Cám ơn mọi người đã nhận xét
Sau đây là một chap nho nhỏ cho Mas và Mizuo đây :
Chap 13 :
Chap 13
(chap này có 1 việc rất hợp với số 13 luôn)
Mấy hôm nay Mas vẫn cú vì không thể thắng nổi Mizuo, đêm nào cũng bắn nhau với cô nàng tới tận khuya. Gớm, con gái gì mà chơi game ác liệt.
Rồi, cho tới 1 hôm, sau liền tù tì 5 tiếng đồng hồ đấm đá không hiệu quả, cuối cùng Mas cũng có 1 ván thắng. Anh chàng sung sướng nhảy nhót la hét khắp phòng, đến nỗi Alice phải chạy sang hỏi “Anh gặp ác mộng à” (vâng, lúc đó là 4 giờ sáng). Mas nhà ta vui vẻ nói không rồi tắt máy đi ngủ mà không biết ai đó vì buồn ngủ quá nên cố ...thua để được lên giường (bình thường Mizuo 9 giờ tối đã không biết trời đất gì, thế mà hôm nay 4 giờ sáng vẫn chưa được ngủ = > quá sức)
Ngày hôm sau là chủ nhật, với lại cũng sắp hết năm học nên bọn nó được nghỉ nhiều hơn, cho nên brawler quyết định tới nhà Runo làm 1 bữa ra trò. Đương nhiên đích thân các cô nàng sẽ vào bếp. Trong khi các cô nàng tất nấu nướng bếp thì các cậu con trai lon ton làm phụ bếp. Duy chỉ có Fabia và Mizuo chẳng mó tay vào làm gì. Không phải mấy cô nàng này lười, mà thậm chí mỗi lần 2 nàng này muốn động chạm gì vào bếp núc là cả lũ lại đuổi lên nhà trên. Alice thắc mắc:
-Tại sao lại không để họ làm cùng bọn mình?
Shun lắc đầu ngán ngẩm:
-Hai đứa nó mà kết hợp làm bếp thì chuyên gia thuốc nổ như mình cũng phải chịu thua. Có khi không chỉ nhà bếp của Runo mà cả khu phố này tan tành ấy chứ.
Alice toát mồ hôi hột. Nấu dở đã đành, đằng này lại còn... Thôi thì tốt nhất họ ở trên kia cũng được.
Trên nhà trên, Mizuo và Fabia không ngừng than thở vì mình bị mọi người coi thường:
-Sư cô đi còn đỡ, con ở nhà suốt ngày bị mọi người chê về khoản nấu nướng
-Chả sướng gì đâu, hồi ta đi, mọi người còn gửi mail hỏi trình nấu ăn lên chưa, suốt ngày có phải ra quán không? Tức chết đi được
-abcxyz...........
Mấy cô nàng bắt đầu lại chuyển sang chủ đề khác:
-Sáng nay lên zing me xem tử vi, họ nói hôm nay là ngày đen đủi của ta. Chả biết đúng hay sai, lo quá
-Ôi, sư cô mê tín từ bao giờ thế, yên tâm không có gì đâu_Fabia an ủi
Vừa dứt lời thì Alice chạy lên gọi:
-Mizuo, hết mấy thứ rồi, bạn đi mua cho mình nhé!
-Ừ_Mizuo vui vẻ_mua bao nhiêu
Alice đưa cho Mizuo tờ giấy:
-Có gì mình ghi hết vào đó rồi. Siêu thị cũng hơi xa đây, bạn đi sớm về sớm nhé
Mizuo định đi thì Alice đã gọi Mas váng nhà. Mas lật đật chạy lên, tay vẫn còn đang cầm củ hành bóc dở, nước mắt ứa ra không ngừng. Cậu chàng vừa lấy tay quệt mắt vừa hỏi:
-Gì thế, tính cho anh nghỉ hả? Tốt quá! Bóc củ hành chết tiệt này cay hết cả mắt!
-Thôi được rồi, cứ để hành đấy em nhờ Shun làm cho, anh đúng là chẳng được tích sự gì (Mas bắt đầu cáu). Anh đi cùng Mizuo tới siêu thị mua cho em ít đồ nhé
-CÁI GÌ! KHÔNG ĐỜI NÀO!_Cả 2 người kia đồng thanh tạo 1 sóng âm với biên độ 200 đề xi ben làm rung rinh cả căn nhà
-Thôi nào, đồ em cần nhiều lắm, cả 2 người mới mang về hết được_Alice năn nỉ
-Đúng đấy Mas, con trai gì mà trốn tránh trách nhiệm thế hả?_Fabia thêm vào
Cả Mas và Mizuo quay sang lườm Fabia:
-Vậy thì Fabia đi đi
Fabia quay đi giả nai:
-Không được, mình còn phải xuống bếp phụ mọi người
Nói rồi cô nàng chạy tót xuống bếp. Có cá cả con xe Ness Victory yêu quý của mình thì Mizuo đảm bảo chưa đầy 30 giây sau, Fabia sẽ bị mọi người tống khứ lên trên này. Nhưng mà cũng chưa đầy 30 giây, Alice đã dùng mọi cách để tống khứ Mizuo và Mas ra siêu thị mua đồ. Mas thì nể em gái, Mizuo thì nể “chị dâu” nên 2 người này bất đắc dĩ phải ra ngoài làm nhiệm vụ.
-Phiền chết mất, tại sao mình phải đi chung với con nhỏ tóc xanh lét này chứ_Mas lầm bầm
-Tôi mới số khổ phải đi chung với tên khùng này_Mizuo gầm gừ
Cứ thế 2 người móc mỉa xỉa xói nhau đến cả chục phút, đi quá bên xe buýt cả đoạn dài mà không hay. Tại vì siêu thị xa nên họ phải đi xe buýt mới kịp. Đến khi nhận ra, 2 người tá hỏa chạy về bến thì xe bắt đầu lăn bánh. Hai người lại vội vã đuổi theo đuôi xe buýt, vừa đuổi vừa gọi í ới. Chiếc xe bất đắc dic dừng lại, đến khi bọn nó lên xe thì hết hành khách đến tài xế đều mắng tại sao lại lề mề thế. Khổ quá thể. Mizuo và Mas không ngừng cãi nhau là lỗi tại ai, cuối cùng mấy bà ngồi ghế trên phải quay lại nhắc trật tự thì bọn nó mới im re. Tuy vậy vẫn không ngừng nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Hiện giờ bọn nó đang ngồi ở băng ghế cuối cùng. Mizuo ngồi ngoài cùng gần cửa sổ. Xe đông khiếp, 2 đứa ngồi sát sàn sạt nhau. Với khoảng cách này đương nhiên là rất khó chịu, có lúc xe gặp ổ gà (ở Tokyo có ổ gà á???), xe nẩy lên là y như rằng đầu bọn nó lại cộp vào nhau. Mizuo chỉ còn biết nhắm mắt chịu trận bởi lẽ tử vi nói quá đúng. Chỉ nội việc đi mua sắm chung với Mas là đã quá đen đủi rồi.
Do hôm qua ngủ muộn quá, chính xác là chợp mắt được 2 tiếng đồng hồ từ 4 giờ tới 6 giờ sáng nên bây giờ mắt Mizuo cứ díu lại. Chẳng mấy chốc cô nàng đã ngủ thiếp đi, đầu tựa vào cửa kính. Chàng Mas cũng trong tình cảnh tương tự, và khi ngủ thì đầu Mas tựa vào...vai Mizuo.
-Này, 2 đứa, bến cuối rồi, có xuống xe không thì bảo!_Ông phụ xe xuống nhắc bọn nó
Hai đửa mở choàng mắt dậy, tá hỏa:
-Chết rồi, chỗ này là chỗ nào!
-Trời ơi, sao mình lại ngủ quên, siêu thị đâu rồi
Đương nhiên gã phụ xe chả ngồi yên đấy mà để cho 2 đứa thích luyên thuyên thế nào thì luyên thuyên. Rất nhanh chóng 2 đứa bị tống xuống xe như 2 con cún. Chiếc xe nổ máy rồi đi khuất tầm mắt của bọn nó.
Hai đứa liên tục đổ lỗi cho nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Nhưng rốt cuộc bọn nó cũng phải tìm ra xem mình ở đâu để còn biết đường về. Hôm nọ 2 đứa không tham gia đấu trí với bọn Conan, nhưng nếu nhìn vào bọn nó hôm nay thì mới biết 2 cái đầu đó khủng thế nào
-Chúng ta đi xe được 2 tiếng rồi _Mizuo nhìn đồng hồ_Xe buýt có vận tốc 80 km/h, vậy quãng đường mà chúng ta đã đi là 160 km. Cách Tokyo khá xa đấy.
Mas chỉ vào tấm lộ trình trên cái biển ở trạm chờ xe buýt:
-Nếu cái này đúng tỉ lệ xích thì chúng ta ở đây_Mas gõ gõ vào 1 điểm
-Nếu đó taxi thì cũng mất ít nhất 1 tiếng rưỡi để về nhà, nhưng thà thế còn hơn cứ đứng ở đây
-Nhưng taxi ở đâu?
2 đứa nhìn quanh. Trạm xe buýt gì mà ở giữa nơi đồng không mông quạnh, không 1 nhà dân, xe cộ, chỉ có mấy vũng nước đọng có vịt bơi đang kêu cạp cạp như trêu ngươi bọn nó.
-Mas, mi có điện thoại không? Đành gọi mọi người đến đón vậy
Mas giãu nảy:
-Ta làm gì có tiền mua thứ đó chứ! Điện thoại của mi đâu
-Quên ở nhà Runo rồi
2 đứa bọn nó đứng nghệt ra nhìn nhau bất lực rồi đi đến 1 quyết định trong vô vọng: đi bộ về nhà. Nói là đi bộ về nhà nhưng thực chất chỉ là đi bộ ra đường lớn để có thể đón xe thôi. Nhưng đâu mới là đường ra đường lớn. Mizuo bảo đi lên trên. Mas nói đi ngược xuống dưới. Thế là 2 đứa lại tốn 1 đống calo để cãi nhau. Cuối cùng thì mỗi đứa đi 1 hướng, nhưng rồi đi được 1 đoạn, Mas thấy...ghê ghê nên quay lại đi chung với Mizuo
(Mizuo:con trai gì mà nhát cáy
Dương: chắc gì, biết đâu anh Mas quay lại vì có ý đồ khác thì sao?
Mas:đập chết cả 2 người bây giờ)
2 người đi, đi mãi mà thấy trước mặt mình chỉ là cánh đồng vắng vẻ hoang vu.
-Biết ngay không phải đường này mà_Mas càu nhàu
-Chắc gì đường kia đã khá hơn_Mizuo cãi
hai người lại mấy thêm cả tiếng đồng hồ để ...đứng lại cãi nhau. Giờ đã trưa, nắng lên đỉnh đầu, thế mà hai người này còn nhiều năng lượng gớm. Trong lúc đang cãi nhau đến cao trào thì
Hụt
-AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chẳng hiểu ở đâu xuất hiện cái vực, Mas ngã luôn xuống đó, đương nhiên kéo luôn cả Mizuo theo
A lê té
Chàng Mas ngã sóng xoài dưới đất, người ê ẩm vì đau. Còn Mizuo thì đáp xuống an toàn...trên lưng của Mas. Hai người không đứng ngay dậy mà còn nhìn nhau trân trân 1 hồi làm gì không biết. Nhìn họ chẳng khác gì tượng đài “Chiến thắng sông Lô”
(Mas: thế hóa ra ta là giặc Pháp còn Mizuo là dân Phú Thọ à!
Dương: tự hiểu
Mas: Grừuuuuuuuuuuuu)
Cuối cùng, vì Mizuo nặng quá, Mas không chịu nổi, liền vùng dậy khiến cho cô nàng mất thăng bằng suýt ngã
-Đã đè lên người ta thì cũng phải tự biết đường mà đi xuống chứ lị!_Mas gắt
-Nếu không phải vì mi thì ta cũng không ngã xuống dưới này!
Thôi rồi, anh ả lại tiếp tục đấu khẩu, người đâu mà dai thế không biết
Rốt cuộc khi nắng to lắm rồi, hai người tướt mượt mồ hôi, họ mới nghỉ không dùng võ mồm nữa. Hai người ngước mắt lên trên, xem ra cái vực này cũng sâu lắm đấy. Mizuo đi lại gần vách đá, ở đó có nhiều mấu đá lồi ra và cả cành cây nữa. Cô nàng đặt chân lên 1 hòn đá rồi bật lên
A lê hấp
Chỉ trong vài giây Mizuo đã trèo lên đến đỉnh, sung sướng nhìn xuống thấy Mas chỉ nhỏ bằng con khỉ (Mas: từ dưới nhìn lên cô ta chỉ bằng con vịt)
-Ê! Mas! Trèo lên nhanh đi chứ, mi định ở dưới đó luôn hả!_Mizuo gọi vọng xuống
Mas bấy giờ cũng bám vào 1 hốc đá và bắt đầu trèo, ngửa cổ nói vọng lên:
-Mi làm như ta cũng là ninja ấy! Đồ quá đáng!
Nói xong anh chàng lại hì hục trèo
(Mas: tác giả! Thẻ bài dịch chuyển của ta đâu?! Sao không lôi ra dùng!
Dương: fic này có liên quan gì tới Bakugan mà có cái đó chứ
Mas: vậy bao giờ liên quan hả!
Dương: ai mà biết, đến tận fic sau cũng chỉ liên quan tới yêu quái thôi
Mas:tác giả chết tiệt!)
Đến 10 phút sau, Mas vẫn đang ở giữa chừng vách đá. Mizuo ở trên ngồi khoanh chân tòa sen nhìn xuống:
-Mi nhanh hơn được không, nóng chết rồi đây này.
Mas hậm hực:
-Mi làm như dễ lắm, một mình mi nóng thôi chắc
Bỗng...
Khực
Cái cây mà Mas bám vào bị gãy, và anh chàng rơi rơi...
-Áaaaaaaaaaa...................
Phịch
Lần này Mas không đau như lần trước nữa. Anh chàng ngã mãi quen rồi chăng? Mas mở mắt ra, hóa ra anh chàng đang...ngồi trên người Mizuo. Vị trí của hai người lúc này ngược lại hoàn toàn so với lúc nãy
Mas bật dậy:
-Sao mi lại ở đây!
Mizuo lồm cồm bò dậy, phủi quần áo:
-Không nhảy xuống theo mi để mi tan xác à. Tử vi nói đúng, hôm nay là ngày đen đủi của ta mà.
Mas lầm bầm:
-Vừa nãy mi còn đè lên ta, ta còn chưa tan xác nữa là
Sau đó Mas nói to:
-Thế đấy, giờ 2 đứa lại tiếp tục ở dưới này, mi tính lại leo lên tiếp rồi ngó xuống giục ta hả?
-Tất nhiên là không
-Vậy mi tính sao
Mizuo ngắm nghía văchs đá thêm 1 hồi nữa rồi quay sang nhìn Mas. Tự nhiên Mas thấy rơn xương sống
-Ta chưa thử bao giờ. Mi bao nhiêu cân hả Mas?
-này, mi lại nghĩ ra trò gì quái đản đấy?_Mas nuốt nước bọt
-Chẳng trò gì cả_nói xong, Mizuo túm lấy cổ Mas mà trèo lên
Lên tới nơi, Mizuo thở phì phò vì mệt. Lần này mang theo cả Mas nên mất sức hơn. Còn Mas cũng thở phì phò do lúc con nhỏ tóc xanh đó kéo cậu chàng lên, cổ áo thít vào cổ chẳng thở được.
Khi đã định thần, Mizuo giơ đồng hồ lên xem:
-12 h kém 15 rồi, mọi người chắc đang lo lắng lắm, có lẽ đồ ăn cũng không kịp nữa.
Mas đã lấy lại được nhịp thở, tay vẫn xoa quanh cổ vì vết thắt còn đau. Rơi vào tình thế bí tắc, cậu chàng tức quá, cúi xuống nhặt lấy 1 hòn đá ném mạnh về phía bãi cỏ đằng xa.
Bỗng bụi cỏ phía đó lay động mạnh
-Quác quác............
1...đàn ngỗng từ phía bụi cỏ chạy ra, con nào con nấy vươn cái cổ dài và cái mỏ sắc nhọn về phía trước như đang tìm kẻ phá rối bọn nó để trả thù
-Tên khùng kia, mi vừa ném đó vào đàn ngống đó à!_Mizuo hét lên
-Ta có biết ở đó có mấy con vật xấu xí đó đâu_Mas cũng thất thanh
Đàn ngỗng chạy nhanh ghê gớm, vừa thấy chúng ở đằng xa mà giờ đã lù lù trước mặt. Đương nhiên cái mỏ sắc nhọn của chúng mà mổ vào thì chẳng dễ chịu chút nào.
Mas và Mizuo vắt chân lên cổ mà chạy. Đàn ngỗng kiên trì đuổi theo đằng sau. Cảnh tượng...ôi, thiên tai. Rất nhanh 2 người này chân không ngắn nên sau 10 phút cũng làm đàn ngỗng đó mất dấu.
Hai người chông tay vào gối, thở cả bằng tai:
-Mas chết tiệt, từ sau mi chừa ngay cái tật ném đá lung tung đi
-Biết rồi
Bỗng Mizuo cảm nhận được có thứ đang chuyển động. Một bàn tay chạm vào lưng cô nàng. Theo phản xạ, Mizuo tung chân đá ra sau.
Phịch
Hự
Mizuo và Mas quay lại. Một ông già râu tóc bạc phơ, người nhỏ tí đã bị bắn ra mấy chục mét,ngã còng queo dưới đất. Hai đứa hoảng hốt chạy lại gần. Mắt ông già đó hoa hết 1 lượt. Mizuo sợ chết khiếp, liền nắm lấy vai ông lão, kéo ông ngồi dậy, lắc còn mạnh hơn lúc xóc cốc tail:
-Ông ơi, ông tỉnh lại đi! Ông mà chết cháu không kham nổi 18 năm tù đâu!
Ông lão cầm 2 tay cô nàng, thều thào:
-Nếu cháu... còn ...lắc nữa thì ta... chết ...thật đấy
Cô nàng liền vội vàng buông ra. Ông lão rơi phịch xuống đất. Chấn thương tập 2.
Mas quay sang lườm cô nàng:
-Mizuo chết tiệt, từ sau mi chừa ngay cái tật đấm đá lung tung đi!
Mizuo tức anh ách, câu mà Mas vừa nói khác câu cô nhắc hắn mấy từ cơ chứ!
-Nhưng sao lại có cụ già ở nơi vắng vẻ thế này_cô nàng hỏi
-Á! Không lẽ đây là...Bụt sao_mắt Mas sáng long lanh
-Bụt ơi, chúng con muốn về nhà_2 đứa cứ túm lấy ông lão mà lắc
mắt ông ta đã hoa nay càng quay mòng mòng tơn
-ta..không phải...bụt. Help me, buông ra
Bọn nó mất hết cả hứng (???), và có lẽ thất vọng đôi chút, tha cho ông cụ.
Hai đứa sau khi biết ông cụ không sao, định phủi tay cáo biệt thì ông già đã túm lấy 2 đứa (ông này chỉ đứng đến vai bọn nó mà khỏe gớm, bọn nó dứt ra mãi không được):
-Này, 2 đứa đã tấn công làm ta bị tổn thương...tinh thần. Định chuồn sớm thế?
Mas lườm Mizuo
-Đã thế lại còn ném ngỗng của nhà ta. Có biết cả nhà cả cửa ta có mỗi đàn ngỗng, nhỡ chết con nào thì sao!
Mizuo lườm Mas
-Dạ, thế ông muốn gì_2 đứa nó nhún nhường
-Đưa cho ta 1000 yên đây
-WHAT!!!!!!!!!_2 đứa nó hét lên
-1000 yên, ông nhầm không, ông vẫn còn nguyên vẹn đấy, cháu đã đánh ông chết đau mà ông đòi lắm thế_Mizuo kêu toáng
(Dương:Chết chết, phủi phui cái mồm, đi trù ẻo người ta chết thế)
-Với lại cháu đâu có biết nó là ngỗng của nhà ông. Ngỗng nhà ông không cắn cháu bị thương thì thôi, có con nào bị làm sao đâu_Mas bất bình
Mặc cho 2 đứa nó thanh minh thanh nga, ông già vẫn túm cổ bọn nó không buông.
-Còn kêu nữa ta đem chũng bây đi kiện giờ (nói tới đây bọn này im ra).Nếu không có tiền thì về nhà ta, làm...ô sin cho ta trưa nay thì ta xóa nợ cho (ôi, thế mà có lúc bọn nó tưởng đây là Bụt)
-KHÔNG ĐỜI NÀO!_2 đứa đồng thanh
Mizuo thở dài đáp:
-Được rồi, có gì cứ từ từ, ông buông tay ra để cháu đền tiền cho ông.
Ông già buông tay ra, Mizuo lục ví, vừa lục vừa hỏi:
-Mas, mi có tiền lẻ không?
-Không 1 xu dính túi
-Ông, ông có máy quẹt thẻ không?
-Nó là cái gì_ông già ngẩn tò te
Mizuo lôi ra 1 mớ thẻ kim loại ra khỏi ví rồi nói với Mas:
-Ta chỉ có thẻ thôi, không có tiền mặt, làm sao giờ...
Mặt Mas ngẩn tò te. Bỗng có tiếng rao từ đâu vọng lại:
-Tóc dài tóc rối bán đê!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-Cái gì thế?
Mizuo lườm Mas khó chịu, hóa ra phần đuôi tóc suôn dài của cô nàng đã bị Mas túm khư khư trong tay. Cậu chàng nhìn Mizuo...thẽ thọt:
-Bán đi...
-KHÔNG BAO GIỜ!
Mizuo đạp cho Mas 1 phát không thương tiếc
-Mi có biết ta mất bao lâu mới nuôi được chừng này tóc không hả!_khói bốc đỉnh đầu cô nàng
Mas lồm cồm bò dậy:
-Vậy mi tính sao?
-Về làm ô sin cho ta nào. Trưa nay thôi_ông già đó đáp cùng 1 nụ cười sung sướng.
Hai đứa nó nhìn nhau bất lực rồi đi theo ông cụ đó.
Nhà của ông cụ khá rộng, nhiều gian nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nhà tranh vách nứa. Xung quanh vườn tược rộng rãi, lợn gà chạy khắp sân.
Vừa tới nơi, ông cụ đã chỉ Mizuo xuống bếp nấu cơm, liệu mà nấu cho cả 3 người vì theo ông đoán thì bọn nó chưa ăn gì. Đối với Mas, ông lão bảo cậu...bắt gà nhốt vào chuồng ở cạnh bếp rồi cho chúng ăn.
Ông già? Ổng vào trong nhà bật quạt, xem ti vi. Đúng là...
Trong khi Mizuo ở trong bếp lạch cạch với cái bếp bên cạnh và Mas chạy nhong nhong dưới trời nắng thì ông cụ chỉ có ngồi trong nhà hưởng gió. Bọn nó nhìn theo mà tức anh ách.
Mấy con gà cứ nhảy lung tung làm Mas đuổi theo bở cả hơi tai
(Mas:thế mà ông già đó nói cả nhà cả cửa có mỗi bầy ngỗng)
Sau cùng anh chàng cũng túm cổ được hết, nhốt tất vào gian cạnh bếp, mấy cọng lông gà vẫn còn dính trên đầu. Mizuo nhìn thấy thì cười như nắc nẻ. Mas lườm cô nàng xém con ngươi:
-Mi cứ thử là ta đi sẽ biết
Nhưng anh chàng chỉ lầm bầm được có thế. Ông già đã “điều động” Mas đi...sửa mãi nhà phòng khách. Giữa trưa nóng, anh chàng đang hì hục lớp lại (thực ra cũng chỉ là mái lá thôi, không qúa vất vả) thì nghe 1 tiếng “ Bùm”. Thì ra Mizuo đã làm đi tong mái nhà bếp. Chả biết cô nàng nấu nướng gì mà gây ra cơ sự ấy, chỉ biết là khi vừa có tiếng nổ, cô nàng đã vội lao ra giếng để rửa khuôn mặt dính đầy khói của mình
Mas nhớ tới lần đầu tiên gặp Mizuo, cô ta lừa Mas bị khói ám khắp mặt, giờ được nhìn cảnh ngược lại, Mas sướng quá... cười lăn xuống mái nhà (a men)
Bị đau như thế chưa đủ, ông già còn chạy ra kêu Mas chốc nữa sửa luôn cả mái nhà bếp. Cái mái Mas đang sửa hỏng có vài chỗ, còn mái nhà bếp thì đi tong hết 1 lượt. Cậu chàng nhìn thấy mà nản hết chỗ nói, chỉ còn biết rủa thầm trong miệng : “Con nhỏ tóc xanh lè chết tiệt”
Cuối cùng thì mái cũng lợp xong, cơm canh cũng hoàn tất. Ông già đó mời 2 đứa ngồi ăn chung với mình luôn. Giờ cũng quá trưa, lại phải làm việc nhiều, Mas và Mizuo vội vàng ăn lấy ăn để. Mizuo thì không sao, nhưng Mas nhăn hết mặt mũi, vội vàng chạy ra ngoài...ói. Cậu chàng bước vào, mặt mũi ong ong, tay chân lảo đảo:
-Mi nấu cái gì vậy Mizuo, khó ăn thế này ai mà nuốt được
Đúng là không thể tả được món cô nàng nấu, khủng khiếp! Đến giờ Mas mới ngộ ra gọi là “ẩm thực” nhưng giữa “ăn” và “uống” là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Không phải cứ làm đồ uống tốt là nấu ăn cũng tốt. Mizuo chính là ví dụ điển hình.
Trong khi Mas nằm bẹp dưới sàn, tác dụng phụ của việc...ngộ độc thực phẩm thì ông già đó vẫn gắp đồ ăn ngon lành:
-Đâu có, ta thấy được lắm chứ, nhất là món mì đen, ngon lắm.
Trước điệu bộ tấm tắc của ông lão, mặt Mizuo nghệt ra. Mas lồm cồm bò dậy ghé tai cô nàng:
-Có vấn đề gì à?
-cái đó không phải mì đen mà là...mướp xào
Mas xỉu tại chỗ. Đến khi tỉnh lại cậu chàng đưa ra kết luận cái ông già đó mắt kém, vị giác và khướu giác đã hỏng từ lâu, có lẽ cơ uan tiêu hóa đã hỏng nốt nên mới bình an vô sự trước những món của Mizuo.
Cuối cùng bọn nó cũng được “phóng sinh”. Giờ đã là 2 giờ chiều. Ông già đó chỉ đường cho bọn nó ra đường lớn, có thể bắt được xe. Tuy nguyên mấy tiếng đồng hồ bị “hành hạ” nhưng bọn nó vẫn cảm ơn ông rối rít rồi lên đường. Mas do không ăn được gì từ sáng tới giờ nên bụng kêu ọt ọt suốt.
Ra tới đường lớn rồi, bọn nó vẫy xe nào xe nấy cũng vụt qua. Hai đưa bắt đầu sôi máu, đến khi có 1 chiếc xe buýt đi qua, bọn nó nhất quyết chặn xe bằng được. Đến khi lên xe bọn nó mới nhận ra...chiếc xe đang bị cướp. Mấy tên cướp bịt mặt to hộ pháp kề dao vào cổ hai đứa:
-Có tiền không, đưa đây!
Đúng là không còn gì đen hơn trong ngày hôm nay. Mizuo đáp trả ngao ngán:
-Không có tiền mặt, chỉ có vài chục triệu yên trong thẻ thôi.
Bọn cướp nghe xong mắt sáng long lanh:
-Đưa đây
-Không đưa
-Á á, mày...
Chúng toan lấy dao giết hai đứa để cướp của, nhưng Mizuo và Mas đã nhìn nhau hiểu ý thật nhanh.
Binh
Bộp
Huỵch
Á
Hự
Ặc
5 phút sau, chiếc xe lanh tanh bành, nhiều cái ghế không còn nguyên vẹn. Lũ cướp nằm chỏng queo dưới sàn, ngất xỉu hết 1 lượt. Hai đứa phủi tay:
-Ngày hôm nay đúng là chết mệt
Lúc ấy cả xe nhìn bọn nó như cứu tinh, ông tài xế và phụ xe cứ bu lấy bọn nó mà cảm ơn, rồi thì không biết lấy gì hậu ta.
Bọn nó đáp chỉ cần cho bọn nó đi nhờ tới Tokyo là được thì cả xe thộn mặt ra. Hóa ra xe này đi ngược xuống Yokohama. Bọn nó đang tiu nghỉu định đi xuống thì mọi người trên xe_sau khi đã bắt trói lũ cướp_đx một mực nói với ông tài xế, để cảm ơn 2 vị ân nhân nhỏ tuổi (là bọn nó) thì bỏ ra chút thời gian đi lên Tokyo cũng được. Đương nhiên 2 ông kia làm theo luôn.
Vậy là ít ra bọn nó cũng gặp may trong ngày hôm nay, nhưng cũng không may hẳn, cái xe này xóc kinh hồn, lại còn chậm nữa. Bọn nó trên đường đi cứ liên tục va vào nhau. 3 tiếng đồng hồ sau bón nó cũng tới trạm xe buýt số 7 ở Tokyo, lúc này mông cả 2 đã ê ẩm tới nỗi xuống xe cũng là 1 điều khó khăn. Khi trả tiền, ông phụ xe và mọi người cứ khăng khăng không cần. Nói đoạn chiếc xe đi thẳng luôn.
Mùa hè nên 5 rưỡi chiều trời vẫn còn sáng. Mas nhìn sang Miuo 1 vẻ “hào hiệp”:
-Cứ nghỉ ở đây đi, chỗ này cũng gần siêu thị, đưa ta mảnh giấy ta mua nốt đồ cho.
Mizuo ngạc nhiên nhìn Mas, đưa cả mảnh giấy lẫn 1 cái thẻ:
-Cầm lấy nó mà mua đồ. Chắc mấy thứ này mọi người cũng không cần nữa đâu, nhưng dù sao cũng có mà mua đủ nhé.
Mas gật đầu rồi chạy biến, không hay biết đằng sau có 1 ánh mắt đượm buồn cứ nhìn mình riết
Và đúng là Mas đã mua đủ thật. Cậu chàng bới tung cả siêu thị lên mới xong việc. Thanh toán xong Mas phải dùng miệng ngậm thẻ vì tay đã ôm đầy hàng hóa. Xong xuôi, cậu chàng gọi taxi về. Về tới nơi thì chỉ có Alice ở đó, ùa ra đón, nghe đâu mấy người kia đã tán loạn đi tìm 2 người từ sáng sớm, Marucho còn định điều động toàn bộ vệ sĩ của nhà Marukura để tìm. Mas “bồi hồi” kể lại “cuộc phiêu lưu” ngày hôm nay cho đứa em gái. Nghe xong, Alice bò lăn ra dưới đất mà cười
-Thôi ngay nhé! Anh còn chưa hết mệt sau vụ này đâu đấy!_Mas gắt
Alice cố nín cười, bỗng cô nàng hỏi:
-Thế Mizuo đâu?
Mas đần mặt ra trong 5 giây, sau đó giật thót mình:
-Thôi chết, anh “để quên” con nhỏ ấy ở gần siêu thị rồi
-TRỜI Ạ!_Alice hét toáng_Anh có đi tìm bạn ấy về ngay không thì bảo!_Vừa nó Alice vừa đẩy Mas ra ngoài
Mas nhăn nhó khổ sở:
-Anh biết đâu được ấy, tại hôm nay lắm chuyện quá nên mới quên chứ bộ. Với không chừng con nhỏ đó tự biết đường về rồi cũng nên.
-Không nói nhiều, anh quay về chỗ cũ tìm ngay cho em!_Alice vẫn đùn đẩy
Mas bất đắc dĩ quay lại. Tới nới đó mất 30 phút liền. Giờ cũng tầm 7 rưỡi tối, Tokyo cũng lên đèn. Mas đi tới trạm chờ xe buýt, thầm nhủ cô ta làm gì còn ở đó nữa, nhưng khi Mas tới nơi thì cậu chàng không thể tin vào mắt mình. Giữa xung quanh vắng lặng, một mình Mizuo đứng với hành động rất ư ...tự kỉ: ôm cột điện. Cô nàng dựa trán vào cột điện. Nhận ra Mas tiên lại gần, cô nàng nói:
-Mi quay lại đây làm gì? Cứ yên tâm, ta chỉ muốn đứng ở đây 1 lúc, chốc nữa ta sẽ biết đường về nhà.
-Xin lỗi nhé, ta quên mất là mi chờ ta_Mas trở lời vô cùng ngố tàu
-Ai khi quay trở về cũng có lí do đại loại như vậy_cô nàng cười gằn_không phải giải thích nhiều, ta biết mi ghét ta, muốn bỏ rơi ta. Sao cũng được, ta chấp nhận hết
Mas sững người không biết trả lời sao. Không biết có phải do trời tối hay không mà Mas nhận ra tay áo của Mizuo sẫm màu hơn. Cậu chàng tiến lại gần, đưa tay ra phía trước định đặt vào vai Mizuo:
-Này, rõ ràng mi đang hiểu lầm...
Mizuo gặt phắt tay của Mas khi cậu vừa chạm vào cô nàng
-Thôi ngay, mi không cần giả vờ!
Cô nàng quát lên, quay lại nhìn Mas với con mắt giận dữ rồi chạy biến. Hình ảnh của Mizuo chỉ lưu lại trong mắt Mas có 3 giây là biến mất. Mas đứng ngẩn ngơ 1 hồi mà vẫn chẳng hiểu mô tê răng rứa gì.
Bỗng cậu nhận ra tay mình sếnh sếnh, Mas giơ tay lên, dưới ánh đèn, màu đỏ của máu hiện ra. Mas cố nhớ lại, vừa nãy hình như cái này dính vào tay Mas là khi Mizuo dùng tay gạt Mas ra.
Vậy rốt cuộc, Mizuo, chuyện gì đã xảy ra vậy?