MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

power_settings_newLogin to reply
+10
tuyet_phuong
Tansho_sfs
Rodei Rido
annie_izu
arisu_darkon
Phong Nhan
Alisa_Kito
ranka misaki
bemeo045
Carol Rido
14 posters

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 Empty[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
First topic message reminder :

Tên fic : Chúng tay sẽ vượt qua.

Tác giả : Carol Rido

Thể loại:Romance, Mystery, Action và một chút Humor ^^

Summary : là một câu truyện viễn tưởng về ngày tàn của thế giới và những vị thần hộ pháp bảo vệ Trái Đất này.

Chap 1 :

Có một câu truyện vào thời xa xưa tương truyền rằng… có một vị thần đã tạo ra tất cả : bầu trời, mặt đất, biển hồ, sông suối, cây cối, động vật,… bằng cây phép có đính 12 viên tinh thạch. Tất cả đã cùng tạo thành một hành tinh màu xanh xinh đẹp và ông đặt tên cho nó là Trái Đất. Ông ấy đã tạo ra mọi thứ theo cảm nhận của mình… nhưng ông có một chút đắng đo khi đã tạo ra một sinh linh được gọi là con người. Con người - một phát minh vĩ đại của ông – nhưng con người cũng có rất nhiều mặt… cả lợi lẫn hại. Con người có thể giúp ông phát triển một thứ vì… họ rất thông minh, nhưng con người cũng có thể sẽ phá hủy toàn bộ mọi cố gắng của ông khi đã tạo ra trái đất vì... con người có tư duy riêng, suy nghĩ riêng và… có tham vọng cực kì lớn…

Sau nhiều đêm thao thức, ông quyết định tạo ra một giống loài khác được gọi là… người máy để lỡ sau này con người tàn phá Trái Đất quá nhiều thì chính chúng sẽ thay ông trừng trị bọn họn.

Buổi đầu, những người máy ấy sẽ được đưa xuống lòng đất và ngủ yên trong đó… nhưng sẽ được đánh thức bởi tham vọng và tội ác của con người… Những chuyện xấu mà con người làm sẽ được ghi nhận và đến một mức độ nào đó sẽ tạo ra một luồng khí đánh thức người máy. Ông nghĩ : “nếu con người biết sống đúng theo chiều hướng tích cực thì người máy sẽ không thể thức giấc và giết hại họ được”.

Lúc ông sắp ra đi thì một luồng sét đánh thẳng vào khu rừng – nơi mà những người máy ngủ yên – lòng ông chợt nhói lên… một cảm giác bất an… ông khẽ thở dài một tiếng… cầm cây gậy phép và hô biến... 12 người mặc đồ trắng bỗng xuất hiện – họ là 12 vị tinh linh bảo hộ cho 12 viên thiên thạch – đại diện cho 6 thuộc tính Lửa, Nước, Gió, Ánh Sáng, Bóng Tối và Đất. Sứ mệnh của họ là bảo vệ trái đất khi bọn người máy kia giống con người… hoặc có thể là độc ác và tàn nhẫn hơn cả con người vì chúng không hề có tình cảm - 12 người sẽ được chuyển kiếp luân hồi từ thế kỉ này qua thế kỉ khác để dõi theo sự phát triển của Trái Đất cũng như con người. Tất nhiên là họ sẽ không nhớ gì về thân phận cũng như là không hề biết nhau… chỉ trừ 1 người… họ sẽ chỉ thức tỉnh kí ức khi trái đất gặp chuyện chẳng lành… khi đã xong hết mọi thứ, ông nhìn lại trái đất lần cuối và mỉm cười…



-Alice ! cháu có thể ra đây giúp ông một tay thay vì ngồi đó đọc sách không ? – một giọng nói khàn khàn vang lên.

- Vâng ạ. – một giọng nói trong trẻo khác đáp lại và ngay lập tức một bóng nhỏ mở chạy ra trước sân nhà.

Hai giọng nói ấy cứ vang lên trước sân một ngôi nhà nhỏ bên bìa rừng. Ngôi nhà nằm ngay bìa rừng, bên ngoài nhìn có vẻ bình thường như bao ngôi nhà khác nhưng nó lại là một tổ ấm không chọn vẹn… của cô gái tên là Alice. Nói là không chọn vẹn vì trong ngôi nhà chỉ còn cô và ông nội – một tiến sĩ già - sống cùng nhau… 8 năm trước… Vào một ngày định mệnh, ông trời đã mang ba mẹ và cả anh trai cô đi trong một vụ nổ phòng thí nghiệm tại ngôi nhà này…
- Alice à, tới giờ đi học rồi đấy.
- Không sao đâu ạ - Alice lắc đầu – để cháu phụ ông một lát rồi đi cũng không muộn.

Alice mỉm cười – một nụ cười trong sáng và hồn nhiên như một thiên thần. Ông tiến sĩ nhìn cháu gái mình mà lòng chợt quặng lên. Ông cảm thấy thương cho cô bé, cớ sao ông trời lại tàn nhẫn mà đưa những người cô bé yêu thương đi ngay trước mắt cô bé – một cú sốc không bao giờ phai trong lòng một đứa bé yếu đuối như thế…
- Ông ơi ! – tiếng Alice cắt ngang dòng suy nghĩ của ông tiến sĩ – cháu đi học nhé ! Ông ở nhà khỏe ông nhé, chiều cháu sẽ về.

Nói rồi, Alice đạp chiếc xe đạp nhỏ đi đến trường. Ông khẽ thở dài và tiếp tục công việc của mình.
- Sẽ không sao đâu Alice ạ. Ba mẹ con sẽ che chở cho con thôi… và cả người đó nữa.


Chiếc xe đạp nhỏ chạy băng băng trên con đường nhỏ, hai bên tuyết đã dần tan. Những tia nắng dần xuất hiện soi vào từng lọng tóc mượt mà của Alice. Dưới ánh nắng, cô hệt như một thiên thần của mặt trời – lộng lẫy, ủy mị và thướt tha…

- COI CHỪNG !!!

Một tiếng hét vang lên trong đầu cô, liền sau đó, là bóng một chiếc ô tô lao thẳng về phía cô… chưa kịp hoàn hồn thì chiếc ô tô đó đã bay tới… cái chết trong gan tấc. Đồng tử của cô giãn ra – kí ức ngày định mệnh lại ùa về - đau khổ và tàn khóc…
- Cẩn thận, Alice !!!

Giọng nói khi nảy lại vang lên trong đầu cô một lần nữa – đầu cô lại hiện lên một hình ảnh của cậu bé với ánh mắt đau đớn trong biển lửa… ánh mắt màu đỏ thắm tựa như máu… ánh mắt tiếc nuối hướng về cô như… không muốn rời xa… Trong phút chốc, cô như lột xác và tiếng thẳng tới chiếc xe, đôi tay nhỏ bé chợt mạnh mẽ đến lạ thường đã nâng chiếc xe lên cao và ném thẳng ra xa… với một sức mạnh phi thường… Một tiếng nổ vang lên liền ngay sau đó, khói bốc lên nghi ngút… từ trong xe, một người bước ra – mái tóc dài, khuôn mặt lạnh lùng như một sát thủ, đôi mắt hổ phách nhìn cô với cái nhìn sát lạnh đến thấu xương…
- Hãy đợi đấy, cô bé ! chúng ta sẽ còn gặp nhau lần nữa… và tôi hứa sẽ tự tay mình l-ấ-y- m-ạ-n-g cô.

Vừa dứt lời, người đó phóng đi như một ninja. Biến mất trong làn khói. Đôi tay nhỏ bé chợt run lên, khuôn mặt vào phút trước còn vui vẻ… giờ đây đã tái nhợt vì sợ. Nước mắt ứa ra nhanh chóng…
- Tại… tại sao… lại… lại muốn lấy mạng… mình…

Phải mất rất lâu Alice mới chấn tĩnh lại, cô dựng xe lên và đạp đến trường.
“ không thể để ông biết được, ông sẽ lo mất… nhưng mà, mình thật sự rất sợ. Người đó là ai ? Tại sao lại muốn lấy mạng mình ? tại sao lại là mình… ?”
Hàng chục câu hỏi cô tự đặt ra trên đường, cả khi đã vào lớp cô vẫn tự hỏi những câu hỏi ấy. Giữa những người bạn đang vui đùa rôn rã thì cô như một kẻ lập dị ngồi chôn chân một chỗ…
- Thầy vào kìa ! – một cô bé chạy vào thông báo – Mau vào chỗ đi mọi người.

Nghe thông báo, tất cả học sinh chạy ngay vào chỗ. Cùng lúc đó, một người đàn ông vẻ uy nghiêm bước vào lớp, ông ta hơi mập người một tí, cặp mắt kính dày làm ông thêm nổi bật trước những cô cậu học trò.
- Học sinh… nghiêm !!!

Lớp trưởng hô to và tất cả đứng lên chào thầy… à, không phải là tất cả, trừ Alice – cô vẫn ngồi đó và suy nghĩ.
- Alice – ông thầy nổi cáu khi cô không đứng lên – Alice, em có đứng hay không ?

Alice vẫn ngồi yên vì… cô hoàn toàn không chú ý gì đến ông ta. Ông ấy tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế lại, bước tới bàn của Alice, khẽ gõ nhẹ lên bàn cô. Lúc này, Alice mới hoàn hồn và cô chợt nhận ra, hàng chục đôi mắt đang hướng về cô khó chịu…
- Em… em… em xin lỗi thầy – Alice cúi mặt.
- Um… cả lớp ngồi đi. – ông ta quơ tay, một cậu bé bước vào, cười – thầy xin giới thiệu với các em, đây là bạn Shun kazami. Từ nay sẽ học cùng với các em, chúng ta hãy giúp đỡ bạn, các em đồng ý chứ ?
- Vâng ạ. – lớp đồng thanh.
- Em có thể tự chọn chỗ ngồi – ông thầy quay qua nhìn Shun – ngồi chỗ nào cũng được cả, cậu chủ nhà Kazami thân yêu.

Shun nhìn ông ta rồi bước thẳng xuống bàn của Alice, cậu khẽ mỉm cười và gõ nhẹ xuống bàn cô như muốn tạo sự chú ý. Alice từ lúc Shun bước vào đã không chú ý gì, khi Shun gõ nhẹ bàn cô mới nhìn kỹ cậu… Đồng tử của Alice lại giãn ra… mái tóc dài, khuôn mặt lạnh, ánh mắt hổ phách…
- Cậu… cậu là…
- Rất vui vì chúng ta lại được gặp nhau – Shun thì thầm và bước thẳng xuống ngồi sau lưng Alice.

Mặt Alice tái nhợt, người muốn giết cô lại đang ngồi phía sau lưng cô, cô có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Từng giây từng phút trôi qua mà lòng cô nặng trĩu. Không thể nào tập trung được, một lần Shun để bút xuống hay lật sách ra Alice đều cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe dọa.
- Bình tĩnh đi nào, cô bé. – giọng nói của Shun khẽ vang lên bên tai Alice khi cậu bước lên bảng giải toán.

“ Làm sao có thể bình tĩnh được chứ” – Alice nghĩ.
Giờ ra chơi, khi thầy đã ra khỏi lớp, tất cả bọn con gái vây quay lấy Shun hỏi đủ thứ về cậu.
- Woa !!! Cậu là thiếu gia nhà Kazami thuộc dòng họ hoàng gia nổi tiếng đó sao – một cô bạn thét lên đầy ngưỡng mộ - lần sau có thể dẫn bọn mình đi thăm quan nhà cậu không ?
- Đúng đó – một cậu khác nhảy vào – nghe nói nhà Kazami đẹp và lớn lắm.
- Rồi – Shun nói – tớ rất sẵn lòng nếu… - Shun cố tình nói lớn để Alice nghe thấy – nếu Alice cùng đi.
- Sao lại … ?

Alice quay xuống và cô bắt gặp nụ cười nửa miệng và ánh mắt sắt lạnh như lưỡi dao hướng về cô – chỉ một mình cô mới có thể nhận thấy…
“ Mình phải làm sao đây ? cả năm phải học với người này sao…”


Tem là café sáng, phong bì là bánh ngọt.
Lâu lắm mới viết fic lại, mong mọi người ủng hộ cho cá ^^

Được sửa bởi Carol Rido ngày Wed Jul 11, 2012 8:39 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Nga~
Ta lại ôm thư~
Mình thích vị chua của chanh a *mơ mộng*
Comt đây~
Quả là chap này có vài lỗi chính tả, nhưng không sao ha~
Shun muốn giết Alice mà khi cô rơi xuống vực lại muốn cứu cô *cười tà* Chà chà, thấy hint rồi á~
Đừng nói với Song Hỷ, nếu Alice chết thì trái đất sẽ không bị gì hết nha!!!!! Còn nếu sống thì... :29:
Cặp Ace với Mira hình như đã trở thành coup chính 2 rầu~ (Tình hình là chả thấy DanxRuno và mọi người đâu cả)
Dù sao thì mình cũng có ấn tượng cao với Coup này~
Các chap tiếp theo thì dần mở ra sự thật lí do Shun giết Alice hơn à~
Vậy là mai bạn post típ đúng ko! Hứa nhé, Yan đợi!!!
Fic bạn hay lắm a *ôm*

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
@ranka misaki: Thank bạn đã ủng hộ fic của mình ^^ anh Shun sẽ thay đổi từ từ để còn "xứng" với Alice dễ thương nữa chứ :red:
@arisu: thank bạn nhiều ^^ nhất định mình sẽ qua xem fic của bạn mà ^^
@Phong Nhan: hì hì thank bạn nhé, mình sẽ cố post chap đều đều mổi ngày ( nếu không có sự cố hay việc bận đột xuất ) chap mới sẽ có Danx Run và một người bạn mới nữa ạ ^^ hơi tham lam tí nhưng mình mong bạn sẽ ủng hộ fic của mình lâu dài :-D
Chap mới đây, hơi ngắn một tí =w=

Chap 4 :

- Shun này, cậu dẫn bọn tớ đi vòng vòng mãi đấy – Mira nhìn cái khăn đã đánh dấu trên cây – chúng ta vừa đi đúng một vòng rồi quay lại chỗ cũ.

Shun nhún vai rồi nhảy lên cành cây ngồi vắt vẻo vẻ vô trắc nhiệm, Ace ngồi bịch xuống tảng đá trông cậu có vẻ đã mỏi mệt, Mira thì đi vòng vòng lo lắng còn Alice… cô đứng im lặng nhìn mọi người. Ai cũng có vẻ mỏi mệt và căng thẳng, nếu không ra khỏi khu rừng thì chắc chắn thầy cô và các bạn trong lớp sẽ lo lắng và cũng có thể giờ này họ đã đi tìm cả bốn đứa rồi cũng nên. Nghĩ như thế, lòng cô càng bất an. Cả nhóm ngồi im lặng không ai nói với ai một lời nào.
- Các cậu này, ngồi đây cũng chẳng làm được gì cả - Alice lên tiếng đập tan sự im lặng – hay tụi mình đi tìm chút thức ăn, nước uống sẵn tiện tìm đường luôn.
- Cậu nói có lí đấy. – Mira cười nhìn Alice, cô quay sang Ace và Shun – đi nào các chàng trai, chúng ta nên đi chung để có thể giúp đỡ lẫn nhau khi gặp hoạn nạn. Không lẽ hai cậu muốn hai cô gái yếu đuối như chúng tôi phải đi trong khu rừng âm u đầy nguy hiểm một mình sao ?
- Ơ…

Mira nháy mắt rồi kéo Alice đi trước hai cặp mắt xoe tròn kinh ngạc. Shun nhún vai rồi nhảy xuống đất đi theo hai cô gái ấy, còn Ace thì vỗ tay lên trán vẻ chán nản.
- Cô ấy bao giờ cũng tỏ ra là một chỉ huy cả…



Cả bốn người đi càng lúc càng sâu vào khu rừng, Alice hơi sợ nên nắm chặt tay Mira và bước phía sau lưng cô. Shun thì lúc nào cũng vậy – cậu luôn là người đi đằng sau Alice, làm cho Alice đã sợ lại càng sợ thêm…
- CÁC NGƯỜI KIA !!!

Một giọng nói khá rợn người vang lên làm Alice thét toáng lên, Shun thì thủ thế chuẩn bị ứng chiến, còn Ace chạy lại phía Mira bảo vệ cho cô, Mira thì ôm chặt Alice như thể đang bảo vệ cho cô.
- AI CHO PHÉP CÁC NGƯỜI BƯỚC VÀO NƠI THIÊNG LIÊNG NÀY !!! – giọng nói đó mỗi lúc một lớn – CÁC NGƯỜI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ VÌ CHUYỆN… AAAA !!!! RUNO…

Từ trên cây, một bóng người té xuống – hình như là một thanh niên trông có vẻ lớn hơn cả nhóm vài tuổi và ngay sau đó, một bóng đen khác nhảy xuống rồi đỡ người thanh niên kia.
- Dan à, tụi mình bị phát hiện rồi – là giọng một cô gái – tại anh hết đấy.
- Anh có muốn như thế đâu. Tại cái cây kia trơn như con lươn đấy chứ.
- Anh còn dám nói nữa – cô gái kia cóc đầu anh chàng tên Dan – anh phải chịu tránh nhiệm cho chuyện này.
- Sao lại là anh chứ - Dan cãi lại – là tại em đó Runo, ai biểu bắt anh giả giọng làm chi, sao em không tự giả đi.
- …
- …
Cuộc hỗn chuyến diễn ra trong vòng mấy giờ đồng hồ dưới sự chứng kiến của các bạn trẻ thân yêu. Alice và Mira ngồi chơi banh đũa còn Shun và Ace thì nằm ngủ lấy sức…



2 tiếng sau…

- Hai người có thôi đi không ? – Ace vươn vai ngồi dây – đã cãi suốt 2 giờ đồng hồ rồi còn gì, không mệt thì người khác cũng cảm thấy phiền chứ.
- Mặc kệ tụi này – cả hai đồng thanh – không liên quan tới cậu.
- Eh~ đừng có nói theo anh chứ Runo – Dan nói lớn.
- Chính anh nói theo em thì có…
- Lại nữa rồi – Shun nhún vai.
- Họ cãi dai thật – Alice lắc đầu – phải ngăn họ lại mới được.

Alice bước tới nhưng cả hai phản ứng ngay lập tức, họ nhìn cô bằng một con mắt làm cô phải lùi lại và ôm lấy người phía sau mình… chợt… cô nhận ra… người cô đang ôm là… Shun. Thấy vậy, Alice vội buông tay ra quay về hướng ngược lại thì bị hai đôi mắt rực cháy nhìn thẳng vào mình một cách đồng loạt. Alice cứng đơ người khi cả hai cứ liên tục nhìn thẳng vào cô y như đã tập kịch bản từ trước. Nước mắt cô bắt đầu ứa ra…
- STOP !!!

Từ phía xa, một cô gái có nước da hơi ngâm ngâm chạy tới ôm chầm lấy cổ Dan làm cho anh té nhào, cô dụi vào người anh tỏ vẻ thân thiết.
- Anh Dan à, sao anh cứ đi với Runo hoài vậy ? – cô búng mũi anh – trong khi em ở nhà mòn mỏi ngóng chờ anh từng giây từng phút vậy mà anh nở lòng nào không quan tâm em chứ. Anh thiệt xấu xa đó.
- Ng… nghẹt… nghẹt thở… - Dan vùng vẫy cố gắng thoát khỏi cô gái này – b… bỏ… a..anh ra… Julie…
- Lại một người quái dị nữa – Ace thở dài chán nản – không lẽ chúng ta phải ở đây để nghe bọn điên này cãi lộn sao ?
- AI LÀ BỌN ĐIÊN ? – ba người lạ mặt kia quát lớn.

Ace lùi lại một bước vì... một luồng sóng âm quá quá quá là kinh khủng phát ra từ họ. Alice ngơ ngác và ôm chặt lấy Mira tỏ vẻ sợ hãi. Mira vỗ nhẹ vai cô an ủi.
- Không sao đâu Alice. – quay qua ba người kia – các người muốn cãi thì ở đây cãi, chúng tôi phải đi tìm lối ra đây.

Mira vừa dứt lời thì Dan phá cười. Runo và Julie cũng che miệng lại. Họ nhìn Mira như một sinh vật lạ. Runo bước tới phía Mira.
- Đây là thánh địa thần linh, đã tới đây rồi thì không thể nào trở ra được. – Runo nhìn Alice – 1 ngày ở đây bằng một giây ở thế giới của các người.
- Đúng thế. – Dan tiếp lời – tụi này cũng bị rơi xuống đây và bây giờ đang là những người bảo vệ khu rừng này.
- Ừ -Julie gật gù.
- Ch… chẳng lẽ tụi này phải ở đây suốt đời sao ? – Ace lấp bấp nhìn ba người lạ mặt, anh tỏ vẻ hơi nghi ngờ.
- Các người không tin thì thôi vậy – Julie nhún vai.
- Nhưng mà trông mọi người không có vẻ là người xấu – Dan cười nhe răng – tính chọc một tí ai ngờ bị phát hiện sớm.
- Là tại tên đại ngốc này nè.

Runo kí đầu Dan, làm anh đau điếng, Dan nhìn cô bằng ánh mắt câm thù nhưng không dám làm gì vì Runo đang trừng mắt nhìn anh… híc…
- Này… - Alice lên tiếng – các bạn định… định làm gì tụi mình ?
- Ơ… - Runo ngạc nhiên vì câu hỏi ngây thơ đó, cô phì cười – tụi mình chỉ muốn giúp các cậu thôi hì hì không có ý gì đâu.
- Phải đó – Dan gãi đầu – cho tụi này xin lỗi chuyện lúc nãy nhé ! Các cậu đi cùng bọn mình đi, về nhà của tụi này.
- Tại sao phải phải tin và đi theo các người ? – Shun nhìn Dan
- ừ thì… tụi này chỉ muốn giúp… - Dan hơi tức vì câu nói của Shun - không muốn thì thôi…
- Thôi được rồi, cảm ơn các bạn trước. – Mira cười – tên mình là Mira, đây là Alice, Shun và kia là Ace.
- Chào mọi người hì hì – Runo cười – mình là Runo, anh kia là Dan - con nít của nhóm, kia là Julie – bạn thân nhất của mình.
- Và cũng là t-ì-n-h-đ-ị-c-h. – Julie chen ngang.

Ngay lập tức, Julie nhận được một cái liếc xéo từ cô bạn mà cô vừa gọi là t-ì-n-h-đ-ị-c-h. Ace kéo tay Mira đi sang một bên.
- Sao cậu lại làm bạn với họ ? – Ace tỏ ra khó chịu – tụi mình chỉ mới quen họ thôi, còn chưa biết đó là người tốt hay người xấu, cậu làm vậy có quá gấp hay không ?
- Cậu không thấy họ giống những đứa trẻ hay sao ? – Mira nở một nụ cười đầy ẩn ý – một cặp hay cãi nhau và một cô bé luôn nghĩ tới tình yêu trẻ con trong sáng thì làm hại được ai. Nếu họ có là người xấu thì lúc nảy đã đánh lén tụi mình rồi, cần gì phải dài dòng đòi làm quen. Vả lại, tụi mình cần phải tìm chỗ nghỉ qua đêm, trời bắt đầu tối rồi.
- ừ thì…
- Cậu đa nghi quá rồi đó Ace à – Mira cười – chẳng thay đổi gì với khi chúng ta mới quen cả.
- …

Mira quay lại nói chuyện với nhóm của Dan mà không biết rằng cô vừa “ đụng nhẹ” vào con tim yếu đuối “dễ vỡ” của Ace… Nói thẳng ra thì… cậu ta đang đỏ mặt.
- Chẳng thay đôi sao ? – Ace khẽ cười và thì thầm – có đấy…


Tem là bánh ngọt.
Phong bì là nước cam ép.
Thư là viên kẹo :red:

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Thư nè ,Alice ôm nhầm phải Shun sao ?
Đối thoại cũng hơi nhiều đó chị
Mong chap 5 của chị Carol nhé .
Sẵn chị qua com fic Siêu Quậy Học Đường nhé chị :tungtang:

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Phong bì.
Dan,Runo với Julie xuất hiệu ùi và...lúc nào cũng chỉ có cãi nhau!
Chap này không có gì đặc biệt lắm.
Chờ chap mới của bạn nha!

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Chap 4 :

Tối hôm ấy, cả bốn người ở nhờ nhà của nhóm Dan. Ngôi nhà khá lớn và có 3 phòng rộng rãi, Ace và Shun ở chung phòng ngoài cùng với Dan, Alice và Mira ở riêng phòng chính giữa, phòng của Julie và Runo thì ở cuối hành lang.
- Thật bất công. Dan phàn nàn – tại sao các cậu được ở hai người, còn bọn mình lại phải ở tới ba người cơ chứ chứ.
- Đơn giản. – Runo cốc đầu Dan – vì mấy người là con trai nên ở chậc một tí cũng không sao, còn tụi này là con gái nên phải có không gian rộng rãi thoáng mát chứ.
- Bất công !!! quá đáng !!! – Dan lầm bầm.
- Dan ơi ! – Runo nở một nụ cười hơi tà tà – em sẽ đuổi anh ra khỏi nhà nếu anh cứ nhăn nhó như thế.

Runo nhìn Dan đe dọa, cậu lủi thủi quay vô phòng không hó hé một tiếng. Runo nhìn theo bóng anh rồi mỉm cười – một nụ cười hiền dịu…
- Ôi !!! một hòn vọng phu vừa xuất hiện.

Giọng Julie vang lên như chế giễu Runo làm cho cô tức điên. Runo quay lại nhìn chằm chằm vào Julie, cô quát :
- Cậu có thôi đi không ? mình đã nói là mình với Dan không có gì mà.
- Thật sao ? – mắt Julie bừng sáng.
- ừ, thật.
- Vậy thì tốt.

Julie nhảy chân sáo vào phòng với nụ cười vui mừng giống như một đứa trẻ vừa được cho kẹo. Runo thở dài chán nản, cô quay ra phòng khách thì bắt gặp Alice đang ngồi lặng im bên cửa sổ. Tay cô nâng nhẹ một ly sữa nóng hổi.
- Chào cậu Alice. – Runo nhấc ghế ngồi cạnh Alice – đã khuya rồi sao cậu vẫn chưa ngủ ?
- À, mình chưa buồn ngủ, chỉ là muốn ngồi đây một lát thôi…

Runo nhìn Alice chằm chằm, từ lúc gặp mặt cô đã để ý thấy khuôn mặt Alice luôn có vẻ sợ sệt và yếu đuối. Có thể cô đã đặc biệt chú ý tới cô gái này vì… cô ấy rất giống cô…
- Cậu đang nhớ ai à ? – Runo bất chợt hỏi.
- À… um… ừ… - Alice hơi cúi mặt – chắc là tại ban chiều mình đã nhìn thấy bóng một người hơi kì lạ… và đã lầm tưởng đó là… anh trai mình…
- … xin lỗi… - Runo hơi cúi mặt vẻ ân hận.
- Sao lại xin lỗi ? – Alice ngạc nhiên – Cậu có lỗi gì đâu ?
- Um… - Runo lắc đầu – mà sao cậu lại lầm tưởng đó là anh mình ? bộ người đó giống anh cậu lắm à ?

Alice lắc đầu không đáp, cô cứ nghĩ tới người đó… suy nghĩ và suy nghĩ… Alice cố lụt lọi lại mớ kí ức tàn khóc của mình để tìm lại hình ảnh người anh thân thương của cô… Mái tóc vàng đựng đứng… cái nhìn ấm áp… cả cảm giác thân thương nữa… Sau một hồi suy nghĩ, Alice ngước nhìn Runo khẽ nói:
- Mình nói ra nhưng cậu đừng kể cho người khác nghe nhé !

Runo gật đầu và chăm chú nghe. Alice bắt đầu kể về cái ngày định mệnh đó… cái ngày cô trở thành một cô nhi…



( Kí ức của Alice )

Một chiếc xe đậu trước sân của một ngôi nhà màu trắng, một người đàn ông từ xe bước ra, kế đó là một thằng bé khấu khỉnh nhảy ra từ hàng ghế sau. Nó quay lại và đỡ một cô bé khác hình như nhỏ hơn nó vài tuổi.
- Cẩn thận đấy, Alice. – Thằng bé cười tươi. – té là ba ba đánh đòn đó.
- Em biết rồi. – cô bé đó cười đáp lại – em sẽ không té đâu vì em biết rằng anh hai sẽ luôn đỡ em mà hì hì.

Hai đứa bé ngây thơ phá cười với nhau. Từ trong nhà, một người phụ nữ với mái tóc cam bồng bềnh bước ra. Bà trông thật phúc hậu với đôi mắt nâu trìu mến cùng chiếc tạp giề dính một chút bột làm bánh. Vừa thấy người phụ nữ đó, hai đứa trẻ chạy tới ôm và chằm lấy bà nủng nịu.
- Mẹ ơi ! tụi con đói rồi. – cô bé Alice ngậm tay nhõng nhẽo.
- Rồi. – người phụ nữ cười hiền với cô bé – con của mẹ háu ăn quá !
- Em con có thể ăn hết một con voi khi đói đấy mẹ à ! – thằng bé nhe răng cười trêu em mình.
- Cái anh này – Alice phồng má.
- Thôi nào hai đứa. Masquerade, con dẫn em vào nhà vào nhà đi. Ông sắp về rồi đó – Người đàn ông kia bước tới xoa đầu hai đứa con thân yêu của mình – vào nhà rửa tay rồi khi ông về, chúng ta sẽ cùng cắt bánh kem nhé. Hôm nay là sinh nhật của bé Alice nhà ta mà.
- Vâng ạ.

Cả hai đứa bé đồng thanh rồi ùa chạy vào nhà. Người phụ nữ và người đàn ông kia bật cười, họ nắm tay nhau đi vào nhà...

Họ là một gia đình hạnh phúc, rất hạnh phúc… nhưng mà… hạnh phúc ấy đã bị lấy đi khi một tiếng nổ vang lên trong căn phòng thí nghiệm cạnh nhà. Lúc ấy, Alice đang ở dưới bếp với mẹ, ba cô thì đang ở ngay trong phòng thí nghiệm nên sau khi vụ nổ xảy ra… không ai tìm thấy xác của ông để an táng cả…

Khi tiếng nổ kết thúc, cả căn nhà chiềm trong biển lửa, Alice òa khóc khi nhìn thấy lửa đang dần vây quanh cô… còn mẹ cô thì… mẹ đã ôm chặt lấy cô, đã bảo vệ cho cô… đã dùng thân mình che chở cho cô và.. bà đã ngất đi vì hít phải khói độc. Nhìn mẹ nằm bất động dười sàn nhà mà cô không thể làm gì được, nước mắt cô cứ tuông ra… tuông ra không ngường… Một đứa trẻ nhìn thấy mẹ mình ngã xuống trước mặt mà không thể làm gì được… đau lắm.. nhói lắm…
- ALICE !!! – giọng của Masquerade vang lên từ trong biển lửa. – ALICE ! em đâu ? Lên tiếng đi.
- An… anh… anh Mas…

Alice nức nở gọi tên người anh trai thân thương của mình. Người cô bất giác chòm về phía phát ra tiếng gọi ấy, lửa vụt cháy lên chiếc tạp giề mẹ đã tặng cô. Với cái nóng đau đớn, Alice thét lớn… Chợt… một vòng tay ôm lấy cô và cởi nhanh chiếc tạp giề trên người cô ra.
- ALICE !!! em có sao không ?– Trong làn khói, Masquerade xuất hiện và ôm lấy cô - đi cùng anh nào. Chỗ này nguy hiểm lắm!
- Không !!! không đi đâu. – Alice níu tay anh mình lại. – còn… còn mẹ nữa… em không đi đâu hết. Mẹ ơi…
- Em còn như thế nữa thì cả anh em mình cũng không thể thoát được… - Masquerade kéo mạnh tay cô lôi đi. – nghe lời đi, Alice.
- KHÔNG KHÔNG KHÔNG !!! Mẹ ơi…

Giọng cô bé nhỏ dần, nhỏ dần và như đã kiệt sức, Alice gục xuống, cô bé nằm im trong lòng Masquerade, đôi mắt đẫm nước mắt cứ nhìn châm châm vào người phụ nữ với mái tóc cam đang nằm bất động, xung quanh bà như một địa ngục lửa…
“ Mẹ ơi, mẹ ơi… con không muốn xa mẹ đâu…” – Alice khẽ nức nhẹ và thì thầm.

Một tiếng rắc khẽ vang lên trên đầu hai anh em, mái nhà đang nức dần. Masquerade cố hết sức xông ra khỏi biển lửa nhưng khi chỉ còn cách cửa hơn một mét thì cả mái nhà sụp xuống. Trong tíc tắc giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Masquerade đẩy mạnh Alice ra cửa, nhờ thế Alice thoát khỏi cái chết trong gan tấc… Cô văng ra xa và té lên bãi cỏ trước nhà, Alice bật khóc vì cô bị chật chân. Nhìn căn nhà sụp đổ từ từ… từ từ trước mắt mình… lửa cứ cháy vùn vụt… lòng Alice nhói đau… Vậy là từ thời khắc này, trên cõi đời này chỉ còn mình cô… Ba mẹ, anh hai đều đã…

( kết thúc kí ức )



- Sau đó, do quá sợ hãi… mình đã ngất đi, khi tỉnh lại… mình… mình chỉ nhìn thấy ông nội…

Alice bật khóc nứa nở. Runo ôm lấy Alice, vỗ nhẹ vai cô an ủi. Runo biết, tron glong2 Alice bây giờ đang rất đau khổ, cô hiểu cảm giác ấy… Chính cô… cô cũng là một cô nhi…
- Thôi nào, cậu đừng buồn nữa. – Runo an ủi – Mình nghĩ là ba mẹ cậu sẽ không vui nếu con gái yêu của họ cứ như thế này mãi. Dũng cảm lên nào.
- Ùm… - Alice khẽ gật đầu.
- Thôi trời cũng khuya rồi, tụi mình ngủ sớm nha – Runo cố tình đánh trống lãng - Mai mình sẽ dẫn bạn đi tới nơi linh thiêng để cầu an ha.

Alice dụi tay lau nước mắt, cô gật đầu và cười hiền với Runo. Cả hai đi vào phòng mình… Từ một góc khuất, một đôi mắt hổ phách đã nghe cả câu chuyện…
- Ra là vậy…

....

Tem là thịt cá sặc =))
Phong bì là thịt cá Basa * dọt *
Thư là thịt cá rô ( tự mình hại mình =)) )


Được sửa bởi Carol Rido ngày Tue Jul 03, 2012 8:35 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
*chớp chớp* em lấy thư =)) *cười*

Runo nhìn Alice chầm chầm, từ lúc gặp mặt cô đã để ý thấy khuôn mặt Alice luôn có vẻ sợ sệt và yếu đuối.

chằm chằm
Alice cố lụt lọi lại mớ kí ức tàn khóc của mình để tìm lại hình ảnh người anh thân thương của cô…

lục
Mái tóc vàng đựng đứng… cái nhìn ấm áp… cả cảm giác thân thương nữa…

dựng
Một chiếc xe đậu trước sân của một ngôi nhà màu trắng, một người đàn ông từ xe bước ra, kế đó là một thằng bé khấu khỉnh nhảy ra từ hàng ghế sau.

kháu
- Em biết rồi. – cô bé đó cười đáp lại – em sẽ không té đầu vì em biết rằng anh hai sẽ luôn đỡ em mà hì hì.

đâu
Bà trông thật phúc hậu với đôi mắt nâu trìu mến cùng chiếc tạp giề dính một chút bột làm bánh

dề
- Rồi. – người phụ nữ cười hiền với cô bé – con của mẹ hấu ăn quá !

háu
- Em con có thể ăn hết một con voi khi đói đấy mẹ à ! – thằng bé nhe răng cười chêu em mình.

trêu
Nhìn mẹ nằm bất động dười sàn nhà mà cô không thể làm gì được, nước mắt cô cứ tuông ra… tuông ra không ngường…

dưới
Với cái nóng đau đớn, Alice thét lớn… Chợt… một vòng tay ôm lấy cô và cởi nhanh chiếc tạp giề trên người cô ra.

dề
Giọng cô bé nhỏ dần, nhỏ dần và như đã kiệt sức, Alice gục xuống, cô bé nằm im trong lòng Masquerade, đôi mắt đẫm nước mắt cứ nhìn châm châm vào người phụ nữ với mái tóc cam đang nằm bất động, xung quanh bà như một địa ngục lửa…

chăm chăm
Alice bật khóc nứa nở

nức
Runo biết, tron glong2 Alice bây giờ đang rất đau khổ, cô hiểu cảm giác ấy… Chính cô… cô cũng là một cô nhi…

trong lòng
- Thôi trời cũng khuya rồi, tụi mình ngủ sớm nha – Runo cố tình đánh trống lãng - Mai mình sẽ dẫn bạn đi tới nơi linh thiêng để cầu an ha.


tội nghiệp chị Alice-chan của em quá *khóc*
anh Shun-kun nghe lén kìa ~ hư quá đi =))))))
mong chap mới của chị nha

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Phong bì nà ,kí ức của Alice nhìn đáng thương quá

Thì ra Shun giết Alice vì chuyện đó à ( Hư quá )

Mong chap mới của chị nha nhưng còn nhiều lỗi chính tả đó chị

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Tem.* May quá! Hứa với cá basa là không ăn cá basa 1 năm,lại không nỡ ăn tác giả. May mà còn cái tem. Nhoàm!!*
Hu,tội nghiệp chị Alice,một quá khứ đầy nước mắt.
Anh Shun nghe lén! Nhưng lý do muốn hại Alice là gì nhỉ?
Runo là cô nhi sao?
Chờ chap mới của cá rô-chan nha!

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Tội nghiệp Alice ghê, người nghe Alice nói là Shun a~ Rồ man tịc ghê :red:
Runo giống Alice sao?
@Bemeo: Bạn hiền *khều khều* Cho mình xin cái phong bì nếu bạn ko xài nhá!!! *mặt cún con* Nha nha, đi mà đi mà *lay lay* *giựt Phong bì, ôm cá basa chạy*

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Ê Annie ,trả mình cái phong bì mình đã ăn rồi kia mà
Trả lại đây trả lại đây
Trời ơi ,người như mình mà còn bị giựt sao ?
TRả lại đây Annie

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply