MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

power_settings_newLogin to reply
+10
tuyet_phuong
Tansho_sfs
Rodei Rido
annie_izu
arisu_darkon
Phong Nhan
Alisa_Kito
ranka misaki
bemeo045
Carol Rido
14 posters

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 Empty[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
First topic message reminder :

Tên fic : Chúng tay sẽ vượt qua.

Tác giả : Carol Rido

Thể loại:Romance, Mystery, Action và một chút Humor ^^

Summary : là một câu truyện viễn tưởng về ngày tàn của thế giới và những vị thần hộ pháp bảo vệ Trái Đất này.

Chap 1 :

Có một câu truyện vào thời xa xưa tương truyền rằng… có một vị thần đã tạo ra tất cả : bầu trời, mặt đất, biển hồ, sông suối, cây cối, động vật,… bằng cây phép có đính 12 viên tinh thạch. Tất cả đã cùng tạo thành một hành tinh màu xanh xinh đẹp và ông đặt tên cho nó là Trái Đất. Ông ấy đã tạo ra mọi thứ theo cảm nhận của mình… nhưng ông có một chút đắng đo khi đã tạo ra một sinh linh được gọi là con người. Con người - một phát minh vĩ đại của ông – nhưng con người cũng có rất nhiều mặt… cả lợi lẫn hại. Con người có thể giúp ông phát triển một thứ vì… họ rất thông minh, nhưng con người cũng có thể sẽ phá hủy toàn bộ mọi cố gắng của ông khi đã tạo ra trái đất vì... con người có tư duy riêng, suy nghĩ riêng và… có tham vọng cực kì lớn…

Sau nhiều đêm thao thức, ông quyết định tạo ra một giống loài khác được gọi là… người máy để lỡ sau này con người tàn phá Trái Đất quá nhiều thì chính chúng sẽ thay ông trừng trị bọn họn.

Buổi đầu, những người máy ấy sẽ được đưa xuống lòng đất và ngủ yên trong đó… nhưng sẽ được đánh thức bởi tham vọng và tội ác của con người… Những chuyện xấu mà con người làm sẽ được ghi nhận và đến một mức độ nào đó sẽ tạo ra một luồng khí đánh thức người máy. Ông nghĩ : “nếu con người biết sống đúng theo chiều hướng tích cực thì người máy sẽ không thể thức giấc và giết hại họ được”.

Lúc ông sắp ra đi thì một luồng sét đánh thẳng vào khu rừng – nơi mà những người máy ngủ yên – lòng ông chợt nhói lên… một cảm giác bất an… ông khẽ thở dài một tiếng… cầm cây gậy phép và hô biến... 12 người mặc đồ trắng bỗng xuất hiện – họ là 12 vị tinh linh bảo hộ cho 12 viên thiên thạch – đại diện cho 6 thuộc tính Lửa, Nước, Gió, Ánh Sáng, Bóng Tối và Đất. Sứ mệnh của họ là bảo vệ trái đất khi bọn người máy kia giống con người… hoặc có thể là độc ác và tàn nhẫn hơn cả con người vì chúng không hề có tình cảm - 12 người sẽ được chuyển kiếp luân hồi từ thế kỉ này qua thế kỉ khác để dõi theo sự phát triển của Trái Đất cũng như con người. Tất nhiên là họ sẽ không nhớ gì về thân phận cũng như là không hề biết nhau… chỉ trừ 1 người… họ sẽ chỉ thức tỉnh kí ức khi trái đất gặp chuyện chẳng lành… khi đã xong hết mọi thứ, ông nhìn lại trái đất lần cuối và mỉm cười…



-Alice ! cháu có thể ra đây giúp ông một tay thay vì ngồi đó đọc sách không ? – một giọng nói khàn khàn vang lên.

- Vâng ạ. – một giọng nói trong trẻo khác đáp lại và ngay lập tức một bóng nhỏ mở chạy ra trước sân nhà.

Hai giọng nói ấy cứ vang lên trước sân một ngôi nhà nhỏ bên bìa rừng. Ngôi nhà nằm ngay bìa rừng, bên ngoài nhìn có vẻ bình thường như bao ngôi nhà khác nhưng nó lại là một tổ ấm không chọn vẹn… của cô gái tên là Alice. Nói là không chọn vẹn vì trong ngôi nhà chỉ còn cô và ông nội – một tiến sĩ già - sống cùng nhau… 8 năm trước… Vào một ngày định mệnh, ông trời đã mang ba mẹ và cả anh trai cô đi trong một vụ nổ phòng thí nghiệm tại ngôi nhà này…
- Alice à, tới giờ đi học rồi đấy.
- Không sao đâu ạ - Alice lắc đầu – để cháu phụ ông một lát rồi đi cũng không muộn.

Alice mỉm cười – một nụ cười trong sáng và hồn nhiên như một thiên thần. Ông tiến sĩ nhìn cháu gái mình mà lòng chợt quặng lên. Ông cảm thấy thương cho cô bé, cớ sao ông trời lại tàn nhẫn mà đưa những người cô bé yêu thương đi ngay trước mắt cô bé – một cú sốc không bao giờ phai trong lòng một đứa bé yếu đuối như thế…
- Ông ơi ! – tiếng Alice cắt ngang dòng suy nghĩ của ông tiến sĩ – cháu đi học nhé ! Ông ở nhà khỏe ông nhé, chiều cháu sẽ về.

Nói rồi, Alice đạp chiếc xe đạp nhỏ đi đến trường. Ông khẽ thở dài và tiếp tục công việc của mình.
- Sẽ không sao đâu Alice ạ. Ba mẹ con sẽ che chở cho con thôi… và cả người đó nữa.


Chiếc xe đạp nhỏ chạy băng băng trên con đường nhỏ, hai bên tuyết đã dần tan. Những tia nắng dần xuất hiện soi vào từng lọng tóc mượt mà của Alice. Dưới ánh nắng, cô hệt như một thiên thần của mặt trời – lộng lẫy, ủy mị và thướt tha…

- COI CHỪNG !!!

Một tiếng hét vang lên trong đầu cô, liền sau đó, là bóng một chiếc ô tô lao thẳng về phía cô… chưa kịp hoàn hồn thì chiếc ô tô đó đã bay tới… cái chết trong gan tấc. Đồng tử của cô giãn ra – kí ức ngày định mệnh lại ùa về - đau khổ và tàn khóc…
- Cẩn thận, Alice !!!

Giọng nói khi nảy lại vang lên trong đầu cô một lần nữa – đầu cô lại hiện lên một hình ảnh của cậu bé với ánh mắt đau đớn trong biển lửa… ánh mắt màu đỏ thắm tựa như máu… ánh mắt tiếc nuối hướng về cô như… không muốn rời xa… Trong phút chốc, cô như lột xác và tiếng thẳng tới chiếc xe, đôi tay nhỏ bé chợt mạnh mẽ đến lạ thường đã nâng chiếc xe lên cao và ném thẳng ra xa… với một sức mạnh phi thường… Một tiếng nổ vang lên liền ngay sau đó, khói bốc lên nghi ngút… từ trong xe, một người bước ra – mái tóc dài, khuôn mặt lạnh lùng như một sát thủ, đôi mắt hổ phách nhìn cô với cái nhìn sát lạnh đến thấu xương…
- Hãy đợi đấy, cô bé ! chúng ta sẽ còn gặp nhau lần nữa… và tôi hứa sẽ tự tay mình l-ấ-y- m-ạ-n-g cô.

Vừa dứt lời, người đó phóng đi như một ninja. Biến mất trong làn khói. Đôi tay nhỏ bé chợt run lên, khuôn mặt vào phút trước còn vui vẻ… giờ đây đã tái nhợt vì sợ. Nước mắt ứa ra nhanh chóng…
- Tại… tại sao… lại… lại muốn lấy mạng… mình…

Phải mất rất lâu Alice mới chấn tĩnh lại, cô dựng xe lên và đạp đến trường.
“ không thể để ông biết được, ông sẽ lo mất… nhưng mà, mình thật sự rất sợ. Người đó là ai ? Tại sao lại muốn lấy mạng mình ? tại sao lại là mình… ?”
Hàng chục câu hỏi cô tự đặt ra trên đường, cả khi đã vào lớp cô vẫn tự hỏi những câu hỏi ấy. Giữa những người bạn đang vui đùa rôn rã thì cô như một kẻ lập dị ngồi chôn chân một chỗ…
- Thầy vào kìa ! – một cô bé chạy vào thông báo – Mau vào chỗ đi mọi người.

Nghe thông báo, tất cả học sinh chạy ngay vào chỗ. Cùng lúc đó, một người đàn ông vẻ uy nghiêm bước vào lớp, ông ta hơi mập người một tí, cặp mắt kính dày làm ông thêm nổi bật trước những cô cậu học trò.
- Học sinh… nghiêm !!!

Lớp trưởng hô to và tất cả đứng lên chào thầy… à, không phải là tất cả, trừ Alice – cô vẫn ngồi đó và suy nghĩ.
- Alice – ông thầy nổi cáu khi cô không đứng lên – Alice, em có đứng hay không ?

Alice vẫn ngồi yên vì… cô hoàn toàn không chú ý gì đến ông ta. Ông ấy tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế lại, bước tới bàn của Alice, khẽ gõ nhẹ lên bàn cô. Lúc này, Alice mới hoàn hồn và cô chợt nhận ra, hàng chục đôi mắt đang hướng về cô khó chịu…
- Em… em… em xin lỗi thầy – Alice cúi mặt.
- Um… cả lớp ngồi đi. – ông ta quơ tay, một cậu bé bước vào, cười – thầy xin giới thiệu với các em, đây là bạn Shun kazami. Từ nay sẽ học cùng với các em, chúng ta hãy giúp đỡ bạn, các em đồng ý chứ ?
- Vâng ạ. – lớp đồng thanh.
- Em có thể tự chọn chỗ ngồi – ông thầy quay qua nhìn Shun – ngồi chỗ nào cũng được cả, cậu chủ nhà Kazami thân yêu.

Shun nhìn ông ta rồi bước thẳng xuống bàn của Alice, cậu khẽ mỉm cười và gõ nhẹ xuống bàn cô như muốn tạo sự chú ý. Alice từ lúc Shun bước vào đã không chú ý gì, khi Shun gõ nhẹ bàn cô mới nhìn kỹ cậu… Đồng tử của Alice lại giãn ra… mái tóc dài, khuôn mặt lạnh, ánh mắt hổ phách…
- Cậu… cậu là…
- Rất vui vì chúng ta lại được gặp nhau – Shun thì thầm và bước thẳng xuống ngồi sau lưng Alice.

Mặt Alice tái nhợt, người muốn giết cô lại đang ngồi phía sau lưng cô, cô có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Từng giây từng phút trôi qua mà lòng cô nặng trĩu. Không thể nào tập trung được, một lần Shun để bút xuống hay lật sách ra Alice đều cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe dọa.
- Bình tĩnh đi nào, cô bé. – giọng nói của Shun khẽ vang lên bên tai Alice khi cậu bước lên bảng giải toán.

“ Làm sao có thể bình tĩnh được chứ” – Alice nghĩ.
Giờ ra chơi, khi thầy đã ra khỏi lớp, tất cả bọn con gái vây quay lấy Shun hỏi đủ thứ về cậu.
- Woa !!! Cậu là thiếu gia nhà Kazami thuộc dòng họ hoàng gia nổi tiếng đó sao – một cô bạn thét lên đầy ngưỡng mộ - lần sau có thể dẫn bọn mình đi thăm quan nhà cậu không ?
- Đúng đó – một cậu khác nhảy vào – nghe nói nhà Kazami đẹp và lớn lắm.
- Rồi – Shun nói – tớ rất sẵn lòng nếu… - Shun cố tình nói lớn để Alice nghe thấy – nếu Alice cùng đi.
- Sao lại … ?

Alice quay xuống và cô bắt gặp nụ cười nửa miệng và ánh mắt sắt lạnh như lưỡi dao hướng về cô – chỉ một mình cô mới có thể nhận thấy…
“ Mình phải làm sao đây ? cả năm phải học với người này sao…”


Tem là café sáng, phong bì là bánh ngọt.
Lâu lắm mới viết fic lại, mong mọi người ủng hộ cho cá ^^

Được sửa bởi Carol Rido ngày Wed Jul 11, 2012 8:39 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
@Phong Nhan : hì hì lâu rồi mới thấy bạn com cho mình ^^ Thanks bạn nhé !!! ...ư... mình chỉ dựa vào tính cách của Keith ở mấy tập đầu của phần 2 thôi mờ, sao lại muốn hầm TG cơ chứ * lăn lăn * đừng hầm TG mờ TT^TT hầm rồi ai viết tiếp fic này nữa nah * đe dọa * =))
@ Arisu : hì hì cho cá mượn tậm ý tưởng của bạn nhé :domat: vì bất tài nên chẳng tìm được ai thích hợp hơn Hyrdon cả :haiz: có chuyện gì bất hạnh chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau nha :red:

Hôm nay hơi lười nên nếu hên thì chap sẽ có vào chiều nay còn xui thì hẹn tối nay các bạn nhé :red:

* ôm tiểu thuyết tìm ý tưởng *

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
*lăn vô*
em com nha ^^
chap 7:

Câu hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, tay hơi thả lỏng rồi chống sang hai bên như không muốn Mira không bỏ chạy

cậu
- Mira – Ace nói thật chạm rãi như muốn cô gái trước mắt mình nghe thật rõ – Mình… mình thích cậu !!!

chậm
- Không biết nữa – Dan nhậm ngón tay, mày nhíu lại suy nghĩ – A ! chắc chắn là Alice đã bỏ bùa Shun mất rồi – Dan phá lên cười vẻ đắc chí – Công nhận mình thông mình quá !

ngậm
- Alice này –Shun quay lưng lại, cái giọng nhiêm túc ngày trước lại vang lên – Thật ra, chúng ta… đã có hôn ước từ khi chưa chào đời…

nghiêm
Ông ấy cười hine62 với thằng bé và xoa đầu nó.

hiền
- Phải. – ông nhéo má thằng bé – Là một cô bé rất dễ thương đấy cháu ạ… nhưng mà… thật không may là ta đã mất liên lạc với họ từ lúc phòng thí nghiệm của ông bạn già ta phát nổi. Ai cũng cho là một tai nạn nhưng ta không tin… Ông ấy luôn cẩn thận trong mọi chuyện… Vậy thì làm sao có thể phát nổi được chứ… trừ khi…

nổ
Shun đứng lên, cậu đỡ Alice nằm xuống rồi đắp chăn cho cô và không quên đặt lên trán “vợ tương lại” của mình một nụ hôn thật ngọt.

lai
Người đó khẹ nở một nụ cười – một nụ cười của quỷ dữ…

khẽ
=> *sặc* anh Shun-kun lãng mạng quá đi nha
hóa ra 2 anh chị có hôn ước vs nhau sao *tung hoa* khi nào wed nhớ mời em ah =))

chap 8:

Tại một lâu đài pha lê bí ẩn đang lơ lững trên bầu trời, một thanh niên với khuôn mặt thanh tú ngồi trên ngai vàng, đôi mắt anh ta mơ màn như đang nghĩ về một cái gì đó. Trước mặt anh là một đống đổ nát do sự “mơ màn” của anh ban tặng cho cái lâu đài này.

lửng ~ màng
Hyrdon bế cô gái có vẻ mặt thân thiền cùng mái tóc cam xinh đẹp như ánh hoàng hôn – cậu nghĩ như thế - lên ngai vàng của mình

thiện
- Con trai ạ ! ta đã phát hiện ra một bí mật khũng khiếp nhất của toàn nhân loại và nếu như ta công bố phát hiện to lớn này thì… - ông ấy bật cười – thì tên tiến sĩ “vĩ đại” Michael Gehabich ấy sẽ phải chịu tất cả những gì hắn đã gây ra cho ta. Haha…

khủng
=> anh Hyrdon ơi đừng làm thế mà ~ ai đó sẽ đánh anh nhừ tử mất *long lanh*

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Có chap mới đây !!! chap dài, lười xem lại, đành cho Alisa bắt lỗi nữa vậy =)) xem ra cũng hơi nhìn lỗi chính tả :red: sr nhé !!!

Chap 9 :

Sáng hôm sau, Runo dậy thật sớm như thường lệ. Cô thay đi bộ đồ ngủ bằng một chiếc váy xinh xắn màu trắng, vài đường viền màu tím tô đậm thêm nét duyên dáng ấy cùng một chiếc nơ màu tím nhạt được cột cẩn thân ở cổ. Cô nhẹ nhàng mở tung cửa sổ rồi vươn vai và hít một hơi thật sâu để đón một ngày mới. Những tia nắng sớm chiếu rọi lên mái tóc xanh mượt mà được cột hai bên trông rất “xì tai”. Cô nở một nụ cười hiền dịu rồi đưa đôi mắt màu xanh lá ngây thơ ngắm nhìn những bông hoa đang nặng trĩu những giọt sương sớm.
- Hy vọng hôm nay sẽ là một ngày thật tốt lành !

Runo bước xuống nhà chuẩn bị nấu bữa sáng, cô đeo cái tạp dề màu xanh biển vào và bắt đầu đổ bột. Phải nói ra sao nhỉ ? cô là một người thật sự rất ưa thích màu xanh của biển. Một màu xanh hiền hòa, tươi mát và là màu tượng trưng cho sự hạnh phúc… điều mà cô hằng mơ ước bấy lâu…
- Ư… - chợt, Runo đưa mắt nhìn xung quanh – sao hôm nay không thấy Alice nhỉ ? bình thường cậu ấy là người dậy sớm nhất mà ? Hay là… hôm nay, cậu ấy mệt nên không dậy nổi ? – Runo chợt nghĩ rồi mỉm cười thật tươi – có thể là thế. Thôi thì cứ để cậu ấy ngủ thêm một chút. Một mình mình cũng có thể chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Nghĩ vậy, Runo lại cậm cụi với việc nhào bột. Hôm nay cô định đãi mọi người một món bánh cô mới vừa học từ sách dạy nấu ăn. Cô vừa làm vừa hát vang, giọng cô nhẹ nhàng và thánh thót như giọt nước rỏ xuống thong thả và nhẹ nhàng từ những khe núi trên cao nguyên hùng vĩ.
- Hôm nay bà chằn yêu đời quá ta ! – một giọng nói “vô cùng, thật sự là rất vô cùng” đáng ghét vang lên ( đối với Runo ).
- Mặc kệ em – Runo thét lên, gò má hơi ửng lên vì ngượng – còn anh thì sao ? hôm nay chắc có bão lớn nên “super man” nhà ta dậy sớm như thế. – Runo liếc nhìn người đó bằng nửa con mắt – còn ba tiếng nữa mới mười giờ cơ mà, anh Dan ?
- Hơ… - Dan gãi đầu, có vẻ như cậu không quan tâm ( hoặc là không hiểu ) những lời của Runo – tại cái bụng này nè – Dan chỉ vào cái bụng đang kêu “gào” của cậu.

Runo che miệng cười khúc khích, đối với cô, Dan giống một đứa trẻ không hiểu chuyện, hay ngây ngô và rất con nít. Nhìn tướng đi loạn choạng như người say rượu của Dan làm Runo không nhịn được cười… chợt cậu “con nít” cười vang khi một cái đĩa bánh nóng hổi đập vào mắt cậu.
- R… Runo yêu dấu – Dan nói bằng giọng ngọt lịm – ái ầy là ái ì ạ ? ( cái này là cái gì vậy )
- Anh có tật cà lâm từ bao giờ vậy Dan ? –Runo vờ đánh trống lãng – khó nghe quá !
- Cái gì chứ ? – Dan quát – Anh là super man thì làm gì cà lâm được ?
- Kệ anh – Runo nhún vai – nhưng đừng bao giờ đ-ụ-n-g-v-à-o-đ-ĩ-a-b-á-n-h-c-ủ-a-e-m, ok ?
- Uh…

Nhìn vẻ mặt của Runo, Dan chợt rùng mình nhớ lại những trận “đấu tay đôi” với cô nàng… ục ục… Nghĩ vậy, Dan lủi thủi đi để “ bảo toàn lực lượng”.
“Quân tử báo thù, ngàn năm không muộn” – Dan thì thầm ranh mãnh.

….

Nửa giờ sau, tất cả đã thức giấc. Ace và Dan trông có vẻ còn hơi say ngủ. Shun thì ngồi im lặng tại bàn. Julie chạy vào bếp phụ Julie mang điểm tâm sáng ra cho mọi người.
- Mọi người ăn ngon miệng nhé ! – Runo cười thật tươi nhìn lần lượt từng người có mặt tại đây và… dừng lại tại ghế của Alice - ủa ? Alice đâu rồi ? cậu ấy vẫn chưa dậy sao ?
- Hừ, chắc là ngủ nướng ấy – Dan cầm muỗn, nĩa lên – Mình ăn trước đây !!! Itadakimasu !!!
- Đúng là… tên ngốc có khác – Ace vỗ nhẹ tay lên trán
- Để mình gọi Alice dậy – Shun đứng lên – mọi người ăn trước đi.
- Ấy ! – Runo cản Shun lại – cậu là con trai, đi vào phòng của con gái không tiện ( đi mấy lần rồi giờ mới nói >< ) – Runo đè vai và đẩy Shun ngồi vào ghế - để mình gọi Alice cho.

Runo nháy mắt tinh nghịch và bước vô, Dan trố hai mắt nhìn Runo vẻ khó hiểu nhưng chỉ sau vài giây thì cậu lại bình thường và ngồi ăn như kẻ chết đói mấy bữa rồi.
- Runo hôm nay hơi lạ nhỉ ? – Mira lên tiếng làm mọi người sững sờ - mình quan sát cậu ấy nãy giờ, quần áo đẹp, thái độ vui vẻ, chuẩn bị cả bánh rất ngon nữa.
- Uh huh… -Ace gật gù – um.. mình cũng thấy vậy. chẳng lẽ…
- C… CÁC CẬU…

Tiếng Runo từ phòng Alice vang lên, Shun bật dậy và chạy nhanh vào phòng Alice, những người còn lại cũng chạy theo cậu, còn Dan thì cố ăn thêm vài cái bánh mới chịu chạy đi. Shun đẩy mạnh cửa ra thì chỉ thấy Runo trong căn phòng trống trơn.
-A… Alice… - Runo lấp bấp, mặt cô tái nhợt – cậu ấy… cậy ấy biến mất rồi…
- Không lẽ … Alice bị bắt cóc sao ? – Dan tá hỏa và liền lập tức nhận được một đạp từ Mira – ơ… ơ…
- Ăn nói cho cẩn thận ! – Mira gầm gừ.

Shun bước tới và cúi xuống quan sát những dấu chân trên sàn nhà. Cậu để tay xuống và đo kích thướt từng bước chân. Chúng hoàn toàn bằng nhau. Shun đứng lên, mặt cậu trông rất nghiệm túc nhìn Mira.
- Không đâu… có thể Dan nói đúng đấy.
- CÁI GÌ ? – cả đám đồng thanh – BỊ BẮT CÓC SAO ?

Shun nhẹ gật đầu vẻ tiếc nuối, tuy cậu không nói gì nhưng lòng cậu nóng như lửa đốt. Cậu quyết tìm ra kẻ đã bắt đi Alice và sẽ cho hắn một trận thập tử nhất sinh.

Vài phút sau, cả nhóm quay ra phòng khách. Runo thì ôm Julie khóc nức nở, ngồi cạnh cô là Mira cũng đang khoanh tay suy nghĩ vẩn vươn, Dan và Ace thì ngồi… ăn bánh. Riêng Shun, cậu đi đi lại lại vẻ lo lắng không yên. Cả căn phòng tràn ngập sự căng thẳng…
- Phải làm gì đây – Shun thét lên làm cả đám giật bắn người – Phải làm gì để tìm được Alice đây chứ ?
- Cậu… cậu bình tĩnh đi Shun – Dan kéo nhẹ tay áo của Shun nhưng liền rút lại khi nhận được một cái nhìn sắc như dao…
- Dan nói phải – Mira nhìn Shun – cậu như thế thì càng làm cho mọi chuyện rối thêm thôi. Bình tĩnh lại đi, Shun à.

Shun đập mạnh tay lên ghế, cơ mặt cậu hơi co, tay siết chặt lại. Shun lo cho Alice, cậu công nhận điều đó, nhưng… cậu giận chính mình hơn. Tại sao lại để Alice bị bắt cóc một cách phũ phàn như thế ? Tại sao lại để Alice một mình đối mặt với những kẻ điên loạn chỉ biết bắt một cô gái yếu đuối như vậy chứ ? Nghĩ vậy, lòng Shun càng quặng lên. Thật khó chịu…
- Shun ! – Julie chỉ xuống chân anh – cậu đạp lên cái gì đen đen trắng trắng kìa. ( tả gì kì vậy trời )

Shun cúi xuống nhặt thứ đó lên. Một tờ giấy màu trắng, trên tờ giấy có vài dòng chữ bằng mực đen. Nó có nội dung như sau:

“Nếu muốn cứu bạn của mình thì các người hãy đến góc cây cổ thụ già trên đỉnh núi gặp ta !

Kí tên :
Một người bạn cũ của… Shun Kazami”

Đồng tử của Shun giãn ra thấy rõ… Nhìn thái độ kì lạ của cậu, Runo giật lấy tờ giấy và đọc lên làm mọi người trố mắt nhìn Shun. Bạn cũ ư ? Là ai chứ ? Shun nghiến răng và chạy ra ngoài.
- SHUN !!!

Cả đám đồng thanh và chạy theo cậu.

……..

Trên ngọn đồi, những ngọn gió lạnh buốt cứ thổi xuyên những cành cây kẽ lá và làm cây cổ thụ ngàn năm đưng đưa theo những cơn gió ấy. Lác đác vài chiếc lá rơi xuống bãi cỏ xanh rì. Một cảnh đẹp thật nên thơ và êm đềm…
- SHUN – một tiếng kêu quái gở phá nát sự êm đêm thơ mộng ấy – chờ bọn mình với.

Một chàng thanh niên với mái tóc đen huyền chạy tới, phía sau anh là một nhóm người khá quen thuộc… Shun dừng lại trước cái cây cổ thụ già. Anh đi một vòng quanh góc cây như để tìm gì đó…
- Ta ở đây cơ mà – một giọng nói vang lên – đến nhanh nhỉ, Shun Kazami ?

Shun ngước lên, một chiếc mặt nạ thủy tinh xuất hiện. Là anh ta. Người đó nhảy xuống đất và nở một nụ cười lạnh nhạt nhìn Shun. Shun ngây người ra khi nhìn thấy nụ cười ấy. Nó thật đáng sợ…
- Làm gì ngây người ra thế ? – Người kia nghiên đầu – bộ lần đầu gặp ta hay sao mà có thái độ đó ? – cười – cậu nhóc điển trai ạ…
- Shun, Shun.

Đúng lúc đó, cả đám chạy ùa tới. Họ thở dốc nhìn Shun vẻ tức giận nhưng chợt bắt gặp người lạ mặt kia thì lại ngây ra y như Shun. Julie bước tới gần anh ta, đi một vòng vẻ đang xem xét.
- Á à – Julie phán – đây chắc là tài tử Hàn Quốc bị fan hâm mộ rượt nên phải trốn tới đây!!!

Nghe thế, cả đám ngã cái rầm xuống đất vì bó tay cô nàng. Dan bật dậy kéo Julie đi, cậu nhíu mày nhìn cô khó chịu. Dan quát :
- Không biết thì đừng nói, anh đoán hắn là một bạch nhân bị người ta truy sát ( xem phim kiếm hiện quá nhìu == )
- Thôi đi – Shun nhìn Dan bằng nửa con mắt… - Đây là bạn tôi, các cậu đừng đoán mò.

Dan và Julie đành ngồi im vì sợ Shun sẽ giết mình để trút giận ( hic hic ). Shun quay qua nhìn chiếc mặt mạ hồi lâu rồi lên tiếng:
- Anh thích đeo cái đó quá nhỉ, Masquerade ? – Shun hỏi trước khi vào đề.
- Thích – Masquerade trả lời cọc lóc.
- … Nói đi, làm sao để cứu Alice ? – Shun có vẻ mất bình tĩnh, cậu nắm lấy cổ áo Masquerade – mau nói đi.
- Bình tĩnh, cậu nhóc ạ. – Masquerade cười trừ - Ta sẽ nói cho ngươi biết cách để cứu Alice nếu… - anh nhìn sang những người còn lại và … cười… - nếu… họ ngủ một giấc…
- Sao ? – Shun ngạc nhiên.

Bỗng… cả đám lăn ra ngủ, chỉ trừ Shun và Masquerade. Shun kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt nhưng chẳng để anh chờ lâu, Masquerade kéo cậu đi vào một luồng sáng bảy màu và… cả hai biến mất…

………………
Tem, phong bì, thư là lá cây :red:

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Tem. Nhưng mình không cần lá cây đâu. Hơhơ.
Chị Alice bị bắt cóc mà anh Dan với anh Ace hay nhỉ? Ngồi ăn bánh như thường.
Đọc đoạn kia tưởng bạn cũ anh Shun là Hydron.
Chờ chap mới nha.
P/s : nếu rảnh bạn com góp ý fic giấc mơ cỏ nha.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Phong bì nà ,chap này có và lỗi chính tả đó chị
Mà cho em hỏi có phải Hydron bắt cóc Alice đúng không ?
Mà cái đạon tả tờ giấy đen đen trắng trắng hơi kì đấy chị
Mong chap mới của chị Carol nha

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Thật ra Gus bắt cóc Alice theo chỉ yhij của Spectra chan để ảnh dâng Alice lên cho Hydron.
Mà Hydron chan ngắm chuẩn ghê ha, ngắm pải đúng người vừa đẹp người vừa đẹp nết. Đến đám cưới của hai người đảm bảo Shun đi phá à nha. Em thì sẽ ở nhf cầu mong Phật phù hộ để không ai phải chết cả.
Mas: Hiền dữ nhỉ?
Arisu: Phải sống để chịu tra tấn với hành hạ chứ. Chết luôn thì đâu còn vui nữa.
Mas: Ta rút lại tất cả những gì ta vừa nói.
Em sẽ lấy thư.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
@ rank : mình đang đọc chùa fic đó =)) nếu mai hay mốt rảnh mình sẽ com thật dài ( từ chap 1 lun ) hi hi
@Cat : TG cố tình tả như thế đấy bạn ạ. chẳng hỉu vì sao lại ghi như thế nữa ( thôi kệ nó đi =)) ) thanks vì bạn đã tiếp tục ủng hộ mình !!!
@ arisu : đoán rất hay. đúng là mình định sẽ cho Shun đi phá đám cưới =)) ( làm vậy cho Hyrdon nhà ta thỏa lòng ham muốn =)) )
Dạo này mình hơi bận nên chap sẽ ra tùy hứng chứ không mỗi ngày nữa :haiz: xin lỗi các đọc giả * mắt long lanh * tha lỗi cho TG nhé !!! Mình mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ fic của mình ...

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Nhìn tướng đi loạn choạng như người say rượu của Dan làm Runo không nhịn được cười…

loạng
- Hừ, chắc là ngủ nướng ấy – Dan cầm muỗn, nĩa lên – Mình ăn trước đây !!! Itadakimasu !!!

muỗng
Cậu để tay xuống và đo kích thướt từng bước chân

thước
Tại sao lại để Alice bị bắt cóc một cách phũ phàn như thế ?

phàng
“Nếu muốn cứu bạn của mình thì các người hãy đến góc cây cổ thụ già trên đỉnh núi gặp ta !

gốc
Trên ngọn đồi, những ngọn gió lạnh buốt cứ thổi xuyên những cành cây kẽ lá và làm cây cổ thụ ngàn năm đưng đưa theo những cơn gió ấy.

đung
- SHUN – một tiếng kêu quái gở phá nát sự êm đêm thơ mộng ấy – chờ bọn mình với.

đềm
- Làm gì ngây người ra thế ? – Người kia nghiên đầu – bộ lần đầu gặp ta hay sao mà có thái độ đó ? – cười – cậu nhóc điển trai ạ…

nghiêng
=> cố lên anh Mas-sama vs anh Shun-kun sớm cứu chị Alice-chan về đó nha ^^

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Xem fic này sao thấy evil bị sốc nhiều gớm. Sốc vì Shun là nhiều nhất (đa phần vì thái độ anh ấy thay đổi xoành xoạch đến chóng cả mắt ><) còn mấy nhân vật kia thì nhiều quá quen rồi. Sốc vì Hydron thích Alice *phụt*. Mà thôi thì đây là chuyện của tác giả mà. Chap này evil thấy tác giả viết đỡ sai chính tả đi một chút rồi đó. Mấy chap cũ không hẳn là nhiều mà cứ lắt nhắt vài ba chỗ, đọc thấy khó chịu lắm (xin lỗi tác giả ><).

Mong chap mới ^^

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Julie chạy vào bếp phụ Julie mang điểm tâm sáng ra cho mọi người.

Câu này là sao, k hiểu @@~

- Á à – Julie phán – đây chắc là tài tử Hàn Quốc bị fan hâm mộ rượt nên phải trốn tới đây!!!

- Không biết thì đừng nói, anh đoán hắn là một bạch nhân bị người ta truy sát

Bó tay Julie vs Dan =))

Ơ mà tự dưng Mas nói xong cả đám lăn ra ngủ =)) Ngủ thật hay ngủ giả v trời ~.~

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply