MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

power_settings_newLogin to reply
+12
Arisu Kamiko
Miku_Kazami
bóng tối bao trùm
Elfin-Ingram
Yoriko_WingsWitch
Carol Rido
Aikiko_WingsSniper
Nấm Cười
annie_izu
arisu_darkon
ranka misaki
Kantono Fuminsho
16 posters

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 Empty[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
First topic message reminder :

Note: Tình hình là cái fic Vermouth đã mất trắng đến gần 3 chục chap, để khôi phục lại sẽ mất 1 khoảng thời gian khá dài, cơ mà tác giả không (muốn) thích cảm giác bị nợ fic nên lôi cái fic cũ từ ngày xửa ngày xưa ra post để mém nhai tạm
Tittle: Trick and Treat ~~!!
Author: Tsubasa Kumiho
Gerne: mystery, soft-horror, shounen-ai/soft-yaoi
Summary:
- Này, có thể cho em biết thứ âm thanh gì cứ lướt qua tai em vậy? Hình như nó đang... khao khát một điều gì đó từ đáy vực thẳm đầy màu tối đen...? Sự cô đơn và quạnh hiu mà nó mang đến hệt như một khúc nhạc... và nó đã làm em đau đớn... Liệu đó có phải tiếng hét vang vọng từ nơi chốn ngục tù địa phủ - nơi mà không một tia sáng yếu ớt mong manh có thể tồn tại, hay chỉ đơn thuần là tiếng gió nhẹ lướt qua?...
- Đừng doạ anh nữa! Em toàn nghe gì...
- Em không hề muốn làm anh sợ, anh trai à, nhất vào ngày Halloween này. Nhưng, anh hãy nghe xem... Có tiếng ai đang nói...
“Neh~ Choudai~ Fufu~”




Chap0: Đêm Hội Ma
Trước khi câu chuyện của chúng ta bắt đầu, xin kể các bạn nghe một câu chuyện nhỏ, về hai anh em song sinh trong ngày Halloween vỡ vụn..., và hai con búp bê vải mang trong mình một thứ lời nguyền vĩnh viễn không hoá giải được...

Chúng ăn mặc như hai phù thuỷ nhí, cầm chiếc giỏ bí ngô đi gõ cửa xin kẹo. Cậu bé tóc đen với cặp mắt sắc lạnh màu hổ phách và em gái song sinh tóc màu dương đậm và cặp mắt ngọc lục bảo lạnh lùng.

Đã gần nửa đêm, và giỏ kẹo cũng đã đầy...

Chúng bỗng để ý đến một ngôi nhà, một ngôi nhà hoang. Ngôi nhà bằng gỗ gần như đã mục nát, xung quanh là những hàng cây đen ngòm không một chiếc lá. Chúng thấy có một căn phòng sáng đèn, và bên cửa sổ thấy thấp thoáng tóc ai màu nâu sáng che gần hết đôi mắt thấm màu lửa. Những ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, không nói một lời...

Cảnh cửa cót két hé mở, chỉ có thể thấy bên trong đó là một tấm vải trắng rách treo ngược trên trần nhà. Hai đứa trẻ bước vào khoảng không gian quạnh hiu ấy, trong khi cánh cửa cứ từ từ đóng lại...
Thế rồi người ta không còn gặp lại hai đứa trẻ ấy nữa... cho đến một ngày...

Cho đến một ngày... người ta thấy chúng đang ngồi dưới một gốc cây bạch dương. Vẫn địa điểm ấy, vẫn không gian ấy, chỉ có căn nhà là biến mất... Chúng ngồi đó, trên tay ôm một con búp bê vải giống hệt hình, khoé miệng đọng lại một màu máu đỏ tươi...

Kẻ vô danh mang mái tóc màu nâu sáng kia đã làm gì chúng? Không ai biết, không ai hay. Và hai con búp bê vải tượng trưng cho một mảnh tâm hồn vỡ vụn còn sót lại ấy, đã quyết định trả thù, bằng cách...

Tìm và giết tất cả những ai mang mái tóc màu nâu sáng... đúng vào ngày Halloween,... khi màn đêm đã buông, khi ánh trăng đã rạng...
...

Đêm ấy, cũng là một đêm Halloween, một đêm Halloween khác. Và cũng chính là thời điểm... để cặp song sinh tội lỗi ấy đi săn lùng những đứa trẻ tóc nâu...

Ánh sao lấp lánh trên màu áo đen tối của bầu trời. Mây mù che khuất một phần của ánh trăng, như thể nó đã bị ăn, bị giằng xé, bởi những linh hồn trong mọi bóng ma, đói khát, thèm máu, hơn trăm năm nay không một miếng thịt để ăn, không một giọt máu mà uống...

Dưới phố, mọi nhà đều sáng đèn, được trang trí tựa như những cái lò quỷ quái. Phẩm màu được trộn để tạo ra những làn khói mù mịt mỗi khi có một đứa trẻ đến gõ cửa. Thế rồi, sau làn khói ấy, sẽ hiện ra một nhân vật quái dị, bột bôi trắng xoá khuôn mặt, cánh dơi gắn sau chiếc áo choàng và bộ comlê đen, răng nanh và móng vuốt vừa dài vừa sắc. Hoặc đó cũng có thể là một lão phù thuỷ da xanh, tóc trắng, mũi nhọn mà mụn cơm trên cằm, đôi bàn tay thô kệch, mũ chóp nhọn và bộ áo dài đen trúi cổ lỗ. Hay là một xáp ướp với những dải băng trắng đôi chỗ thấm vài giọt máu, hay là một con quỷ sừng đỏ cầm đinh ba, mà cũng có thể là con ma trong tấm vải trắng rách...

Sau một màn hù doạ nhỏ, tất cả những con ma cà rồng Dracular, phủ thuỷ, zombies hay cả bọn ma cỏ, thực chất là người lớn cái trang, tặng cho bọn quỷ con ít kẹo vào chiếc giỏ bí ngô của chúng. Cuộc chơi sẽ kết thúc vào nửa đêm, lũ trẻ tập hợp lại và chia nhau số kẹo đã “xin” được. Còn phía ngoài những căn nhà ấy, là những cái cây khô quắp nứt nẻ, mảng tơ chăng giữa những cành cây, côn trùng bò lổm ngổm chui ra từ mấy cái hốc cây tối đen...

Tất cả những hình ảnh kinh dị và kì quái nhất thời ấy, chỉ là một màn nguỵ trang, nhặm tạo ra một không khí Halloween vui vẻ, chỉ nhằm mục đích ấy thôi...

Màn kịch về ma quỷ sẽ chấm dứt khi chuông đồng hồ điểm 12 tiếng, tức là chỉ vài phút nữa thôi. Nhưng chính tại thời điểm này, câu chuyện mỡi thực sự bắt đầu...

...

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
quăng chap cho nó bớt nợ


Chap12: Đối thoại
Trời vẫn còn sớm lắm, nhưng họ không thể ngủ thêm được nữa. Họ ra ban công, ngước nhìn về phía đằng đông ửng hồng, chỉ dám liếc trộm nhau.

- Dan...

- Ủa? Không gọi “Dan-kun” nữa à?...

- Không... Uhm... Cậu có thể... không gọi mình là “Shun-chan” nữa được không...?

- ...Vì sao vậy...?

- Là vì... mình không muốn thế nữa...

- ...Vì sao vậy...?

- Uhm... Khó nói lắm...

- ...Vì sao vậy...?

- Thì... tại vì... gần đây... mình hay có những cảm giác khá thất thường...

- ...Vì sao vậy...?

- Mình... cũng chẳng biết nói sao nữa...

- ...Vì sao vậy...?

- Vì thế đấy!! ...Uhm... mình... xin lỗi...

- Không... không sao...

Rồi họ lại im lặng...

- Dan..., cậu... không thấy... có gì thất thường sao...?

- Không...

- Cậu... đã đọc câu chuyện cổ tích... về mụ phù thuỷ dùng bánh kẹo để dụ dỗ hai đứa trẻ chưa?

- Rồi...

- Vậy cậu... không thấy chỗ này... có gì đó... giống với câu chuyện đó sao...?

- Có...

- Thế sao... cậu vẫn dửng dưng vậy...?

Rồi họ lại im lặng...

- Là vì... nếu... nơi đây thực sự như vậy... nếu... tất cả đều chỉ là vỏ bọc... nhằm giấu đi một sự thật ngang trái nào đó... thì...
...

- ...thì mình vẫn tin rằng... Shun sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ mình, và... mình cũng tin rằng... Shun sẽ không làm mình thất vọng... phải không Shun?

Rồi họ lại im lặng...

Một lát sau, Shun lấy lí do bỏ ra ngoài và để Dan lại một mình. Cậu tựa vào cánh cửa một cách nặng nhọc như không còn chút sức lực nào nữa. Dan tin cậu đến vậy sao? Dan ngây thơ đến vậy sao? Thế rồi đến lúc Dan biết được sự thật, rồi liệu Dan có còn tin cậu nữa không? Sự thật ngang trái ấy...

- Dan... cậu đúng là đồ ngốc... – Shun đấm mạnh tay vào tường, uất ức.

Rồi, cậu nhận thấy, có một bóng người đang bước đến bên mình: Fabia. Cậu cố lấy lại sự bình tĩnh, hé cửa nhìn cái hình bóng của Dan, nói:

- Fabia..., đôi lúc anh tự hỏi... rằng chúng ta có nhất thiết... phải làm việc này không...?
...

- Chẳng phải ý tưởng đó là của anh sao? Mà... đừng bảo em là... anh đã sa lưới tình với tên nhóc đó rồi đấy.
...

- Nếu như... anh nói thế... thì sao...?

- Thì... ta sẽ không còn cách nào nữa, ngoài việc khống chế hai ngươi, vì đã để trễ nhiệm vụ.

Giờ thì xuất hiện thêm một bóng ma nữa, tóc nâu sáng, mắt màu lửa. Nó bước ra từ bóng tối, mang một vẻ lạnh lùng vô cảm đầy ma quái. Ánh mắt của nó toả ra một thứ ám khí, làm cặp song sinh kia không còn chút sinh khí nào nữa. Những con mắt đều hoá thành màu đen cả, rồi, loé lên một thứ ánh sáng màu ngọc bích và hổ phách không tròng từ một bên mắt.

Giờ thì cặp song sinh chỉ là hai con rối vô hồn, chịu sự điều khiển bởi con người vô danh kia...

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
Chap ngắn khủng, mà "đối thoại" có khác, chủ yếu các câu thoại chi phối chap này
Cái điệp khúc "Vì sao vậy" cuả Dan, nếu mình là Shun chắc sẽ nổi đóa lên mất=.= Hazz, thế là anh Shun chính thức công nhận tình cảm với Dan rồi kìa TT^TT
Kẻ tóc nâu sáng kia, đoán mò tí, là Joe hả?

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
yep ~~ xưa kia chỉ toàn thích viết chap ngắn mờ ~~

bạn đừng lo ~~ dù là fic SA nhưng giới tính cả hai vẫn là male chính hiệu mờ ~~ cái này hơi bị mâu thuẫn, nhưng tình yêu đồng giới và đồng tính không hoàn toàn giống nhau đâu ~~

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
Tình yêu đồng giới và đồng tính cũng phân biệt được sao?
Mà nói chap ngắn, nhớ mang máng có lần Kem nói trong fic Butterfly bên nhà cũ, đang mốt fic ngắn nhỉ?
Spam bấy nhiêu, Max sớm ra chap để mình biết cái tên điều khiển Shun là ai nhé

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
tiếp tục sự nghiệp post fic bớt nợt =))))))

Chap13: Búp bê vải

Dan bỗng tỉnh dậy, sao lại ngủ giữa ngày vậy nhỉ? Cậu để ý rằng cái dải băng màu lơ ấy đang quấn quanh mắt mình, hệt như dải băng mà Fabia đã dùng để buộc vào mắt cậu. Rồi cậu ra khỏi căn phòng trống không ấy, mà đi...

Cậu tò mò bước đến một căn phòng ở trong cùng của hành lang. Bên ngoài cánh cửa có đến 4-5 cái khoá bằng sắt đều đã gỉ, cùng đống tơ nhện chăng đầy hai thành cửa. Cánh cửa lần này rất khác, nó không phải bằng vàng bằng bạc, hay được trạm khắc hoa văn tinh xảo, mà là một cánh cửa bằng gỗ, cũ kĩ, bám bụi. Dan hiếu kì động nhẹ vào mấy cái khoá, nó đã bung ra và rơi xuống sàn, chắc là vì đã quá cũ rồi. Một cảm giác thoáng qua, cậu bỗng thấy do dự, toan mở cánh cửa, thì, nó đã cót két, cót két mở ra, chầm chậm, lạnh lùng.

Bên trong đó rất tối, chỉ thấy thấp thoáng dưới ánh nến chập choạng hai màu lục-vàng, hình như là, những con búp bê vải...? Dan vừa mới bước chân vào, thì, cả căn phòng sáng bừng lên một thứ ánh sáng màu đỏ rợn người, và, cậu đã có thể thấy rõ hơn cảnh tượng bên trong.

Những con búp bê vải, mắt đơm khuy, thấm đậm một màu đỏ máu. Tất cả bọn chúng, với những cái miệng rộng ngoác bị những đường chỉ khâu lại, bị cực hình. Một số bị chặt đầu, vương vãi quanh đó những sợi bông màu đỏ... Một số bị treo cổ, dây thừng thắt quá chặt, cổ rỉ máu... Một số thì khác, bị cả con giáo dài xuyên thủng cư thể, bị dìm cho đến chết, hay cả bị chặt ra thành từng khúc, tất cả đều có...

Và, ở chính giữa của căn phòng, là cặp búp bê phù thuỷ song sinh, ngực nhuộm đẫm sắc máu. Và, giữa cặp búp bê ấy, là một con búp bê mới, tóc màu nâu, mắt màu lửa, cũng đậm máu như những con búp bê khác.

Và, có một thứ âm thanh gì đó, cứ lướt qua... Nó, như một bài hát về sự cô đơn và lòng khát khao... Nó, làm mọi trái tim rỉ máu phải đau đớn bởi những lời thì thầm... Nó, liệu có phải là tiếng nói của những linh hồn cô đơn trong những bóng ma, hay chỉ là những làn gió đi qua...?
...

- Này cậu bé! Còn quá sớm để tỉnh dậy đó!

- Dải băng bịt mắt đã rơi, nên làm gì với ngươi bây giờ nhỉ?

Cánh cửa đóng sầm lại, hai thứ ánh sáng lục-vàng bị phai mờ hẳn đi bởi thứ ánh sáng màu đỏ kia.

Dan lùi lại. Hai ánh mắt ấy, trông thật dịu dàng, nhưng, lại mang chút gì đó rất, rất tàn nhẫn. Hai ánh mắt ấy, không tròng, đục một màu trắng toát. Hai ánh mắt ấy, xoáy thẳng vào hai con mắt đỏ, đâm sâu vào bên trong, tước đi linh hồn của đôi mắt ấy, và chỉ còn lại, một màu đỏ mờ nhoè, như màu máu.

- Kìa! Sao lại nhìn chúng ta run sợ thế?

- Mở to đôi mắt và cho ta thấy nụ cười của ngươi đi nào!
...

- Hai người... muốn làm gì tôi...? – Dan bắt đầu mất dần ý thức.

Cả hai cười khúc khích.

- Ồ! Cũng không cò gì nhiều đâu... – Fabia ôm cổ Dan từ phía sau – Chúng tôi chỉ muốn... - chỉ vào bông hoa hồng trên ngực áo Dan - ...“thứ này” thôi.

- Chỉ có một chút xíu thôi, không có gì phải tiếc cả. – Shun quay vun vút cây kéo gỉ – Nào, hãy đưa nó cho chúng ta đi.

Những lời ấy, những lời ấy, lặp đi lặp lại, hằn sâu vào mọi trí óc đã từng nghe, và như không thể nào thoát ra được. Đó là, tiếng nói của những con búp bê, như những linh hồn trở về từ cõi chết. Rồi, con búp bê mới gia nhập ấy, con búp bê có diện mạo hệt như kẻ thở ngây tội nghiệp ấy, miệng cười toe toét, tiến lại gần:

- Neh~ Choudai~ Fufu~
...

Chúng lại xoáy sâu hơn, sâu hơn vào hai con mắt đỏ kia, vẫn muốn có bằng được “thứ ấy” bên ngực áo trái của cậu bé. Chúng vẫn nhắc đi nhắc lại những lời ấy, cho đến khi có được “thứ ấy” rồi mới thôi.

- Shun... Fabia... tại sao... hai người lại làm thế...? - những lời nói yếu ớt vang lên - Tại sao chứ...? Hãy cho tôi... một lí do chính đáng...

- Một từ thôi: “trả thù”.
...

- Không... Không được...

- Tại sao?

- Có phải... những con búp bê kia... là sinh mạng... của... những con người... mà các người đã cướp đi... và mang đến đây... vì sự trả thù... phải không...?

- Phải. Chúng ta trả thù, kẻ đã đẩy chúng ta đến đây. Hắn ta chỉ là một con quỷ, mà ác quỷ thì không có quyền sống.
...

- Cứ cho là... hai người... đang định đâm những nhát dao chính nghĩa... xuống những con quỷ sát nhân... nhưng... sự trả thù của hai người... rổt cuộc... cũng chỉ là... sự ích kỉ...
...

- Đùa giỡn trên sinh mạng người khác... chỉ vì sự trả thù cá nhân... thì chắng khác gì ác quỷ... có vậy... mà hai người cũng không hiểu sao...?

Hai phù thuỷ ấy, sững người lại, không thể nói được gì thêm. Vì kinh ngạc trước thái độ chống đối kì lạ, khác hẳn với những kẻ mà họ đã xử lí. Bình thường, kẻ đó sẽ la hét vì sợ hãi, chứ không phải bình tĩnh, mà đáp trả bằng những lời lí lẽ mỉa mai, cay độc.

- Tôi đã tin hai người... tôi đã tin hai người... vậy mà hai người...

- Vậy thì có nghĩa là ngươi đã tin nhầm người rồi đấy nhóc ạ. – Fabia lên tiếng, nhưng Shun lại đột nhiên im lặng.

Mọi thứ đột nhiên trắng xoá, không gian xung quanh quay cuồng. Và, họ chỉ còn biết một điều, là tên nhóc đó đã thoát khỏi vòng vây, bằng cách nào đó...

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
đọc lại đọc lại nào =v=

lấy tem lấy tem nào =v=

hình như trước ta đã đọc cái fic này rồi thì phải, ở bản nháp hồi trước của mi viết hơi khác =v=

cơ mà cái bản đó là oneshort, mi viết thế nào thành cái longfic tận 51 chaps thì ta cũng không hiểu được luôn =v=

hóng chap nhé =v=

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
nhận ra là mình đã quên cái fic này quá lâu dù cho 51 chap đã type đủ =))))))))




Chap14: Sự thật sau tấm gương

Dan đã chạy ra khỏi ngôi nhà. Cảnh vật xung quanh... hoàn toàn biến đổi. Màu sắc sặc sỡ biến mất, vườn ngọt biến mất, rừng quế biến mất, cánh đồng kẹo bông biến mất, nhà bánh biến mất, tất cả, tất cả biến mất. Giờ chỉ còn lại, sắc đen tối tăm, rắn rết và côn trùng, cánh dơi đen trũi, những tấm vải trắng rách, mạng nhện, và cả những giọt máu quanh đây.

Cậu không còn bình tĩnh được nữa. Cậu cứ chạy, chạy, chạy mãi, hi vọng sẽ tìm được đường thoát. Đúng vậy, tất cả chỉ là vỏ bọc, nhằm che giấu chính sự thật ngang trái này đây. Không, cậu không muốn nghĩ nữa, cứ nhắm mắt, cắm đầu mà chạy. Rồi, va phải một người, ngã xuống...

- X... Xin lỗi...! – Dan đứng dậy, rồi nhìn về phía người mình đã đụng phải – Không... không thể nào...!!!

Người đó, không phải con người nào xa lạ cả. Vẫn là cái mái tóc màu nâu xù xoà che gần hết đôi mắt sẫm màu máu, nhưng, vô cảm.

- Chắc ngươi không ngờ được phải không? - hắn phẩy tay – Ta là ngươi, ngươi là ta, chúng ta là một.

Dan vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Nhưng, cậu đã lấy lại được bình tĩnh, đáp lại:

- So... the last test... is to fight with your sefl?

- Not really your sefl, your evil-sefl.

- My evil-sefl?

- Just like the moon has its own darkside, you have a dark shadow in your soul. And that shadow is me.

Hắn vừa dứt lời, bóng dáng cặp song sinh đã ở bên cạnh. Họ đứng im, chờ đợi mệnh lệnh của kẻ cầm quyền. Hắn chỉ dùng một cái nhìn, là kẻ đối diện với ánh mắt hắn đã biết mình phải làm gì. Hắn nhìn Fabia, và ngay lúc này cô hiểu hắn muốn cô hành động.

Nhanh như chớp, Fabia và phi thẳng đến ngay trước mặt Dan, liên tiếp tông hết những cứ đấm rồi lại là những cú đá vào mặt cậu. Dan cố vừa né tránh, vừa dùng tay cản lại, không thể nhanh bằng Fabia. Nhưng rồi, lợi dụng sơ hở, cậu đã tóm được tay Fabia và bẻ ngược lên phía trên, không làm cô quá đau nhưng cũng đủ giữ được cô.

- Sao ngươi dám?? – Dan hét lớn – Điều khiển tâm trí họ...

- Điều khiển ư? Không hề. - hắn cười - Việc muốn móc tim nhà ngươi hoàn toàn là chủ ý của hai đứa nó, còn ta chỉ cho thêm chút băng giá vào cái tâm hồn đang bị tri phối bởi tên nhóc con nào đó thôi!

Nhưng rồi, chẳng được lâu, Fabia đạp thẳng một cái vào đầu gối Dan, làm cậu mất thăng bằng mà buông tay. Chỉ chờ có thế, cô hất mạnh làm cả cơ thể Dan tông vào bức tường gạch. Dan ngã xuống, còn bức tường xuất hiện quá nhiều vết nứt như chỉ vài giây nữa là sụp đổ.

- Quá tầm thường. - hắn nói, đầy tự mãn – Đúng là con người không biết tin vào bản thân có khác!

- Ngươi... nói cái gì...?! – Dan cố gượng dậy.

- Không phải sao? Chắc phải lúc nào ngươi cũng tự cho mình là kẻ hèn nhát và yếu đuối sao? Không phải những gì ngươi luôn gặt hái được chỉ toàn là thất bại sao?

Dan giật mình... Phải rồi, hắn nói đúng.

Quá khứ của cậu, quá khứ của một đứa trẻ tự ti và hèn hạ.

Cậu đã nhờ vả ở người khác quá nhiều, cậu đã quá ích kỉ, mặc dù chính bản thân cậu không muốn thế.

Vậy nên lúc nào, lúc nào, cuộc đời cậu cũng chỉ có từ “thất bại”...

- Kể cả như thế... – Dan đứng dậy - Kể cả như thế... Ta vẫn cố gắng để trở nên mạnh mẽ... Bởi vì... bởi vì... ta sẽ không để chính bản thân mình đánh gục...!!!

Cậu nhận thấy rằng, lần này cậu phải chủ động phản công, nếu cứ để Fabia tấn công trước thì sự việc sẽ lại như lần trước. Cậu cố gắng, chạy thật nhanh về phía Fabia, nắm đấm trên tay đã sẵn sàng chống trả. Nhưng, Fabia quá nhanh, né tránh tất cả những đòn tấn công của cậu một cách dễ dàng. Rồi, ngay khi cú đấm của cậu sắp sửa tông thẳng vào mặt Fabia, cô đã nhảy lên phía trên, nắm chặt lấy cánh tay đang dang ra của đối thủ đồng thời khua chân đạp thẳng hai nhát cực mạnh làm Dan loạng choạng. Cuối cùng, cô kết thúc bằng cú xoay người, thực hiện tuyệt chiêu song phi làm đối phương ngã ngửa. Và thế là, cô tiếp đất rất nhẹ nhàng, như thể vừa thực hiện động tác múa ballet hết sức nhẹ nhàng vậy.

- Hay lắm! Hay lắm! - kẻ đó cười nhạo trong khi Dan thấy ngực mình đau nhói và khoé miệng đã bắt đầu đọng chút máu tươi – Nhưng mà... nếu ngươi bị hạ nhanh quá thì chẳng còn gì thú vị nữa!

Hắn ngừng nói, suy nghĩ điều gì đó, rồi nói tiếp:

- Phải rồi! Ta đã có cách để chuyện này trở nên hay hơn! Fabia, lại đây nào! Nên nhường vinh dự này cho anh trai cô cứ nhỉ?

Hắn quay sang nhìn Shun, và cậu gật đầu thay cho lời chấp thuận điều đó.

Thế là, Shun tiến về phía Dan vẫn còn chưa gượng dậy nổi, chĩa thanh kiếm vào mặt cậu:

- Chuẩn bị chết đi, Danma.

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
Tem~~~
Chap này diễn biến hơi nhanh nhỉ~!
Edit bài com sau*thở dài*
Thực sự là ếu biết com gì~!

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
nyah ~~ tiếp tục sự nghiệp repost ~~ *cười lăn lộn*

Chap15: Chấm dứt

Lưỡi kiếm của Shun hất một cách điên cuồng, không kiểm soát, như một con rối vô hồn. Mà quên cả việc cả hai đang dở sống dở chết chạy rượt nhau trên một bức tường cao ngất ngưởng, chỉ sơ sẩy chút thôi là sang thế giới bên kia ngay. Kẻ vô danh ấy đã thòng vào chân Shun một sợi dây xích vô cùng chắc chắn, rồi để Dan chạy đằng trước mà cầm nó. Vậy nên, cách nhanh nhất và duy nhất để thoát khỏi cái chết, đó là giật mạnh sợi dây xích, và để kẻ kia dơi thẳng xuống vực. Dan thì cứ chạy, Shun thì cứ đuổi, đã được mấy vòng trên bức tường đó rồi, vẫn không ngừng nghỉ. Nếu không nhanh nghĩ ra cách gì đó, thì không chừng cả hai sẽ cùng bỏ mạng...

- Kìa! Chẳng phải ngươi là người luôn ỷ lại vào kẻ khác đó sao? – bóng hắn bay lượn lờ, cất lên những lời mỉa mai – Còn nếu muốn sống thì hãy giật mạnh sợi dây xích này và quẳng nó xuống vực đi. Chẳng phải sẽ giống những gì “chúng ta” đã làm trước kia đó sao?

Dan sững người... Những kí ức ấy chợt ùa về... Những kí ức tội lỗi...

Cái ngày ấy... Từ khi cậu còn là một cậu bé, cho tới giờ... Tất cả những lời lẽ của cậu... đều là dối trá...

Cậu bé tự ti với chiếc mũ mèo là người bạn duy nhất bên cạnh, luôn giấu mình vì sự hèn nhát của bản thân, và cứ thế, tiếp tục nói dối...

Còn Shun thì sao? Sao bỗng dưng cậu thấy run rẩy vậy? Sát khí vừa rồi đâu cả rồi? Có lẽ, một phần nào đó của cậu, đã thoát khỏi sự kiểm soát ấy. Phần trong thâm tâm mà thôi, còn hành động thì...

Cậu chưa từng cảm thấy, cái chết lại trở nên đáng sợ đến vậy. Giết người không ghê tay, đôi bàn tay nhuốm máu và trở thành ác quỷ, đều những việc mà trước kia cậu luôn thấy là vô cùng tầm thường; mà giờ đây, lại cảm thấy lưỡng lự.

Ánh mắt và gương mặt ấy, đã làm mảnh tâm hồn vỡ vụn còn sót lại của cậu, lần đầu tiên, thực sự cảm thấy rung động.

Và kìa, giờ cậu lại đang dùng chính đôi bàn tay mình để chấm dứt cuộc đời con người ấy. Thật trớ trêu thay...

Những bước chạy chậm dần rồi cuối cùng dừng hẳn. Dan đứng đó, dang hai tay ra đón nhận cái chết đang cận kề, lặng lẽ mỉm cười bi ai...

- Đồ ngốc!!! Tránh ra ngay!!! - mắt Shun bắt đầu ngấn lệ - Cậu có nghe tôi nói không đấy???!!! Tránh ra ngay!!!

Shun cứ thể gào thét. Nhưng, không còn kịp nữa...

Cậu vung thanh kiếm...

Vụt...

Cơ thể ấy, dưới nhát kiếm, bị chém làm đôi...
Máu bắn tung toé, thấm đậm tấm áo trắng muốt, dính đầy mảnh vài đen kia...

Sắc trắng thuần khiết kia, vẩy máu, sắc máu đen tối...

Và, bức tường cao biến mất, trở lại là con đường nhợt nhạt không màu. Thanh kiếm tuột khỏi tay, cậu ấy khuỵu xuống...

Tách...

Những giọt lệ, cứ thế tuôn rơi, rơi, không thể ngưng lại...

- Làm tốt lắm. - hắn đến bên, đặt tay lên vai cậu, nói nhẹ nhàng.

Rồi, hắn vung tay, một cánh cửa không gian được mở ra. Fabia và hắn đã bước vào đó, chỉ chờ cậu. Cậu gắng đứng lên, tiến về phía hắn mà thấy đau nhói vô cùng. Cậu nhìn lại, nhìn lại cái thân xác bị cậu chém làm đôi một cách không thương tiếc kia, bên cạnh thanh kiếm đang đắm mình trong máu, nước mắt rơi cùng chút niềm ân hận muộn màng...
...

Chỉ một vài giây, một vài giây sau khi ba cái bóng ma kia đã đi khỏi...

Một vài bóng người đã đến nơi thân xác ấy vẫn còn nằm trên vũng máu...

Họ nhìn, rồi mang nó đi, đến một nơi, một căn phòng độc sắc đen...

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
dạo này bị nhớ cái fic cũ =]]
thôi đã repost rồi thì repost nốt cho hết fic vậy =]]


Chap16: Phòng giam


Không biết chuyện gì vừa xảy ra, không gian xung quanh lại trắng xoá...


Không thấy bóng dáng một ai, không vang vọng một âm thanh...


Cậu chỉ có một mình, thứ duy nhất cận kề bên cạnh chỉ là cái bóng mà thôi...


À không, vẫn còn một người bạn nữa... 


Chiếc mũ mèo, và những lời lẽ dối trá...


Dòng nước mắt hoài còn tuôn rơi...


Nhưng... vì sao thế...?


Cho dù là không gian trắng xoá, nhưng có cũng có thể mờ nhoà đi dưới làn nước mắt này...


Chỉ duy nhất... một thứ... là thấy rõ...


Người ấy, một màu đen lạnh lẽo và duy nhất, trong khi vạn vật đều trắng toát...


Người ấy đến bên cậu, nhìn cậu bằng hai con mắt vô cảm...


Cậu cũng nhìn người ấy, khuôn mặt vẫn đầm đìa nước mắt, mà chẳng hiểu vì sao...


Người ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối lên xù xoà của cậu, lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt cứ long dài trên má cậu...


Rồi, lặng lẽ không một hơi thở, người ấy cất tiếng:


- Cậu khóc đấy à? 


...


Giờ thì, xung quanh, lại trọn một màu đen. Màu đen của những bức tường gạch, và song sắt.


Dan choàng tỉnh dậy. Tim cậu đang đập rất nhanh, đồng thời thấy cơ thể mình đau nhói, nhưng không có một vết thương nào. Chẳng phải cậu đã chết rồi sao? Nhát kiếm ấy, đã chấm dứt cuộc đời ngắn ngủn của cậu, 
vậy mà giờ thì sao? Cậu vẫn sống sót...


- May quá là cậu không sao rồi...

Một giọng nói yếu ớt vang lên...


Tất cả, tất cả những người mà cậu đã từng gặp, từng nói chuyện, đều đang ở đây, một phòng giam. Chỉ có duy nhất một người lạ, người có mái tóc vàng dựng đứng và tấm kính màu lam che gần hết khuôn mặt. Tất cả bọn họ, đều mang dáng vẻ yếu ớt không sinh lực, và khuôn mặt đượm buồn thật bi ai. 


- Tại sao mọi người lại ở đây?


- Đừng hỏi gì nhiều... Tất cả bọn mình đã bị bắt giam vào đây, ngay sau khi màn nguỵ trang ấy kết thúc... Còn về mấy vết thương, bọn mình đã dùng toàn bộ sinh khí còn sót lại để cứu cậu đó.


- Khoan đã... Nếu mọi người có thể cứu thoát tôi... vậy sao mọi người lại không cứu chính mình chứ...?!


- Không, tuy bọn mình đông người, nhưng với chút sức lực ít ỏi này thì không là gì so với hắn đâu, darkside của cậu ấy. Hơn nữa, nơi đây chỉ dành cho những linh hồn tội lỗi không nơi nương tựa mà thôi. Chúng quẳng xác cậu vào đây là vì nghĩ rằng cậu cũng vậy. Cậu có thể thoát, nhưng bọn mình thì không. Vậy cậu hãy...

...

- Không... Mọi người nhầm... Tôi chẳng phải tốt đẹp gì đâu... Nếu nói mọi người chỉ là những linh hồn tội lỗi, thì tôi cũng vậy thôi...


...


- We are the same. Nếu không thể chạy khỏi vòng vây này, tôi sẽ ở lại với mọi người. Còn, nếu như nhất thiết phải trốn chạy đến vậy, thì, chúng ta sẽ cùng trốn, và không bỏ rơi ai cả.


...


- Không, chính cậu mới nhầm đấy... Chúng tôi không hề bị bỏ rơi, vì chúng tôi còn có nhau. Còn người bị bỏ rơi thì... chẳng phải cậu ấy đang rất cần cậu đó sao...?


Người bị bỏ rơi ấy, đang cần cậu à? Ai cần cậu chứ?


Tất cả chỉ là giả dối mà thôi...


Nhưng liệu có phải như vậy không?


Cái sự thật ngang trái này... phải chăng... vẫn còn điều gì chưa được hé mở...?


...


Phải rồi...


Những lúc cậu đơn độc, cũng chỉ có người ấy mà thôi...


Trong những phút giây mà cậu đã đánh mất chính mình, thì, đã có một người cần cậu...


Và đó cũng chính là người... mà cậu đã mòn mỏi chờ mong...


Và tất cả những điều này, trở thành kẻ thù, kết liễu lẫn nhau trong mù quáng và điên dại...


Thì cũng chỉ vì... những thứ cảm xúc bị cấm đoán ấy... cứ lớn dần lên... mà thôi...


...





Chap17: Đánh cắp


Ba cái bóng ma ấy, trờ về phía ngôi nhà đã từng được xây từ những nguyên liệu mà bất cứ đứa trẻ nào cũng phải mê, giờ hiện nguyên hình là một cái lò ma quái tối đen đầy mạng nhện. 


Họ đã thoát khỏi sự điều khiển của hắn, nhưng những gì họ đã làm, trước kia và vừa rồi, không thể thay đổi được nữa. Không hiểu, ma lực của hắn cao cường đến mức nào, mà chẳng ai địch nổi. Kể cả cặp song sinh sát thủ đã từng chém giết bao nhiêu sinh mạng, giờ cũng phải cảm thấy run sợ trước hắn. Họ trở lại với căn phòng, trong im lặng...


- Cảm giác ra sao? Nếu các ngươi tự tay xử tên nhóc đó thì đã không cần đến ta phải vào cuộc. Đúng chứ?


- Lẽ ra ngay từ ngày ấy ta nên biết... kẻ đó chính là ngươi... – Fabia nghiến răng.


- Giờ ngươi đã biết rồi đó! Và thậm chí cô còn chẳng thế đụng đến ta, nói gì là công việc trả thù ngu xuẩn đó!


- Câm đi!!! – Fabia hét lên giận giữ, song cô vẫn chẳng thế làm gì. 


Hắn thở dài, mỉm cười.


- Để lại một mảnh tâm hồn cho hai người đã hào phóng lắm rồi đấy! - hắn tiến lại gần Fabia, với hơi thở lạnh lẽo khiến cô thấy buốt cả sống lưng – Có cần biết lí do không?


- Không!!! – Fabia giật lùi lại.


- Tốt thôi! - hắn phẩy tay một cái, tạo ra một trường lực, hất cô xa ra, đập mạnh người vào tường – Còn cậu... 
Shun bàng hoàng, khi thấy hắn quay lại phía mình.


- Sao cứ phải đau lòng thế nhỉ? Tên nhóc đó có gì hay ho à? - hắn cười khẩy – Không phải trước kia cậu và em gái đã từng là một bộ đôi killer chuyên-nghiệp đó sao? 


Hắn im lặng, lại là cái nhếch mép ấy. Một cái gì đó đã làm hắn thêm hứng thú. Hình như là, vừa nãy khi chiến đấu với Dan, Shun đã bị thương nhẹ, và giờ, khoé miệng vẫn còn đọng chút máu. Hắn lại tiến, gần hơn nữa về phía Shun.


- Tránh... tránh xa anh ấy ra!!! – Fabia gắng chạy đến, song lại bị hắn dùng trường lực đẩy vào tường.


- Bình tĩnh nào, cô bé nóng nảy! Để ta nói chuyện với anh cô một lát không được à?


Hắn, đứng sát gần về phía Shun, lè lưỡi liếm sạch những vết máu trên môi cậu. Cả hai, Shun và Fabia, đều cứng họng...


- Ta thấy, những cảm xúc của cậu về tên nhóc đó, nó không bình thường chút nào. - hắn thì thào - Tại sao tên nhóc đó lại khiến cậu phải nuối tiếc như vậy chứ? Ta đã thấy tất cả, những cử chỉ của cậu; và những tiếng đập bên trong cơ thể cậu mỗi khi tiếp xúc với tên nhóc đó nữa...


...


- Tất cả chúng là gì? Trả lời ta nghe.


...


- Tôi... không biết...


- Nếu không có KOKORO, thì thứ gì đã chi phối những cảm xúc của cậu?


...


- Thôi được rồi. Ta sẽ đợi câu trả lời, của cả hai.


Hắn bước ra khỏi căn phòng, cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng. Còn Fabia, cô gắng đứng dậy, chạy đến ôm chầm lấy Shun, mắt ướt nhoà.


- Em không thể tha thứ... cho những gì hắn đã làm với anh... 


...


- Phải... Anh cũng vậy... – Shun vòng tay giữ chặt lấy cô em gái – Không thể tha thứ... cho những tội lỗi của hắn... và của chúng ta nữa...



Chap18: Câu chuyện của quá khứ


Trở lại với cái phòng giam tối tăm và lạnh lẽo ấy...


- Tôi đã gặp tất cả mọi người ở đây. Không hẳn là tất cả, nhưng những người mà tôi đã tiếp xúc và nói chuyện, đều là những người tốt cả. – Dan nói - Vậy mà mọi người bảo... Nơi đây chỉ dành cho những linh hồn tội lỗi... là sao?


- Có lẽ cậu không hiểu... Nhưng bọn mình đều có nỗi khổ riêng... – Runo đáp.


- Không chỉ có tội lỗi đâu... – Jake nói – Cả những linh hồn cô độc cũng bị từ chối mà phải chạy đến đây đó...


- Mà sao... binh đoàn Vexos không có ở đây? Đừng bảo là bọn họ...


- Không đâu... – Mira nói – Anh mình cũng ở trong binh đoàn Vexos. Chắc họ đã bị darkside của cậu điều khiển để canh chừng chúng ta từ bên ngoài rồi...


Phải đấy, họ ở bên ngoài, canh cửa cẩn mật, và cũng nghe được hết cuộc nói chuyện luôn. 


- Darkside của tôi... hắn ấy à? - nghiến răng - Chắc chắn... hắn không thể được yên dưới tay tôi đâu...


- Cậu nóng nảy quá đấy. – Masquerade trấn an.


- Phải rồi. Tôi chưa từng gặp anh.


- Anh ấy là Masquerade, bạn rất thân của mình đó. – Alice cố dùng chất giọng lạc quan nhất.


- Tôi biết ngay là cậu ta đã “ngắm” cậu nhóc rồi mà! – Julio thở dài – Giờ thì “tiến công” có gì lạ đâu...


- Anh im đi! – Komba ngắt – Shun-senpai không phải là người như vậy!!


- Làm sao cậu biết được chứ? – Julie nói – Mặc dù không muốn tin, nhưng chẳng phải chính anh ấy đã chém anh Dan đó sao?


- Julie à bạn nói thế mà nghe được sao? – Baron bắt đầu vào cuộc - Chắc chắn Shun-senpai đã bị hắn điều khiến nên mới...


- Thực tình mà nói đôi khi mình không thể hiểu phù thuỷ như cậu ta đang nghĩ cái gì nữa. – Ace có vẻ hơi bực bội.
- Anh ấy không phải là phù thuỷ!! – Marucho hét.


- Thôi thôi sao tự nhiên vì cái việc cỏn con này mà mọi người lại cãi nhau thế nhỉ??!! – Ren can – Chúng ta đều như nhau cả thôi, và hai anh em họ cũng vậy. Đừng đổ trách nhiệm lên đầu một cá nhân như thế!


- Van cậu đấy Ren! – Klaus chen vào – Cậu biện minh cho Shun chắc cũng chỉ vì bên cạnh cậu ta còn có cô em gái Fabia mà cậu thầm thương trộm nhớ chứ gì?


- Ồ hình như cậu đang ghen? – Billy trêu chọc.


- Đừng đùa nữa. - giọng Chan nghiêm túc – Đây là lúc nào rồi mà còn giở cái giọng ấy được hả?


- Đừng nóng, đừng nóng. – Joe nói – Trong trường hợp này thì... ta tin rằng Danma sẽ không đưa ra quyết định lầm đường lạc lối đâu. Giờ thì, hãy cho ta biết, cậu định sẽ làm gì?


Im lặng...


- Muốn làm gì... thì trước hết là... – Dan trả lời - ...tôi muốn biết... về quá khứ của mọi người... 


Cùng lúc đó, binh đoàn Vexos đã nghe hết cuộc chuyện. Và có vẻ như, họ không tính sẽ đi báo cho chủ-nhân của mình, mà im lặng, đợi chờ những câu chuyện của quá khứ được kể lại...

description[Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!! - Page 8 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trick and Treat ~~!!

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply