MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

power_settings_newLogin to reply
+4
Kyouya Tategami
Mugetsu Haneko Phantom
Kantono Fuminsho
tiểu thư Kẹo Bông
8 posters

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 Empty[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
First topic message reminder :

[Mental Fight Beyblade Fiction] Heart no kimi no Alice
Author: tiểu thư Kẹo Bông
Disclaimer: các nhân vật trong đây không thuộc về mình
Rating: 13+
Thể lọai: Horo, romantic
Genre: general
WARNING: đây là fic horo đầu tiên của mình, có lẽ sẽ không horo như warning của nó đâu, chủ yếu là romantic thôi
Sumary: phiên bản Heart no kimi no Alice của MFB đây!
Chap 1: Lời tiên tri
- Ginga, Ginga à… dậy đi con… -Tiếng gọi thì thào của ông Ryo phả vào vành tai của đứa con trai đang ngủ say cạnh mình. Cậu khẽ cựa mình thức dậy, dụi dụi đôi mắt màu nắng thu vàng long lanh của mình, ngáy ngủ:

- Chúng ta.. đến rồi sao?-Cậu cố gắng nhưng vẫn không nén được một cái ngáp dài sái quai hàm. Ông bố khẽ gật đầu. Cậu thôi không ngáp nữa, hơi cúi gầm mặt xuống, lộ vẻ buồn bã, thầm nghĩ

- Ít ra thế này sẽ tốt cho mình một chút, sau khi Kyouya rời đi…- mặt Ginga bất chợt bất giác đỏ ửng lên đầy thẹn thùng. Vội vàng tự cốc lấy đầu mình, cậu cố rũ quên đi cái hình ảnh anh đang cười trêu chọc trước mặt cậu mỗi khi cậu nhớ anh. Ông bố nhìn đứa con trai mình lúc này mà bật cười thầm trong bụng, nghĩ

- Cái thằng này, mới rời Kyouya có vài ngày mà đã nhớ nhung tương tư như thế này rồi. chẳng biêt mai sau Kyouya nó đi luôn thì nó sẽ như thế nào đây nhỉ? Nghĩ rồi ông châm chọc

- Sao? Con lại nhớ đến Kyouya nữa à?- Ginga chợt giật nảy mình, mặt mỗi lúc một đỏ thêm. Câu vội vàng xua tay chối phắt

- Bố! Sao bố lại nghĩ thế?!-Con sẽ không bao giờ…- Ông bố khẽ cười, nhướn một chân mày lên

- Con chắc chứ?

- Tất.. Tất nhiên rồi!-Cậu kiên quyết, nhưng ít ai có thể qua được ánh mắt truy xét của quý ông Hagane Ryo ta được. ông Ryo vẫn nhướn mày lên, hòai nghi

- Con chắc đúng như vậy chứ?

- Ơ.. con.. con…- Ginga đỏ mặt ấp úng, thẹn chín cả người, phải chào thua trước người cha tinh ý của mình. Ông cười xòa, nụ cười ấm áp của một người cha dành cho đứa con ngây ngô của mình. Ông chậm rãi hỏi

- Con nhớ Kyouya lắm phải không?

-Dạ… dạ…- Ginga lắp bắp đáp, lại cúi gầm mặt xuống, buồn rười rượi. Ông vỗ nhẹ vai cậu, an ủi

- Con đừng lo Ginga à, cậu ta đã sớm về thôi…

- Dạ, con biết…-Ginga đáp, giọng đầy ủ rũ. Cho tới bây giờ cậu quên được cái ngày ấy, cái ngày anh chia tay cậu mà rời đi…

Flashback

- Cái gì?! Anh sẽ đi tập huấn ở nước ngòai ư?-Ginga cực kì sửng sốt trước thông tin này từ anh, đôi mắt nâu vàng như bắt đầu ngấn lệ. Anh thở dài, nói

- Ừ! WBBA mở khóa huấn luyện đào tạo cho những người như anh, anh bắt buộc phải tham gia…

- Nhưng.. Nhưng...-Ginga nghẹn ngào, nước mắt chực tuôn ra. Bỗng chợt anh cười hì và ôm lấy cậu, cắt ngang câu nói của câu

- “Em sẽ rất nhớ anh”, đúng không?-Anh cười,nụ cười giễu chợt cậu như mọi khi. Cậu đỏ mặt, phùng má hờn dỗi

- Anh thiệt là… Đồ đáng ghét! Giọng cậu bỗng nghèn nghẹn, như không thể nói nên lời. Anh vẫn cười,nói

-Ừ, anh là đồ đáng ghét. Nhưng đồ đáng ghét đây đi rồi thì không ai ở đây ôm em nữa đâu đó! Anh nói, cúi đầu xuống trước mặt cậu, cọ nhẹ mũi mình vào mũi cậu. Cậu đỏ lựng cả mặt, giận dỗi

-Em.. em không cần anh ôm đâu! Thà em ôm gấu bông còn hơn!

- Ừ! Nhưng con gấu bông sẽ không làm như thế này với em đâu… Nói rồi anh tiến gần đến, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi ấy của cậu. Anh kết thúc nụ hôn bằng một nụ cười toe tóet, hỏi bông đùa

- Thế con gấu bông của em có thể làm như thế được không?

- Ư.. Ginga chẳng còn đường nào mà có thể cự cãi đựơc nữa, khuôn mặt cậu bây giờ đã đỏ lên như một quả cà chua chín mọng. Anh lại cười, nhưng lần này là nụ cười buồn. Anh từ từ buông cậu, khỏi vòng tay ấm áp của mình. Đeo chiếc Balô trên vai, anh đi ra cửa, nói vói lại

- Tạm biệt nhé Gingi! Anh sẽ nhớ em nhiều lắm.. Anh nói và toan mở cửa bước đi. Chợt vòng tay cậu đã từ lúc nào ôm ghì lấy tấm lưng anh, nức nở

- Anh.. anh nhớ là phải… quay về đó… nếu không.. em sẽ không làm Sôcôla cho anh ăn nữa đâu.. Cậu thỏ thẻ, nước mắt thấm đẫm cả lưng áo anh. Cả hai đứng yên lặng hồi lâu. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng thút thít nho nhỏ của cậu. Rồi anh chợt quay lại, hôn nhẹ lên trán cậu, nhìn cậu với đôi mắt xanh trong màu nước biển đầy trìu mến

- Đừng lo mà cục cưng của anh, anh hứa là sẽ trở về mà… Anh hứa đó….-Nói rồi anh quay đi, bước ra cửa và khuất dạng trong làn ánh sáng nóng ran của buổi chiều tà nhuộm sắc vàng. Cậu đứng lặng yên ở đó, nước mắt vẫn rơi hòai chẳng nguôi, thầm thì

- Anh hứa rồi đấy nhé, đồ ngốc…

Endflashback

Cậu lặng mình ngồi dưới gốc cây, cạnh cha mình, im lặng. Gió vô tư giang rộng đôi cánh vô hình của mình, lướt dài trên những thảm cỏ xanh mướt phủ nắng thu vàng hoe chói chang. Ông Ryo trầm ngâm nhìn đứa con trai của mình, cố gắng có thể nghĩ ra câu nói nào đó để bắt chuyện với đứa con trai đang tương tư của ông. Rồi ông cũng mở lời

- Ginga này…

- Ơ.. Dạ…- Cậu giật mình ngẩng đầu lên. Dường từ từ khi nãy đến giờ cậu đã chìm trong dòng ký ức mông lung quá lâu mà chẳng hề hay biết gì cả. ông Ryo mỉm cười khẽ, rồi hỏi

-Thế… con có thích nghe chuyện không? Cũng đã lâu rồi.. hai cha con ta không ngồi đòan tụ như thế này…- người cha nói khiến Ginga ngẩn người một chút. Ừ, cũng phải, đã quá mười năm kể từ ngày cậu còn là một cậu nhóc bé tí loắt choắt lanh chanh, tối tối lại nằm nghe cha kể chuyện cho nghe, còn bây giờ cậu đã là một đứa con trai lớn rồi. Nhưng thượng đế đâu cấm một đứa trẻ lớn nào có thể trở lại thời “đi nắng quên mũ đi mưa quên dù” chứ. Cậu khẽ gật đầu và mỉm cười nhẹ, nụ cười hồn nhiên thuở. Ông Ryo vui lên, hỏi

-Thế con thích nghe chuyện gì?

- Chuyện gì cũng được bố ạ!- Cậu đáp. Rồi tựa lưng mình vào ông. Gió vẫn vi vu thổi, lướt nhẹ qua mái tóc của cả hai. Ông bố rút từ trong túi áo khóac của mình ra một cuốn sách nhỏ đã mòn vẹt nhưng vẫn không thể nào làm mờ dòng chữ vàng bóng ở bìa sách: “Alice lạc vào xứ sở thần tiên”. Ginga ngẩn ngơ nhìn tựa của cuốn sách hồi lâu. Câu chuyện này, cha cậu đã kể đi kể lại đã không biết bao nhiêu từ thuở còn bé rồi. Câu chuyện về một cô bé nhỏ, tình cờ lạc vào một thế giới rộng lớn mơ hồ trong mơ, mà ở đây, mọi thứ đều trở nên lạ lẫm và huyền bí, kì diệu đối với cô bé. Những con người ở đây, vạn vật ở đây, tất cả để rồi cô bé nhỏ nhận ra rằng đó đúng chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ dài mộng ảo mà thôi. Câu chuyện này, cậu nghe hòai chẳng bao giờ thấy chán. Cha cậu nhẹ nhàng mở cuốn sách ra và bắt đầu đọc nó với giọng đọc êm dịu của mình; “ Ngày xưa kia...” Cậu tự mình vào ông, dần khép hờ đôi mắt mình lại, để rồi thả trôi chính mình theo câu chuyện êm đềm và chìm vào những giấc mơ lung linh huyền diệu…

Bỗng một cơn gió mạnh bất chợt ùa đến, hất bay các trang giấy trong cuốn sách. Cậu vội bừng tỉnh dậy, nhìn xung quanh rồi vội quay lại nhìn cha mình, thấy ông vẫn thản nhiên ngồoi đọc cuốn sách như không có chuyện gì xảy ra. “ Rồi bỗng nhiên Alice thấy một chú thỏ trắng đeo đồng hồ chạy vụt qua..”Trong chốc lát nỗi phiền muộn trong cậu bỗng trôi tuột đi và cậu khẽ mỉm cười vu vơ. Một chú thỏ trắng đeo đồng hồ ư? Thật là buồn cười! Thỏ mà cũng biết xem đồng hồ à? Không thể nào, vì nó chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng huyền ảo, chẳng bao giờ là sự thật…

- Cậu chắc chứ cậu bé…- Lời nói kì lạ ấy bỗng vang vọng lên trong tâm trí cậu. Cậu giật nảy mình, vội nhìn quanh quất xung quanh. Giọng nói kì lạ ấy lại tiếp tục vang lên

- Vào đêm trăng tròn thứ Tư, khi lời Tiên Trí ứng mệnh thành sự thật… Bầu trời sẽ lại nhuốm đỏ màu máu của kẻ vong ân vào chính ngày này 17 năm trước, thì nó sẽ lại đến, lấy đi mạng sống của ngươi, hỡi linh hồn của đứa con trai của kẻ phản bội yếu hèn và đem ngươi về đây, nơi mà ngươi đáng lẽ phải thuộc về và vĩnh viễn trói buộc ngươi ở nơi đây, với tư cách… là kẻ thống trị… tất cả chúng ta…- giọng nói kì bí ấy dần nhỏ dần, nhỏ dần và chìm sâu vào trong dĩ vãng, kéo theo là cái lạnh thấu xương sống lưng, lạnh đến ghê sợ. Cậu khẽ run lẩy bẩy, tim đậo nhộn nhạo trong ngực, tưởng chừng như trái tim cậu đang bị một lưỡi dao vô hình đâm xuyên vậy, mồ hôi lạnh bất chợt túa ra và mặt cậu dường như đã trắng bệch không còn một giọt máu. Cha cậu dường như đã nhận ra sự việc bất thường ấy, ông vội vàng lo âu hỏi

- Con sao thế Ginga? Con có sao không?

- Con… Con không sao…- Cậu cười gượng đáp, tay vẫn nắm chặt lấy lồng ngực, cậu thầm suy nghĩ về giọng nói kì lạ ấy mà không thể hiểu bất cứ điều gì, trừ giọng nói lạnh buốt nhưng rất thân quen. Mình lại nghĩ thái quá rồi. Có thể chỉ là một giấc mơ… Cậu khẽ nhủ thầm và rồi trở lại ngồi cạnh cha mình- người vẫn còn mang trên khuô mặt sự lo lắng tột cùng. Trời đã xế tà, gió xào xạc thổi bỗng dưng mỗi lúc một buốt cóng và vòm trời bắt đầu nhuốm đỏ, một màu đỏ tuyệt đẹp như máu tươi… Cậu không hay biết rằng, những câu nói ấy, nó không đơn thuần chỉ là một giấc mơ, không chỉ đơn thuần là một cơn ác mộng, mà nó còn là một lời tiên tri, lời cảnh báo, cho số phận mà cậu phải chịu sau này…

- Xin hãy cẩn thận, Bệ Hạ của tôi…


Được sửa bởi tiểu thư Kẹo Bông ngày Fri May 25, 2012 9:21 pm; sửa lần 1.

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
@kẹo bông + gom: 2 người rãnh quá ha! Khi khổng khi không tự dưng đi chế ra bé Rinka rồi còn bày đặt làm em gái Ginga nhà mình nữa chớ
@Gom: chị thik anh Hiroto hồi nào sao em hổng biết vậy? ="=
@Kẹo: chỉ mong là anh Kyou-sama có mặt trong mấy chap sau thui... Anh í mà biệt tăm thì mình cũng biệt tăm khỏi cái topic này đấy nhớ :th20: thần tượng của mềnh *mơ*

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Kimi.. cậu tin tớ xử cậu hem? Rinka đc có mặt là vì có chuyện hay ho nên mới ra, vs lại thấy Kakeru 1 mình buồn lém, có bạn gái cho.. vui =))
còn chuyện fic thì đừng lo, anh kyouya nhà ta sẽ sớm ra mặt thui!

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Kakeru-san mà lonely hở?!?!?!?!?!?!?
Nhớ anh Kyo-sama còn có cô em gái tên là... gì ta.... à đúng rồi, Matsuri Tategami đó!!
Vô cái này đi ha :3
http://beybladeseriesfanon.wikia.com/wiki/Matsuri_Tategami
Bé ới kute quá trời lun >w<

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
cute cái chỗ nèo?? ta thấy chẳng có zì cả(ta vốn là đứa vô cảm mừ!) vs lại cái nì là fan chế, tui hem có hứng thú, sory kimi nghen!
p/s: mà cậu là boy hay girl dzậy?

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Hỏi vô zuyên rứa bợn?? Nhìn mà hông bik àk

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
^ Nếu lấy từ tác giả khác thì Kẹo đã đề tên tác gỉả rồi :) Nếu bạn vào đây chỉ để hỏi thế thì pm tin nhắn cho chủ fic, bạn có biết là bạn đang spam không hả? *cười* Đừng post một lúc 2,3 bài và phải comt trên 1 dòng,nhận xét hoặc cảm nghĩ về fic

Tái phạm là mình báo mod đấy.Nhớ nhé~

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
Washi thành thật xin lỗi mọi người vì ngâm cái fic này bấy lâu nay. Mong mọi người tha tội!
Chap 3: Chết
Ginga chệnh chọng ngồi dậy trong nỗi đau nhức tòan thân đang hòanh hành trong cơ thể cậu đến tê dại. Đôi mắt vàng nâu mập mờ trong vô định. Mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo trong mặt cậu như bị một làm sương dày bao phủ. Cậu chẳng biết nữa, những gì đã xảy với cậu. Xoa nắn lại các khớp xương thớ thịt trên người để lấy dần lại cảm giác, cậu khập khiễng đứng dậyvà cố gắng lục lọi trong trí óc mình dù chỉ là một ít, một ít thông tin về những chuyện quái quỉ gì đã xảy ra với cậu, nhưng cậu không thể nhớ ra được. Mọi kí ức của cậu, đang hỗn lọan lên trong tiềm thức của cậu. Chúng cứ những những trang giấy bị đứt lìa, cứ theo cơn gió lốc quay mòng mòng mà cuống cuồn cuộn lên trong trí nhớ cậu, không tài nào cậu có thể nhớ ra được. Lại càng thêm việc tòan thân như rã rời khiến cậu cảm thấy cơn nhức đầu lại trào lên và cậu có cảm giác buồn nôn. Vô thức khịu xuống trong bất lực, cậu ngã sõng sòai trên một nền đất mà cậu tờ mờ đóan được là một nền gạch men. Đôi mắt trĩu nặng, hơi thở ngày một yếu đi và một âm thanh gì đó cứ lùng bùng bên tai chát chúa nhưng dừng như chẳng khiến cậu can tâm. Cậu nằm đấy, dần chìm sâu vào giấc ngủ trong kiệt sức và đau đớn thì….

- Hãy đứng dậy đi chứ! Đồ ngốc! Mới đau có chút xíu mà đã xịu xuống rồi! Cậu có còn là một Blader chân chính nữa không vậy hả? đứng dậy đi chứ!- giọng nói đầy trách mắng của Kyouya bất chợt vang lên đâu đó quanh cậu, chọc thủng màng nhĩ hai tai. Giật mình, cậu vội vùng ngồi phắt dậy trong bàng hòang, quên hết những đau đớn thể xác mà cậu đang phải chịu đựng, quên đi cơn đau đầu lẫn cơn đau nhức tòan thân đang hành hạ cậu. Mở to trừng đôi mắt vàng nâu và vội vàng dáo dác nhìn xung quanh, cậu vui mừng pha lẫn bực mình tìm xem nơi cái giọng oang oang đầy đáng ghét ấy của anh dám gọi cậu là : “đồ ngốc” phát ra. Nhưng chẳng thấy tăm hơi anh đâu. Lúc này cậu mới định thần lại một chút và nhìn kĩ cảnh vật xung quanh. Bất chợt cậu kêu khẽ một tiếng: “a…’ trong sự ngạc nhiên vô cùng. Mọi thứ xung quanh dừơng như khiến cậu ngỡ ngàng. Nơi cậu đang ngồi, theo suy nghĩ của cậu, là một thiên đường màu trắng- một hoa viên một màu duy nhất- màu trắng, phong cách ở nơi đây đẹp như trong những truyện cổ tích. Từ những lát gạch trắng sữa xếp chạy vòng vèo quanh hoa viên, những vọng lầu trảm đá hoa cương trắng bóng được đặt ở mỗi góc khu vườn xinh đẹp được xây dựng đẹp khang trang chẳng khác nào trong những câu chuyện cổ tích thơ mộng, những tượng đá cao to trắng lóa được chạm khắc một cách tinh xảo vô cùng với những tư thế thật oai vệ và đẹp mắt,… và ngay đến cả những cành hoa ly, những bụi hoa hồng gai cũng một màu trắng muốt mềm mại , những bãi cỏ với những lùm cỏ trắng đục, những cây cổ thụ cao to sừng sững trắng ngà với những dây leo mọc dài tong teng dưới từng tán lá trông như chòm râu của những cụ già làng. Tất cả, tất cả trong hoa viên, đều khóac trên mình một trắng tinh tuyền. Ginga bỡ ngỡ nhìn vạn vật xung quanh mình mà mắt không chớp, trong lòng dấy lên nỗi thích thú vô cùng. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một nơi vừa lạ, vừa đẹp đến nhường này. Nhưng rồi bỗng cậu lại tự nhủ thầm:

- chắc chắn là mình đang nằm mơ, chắc là như thế rồi. làm sao trên đời này lại có một nơi trắng đến lóa mắt như thế này chứ.. phải rồi. – bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu và…

- Ối trời ơi… - Ginga lọang chọng ngắc ngứ như tên say rượu, bước chân lọang xạ ngầu trên bãi cỏ. Chẳng qua cậu định kiểm chứng cái giấdc mơ về: “ thiên đường màu trắng” này bằng cách… quay mòng mòng tại chỗ và hậu quả cho cái việc ngớ ngẩn ấy là bây giờ đầu óc cậu quay cuồng lên như chong chóng mà thủ phạm không ai khác ngòai cậu. Định thần lại đầu óc mình một lần nữa, cậu lẩm bẩm một mình:

-Vậy không phải là mơ. Vậy.. là thật ư?- cậu ngồi suy nghĩ hồi lâu nhưng chẳng nghĩ ra được nơi đây là đâu cả. đưa mắt quan sát nơi này một lần nữa, trong đầu dấy lên một ý nghĩ mơ hồ rằng: chẳng lẽ.. mình đã chết rồi ư? Thường thì người chết sẽ lên thiên đàng. Không.. không thể nào…. Làm gì có chuyện ngu ngốc đến như thế chứ…- bất chợt trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh về cái khỏanh khắc ấy, cái khỏanh khắc khi lưỡi kiếm ấy, vàng đến tuyệt đẹp, đâm xuyên thấu thân thể cậu và lấy đi mạng sống của cậu. Cậu thần người ra, im lặng. Đôi mắt vàng nâu nhìn vu vơ vào không gian vô định, đôi môi khẽ mấp máy, lầm bầm:

- Vậy là… mình… mình đã chết rồi ư…?- cậu gầm mặt xuống, nét mặt xanh xao phải biết. Run rẩy đưa hai bàn tay lên gần mặt mình, cậu áp cả hai vào hai bên da mặt và cảm nhận làn da mặt mình - lạnh tóat. Rồi cậu lại đưa ngón tay xuống, thử chạm nhẹ vào một bông hoa cúc dại. Những ngón tay mảnh khảnh của cậu không thể chạm vào nó được mà lại xuyên qua những ngón tay nhẹ hơn cả không khí của cậu. Thân thể cậu bấy giờ lạnh tóat và cậu có thể chạm xuyên mọi thứ- nghĩa là cậu chỉ còn là một linh hồn, một hồn ma. Mọi chuyện dường như đã diễn ra quá nhanh, đến nỗi bây giờ cậu chẳng còn biết tân trí nào để nghĩ về nó vì bây giờ nó đã khíên cậu quá shock, đến nỗi nó cũng đã cướp mất đi luôn cả tuổi trẻ của một linh hồn như cậu. Khuôn mặt lạnh tóat của cậu dần hiện màu trắng xanh, đôi mắt như vô hồn, hơi thở nặng nhọc như xé chẳng còn dưỡng khí trong cơ thể cậu, vì cậu là linh hồn mà, làm gì có cơ thể. Cậu bắt đầu bước đi, thất thểu trên những phiến gạch dẫn sâu vào hoa viên, quờ quọang như một kẻ say rượu. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất- Chết. Cậu đã chết rồi và bây giờ cậu chẳng có lí do gì để phải lo bất cứ chuyện gì trên đời nữa. Beyblade, gia đình, bạn bè,.. tất cả đều cả chấm dứt cả rồi, tan vào tro bụi. Việc làm bây giờ có thể làm cậu thấy hứng thú là đi thăm thú cái hoa viên mà cậu cho là thiên đàng ở đây. Cậu đi mãi, đi một hồi lâu, đôi khi lạo vui thích nhảy bước trên những phiến đá dẫn lòng vòng trong vườn mà chẳng quan tâm điều chi cả. Những bông hoa huệ nở trắng mang một mùi hương ngát hương xoa dịu đi cái nỗi đau xé lòng trong cậu và những chú bướm trắng tinh như khiến cậu quên đi mọi thứ. Lòng thanh thản, cậu cứ tiếp tục đi đi mãi, vừa đi vừa nghêu ngao hát bài: Kokoro no yuki* một cách chậm rãi, vô tư và… điên dại. Như một con ma đã mất đi tất cả tiềm thức, cậu lan man hát, vừa hát vừa vui thích nhảy nhót:

- kokoro no yuki bakuhatsu sasete mawari tusu keruyo metalu fight beyblade nekketsu beybu nutcinuke butsukare showoriwo mesashite tobichiru hibanaga ikiteru akashita… - Bài hát đang đến khúc giữa dở dang thì…

-Này!

- Hả?!- cậu bất thần quay ngược lại theo tiếng gọi từ đằng sau, quên đi cả bài hát đang hát dở dang. Cái giọng nói ấy, giọng nói kì lạ ấy, lại gọi cậu, một lần nữa. Giọng nói ấy lại cất lên, trong giọng nói mang vẻ bực tức vô cùng:

- Nhìn sang bên phải đi!- giọng nói ấy vừa dứt, cậu liền đưa mắt nhìn sang bên phải và một thứ đập vào mắt cậu- một cái giếng. Nó không đơn thuần chỉ là một cái giếng bình thường, mà là một cái giếng có màu. Cả khu hoa viên rộng lớn như thế này, chỉ có mỗi riêng cái giếng là có một màu của lọai gạch đất nung đỏ đã cũ mòn. Xung quanh giếng mọc phủ lên một lớp rêu màu trắng đục như lớp bụi bám vào. Một vài nơi thành giếng đã bị sứt mẻ nhiểu, cứ như là có một cây búa hay cái gì đó đập bể nát vậy. Xung quanh cái giếng là một hàng rào cao được làm bằng một lọai đá gì đó trông giống như kim cương nhưng có điều không lấp lánh bằng. Nỗi tò mò lại trào lên trong lòng cậu, xúi giục cậu bước đến gần nơi cái giếng hơn. Chậm rãi, cậu bước đến lại gần nơi cái giếng. Khi đến gần hàng rào, bỗng dưới chân cậu vang lên tiếng cộp như đạp phải thứ gì đó. Cậu giật mình, định thần cúi xuống nhìn xem thứ mình mới đạp phải- là một cái bảng khắc chữ bằng bạc. mỏng dánh. Bên cạnh nó là một ổ khóa cũng bằng bạc nhưng dày cui và to cộ đã bị chém đứt làm đôi, nhát chém ngọt như cắt bánh vậy. Cậu tò mò, tự hỏi trong lòng: “Ai mà siêu thế nhỉ, chém đứt đôi cái ổ khóa hay thật…”- rồi cậu lại đưa mắt nhìn sang cái bảng bằng bạc. Trên bảng đó có khắc dòng chứ như sau:

-Cấm vào nơi đây.
Đây là nơi mà như lời tiên tri mà vị cứu tinh của vương quốc Trắng sẽ tới, ban hình phạt thích đáng cho con thú cưng của Hòang Hậu Đỏ và bà ta, cứu rỗi chúng ta thóat khỏi cảnh chiến tranh khốc liệt, trả lại tự do cho các anh em của chúng ta và nền hòa bình của các vương quốc.
Nhà tiên tri XVII
Ginga đọc say sưa những dòng chữ kì lạ ấy mà nỗi khó hiểu trong lòng lại một dâng cao. “Vị cứu tinh ư? Có vị cứu tinh nào từ trong giếng chui ra không nhỉ? Mà sao tên Nữ Hòang Đỏ nghe quen quá nhỉ, mình đã nghe ở đâu đó rồi thì phải… thôi bỏ đi…” - Gạt bỏ những tò mò về những dòng chữ trên chếc bảng, cậu ngẩng đầu lên, lại tiến lại gần cái giếng. Cánh cửa của hàng rào quanh giếng mở toang hóac, mở ra kéo vào tạo thành những tiếng cọt cẹt như của kim lọai đã han gỉ . Vương vãi bên cạnh giếng là những song sắt(cũng có màu trắng) bị cắt thành những mảnh vụn rơi dài trên thảm cỏ trắng. Nhìn đám song sắt ấy, trong đầu Ginga liền liên tưởng đến cảnh một vị cứu tinh nào đó trèo từ dưới lên và chẳng may đụng đầu trúng cái song sắt và rơi tõm xuống giếng hay phải đứng đó lay cái song sắt hệt như con khỉ trong chuồng khiến cậu tức cười vô cùng. Ngẩng đầu lên và tiến lại gần cái giếng, cậu trong lòng chẳng mảy may tò mò muốn biết trong đó có gì, chỉ là do cậu muốn nhìn thấy nó như thế nào thôi. Chợt một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cậu, quen thuộc đến ghê rợn- mùi máu. Mùi máu bốc lên nồng nặc từ dưới đáy giếng khô cằn chẳng thấy đáy, sâu hoắm. Bất chợt tim cậu đập mạnh, cảm giác một cái gì đó đè nặng lên trái tim mình- là sự sợ hãi. Cảm giác lúc đó, cái mùi lúc đó… chẳng lẽ.. cậu đã bị đưa từ dưới nơi đó lên sao?! Bần thần, cậu đưa tay lên nhìn, bàn tay cậu có màu nhưng trong suốt như kính. Bỗng chợt một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu: Chờ đã, cái kẻ đã giết mình… có đôi tai thỏ trắng,, và chiếc đồng hồ vàng… Nữ Hòang Đỏ…. Chẳng lẽ nơi này là…

- AAAAAAA!!!! -một tiếng rú bỗng vụt lên kinh hãi vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh và vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Ginga vội quay người lại theo tiếng gào thảm thiết ấy, trong lòng nơm nớm lo cho kẻ xấu số ấy. Rồi bỗng cậu bất thần đứng chôn chân tại chỗ, im lặng. Khuôn mắt cậu dần trắng xanh lên và đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy một điều gì đó trong sợ hãi. Đâu đó cách không xa tầm nhìn của cậu, có một bụi hồng, với những đóa hồng đỏ tuyệt đẹp- màu đỏ của máu. Bụi hoa hồng trông như một bức tranh sống động với những vết loang lổ của màu máu đỏ tươi, thấm đẫm trên những cành hoa lá nụ trắng tinh một cách thật tự nhiên, hòa quyện vào với nhau. Và lẫn trong bức tranh tuyệt mĩ ấy, một chiếc đầu người trắng bệch đã bị chém đứt lộ ra, giữa đám nụ hồng đẫm máu chớm nở. Trên khuôn mặt trắng tóat hốc hác của y, với đôi mắt vô hồn đã trợn tròng trắng và khuôn mặt nhăn nhúm trong sợ hãi, vẫn còn giữ lại một nỗi hãi hùng đến ghê rợn mà khiến cậu chẳng bao giờ quên được…
P/s: fic này Ginga sẽ ko chết đâu nên mọi người đừng lo nha.


Được sửa bởi tiểu thư Kẹo Bông ngày Sat May 12, 2012 2:09 pm; sửa lần 3.

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
trời ơi sao vắng tanh như chùa bà đanh thế này... :tuki:

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
:-| Dám dụ dỗ ta đọc mấy cái ghê rợn như này

Kinh dị, nhưng vẫn đọc tới đoạn đứt đầu

Mà đứt đầu sao sống đk?

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
ơ kìa, ta nói nhân vật chính là Ginga*chỉ chỉ* là cái cậu ngất xỉu ấy, chứ ta có nói tới cái tên bị đứt đầu đâu. vs lại mi đọc từ chap 1 chưa?
trời ơi sao chỉ có mình Fuka thế này...

description[Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim - Page 4 EmptyRe: [Mental Fight Beyblade Fiction] Alice lạc vào xứ sở trái tim

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply