MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

power_settings_newLogin to reply
+8
evildevil
Minami Ara
Arisu Kamiko
South
ranka misaki
Haruko_Alice
bemeo045
Kawai1206
12 posters

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 Empty[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
First topic message reminder :

CHAP 1
Những giọt nước mắt lăn dài trên má ông lão tóc bạc phơ… Nắm đấm mang đầy uất hận đâm thẳng vào tường, ông hận, hận bản thân là một tiến sĩ mà lại không thể cứu được cháu gái mình. Những hạt mưa ngoài trời bị gió quất vào kính một cách tàn nhẫn, dữ dội như rằng chúng đang cười nhạo ông vậy.
Trong căn phòng độc sắc trắng kia, cô gái với mái tóc cam bồng bềnh nằm đó, nhẹ nhàng như đang ngủ. Cô đang mơ, đắm chìm trong giấc mộng đầy hạnh phúc…
*********************
-Alice à_Ông lão bước đến cạnh cô cháu gái mình, giọng ông khàn đặc
-Vâng, thưa ông?_Alice mệt mỏi, gượng ngồi dậy. Đôi mắt nâu hiền hoà mệt mỏi, nước da cô trắng tái như không còn một giọt máu, không còn sự sống nào cả.
-Cháu…đã quyết định chưa?_Ông lão ngập ngừng và khi thấy cô cháu gái mình khẽ mỉm cười gật đầu. Ông đưa cho cô một viên thuốc. Dù rất đau lòng, nhưng ông tôn trọng quyết định của cháu gái mình. Cô cháu gái bé bỏng của ông năm nay chỉ 25 tuổi, thế mà bị căn bệnh ác tính hành hạ. Đã qua bao lần phẫu thuật, nó vẫn không hết mà ngày càng trầm trọng. Cho đến khi…ông biết rằng đã hết cách…
Viên thuốc ông đưa cho Alice, nó có tác dụng khiến người dù bệnh sắp chết, dù là người thực vật cũng sẽ khoẻ lại như người bình thường. Chỉ là…người uống nó, sẽ chỉ sống trong tám ngày.
*******************************
Sáng hôm sau, một buổi sáng đầy tuyết trắng phủ khắp nơi. Dù đã gần xuân, nhưng mùa đông cứ mãi nấn ná để gieo rắc cái giá lạnh, sự bất hạnh nơi thế gian này càng lâu thì bà ta càng thích thú.
Cô gái với mái tóc cam bồng bềnh ngồi dậy, người ngoài nhìn vào,ai mà biết được ngày hôm qua cô còn đang quằn quại vì căn bệnh hành hạ trên người.
-Cháu chào ông ạ_Thiên thần bé nhỏ chạy ra khỏi giường, như rằng cô vừa thoát khỏi ngục tù của sự cô đơn vậy. Ông lão đang ngồi trên chiếc ghế xếp đọc báo giật mình, ông run run nhìn cô cháu gái của mình
-A…Alice à
Ông chạy đến, ôm chặt đứa cháu bé bỏng của ông. Bóng hình mà ông hằng mong tìm lại bao năm nay, giờ đã được thấy rồi. Chỉ là…nó chỉ kéo dài trong vòng tám ngày nữa…

~0~

-Ông à…
-Không sao đâu. Ông không thể mãi ích kỉ để giữ cháu một mình nơi đây được_Ông lão cười hiền lành.
-Nhưng ông ở đây một mình…_Cô gái ngập ngừng.
-Đã bảo là không sao rồi mà. Đi đi cháu, hãy đến nơi mà nó đáng ra thuộc về cháu
-Cảm ơn ông_Alice ôm chặt ông mình, hàng nước mắt trải dài_Cháu yêu ông lắm ông ạ
-Ừ. Ông cũng yêu cháu lắm…
~0~
Trong một góc nhỏ ở sân bay ở Tokyo mà không ai để ý đến, một ánh sáng tím sáng lên và sau khi nó kết thúc một cô gái với mái tóc cam bồng bềnh xuất hiện. Cũng 10 năm rồi, 10 năm rồi cô không sử dụng đến thẻ bài này, nó làm cô nhớ đến bao điều.
“Masquerade à, liệu chăng anh còn trong tôi không? Bao lâu không gặp, thật sự rất nhớ anh”
Tự nói thầm với bản thân, Alice khẽ cười. Cô xách hành lí ra đón taxi và bảo họ chạy đến địa chỉ của 10 năm trước…
Đúng vậy, thời gian tám ngày còn lại của cô, cô muốn tìm lại những người bạn của mình,những người mà đặt vào tim cô những dấu son hạnh phúc nhất. Chỉ vì mãi sống tất bật theo thời gian của thế gian này, cô đã vô tình bỏ rơi kỉ niệm xưa vào chốn quên lãng, cho đến khi cô ngã bệnh, những con người đó lần lượt ùa về trong tâm trí cô.

Chiếc taxi dừng lại trước một quán ăn nhỏ. Alice bước xuống xe, tính tiền xong xuôi, cô đẩy cửa vào quán, tìm một chỗ ngồi cho mình.
-Xin chào quý khách!! Cô dùng gì?_Một cô gái với mái tóc xanh dương cột một chùm trông vô cùng trưởng thành. Alice khẽ cười, dù đã trưởng thành, đã cao hơn rồi, và cô ta cũng có ngực rồi đấy, nhưng Alice làm sao quên được người bạn mình cơ chứ.
-Runo à. Mình đây
Alice cười nhẹ, cô gái với đôi mắt lục bảo mở to.
-A…Alice!! Alice à, là cậu thật sao?_Runo ôm chặt người bạn bao năm của mình. Dù đã 10 năm rồi, nhưng thật không ngờ, tình cảm vẫn bền chặt như xưa…
~~0~~
Tại nước Nga lạnh lẽo, một mình ông lão cô độc ngồi trên chiếc ghế đu. Tiếng kẽo cò kẽo kẹt nghe đến phát chán, mặt ông lão trầm ngâm
-Tại sao cậu lại muốn như thế?_Bất chợt, tiến sĩ Michael lên tiếng dù rằng quanh ông chẳng có ai cả.
-Ông vốn biết lí do mà…_Một tiếng nói từ nơi nào đó, hình như xa lắm mà cũng gần lắm vang lên.
-Cảm ơn cậu…_Ông lên tiếng_Masquerade…

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Shun mày, vẻ đểu giả lộ trên gương mặt lạnh băng của cậu

câu này mình ko hiểu ý bạn lắm
Về phần Alice, cô ngạc nhiên, cặp mắt nâu hiền hoàn chớp chớp, môi hồng nhoẻn miệng đầy thích thú.

lỗi type....
Tớ thật sự rất thíc fic bạn, gọng văn khá là nhẹ nhàng......
Tội nghiệp Runo-chan quớ cơ, chắc bé tự dằn vặt mình dữ lắm...
Mà bạn có định cho Shun X Alice ko zậy? ( đêy là couple thần thánh của mềnh)
Mong chap sau ha~

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Á com thiếu cho bạn Kawai rồi
Ai tên Luna ;Kagura ra đây ta hỏi tội .Đọc fic này xong mình sẽ giết hai bạn đó.Nội dung tuy có hơi giống fic Mãi Là Của Nhau của Arisugawa một chút nhưng không sao.Thấy ai cũng hạnh phúc nhưng thấy Runo và Alice là tội nghiệp nhất .Ghét Kagura quá đi ;chắc sau này Dan sẽ suy nghĩ lại .Thấy Runo là tội nghiệp nhất .Thôi mong chap mới

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Ann đã đọc chùa chap 1 và giờ mới lò dò vào comt. Sr Kawai nha *smile*
Mà bạn thiếu mấy cái đầu fic rồi, như tên fic, thể loại, tác giả,... đấy~
Thật sự là chẻ rất rất shock khi Alice phải chết *đập đầu vô tường* Đừng cho Alice-chan chết nha tác giả *rưng rưng*
Phong văn của Kawai nhẹ nhàng a~ Không quá dữ dội mà cũng không hề mờ nhạt :red:
Còn vài lỗi type, lỗi chính tả và lập từ nah~~ (Dù sao thì Ann cũng ko rành về việc comt lắm nên thổng cảm, comt nhảm mấy dòng thôi...)
Hóng chap a~ :th17:

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Mình cũng nhào vô com cho bạn đây.

Chap 2 dài(xin lỗi vì chỉ nói được câu này)Sau khi đọc xong thì...

Arisugawa(nổi điên,mắt nâu đổi màu):aaaaaaaaa,đứa nào là Luna hả,Kagura nữa,ra đây cho ta xem mặt coi!!!Dám cướp đi ý trung nhân của Alice-chan và Runo-san à???Grừ !!! x-( :die: :die: :th49:

Kamiko family:á trới ạ,nó lại lên cơn điên rồi(lấy bình tưới của Suiseiseki tưới lên đầu Arisugawa)

Arisugawa(sau khi được tưới)tạm thời đã bình tâm trở lại.Xin lỗi đã làm cho mọi người hoảng sợ vì hành vi khó kiềm chế của mình.Dù sao thì cũng mong chap mới nhé,tác giả!!!

P/S:sao trên đầu mình mọc ra bông hoa vậy ta??? :hoi:

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Ê HAI ĐỨA LUNA LUNIẾC,KAGURA KIA! HAI ĐỨA BÂY CHÁN SỐNG RỒI HẢẢẢẢẢ?????
Dám dở cái thói dơ bẩn,đê hèn ấy ra mà dụ dỗ người khác hả? Kagura còn đỡ,Luniếc đáng chết.
Hjx. Huhu,tội nghiệp hai nee yêu dấu của tôi!
Phải nói là riêng mình thì mình rất thích cốt truyện và hành văn của bạn. Nó phảng phất cái gì đó vừa buồn vừa bi thảm. Tớ thích bối cảnh như vậy,các coupe gặp sóng jó sau đó thì...
Ôi bạn ơi ra chap mới lẹ lẹ nha. Nóng lòng quá đi.
Hóng chap.

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
hazz, tội nghiệp Alice ghê cơ
Không hiểu sao đọc xong chap 1 mình lại có ý nghĩ Mas biết người duy nhất giúp Alice vượt qua 8 ngày và sống sót là Shun và đã lén bàn bạc với tiến sĩ Micheal để có chuyến đi kia
Xin lỗi vì ý nghĩ điên khùng này ==
Mà Runo cũng tội nghiệp nữa. Mình cứ nghĩ thấy con mình đau khổ vậy mẹ Dan sẽ càng cố gắng tác hợp con mình với Runo, ai dè...
Văn phong cuả bạn cũng hay lắm, chờ chap mới nhé ^^

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
@Evil: Bạn...bạn...bình tĩnh một chút *sợ* Mỗi cặp đôi đều gặp sóng gió ấy chứ, chỉ là tuỳ trường hợp họ đã vượt qua chưa mà thôi. Cảm ơn bạn đã comt cho mình nhé.
@Haruko: Thật cảm ơn vì bạn đã chỉ ra lỗi sai cho mình. Đó là "Shun nhau mày" *gãi đầu* Mình cũng là fan của Couple ShunxAlice nè *cười*
@Bemeo: Cảm ơn đã comt. Nhưng Fic Mãi là của nhau là sao thế? Văn phong mình giống lắm à? :hoi:
@annie_izu: Cảm ơn bạn đã comt. Alice có chết hay không, mời bạn đọc tiếp các chap sau sẽ rõ mà *cười*
@Arisu: Cảm ơn bạn đã comt. Mà đầu bạn mọc lên hoa gì thế? Mình thích hoa lắm, khi nào bức nó ra đem cho mình về nhà trồng nha :)
@Ranka: Thật sự cảm ơn bạn. Mình rất hạnh phúc khi đọc những dòng comt của bạn. Nhưng nếu chỉ mỗi cặp DanxRuno và ShunxAlice gặp sóng gió thì thật vô lí nhỉ?
@Elfin: Cảm ơn bạn đã comt. Rất tiếc, những tiên đoán của bạn đều sai cả *gãi đầu* Mà ý nghĩ đó cũng hay nhỉ? *cười*



CHAP 3

Tại một thế giới khác, thật xa, thật xa trái đất. Trong đêm đen tĩnh mịch, người con trai có mái tóc trắng vuốt ngược lên, cùng đôi mắt vàng đồng sáng rực trong đêm tựa mắt mèo tinh quái. Nhưng đôi mắt ấy có gì đó, hình như là đang buồn, hình như là đang vui; có vẻ đang hy vọng, cũng có vẻ đang tuyệt vọng…
-Đợi lâu không, Ren?_Bất chợt, tiếng nói người con gái đâu đó vang vọng lên. Chàng trai tên Ren quay đầu nhìn, tìm kiếm hình ảnh cô gái với mái tóc màu trời xanh mượt cùng đôi mắt xanh ngọc bích.
-Không hẳn thế_Ren cười nhẹ. Cuối cùng, người cậu đợi chờ cũng đến.
-Em xin lỗi…_Fabia chợt nói. Đôi mắt xanh ngọc chùn xuống, vẻ phiền muộn. Ren mở to mắt ngạc nhiên.
-Chúng ta thuộc hai tộc khác nhau, không những thế, chúng ta còn đối đầu nhau… Trên cương vị của một công chúa, em không thể…_Giọng Fabia lạc hẳn. Cô gái mạnh mẽ, kiên cường hôm nào phút chốc trở thành đoá diên vỹ yếu đuối, thiếu sức sống. Như hiểu được mọi chuyện, Ren cười. Cậu đã đoán biết trước điều này…
-Fabia à_Ren lên tiếng_Em có yêu anh không?
Câu hỏi bất ngờ của Ren khiến Fabia phút chốc bối rối. Dù trong đêm tối, vẫn có thể thấy được mập mờ, hai má cô đang ửng hồng.
-Anh hỏi cái quái gì vậy!!!?
-Trả lời anh đi_Ren vẫn bình tĩnh
-Chẳng…chẳng phải anh biết câu trả lời rồi kia mà_Fabia bối rối nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt vàng đồng kia.
-Anh muốn biết…em yêu anh nhiều đến mức nào_Ren ôn tồn_Có thể yêu đến mức cùng anh phá bỏ mọi quy tắc, chống đối lại cả thế giới và…từ bỏ ngôi vị công chúa …_Ren nhìn Fabia, chờ đợi. Tuy bề ngoài không biểu lộ sắc thái, nhưng trái tim Ren cứ đập thình thịch. Cậu vô cùng hồi hộp và…sợ. Phải. Cậu sợ, sợ rằng người cậu yêu sẽ từ chối.
Và rồi… khi thấy cái gật đầu đầy thành ý của Fabia sau một hồi ngỡ ngàng. Ren đã ôm chặt cô trong hạnh phúc.
-Cảm ơn em…Fabia…
~0~
Trong đêm tối, hai bóng người cùng nhau rời khỏi hành tinh của họ.
-Chúng ta sẽ đi đâu?
-Em biết mà_Cậu bảo. Cô thừa biết điểm đến, thế mà vẫn hỏi cậu.
-Mong rằng ta sẽ được bình yên tại đấy
-Đương nhiên_cười_Vì đấy là trái đất – nơi có những người bạn chân thành nhất với chúng ta mà…
****************************

Runo đã ngủ, chỉ còn Alice trằn trọc mãi mà chẳng được. Nhìn đồng hồ, giờ cũng đã 11 giờ đêm rồi. Suy nghĩ một lúc, Alice quyết định ra ngoài dạo một chút. Thời gian chỉ còn hơn 7 ngày, giờ đây cô không muốn uổng phí một phút giây nào vào việc vô nghĩa nữa.
----
Giờ đã hơn 11 giờ, ngoài đường ít người hẳn đi,không còn tấp nập như ban sáng nữa. Lúc này đây, có lẽ họ đang yên giấc trong chăn êm nệm ấm của bản thân. Alice cứ đi mãi như thế , bước chân cô cứ vô định, không biết sẽ đi đâu và về đâu. À không, có lẽ cô cố tình không biết.
Cô gái với mái tóc cam bồng bềnh dừng chân trước ngôi nhà của 10 năm trước. Một căn nhà cam nhạt, hai tầng lầu, là nơi mà chàng thủ lĩnh của nhóm ngày nào ở đây. Nơi mà cả nhóm thường tụ tập bàn về Bakugan hay những lần phiêu lưu của cả bọn,…
Căn nhà đầy ấp kỉ niệm ấy, giờ trống trơn, chỉ còn cái khoá vỏn vẹn ở ngoài cửa. Khẽ thở dài, Alice quay bước. Cô đến chỗ con sông gần nhà họ, nơi mà Dan từng tức giận quẳng Drago xuống. Alice đứng đó,ngọn gió thổi đến,làm tung bay mái tóc cam dịu hiền. Bất chợt, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài… Cuộc đời này, quả thật không có gì là mãi mãi cả. Cứ ngỡ Runo và Dan là một cặp,ngờ đâu lại có điều bất lành xảy đến. Cứ ngỡ mọi người sẽ mãi bên nhau không chia rời, ngờ đâu thời gian cô ở nơi trần thế này chỉ còn bảy ngày 30 phút…
-Alice…là cậu thật sao?_Giọng nói vang lên,trầm ấm. Alice thoáng giật mình, tim cô như ngừng đập khi nghe tiếng nói ấy. Đó không ai khác là chàng trai với mái tóc đen cùng cặp ngọc hổ phách lạnh lùng. Cô quay người lại nhìn thật kĩ gương mặt cô hằng tìm kiếm suốt mười năm qua, những giọt lệ lại đua nhau rơi khỏi đôi mắt chocolate kia…
-Tại sao…_Shun bước đến gần cô hơn, cánh tay rám nắng khẽ chạm vào gương mặt xinh xắn, lau đi những giọt lệ trên gương mặt tựa búp bê. Alice quay mặt đi chỗ khác, cô bối rối lau sạch nước mắt
-Shun…Shun à…cậu…_Alice như thấy có vấn đề, cô quay lại nhìn Shun vẻ kì lạ.
-Lâu quá không gặp, chúng ta ngồi bên kia nói chuyện chút đi.Có nhiều điều mình muốn nói với cậu từ lâu lắm rồi_Biết Alice không muốn mình biết thêm điều gì về những giọt nước mắt kia, Shun cũng lảng đi chuyện khác.
Và hai người họ ngồi vào băng ghế đá gần con sông ấy…
-Shun à…_Không nhịn được nữa, Alice bảo_Cậu đã uống rượu phải không?_Cô nhau mày. Dù hỏi, nhưng lòng Alice vẫn chắc rằng điều mình đoán là đúng.
-Tinh mắt thật…_Shun cười. Làn gió thổi qua, làm tung bay mái tóc hai người nam thanh nữ tú…
Chợt, Shun ngã người vào vai Alice, đôi mắt màu nâu nhắm lại đầy mệt mỏi_Alice à…mình…có thể dựa người cậu một lúc không? Mình mệt mỏi lắm…thật sự mệt mỏi lắm…
Lúc đầu, Alice bối rối, nhưng sau khi nghe Shun nói, cô gật đầu. Đôi mắt nâu tựa đất mẹ hiền hoà nhìn chàng trai ninja kia, có vẻ như cậu đang có tâm sự. Cô biết, có thể khiến Shun say thế này, đồng nghĩa với việc cậu đã uống nhiều rượu thế nào.
-Alice à…tại sao mình cảm thấy thế gian này đang mất đi thứ gì đó…_Shun vẫn ngã người vào vai Alice, dù mắt nhắm nhưng cậu vẫn nói, giọng trầm đến đau buồn.
-Hửm?
-Thế gian này, cứ như là đang mất đi…sự chân thành giữa người và người. Tình bạn…theo đó cũng bị bỏ rơi vào đống tro tàn của nơi trần tục này…_Giọng Shun đều đều. Alice nhìn cậu, mùi hương thảo mộc dịu nhẹ từ tóc cậu lan toả khiến cô cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
-Giờ đây, con người ta hay tự cuộn mình vào cái vỏ bọc của sự ích kỉ, không dám tin vào bất cứ ai khác, bất cứ điều gì khác…_Alice nhẹ giọng, cô hướng đôi mắt lên bầu trời đen kịt_Họ chỉ tin những người bạn thật sự của mình…
-Bạn sao? Làm sao có thể tin đây? Ta không thể biết được ngày nào họ sẽ phản bội ta. Dù có cố tin thế nào, họ vẫn phản bội ta…_Shun cười khẩy,đầu vẫn dựa vào vai Alice.
-Cậu có hiểu từ “bạn thân” thật sự là gì không?_Alice nói, cô cười mỉm_Đó là những người đã cùng ta trải qua gian khó, thử thách. Những người ta gọi là “bạn”, chưa chắc ta đã thật sự hiểu con người họ. Chỉ có cùng nhau vượt qua gian nan, ta mới hiểu rõ bản chất của họ hơn, càng trân trọng nhau hơn. Và đó được gọi là “bạn thân”, hay từ mà Dan thường nói ấy – chiến hữu_Alice đưa mắt nhìn Shun, thấy cậu chàng nở nụ cười mãn nguyện như vừa tìm được cái gì đó cho mình. Một lời giải cho thắc mắc hay…một tia hy vọng cho thế gian này?
-Cảm ơn cậu…Alice…
Giọng Shun trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết,điều đó khiến tim Alice nhói đau. Shun chìm vào giấc mộng lúc nào không biết,chỉ nghe tiếng cậu thở đều.
-Shun này_Alice cười buồn_Có một thứ tình cảm vượt xa hơn tình bạn. Cậu biết là gì không? Đó là tình yêu. Và…_Alice chợt cười khẩy, tự mỉa mai mình_Mình đã thật sự yêu cậu rồi…Mười năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế và sau này vẫn thế_Alice nói, cô biết Shun đã ngủ, nào nghe thấy lời cô…_Nhưng mình làm gì đủ tư cách để yêu cậu chứ. Mình chẳng qua chỉ là một bông hoa sắp héo tàn, một linh hồn chuẩn bị hiến tế cho thần chết… Nực cười lắm phải không? Mình từng mơ tưởng rằng sẽ thổ lộ với cậu, và một chuyện tình lộng lẫy sẽ được dệt thêu. Ngờ đâu, thần chết đã lấy hết tất cả của mình…
Những giọt lệ tựa pha lê đua nhau rơi trên đôi mắt nâu xinh đẹp, chảy dài trên gương mặt tựa búp bê. Alice nhắm mắt, môi hồng vẫn cười, nụ cười chua cay nhất. Cô ước gì thời gian ngừng trôi, chỉ một chút thôi, một chút nữa cho cô được tận hưởng giây phút ấm áp này, dù sau đó có lấy đi linh hồn cô cũng chẳng sao. Nhưng…cầu xin thời gian là một điều vô nghĩa và hão huyền mà phải không?
*****************
Chiếc Taxi đậu trước mặt cô gái tóc cam. Người con trai có đôi mắt hổ phách kia đã ngủ yên bên trong Taxi rồi.
-Phiền anh đưa anh ta về địa chỉ này. Đây là tiền phí_Alice trả tiền cho người tài xế. Sau khi chiếc Taxi khuất dần, cô mới lê bước trên đường dài vắng lặng.
Nhớ lại khoảng thời gian cô mãi sống tất bật theo thời gian, bỏ rơi mọi thứ vào quên lãng, bỏ rơi Hydra vào cô độc. Cho đến khi cô nghiêng vai soi lại cuộc đời,thì hãi hùng cái chết chợt đến…Mãi đuổi theo những đam mê cho đời sôi động và nở hoa, chợt bàng hoàng những điều trăn trối Alice cô vẫn chưa làm. Luôn tơ tưởng, nâng niu cuộc tình lộng lẫy, cứ nghĩ sẽ nói cho Shun biết mọi chuyện, cứ nghĩ đâu sẽ vào đấy, bỗng ngỡ ngàng…mọi thứ bị vụt mất trên tay. Bàn tay trần này làm sao giữ nổi những điều đã qua trong quá khứ…Bàn tay trần này làm sao giữ nổi cuộc đời vĩnh kiếp.
Đời người bao lần uống rượu mới say đây? Say khướt để không còn biết sợ. Không còn sợ bóng tối rình rập lăm le,như đang muốn vùi chôn linh hồn cô vào vực thẳm của màn đêm vô tận …
Những giọt nước mắt lại chảy dài. Alice sợ…thật sự rất sợ. Cô sợ…sợ khi nằm dưới lòng đất kia, hình ảnh mọi người cùng nhau cười vui một cách hạnh phúc ngày nào, sẽ biến mất. Và cô mãi mãi không thể nhìn thấy được nữa. Mãi mãi bị giam cầm trong bóng tối. Lạnh lẽo lắm…cô đơn lắm…

Môi hồng bất giác nhoẻn miệng. Thật kì lạ!! Đêm nay, cô khóc hơi nhiều thì phải…
Phía cuối con dường dần xuất hiện quán ăn nhỏ. Chắc giờ này Runo chưa thức dậy đâu…Vừa nghĩ dến đấy,chợt,cô gái có mái tóc xanh dương xoã dài hối hả chạy đến.
-Alice à! Cậu đi đâu trong đêm hôm khuya khoắc thế này? Làm mình lo chết đi được_Runo thở hồng hộc bảo
-Mình chỉ muốn đi dạo thôi.Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng_Alice nói, cô cười hối lỗi khiến Runo không thể giận bạn mình.
-Mà…cậu đi dạo trong đêm hôm khuya khoắt này á!!!?_Runo suýt hét lên khi nghe kĩ câu nói của Alice. Alice cười trừ, cô vuốt vuốt mái tóc cam mượt của mình vẻ bối rối.
-Alice à!! Cậu không sợ ma sao? Không ma chết thì cũng có ma sống đấy!_Runo chớp mắt ngạc nhiên. Cô cũng không ngờ Alice mình có “gan” đến như thế.
-Ma chết!?_Alice phì cười. Đôi tay trắng ngà che môi hồng duyên dáng_Mình có làm gì người ta đâu mà người ta hại mình_Alice nghiêng đầu, miệng vẫn không ngừng cười_Còn ma sống à…_Bỗng, chất giọng của cô trở nên bí ẩn hơn bao giờ hết_Mình có cái này để phòng thân rồi…
Nói dứt câu, chưa kịp để Runo hiểu điều gì cả. Alice liền vụt ra đằng sau Runo, giơ chân đá cô. Runo hoảng hốt thủ tay đỡ đòn. Nhanh như cắt, Alice lại biến mất và vụt ra sau lưng cô. Alice chụp hai tay Runo, khoá tay cô lại rồi dùng chân đá vào khuỷu chân Runo khiến cô khuỵu xuống.
-Một vài kĩ năng mà Masquerade đã để lại cho mình_Alice cười tươi duyên dáng_Á! Thôi chết. Xin lỗi cậu nhé, mình khá mạnh tay_Alice bối rối khi thấy “thành quả” của cô.
Runo đau ê ẩm, cô nhìn Alice cười một cách khổ sở. Thật không ngờ, Runo cô vẫn chưa thật hiểu con người người mà cô cho là bạn thân.
Chiếc đèn đường sáng trưng, rọi soi trong đêm tối. In bóng hai người thiếu nữ đang từng bước song hành với nhau
Một ngày đã trôi qua…
Thời gian chỉ còn lại 7 ngày…

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Com đêy, bợn vik hay wá kawaii ơi!!!
Văn phong nhẹ nhàng, lời tả mạch lạc, rất cuốn hút...
Công nhận Shun với Alice tình củm wá đi mất *phụt máu mũi*
Mong chap nhoa!

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Com cho bạn đây
Có lẽ chap này dành cho fan ShunAlice nhỉ .Hơi nhiều đối thoại và bạn nên cách dòng cho người đọc dễ nhìn hơn .Mình đọc mà mỏi mắt luôn ; mà trong anime nhà Dan màu trắng mà đâu phải là cam đâu .Chap sau bạn có tính cho Dan và Runo gặp nhau không hay là hai người sẽ xuất hiện trong chap mấy đây .Chắc đến ngày cuối cùng Má sẽ xuất hiện và cứu Alice nhỉ .Mình đang thắc mắc không biết căn bệnh đó là căn bệnh gì đây ? Thôi mong chap của bạn nha

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
TEM!!
Kawai vít hay quớ đi mất!
Hú! Ren vs fabia xuất hiện òi.Cố lên nha anh chị!
Shun và Alice...*rưng rưng* oaoaoaoa,khổ thân hai người! Author nhớ đừng để cho Alice chết nha!
Pé Runo ơi,em sẽ ủng hộ chị mãi mãi!
Thích cái khúc Alice nhớ lại hồi trước,đọc mà tớ cảm nhận được kỉ niệm của họ. Giờ mỗi người mỗi nơi. Buồn quá!
Hóng chap mới!
P/s kawai là fan DanxRuno hay mình nhầm?

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply