MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

power_settings_newLogin to reply
+8
evildevil
Minami Ara
Arisu Kamiko
South
ranka misaki
Haruko_Alice
bemeo045
Kawai1206
12 posters

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 Empty[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
First topic message reminder :

CHAP 1
Những giọt nước mắt lăn dài trên má ông lão tóc bạc phơ… Nắm đấm mang đầy uất hận đâm thẳng vào tường, ông hận, hận bản thân là một tiến sĩ mà lại không thể cứu được cháu gái mình. Những hạt mưa ngoài trời bị gió quất vào kính một cách tàn nhẫn, dữ dội như rằng chúng đang cười nhạo ông vậy.
Trong căn phòng độc sắc trắng kia, cô gái với mái tóc cam bồng bềnh nằm đó, nhẹ nhàng như đang ngủ. Cô đang mơ, đắm chìm trong giấc mộng đầy hạnh phúc…
*********************
-Alice à_Ông lão bước đến cạnh cô cháu gái mình, giọng ông khàn đặc
-Vâng, thưa ông?_Alice mệt mỏi, gượng ngồi dậy. Đôi mắt nâu hiền hoà mệt mỏi, nước da cô trắng tái như không còn một giọt máu, không còn sự sống nào cả.
-Cháu…đã quyết định chưa?_Ông lão ngập ngừng và khi thấy cô cháu gái mình khẽ mỉm cười gật đầu. Ông đưa cho cô một viên thuốc. Dù rất đau lòng, nhưng ông tôn trọng quyết định của cháu gái mình. Cô cháu gái bé bỏng của ông năm nay chỉ 25 tuổi, thế mà bị căn bệnh ác tính hành hạ. Đã qua bao lần phẫu thuật, nó vẫn không hết mà ngày càng trầm trọng. Cho đến khi…ông biết rằng đã hết cách…
Viên thuốc ông đưa cho Alice, nó có tác dụng khiến người dù bệnh sắp chết, dù là người thực vật cũng sẽ khoẻ lại như người bình thường. Chỉ là…người uống nó, sẽ chỉ sống trong tám ngày.
*******************************
Sáng hôm sau, một buổi sáng đầy tuyết trắng phủ khắp nơi. Dù đã gần xuân, nhưng mùa đông cứ mãi nấn ná để gieo rắc cái giá lạnh, sự bất hạnh nơi thế gian này càng lâu thì bà ta càng thích thú.
Cô gái với mái tóc cam bồng bềnh ngồi dậy, người ngoài nhìn vào,ai mà biết được ngày hôm qua cô còn đang quằn quại vì căn bệnh hành hạ trên người.
-Cháu chào ông ạ_Thiên thần bé nhỏ chạy ra khỏi giường, như rằng cô vừa thoát khỏi ngục tù của sự cô đơn vậy. Ông lão đang ngồi trên chiếc ghế xếp đọc báo giật mình, ông run run nhìn cô cháu gái của mình
-A…Alice à
Ông chạy đến, ôm chặt đứa cháu bé bỏng của ông. Bóng hình mà ông hằng mong tìm lại bao năm nay, giờ đã được thấy rồi. Chỉ là…nó chỉ kéo dài trong vòng tám ngày nữa…

~0~

-Ông à…
-Không sao đâu. Ông không thể mãi ích kỉ để giữ cháu một mình nơi đây được_Ông lão cười hiền lành.
-Nhưng ông ở đây một mình…_Cô gái ngập ngừng.
-Đã bảo là không sao rồi mà. Đi đi cháu, hãy đến nơi mà nó đáng ra thuộc về cháu
-Cảm ơn ông_Alice ôm chặt ông mình, hàng nước mắt trải dài_Cháu yêu ông lắm ông ạ
-Ừ. Ông cũng yêu cháu lắm…
~0~
Trong một góc nhỏ ở sân bay ở Tokyo mà không ai để ý đến, một ánh sáng tím sáng lên và sau khi nó kết thúc một cô gái với mái tóc cam bồng bềnh xuất hiện. Cũng 10 năm rồi, 10 năm rồi cô không sử dụng đến thẻ bài này, nó làm cô nhớ đến bao điều.
“Masquerade à, liệu chăng anh còn trong tôi không? Bao lâu không gặp, thật sự rất nhớ anh”
Tự nói thầm với bản thân, Alice khẽ cười. Cô xách hành lí ra đón taxi và bảo họ chạy đến địa chỉ của 10 năm trước…
Đúng vậy, thời gian tám ngày còn lại của cô, cô muốn tìm lại những người bạn của mình,những người mà đặt vào tim cô những dấu son hạnh phúc nhất. Chỉ vì mãi sống tất bật theo thời gian của thế gian này, cô đã vô tình bỏ rơi kỉ niệm xưa vào chốn quên lãng, cho đến khi cô ngã bệnh, những con người đó lần lượt ùa về trong tâm trí cô.

Chiếc taxi dừng lại trước một quán ăn nhỏ. Alice bước xuống xe, tính tiền xong xuôi, cô đẩy cửa vào quán, tìm một chỗ ngồi cho mình.
-Xin chào quý khách!! Cô dùng gì?_Một cô gái với mái tóc xanh dương cột một chùm trông vô cùng trưởng thành. Alice khẽ cười, dù đã trưởng thành, đã cao hơn rồi, và cô ta cũng có ngực rồi đấy, nhưng Alice làm sao quên được người bạn mình cơ chứ.
-Runo à. Mình đây
Alice cười nhẹ, cô gái với đôi mắt lục bảo mở to.
-A…Alice!! Alice à, là cậu thật sao?_Runo ôm chặt người bạn bao năm của mình. Dù đã 10 năm rồi, nhưng thật không ngờ, tình cảm vẫn bền chặt như xưa…
~~0~~
Tại nước Nga lạnh lẽo, một mình ông lão cô độc ngồi trên chiếc ghế đu. Tiếng kẽo cò kẽo kẹt nghe đến phát chán, mặt ông lão trầm ngâm
-Tại sao cậu lại muốn như thế?_Bất chợt, tiến sĩ Michael lên tiếng dù rằng quanh ông chẳng có ai cả.
-Ông vốn biết lí do mà…_Một tiếng nói từ nơi nào đó, hình như xa lắm mà cũng gần lắm vang lên.
-Cảm ơn cậu…_Ông lên tiếng_Masquerade…

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Kya~ Chap mới hay quá xá~
Cuối cùng Shun và Alice cũng gặp nhau rùi...Thấy hai người học bân nhau như vậy thwujc sự tớ vẫn thấy trong mình cái cảm giác lâng lâng....
Vẫn văn phong nhẹ nhàng, tình cảm... tớ rất thích cách viết của bạn...
A.... Có vài chỗ bạn hay dùng các câu như :
làn gió làm tung bay mái tóc
hoặc
ngã người vào...
lặp lại hai lần lận ở những chỗ gần nhau.... bạn có thể bớt nó đi hoặc thay đổi chút xía ha~
Mà Ren vs Fabia bỏ trốn đến trái đất sao? Hai ng này lãng mạn thiệt đó...
Mong chap sau của bạn

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Một bất ngờ về cặp Ren x Fab
Chút băn khoăn về cặp Dan x Runo
Buồn, tiếc, đau, thương, xót,...rất nhiều về cặp SxA
Đó là những gì mình thấy khi đọc chap này
Chắc chắn khi hỏi Alice câu đó, bản thân Shun cũng không đơn thuần coi cô là bạn
Giữa Shun và Alice luôn tồn tại 1 nỗi buồn dai dẳng, khó chiụ như mùi men đeo bám người ta khi mới dậy sau cơn say. Cả 2 người tuy nói chuyện với nhau đấy, nhưng điều muốn cho nhau biết nhất thì chưa thổ lộ
Nếu là tác giả thì mình sẽ để Shun nghe thấy hết những gì Al nói nhưng giả vờ không biết thôi. Như thế nỗi đau giữa họ sẽ tăng lên, và cái kết cuối cùng sẽ càng có hậu
P/s: mình không tiên đoán gì cả, đó chỉ là ý nghĩ vớ vẩn thoáng qua mà thôi, bạn đừng để ý

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
đọc ngay khúc đầu tiên *sung sướng đập bàn đập ghế* ôi ôi, thật là lãng mạn, tuyệt thật aaaaaaaaaaaaaaaaaa! À quên, cho hai người này làm đám cưới đi, đi mà. Nha.

đọc khúc sau, buồn rồi, *chấm chấm nước mắt* Alice của tớ, thôi mà, năn nỉ tác giả, cho Alice sống thêm một năm nữa đi, đủ thời gian để cưới Shun cho cho ảnh một đứa nhá. *mắt long lanh*.

DanxRuno đến đâu rồi, cho Runo đến túm cổ bà Luna rồi tẩn cho một trận đi *nổi xung thiên*

= =! Vì quá khích nên nãy giờ viết cái gì không biết luôn, nếu tác giả có đọc thì làm ơn lược bớt đi giúp giùm, kẻo thì lại mang tội nữa

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Chào mọi người. Thật xin lỗi, vì việc chuyển nhà nên dây net nhà mình cũng bị cắt luôn, tận bây giờ mới có thể hồi phục *cúi*

@Kato_Wind: Cảm ơn bạn đã comt. Sự thật thì mình thích những thứ kịch tính và lãng mạn ^^~.

@Bemeo045: Cảm ơn bạn đã comt nhé. Mình là fan của DanxRuno nhưng mình cũng rất thích các couple còn lại mà ^^. Cảm ơn đã giúp mình tìm ra lỗi sai, mình sẽ cố gắng hơn nữa. Tạm thời chap này Dan và Runo chưa gặp nhau, nhưng hẹn sẽ có trong chap gần đây.

@Ranka: Cảm ơn đã đã comt ^^~. Mình đúng thật là fan của DanxRuno mà. Tình cảm hai người đó thật sự rất trong sáng và đầy chân thành đấy chứ. Còn nói về fic này, cảm ơn bạn đã cảm nhận được Fic của mình nhé. Mình thật sự rất vui.

@Haruko: Cảm ơn bạn đã comt và giúp mình thấy lỗi sai, sẽ rút kinh nghiệm vậy. Alice và Shun, thật sự rất tuyệt và khiến cho người ta có cảm giác lâng lâng mà ^^~

@Elfin: Bạn nói đúng rồi đấy ^^~. Nhưng mình vẫn muốn "hành" và đưa ra nhiều thử thách cho cặp đôi đó hơn. Rất cảm ơn bạn đã comt.

@Evil: Hì, Alice có sống thêm một năm nữa hay sẽ chết, bạn cứ xem tiếp các chap sau sẽ biết mà ^^~. Cảm ơn bạn đã comt nhé. Hai dòng đầu, ý bạn là Ren và Fabia sao? Hì, hai người đó chắc chắn sẽ làm đám cưới mà.




Ngày thứ 2

Gió thổi se lạnh, những hạt nắng đùa cợt, nhảy nhót trên khuôn mặt ngái ngủ của Runo. Bực mình, cô rút người vào chiếc chăn, hòng được nằm nướng thêm chút nữa. Cánh tay trắng ngà quờ quạng, mong được ôm “cái gối ôm” bên cạnh mình. Nhưng sau một hồi lần mò mà chẳng thấy cô bạn mình đâu, Runo giật mình tỉnh giấc.

-Alice!? Cậu đâu rồi?_Runo một thoáng hoảng hồn, cô vội thay áo và phóng xuống lầu.
Dưới tầng trệt, mùi trứng rán cùng ổ bánh mì mới ra lò thơm phức. Runo chớp chớp mắt. Vừa ngạc nhiên, vui vẻ vừa chợt cảm thấy xót xa, nhung nhớ. Đã mười năm rồi, cái hương trứng rán đặc biệt này mới lại xuất hiện ở nhà cô.

-Alice à, cậu thức sớm thế?_Runo cười đùa hỏi. Cô chạy đến, bóc thử một phần trứng mà ăn. Alice liền lấy đũa đánh vào tay cô khiến Runo đau điếng, đành phải ngậm ngùi bỏ miếng trứng xuống.

-Cậu đã rửa tay chưa mà bóc thế?_Alice nhau mày nhìn Runo cô_Cậu lại nằm nướng nữa à? Mặt trời đã lên đến đỉnh…_Chợt nhớ giờ mới bảy giờ, Alice vội sửa lại câu nói của mình_đến đỉnh cây bên đường kia rồi kìa mà mới thức ấy.

Runo nhịn không được cười phá lên, Alice theo đó cũng cười theo. Căn nhà phút chốc rộn rã tiếng cười giòn ran tan trong nắng.

***********************

-Alice à…cậu sao không ở đây chơi thêm chút nữa? Đi nhanh thế?_Runo phụng phịu, cô nàng bĩu môi vẻ trẻ con. Lắc lắc tay Alice, níu kéo cô lại.
-Mình chỉ đi chơi chút thôi. Chiều tối sẽ về mà_Alice phì cười bảo
-Hứa nhá. Tối nhớ về đấy!!_Runo mắt sáng rực rỡ và Alice có thể nhận ra: Trong đôi mắt màu lục bảo kia, một điều gì đó mờ ám kì lạ.
-Ok!

~0~

Shun khó khăn ngồi dậy trong tấm chăn mỏng. Cậu ôm đầu, nhắm chặt mắt vẻ khó chịu. Không hiểu vì sao mà nhức đầu quá. Hình như hôm qua cậu đã uống rượu thì phải? Không chỉ uống, mà còn rất rất nhiều nữa. Nghĩ đến đó, Shun khẽ thở dài phiền muộn. Không ngờ cậu cũng có những giây phút nông nỗi thế này…

Cánh cửa bật mở , Shun khó nhọc bước ra. Rượu hôm qua vẫn làm cậu thấy choáng.
Phía xa nơi cuối hành lang, ông cậu đang đứng đó. Mắt ông nhìn ra ngoài, như đang suy nghĩ về điều gì đó nghiêm trọng lắm.

Khẽ chau mày, Shun thận trọng bước đến cạnh ông. Bất chợt, ông cậu phóng những viên đá không biết lấy từ đâu đến cậu với một lực mạnh. Shun vội nhảy lên, né các viên sỏi đá đó. Ông Shun vẫn tiếp tục ném chúng và cậu vẫn né đi. Sau một lúc, thấy những giọt mồ hôi trên trán ông, cậu biết ông đã thấm mệt, vì thế Shun cố tình không tránh. Viên sỏi trúng vào người Shun khiến cậu khuỵu chân xuống, nơi vết thương nhói đau.

-Có biết ông phạt cháu vì chuyện gì không?_Ông Shun nhau mày, nghiêm mặt nói. Shun im lặng một lúc

-Ngày hôm qua cháu đã uống rượu ạ

-Không những đã uống mà còn say khướt nữa. Một chiếc Taxi đã chở cháu về nhà, lúc đó cháu trong tình trạng không biết trời trăng mây gió gì cả. Ta phải vác cháu vào phòng có biết không?_Ông cậu trợn mắt nhìn_Làm sao mà uống đến như thế hả?_Giọng điệu cho thấy rõ ràng là ông Shun đang rất giận. Shun cuối đầu im lặng, nghe những lời trách móc của ông. Cho đến khi cậu nghe từ “taxi” mới bàng hoàng. Rốt cuộc là ai đã đưa cậu về? Cậu tại sao lại không tài nào nhớ được?

Một cái nhói ở đầu khiến Shun nhăn mặt khó chịu. Chợt, hình ảnh người con gái có mái tóc cam bồng bềnh hiện lên trong tâm trí khiến tim cậu chợt dấy lên một cảm xúc khó tả.

-Cháu hãy quỳ ở đó mà hồi tâm đi. Khi nào mặt trời lặn mới được đứng dậy, trưa nay cũng không được ăn cơm. Rõ chưa?_Ông Shun quay mặt bước đi, để lại mình cậu quỳ nơi hành lang đó.

-Dạ rõ…



Đã 3 tiếng trôi qua…Dù cố bình tâm thế nào, hình ảnh người con gái có mái tóc cam kia vẫn khiến cậu mất bình tĩnh. Hình như hôm qua cậu đã mơ, một giấc mơ kì lạ…Giấc mơ đó vừa thực vừa ảo, làm cậu không thể phân biệt nổi. Trong cơn mộng mị, Shun mơ đã gặp lại người bạn của mười năm trước. Và cậu thấy… cô ta khóc

Tim Shun chợt thắt lại. Tại sao nhỉ? Đó chỉ là giấc mơ thôi mà? Cậu nhắm mắt, cố nhớ tiếp chuyện gì sẽ xảy ra.

Cậu nhớ rằng, ừm…cậu ngã vào người cô, vờ thiếp đi. Bởi cậu không muốn ngủ ngay, cậu muốn được yên nghỉ trên vai Alice lâu hơn nữa, hít hà hương thơm từ tóc cô lâu hơn nữa… Và rồi…cậu nghe thấy cái gì đó…là gì nhỉ?

-Shun này. Có một thứ tình cảm vượt xa hơn tình bạn. Cậu biết là gì không? Đó là tình yêu. Và… Mình đã thật sự yêu cậu rồi…Mười năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế và sau này vẫn thế… Nhưng mình làm gì đủ tư cách để yêu cậu chứ. Mình chẳng qua chỉ là một bông hoa sắp héo tàn, một linh hồn chuẩn bị hiến tế cho thần chết… Nực cười lắm phải không? Mình từng mơ tưởng rằng sẽ thổ lộ với cậu, và một chuyện tình lộng lẫy sẽ được dệt thêu. Ngờ đâu, thần chết đã lấy hết tất cả của mình…

Shun thoáng giật mình. Những lời nói hôm qua, bỗng in rõ mồn một trong trí não cậu. Chuyện ấy rốt cuộc là thế nào?


Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi sớm mai, chàng ninja quỳ ở đấy. Trông rất bình tâm nhưng lòng cậu lại đang rối bời.

Là mơ hay thật?
Nếu là mơ…Ước gì nó có thật
Nhưng nếu là thật…Xin hãy cho nó là mơ

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
phải nửa năm rồi ấy nhỉ, au mới ra lại chap. Bạn bóc tem nhá =w=

Au viết hay thật đấy :domat:

Chẳng biết Runo sẽ giở trò gì, nhưng nói thật là mình không chắc Runo có cơ hộ để mà thực hiên hay không ~~~~

Là mơ hay thật?
Nếu là mơ…Ước gì nó có thật
Nhưng nếu là thật…Xin hãy cho nó là mơ


Vâng, đây chính là tâm trạng của Shun. Nó rối nhỉ? Nửa muốn thế này, nửa muốn thế kia. Mong không phải mơ để được nhận tình yêu từ người mình thương nhớ. Mong không phải là thật để được ở bên người.

Vẫn chất văn nhẹ nhàng và bâng khuâng~~~ lâu rồi không viết mà chap vẫn vào mạch, thật ngưỡng mộ au quá :domat:

Au sớm ra chap nhé, mạng sửa được rồi thì tích cực đóng góp cho rum. Nhà chuyến này vắng lắm :(

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Ngưỡng mộ bạn quá à Kawai ơi ,lời văn nhẹ nhàng đầy tình cảm đọc rất thích
Mà bạn tính chap nào Dan và Runo gặp nhau thế ,chap sau hay là chap tới nữa ?? Thấy Shun có vẻ khó xử nhỉ .Nửa thì muốn cái này ,nửa thì muốn cái kia .Thôi mong chap mới của bạn nha
p/s : Chuyển nhà sao mà lâu thế ??

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
Tội Alice không phải của mình ghê a~~~~~~~~~~~ Sống được co mỗi 8 ngày nữa là e hèm... e hèm... (vì thương quá nên không nỡ nói ra từ đấy)

Những lúc như vậy muốn đá cho cái thằng tên là 'Ông trời' ghê luôn.

Com nha

Cánh tay trắng ngà quờ quạng, mong được ôm “cái gối ôm” bên cạnh mình.


Từ khi nào mà Alice đã bị giáng chức xuống thành gôi ôm thế này? Nhưng mà được ôm Alice đi ngủ sướng phải biết (thậm chí khi chỉ to hơn mình gấp đôi =_=")

Hình như hôm qua cậu đã uống rượu thì phải?


Ố mài gót!!! Anh Shun nhà ta đã đủ tủi uống rịu???? Mà trong fic này ảnh đã 25 tủi chắc đủ rùi... thui, không bàn về chuyện này nữa

~~~

Nghi cái ánh mắt của Runo lắm à nha~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Cô nàng này suy nghĩ đơn giản nhưng mà đã bày kế là hay ho à nha~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mình hổng có nhìu thời gian nên mới đọc chap này thui, sorry nha.

Nhận xét thì... thẳng thắn nhá, thấy cốt truyện rất là giống cốt truyện của mấy phim tình cảm Hàn rẻ tiền. Ấy ấy, chỉ là ý kiến thui, đừng bị kích động quá à nha. Cốt truyện kiểu này nếu biết cách phát triển sẽ rất tốt nha, mong Kawai chan cố gắng (mà Kawai là chan hay kun vậy? Xin lỗi, minh chửa coi profile của Kawai nên chửa biết nên kêu chan hay kun)

Giọng văn có hơi thô sơ nhưng mà vẫn hay lắm, làm mình liên tưởng đến hành văn của mình ngày đầu vô 4rum *nhìn xa xăm*. Mấy hình ảnh so sánh đơn giản, không trừu tượng nhưng vẫn rất gợi cảm giác thích thú với người đọc.

Nói chung Kawai cố gắng nha~~~~~~~~~~ Ganbatte yo~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày lành~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

description[Bakugan fic]Ngày hạnh phúc - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fic]Ngày hạnh phúc

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply