MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

power_settings_newLogin to reply
4 posters

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 Empty[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
First topic message reminder :

Title (tên fic) : Hoa hồng và máu của một định mệnh.
Author (tác giả) : meomeo31
Genre (thể loại) : tiểu thuyết
Rating (độ tuổi) : 11+
Summary (giới thiệu qua) : tình cảm gia đình và bạn bè.
~ Giới thiệu nhân vật ~
-Keith Ferumen/ Spectra Phantom (19t) : anh trai của Mira. Là người thông minh, nhạy bén (có thể nói là văn võ song toàn) tính cách lạnh lùng, trầm lặng nhưng rất quan tâm đến em gái. Sau khi trở thành Spectra Phantom trở nên tàn nhẫn, vô cảm (lí do sẽ được bật mí trong từng chap).
-Gus Grav (17t) : thuộc hạ của Spectra. Sau đó trở thành người đồng hành cùng Keith trong việc giúp Mira thoát khỏi cạm bẫy Hắc Ma.
-Mira Ferumen/ Megumi Insensitivity (16t): mạnh mẽ, dịu dàng, trưởng thành và luôn quan tâm đến Keith. Để cứu anh trai và trả thù cho người mẹ quá cố nên đã lập cam kết với Aros, trở thành Megumi và gia nhập Hắc Ma, từ đó trở nên lạnh lùng hơn.
-Dara Kawler (18t) : Là chị gái của Ren. Một trong những thành viên của Hắc Ma nhưng về sau phản bội Zenderheld và trở thành người cộng sự với Keith giúp Mira thoát khỏi cạm bẫy của Hắc Ma. Đem lòng yêu Keith khi đang làm cộng sự với anh.
-Ace Grit (17t) : Bạn thời thơ ấu của Mira, rất quan tâm và đem lòng yêu cô từ khi còn học trung học. Tính cách lạnh lùng, ít nói và không ưa Keith. Sau khi biết Mira gia nhập nhóm Hắc Ma, cậu đã hợp tác với Keith và Dara.
-Zenderheld: Tên cầm đầu của Hắc Ma, độc ác và có tham vọng hủy diệt vũ trụ.





Chap 1:
Một gia đình đầm ấm . . .                                                          
Có hai anh em . . .

Họ sống vui vẻ bên nhau . . .
Không lo âu...
Không muộn phiền...

Nhưng sau khi...
Người anh trai tìm được sức mạnh thực sự...
Cô em gái biết được sự thật về người mẹ quá cố...

Họ đã lạnh lùng và xa rời nhau...

~Một sự khởi đầu buồn bã để rồi có sự hối tiếc không nguôi~

                                                                                 
flash back
"Mira à... mẹ của con đã bị sát hại..." - Người dì cố nói lên những lời cuối cùng trước khi từ giã cõi đời.

Quay lại với hiện tại...
"Mẹ ơi, con phải làm gì để trả thù cho mẹ đây... Con thật vô dụng phải không mẹ? Mẹ bị sát hại dưới tay của một tên đã khiến anh hai trở nên tàn nhẫn với con, khiến anh ầy mù quáng vì thứ được gọi là "sức mạnh thực sự"... Con hận hắn và con sẽ tiêu diệt hắn... Chính hắn đã hủy hoại niềm hạnh phúc và cuộc sống của con. Hắn đã hủy hoại cái hạnh phúc và đáng lí ra bây giờ con đang cảm nhận... "
Trong một góc tối của cung điện Naga, dòng suy nghĩ ấy đã khiến Mira ứa ra dòng nước mắt đớn đau đến xé lòng mà cô chưa từng cảm nhận qua. Chưa bao giờ cô thấy đau đến như vậy...
Và liệu đó có phải giây phút đau khổ nhất trong cuộc đời của cô không...?!
Bỗng một thứ ánh sáng lóe lên sau lưng cô. Cô lấy tay che mắt và cố nhìn ra sự mờ ảo của bóng người trước mặt nhưng vô ích. Sau khi ánh sáng đó tắt...
- Chị Dara? Là chị đó sao? - Mira ngạc nhiên
- Chỉ hiểu em đang đau khổ chuyện gì nhưng hiện tại em không thể bỏ cuộc và mất đi ý thức, nếu em sơ xuất, Zenderheld sẽ có thể phát hiện ra em là gián điệp và tới đây với mục đích báo thù cho mẹ em. Tới lúc đó thì không hay đâu. - Dara nói với giọng vô cùng nghiêm túc.
-Em biết rồi, em sẽ thận trọng hơn. - Mira nói xong bỏ ra khỏi phòng thật nhanh để kịp dấu đi hai dòng nước mắt đang gần như chào ra sau mái tóc đầy mạnh mẽ kia.
- End chap 1-


________
Do đây là fic đầu tay nên không hay cho lắm, ngắn nữa :(
Mong mọi người thông cảm!



Được sửa bởi meomeo31 ngày Wed Jan 22, 2014 9:19 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
phong bì~
chap này THỰC SỰ KHÔNG DÀI ah!
bạn thực sự đã tiến bộ rất nhiều trong ngôn từ đấy^^
khuyết điểm thì E nói rồi, tớ sẽ không nhắc lại nữa
ráng lên nah

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
   Chap 6: Lửa của bóng tối

    Đêm về. Bao phủ cả khu rừng là màu da của đêm trời. Cô đơn và lạnh lẽo. Đung đưa đích kẽ lá mang theo vài tiếng xào xạc...

    Soạt - Một tiếng động nhẹ cũng đủ để dao động những vòm đẳng liên. Vi vu, hoang vắng một khoảng không trống trải đến đáng thương... Hắc sắc nhuộm từng tầng lớp. Ánh nguyệt soi tỏ một cánh rừng. Sầu lõa hòa mình vào hồn rừng câm lặng...

   Dưới không gian ấy, một thân ảnh độc lõi bên bờ suối. Tung bay một làn bạch đầm vô tư lự. Gió nhẹ khẽ vờn lặng đường diềm trắng dưới gót chân... Như mơ hồ, chẳng thể bắt kịp với thực tại... Một lúc nào đó chỉ là ảo ảnh, hão huyền cuốn theo chiều gió...

   Thân hình mảnh dẻ chống chọi với những cơn gió rít lên từng đợt một, nghe rợn người của màn đêm lạnh lẽo... Làn da trắng bệch, đôi môi lạnh không chút sức sống và đôi mắt xám bạc vô hồn khẽ mở một cách mệt mỏi dưới ánh trăng già...
   
   Có biết đâu rằng, người con gái đó đang mang bên mình một định mệnh... Định mệnh của tử thần...

   Xoẹt - Tiếng kêu sắc nhọn của lưỡi gươm cắt ngang dòng suy nghĩ riêng tư đầy bí ẩn kia... Cô quay lại không chút sợ hãi...

   Mái tóc vàng dựng đứng... Chiếc mặt nạ vô cảm... Và mang một linh hồn của một con quỷ đến từ địa ngục... Spectra Phantom. Anh đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng...

   Một khoảng lặng xen giữa hai người...

   Rồi người con gái có mái tóc đen dài lên tiếng mỉa mai:

   - Cơn gió nào đưa "ngài ác ma" tới đây vậy? Chuyện gì khiến Spectra anh phải tức giận tới thế? - Cô cười thầm.
   - Bớt đùa đi cô gái, ta đến đây báo cho ngươi biết lệnh triệu tập của lão Quốc Vương kia.
   - Ồ vậy sao? Ác ma mà cũng tốt thế quả là chuyện ngàn năm có một đấy nhỉ!

    Nét mặt anh như biến dạng sau khi nghe câu nói đó . Bất giác, anh gào lên như con thú điên dại, lao đến phía cô:

   - Đây là hình phạt cho những kẻ dám xem thường Spectra Phantom này. Kết thúc rồi!
   - Hãy làm nếu như anh có thể... - Cô nói như tiếng thì thầm của tử thần khiến thanh gươm kia phải dừng lại.

    Cô nhắm mắt, khẽ hắt ra tiếng thở dài...

   - Anh đã không còn là Keith dịu dàng mà tôi biết nữa rồi...- Cô cười buồn bã - Sẵn sàng đánh đổi mọi tình cảm để đến với thứ gọi là "sức mạnh thực sự" à?
   - Tên Keith vô dụng trước kia mà ngươi biết đã chết rồi. Tình cảm à? Đối với ta mà nói thì bây giờ nó chỉ là thứ rẻ mạt, trao qua bán lại cũng chỉ là chuyện bình thường. Vậy mà giờ đây ngươi lại mang thứ đó ra để thuyết giáo ta sao? Thật nực cười!

    Một chàng cười khô khốc vang vọng giữa bầu trời hiu quạnh. Từng cơn gió mạnh rít lên làm lay động sự yên tĩnh của núi rừng.

    Cô nhìn anh với ánh mắt buồn sâu thẳm...
    - Zenderheld... là kẻ đã sát hại mẹ anh...! - Cô nói một cách chậm rãi và rõ ràng.

    Đôi mắt xanh mở to sau chiếc mặt nạ. Lời nói đó khiến tai anh như ù đi, bàn tay cầm thanh gươm kia đang run lên từ lúc nào... Anh từ từ hạ kiếm xuống, lấy lại bình tĩnh trong vài giây.
    - Ngươi đang định lừa ai vậy, Dara?
    - Chính vì sự ích kỉ và cố chấp của anh, đã vô tình đẩy Mira vào vòng xoáy của chiến tranh và sự thù hận. Cô bé lập cam kết với Aros để cứu anh ra khỏi vũng bùn của tội ác và để trả thù cho người mẹ quá cố. Anh không cảm thấy như vậy là quá đáng thương và bất công sao?... Keith? - Dara gần như gắt lên.
    - Đủ chưa? Ngươi nghĩ là ta quan tâm đến nó à? Ta chưa thấy vấn đề gì trên con đường mà ta đã chọn cả! Ngươi khá là cố gắng đấy nhỉ.
     
      Anh khẽ nhếch mép rồi quay đi, bỏ lại cô gái có đôi mắt xám bạc buồn bã giữa màn đêm đơn côi...

    "Sẽ có ngày anh hiểu ra thôi..." - Cô nghe sống mũi cay cay.
   
    .......


    Trăng đã khuất. Từng đám mây đen khuếch tán, lan ra khắp vùng trời rồi biến mất trong lặng câm. Cơn tiểu phong khẽ vờn lấy những chiếc lá trên cành làm bật cánh cửa sổ trong căn phòng của người thanh niên có đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp ấy...  Lúc này, anh đã không còn đeo chiếc mặt nạ vô cảm với chiếc áo choàng màu đỏ sẫm của tên quỷ thần kia nữa...

    Keith Ferumen... Linh hồn thực sự của thân xác ấy đã trở lại trong âm thầm. Trong đôi mắt anh cháy lên ngọn lửa hận thù hệt như người mẹ quá cố khi bà còn sống...


- End chap 6 -

________
Tớ tính viết dài hơn tí nữa nhưng có chút việc nên chỉ tới đây thôi! Mong mọi người thông cảm :(

Được sửa bởi meomeo31 ngày Wed Jan 29, 2014 2:55 pm; sửa lần 2.

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
thích phần miêu tả đoạn đầu lắm nhé :)
1 số từ ngữ hán việt có vẻ không hợp lí lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới mạch fic, tự hỏi có phải chuyến này bạn đọc tiểu thuyết TQ nên bị thế không, chứ mấy chap trước văn phong hơi khác ah :3
cứ tưởng sẽ có hint cuả Dara với Keith :v, nhưng thôi, anh chị cứ từ từ, giải quyết thù nhà rồi tính tình riêng sau cũng được :v

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
   Chap 7: Linh hồn thứ hai - Linh hồn của quỷ.
   
     Bầu trời trong xanh, mây trắng nhẹ bay, mặt trời như được treo giữa không trung làm cho ta có cảm giác đêm lạnh lẽo hôm qua chỉ là một cơn ác mộng...

      Làn không khí ấm áp nhanh chóng lan ra khắp khu rừng phía Đông. Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai khẽ buông xuống dịu dàng, chiếu tỏ bóng hình của một thiếu nữ có mái tóc cam, chĩa ra từng ngọn dưới đuôi trông rất táo bạo. Thanh gươm trên tay cô nhuộm một màu đỏ sẫm. Tanh và nồng...
     
     Màu đỏ của máu...
     Màu đỏ vô tình...

     Nó lan ra và đọng lại từng vũng trên những cái xác nằm ngổn ngang dưới chân cô. Đôi mắt màu xanh nước biển nheo lại nhìn chúng đầy vẻ khinh thường. Đôi môi hồng đáng yêu khẽ nở một nụ cười nửa miệng lạnh lùng thấu xương...

     Cơn gió thổi vào từng tầng lá trên cây cổ thụ một cách rụt rè như khẽ hờn trách ai đó... Báo hiệu một điều sắp xảy ra...

   ~*~*~*~

    Bình minh là món quà tuyệt vời mà thiên nhiên ban tặng cho con người, nó mang lại cho ta nhiều cảm xúc khó quên...

   Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ, ví dụ như cung điện Naga của Quốc Vương Zenderheld vẫn bao trùm bầu không khí ảm đạm, u ám đến rợn người.

   Người đàn ông ấy ngồi trên chiếc ghế cao, trên thành ghế có đôi Rồng được dát bằng vàng trông rất đẹp mắt và toát lên quyền lực đáng sợ. Dưới chân hắn là năm con người đang chờ lệnh. Bản tính tàn nhẫn, vô cảm với tham vọng thống trị cả vũ trụ nên đã biến hắn thành một con thú đội lốt người. Hắn chỉ xem họ như những con cờ để phục vụ cho mục đích đó.

    Sau một hồi lâu im lặng, hắn lên tiếng:

  - Ngày mai, tại nơi đây sẽ diễn ra một cuộc chiến giữa các ngươi và bọn chiến binh bakugan phản kháng. Ta nghĩ, nếu là Hắc Ma thì việc tiêu diệt chúng sẽ không có gì là khó. - Một tràng cười đắc thắng vang lên ngay sau câu nói đó.

   Nghe xong, mọi người đều đáp lại, chỉ trừ tên có mái tóc bạch kim xõa dài nở nụ cười nhếch mép, và đương nhiên là không qua mắt được Zenderheld.

    - Aros, sao ngươi lại tỏ thái độ đó? Chẳng lẽ ngươi dám khinh thưởng lời nói của Zenderheld này? - Một giọng nói rợn óc vang lên.
    - Dạ thưa Quốc Vương, tôi không có ý đó. Chỉ là... tôi thấy sắp có điều thú vị sẽ xảy ra thôi.- Aros đáp.
    - Vậy điều thú vị mà ngươi muốn nói là gì? - Hắn nhíu mày vẻ tò mò.
    - Thưa ngài, sáu vị bakugan cổ đại đã sau khi bị tôi tiêu diệt đã truyền lại sáu thuộc tính năng lượng cho tất cả các bakugan là cộng sự của bọn chúng. Vì vậy, nếu chúng đến đây sẽ mắc phải cái bẫy mà tôi đã sắp đặt trước. Lúc đó, muốn lấy sức mạnh đó từ tay bọn chúng thì dễ như trở bàn tay!

      Nghe xong lời giải thích của Aros, tất cả đều trợn tròn mắt, trừ Mira. Zenderheld bật cười vẻ vui sướng.

     - Hay lắm Aros! Ý kiến rất hay! Ngày mai, bọn chúng chết chắc rồi! Thôi được, các ngươi lui hết đi cho ta!

     Người con gái có mái tóc cam khẽ nở nụ cười đắc ý sau từng cử chỉ của hắn. Nụ cười lạnh lẽo... Nhưng nó không qua được con mắt của tên quái thú xứ băng hà.

    ~*~*~*~

   Mặt trời đã lên cao. Những tia nắng chói chang bao phủ và sưởi ấm khu rừng sau cung điện u ám kia...

   Dưới ánh nắng xinh đẹp ấy, người con gái có mái tóc cam mạnh mẽ đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó một cách mơ hồ. Đôi mắt xanh nước biển khẽ mở dưới ánh mặt trời, long lanh tựa hai viên ngọc trai, xuyên thấu cả bầu trời.

    Những dòng suy nghĩ riêng tư từ một lúc nào đó, vô tình cuốn cô vào những kí ức đẹp đẽ đến ngây thơ của quá khứ. Giờ đây chỉ còn là dĩ vãng, mãi chôn vùi dưới thực tại phũ phàng... Nghĩ đến đây, lòng cô thấy chua xót tột cùng...

    Cô cố cảm nhận bầu không khí ấm áp này bằng mọi giác quan và cảm xúc của mình. Vì có lẽ... đây là lần cuối cùng cô được nhìn thấy nguồn ánh sáng mãnh liệt này...

     - Ta ngày càng khó hiểu nhà ngươi đấy! Thứ ánh sáng ghê tởm này mà ngươi cũng ngắm được. Con người đối với ta chỉ là một sinh vật nhỏ bé, vô dụng mà lại luôn khiến cho ta đau đầu! - Một giọng nói bỡn cợt vang lên sau lưng, kéo cô về với thực tại.

     Chẳng cần nói thì Mira cũng biết đó là con quái thú đội lốt người - Aros. Có thể nói, hắn không quan tâm đến cảm xúc của cô cũng như con người. Nhưng hắn lại không hề biết rằng, cô đang dần trở thành một người hoàn toàn khác... Một con quỷ khát máu... giống như linh hồn thứ hai đang chiếm lĩnh cơ thể anh trai cô...

     - Quái thú như ngươi ghét ánh sáng thì chẳng có gì là lạ. Thay vì để ý đến hành động của ta thì ngươi đi thu thập tiếng gào khóc của những bakugan yếu đuối sẽ tốt hơn đấy! - Cô lên tiếng lạnh lùng sau một hồi im lặng.    
    - Thứ âm thanh đó ta nghe nhàm tai rồi, bây giờ ta muốn quan tâm đến ngươi một chút. - Hắn nói nửa đùa, nửa thật. - Ta thấy ngươi có vẻ quan tâm đến kế hoạch ngày mai của lão Zenderheld nhỉ! - Hắn nhíu mày vẻ khó hiểu.
 
     Đáp lại cho câu hỏi đó là một nụ cười nửa miệng kì dị.
  - Chẳng lẽ ngươi có kế hoạch riêng rồi sao? - Hắn hỏi tiếp.
  - Ta không chắc, nhưng ta cảm thấy sắp có màn kịch hay rồi... - Mira trả lời một cách thờ ơ.
  - Hhm... tùy nhà ngươi thôi. Nhưng nghe Megumi nói vậy thì ta cũng có cảm giác mai sẽ là ngày tuyệt vời đấy. - Aros cười thầm và quay lưng bỏ đi.
   
     Những tia nắng đã khuất sau những đám mây đen đang dần loang lổ khắp bầu trời trong xanh. Thay vào đó, bầu trời khoác trên mình chiếc áo khoác màu xám cô đơn, lạnh lẽo mang theo vài tiếng gió rít đến rợn óc. Mưa rơi...

    Một cơn mưa buồn... Một cơn mưa cho sự phản bội...

    Giữa cơn mưa, người con gái tóc cam vẫn đứng đó, cô ngẩng mặt lên trời, một thứ ánh sáng màu đỏ khẽ lóe lên trong đôi mắt màu xanh nước biển ấy.

    Màu mắt của con quỷ khát máu... Của một linh hồn thay thế đang dần lộ diện...


- End chap 7 -

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
thực sự là thấy Aros với Mira trong này giống một đôi :v . Haiz, 2 anh chị công kích phản đối nhau, nhưng rốt cuộc vẫn bị ràng buộc vào nhau... Chắc tác giả không có ý ghép họ, nhưng vẫn thấy một sự thương cảm cho anh Ace ah :v
hình tượng Mira trong chap này ngầu hơn hẳn, chắc là vì máu me nhiều hơn, kiểu nhếch mép khinh thường nhiều hơn, bla bla~ đến chap này mình mới có cảm giác mọi chuyện đã bắt đầu, các chap trước tuyệt đối không có không khí căng thẳng như sắp đánh nhau, dù rằng mọi nguời đều ý thức được cuộc chiến.
hóng chap

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
Thực ra thì cậu đọc đúng suy nghĩ của tớ r đó E :"p Com chuẩn mà hay ghê ý :v
Tớ đúng là muốn Aros và Mira trở thành một cặp trong những chap về sau đó.
Trong chap 7 tớ cho Mira lạnh lùng hơn là có lí do cả đấy :*
Chap mới sẽ ra nhanh thôi mọi người ạ :*

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
Tớ đi vắng 2 ngày, và cậu ra 2 chap *choáng váng*
Cậu tiến bộ nhiều trong ngôn từ, nhưng ba đoạn đầu chap 6 từ ngữ có vẻ hơi loạn đấy ah
Nôi dung fic của cậu ngày càng khiến cho tớ căng thẳng đấy
Và hiện tại, đọc 2 chap này cộng với một số chap trước đã khiến cho tớ có một sự băn khoăn cũng như khó xử không hề nhẹ, nên tớ chỉ com đến đây thôi.
Cố gắng HẾT SỨC MÌNH, cậu nhé!

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
@Huyền: Cậu có băn khuăn hay khó xử gì thì pm tớ hoặc com thẳng vào fic để tớ biết được lỗi sai của mình nhé!
_________________

         Chap 8: Ngộ nhận.

     Hoàng hôn đã xuống. Bầu trời đã nhuộm một màu đỏ ối thơ mộng, pha thêm chút nhớ nhung. Những tia nắng yếu ớt cuối cùng dần vụt tắt trong lặng im. Những áng mây tím, hồng đan xen vào nhau, lan ra khắp bầu trời. Cô đơn và tĩnh mịch.

    Dưới ánh nắng chiều, hai cậu con trai, một người tóc nâu cắt ngắn và người còn lại có mái tóc màu xanh mạ đang ngồi trên một khu đất bỏ hoang gần khu rừng phía Tây. Một đôi mắt màu đỏ mận rực lửa và đôi mắt xám tro vô hồn lộ rõ vẻ mệt mỏi. Họ chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy một cách mơ hồ, làm cho ta có cảm giác thực tại bị lãng quên...

    Họ đã hòa cảm xúc của mình vào lặng câm... Một nỗi buồn man mác đến kì lạ...

    - Ngày mai, là cuộc chiến đầu tiên giữa chúng ta và Hắc Ma... - Giọng Dan nhỏ lại, vẻ nuối tiếc - cả Mira nữa...
   
     Mira... Một cái tên bình thường với những chữ cái đơn giản mà đối với Ace nó thật nặng nề như có hàng vạn ngọn núi đè lên người...

     Cái ngày mà cô rời nhóm, cậu như sắp phát điên, tâm hồn như vỡ vụn...

     Nhưng chính Ace cũng không hiểu, tại sao lúc đó không níu kéo... cũng không ngăn cản... Ngược lại, cậu chỉ lẳng lặng bỏ đi... Đi về nơi có bóng tối đơn độc... Nơi mà cô không thể nhìn thấy... Cậu cố khóa chặt lòng mình cùng với đau đớn và lặng thinh... Để bây giờ cậu phải mang bên mình sự hối hận và xúc cảm nặng trĩu...

    Ace cũng biết, cậu không bao giờ chịu sống đúng với vẻ cứng cáp bề ngoài của mình... Cậu không dám đối mặt khi phải nhận thất bại trong chuyện tình cảm. Cậu không muốn ai bước vào thế giới riêng tư của mình, rồi nhìn cậu bằng một con mắt khác bởi sự thật đó...  

    - Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi...- Ace trả lời một cách thờ ơ như cố giấu đi tâm trạng của mình - Còn tôi cũng nhắc cho cậu biết, đừng bao giờ nhắc tên cô ta trước mặt tôi... - Giọng cậu trở nên sắc lẻm như một con dao, mặc dù tim cậu đang nhói lên từng đợt.
   - Cậu mạnh mẽ đến vậy sao? - Dan hỏi - Tại sao cậu không thử níu giữ một người mà mình mang lòng yêu thương nhỉ? Sao cứ phải giữ mãi cái vẻ lạnh lùng mà trong khi đó bản thân cậu không làm được? Đó không phải là cậu đang dối lòng mình sao? - Cậu tóc nâu tiếp tục hỏi, đôi mắt xa xăm vẫn nhìn vào khoảng trời nhuốm ánh sáng màu đỏ kia, vẻ trách móc.

    Đôi mắt xám tro mở thật to, ngạc nhiên về cậu bạn kia. Đây là Dan mà cậu quen biết sao? Thường ngày hay lóc chóc, nghịch ngợm luôn làm cho cậu cảm thấy phiền hà... Giờ đây lại nói ra những lời xoáy vào tâm can cậu, những điều cậu đang muốn chôn kín tận đáy lòng... Không lẽ những cảm xúc đó, đã bị người khác nhìn thấu hết rồi? Ren... rồi giờ là Dan... Cảm giác đó làm cho cậu như bị chế giễu, coi thường thậm chí bị xỉ nhục vậy!

    - Cậu nói đủ chưa? Cậu thì biết gì? Đừng nên xen vào cuộc sống và suy nghĩ của tôi! - Ace không còn giữ nổi vẻ điềm tĩnh trong lời nói của mình.
    - Phải! Tôi không biết gì về cậu! Nhưng tôi khuyên cậu, nếu cứ giữ mãi cách sống như vậy, cậu chỉ trở thành kẻ vô dụng và trở nên bất lực trong tình cảm mà thôi! Nếu tôi nói không đúng thì cậu đâu cần phải tức giận như vậy? - Dan nói, không giấu đi giận dữ.
   - ĐỦ CHƯA?!!!!!! - Ace gào lên, lao vào túm lấy cổ áo Dan. - Ừ, tôi vô dụng thế đấy! Thì sao? Một con người thuộc về bóng tối thì cần gì đến cái mớ cảm xúc vớ vẩn đó chứ?!

     Cuộc tranh cãi xen lẫn tiếng gào thét và trách móc của hai cậu thanh niên đã đập tan bầu không gian tĩnh lặng của buổi chiều hôm ấy...

     Ace nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên của cậu con trai đối diện, chợt nhận ra, mình đã vô tình thừa nhận tất cả... Những gì cậu cố che giấu bao lâu nay, chỉ vì một phút nông nổi đã bị chính bản thân nói ra hết. Chưa bao giờ cậu thấy bản thân mình vô dụng như lúc này...

     Cậu bỏ hai tay khỏi cổ áo Dan, đôi mắt xám tro tối lại, vô hồn. Cậu bỗng quỵ xuống, hai bàn tay siết chặt lấy nền đất lạnh, cất lên một tràng cười khô khốc... và đắng cay...

     - Cậu nói rất đúng... Mira, tôi yêu cô ấy đã lâu... nhưng tôi không thể bày tỏ được tình cảm của mình cũng như níu giữ và ngăn cản Mira gia nhập vào Hắc Ma... Cậu thất vọng về tôi lắm đúng không? - Giọng cậu dịu đi và gần như nghẹn lại, khác hẳn hồi nãy.

      Cậu thanh niên tóc nâu nãy giờ đứng lặng người, chứng kiến cách cư xử của bạn mình. Ánh mắt cậu tối lại, mang một nét u buồn kì lạ, hai bàn tay cậu nắm chặt để lấy chút dũng khí.

      - Này! Nếu cậu cứ ủ rũ và tự trách bản thân mình như vậy, thì chúng ta làm sao có thể đánh bại Hắc Ma để giúp Mira tỉnh lại đây? Nếu cậu thật lòng yêu cô ấy thì hãy cho cô ấy thấy bản lĩnh của cậu đi! Ace! - Dan gắt lên, vẻ rất kiên quyết.

       Nghe xong, cậu con trai có mái tóc màu xanh mạ hít một hơi thật sâu, cậu đứng phắt dậy. Gương mặt cậu lúc này không còn mang vẻ u ám và tuyệt vọng nữa. Thay vào đó là một nụ cười lạnh lùng tuyệt đẹp và quyết thắng. Cậu lên tiếng:

      - Tất nhiên rồi! Chúng ta phải chiến thắng Hắc Ma và đưa Mira trở về chứ! Những chiến binh brawler không dễ dàng bị khuất phục đâu!

       Dan có chút ngạc nhiên về sự thay đổi nhanh chóng của bạn mình, nhưng rồi cậu cũng vui vẻ đáp lại.

       - Cậu hứa rồi đấy!
        - Tôi hứa! - Ace nói.

  Cái bóng của hai cậu thanh niên khuất dần trong những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà...

  Buổi chiều buồn bã...
  Buổi chiều báo hiệu một sự tuyệt vọng...

     ~*~*~*~
 
    Đêm buông xuống như tấm màn nhung đen, thứ duy nhất chiếu sáng lúc này là mặt trăng to và sáng trên nền trời thẫm tối. Ánh sáng dịu dàng hắt vào căn phòng tối tăm, nằm phía nam cung điện Naga... Nơi người thanh niên tóc vàng đang đứng bất động bên tấm cửa kính lạnh lẽo...

     Chiếc mặt nạ vô cảm đã được gỡ khỏi khuôn mặt tuấn tú đó. Đôi mắt xanh nước biển dưới ánh trăng tựa hai viên pha lê... Đẹp đến đáng sợ...

     - Zenderheld... là kẻ đã sát hại mẹ anh...!"

    - Chính vì sự ích kỉ và cố chấp của anh, đã vô tình đẩy Mira vào vòng xoáy của chiến tranh và sự thù hận. Cô bé lập cam kết với Aros để cứu anh ra khỏi vũng bùn của tội ác và để trả thù cho người mẹ quá cố. Anh không cảm thấy như vậy là quá đáng thương và bất công sao?... Keith?

     Nhớ lại những lời Dara nói với anh đêm hôm đó, trí óc anh gần như rối tung lên, có chút sợ hãi nhen nhóm trong lòng...

     Anh không bao giờ tự nhận mình sai. Bản thân anh vốn đã quá nhiều kiêu hãnh và lòng tự tôn. Nhưng anh dần cảm thấy, sai lầm ấy cứ lớn dần lên, hệt như con quái thú nham hiểm đang thưởng thức tâm hồn anh một cách chậm rãi. Chỉ vì tham vọng muốn có được sức mạnh tuyệt đối, anh đã vô tình tự nhấn mình vào cái hố đen của thủ đoạn và sự nhẫn tâm... Vô tình bị nhấn chìm trong bóng tối...  

     - Anh cũng thích ngắm trăng sao? - Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
 
     Người con gái có mái tóc đen óng dài và đôi mắt xám bạc lung linh vô hồn. Không ai khác, đó là Dara. Người mà anh đang muốn gặp...
     
    - Ta muốn hỏi cô một chuyện... Có phải cô đã biết tất cả chuyện liên quan đến gia đình tôi không? - Keith không đáp lại câu hỏi của cô. Giọng anh bình tĩnh và trở nên nhẹ nhàng, khác xa vẻ lạnh lùng lúc trước.
   
     Đôi mắt xám bạc mở to. Cô sững sờ, không giấu nổi sự ngạc nhiên trước cách giao tiếp của anh. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy thật hạnh phúc.

     - Phải, tôi đã biết tất cả... Từ cái ngày mà Mira rời nhóm brawler... - Giọng cô nhỏ lại, mang một nỗi buồn kì lạ
     - Vậy cô đã biết những gì? - Anh quay lại phía Dara, khẽ nhíu mày.
     - Em gái anh lập cam kết với Aros... là để báo thù sau khi con bé biết được sự thật về cái chết của mẹ...  - Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại và tiếc nuối.

     Nghe xong câu trả lời đó, Keith cảm thấy như bị một cây búa ngàn cân tàn nhẫn, giáng mạnh lên người. Từng cơn gió lạnh rít lên như đang xộc thẳng vào cơ thể anh không chút thương tiếc. Anh tự hỏi bản thân mình, liệu sự hụt hẫng hiện giờ có thấm thía gì so với nỗi đau và tủi nhục mà Mira đang phải gánh chịu trong hơn ba năm qua?

     Trong tiềm thức, anh nhớ lại buổi hoàng hôn ấy. Cái ngày mà anh đã thốt ra bao lời lạnh lùng khiến con bé phải đau khổ và tuyệt vọng. Lòng anh bỗng cảm thấy chua xót.

   - Nếu biết cách hướng về ánh sáng, anh sẽ không bao giờ bị bóng tối nuốt chửng. - Dara nói. Không đợi anh đáp lại, cô lặng lẽ bỏ đi.

    Trong bóng đêm, bây giờ chỉ còn lại người thanh niên tóc vàng kim dựng đứng. Lẻ loi và đơn độc. Anh đang mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng và mãn nguyện...

   "Cảm ơn em, đã cho tôi thấy được ánh sáng..."

    ~*~*~*~

   Trên hành lang giáp với căn phòng, một người con gái tóc cam với bộ trang phục màu trắng xóa của sắc băng lạnh giá vẫn đứng đó. Có vẻ như cô đã nghe trọn vẹn cuộc trò chuyện giữa hai người... Tim cô đang thắt lên song khuôn mặt vẫn hiện rõ vẻ lạnh lùng và lí trí... Mira có thể nhận thấy, cảm xúc của cô đã bị chai lì... Cô nở một nụ cười buồn, lấp đầy sự mệt mỏi...

 "Em xin lỗi, anh hai..."
  "Tôi xin lỗi, mọi người..."
 "Tạm biệt một linh hồn. Đã từng là tôi..."

   Cô biến mất trong màn đêm cùng với dòng suy nghĩ đó... Như chưa hề có chuyện gì xảy ra...

   - End chap 8 -


_________________  
 
Các bạn fan của Ace và Keith đọc xong chap này làm ơn đừng giết mình T^T...
Chap này có một sự sến nhẹ nên mong bà con cô bác thông cảm ạ :))
Mong các bạn nói ra những ý kiến và suy nghĩ của mình để tớ biết để sửa :)

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
tem~
tớ không biết nói gì hơn... cậu tiến bộ đấy
cái sự băn khoăn của tớ là do không hiểu sao tớ thấy mấy chap gần đây của cậu có gì đó quen quen :-? 
tớ sẽ không giết cậu vì Keith, đây là hình mẫu Keith lí tưởng của tớ...
nhưng mà Ace... một Ace bất lực thế này... *cắn cắn*
Vấn đề với chap này là tớ không cảm nhận được cảm xúc của nhân vật, cậu phải cố gắng thể hiện rõ hơn nữa.
thé nhé, hóng chap!

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
lời văn câu chữ khiến mình có cảm giác bạn viết fic đã nhiều năm *vỗ tay*
vì biết au có ý ghép Aros với Mira nên khi đọc đoạn Ace nói chuyện với Dan, mình càng thấy thương anh chàng, tình hình dễ là anh mất người yêu mãi mãi lắm *lắc đầu*
hóng chap

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply