@Elfin-Ingram: thanks vì chị đã góp ý ạ, em sẽ cố gắng ^^
Chap 4: Thân thế khác
"Lilika... Em ở đâu? Xin hãy cho anh biết. Anh sẽ tìm đến em!"
Shun khẽ thở dài. Ánh mắt hổ phách cương nghị bao ngày giờ trở nên thật buồn và mang bao nỗi trầm tư. Người con gái tên Lilika mà Shun vừa nhắc đến thực chất là ai? Shun và cô gái ấy có quan hệ gì? Anh em họ? Anh em kết nghĩa? Tình nhân hay thậm chí là vợ chồng? Đây là điều bí mật mà ngoài Dan và Shun ra, ở thế giới này không ai biết cả.
Flashback
Một buổi chiều thứ bảy mát mẻ, đôi bạn thân thiết Dan-Shun đang đi dạo trong khu vườn xanh um của căn biệt thự thì trên bầu trời trong vắt không một gợn mây kia xuất hiện một lỗ đen ngòm có bán kính 4m phóng ra hàng ngàn tia sét điện cùng luồng gió mạnh như muốn cuốn phăng mọi thứ. Sau một hồi cầm cự, đôi bạn đối lập bị cuốn vào lỗ đen đó. Lập tức, mọi thứ trở về quang cảnh tươi tắn, yên bình lúc trước.
Dan-Shun bị cuốn quay vòng vòng trong lỗ đen khổng lồ rồi bỗng rơi xuống một đại sảnh sang trọng, mọi thứ đều dát đá quý cực đẹp. Họ có cảm giác như thể nơi đây là hoàng cung thời hiện đại. Xung quanh khá là yên ắng. Đang chẳng hiểu mô tê gì thì từ đâu, một đám người ăn mặc kì lạ (nhưng gọn gàng, lịcn sự) bước ra. Đập vào mắt Shun là hình ảnh người đàn ông lớn tuổi nhất (cậu đoán thế) đứng giữa đám người, cầm cây trượng giống con bướm, mặc áo tay dài xanh dương, quần đen và khoác một chiếc áo choàng rất ra dáng thủ lĩnh.
Người đàn ông tự nhiên vỗ tay, cười tươi rạng rỡ khi thấy Dan và Shun. Ông đón tiếp 2 người rất nồng nhiệt, lịch sự và tôn trọng cả sự bỡ ngỡ, ngạc nhiên của 2 người. Lạ là, cậu cảm nhận được nơi đây có gì đó rất đỗi quen thuộc, dường như cậu đã từng đến đây... Một nơi ấm áp như gia đình cậu vậy.
Dự tiệc xong, "nhà vua"- Shun tạm gọi người đàn ông ấy là nhà vua vì có vẻ ông là người quyền lực nhất ở đây- ngỏ lời mời Dan, Shun đi tham quan cung điện. Shun ậm ừ giây lát rồi cũng đồng ý. Dan- một kẻ ham vui đúng nghĩa- hăng hái chạy tung tăng kháp nơi, xem cái này, ngó cái kia. Bản tính khó bỏ.
Cuối ngày, cả 2 bên đều đã mệt.
-Cảm ơn ông về ngày hôm nay. Nhưng cũng muộn rồi! Xin ông hãy đưa chúng tôi về- Shun mở miệng sau cả ngày câm như hến.
Nghe vậy, nhà vua không vui. Nụ cười trên môi ông chợt tắt. Tự nhiên, chẳng hiểu vì sao, Shun thấy mình có lỗi ghê gớm,. Cậu liền sửa sai bằng cách đính chính: xin nhà vua ngủ lại đêm nay. Gương mặt người đàn ông lập tức rạng rỡ, đồng ý cái đề nghị "bất đắc dĩ" kia. Ông vui, Shun cũng vui theo. Cậu không hiểu nổi chính mình nữa. Dan bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa Shun với nhà vua này. Ngày thường cậu rất đề phòng người lạ, thế mà hôm nay lại đối xử hết sức thân thiện với người đàn ông mới gặp lần đầu này.
“Chắc chắn có điều bí ẩn!”- Dan thầm nghĩ.
Theo chân người hầu cận, Dan và Shun tới hai căn phòng nằm ở tầng 3 cung điện. Người hầu cận bảo, nhà vua muốn 2 người ngủ ở đây. Hai căn phòng rộng, sang trọng, đầy đủ tiện nghi như nhau. Căn phòng thứ nhất đề bảng "Shitora" và căn phòng thứ hai đề bảng "Damane".
“Có lẽ đã hai căn phòng này đã từng có chủ.”- Một suy nghĩ vẩn vơ chợt thoáng qua tâm trí Shun.
"Phòng Shitora" có màu xanh dương, còn tông màu chủ đạo của "phòng Damane" là xanh lá cây. Rồi mỗi người ai về phòng nấy.
Shun
“Căn phòng này không có gì khác thường. Song, tự dưng tôi cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Không biết là sự thật hay là do tôi tưởng tượng. Hình như tôi đã từng sống ở đây... Tôi cũng không chắc! Một cảm giác vô cùng quen thuộc...”
Cậu nhấc chân, bước đi thật chậm. và từ tốn quan sát xung quanh. Tất nhiên, không thiếu phần thận trọng vì dù sao cũng là chốn lạ... Mọi thứ, cậu đều cảm thấy thật thân thuộc. Sự đề phòng trong Shun giảm nhanh chóng. Cậu đưa tay sờ khắp nơi. Cái bàn, cái ghế, bức tranh treo tường,... Chúng với cậu... có vẻ là rất gần gũi, gắn bó.
Chợt, Shun mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ra săm soi. Chiếc áo màu xanh da trời. Khắp áo đính những viên đá lấp lánh, quý phái. Các tông màu đậm-nhạt được phối rất hài hòa, đẹp mắt. Quần màu đen bóng, hơi ôm. Kĩ thuật gắn áo choàng vào lưng áo cũng rất tinh tế, tỉ mỉ. Chỉ có bộ đồ mà Shun xem xem tới xem lui cả chục lần, không biết nó có sức hấp dẫn gì với cậu.
Sau một hồi quan sát, Shun phát hiện: áo quần ở đây không may bằng vải mà bằng thứ chất liệu khác, gọi là Kimsenin- khá phổ biến trong vũ trụ, trừ Địa Cầu. Người chị họ Sakami đã dạy cậu rất nhiều điều mới mẻ, những thứ mà nền văn minh của Trái Đất chưa thể đạt tới. Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì bỗng nghe tiếng chuông réo rắt từng hồi. Một giọng nói ôm đồm vang lên phía sau cánh cửa Okinoro*:
- Cho hỏi... Cậu Shun ngủ chưa?
Thì ra là nhà vua. Shun mở cửa, lịch sự chào ông. Nhà vua mỉm cười thân thiện. Ông vỗ vai cậu, vờ hỏi:
-Sao cậu chưa ngủ?
Shun ậm ờ giây lát rồi kể cho ngài nghe mọi khúc mắc về cảm giác đặc biết đối với nơi đây. Ông lặng người. Ngài nắm chặt tay cậu, nói với đôi mắt ngấn nước:
-Cậu có biết... hai thằng con trai tôi là tiền kiếp của các cậu không?
Shun có chút bất ngờ, tuy nhiên, nét mặt cậu không thay đổi. Shun ngồi đối diện nhà vua, nhìn thẳng vào đôi mắt ngài như chờ đợi sự giải thích tường tận. Ánh mắt đen láy mọng nước khẽ lung lay. Cuối cùng, bằng sự kiên định và ý chí sắt đá, Shun đã chiến thắng màn "đọ mắt". Ông bắt đầu câu chuyện của mình...
Ngày 29-6 mười bảy năm trước, người con thứ ba của nhà vua tròn 21 tuổi. Buổi sinh nhật hôm ấy đáng lẽ rất vui, rất hạnh phúc. Nhưng Ông Trời không trọn vẹn cho con người... Người con xấu số đã bị trượt chân, té xuống vách đá cheo leo mà chết do mất máu quá nhiều. Vì quá đau buồn bởi cái chết của anh mình, người con út chết 3 tháng sau đó. Hai người con ra đi quá đột ngột khiến ngài rất đau khổ, hụt hẫng. Lời ngài hứa với Hoàng hậu năm xưa là sẽ cố gắng bảo vệ chúng đến cuối đời đã không thể thực hiện được…
Nhà vua bặm môi, ngăn những giọt nước mắt chực tràn. Giọng ông nhỏ dần. Nhưng có lẽ câu chuyện chưa kết thúc ở đây. Ông vẫn muốn nói tiếp. Thế là Shun ngồi im, thật im, để lắng nghe từng cảm xúc đọng lại trong lòng một người-đã từng-là cha-mình. Ông tiếp tục.
Hôm kia, ông nằm mơ thấy Hoàng hậu về báo mộng, mách bảo là hai người con bạc mệnh kia đã đầu thai xuống nơi gọi là Tokyo, Nhật Bản, Địa cầu. Hiện tại họ đang sống ở căn biệt thự số abc, đường xyz, thành phố Dallas, bang Texas, Mỹ. Hoàng hậu nói, cứ tới đó ắt sẽ gặp. Quả nhiên, theo lời Hoàng hậu chỉ dẫn, ngài đã gặp được Shun và Dan.
Ông bày tỏ nguyện vọng với Shun là muốn cậu và Dan ở lại mãi mãi. Ông nhất định làm cho 2 người hồi phục tất cả ký ức, rồi gia đình sẽ lại hạnh phúc, đầm ầm như xưa... Shun không biết nói gì. Cậu đang phải đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Dù thế, gương mặt chàng hotboy vẫn lạnh băng như bao ngày.
Cậu đẩy nhẹ tay ông ra, bước quanh phòng, suy nghĩ. Shun dừng lại bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra nhìn cả một vùng vương quốc rộng lớn. Cảnh vật nơi này thật đẹp. Xa xa, một ngọn núi tím hùng vĩ phủ tuyết trắng xóa đứng sừng sững, oai nghiêm. Khắp nơi là những ngôi nhà tầng đủ màu sắc. Những chiếc Ririwa bay đầy trên bầu trời tím nhạt rộng lớn. Đâu đó, thấp thoáng vài bóng cây Iselam đỏ ngọc quý hiếm. Tất cả cùng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, khiến ta như lạc vào xứ sở thần tiên hiện đại, như đất và trời hòa làm một. Ranh giới giữa thực và ảo trở nên thật mong manh, dễ vỡ.
Shun trầm ngâm quan sát mọi thứ. Từ sâu tận đáy lòng tự dưng có chút vấn vương, muốn ở lại.
- Xin hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi và Dan sẽ cố gắng cho Ngài câu trả lời sớm nhất- Cậu điềm đạm. Gương mặt nhà vua thoáng buồn. Nhưng không biết làm sao hơn, ngài chỉ còn biết hi vọng mà thôi.
- Được rồi. Chúc cậu ngủ ngon. Dù kết quả có thế nào thì cũng cảm ơn cậu vì đã lắng nghe và suy nghĩ về thỉnh cầu của tôi!- Nhà vua cười lần cuối với Shun lần cuối, trước khi ra khỏi phòng. Giờ đây, giữa căn phòng loe lói ánh đèn, có một con người đang cực kì bâng khuâng, khó xử. Có một con người đang rất hoang mang về những lời nói của ai kia. Có một con người đang gục đầu vào tường, đăm chiêu. Liệu đây có phải là một cú shock quá đỗi bất ngờ?...
Sáng hôm sau............................................
Đôi mắt hổ phách từ từ mở ra, đón nhận những tia sáng tinh khôi* đầu tiên của sớm mai. Cậu cựa mình trong chiếc chăn Kimsenin mát rượi. Shun dụi mắt nhìn đồng hồ: 9g40'. Cậu trố to mắt nhìn lại lần nữa nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thật là:
-TRỄ HỌC MẤT RỒI!!! Chết thật! Tại sao hôm nay mình dậy trễ quá vậy!? Phải nhanh thôi!
Lập tức cậu phóng hết tốc lực ra Chánh điện tìm Nhà vua, nhờ ông đưa về Nhật Bản. Tại Chánh điện, một người đàn ông ăn mặc quý phái đang ngồi xem xét báo cáo về tình hình nhân dân khắp vương quốc và tấu sớ của các cận thần. Thấy Shun chạy đến với vẻ mặt hối hả, ông vội hỏi thăm.
-Cậu làm sao thế?
-Ngài hãy đưa tôi về Nhật Bản mau đi! Làm ơn!- Shun vừa đáp vừa thở dốc.
Nhà vua bàng hoàng. Ông nghĩ rằng lời đề nghị đó như sự từ chối thẳng thừng cho thỉnh cầu tối qua. Ông tần ngần giây lát rồi đưa cậu tới máy dịch chuyển không gian.
-Chúc…may…mắn!- Ông cất lên từng chữ, thật nặng nhọc. Nỗi buồn hiện hữu trong ánh mắt ông rất rõ rệt. Lúc này Shun chỉ nghĩ tới việc trễ học nên chẳng mảy may để ý gì. Bóng hình cậu dần biến mất trong muôn ngàn tiếc nuối của nhà vua.
Năm giây sau, Shun đã về tới nơi. Cậu hốt hoảng định xách cặp bay đến trường thì chợt nhớ ra... HÔM NAY LÀ CHỦ NHẬT. Cậu tự cốc đầu mình một cái rồi ngồi phịch xuống giường, thở phào nhẹ nhõm. Nhận thức bắt đầu quay về, thật chậm. Ngủ dậy... xem giờ... chạy... nhà vua... buồn...
-Hình như... "Cha" đã hiểu lầm điều gì...
-Hey!!!
Dan nhào ra hù Shun từ sau lưng.
Shun quay qua nhìn Dan, vờ nói:
-Sợ ghê!
Dan có chút cụt hứng nhưng cậu đã quen rồi. Lần nào kết quả cũng là thế, Shun chẳng hề giật mình. Muốn hù thành công chàng ninja lạnh lùng này ư?! Luyện tập thêm 10 năm nữa đi!
-Dan, nhà vua có nói gì đặc biệt không?- Đôi mắt hổ phách hơi chùn xuống. Shun hỏi nhưng ánh nhìn cứ trao về đâu. Mông lung.
-Không! Gì là gì chứ?!- Anh chàng tóc nâu mắt chớp chớp, tròn xoe. Shun đành kể lại tường tận cho anh chàng. Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Dan há hốc mồm thốt không nên lời. Cậu cũng như Shun, hoàn toàn sửng sốt trước những tình tiết thật-như-đùa này. Cậu định phản pháo rằng đây chỉ là chuyện xạo nhưng thấy vẻ nghiêm túc trong từng chữ của chàng bạn thân lạnh lùng nên... câm luôn.
Cả hai cùng im lặng hồi lâu. Bầu không khí ảm đảm dần luồn lách giữa hai người. Giờ đây, họ, thật khó để xác định được cảm xúc thật sự của bản thân. Những nỗi niềm vui buồn lẫn lộn. Vui vì có thêm một người cha hiền từ. Buồn vì tiền kiếp đau buồn. Khó xử, không biết nên làm sao để vừa làm yên lòng người chị họ, vừa để người đàn ông ấy không thất vọng.
Dường như Dan và Shun càng suy nghĩ tìm ra giải pháp tốt nhất thì mọi thứ càng rối tung cả lên. Dan không muốn phụ lòng chị Sakami- người đã hết lòng chăm lo cho các cậu từ việc chọn trường, chỗ ăn ở, phương tiện di chuyển,... tới việc dẫn đi du lịch, nấu món ăn bổ dưỡng,... Shun thì muốn được sống cạnh nhà vua để có một người cha vì cậu đã thiếu một tình cảm gia đình từ rất lâu rồi. Sakami, dù thế nào thì cũng chỉ là chị họ mà thôi…
(Còn tiếp)
*Ririwa: máy bay thu nhỏ, có thể đáp xuống bất kì đâu, rất tiện lợi.
* Okinoro: Một loại đá quý của Vương quốc Mosarina , có giá trị tương đương với đá sapphire ở Trái Đất.
*Ở giữa Vương quốc Mosarina là 1 tòa tháp rất cao và vững chãi. Trung tâm tòa tháp đặt 1 viên ngọc phát ra năng lượng ánh sáng chiếu sáng cả Vương quốc dù, Vương quốc có rộng lớn thế nào thì ánh sáng cũng có thể chiếu tới bình thường. Hằng ngày, viên ngọc "làm việc" trong 20 tiếng (Vương quốc này 1 ngày dài 30 giờ, mỗi giờ bằng 50 phút Trái Đất và mỗi phút bằng 48 giây.
Tem: bộ quần áo làm bằng Kimsenin
Phong bì: Máy dịch chuyển không gian
Thùng thư: Cặp của Shun