MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

power_settings_newLogin to reply
+10
tuyet_phuong
Tansho_sfs
Rodei Rido
annie_izu
arisu_darkon
Phong Nhan
Alisa_Kito
ranka misaki
bemeo045
Carol Rido
14 posters

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua Empty[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Tên fic : Chúng tay sẽ vượt qua.

Tác giả : Carol Rido

Thể loại:Romance, Mystery, Action và một chút Humor ^^

Summary : là một câu truyện viễn tưởng về ngày tàn của thế giới và những vị thần hộ pháp bảo vệ Trái Đất này.

Chap 1 :

Có một câu truyện vào thời xa xưa tương truyền rằng… có một vị thần đã tạo ra tất cả : bầu trời, mặt đất, biển hồ, sông suối, cây cối, động vật,… bằng cây phép có đính 12 viên tinh thạch. Tất cả đã cùng tạo thành một hành tinh màu xanh xinh đẹp và ông đặt tên cho nó là Trái Đất. Ông ấy đã tạo ra mọi thứ theo cảm nhận của mình… nhưng ông có một chút đắng đo khi đã tạo ra một sinh linh được gọi là con người. Con người - một phát minh vĩ đại của ông – nhưng con người cũng có rất nhiều mặt… cả lợi lẫn hại. Con người có thể giúp ông phát triển một thứ vì… họ rất thông minh, nhưng con người cũng có thể sẽ phá hủy toàn bộ mọi cố gắng của ông khi đã tạo ra trái đất vì... con người có tư duy riêng, suy nghĩ riêng và… có tham vọng cực kì lớn…

Sau nhiều đêm thao thức, ông quyết định tạo ra một giống loài khác được gọi là… người máy để lỡ sau này con người tàn phá Trái Đất quá nhiều thì chính chúng sẽ thay ông trừng trị bọn họn.

Buổi đầu, những người máy ấy sẽ được đưa xuống lòng đất và ngủ yên trong đó… nhưng sẽ được đánh thức bởi tham vọng và tội ác của con người… Những chuyện xấu mà con người làm sẽ được ghi nhận và đến một mức độ nào đó sẽ tạo ra một luồng khí đánh thức người máy. Ông nghĩ : “nếu con người biết sống đúng theo chiều hướng tích cực thì người máy sẽ không thể thức giấc và giết hại họ được”.

Lúc ông sắp ra đi thì một luồng sét đánh thẳng vào khu rừng – nơi mà những người máy ngủ yên – lòng ông chợt nhói lên… một cảm giác bất an… ông khẽ thở dài một tiếng… cầm cây gậy phép và hô biến... 12 người mặc đồ trắng bỗng xuất hiện – họ là 12 vị tinh linh bảo hộ cho 12 viên thiên thạch – đại diện cho 6 thuộc tính Lửa, Nước, Gió, Ánh Sáng, Bóng Tối và Đất. Sứ mệnh của họ là bảo vệ trái đất khi bọn người máy kia giống con người… hoặc có thể là độc ác và tàn nhẫn hơn cả con người vì chúng không hề có tình cảm - 12 người sẽ được chuyển kiếp luân hồi từ thế kỉ này qua thế kỉ khác để dõi theo sự phát triển của Trái Đất cũng như con người. Tất nhiên là họ sẽ không nhớ gì về thân phận cũng như là không hề biết nhau… chỉ trừ 1 người… họ sẽ chỉ thức tỉnh kí ức khi trái đất gặp chuyện chẳng lành… khi đã xong hết mọi thứ, ông nhìn lại trái đất lần cuối và mỉm cười…



-Alice ! cháu có thể ra đây giúp ông một tay thay vì ngồi đó đọc sách không ? – một giọng nói khàn khàn vang lên.

- Vâng ạ. – một giọng nói trong trẻo khác đáp lại và ngay lập tức một bóng nhỏ mở chạy ra trước sân nhà.

Hai giọng nói ấy cứ vang lên trước sân một ngôi nhà nhỏ bên bìa rừng. Ngôi nhà nằm ngay bìa rừng, bên ngoài nhìn có vẻ bình thường như bao ngôi nhà khác nhưng nó lại là một tổ ấm không chọn vẹn… của cô gái tên là Alice. Nói là không chọn vẹn vì trong ngôi nhà chỉ còn cô và ông nội – một tiến sĩ già - sống cùng nhau… 8 năm trước… Vào một ngày định mệnh, ông trời đã mang ba mẹ và cả anh trai cô đi trong một vụ nổ phòng thí nghiệm tại ngôi nhà này…
- Alice à, tới giờ đi học rồi đấy.
- Không sao đâu ạ - Alice lắc đầu – để cháu phụ ông một lát rồi đi cũng không muộn.

Alice mỉm cười – một nụ cười trong sáng và hồn nhiên như một thiên thần. Ông tiến sĩ nhìn cháu gái mình mà lòng chợt quặng lên. Ông cảm thấy thương cho cô bé, cớ sao ông trời lại tàn nhẫn mà đưa những người cô bé yêu thương đi ngay trước mắt cô bé – một cú sốc không bao giờ phai trong lòng một đứa bé yếu đuối như thế…
- Ông ơi ! – tiếng Alice cắt ngang dòng suy nghĩ của ông tiến sĩ – cháu đi học nhé ! Ông ở nhà khỏe ông nhé, chiều cháu sẽ về.

Nói rồi, Alice đạp chiếc xe đạp nhỏ đi đến trường. Ông khẽ thở dài và tiếp tục công việc của mình.
- Sẽ không sao đâu Alice ạ. Ba mẹ con sẽ che chở cho con thôi… và cả người đó nữa.


Chiếc xe đạp nhỏ chạy băng băng trên con đường nhỏ, hai bên tuyết đã dần tan. Những tia nắng dần xuất hiện soi vào từng lọng tóc mượt mà của Alice. Dưới ánh nắng, cô hệt như một thiên thần của mặt trời – lộng lẫy, ủy mị và thướt tha…

- COI CHỪNG !!!

Một tiếng hét vang lên trong đầu cô, liền sau đó, là bóng một chiếc ô tô lao thẳng về phía cô… chưa kịp hoàn hồn thì chiếc ô tô đó đã bay tới… cái chết trong gan tấc. Đồng tử của cô giãn ra – kí ức ngày định mệnh lại ùa về - đau khổ và tàn khóc…
- Cẩn thận, Alice !!!

Giọng nói khi nảy lại vang lên trong đầu cô một lần nữa – đầu cô lại hiện lên một hình ảnh của cậu bé với ánh mắt đau đớn trong biển lửa… ánh mắt màu đỏ thắm tựa như máu… ánh mắt tiếc nuối hướng về cô như… không muốn rời xa… Trong phút chốc, cô như lột xác và tiếng thẳng tới chiếc xe, đôi tay nhỏ bé chợt mạnh mẽ đến lạ thường đã nâng chiếc xe lên cao và ném thẳng ra xa… với một sức mạnh phi thường… Một tiếng nổ vang lên liền ngay sau đó, khói bốc lên nghi ngút… từ trong xe, một người bước ra – mái tóc dài, khuôn mặt lạnh lùng như một sát thủ, đôi mắt hổ phách nhìn cô với cái nhìn sát lạnh đến thấu xương…
- Hãy đợi đấy, cô bé ! chúng ta sẽ còn gặp nhau lần nữa… và tôi hứa sẽ tự tay mình l-ấ-y- m-ạ-n-g cô.

Vừa dứt lời, người đó phóng đi như một ninja. Biến mất trong làn khói. Đôi tay nhỏ bé chợt run lên, khuôn mặt vào phút trước còn vui vẻ… giờ đây đã tái nhợt vì sợ. Nước mắt ứa ra nhanh chóng…
- Tại… tại sao… lại… lại muốn lấy mạng… mình…

Phải mất rất lâu Alice mới chấn tĩnh lại, cô dựng xe lên và đạp đến trường.
“ không thể để ông biết được, ông sẽ lo mất… nhưng mà, mình thật sự rất sợ. Người đó là ai ? Tại sao lại muốn lấy mạng mình ? tại sao lại là mình… ?”
Hàng chục câu hỏi cô tự đặt ra trên đường, cả khi đã vào lớp cô vẫn tự hỏi những câu hỏi ấy. Giữa những người bạn đang vui đùa rôn rã thì cô như một kẻ lập dị ngồi chôn chân một chỗ…
- Thầy vào kìa ! – một cô bé chạy vào thông báo – Mau vào chỗ đi mọi người.

Nghe thông báo, tất cả học sinh chạy ngay vào chỗ. Cùng lúc đó, một người đàn ông vẻ uy nghiêm bước vào lớp, ông ta hơi mập người một tí, cặp mắt kính dày làm ông thêm nổi bật trước những cô cậu học trò.
- Học sinh… nghiêm !!!

Lớp trưởng hô to và tất cả đứng lên chào thầy… à, không phải là tất cả, trừ Alice – cô vẫn ngồi đó và suy nghĩ.
- Alice – ông thầy nổi cáu khi cô không đứng lên – Alice, em có đứng hay không ?

Alice vẫn ngồi yên vì… cô hoàn toàn không chú ý gì đến ông ta. Ông ấy tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế lại, bước tới bàn của Alice, khẽ gõ nhẹ lên bàn cô. Lúc này, Alice mới hoàn hồn và cô chợt nhận ra, hàng chục đôi mắt đang hướng về cô khó chịu…
- Em… em… em xin lỗi thầy – Alice cúi mặt.
- Um… cả lớp ngồi đi. – ông ta quơ tay, một cậu bé bước vào, cười – thầy xin giới thiệu với các em, đây là bạn Shun kazami. Từ nay sẽ học cùng với các em, chúng ta hãy giúp đỡ bạn, các em đồng ý chứ ?
- Vâng ạ. – lớp đồng thanh.
- Em có thể tự chọn chỗ ngồi – ông thầy quay qua nhìn Shun – ngồi chỗ nào cũng được cả, cậu chủ nhà Kazami thân yêu.

Shun nhìn ông ta rồi bước thẳng xuống bàn của Alice, cậu khẽ mỉm cười và gõ nhẹ xuống bàn cô như muốn tạo sự chú ý. Alice từ lúc Shun bước vào đã không chú ý gì, khi Shun gõ nhẹ bàn cô mới nhìn kỹ cậu… Đồng tử của Alice lại giãn ra… mái tóc dài, khuôn mặt lạnh, ánh mắt hổ phách…
- Cậu… cậu là…
- Rất vui vì chúng ta lại được gặp nhau – Shun thì thầm và bước thẳng xuống ngồi sau lưng Alice.

Mặt Alice tái nhợt, người muốn giết cô lại đang ngồi phía sau lưng cô, cô có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Từng giây từng phút trôi qua mà lòng cô nặng trĩu. Không thể nào tập trung được, một lần Shun để bút xuống hay lật sách ra Alice đều cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe dọa.
- Bình tĩnh đi nào, cô bé. – giọng nói của Shun khẽ vang lên bên tai Alice khi cậu bước lên bảng giải toán.

“ Làm sao có thể bình tĩnh được chứ” – Alice nghĩ.
Giờ ra chơi, khi thầy đã ra khỏi lớp, tất cả bọn con gái vây quay lấy Shun hỏi đủ thứ về cậu.
- Woa !!! Cậu là thiếu gia nhà Kazami thuộc dòng họ hoàng gia nổi tiếng đó sao – một cô bạn thét lên đầy ngưỡng mộ - lần sau có thể dẫn bọn mình đi thăm quan nhà cậu không ?
- Đúng đó – một cậu khác nhảy vào – nghe nói nhà Kazami đẹp và lớn lắm.
- Rồi – Shun nói – tớ rất sẵn lòng nếu… - Shun cố tình nói lớn để Alice nghe thấy – nếu Alice cùng đi.
- Sao lại … ?

Alice quay xuống và cô bắt gặp nụ cười nửa miệng và ánh mắt sắt lạnh như lưỡi dao hướng về cô – chỉ một mình cô mới có thể nhận thấy…
“ Mình phải làm sao đây ? cả năm phải học với người này sao…”


Tem là café sáng, phong bì là bánh ngọt.
Lâu lắm mới viết fic lại, mong mọi người ủng hộ cho cá ^^

Được sửa bởi Carol Rido ngày Wed Jul 11, 2012 8:39 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Phong bì ,ôi chị viết hay quá
Shun trong này mà đòi giết Alice sao ( Sốc )
Không biết Alice trong chap 2 sẻ như thế nào ?
Mong chap 2 của bạn nha

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Giựt phong bì.*ngon*
Ủa,sao bạn không giới thiệu nv,mình tưởng như vậy càng hấp dẫn hơn.
* té ghế *
Sock,anh Shun muốn giết chị Alice,lại còn giọng điệu lả lướt "cô bé" nữa.*ọc máu,cố với lên nói.*
Fic hay,fic hay,chờ chap mới. Hi vọng có DanxRuno.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
@ bemeo045 : tkanh bạn đã ủng hộ mình ^^ chap mới có liền ngay trong ngày đây !!!
@ misaki:mình cũng muốn giới thiệu nhưng vẫn còn phân vân mãi với nhân vật nên muốn giữ bí mật để tạo sự hồi hộp bạn ạ ^^ tkanh bạn đã ủng hộ, nhất định sẽ có DanxRuno mà ^^


Chap 2 :


Một ngày đẹp trời, trường tổ chức đi cấm trại tập thể ở đồi phù thủy mộng mơ tuyệt đẹp. Lớp của Alice cũng được đi. Tối hôm trước, cô đi ngủ rất sớm nhưng không tài nào ngủ được. Nôn nao, hưng phấn, náo nức,…
- Alice à, cháu nên ngủ sớm đi, trời cũng khuya lắm rồi đó. – ông tiến sĩ bước vào phòng đắp chăn cho cô – mai đi sớm rồi, cháu phải ngủ để có sức chứ.
- Vâng ạ. – Alice mỉm cười thật tươi và khẽ nhắm mắt lại – chúc ông ngủ ngon ạ.
- Cháu cũng vậy.

Ông tiến sĩ tắt đèn trong phòng cô và bước ra. Khẽ trút một hơi thở dài, ông mặc áo khoác vào rồi đi qua phòng thí nghiệm. Trong căn phòng tối om đó, Alice cố gắng không nghĩ về Shun nhưng… ánh mắt đó, gương mặt đó và cả nụ cười ấy nữa… chúng cứ xuất hiện mỗi khi cô nhắm mắt… Thật khó chịu khi cô cứ nhớ tới anh ta…
- Ôi, giá mà giờ này mình có thể nghĩ về lúc ba mẹ qua đời như lúc anh ta chưa đến…

Câu nói đó vang lên một cách không suy nghĩ, đôi mắt cô trùn xuống vì câu nói vô ý của mình như một nhát dao sắt nhọn đâm thẳng vào tim cô tạo thành một vết thương mới bên cạnh vết thương cũ…
- Ba ơi… mẹ ơi… anh ơi…

Cô gọi tên từng người, từng người một trong tiếng nức khẽ… nước mắt lại tuông ra khi cô nghĩ về họ. Cảm giác lạc lõng, cảm giác tự thương hại lấy mình, cảm giác đau khổ phút chốc chiếm trọn tâm trí cô bé Alice đáng thương…
- Alice nè – giọng nói vang lên, hình ảnh cậu bé với mái tóc vàng và đôi mắt màu đỏ như máu đang cười với cô – mạnh mẽ lên chứ, cứ khóc nhè mãi như thế. Xấu quá.
Alice cười gượng khi nghĩ tới cậu bé ấy – anh trai cô đấy, một người anh đáng thương không kém gì cô…
- Anh hai… - cô khẽ gọi trong vô vọng – giá mà… giá mà em có thể gặp anh, có thể chơi đùa cùng anh như lúc anh còn sống anh nhỉ… em rất nhớ anh và …. Nhớ cả ba mẹ nữa…
Vừa nói, cô vừa khóc nức nỡ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Cánh cửa phòng chợt mở ra một cách nhẹ nhàn… thật nhẹ. Một bóng người cao cao nhè nhẹ bước vào. Người đó tiến về phía cô, kéo chăn đắp cho cô.
- Xin lỗi em, Alice. – người đó nói khẽ lên tai cô và hôn lên má phải của cô – cố gắng lên em gái ạ, rồi mọi chuyện sẽ qua và chúng ta sẽ vượt qua để rồi một ngày… cả hai anh em mình sẽ được như ngày xưa thôi…
- …



Sáng hôm đó, Alice thức rất sớm, cô chuẩn bị bữa sáng cho ông nội và cả cho cô nữa. Vừa xong, cô đem cà phê sáng qua cho ông như mọi khi. Trong cái lạnh giá, cô thoáng nhìn thấy ông nội cùng một người thanh niên với mái tóc vàng đựng đứng quay lưng về phía cô, hình như họ đang bàn bạc chuyện gì đó.
- Ai thế nhỉ ? – Alice thì thầm.
- Alice đó hả cháu ? – giọng ông tiến sĩ vang lên làm cô giật mình
- Vâng ạ. Cháu mang cà phê cho ông đây.
Vừa nói, Alice mở cửa bước vào, đặt cà phê xuống, cô ngước nhìn người thanh niên kia… ấn tượng đầu của cô về anh là chiếc mặt nạ thủy tinh.
- Ai… ai vậy ông ? – Alice bước ra sau lưng ông tiến sĩ khẽ hỏi
- À, một cậu tiến sĩ trẻ tuổi. Cậu ấy đến giúp ông cho dự án tới. Cháu không cần lo đâu Alice à.
- Dạ… dạ vâng. – Alice bước ra và không quên quay lại mỉm cười – cháu chào ông, cháu đi đây. – quay qua người thanh niên – chào anh.
- …

Vừa chào người đó xong, cô chạy thật nhanh lấy túi xách và cả giỏ thức ăn cô chuẩn bị cho chuyến đi.
“ Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra” – Alice thầm nghĩ, cô leo lên chiếc xe đạp rồi cố gắng đạp thật nhanh đến trường trước giờ tập trung. Trong căn phòng thí nghiệm…
- Masquerade, ông nghĩ cháu nên đi cùng Alice. Sẽ rất nguy hiểm nếu Alice đi đến ngọn đồi đó… và khi có cả cậu chủ nhà Kazami nữa.
- Có lẽ vậy…

Nói rồi, người thanh niên tên Masquerade khoác chiếc áo màu trắng kì dị và thẳng bước đi về hướng trường của Alice.
- Cháu có thể đi nhanh hơn nếu có cái này – ông tiến sĩ chạy ra và ném cho cậu một tấm thẻ - đây là thẻ dịch chuyển, ông tặng cháu xem như là… quà chúc mừng cháu quay về từ nơi đó.

Masquerade chụp lấy tấm thẻ và nở một nụ cười nửa miệng. Cậu quay nhẹ tấm thẻ và biến mất như tan vào không khí.



“CÁC EM, XẾP HÀNG LẠI ĐỂ HƯỚNG DẪN VIÊN ĐIỂM DANH NÀO”

Giọng ông thầy chụ nghiệm lớp của Alice vang lên in ỏi giữa sân trường. Từng hàng học sinh xếp ngay ngắn chờ đợi lên chiếc xe. Nửa giờ sau, học sinh đã được ổn định chổ ngồi và xe bắt đầu lăn bánh.
“ĐI NÀO, ĐI NÀO ANH EM
CHÚNG TA LÀ MỘT ĐẠI GIA ĐÌNH
CHÚNG TA YÊU QUÝ NHAU ~”

Khẩu hiệu của lớp Alice thật là hay – Alice cảm thấy như thế - nó thắt chặt tình cảm của từng thành viên trong lớp. Khẩu hiệu này là do lớp trưởng Mira – một lớp trưởng tuyệt vời nhất mà Alice từng biết… mặc dù cô chỉ mới học cùng Mira trong năm nay nhưng cô đã nghe đến danh tiếng học sinh giỏi nhất trường của Mira từ rất lâu rồi.
- Neh~ chán thật

Giọng nói cực đáng ghét và quen thuộc lại vang lên chỗ hàng ghế phia sau Alice. Lại là Shun. Chân của cậu gác lên ghế của Alice và cô bạn ngồi kế làm cho cô rất khó chịu.
- Shun, cậu có thể đặt chân xuống không ?
Cô bạn bên cạnh quay xuống nhìn Shun bằng ánh mắt khó chịu. Shun có vẻ bình thản, cậu thản nhiên suýt sáo mà không hề ngó cô bé ấy lấy một cái. Cười. Shun trả lời :
- Không, thì sao ?
- Cậu không thấy khó chịu như người khác thì có đấy. – cô bé có vẻ hơi tức giận
- Ai nào ? - Shun nhìn cô với vẻ mặt ẩn một chút gì đó khinh bỉ - chả ai lên tiếng cả.
- Cậu…

Cô bé bắt đầu tức điên khi Shun nói như thế, Alice cảm thấy không ổn, cô quay qua cô bạn của mình và khuyên :
- Thôi nào, không sao đâu. Dù gì cũng gần tới rồi, không có gì đâu mà, chúng ta là bạn bè cơ mà. Bỏ qua cho nhau đi.

Nghe Alice nói vậy, cô bé kia cũng ngui ngoai một tí. Chợt… Alice cảm thấy lạnh xướng sống… một luồng khí lạnh thở qua tai cô…
- Shun… cậu làm gì vậy ? – Alice thét lên khi phát hiện Shun đang… thổi vào tai cô.
- Chỉ là một hơi thở nồng ấm cho cô bạn của tôi thôi. – Shun nhìn Alice, anh không hề cười nhưng cô biết rằng anh đang chế nhạo cô.
- Anh….
- Bên đó ồn ào quá – lớp trưởng Mira bước tới vẻ nghiệm túc – các cậu nói chuyện nhỏ thôi để những người khác còn ngủ nữa chứ.
- Tụi mình biết rồi – Alice vội vàng phân phụi - tụi mình không làm như thế nữa đâu.

Mira nhìn Alice rồi nhìn Shun, cô thở dài. Mira quay lên ngồi vào hàng ghế của mình trước sự ngạc nhiên của tất cả những người chứng kiến.
- Sao cậu không phạt họ chép phạt nhưng bình thường cậu hay làm – một giọng nói trầm trầm vang lên bên cạnh Mira – cậu là một người không bao giờ nương tay với bất kì ai mà… một người đáng ghét nhất thế giới.
- Tớ không cần quan tâm đâu, Ace ạ. – Mira quơ tay và nhìn người có mái tóc màu xanh lá – rồi một ngày, cậu sẽ biết thôi.
- Cậu thật khó hiểu đấy Mira. – Ace thở dài nhìn cô – nhưng mà…
- Nhưng chuyện gì ?

Mira thắc mắc nhưng Ace chỉ lắc đầu. Ace là bạn thân, rất thân của Mira và cậu cực kì hiểu cô nhưng cậu không thể nói ra là… tuy Mira rất khó hiểu và đáng ghét nhưng cô ấy rất đẹp… ít nhất là trong mắt của Ace.



Chuyến xe cứ lăn bánh và đưa cả đoàn người tiến tới đồi phù thủy mộng mơ. Nhưng không ai biết là… trên nốc xe, một tà áo trắng phất phơ trong gió đã đi cùng họ suốt chặn đường dài và đã lặng yên quan sát từng cử chỉ của mái tóc màu cam mượt mà đang ngồi trong chiếc xe…

...
Tem gỏi cuốn, phong bì dưa hấu :red:

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
em lấy phong bì nha ~ chừa tem cho ng thứ 2 =))
h em com đây
chap 1:
Sau nhiều đêm thao thức, ông quyết định tạo ra một giống loài khác được gọi là… người máy để lỡ sau này con người tàn phá Trái Đất quá nhiều thì chính chúng sẽ thay ông trừng trị bọn họn.

họ

chap 2: anh Mas-sama đã xuất hiện ùi *mắt mở to*
anh Shun-kun kì quá đi *nhíu mày* phải kêu chị Alice-chan ko tới gần anh mới được

=> mong chap mới của chị nhiều ^^

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Giật tem ,chị viết hay lắm đó mà tà áo trắng đó ai vậy ?
Chap này hay nhiều chi tiết hấp dẫn
Mong chap 3 của bạn nha Carol

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Fic này có vẻ hay à~
Do chỉ mới 2 chap đầu nên chưa đào sâu nhiều~
Hơi shock khi Shun muốn giết Alice
Shock hơn nữa khi thấy Shun hơi bị đểu giả (gác chân lên ghế =w=) Cái này là đang bị sụp đổ thần tương đây
Người mặc áo trắng trên xe là Masquerade phải ko ha '-'
Hok bik chap sau thế nào, chắc sẽ thú vị lắm đây~
Hóng chap mới~~
Phong bì và tem đều bị giựt, thôi thì cho ôm thư, cơ mà thư là gì thế? =))

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
@Alisa: sory bé, chị muốn thay đổi Shun một tí mà không ngờ nó lại thay đổi một cách chóng mặt như thế @_@ Tks em đã ủng hộ chị ^^
@bemeo045:bí mật hì hì mình không thể tiết lộ hết được, phải để các bạn đoán thôi :red:
@ Phong Nhan : Tks bạn đã ủng hộ, fic này mình định sẽ viết mỗi ngày một chap nên mong bạn ủng hộ tiếp. Shun muốn giết Alice là tại... bí mật hì hì áo trắng đó đúng là Mas- chan yêu vấu ^^
Chap mới đê ~~~

Chap 3 :

Sau vài giờ ngồi trên xe, cả đoàn đã đến đồi phù thủy mộng mơ. Phong cảnh nơi đây làm cho ai cũng phải ngất ngây dù chỉ một lần nhìn thoáng qua. Những bông hoa ngác hương thơm cùng những bãi cát trắng chỉ có khi đến biển mới nhìn thấy nhưng lại có tại nơi này, những tiếng ríu rít vui vầy của lũ chim nhỏ làm tâm hồn bao người phải say mê. Trường cho học sinh tự đi thăm quan và tập trung vào 11 giờ trưa để dựng lều ăn trưa. Alice bước xuống xe và hít một hơi thật sâu. Chợt Alice bắt gặp một vài bạn chạy nhảy dẫm đạo lên những bông hoa yếu đuối… thoáng chốc Alice nghe tiếng ai đó vang lên trong đầu cô:
“Con người độc ác sẽ phải trả giá nếu tàn phá nơi thiên liêng này”
- DỪNG LẠI ! – Alice chạy thật nhanh đến chỗ những người đã đạp lên những bông hoa kia – các cậu dừng lại đi.
- Tại sao ? – một cô gái trông có vẻ khá đanh đá cười – tụi này làm gì thì liên quan gì đến cậu chứ.
- Mình…

Alice cúi mặt, cô không thể nói là có ai trong đầu mình nói như thế. Những người kia cười trông có vẻ hả hê, nhưng họ không thể biết rằng… từ sau thẳm dưới lòng đất, một ánh mắt đang dần mở ra đánh dấu cho sự kết thúc của trái đất này…

Ace đang ngắm những bông hoa xinh đẹp thì chợt, một tiếng thét lớn làm anh giật mình, định thần lại thì anh nhận ra… đó là tiếng thét của Mira – người mà anh yêu quí nhất, Ace chạy thật nhanh về hướng của tiếng thét và bắt gặp…
- Ace ơi ! trông những bông hoa này đẹp quá !!! mình chưa bao giờ thấy những bông hoa nào đẹp giống như thế này cả.
- Huh … ?

Ace cứng họng khi nghe những lời đó, thì ra chỉ là do Mira có hứng thú với mấy bông hoa đó thôi, vậy mà cậu tưởng sắp có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nghĩ như vậy, Ace khẽ thở dài ngồi xuống nhìn Mira.
- Ôi !!! đẹp quá !!!

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ hiếm thấy đó, tim Ace chợt đập loạng một nhịp, mặt anh đỏ bừng khi thấy Mira hôn những bông hoa đó ( chắc ảnh muốn được hôn thử =)) ). Ace quay đi để Mira không nhìn thấy khuôn mặt “dễ xương” của cậu.
- Cậu làm sao vậy Ace ? – Mira hỏi khi thấy Ace có cử chỉ hơi lạ
- Kh… không có gì… - Ace vội vàng giải thích – chắc tại ngồi xe lâu quá nên mình thấy hơi mệt, cậu ngồi đó ngắm hoa tiếp đi, mình đi nghỉ một lát. – nói rồi Ace đi thẳng một mạch lên xe.
- Ừ, đi cẩn thận đó ! -Mira cười và nói vọng theo.

Tình bạn của Mira và Ace đã có từ rất lâu rồi, khi mà cả hai còn nhỏ… Lúc ấy, cả hai sống rất khép kín nên không có lấy một người bạn và một lần Ace vô tình làm cô bạn hàng xóm dễ thương của mình ngã và cậu đã phải “bồi thường” cô hai cây kẹo mút. Từ cái ngày đó, cả hai như hình với bóng, đi đâu cũng đi chung với nhau … Ace cười thầm khi nghĩ tới những chuyện lúc nhỏ. Đánh nhau chỉ vì một viên kẹo, giận nhau chỉ vì bất đồng ý kiến… Cười… Vậy mà giờ, cậu đã phải lòng cô mất rồi. Thật ra, có một bí mật giữ họ mà chỉ có hai người ấy biết mà thôi…



Lại nói về Alice, cô đi một vòng quanh cánh đồng hoa tuyệt đẹp ấy, vừa đi vừa suy nghĩ về câu nói lúc nảy.
- Trông cô có vẻ nghiêm trọng hóa vấn đề quá nhỉ ? – một giọng nói khẽ vang lên bên tai.
- Ah… - Alice giật mình quay lại – Shun… sao… sao anh lại đi theo tôi…
- Heh, cô định tự tử sao mà tới bờ vực này ? – Shun vừa nói vừa nhìn xuống dưới rồi giả vờ rùng mình – khá sâu đấy, cô bé ạ.
- Hả ?

Alice tròn xoe mắt, cô nhìn quanh và rất ngạc nhiên khi nhận ra là mình đang đứng bên bờ vực hơn nữa cô lại cảm thấy hơi sợ khi người đi sau lưng mình nảy giờ là Shun – người đã từng có ý định giết cô... Shun nhìn cô, môi anh xuất hiện một nụ cười nửa miệng gian trá, tay anh rút ra một con dao.
- Xin lỗi cô bé.

Shun nói nhỏ chỉ đủ cho cô và anh nghe, tay anh nắm chặt con dao, đôi mắt anh mơ màng nhìn Alice. Mũi dao nhắm vào cô mà thẳng tiến… chỉ còn cách cô vào centimét… Chợt… một cơn địa chấn mạnh làm run chuyển mặt đất... Alice trượt chân và ngã xuống… cũng may là Shun đã kịp chụp cô lại… Nhưng…
- Á ! bỏ tôi ra – Alice đẩy mạnh anh ra và ngã lăn xuống vực – AAAAAAAAAAA !!!!
- Này.

Shun hơi ngạc nhiên trước hành động của cô, không một chút đắng đo, anh nhảy xuống theo cô…

“Bắt đầu rồi”

Tại một cây xoài gần đó, tà áo trắng mỉm cười một cách kì lạ, xong người đó biến mất trong bóng tối huyền bí.



Mira đang ngắm những bông hoa thì nghe có tiếng thét của ai đó vang lên bên phía bờ vực. Cô ngồi dậy và chạy về hướng đó.
- Mira.

Ace từ xa chạy tới, anh nhìn cô rồi cả hai cùng chạy về phía bờ vực. Bỗng… một luồng gió rất mạnh thổi tới làm cho Mira và Ace không cách nào bước tiếp được.
- Cứ như thế này thì làm sao tới đó đây. – Ace cố gắng nói lớn để Mira nghe thấy
- Mình cũng không biết.

Cả hai cố lê từng bước nặng nề về hướng bờ vực nhưng gió càng lúc càng mạnh và thổi bay cả hai lên không trung. Từ trong trung tâm ngọn gió, một dây leo từ đâu xuất hiện quấn lấy chân Mira, Ace kịp nắm lấy tay cô và cả hai bị kéo thẳng xuống vực.
- AAAAAAAAAA !!!!!!!

...

Khi tỉnh dậy, Mira nhìn thấy Ace và Alice nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, còn Shun thì ngồi vắc vẻo trên cây. Xung quanh chỉ toàn cây là cây, không khó để nhận ra cô đang ở trong rừng.
- Tụi… tụi mình đang ở đâu vậy ? – Mira hỏi.
- Um… mình cũng không biết nữa, lúc tĩnh dậy đã thấy bạn và Ace ở đây rồi – Alice trả lời - sao các cậu ở đây vậy ?
- Tụi này bị ma cây bắt xuống, ok ? – Ace chen ngang vẻ khó chịu – hai người cứ hỏi mãi, giờ quan trọng là làm sao ra khỏi nơi này.
- Ace nói đúng – Shun đáp theo – mọi thắc mắc khác dẹp qua một bên.

Nói rồi Shun nhảy xuống, đi về phía trước, đi được vài bước, Shun quay lại nhìn cả 3 người, cậu ra hiệu kêu họ đi theo cậu. Ace đỡ Mira đứng lên và đi theo Shun, Alice lưỡng lự một hồi cũng đi theo.
- Chúng ta đi đâu vậy ? – Alice hỏi.
- Không biết. – Giọng nói đáng ghét và lạnh như nước đá vang lên.
- …

Bỗng… một cái gì đó từ trên cây rớt xuống làm đất nức ra tạo thành một lỗ hỏng khá lớn bằng sức nặng khủng khiếp của chính nó. Là một thứ quả rất lạ mà chưa ai từng thấy. Cả bốn người bằng hoàng khi nhìn thấy như thế.
- Thật khủng khiếp. – Alice che mặt lại không dám nhìn.
- MIRA ! Coi chừng.

Tiếng của Ace vang lên và anh chạy lại đẩy Mira ra một bên, nhờ vậy đã tránh được một quả khác giống như thế. Liên tục trên cây mọc ra những quả nặng cả trăm tấn và chúng đơm hoa kết trái và rơi xuống chỉ trong nháy mắt.
- Chúng là cái thứ quỉ quái gì vậy ? – Ace nhíu mày
- AA !!!
- Ai vừa thét lên vậy ?
- Alice…

Trong tình hình hỗn loạn, Alice bị một dây leo túm lấy và bị đưa lên cao. Mặc cho cô vùng vẫy, sợ dây càng lúc càng siết chặt hơn.
- C… Cứu… Cứu…

Alice cố gắng kêu cứu nhưng vô vọng, cô gần như đuối sức, toàn thân cô tê liệt, nước mắt từ từ ứa ra. Cô đang rất sợ, rất sợ khi đối diện với cái chết.

“ Mình… mình phải làm sao đây… ba ơi… mẹ ơi… anh ơi… cứu em…”

Trong đầu cô bây giờ chỉ còn hình ảnh của ba mẹ và người anh quá cố, giờ cô mới biết cảm giác đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết là như thế nào… Đau đớn và tuyệt vọng…
“Cố lên nào, chúng ta sẽ cùng vượt qua nhé !”

Giọng nói thường vang lên trong đầu cô lại xuất hiện, bỗng Alice cảm thấy cả cơ thể mình nóng ran sau đó, bàn tay cô chợt xuất hiện một ngọn lửa màu tím, nó bắt đầu cháy lan ra cả cơ thể cô và cả sợi dây leo làm nó tàn rụi. Alice té xuống mà ngọn lửa vẫn cháy, nhưng lạ kì thay, cô lại không còn cảm giác nóng nữa mà thay vào đó là một sự ấm áp đến kì lạ mà bấy lâu cô hằng mơ ước.
- Anh… anh hai…

Alice thốt lên khi thoáng nhìn thấy người đeo chiếc mặt nạ thủy tinh ban sáng trên một cành cây cao, cô không hiểu tại sao lại gọi người đó là anh hai. Có thể là trong vô thức cô đã gọi như vậy nhưng không để cô suy nghĩ gì thêm, chiếc mặt nạ cùng người thanh niên đeo nó biến mất như hòa tan vào không khí.
“ Đó là ai ?”



Trong lúc Alice đã được an toàn thì Ace đang cố bảo vệ cho Mira, anh dùng thân mình che chở cho cô, trong đầu anh bây giờ chỉ có cô và cô. Ace nhìn Mira, không hiểu tại sao chỉ cần nhìn cô thì dù bao nhiêu thứ quả nặng kì lạ kia rơi trúng, anh cũng không cảm thấy đau.
- Kh… không sao chứ, Mira.
- Mình vẫn ỗn, cậu có sao không Ace ? – Mira có vẻ lo lắng cho cậu
- Không – Ace lắc đầu – không sao cả.
- …
- Coi chừng phía trên, Ace.

Shun hét lên làm anh ngước nhìn lên, một quả to gấp 5 lần những quả khác mọc ra vào rơi xuống ngay anh, trong gan tấc, Ace tưởng mình đã chết, anh ôm chặt Mira vào lòng và nhắm chặt mắt lại… 2 giây … 3 giây… 5 giây…
- A… Ace… - Mira lên tiếng.

Ace hoàn hồn nhìn lại thì thấy có một màn khí màu tím vây quanh cậu tạo thành một lớp bảo vệ. Xung quanh là những mảnh vỡ của thứ quả kì quái kia.
- Ace, cậu có thể bỏ mình ra được chưa ? – Mira cười nhìn cậu
- Ơ… à… ừ… - Ace vội buông Mira ra, mặt cậu đỏ bừng.
- Ace nè, sao cậu làm được như vậy thế ?

Mira đứng lên nhìn cậu thắc mắc, Ace không trả lời vì… sự thật chính cậu cũng chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra nữa. Một mình Shun xử gọn những cái cây đã mọc ra cái thứ quả quái dị kia. Anh chém, chém và chém từng cây, từng cây một để mọi người thoát ra. Từ một cây cao gần đó, một ống nhòm đã quan sát mọi chuyện vừa xảy ra. Cười…

“ Sức mạnh bóng tối đã thức giấc, vậy là bọn người máy kia cũng gần thức tỉnh rồi”

Tem là cam
phong bì là quýt
thư là chanh :red:
Chap này hơi dài nên sẽ có lỗi chính tả do mình lười kiểm tra... các bạn thông cảm O_O

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Tem đây! Cam ngọt quá.
Ace giữ năng lực bóng tối,vậy Alice chắc có năng lực đặc biệt.
Shun coi bộ vẫn "không nỡ" ra tay với Alice. Lỗi chính tả thì cũng có nhưng mà không đáng kể. Nói chung là chap mới hay tuyệt vời!
Chờ chap mới của bạn nha.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Carol sama viết fic hay quá!!! Ước gì em cũng viết hay được như Carol sama nhỉ
Com đây...
---
Phải nói sao nhỉ...Shun trong này nói là muốn giết Alice mà sao có những hành động rất ư là khiêu khích như thổi vô tai rồi thu hút sự chú ý thế...
Kyaa... Con trai thật phức tạp
---
Nhân tiện phong bì...
Nếu có thời gian Carol sama nhớ qua thăm và com fic Anthearia của em nhá.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply