CHAP 6: ANH EM TRAI
Gia đình Kazami đã quay về nhà sau một buổi "đánh chén" thả ga. Trên đường, họ tạt qua biệt thự Goscha đón Rio và tặng Dan ổ bánh kem socola bự (mua trong nhà hàng) thay cho lời cảm ơn. Dan (dĩ nhiên) vui vẻ, nhận ngay lập tức. Rồi, ai về nhà nấy…
Hai mươi phút sau khi ba người đóng cửa phòng mình, Zen nhận được một cú điện thoại thâm tình từ bạn thân lâu ngày không gặp. Người bạn ấy ngỏ ý muốn đến thăm anh trong vòng mười lăm phút nữa. Zen không chần chừ, gật đầu cái rụp. Và dù mới thay đồ, tắm rửa sạch sẽ nhưng Zen không ngần ngại khoác bộ đồ mới vào. Lần này anh ăn mặc đơn giản mà vẫn đẹp trai, phong độ với áo sơmi xanh dương, áo khoác jean và quần tây đen. Thêm một chiếc carvat đen nữa là hết chỗ chê.
Chỉnh chu trang phục xong, Zen nhanh chóng "bay" xuống tầng trệt chờ đợi. Vừa thoáng thấy bóng dáng chiếc BMW đỏ là Zen lập tức phóng ra mở cổng, niềm nở chào đón người bạn thân. Giới thiệu về anh chàng này: Tên đầy đủ là Matsumoto Kudosu, 22 tuổi (=Zen), cao 1m73, hiện là CEO của tập đoàn Zanwata- tập đoàn nổi tiếng thứ nhì thế giới về ngành điện tử. Anh là bạn học Đại học cũ của Zen. Trong quá trình học tập cũng như lập nghiệp, Kudosu đã giúp đỡ Zen rất nhiều. Có thể nói rằng, Zen có được ngày hôm nay là nhờ một phần góp sức rất lớn từ anh. Vì thế, Zen rất biết ơn và quý trọng Kudosu. Hai năm trước anh phải qua Mexio chống đỡ cho chi nhánh ở đó nên hai người tạm thời cắt đứt liên lạc. Nay, chi nhánh ấy đã ổn định, phát triển trở lại nên anh quay về.
Kudosu tính tình phóng khoáng, tốt bụng, luôn nhiệt tình với mọi người. Anh lập quỹ từ thiện Jensdumpcat để giúp đỡ người nghèo khó, bất hạnh. Ai cũng quý mến anh cả. Anh được nhiều cô gái theo đuổi nhưng tới giờ anh vẫn chưa có vợ vì muốn phụng dưỡng cha mẹ. Anh cho rằng việc kết hôn không cần phải gấp gáp. Kudosu sống chung với gia đình mặc dù anh hoàn toàn có khả năng xây vài căn biệt thự lớn.
Quay lại vấn đề. Kudosu bước ra khỏi xe, tay bắt mặt mừng với người bạn cũ- Zen. Anh mặc gi-lê trắng, quần kaki đen trông khá bảnh. Đi cùng Kudosu là Kiroshi, em trai anh. Điều đáng nói là, Kiroshi HỌC CHUNG LỚP với Shun ^^. Cậu rất ngầu và lạnh lùng, chỉ kém Shun chút xíu thôi. Kiroshi diện áo thun nâu mộc mạc, áo khoác mỏng và quần jeans đen. Cậu có mái tóc xanh lá mạ chải suông (giống Shun) và ánh mắt màu nâu cafe kiên định. Kudosu giới thiệu em trai cho Zen. Anh chào hỏi vui vẻ, chưa biết rằng em trai mình cũng quen cậu chàng này.
Theo sự chỉ dẫn từ bạn thân, Kudosu lái xe vào garage sau nhà. Sau đó, Zen mời hai người vào nhà. Lúc cả ba ngồi xuống cũng chính là lúc Rin bưng ra cơ man là trái cây, trà bánh để thết đãi bạn chồng.
Kudosu và Zen nói chuyện rất hợp, "tám" hết chuyện kia tới chuyện nọ. Kiroshi ngồi kế bên anh trai. Có vẻ cậu hơi thừa. Ánh mắt cafe cô đơn nhìn xa xăm. Kiroshi là một chàng trai có tài vì giúp cha và anh trai ký được nhiều hợp đồng lớn. Những ý tưởng cậu đề xuất luôn có ích cho công cuộc xây dựng và phát triển tập đoàn thêm lớn mạnh.
Kiroshi thở dài. Cậu tựa đầu vào thành ghế sofa, nhắm mắt và thả lỏng cơ thể. Rin-ngồi cạnh Zen- nhận ra điều đó nên âm thầm gọi điện gọi Shun xuống cho Kiroshi có bạn. Shun, chỉ 30 giây sau khi cúp máy, đã đứng trước mặt Rin. Cô nhanh nhảu giới thiệu Rin với Kudosu. Kiroshi đang nhắm mắt bỗng nghe cái tên "Shun" liền mở mắt nhìn dáo dác. Hai người tình cờ chạm mắt nhau. Shun ngạc nhiên còn bạn cậu thì không. Kiroshi đã ngạc nhiên từ lúc thấy mặt Zen rồi (Shun quá giống Zen mà) nên cậu đã lờ mờ đoán được, chỉ là chưa chắc chắn thôi.
-Kiroshi, thì ra là cậu!- Shun cất tiếng chào hỏi.
Kiroshi mỉm cười, lịch sự chào lại.
Zen, Kurudo ngạc nhiên, lập tức dò hỏi sự tình. Shun dễ dàng phá vỡ mọi sự nghi hoặc chỉ bằng một câu giải thích ngắn gọn:
-Kiroshi học lớp 11A5 giống em ạ- Cậu trả lời anh trai, lễ phép.
Zen gật gù tỏ vẻ như đã thông suốt còn Kurudo "à" lên một tiếng rồi quay sang Kiroshi:
- Sao trước giờ không nghe em kể?
-Anh có hỏi đâu mà kêu em kể này kể nọ!- Kiroshi lạnh lùng. Giọng cậu có chút gì đó gọi là hậm hực, bất mãn. Nói chuyện với anh trai nhưng ánh mắt cậu lại hướng về nơi khác- nơi sân vườn ngoài kia... nơi những vạt nắng vàng ươm đang bao trùm.
-Em…!!!- Kurudo nhíu mày- Em nói bằng thái độ gì vậy hả?!
- Đó là chuyện của em!- Kiroshi châm dầu vào lửa. Vẻ mặt dửng dưng không quan tâm của cậu đã khiến cơn giận của Kurudo lên tới đỉnh điểm. Anh đập bàn, đứng phắt dậy nhìn em trai, quát lớn:
- Hôm nay em dám cãi anh như thế sao hả??!! Em nên nhớ em nhỏ hơn anh những 6 tuổi đó! Thường ngày cha mẹ dạy em thế nào?! Chẳng phải họ luôn dạy em rằng phải biết vâng lời và tôn trọng anh sao, hả?!!? Kiroshi, em có nghe anh nói không?!
Kiroshi tính vốn điềm đạm, kiệm lời nên tuy dù trong lòng đang rất uất ức, cậu vẫn bình tĩnh nhấn mạnh từng chữ:
-Em-không-muốn-nghe!- Dứt lời, cậu liền ra cúi đầu chào tất cả, sau đó lẳng lặng ra về. Shun thấy thế vội chạy theo, mong cứu vớt được tình hình. Ít nhất là khả quan hơn, bằng những lời khuyên chân thành nhất cậu sẽ đưa ra.
Kurudo đứng đó, tức nói không nên lời. Anh ngồi phịch xuống ghế, cầm ly trà trước mặt nốc một hơi hết sạch. Ly trà đá đường mát lạnh xem ra đã làm nguôi ngoai phần nào cơn giận bên trong. Kurudo vuốt ngực, kìm nén. Cuối cùng, anh đã trở lại trạng thái ban đầu.
Cặp vợ chồng trẻ kia, một cách vô tình, đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Sự việc diễn ra quá bất ngờ và đường đột. Zen cảm thấy lạ khi thường ngày cậu bạn thân này là người khá giỏi điều chế cảm xúc, không dễ nổi giận. Anh đoán, có lẽ vì hôm nay Kurudo gặp chuyện không vui nên mới vậy thôi..
Kurudo, khi tinh thần đã tạm ổn định, xấu hổ, lí nhí xin lỗi Zen, Rin. Anh giải thích, lí do anh cáu gắt như thế là do tâm trạng anh không được tốt từ cả tuần nay. Sự làm việc tắc trách của một bộ phận nhân viên đã làm cho những sản phảm bị lỗi kỹ thuật bị tung ra thị trường khiến nhiều khách hàng gọi điện lên công ty than phiền. Danh tiếng của tập đoàn Zanwata cũng do đó mà bị ảnh hưởng không ít. Và thái độ ngông nghênh của Kiroshi góp phần nhắc lại điều bực mình ấy.
Zen cười thông cảm. Anh vỗ vai bạn thân, thủ thỉ thân mật như hồi xưa:
- Cậu đừng lo! Sớm muộn gì, mọi việc cũng sẽ ổn thôi! Chỉ cần cậu luôn cố gắng! À, mà tôi nghĩ, cậu cần thay đổi cách đổi xử với Kiroshi. Dù sao nó cũng lớn rồi, hãy để nó tự lập. Nếu nó em ấy bướng thì lựa lời khuyên nhủ chứ không nên chửi mắng, quát tháo nó. Đây là cách tôi đối xử với em trai, hiệu quả lắm đấy!- Zen nháy mắt.
Kurudo nhìn Zen, mắt to tròn, long lanh:
-Cậu không gạt tôi chứ?
-Đương nhiên! Bộ cậu không thấy lúc nãy Shun nói chuyện với tôi rất lễ phép sao? Yên tâm đi!
-Uk!
Thế là cả hai cùng phá lên cười. Rin ngồi kế bên cũng cười theo. Trông họ rất vui vẻ, hòa thuận.
Cách ngôi nhà 16 tầng về phía đông khoảng 200m có một đôi bạn điển trai ngang nhau đang rảo bước.
Cậu bạn tóc đen hỏi thăm bạn mình đủ điều, đại loại như "Sao hôm nay cậu lại cư xử như thế?", "Cậu có chuyện gì à?" hay "Tôi giúp được gì cho cậu không?". Đáng buồn thay, đáp lại lòng nhiệt tình ấy chỉ là sự im lặng tuyệt đối của người kia. Không nản, Shun đổi "chiến thuật". Cậu không hỏi gì nữa mà bắt đầu kể về câu chuyện của chính mình, với anh trai- Zen.
-Tôi nhớ, khi tôi còn nhỏ, anh Hai rất thương tôi... Hễ anh ấy được mẹ cho tiền tiêu vặt là lập tức mua bánh kẹo, quần áo, đồ chơi cho tôi ngay. Nhiều lúc tôi nhõng nhẽo vòi anh dẫn đi chơi, anh cũng chiều chuộng. Cả những lần tôi giận anh, phá hư đồ chơi của anh nữa chứ! Vậy mà ảnh không trách tôi một lời dù tôi biết ảnh rất giận...- Ngừng một lát cho Kiroshi "thấm", Shun tiếp- Lớn hơn một chút, anh ấy dạy tôi học, dạy tôi rằng sống trên đời thì phải có tình có nghĩa... Tôi nhớ rất rõ. Mọi thứ. Khoảng thời gian ảnh và chị Rin mất tích tôi thật sự rất buồn. Càng lớn, kí ức, hình ảnh về anh càng khắc sâu trong tâm trí tôi. Nhớ anh, tôi bật khóc trong vô thức... Bây giờ, anh ấy đã trở về, vừa có vợ đẹp con khôn, vừa làm ăn thành đạt. Tôi mừng lắm, mừng cho người mình yêu thương nhất...
- Cậu kể chuyện đó với tôi có ích gì?- Anh chàng tóc xanh lạnh lùng.
Tôi không biết trước giờ tình cảm giữa cậu và anh Kurudo thế nào, nhưng dù sao đấy vẫn là anh trai cậu và tôi nhận thấy... anh ấy thương cậu lắm.
Câu nói vừa rồi của Shun chợt vài ký ức đã ngủ quên từ bao giờ trong Kiroshi…
-Hahahhaha!!!!!!!!!! Đố anh bắt được em đó!- Một thằng nhóc 6 tuổi cầm cây kem chạy lòng vòng quanh sân. Chạy hụt hơi theo sau là cậu bé 11 tuổi, gương mặt hao hao thằng nhóc. Chắc là hai anh em.
- Bắt được em rồi! Trả cây kem cho anh!- Cậu bé đã tóm được "thủ phạm cướp kem" khiến thằng nhóc la oai oái. Dùng khổ nhục kế, thằng nhóc ngoan ngoãn trao cây kem lại cho "khổ chủ" nhưng bắt "khổ chủ" phải... mua tặng nó cây khác =.=!
-Okay! Đãi thì đãi! Nhưng em phải hứa là lát phải học ngoan đó nha!- Cậu bé đau khổ móc bóp tiền ra.
-Em hứa!- Nghe hơi đồ ăn, nó liền nhanh miệng buông tiếng "hứa" mà chẳng cần suy nghĩ. Cậu bé chỉ phì cười rồi đưa hai tay ẵm thằng nhóc lên.
- Quán kem Morisho thẳng tiến!
"Ăn kem xong, anh Hai còn dẫn mình đi chơi công viên, về nhà thì dạy mình học. Dạo này ảnh gặp rắc rối trong công việc nên mới nổi cáu nhưng vẫn quan tâm mình mỗi ngày... Vậy là... mình sai rồi!"
- Cậu nghĩ gì thế? Anh Kurudo đang đứng sau cậu kìa! -Shun cất tiếng, cắt ngang dòng suy tư của Kiroshi.
- Hả!? Đâu!? Anh Hai đâu?!- Kiroshi quay tứ phía, đảo mắt khắp nơi tìm kiếm nhưng dường như cậu đã ăn phải "quả lừa"- Hừm!!!!!! Cậu lừa tôi!!!!!!!
- Khoan hãy nổi nóng! Tôi lừa cậu... chỉ vì muốn kiểm tra xem cậu có muốn gặp anh trai lúc này không!? Và kết quả... cậu đã chứng tỏ cho tôi thấy rồi! Cậu mau về xin lỗi anh ấy đi! Anh em ruột với nhau thì không nên chấp nhất những chuyện vặt vãnh, tránh tổn thương tới tình cảm anh em!- Shun tuôn một tràng giảng đạo làm Kiroshi chóng cả mặt. Cuối cùng, chàng trai có mái tóc xanh lá mạ cũng chịu thua trước những "lí lẽ" chuẩn không cần chỉnh của người đối diện. Cậu vỗ vai Shun, cảm ơn chân thành rồi hai người chia tay tại ngã ba đường. Nhà ai nấy về.
Shun về tới đầu đường thì thấy chiếc BMW đỏ vừa lăn bánh. Anh trai và chị dâu cậu đứng ngay cổng vẫy tay chào tạm biệt, vẻ mặt hớn hở.
- Kiroshi thế nào?- Zen hỏi.
- Dạ, cậu ấy biết lỗi rồi. Bây giờ có lẽ cậu ta đang ngồi ở nhà chờ anh Kurudo về để xin lỗi đó ạ- Shun cười tươi, không chút gượng gạo. Một nụ cười tỏa sáng, ấm áp như nắng ban mai. Chả trách biết bao cô gái đã "rụng tim" vì cậu.
Tối hôm ấy, Kurudo gọi điện khoe với Zen rằng hai anh em anh đã làm hòa. Kiroshi hiện giờ rất ngoan, anh nói gì cậu cũng vâng vâng dạ dạ, chẳng cãi một tiếng. Zen cười, mừng giùm bạn mình.
"Kết thúc tốt đẹp rồi!"- Zen nghĩ thầm.
Ai nói rằng anh em trai thì khó thân, nhà giàu thì không hạnh phúc? Chỉ cần mọi người trong gia đình luôn biết thông cảm, yêu thương và nhường nhịn nhau thì không gì là không thể hết! ^^
Tem: Cú điện thoại Kurudo gọi Zen
Phong bì: Ly trà Kurudo uống
Thùng thư: Chiếc xe BMW đỏ
Tập tiếo theo sẽ tiết lộ thành viên mới của gia đình Kazami. Đó là ai? Là người như thế nào và tại sao lại được sống trong ngôi nhà danh giá ấy? Liệu, xung đột có xảy ra giữa các thành viên khi sự đố kị bất ngờ lên ngôi?! Câu trả lời sẽ xuất hiện trên TẬP 7: THÀNH VIÊN MỚI! Thân mời đón xem ^^.
Được sửa bởi bakugan fanfic ngày Tue Dec 31, 2013 3:47 pm; sửa lần 1.