MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

power_settings_newLogin to reply
4 posters

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 4 Empty[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
First topic message reminder :

Title (tên fic) : Hoa hồng và máu của một định mệnh.
Author (tác giả) : meomeo31
Genre (thể loại) : tiểu thuyết
Rating (độ tuổi) : 11+
Summary (giới thiệu qua) : tình cảm gia đình và bạn bè.
~ Giới thiệu nhân vật ~
-Keith Ferumen/ Spectra Phantom (19t) : anh trai của Mira. Là người thông minh, nhạy bén (có thể nói là văn võ song toàn) tính cách lạnh lùng, trầm lặng nhưng rất quan tâm đến em gái. Sau khi trở thành Spectra Phantom trở nên tàn nhẫn, vô cảm (lí do sẽ được bật mí trong từng chap).
-Gus Grav (17t) : thuộc hạ của Spectra. Sau đó trở thành người đồng hành cùng Keith trong việc giúp Mira thoát khỏi cạm bẫy Hắc Ma.
-Mira Ferumen/ Megumi Insensitivity (16t): mạnh mẽ, dịu dàng, trưởng thành và luôn quan tâm đến Keith. Để cứu anh trai và trả thù cho người mẹ quá cố nên đã lập cam kết với Aros, trở thành Megumi và gia nhập Hắc Ma, từ đó trở nên lạnh lùng hơn.
-Dara Kawler (18t) : Là chị gái của Ren. Một trong những thành viên của Hắc Ma nhưng về sau phản bội Zenderheld và trở thành người cộng sự với Keith giúp Mira thoát khỏi cạm bẫy của Hắc Ma. Đem lòng yêu Keith khi đang làm cộng sự với anh.
-Ace Grit (17t) : Bạn thời thơ ấu của Mira, rất quan tâm và đem lòng yêu cô từ khi còn học trung học. Tính cách lạnh lùng, ít nói và không ưa Keith. Sau khi biết Mira gia nhập nhóm Hắc Ma, cậu đã hợp tác với Keith và Dara.
-Zenderheld: Tên cầm đầu của Hắc Ma, độc ác và có tham vọng hủy diệt vũ trụ.





Chap 1:
Một gia đình đầm ấm . . .                                                          
Có hai anh em . . .

Họ sống vui vẻ bên nhau . . .
Không lo âu...
Không muộn phiền...

Nhưng sau khi...
Người anh trai tìm được sức mạnh thực sự...
Cô em gái biết được sự thật về người mẹ quá cố...

Họ đã lạnh lùng và xa rời nhau...

~Một sự khởi đầu buồn bã để rồi có sự hối tiếc không nguôi~

                                                                                 
flash back
"Mira à... mẹ của con đã bị sát hại..." - Người dì cố nói lên những lời cuối cùng trước khi từ giã cõi đời.

Quay lại với hiện tại...
"Mẹ ơi, con phải làm gì để trả thù cho mẹ đây... Con thật vô dụng phải không mẹ? Mẹ bị sát hại dưới tay của một tên đã khiến anh hai trở nên tàn nhẫn với con, khiến anh ầy mù quáng vì thứ được gọi là "sức mạnh thực sự"... Con hận hắn và con sẽ tiêu diệt hắn... Chính hắn đã hủy hoại niềm hạnh phúc và cuộc sống của con. Hắn đã hủy hoại cái hạnh phúc và đáng lí ra bây giờ con đang cảm nhận... "
Trong một góc tối của cung điện Naga, dòng suy nghĩ ấy đã khiến Mira ứa ra dòng nước mắt đớn đau đến xé lòng mà cô chưa từng cảm nhận qua. Chưa bao giờ cô thấy đau đến như vậy...
Và liệu đó có phải giây phút đau khổ nhất trong cuộc đời của cô không...?!
Bỗng một thứ ánh sáng lóe lên sau lưng cô. Cô lấy tay che mắt và cố nhìn ra sự mờ ảo của bóng người trước mặt nhưng vô ích. Sau khi ánh sáng đó tắt...
- Chị Dara? Là chị đó sao? - Mira ngạc nhiên
- Chỉ hiểu em đang đau khổ chuyện gì nhưng hiện tại em không thể bỏ cuộc và mất đi ý thức, nếu em sơ xuất, Zenderheld sẽ có thể phát hiện ra em là gián điệp và tới đây với mục đích báo thù cho mẹ em. Tới lúc đó thì không hay đâu. - Dara nói với giọng vô cùng nghiêm túc.
-Em biết rồi, em sẽ thận trọng hơn. - Mira nói xong bỏ ra khỏi phòng thật nhanh để kịp dấu đi hai dòng nước mắt đang gần như chào ra sau mái tóc đầy mạnh mẽ kia.
- End chap 1-


________
Do đây là fic đầu tay nên không hay cho lắm, ngắn nữa :(
Mong mọi người thông cảm!



Được sửa bởi meomeo31 ngày Wed Jan 22, 2014 9:19 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 4 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
Đọc xong chap này các fan của chị Dara đừng giết tớ nhá T^T
Hình tượng của chị ấy hơi bị... hơ~
Nhưng tớ vẫn rất mong đc mọi người ủng hộ ạh :*
________________________________________________

       Chap 9: Trận chiến đầu tiên

       Part 1: Cuộc gặp gỡ với quái thú và nơi khởi đầu cho một định mệnh.

       Đêm về. Bóng tối bao trùm lấy vạn vật, bầu trời không sao. Ánh trăng như xua đi cái lạnh đang ngự trị nơi đây. Từng cơn gió khẽ thổi xuyên qua những vòm cây, lùa vào căn phòng của cô gái có mái tóc đen dài...

       Trên chiếc giường của mình, cô bắt đầu giấc ngủ một cách khó nhọc. Đôi mắt xám bạc nhắm lại mệt mỏi, hàng mi dài đen bóng khẽ run lên từng đợt, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, đôi môi hồng hắt ra những hơi thở gần như bị đứt quãng...

       Cảm giác này là gì? Hạnh phúc hay bi thương đây?

       Lúc này, cô đang đứng trên một tòa tháp rất cao, nơi có thể nhìn thấy tất cả. Nền trời mang một màu tím đen. Từng cơn gió đông lạnh lẽo như những con dao đang xộc thẳng vào tim cô. Thành phố không có một bóng người...

      Cô đơn đến đáng sợ.

      Dara khẽ nhích bàn chân lên nhẹ nhàng và rụt rè trong vô thức, thân hình mảnh khảnh di chuyển một cách chậm rãi. Bàn tay run rẩy, đôi mắt xám bạc mở to, chưa khỏi ngỡ ngàng vào cảnh tượng trước mắt... Nỗi sợ hãi bắt đầu nhen nhóm trong cô...

      Đây là đâu? Sao nó lạ lùng mà lại thân quen đến kì lạ thế này?...

     Hàng vạn câu hỏi đang đặt ra trong đầu cần được giải đáp. Lúc này nhìn cô chẳng khác gì con búp bê bị lạc vào mê cung kì bí, đang muốn tự giải thoát cho chính mình...

     Đang bị cuốn vào những suy nghĩ kì lạ, bỗng một thứ ánh sáng trắng bệch như tuyết lóe lên giữa bầu trời, rồi mỗi lúc một rõ dần làm lòa mắt cô. Hình dáng của một con rồng hiện lên, rồi bung ra thành nghìn mảng sáng...

    Bây giờ thì đã có thể thấy rõ... Toàn thân nó nhuộm một màu bạch kim. Những chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra khỏi khuôn miệng rộng ngoác. Đôi mắt cùng màu với thân hình toát lên sự vô tình thấu xương...

    Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua... Im lặng.

    Người con gái tóc đen đứng sững ra đó, đôi mắt vẫn mở thật to. Có vẻ cô đã nhận ra con quái thú kinh dị kia là ai. Cơ thể cô lạnh như đá, một linh cảm khủng khiếp đang trói chặt cô...

    - Aros...?! - Phải mất một lúc rất lâu, Dara mới thốt lên được của cái tên của nó.
    - Chào mừng ngươi đến với thế giới của tương lai - Hắn dang đôi cánh khổng lồ như một diễn viên thực thụ. - Thế giới của sự đau đớn và tuyệt vọng - Giọng hắn bỗng sắc lại.
   
     Dứt lời, xung quanh nơi cô đang đứng trở thành một biển lửa, những cái xác vỡ vụn ra thành từng bộ phận nằm lăn lóc dưới chân, bầu trời dần chuyển sang màu đỏ sẫm.

     Tất cả bao trùm một màu đỏ... Màu đỏ của máu...Làm cho ta có cảm giác cả thế giới sắp bị nhấn chìm trong thứ chất lỏng nhớp nhúa và tanh tưởi ấy.

      - Ngươi thấy thế nào? Đẹp lắm phải không? Đây chính là thế giới mà do chính ngươi tạo ra đấy... Ngạc nhiên chứ? - Hắn thì thầm rồi bật cười một cách khoái trá đến ghê tởm.

     Thế giới do chính cô tạo ra? Không...! Tất cả chỉ là giả...! Hắn nói dối...! Hắn chỉ đang lừa cô thôi...!

     Cô thét lên như để cố át đi tiếng cười đó. Nó làm cô nhức đầu...

     Dara luôn muốn phủ nhận những gì đang chứng kiến... Nhưng có thể nói là vô ích khi một cảnh tượng khác lại hiện ra trước ánh mắt kinh hoàng của cô...

     Dara thấy Ren đang nằm trên vũng máu loang ra, dưới thanh gươm của một kẻ giấu mặt, cái bóng của hắn như một con bạch tuộc với những chiếc tua dài khủng khiếp. Đôi mắt vàng đồng nhắm nghiền. Lồng ngực không còn phập phồng những hơi thở...

     Một cảm giác lạnh lẽo vây kín lấy cô. Cô đứng đó như ngây như dại. Đôi mắt xám bạc vô hồn, trống rỗng, sắc mặt cô trắng bệch. Tim cô quặn thắt với những cơn đau dữ dội tưởng chừng như vỡ vụn...

    - Sao hả? Đến đứa em trai duy nhất cũng ra đi trong im lặng... Đau đớn không? Nhục nhã không? - Âm giọng của con quái thú kia vang vọng làm cô giật mình - Ngươi diễn cũng khá đạt đấy... Nhưng mà vẫn chưa hết đâu...

      Hắn khẽ thổi ra một làn hơi lạnh, cảnh tưởng lại thay đổi thêm lần nữa...

     Một hình ảnh thân thuộc hiện ra trước mắt cô. Người thanh niên tóc vàng dựng đứng nhìn Dara, chiếc mặt nạ quái dị đã được gỡ khỏi khuôn mặt tuấn tú đó. Anh đang mỉm cười. Cô như bị thôi miên trước nụ cười dịu dàng ấy.

Chẳng mấy chốc nó đã biến mất và trở nên buồn bã lạ thường. Dara có thể cảm nhận được trong ánh mắt ấy một sự trách móc... Rồi anh quay đi, tiến đến phía ngôi mộ lạnh lẽo có khắc tên người con gái...

     Cô sững sờ khi nhìn vào cái tên ấy. Sắc hồng trên đôi môi biến mất, nhường chỗ cho nỗi đau thâm tím đang vùng vẫy trào ra. Những cơn đau tận đáy lòng như gào lên buốt óc. Dòng nước mắt lăn dài trên gò má. Cổ họng cô nghẹn lại, khẽ kêu lên, đầy chua xót...

     - Mira...

     Cảnh tượng giống như một thước phim trắng đen vô thanh đang diễn ra. Cơ thể cô lạnh như một tảng băng, những cơn run kịch liệt dường như làm cho nó rạn nứt ra thành từng khối nhỏ... Chưa bao giờ cô cảm thấy mình yếu đuối và bất lực như thế này...!

     Keith đặt bó hoa hồng trắng - loài hoa mà em gái anh thích nhất lên trên mộ rồi lặng lẽ bước đi. Cô có thể cảm nhận được nó - một nỗi đau dường như là quá lớn... Dara tiến lên một bước, bàn tay vờn lấy khoảng không vô tận như muốn giữ anh lại. Cô muốn xoa dịu vết thương lòng đang rỉ máu ấy...

     Anh đi khuất sau cơn gió lạnh nổi lên, tất cả đều tan biến trong ngọn lửa vừa bùng cháy...

     - Những gì ngươi vừa nhìn thấy đều là sự thật! - Aros lên tiếng với tiếng cười mỉa mai
     
     - Ta không tin!

     - Chấp nhận đi! Đây là định mệnh của thế giới!

     - Không! - Dara hét lên trong tuyệt vọng.

       Cơ thể Aros dần nhỏ lại, ánh sáng trên người vụt tắt, hắn hiện nguyên hình thành một con người. Từng bước chậm rãi tiến về phía cô. Đôi mắt bạch kim khẽ nheo lại như để ngắm nhìn cô thật kĩ. Hắn từ từ rút thanh gươm sau lưng ra, mũi gươm dương lên trước mặt Dara.

      - Số mệnh của ngươi... đã đến hồi kết thúc!

      Lời nói của hắn hệt như lời thì thầm của quỷ. Hắn vung thanh gươm lên nhanh như cắt, đôi mắt xám bạc ánh lên hình ảnh của chiếu lên hình ảnh của nó trong kinh hoàng...

      "Vậy là sắp kết thúc rồi sao?"

       RẦM!

      Từng cơn gió lùa vào căn phòng, khiến cho cánh cửa đóng mạnh. Đó cũng chính là nguồn ánh sáng duy nhất hiện lên trong cơn ác mộng, kéo cô về với thực tại...

     Dara bật dậy, thở dốc. Đôi mắt xám bạc mông lung và mệt mỏi như còn đọng lại chút sợ hãi. Mồ hôi lạnh toát ra tứ phía trên khuôn mặt. Cô áp chặt hai nắm tay vào lồng ngực mình như để nén lại những hơi thể hổn hển đang trào ra một cách điên dại...

     Cô tự nhủ với lòng mình đó chỉ là một cơn ác mộng... Nhưng ở đâu đó trong trí óc, Dara vẫn cảm thấy đó là sự thật.

     Ranh giới giữa nó và thế giới thực tại chỉ là một rào cản rất mong manh...

     "Đây là bước khởi đầu cho định mệnh đó sao?"

      ~*~*~*~

          Bình minh đã lên. Như thường lệ, những tia nắng ban mai đầu tiên được hắt lên sau dãy núi phía Đông, mặt trời dần ló rạng sưởi ấm vạn vật. Để bắt đầu một ngày mới ngập tràn những niềm vui và những xúc cảm mới.

    Nhưng có lẽ không phải là hôm nay...
 
    Thứ ánh sáng đẹp đẽ đến mãnh liệt ấy bị áp đảo hoàn toàn sau những đám mây đen kịt đang dần loang lổ khắp bầu trời. Tất cả bao trùm một màu xám đục u tối.  

    Cuối cùng, trận chiến đầu tiên sắp diễn ra cũng đã đến sau một đêm dài tưởng chừng như vô tận xen lẫn bao hồi hộp, hi vọng và niềm tin...

     - Đây là cung điện Naga sao? Nhìn nó thật kinh dị! - Cậu con trai tóc nâu lên tiếng.
     - Trông thật đáng sợ - Baron đáp.
     - Không có nhiều thời gian đâu. Chúng ta phải tìm cách vào trong đó mà không bị phát hiện - Ace nói.
     - Nhưng bằng cách nào? - Dan hỏi.
     - Hãy sử dụng năng lượng tàng hình của Ace và xuyên thấu là c... - Shun chưa nói hết câu thì đã bị một giọng nói lạnh lùng rợn óc cắt ngang.

      Toàn thân hắn bao phủ một màu bạch kim, khóe môi khẽ nhếch lên đầy khinh bỉ.

     - Ngươi nghĩ thứ năng lượng vớ vẩn đấy mà qua được đây sao? Ngươi đề thấp khả năng của Hắc Ma bọn ta quá rồi đấy.
     - Ngươi...?!!!!! - Ace hét lên
     - Thì ra đây là con quái thú có hình dạng con người mà mọi người thường nhắc đến. Không biết sức mạnh có đáng sợ như vẻ bề ngoài không nhỉ? - Shun vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
     - Phải. Nhưng ta nghĩ hiểu biết của ngươi về ta vẫn cũng chưa rộng lắm đâu, Shun Kazami à - Hắn nói, vẻ giễu cợt.
     - Đừng nhiều lời! Hãy bắt đầu đi, Aros! - Baron nói.
     - Ta rất sẵn sàng - Hắn cười nhếch mép.

      Nói rồi, những chiếc găng tay chiến đấu được kích hoạt với lá bài cánh cổng, sáu bakugan từ những quả cầu nhỏ trở thành khổng lồ với hình dạng thực sự của nó. Nhưng có vẻ như tên đang đứng trên cành cây kia chẳng lấy gì làm lạ.

     - Đây là hình dạng của các bakugan sao? Thật thú vị! Nhưng đối với ta nó chỉ là thứ đồ chơi nhỏ bé, vô dụng thôi! - Giọng hắn bỗng nhẹ lại đến đáng sợ - Hãy chống mắt lên mà xem đi...

       Dứt lời, hắn nhảy xuống mặt đất nhanh như một bóng ma. Rồi từ từ bỏ chiếc mũ gắn liền với chiếc áo choàng xuống khỏi khuôn mặt vô cảm ấy. Hắn lầm bầm niệm những câu thần chú kì lạ.

      Đôi mắt màu bạch kim khẽ lóe lên thứ ánh sáng màu trắng. Toàn thân hắn toát lên thứ khí màu xám lạnh lẽo. Aros đã biến thành con rồng khổng lồ sau khi những mảng sáng vỡ ra.

      - Xin giới thiệu, đây là hình dạng thật của ta. Dephinis Aros hay còn gọi là Rồng không gian. Ta rất vinh hạnh khi được chiến đấu với các ngươi, lũ chuột nhắt bé nhỏ - Aros đưa ánh nhìn sắc nhọn về phía các bakugan.

      - Dephinis? Chẳng phải là thuộc tính ngoại lệ sao? - Dan hỏi.
      - Phải. Đó là thuộc tính của các bakugan xứ băng hà. Nhưng sau khi loài rồng này bị tuyệt chủng thì loại năng lượng này đã bị cấm sử dụng. - Drago đáp - Nhưng tại sao lại còn sót lại một mình hắn chứ?
      - Quả là Drago có khác! - Aros cười gằn - Ta sinh ra vốn bất tử rồi. Nếu không muốn chết một cách thê thảm thì hãy cho ta thấy hết sức mạnh của các ngươi đi.
     
      - End chap 9 (Part 1) -     


Được sửa bởi meomeo31 ngày Tue Feb 11, 2014 9:33 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 4 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
tem~
nội dung chap hay, nhưng khả năng ngôn từ giảm hẳn đấy ah
tớ không phải kẻ thích bới sạn, nhưng...:)) 

Bóng tối bao trùm lấy vạn vật, bầu trời không sao. Ánh trăng già chiếu sáng dịu dàng như xua đi cái lạnh đang ngự trị nơi đây.


tớ chưa bao giờ thấy một bầu trời hoàn toàn không sao mà trăng vẫn "sáng dịu dàng" cả, thường thì trăng sáng sẽ át ánh sao, nhưng chí ít vẫn sẽ có sao hôm. chỉ hôm nào trời đặc biệt đầy mây thì sao hôm mới mất dạng, mà lúc đó thì trăng sẽ chỉ toả ra một thứ ánh sáng mờ đục do khuất sau mây thôi ah. nên cậu nhìn trời nhiều tí nhé, tả sẽ chính xác hơn

     
Trên chiếc giường của mình, cô bắt đầu giấc ngủ một cách khó nhọc. Đôi mắt xám bạc nhắm lại mệt mỏi, hàng mi dài đen bóng khẽ run lên từng đợt, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, đôi môi hồng hắt ra những hơi thở gần như bị đứt quãng...

      Cảm giác này là gì? Các bạn hãy cùng xem nhé...

      Lúc này, cô đang đứng trên một tòa tháp rất cao, nơi có thể nhìn thấy tất cả. Nền trời mang một màu tím đen. Từng cơn gió đông lạnh lẽo như những con dao đang xộc thẳng vào tim cô. Thành phố không có một bóng người...


có vẻ như Dara nằm mơ, nhưng câu chuyển để dẫn vào giấc mơ nghe không hợp

Đôi mắt cùng màu với thân hình toát lên sự vô tình thấu xương...


tớ tự hỏi vô tình thấu xương là răng?

Cô thét lên như để cố át đi tiếng cười đó. Nó làm cô nhức đầu...


câu sau không có hợp ngữ cảnh cậu à

Tim cô quặn thắt với những cơn đau dữ dội tưởng chừng như vỡ vụn...


câu này khó hiểu quá~

Cổ họng cô nghẹn lại, khẽ kêu lên, đượm chua xót...


"đầy chua xót" nghe hợp hơn là "đượm chua xót" ah

Cảnh tượng giống như một bộ phim trắng đen, không âm thanh đang diễn ra


câu này nên là: Cảnh tượng đang diễn ra giống như trong một thước phim đen trắng vô thanh


Cơ thể Aros dần nhỏ lại, ánh sáng trên người vụt tắt, hắn hiện nguyên hình thành một con người. Từng bước chậm rãi tiến về phía cô. Đôi mắt bạch kim khẽ nheo lại như để ngắm nhìn cô thật kĩ. Hắn từ từ rút thanh gươm sau lưng ra, mũi gươm dương lên trước mặt Dara.

     - Số mệnh của ngươi... đã đến hồi kết thúc!

     Lời nói của hắn hệt như lời thì thầm của quỷ. Hắn vung thanh gươm lên nhanh như cắt, đôi mắt xám bạc ánh lên hình ảnh của chiếu lên hình ảnh của nó trong kinh hoàng...


tớ không hiểu, theo lời Aros thì cảnh tượng trước mắt Dara là do cô tự gây ra trong tương lai, thế sao trước lúc đó số mệnh của Dara lại kết thúc được? và lỗi type nha cậu

Thứ ánh sáng đẹp đẽ đến mãnh liệt ấy bị áp đảo hoàn toàn sau những đám mây đen kịt đang dần loang lổ khắp bầu trời. Không có nắng và lặng gió. Tất cả bao trùm một màu xám đục u tối.


mây lan là do gió thổi, và một bầu trời đầy mây đen thì hoàng toàn KHÔNG THỂ không có gió ah, vì vậy bảo trời lặng gió trong trường hợp này là không đúng đâu, và câu này cậu dùng từ hơi kì

ngoài ra còn một số lỗi chính tả ah

hơn thế nữa, tớ có thể cảm nhận được nỗi đau của Dara khi thấy Ren gục ngã, nhưng cảm xúc lúc ấy vẫn chưa tới, và khi thấy ngôi mộ của Mira hay khi nhìn thấy Keith cũng vậy.

Shun đúng là Shun, luôn thông minh và điềm tĩnh *ôm ôm*

nói chung phần đầu tốc độ ổn, nhưng mà phần sau thì tớ thấy nó nhanh quá

-------
hm~ hôm nay mình hơi nặng tay thì phải...
đừng nản cậu nhé, cậu chỉ phải cải thiện từ ngữ chút nữa thôi
và nếu cậu muốn tả cảnh thì nên ngắm cảnh trước đã nhé =)) 
cố lên nha^^
hóng chap nà >:D<

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 4 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
[color=#000000]Thành thật xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của tác giả!
Chap này máu me hơi nhiều nên mong là không có ai bị dị ứng :"3
Chap mới mong mọi người ủng hộ ah~~
@Huyền: Em sẽ cố gắng hết sức ^^~
_____________________________________

   Chap 9 (cont)

   Part 2: Định mệnh.


   "Tóc, tóc!"

   Màu đỏ sẫm. Màu đỏ lạnh lẽo...

   "Tóc, tóc!"

   Vẫn là nó. Vẫn là thứ chất lỏng đó. Thật quyến rũ.

   "Tóc, tóc!"

   Nó đang ứa ra từ vết cắt. Thật sâu.

   Im lặng... Và hãy lắng nghe...

  "Tóc, tóc!"

   Nó đang rơi kìa. Từng giọt, từng giọt...

   Lặng lẽ. Âm thầm... Thật đau.

   




~ Nhưng cũng thật đẹp ~






   Vậy nó là gì?

   Ngọt ngào như sirô? Mặn đắng như nước mắt?

   Hay đơn giản chỉ là một thứ chất lỏng tầm thường?

  ...

   Không! Nó không tầm thường. Nó mang nhiều mùi vị...

   Vị ngọt ngào, nồng nàn và ấm áp...

   Khi là một con quỷ khát máu. Vampire.

   Còn vị mặn đắng, chua chát và tanh tưởi...

   Khi là một con người tầm thường. Vô dụng.

   Vậy đó là gì? Hãy giải thích.

   .

   Một thứ chất lỏng. Có nhiều mùi vị.
   Ngọt ngào với quỷ và mặn đắng với con người...
   Định nghĩa của nó...
   Chỉ có một. Và là duy nhất.
   
   

~ Máu ~





  ...

    Vào những buổi sáng, khi màn đêm vừa nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp của bình minh, mọi vật quanh đây đã hoàn toàn thay đổi sau những đêm dài. Tất cả đều thay đổi mạnh mẽ.

   Cánh rừng bát ngát khoác dang tay đón lấy những cơn gió lạnh của buổi sáng sớm. Những hàng cây cổ thụ vươn cao như chạm tới đỉnh trời, khoác trên mình chiếc áo xanh thanh mát và mượt mà. Uy nghiêm và hùng vĩ.

    Hãy cảm nhận những sự sống cuối cùng trước khi nó bị hủy diệt...


    "Sột soạt!" - Hãy lắng nghe...

     Tiếng bước chân của ai đó đang đi tới. Nhẹ nhàng và thật chậm rãi. Lặng lẽ.

    "Loạt soạt, loạt soạt...!" - Hãy cứ lắng nghe...

    Tiếng bước chân của ai đó đang chạy. Nặng nề và thật vội vàng. Sợi hãi.
   ~
   
    Ah~ Một cuộc săn mồi đang diễn ra. Giữa một con người và một vampire.

    Hai cái bóng chỉ còn cách nhau nửa mét...

    Con người ấy đã quỵ xuống...

    Và rồi...

    "Xoẹt!" - Tiếng gươm kêu xé lòng vang lên giữa cánh rừng.

    Rồi đằng sau nó...

    Một tiếng gào đau đớn, uất hận. Một cái xác. Một vũng máu loang ra từ vết chém, nhuộm đỏ đất nó nằm. Chết.

    Vậy định nghĩa của nó là gì?



 Chết là giai đoạn cuối cùng của sự sống.

    Chết là khi linh hồn lìa khỏi xác.

    Chết là đi sang một thế giới khác.

     Chết là kết thúc một sinh mạng.

    Và... Chết là hết


    ~ Tất cả lại trở về là con số 0 ~



    "Vậy chết có đau không?"

   
    Khi là một kẻ săn mồi - Vampire. Ta sẽ thấy thật bình thường. Nhẹ nhàng.

    Còn khi là một con người tầm thường. Ta sẽ thấy thật bi thương. Đau đớn.
    .

    Chết mang thật nhiều cảm xúc.

    Có cái chết thật nhẹ nhàng và thanh thản.

    Có những cái chết bi thương và thảm khốc.


   ...

   Giữa cánh rừng hoang vu, hẻo lánh, có một cái bóng đang đứng. Bất động.

   Từng tia nắng ấm áp dần trở nên gay gắt, xuyên qua những bóng cây rậm rạp, soi tỏ một hình hài. Mái tóc màu cam trở nên đậm hơn, đôi mắt xanh nước biển long lanh khẽ nheo lại nhìn cái xác đang dần thối rữa dưới chân. Khinh thường

    Tại sao lại khinh thường nó khi cô ta cũng là một con người bình thường?

    ~

    Phải ~ Cô ta là một người bình thường nhưng không hề tầm thường.

    Dưới ánh nắng gay gắt, thanh kiếm trên tay trái ánh lên thứ chất lỏng màu đỏ sẫm còn đọng lại của cái xác kia. Tanh và nồng.

    Ah~ Không. Đối với cô ta thì lại thật ngọt ngào, nồng nàn và ấm áp...

    Tại sao thế? Đơn giản chỉ vì cô ta là một vampire.

   
    Cô mỉm cười. Một nụ cười nhếch đầy khinh bỉ. Có gì đó gọi là hạnh phúc...

    "Vậy hạnh phúc đối với vampire là gì?"

    .

    Là khi tìm thấy con mồi và hút máu chúng.

    Hạnh phúc của họ thật đơn giản. Nhưng cũng thật vô tình và cay độc.


    Vì sao?

    Vì thức ăn của họ chính là con người.

   
   ...


   Đôi chân gầy guộc lặng lẽ bước qua cái xác ấy. Không thương xót. Không hối tiếc.

   Rồi cô ta bước tiếp...

   Từng bước, từng bước thật nhẹ nhàng. Không lo âu, cũng chẳng muộn phiền. Vô tình

   Nụ cười nhếch vẫn ngự trị trên làn môi lạnh. Thanh gươm lạnh lẽo vẫn liên tục chém vào những bụi cây rậm rạp cản lối đi. Có chút gì đó gọi là hủy diệt...

   Cô ta là ai? Sao vô tình đến vậy?

   
   ...


   "Mira...Nếu ta nói... Ta đã yêu em rồi thì sao?"


   "Chẳng sao cả! Vì những gì ngươi cho ta và ta hợp tác với ngươi chỉ là một bản cam kết báo thù."


   "Phải ~ Nhưng những gì ta dành cho em còn nhiều hơn nó."


   "Vậy đó là gì?"


   "Là dòng máu của vampire... Và là một định mệnh."

 
   "Ngươi đã cho ta uống máu của lũ đê hèn đó sao?"


   "Không, không. Nó rất đặc biệt... Nhưng nó cũng thật đáng sợ một cách tuyệt đối."


   "Vậy còn bản cam kết...? Và cái định mệnh đó là gì?"

 
   "... Em là định mệnh của ta... Định mệnh của thế giới."



   ...

 
    Mira - Một cái tên thật đẹp. Một cái tên thuộc về hoa hồng đỏ. Nghe nó thật gai góc nhưng cũng thật dịu dàng...

    Nhưng nó đã biến mất vĩnh viễn từ cái ngày bản cam kết với con quái thú băng hà được thiết lập.


    Thay vào đó là một linh hồn khác...
    Một diện mạo khác.
    Một cảm xúc khác.
    Và một tên gọi khác...

    Megumi ~ Nó cũng thật đẹp, cũng gắn liền với loài hoa hồng... Nhưng mang một màu sắc khác...

   


~ Hoa hồng trắng - Hoa hồng lạnh lẽo ~




   


...Thuộc về sứ quỷ - Vampire...



    ...


   Cô ta cứ đi mãi. Đi mãi...

   Từng nhát kiếm sắc nhọn vẫn chém lia lịa vào những bụi cây như muốn san bằng cả khu rừng. Vô thức.

   
    Khát vọng của vampire là gì?

     .

    "Hủy diệt loài người."


   




~ Một con người - Một định mệnh ~






    ~ End chap 9 - Part 2 ~

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 4 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
Sorry vì giờ mời lết vô đây...

Tình hình là, mới đọc thì hăm thấy chap này với mấy chap trước có liên quan...

Đọc fic và tự nhiên thấy tội nghiệp Mira ghê gớm... Tại sao Mira lại ra nông nỗi này cơ chứ...

Ừm đúng như dự tính ban đầu, Mira và tên quái thú sẽ thành cặp...
*khóc than cho Ace*

Queo, hóng chap nga~~~

description[Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh - Page 4 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Hoa Hồng Và Máu Của Một Định Mệnh

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply