ trắng. Con thỏ nhỏ bé, đứng cách khá cậu có bộ lông trắng muốt như tuyết, 2 cái tai dài ve vẩynhìn đáng yêu quá chừng cùng đôi mắt to long lanh màu xanh. Cậu ngồi cười ngớ ngẩn, nghĩ:
- Mình ngốc quá! Làm gì có ai định lấy mạng mình chứ? Mình đâu có làm gì nên tội lớn đến nỗi phải chết đâu…”

-Ồ, cậu chắc chứ cậu bé…- Giọng nói kì lạ ấy đột ngột phá vỡ dòng suy nghĩ vẩn vơ của cậu. Cậu mở trừng mắt ra và bất chợt kinh hãi. Con thỏ khi nãy, giờ đây đã tiến sát bên cậu. Nó bây giờ không còn giữ khuôn mặt hiền lành như lúc trước nữa , thay vào đó là 1 con vật kì quái với đôi mắt đỏ như máu, bộ lông trắng sẫm lại thành màu xám, trên tay trái nó là 1 mũi kiếm bằng vàng dài như thanh dao găm sáng lóang, đang chực đâm vào người cậu. Thấy động, nó liền ngẩng mặt lên nhìn và bất ngờ gặp bộ mặt kinh hỏang của cậu. Không đợi thêm 1 khắc nào chần chừ, Ginga hét tóang lên, gạt mạnh con thỏ sang 1 phía xa và vội vàng bỏ chạy vào 1 khu rừng gần đó, thật nhanh. “chính… chính là nó!”- dòng suy nghĩ nhanh chóng chạy ngang qua trí óc cậu, khiến cậu rừng mình hoang mang. Cậu chạy, chạy mãi, cứ hướng đường phía trước mà chạy mà không dám ngỏanh đầu lại nhìn. Bầu trời chiều vẫn còn nhuốm mình trong biển máu đỏ không thôi. Cậu càng chạy sâu vào rừng hơn, cây cối càng trơ trọi hơn tối tăm hơn, những than cây khô khốc, gầy guộc với những cành cây dài ngoằng, mốc meo như như những bàn tay nhọn sần sùi toan vồ lấy những sinh linh bé nhỏ xấu số. Những thân cây biến dạng cổ quái với những hốc miệng hằn sâu như nở những nụ cười méo mó đầy ma quái, trêu cười trước sự ngu ngốc của những con người vô tình như cậy lỡ châm lạc đến đây. Cậu vẫn cố gắng chạy, không cần biết rằng mình đã chạy bao xa, bao lâu hay vào đâu, cậu vẫn cố chạy, chạy thóat khỏi con thú gớm ghiếc đó, Nhưng tựa hồ mỗi bước chân của cậu chạm vào nền đất khô cằn, thì 1 âm thanh văng vẳng của 1 thứ gì đó nhanh lắm, nhẹ lắm, vang lên xen kẽ tiếng bước chân của cậu, đang đuổi theo sát gót cậu vậy. Tiếng gió lạnh rít lên ù ù bên tay cậu càng lúc mạnh. Bỗng cậu sơ ý, vướng ngay vào 1 sợi dây leo không biết từ đâu ngáng đường khiến cậu ngã nhào xuống đất. Nhưng không thể đợi thêm 1 giây ngưng nghỉ để mà mất mạng, cậu lại vội chồm người nhổm dậy toan chạy tiếp, nhưng bỗng mắt cá chân cậu đột nhiên kêu: “Crắc” 1 tiếng và cậu ngã khịu. Mồ hôi đầm đìa trán, hơi thở hổn hển đôi lúc đứt quãng, cậu thầm nguyền rủa trong lo lắng: “Chết tiệt! Trẹo chân rồi! rồi hoang mang nhìn xung quanh, chẳng thấy bóngdáng con thú kia đâu nữa. “chắc nó lạc rồi cũng nên..”- cậu thầm nghĩ. Đưa tay xoa nắn chỗ đau của mình, cậu gượng đứng dậy 1 cách khó nhọc, khập khiễng đi. “Bây giờ mình phải tìm tìm đường thóat khỏi đây, trước khi quá muộn!” Những dòng suy nghĩ dần lóe trong đầu cậu. Cậu có gắng gượng từng bước khó khăn len lách qua từng cành cây bụi cỏ gai rậm rạp dưới chân, từng đám rể cây ngoằn ngoèo. Cậu tự hỏi rằng chẳng lẽ vì trong lúc hoang mang mà cậu có thể vượt qua những thứ kia 1 cách quá dễ dàng đến khó tin chăng vì càng muốn tìm đường thóat ra, thì chúng lại càng dày đặc hơn. Chiều hòang hôn như vô tận, rừng chấp chới lập lòe mảng nắng đỏ mờ ảo như hắt từ của kiếng màu. Đôi lúc cậu cậu lại vấp trúng cành cây hay khúc gỗ nào đó, đánh thức vài con dơi ngủ say khiến chúng hỏang sợ mà bay tứ tán. Dù thế nhưng cậu vẫn rang gượng dậy, đi tiếp. Nhưng khu rừng như 1 cõi mê cung mơ hồ, im lặng yên tĩnh đến đáng sợ. Sau vài phút mò mẫm tưởng như dài vô tận trong vô vọng, cậu vẫn không tìm tìm thấy đường thóat. Vừa mệt mỏi, vừa đau nhức tòan than, cậu liền ngã sập xuống đất, nằm đó mệt nhọc. Chợt cậu bật dậy đầy hỏang hốt, kinh thần lùi lại vài bước. trước mắt cậu là 1 cái hố to rộng, sâu hoắm và đen ngòm. Từ dưới sâu đáy hố vô tận, bốc lên 1 mùi hôi nồng nặc- mùi máu. Cậu thất thần kinh hãi, khóe mắt chợt mọng nước, chực khó òa, giọng cậu run run: :Ư.. Kyouya… Sợ… Chợt túi quần cậu rung nhẹ, khiến cậu bất ngờ pha lẫn vui mừngm vội rút ra xem màn hình điện thọai. “Là Kyouya! Đúng là Kyouya rồi! Bao nhiêu buồn phiền nước mắt cậu bỗng chốc theo tiếng chuông điện thọai ngân vang mà tan biến đi đâu mất, khiến cậu vui mừng hi vọng hẳn lên. Vội đưa chiếc điện thọai lên kề áp má mình và nghe, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của anh:

- Chào Gingi của anh!

- Kyouya!

-Sao? Nhớ anh lắm đúng không?- giọng anh hỏi đầy bông đùa nhưng cũng xen lẫn quan tâm. Giọng cậu nghèn nghẹn, mặt ửng hồng lên

- Đúng… đúng vậy.. em… em nhớ anh nhiều lắm….- cậu đáp, chợt đầu kia vang lên tiếng cười nhẹ của anh, cậu hờn dỗi, trách:

- Cười cái gì mà cười?! em nhớ anh thiệt mà..- cậu hạ giọng, buồn bã, giọng anh từ đầu dây kia vang lên

-Ừ, anh biết chứ, anh cũng nhớ em nhiều lắm! giọng anh đầy trìu mến ngọt ngào, cậu vui sướng, hỏi

- Thật không?

-Chẳng lẽ là anh nói dối với em? Dạo này em sao rồi, sao ngh giọng em yếu xìu vậy?

-Kyouya! Em.. em cũng không biết nữa… có thể chỉ là mơ thôi nhưng…

-Nhưng sao?- Giọng anh đầy lo lắng, cậu nghẹn ngào

-Dừng như có ai đó muốn giết em

-Giết em?! Em đang nói vớ vẩn gì thế?!- anh vội vàng hỏi, cậu ậm ự, nói

-Em.. không bík. Em nghe thấy tiếng ai đó.. người đó bảo em là em sẽ bị “nó” lấy linh hồn và em bị truy đuổi

-“Nó”?!- Giọng anh lộ vẻ đầy khó hiểu, cậu ngượng ngùng nói

- Có lẽ đối với anh nó là 1 trò đùa nhưng… có 1 con thỏ định lấy mạng em, em nói thật đấy!- cậu nói, nhưng không thấy anh trả lời, im lặng 1 cách lạ thường. Cậu vội gọi lại: Alô, Alô, này anh nghe th6áy em chứ?

-Sụyt!- chợt anh ra hiệu im lặng đầy nghiêm túc. Cậu vội bịt miệng lại, rồi hỏi nhỏ nhẹ:
-Chuyện gì thế?

-Hình như… anh nghe thấy tiếng đồng hồ… sau lưng em…- Anh nói u ám, cậu giật mình quay đầu lại nhìn, chợt 1 bóng đen vụt núp chạy đi nghe xọat 1 tiếng rõ to. Cậu hãi hung, chiếc điện thọai dừng như gần tuột khỏi tay. Trong mắt cậu khi nãy, vẫn còn hiện rõ mồn một hình ảnh đó- 1 bóng đen cao kều, trên đầu nó là đôi tai thỏ dài ngoe nguẩy, đôi mắt đỏ sáng rực trong chiều tối, tưa y như con dao kì lạ mà nó đang cầm trên tay. Tiếng anh từ đầu dây bên kia thận trọng vang lên

-Cái gì thế em?

-Nó.. nó đấy- giọng cậu run rẩy, không thể nó thêm được nữa. “nó.. nó đã phát hiện ra mình!” cậu run sợ nghĩ, bỗn tiếng anh ấm áp vang lên

-Đừng lo, có anh đây mà…- anh nói, lộ chút đùa chợt, bỗng cậu thẹn thùng, trách cứ

-Anh này! Sao anh có thể đùa ngay lúc này chứ! Người đó đã nói rằng vào đúng hôm nay 17 năm trước… em sẻ bị lấy mạng đấy! em là con của “kẻ phản bội hèn yếu”!

-Cái gì?!- gịong anh lộ vẻ kinh hãi hét lên, không còn bình tĩnh như trước nữa, anh hét: Mau! Chạy đi! Nó sẽ cướp linh hồn em đem đến cái hố đấy! Mau lên!- giọng anh gấp rút. Cậu vội vàng nhổm dậy. vết thương ở chân chưa lành mà còn đau nhức thêm, khiến cậ không tài nào chạy được. Dù thế nhưng cậu vẫn cố đi. Qua điện thõai, cậu nghe giọng anh nguyền rủa: “Chết tiệt! Sao mình có thể chủ quan như thế chứ… Chạy đi Ginga!- anh hét lên, nhưng đã quá trễ. Con vật kia chỉ đợi đúng thời điểm ngàn năm có 1 này thôi. Nó vụt đến, nhẹ như 1 cơn gió, giơ mũi kiếm vàng tuyệt mệnh lên, nhắm thẳng vào lưng cậu mà lao đến, chém mạnh…

-Áaaaaaaaaaaa!- tiếng thét của cậu vang lên và mũi kiếm đã đâm xuyên qua người cậu, không rớm chút máu tươi nào. Cậu kinh khiếp, đau đớn vô cùng. Không phải cảm giác đau về xác thịt, mà là cảm giác đau về linh hồn, cảm thấy như linh hồn đang bị kéo khỏi than xác vậy. Cậu nắm chặt lấy chiếc điện thọai trên tay, tiếng anh gào lên qua điện thọai: GINGA! GINGA! Lưỡi kiếm chợt rút mạnh ra và than hình cậu rơi ngã về phía trước, bất động., chiếc điện thọai văng sang 1 bên. Nhưng đó chỉ thân xác thôi, nó vẫn còn sống nhưng linh hồn đã bị tước đi. Cậu khiếp hãi, trừn mắt nhìn than xác mình 1 bên rồi lạinhìn chính mình đang bị đâm xuyên qua mũi kiếm- thân thể trong suốt. Chợt 1 cơn chóng mặt ập đến, khiến mắt cậu hoa đi và ngã vào vòng tay 1 ai đó, lạnh giá. Trong cơn mê man, khi đôi mắt cậu nặng trĩu dần mờ đi, thì trước mắt cậu, 1 bóng người than quen xuất hiện. Mái tóc màu xanh nhợt nhạt, với đôi mắt màu xanh trong veo đang nhìn cậu, văng vẳng bên tai cậu là tiếng tíc tắc của đồng hồ hòa lẫn tiếng kêu thất thanh của anh từ chiếc điện thọai rõ rệt. Sức cậu dường như đã cạn kiệt nhưng cậu vẫn cố gặng gương khẽ thầm thì, như trút hơi thở cuối cùng: Ky..ou..ya.. Hy..hyou..ma…

-Xin hãy tha thứ cho kẻ hèn yếu như tôi, Bệ Hạ- người kia u sầu nói. Ginga sững người ngỡ ngàng, định cất tiếng dò hỏi nhưng chợt đầu óc cậu quay cuồng lên và ngất liệm đi trong vòng tay của người mà cậu gọi là Hyouma. Con người kia im lặng trong phút chốc rồi nhẹ nhàng nâng linh hồn trong suốt của cậu lên, đi về phía chiếc hố sâu đen tối kia mà nhảy xuống, mất tăm.

-Khá khen cho mi đấy, Peter White à…

P/s:sorry vì chậm trễ!

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Ya tem trước omt sau~~~~

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Chị!(cầm cây xà beng) Seo chị nỡ lòng nào..(dí theo)

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
lấy cái phong bì nhá~

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
chap này có vẻ thú vị đây~
nhg lỗi chính tả vẫn nhiều rải rác đấy~ đoạn trên dài quá~ em nên xuống dòng cho thoáng~
còn đâu lời văn và diễn đạt cg~ ổn và hem có khúc mắc nào~
---
btw: 3 tên kia :hamham: com fic cho ta chưa đấy :hamham: có cần ta biến giấc mơ seme Kyoya của pọn mi tan như bong bóng xà phòng hem hử :hamham:

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
da... về chuyện lỗi chính tả là do lúc đó đang ngắc ngỏai+xì trét nên chép sai hơi nhìu :mhoi:
singgom và kimi đâu!? có vào com fic cho ta ko hả?!
@singgom: chị mà ko com là khỏi có quà sinh nhật đó! :loe:

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Bà đây bà đây Bông ơi!! Làm gì dữ dzạ hử?
Hey~ Cậu cho mình xem ảnh bé Rinka, em gái Gingi đc k? Mình kiếm khắp cái google òi mà cóc thấy ="=

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
ầy... giờ Kimi có kiếm hết tất cả ngõ ngách của mạng cũng ko thấy đâu vì Rika là đặc chế của Bông mừ :haiz: đây, hình đây [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 Ginga-girl
hừ! cả tuần nay bị xì trét vì cái đám bài kt 1 tiết chết tiệt(mỗi ngày ít nhất cũng 1 môn) :haiz:
p/s; cái spoiler nhà tớ đơ rùi

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Chị comt đây kẻo lỗ =))

Chap mới rất hay dù có vài chỗ lỗi type, em cách dòng ra cho dễ đọc nhé~

Tại sao Hyouma lại bắt Gin ? TT^TT Mà sao anh từ Cừu mà thành Thỏ vậy nhỉ =)) Anh Kyouya biết trước chyện này mà không báo cho Gin là sao hử? Muốn em giết anh thiệt hông?

Kyouya: Ta đã nói là ta sơ suất rồi mà!

Creo: Mệt! Chống chế là giỏi thôi
------------------------------------------------------------
Kimi: bé Rinka là do tụi chị chế ra đó em ;))

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
chị yêu hay thật, để ý đến chi tiết đó lun..
chị đừng hiểu lầm Hyouma nghen, vì cậu ta là người thích hợp nhất để vào vai nì(yêu đơn phương Gin-chan+tóc hơi xù,dày)
còn Kyouya có liên quan đến vụ nì hay ko là bí mật! mấy chap sau em sẽ cho giải quyết vụ đó, chị đừng trách Kyouya kẻo Gin- chan giết em mất(cười)
quà sinh nhật chị hơi bị.... hiếm có khó tìm chị ơi... :vetay:

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 3 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply