MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

power_settings_newLogin to reply
+14
Yuki Watanabe
Kantono Fuminsho
Mizu Lucifer
Elfin-Ingram
evildevil
arisu_darkon
pee.kool1997
DarkKnight
annie_izu
ranka misaki
Anyamoto Aiji
Alisa_Kito
bemeo045
DarkWind
18 posters

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất Empty[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Title: Món quà quý giá nhất
Author: DarkWind ft. Hắc Phong
Rating: T
Character and Pairing: Shun X Alice
Lời tác giả: Viết cho một vài người bạn của tôi vì họ yêu thích cặp đôi này. Bên cạnh đó…tôi cũng dành tặng nó cho những người bạn mà tôi quen biết…Có một số tình tiết dựa vào chuyện đời thực (khoảng 60%)…

“Chúng ta…ai cũng có một quá khứ đau buồn
Khi quay đầu lại nhìn vào nó…
…bạn nghĩ gì?”

Chap 1: Vấp ngã…

Gió…một vật thể vô hình, không cố định…
Gió…một mình trong đêm tối…cô đơn…
Điệu nhạc của gió bỗng chốc vút cao, từ một nơi nào đó giữa rừng trúc bạt ngàn…
Thánh thót
Trong vắt
Êm dịu…
…và sâu lắng…
Giai điệu của gió-giai điệu buồn. Từng nốt, từng nốt như một giọt nước mắt, cứa nhẹ vào tâm hồn con người…
Và bên dưới kia, hai hàng nước mắt trên gương mặt xinh xắn bất giác tuôn rơi…
Shun giật mình ngưng thổi, nhảy từ trên mái nhà xuống cạnh cô bạn tóc cam mà lâu nay không gặp, thảng thốt:
- Sao vậy? Tiếng kèn lá của tớ làm cậu buồn à?
Cô lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt. Nhưng càng dụi, những giọt nước trong vắt ấy lại càng tuôn ra nhiều hơn…
Bất lực, cô gục xuống đất, khóc…Chuỗi âm thanh nghẹn ngào trong tiếng nấc đầy tuyệt vọng…
- A-Alice…
Shun ngồi thụp xuống ngang bằng cô, chất giọng trầm thường ngày bỗng chốc pha bối rối. Có để ý kĩ một chút thì mới nhận ra điều này…Alice vốn là một người có óc quan sát rất tinh tế, nhưng giờ đây cô không tài nào có tâm trạng để quan sát mọi việc quanh mình nữa…
- Shun! Khuya rồi, vào…-Ông nội cậu bước ra, chưa nói hết câu đã bị cảnh tượng trước mắt mình…chặn họng. Khẽ nhíu mày, ông lên giọng trách móc-Cái thằng này! Ở đâu sinh thêm cái tật chọc cho con gái nhà người ta khóc vậy hả?!
Cậu thanh niên tóc đen hoảng hồn, đưa mắt lên nhìn ông như muốn thanh minh. Sau vài giây, cậu đành thở dài chịu thua, nhẹ nhàng đỡ Alice đứng dậy và đưa vào nhà.

Sau khi Alice vừa chợp mắt không lâu, Hydra-Bakugan của cô đến tìm Shun, phân trần:
- Cậu đừng giận Alice…Đây cũng chỉ là lí do bất đắc dĩ thôi…Đáng lẽ ra tôi đang sống yên ổn ở Wonder Revolution, nhưng khi nghe tiếng cô ấy khóc…tôi không đành lòng bỏ mặc cô ấy…một mình…-Anh ngừng lại, lấy hơi trước khi thốt ra lí do bất đắc dĩ kia. Lí do khiến ngay cả Shun cũng cảm thấy sốc.
Ông nội của Alice-người thân yêu nhất của cô ấy đã vĩnh viễn ra đi…
Đôi mắt topaz lạnh lùng mở to…
- Vậy…có nghĩa là…
Hydra gật đầu, anh hướng mắt về cánh cửa phòng sau lưng Shun, nơi cô chủ đang ngủ say rồi quay lại nhìn cậu thanh niên tóc đen.
- Tôi…xin cậu…hãy cho Alice ở lại đây. Cô ấy thực sự rất cần một mái nhà mới để xoa dịu nỗi đau này…
Shun gật đầu, không một chút do dự. Cảm giác đau đớn khi mất đi người thân…cậu hiểu rõ nó hơn bao giờ hết.
Ngày mẹ ra đi mãi mãi, cậu cũng đã khóc, thật nhiều. Để rồi…cậu bé hiếu động, luôn vui cười khi xưa lùi dần vào quá khứ.
Đối với Shun, thật khó để có thể vượt qua nỗi đau ấy, nó luôn ở đâu đó trong tim cậu, chực chờ tuôn trào nếu ai đó vô tình chạm vào nút “ON”.
Còn cô thì sao? Một cô gái yếu đuối, hiền hậu và quá đỗi ngây thơ…Liệu, cô có thể vượt qua được nó không?
Alice…

- Alice…Alice của ông…
Người ông thân yêu đang ở ngay trước mặt Alice, gọi tên cô, mỉm cười với cô. Nhưng…ngay khi cô vừa chạy tới, sà vào lòng ông…chung quanh chỉ còn lại bóng đêm tăm tối…
Phải rồi…
Một giọt nước lăn nhẹ xuống cằm…nối đuôi theo nó là dòng nước ứa ra nơi khóe mắt…
“Ông…đâu còn trên đời nữa…”
Trong gian phòng im ắng, tiếng nấc nghẹn ngào lại vang lên…
Shun tựa lưng vào cánh cửa, thở dài…

(Alice)
Lúc đã trấn tĩnh được phần nào, tôi ngồi dậy, xếp chăn lại thật ngay ngắn rồi chải tóc và bước ra ngoài.
Không gian yên ắng của tòa dinh thự khiến tôi bất giác…nổi da gà. Thật ra…tôi cũng không biết tại sao mình lại đến nhà Shun. Tất cả những gì tôi nhớ được là…sau khi đã lo xong xuôi mộ phần của ông nội gần một tháng, tôi dọn đồ đạc bỏ đi. Ở đó có biết bao kỉ niệm giữa tôi và ông, tôi sợ phải đối diện với nó.
- Ông ơi…cho cháu xin lỗi…-Tôi thốt lên trong vô thức.
Đi dọc phần hành lang dài lê thê, tôi đưa mắt tìm Shun. Ít nhất trước khi đi tôi cũng phải đến báo cho cậu ấy biết chứ…
Bỗng, chân tôi đạp phải thứ gì nghe một tiếng “tách!”. Liền sau đó, hai bên tường đồng loạt phóng ra hàng chục mũi tên nhọn hoắt.
- COI CHỪNG!!!
May mắn cho tôi, Shun xuất hiện vừa đúng lúc. Cậu ấy đẩy tôi nằm xuống trong khi đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm gì đó.
- Đây rồi…-Shun nói, đúng hơn là chỉ lẩm bẩm trong miệng, đủ để một mình cậu nghe.
“Tạch!”
Cơ man vũ khí trên tường biến mất sau khi cậu ấn vào công tắc gì đó dưới miếng gỗ lớn lót nền.
“Hic! Sao nhà Shun nguy hiểm thế không biết…”
………….
- Đi thật à?
Alice lẳng lặng cúi đầu, né tránh ánh mắt nghiêm nghị từ anh chàng ninja đối diện. Trong đầu cô đã vạch ra sẵn hướng đi riêng cho mình: Có lẽ…cô sẽ đến ở cùng Runo, phụ giúp công việc cho gia đình cô ấy như những gì cô từng làm trước kia.

“Xin lỗi bạn, Alice…Gia đình mình đi nghỉ ở Bayview một thời gian. Hay…bạn tạm ở lại nhà Shun nha!”
“Cụp!”
- Sao rồi?-Shun hỏi sau cuộc gọi bất thình lình từ Runo.
Không còn cách nào khác, Alice chỉ còn biết im lặng, tay bấu chặt vào gấu áo một cách vô cùng lúng túng. Hydra tặc lưỡi, nhắc Shun:
- Cậu phải nhớ những gì đã hứa với tôi hôm qua đó!
Hiểu ý, cậu gật đầu, xách hành lí của Alice đem vào nhà.
……….



Lâu rồi không quay lại phong cách viết thực của mình, xin mọi người cho ý kiến

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Giật tem ,chap hay quá chị Ayuko ơi
Mong chap mới của chị nha . :)

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
lâu quá mới thấy chị quay trở lại đấy ^^
ông của chị Alice-chan mất rồi sao ~ tội chị Alice-chan quá TT^TT
anh Shun-kun nhớ đối xử tốt vs chị ấy nhé ^^

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
phong bì cậu viết fic vẫn hay như ngày nào nhỉ ~

lâu lắm mới thấy cậu viết fic lại đếy chờ chap mới nghen ~

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Cuối cùng chị Ayuko cũng ra fic sau những tháng năm biệt tích...
Sao Alice khổ quá vậy trời? Hix,bao nhiêu nỗi đau cứ ập đến với chị,thật là bất công ! Anh Shun nhớ chăm sóc tốt cho chị Alice nha!
Chị viết hay quá,chờ chap mới.

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chị Ayuko ra chap mới nha
Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra ở chap sau đây

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
@Tiểu Hoa: Hj, đâu có lâu lắm đâu, vẫn đang viết fic Bóng Tối, nhưng ngặt nỗi hình như không ai thích nên mình để nó ở tình trạng....drop (ôi~ ::( )

Mà thôi, làm chap tiếp đây^^

Chap 2: Lặng

Ánh trăng tròn vằng vặc khẽ xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên gương mặt trái xoan xinh xắn, vuốt nhẹ mái tóc cam dài bồng bềnh của Alice. Cô ngồi như thế này mãi từ lúc quay vào nhà đến giờ.
Thất thần…
- ALICE!!!-Julie, không biết từ đâu ra, nhào tới ôm chầm lấy cô.
Gặp lại bạn cũ, cô mỉm cười-dù nó chỉ là nụ cười gượng gạo. Nhận ra điều này, Julie ghé sát vào mặt Alice, tỏ vẻ nghiêm trọng:
- Đừng như vậy nữa, Alice! Bạn mà vậy thì mọi người buồn lắm đấy!
Khẽ gạt đi giọt nước mắt đang chực trào, Alice gật đầu, mỉm cười. Đã lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác ấm áp này, một tình bạn tưởng chừng đã mất đi bởi khoảng cách không gian gần nửa vòng trái đất.

Đứng lặng nhìn hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ với nhau trong bếp, anh chàng ninja nhoẻn miệng cười.
- Cảm ơn cậu, Shun!-Hydra nhảy lên vai cậu, giọng đầy biết ơn.
Cậu gật đầu, quay lưng bỏ đi. Bóng cậu lướt nhanh qua dãy hành lang dài rồi dừng lại trước căn phòng tối nhất ở cuối dãy.
- Đây là đâu vậy?-Anh chàng Darkon Bakugan lên tiếng hỏi, anh quyết định đi cùng Shun vì không muốn làm phiền Alice.
Shun mỉm cười, tiến vào giữa phòng, nơi ánh trăng từ khung cửa sổ nhỏ phía trên chiếu thẳng xuống chiếc đàn piano màu đen tuyền tuyệt đẹp.
Khẽ nhấc nắp, lướt nhẹ tay lên phím đàn, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo chùn xuống, đượm nét buồn. Khi xưa, cũng tại nơi này vào những đêm trăng tròn, cậu và mẹ vẫn thường đến đây. Và…mỗi lần như vậy bà chỉ đàn duy nhất một bản nhạc…mà theo cậu…đó là bản nhạc buồn nhất cậu từng được nghe.
Trong phút chốc cậu như có thể nghe thấy tiếng mẹ mình, thật gần…

“Cha con rất thích bản nhạc này…Mẹ đã hứa sau khi ông mất, vào mỗi đêm trăng tròn mẹ sẽ đến đây đàn cho ông ấy nghe…”
“Thật vậy ạ?”
“Ừ…Vậy…con cũng hứa với mẹ đi…sau này mẹ mất, con sẽ thay mẹ đến đây để đàn bản nhạc này cho mẹ và cha con chứ?”


Một nốt cao vang lên, phá vỡ không gian yên ắng…
“Mẹ ơi…con đến thực hiện lời hứa với mẹ đây…”
Liền sau đó, các nốt nhạc nối tiếp nhau, hòa vào nhau tạo nên âm điệu du dương đến lạ kì. Từng nốt, từng nốt như khắc lên ngay trước mặt Shun hình ảnh người mẹ thân thương của cậu.
Phần tinh anh trong bà như đang hiện về gần bên, nhẹ nhàng ôm lấy con trai mình, mỉm cười-nụ cười hạnh phúc. Bà đặt tay mình lên tay Shun, nâng nó lướt theo phím đàn, thật nhẹ nhàng.
Bản nhạc cứ như thế vút cao, hòa nỗi buồn vào trong gió và…nơi căn phòng lạnh lẽo ấy phút chốc tràn ngập giai điệu ấm áp.
Không biết làm gì hơn, Hydra chỉ đứng lặng người nhìn hai mẹ con, dường như ngay cả cơ thể anh cũng đang dần chìm vào sự êm đềm trong âm thanh ấy…
Âm nhạc…
Nó nối liền khoảng cách, làm cầu nối giữa con người với nhau…
…cho dù…một trong số họ…
…đã về bên kia thế giới…
………

Bản nhạc đi đến nốt cuối cùng cũng là lúc phép màu kia biến mất. Màn đêm lại nhanh chóng ập đến, chiếm lấy tất cả những gì vốn là của nó ở đây, trong căn phòng này.
Tất cả đã vụt tắt. Màu đen ảm đạm lại bao trùm, phủ nhận sự tồn tại của kí ức mập mờ…
Một tiếng nấc khẽ vang lên. Shun giật mình quay lại, mặc dù cậu dư sức biết chủ nhân của tiếng khóc ấy là ai…
Alice…
Cô đứng đấy, bần thần đưa tay vịn cửa trong khi hai hàng nước mắt kia lại tiếp tục chảy dài…

Cũng lặng lẽ như lúc đến đây, cậu đứng dậy, lướt nhanh qua cô rồi mất hút vào khoảnh tối trong dãy hành lang.
Phải thừa nhận rằng: Cậu rất ghét như vậy.
Cậu ghét những con người nhỏ bé, yếu đuối, luôn nghĩ rằng mình không làm được gì.
Cậu ghét nước mắt.
Cậu ghét những ai hoàn toàn gục ngã trước nỗi đau, chỉ biết có khóc…và khóc…
Vì toàn bộ những hình ảnh đó…chính là cậu trước kia…Và hơn bao giờ hết, cậu ghét cái cảm giác bất lực, chỉ biết đứng nhìn khi bạn bè đau khổ…
Dường như đã ngoài giới hạn chịu đựng của mình, Shun vung tay đấm mạnh vào tường. Nơi cậu vừa “trút giận” lên…lủng một lỗ rõ to…
- Shun!!! Đừng có phá nhà nữa…từ hôm qua đến giờ ông phải thay 3, 4 tấm gỗ rồi đấy!!!-Ông cậu từ trong phòng nói vọng ra.
- Vâng…cháu xin lỗi…-Shun lầm bầm, quay bước về phòng…
……..

“…Một phù thuỷ
Mở quán hàng nho nhỏ:

“Mời vào đây
Ai muốn mua gì cũng có!"

Tôi là khách đầu tiên
Từ bên trong
Phù thuỷ ló ra nhìn:

“Anh muốn gì?”
“Tôi muốn mua tình yêu,
Mua hạnh phúc, sự bình yên, tình bạn..."


“Hàng chúng tôi chỉ bán cây non
Còn quả chín, anh phải trồng, không bán!”


“Sao kì vậy mẹ???? Con không hiểu!!!…Tại sao….”

Người mẹ đặt ngón tay lên môi con mình, mỉm cười hiền từ:
“Phù thủy có thể làm bất cứ điều gì…nhưng ngay cả họ…cũng không có khả năng tạo ra hạnh phúc cho người khác…Vì tất cả những thứ ấy…phải do chính tay mình vun đắp nên…con à…”
…..

Shun nằm thao thức trên giường, kí ức về mẹ lại hiện lên….và bên cạnh đó là gương mặt đau khổ của người con gái mang mái tóc cam bồng bềnh…
Nắm chặt bàn tay đang run bần bật, cậu nghiến răng.
“Mẹ ơi….mãi đến giờ…con mới hiểu ra những lời mẹ nói….”
……

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chap hay quá ,thơ văn của chị Ayuko vẫn không thay đổi .
Mong chap mới của chị nha

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Giật tem!!!
sr Ayuko vì tới tận chap 2 Ann mới lò dò đi vô *cười trừ*
Chap hay, giọng văn mềm mượt quá đi :domat:
Cơ mà sao Alice thích khóc thể nhỉ? Nhìn cứ như cô là một con người vô cùng yếu đuối vậy :haiz: (mà như thế thì mới cần ai kia bảo vệ nhể :th12: )
Hóng chap mới :th14:

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chap 3: Nhẫn

Cố mở to đôi mắt nặng trĩu, Alice gượng dậy. Hôm nay là ngày thứ ba cô đến ở cùng Shun. À không! Phải nói là cùng gia đình Shun.
Đưa mắt liếc sơ qua chiếc đồng hồ để bàn, cô phát hoảng. Đã hơn 11 giờ trưa rồi sao?!!
Alice, như một con lật đật, luống cuống rời khỏi giường.
- Alice? Bạn đi đâu vậy?-Julie ló đầu ra, hỏi. Phòng cô ngay sát bên phòng Alice, nên không khó để cô có thể biết người bạn của mình đã thức chưa.
Cô bạn tóc cam quay lại, bối rối:
- Mình…mình đi tìm Shun. Hình như hôm qua mình làm cậu ấy giận, nên…
- Giờ bạn muốn đi xin lỗi chứ gì!-Julie chen ngang, nháy mắt-Tiếc là cậu chàng ninja ấy ra ngoài làm thêm từ sớm rồi!
- L-làm thêm?!!!!
……………

Trên con đường chật kín người qua lại. Bóng cô gái tóc cam xinh xắn nổi bật lên giữa đám đông. Với thân hình nhỏ nhắn, cô dễ dàng luồn nhanh qua dòng người rồi dừng lại trước quán cà phê nơi góc phố.
“Servant Lattie”
Một cái tên thật lạ…
Từ bé đến nay, Alice chưa nghe đến cái tên và loại hình phục vụ này bao giờ.
Đang ngây người trước tấm biển quảng cáo, một giọng nói quen thuộc cất lên, lôi tuột cô về hiện tại:
- Sao bạn không vào đi?
Giật mình quay lại, Alice bất giác mỉm cười. Người con gái mang màu tóc giống như cô, chỉ khác là nhạt và ngắn hơn. Bên cạnh cô gái là cậu thanh niên tóc vàng dựng, cao hơn cô ấy tận…hai cái đầu.
- Mira! Keith! Lâu rồi không gặp!!!
Đáp lại lời chào của cô bạn người Nga, họ mỉm cười, khẽ gật đầu.
Mira nắm tay Alice, dẫn vào trong quán. Họ chọn một chỗ khuất, vừa kín đáo, vừa có thể nhìn được bao quát khung cảnh trong quán và bên ngoài.
- Konnichiwa! Xin hỏi “các chủ nhân” đây dùng gì?
- Á! S-Shun?!!!-Alice trong lúc bất ngờ, vô tình hét lớn tên cậu thanh niên tóc đen đang đứng ngay trước mặt mình.
Như vừa nhận ra mình đã làm gì, cô che miệng, cúi gằm mặt xuống.
- G-gomennasai…
Shun, cũng bất ngờ không kém gì Alice. Cậu đứng như trời trồng. Mãi mấy phút sau mới có thể bình tĩnh lại được. Cũng phải thôi…Sao không bất ngờ khi cậu đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ với bộ dạng một người hầu, lại còn gọi họ là “tono-sama”…ôi…còn gì khủng khiếp hơn cái điều này đây? Mất mặt chết đi được.
Vẻ lạnh lùng nhanh chóng quay trở lại trên gương mặt cậu:
- Vâng, tất nhiên là “chủ nhân” biết tên tôi rồi. Xin “người” giữ yên lặng và gọi món đi ạ…
Nghe vậy, Alice chỉ còn biết lặng im, không nói được gì, đến mức Mira phải lay mấy lần cô mới trả lời.
Bắt gặp ánh mắt cầu cứu từ em gái, Keith lên tiếng gọi món rồi đưa lại thực đơn cho Shun.
Chỉ cần nhìn sơ qua vẻ lúng túng của hai cô gái, cùng cái gật đầu từ anh chàng tóc vàng. Shun dư sức hiểu cậu là người không nên có mặt ở đây. Nhận lại thực đơn, cậu cúi đầu lui ra.
Bóng của người thanh niên tóc đen vừa khuất, hai anh em nhà Clay nhìn nhau. Họ chỉ còn biết thở dài.

Spoiler :


- Hình như việc để Alice ở lại nhà Shun không phải là một ý hay. Nhìn bạn ấy kìa! Còn tệ hơn lúc trò chuyện điện thoại với em.
- Thấy chưa!!! Anh đã nói rồi mà em có thèm nghe lời anh đâu. Shun là chúa cau có, ghét lộn xộn. Còn lâu cậu ấy mới làm Al-San khá hơn được.
Nghe thấy tiếng cãi nhau quen thuộc bên ngoài quán, Alice vội ngước mặt lên. Cô thật sự ngỡ ngàng khi trông thấy hai người bạn thân của mình-tưởng chừng đang đi nghỉ mát tận Bayview-ở ngay đó.
- Dan! Runo!-Thật nhanh, cô rời khỏi chỗ ngồi, lao ra ngoài ôm chầm lấy hai người bạn lâu ngày không gặp-Mình nhớ mọi người quá!
Trước hành động bất ngờ của cô bạn Nga. Dan và Runo không còn hơi sức đâu để cãi nhau nữa. Cả hai choàng tay ôm chặt Alice:
- Phải rồi…lâu quá không gặp bạn!
Một lát sau, họ lại dẫn nhau trở vào quán cùng Keith và Mira. Cả bọn trò chuyện rôm rả, những mẩu chuyện sôi nổi nối tiếp nhau tưởng như không bao giờ dứt.
- Alice này! Bạn đã chuẩn bị gì cho việc đi học chưa?-Runo bất chợt hỏi.
- Học?-Alice quay lại, ngơ ngác như người cõi trên rớt xuống.
- Ừ!-Dan gật đầu đồng tình-Ngày mai bắt đầu năm học mới rồi nhỉ, Shun-chan?!
Shun ậm ờ. Cậu trông không mấy thú vị về việc này. Nhất là khi nghĩ đến ngôi trường mà cả bọn sắp phải theo học. Cả Dan, Runo và cậu đều thi chung vào một trường. Đáng lẽ cậu phải theo học một trường chuyên có tiếng ở khu vực, nhưng do nó quá xa, việc đi lại khá bất tiện, cậu đặt bút chọn nguyện vọng hai. Thế đấy!
……….

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply