Chap 2:
Cả lớp quay đầu nhìn ra phía cửa lớp. Một cô gái bước vào thật nhẹ nhàng, đứng lên phía bục giảng. Cô gái tên Alice Gehabich này có một mái tóc dày dặn với những lọn quăn màu nâu cam xõa đến tận thắt lưng. Làn da trắng hồng và đôi mắt mở to màu nâu chocolate trông rất dễ thương. Lũ con trai trong lớp không thể không mở to mắt và mồm ra nhìn, trong khi đó thì tụi con gái thi nhau thầm thì từ A đến Z.
- Bạn ấy… dễ thương quá! - Runo nói nhỏ với Dan.
Julie ngồi bàn dưới với lên góp chuyện:
- Mới mười bốn tuổi đầu mà đã “xanh tươi mơn mởn” thế này. Shun sẽ không có ác cảm đâu, phải không?
Marron chợt quay phắt ra, giọng gắt lên:
- Anh Shun chúa ghét con gái! Cái chị “Allie” gì gì đó này chắc cũng như bao đứa khác thôi mà.
- À, em sai chính tả rồi! Là Alice!
Dan sửa chữa lại cái tên của cô bạn mới trong khi Marron vẫn giữ cái vẻ bực bội, quay về chỗ ngồi, không quên kèm theo câu: “Gì cũng được” rõ to.
Vậy là chỉ trong vòng vài phút cả lớp đã ầm ầm như cái chợ, thầy giáo lại phải lên tiếng phá tan bầu không khí “lộn xộn”:
- Phần giới thiệu kết thúc ở đây nhé! Em… - Thầy giáo nhấn mạnh. - Alice xuống ngồi chỗ Shun đi!
Cả lớp trố mắt một lần nữa. Nhiều đứa con gái nghĩ rằng Alice đúng là cô gái may mắn nhất từ trước đến giờ. Mới chuyển đến lớp học đặc biệt mà đã được phân công cái trọng trách cao cả là “ngồi cạnh hot boy” của trường rồi. Alice mỉm cười với thầy giáo rồi nhanh nhẹn đi xuống dưới dãy bàn cuối cùng - chỗ thầy chỉ. Cô đi dọc cả dãy bàn mà không hề biết rằng cả lớp đang nhìn mình bằng ánh mắt ngạc–nhiên–vô–cùng–tận.
Chỉ duy nhất Dan không để ý Alice mà lại nhìn Shun. Có vẻ từ nãy đến giờ Shun không để ý đến chuyện có bạn mới vào. Shun cũng không hề biết đến việc đang có một cô gái lạ đang đi xuống ngồi cạnh cậu bởi hiện tại… mắt cậu vẫn đang dán chặt vào cửa sổ.
Alice ngồi xuống, để cặp xuống ghế. Shun giật mình vì tiếng động này nên bất chợt quay phắt ra.
- Xin lỗi, mình làm bạn giật mình à?
Trước mắt Shun bây giờ là một cô gái lạ hoắc với đôi mắt nâu chocolate trong vắt đến kì lạ. Cậu đã phải ngừng lại một vài giây để nhìn cho kĩ cô bạn mới này, theo như Shun thấy thì đây là cô gái xinh đẹp nhất cậu từng gặp.
Shun chớp chớp mắt rồi lại quay lại với dáng vẻ trầm tĩnh như trước. Có Dan ngồi bàn bên cạnh là đã chứng kiến toàn bộ những gì vừa xảy ra. Shun đã phải khựng lại vài giây để nhìn Alice vậy rõ ràng là cậu không hề có ác cảm với cô ấy, Alice đã khiến Shun mất đi ý nghĩ xấu về người thường.
Thấy Shun có vẻ không muốn đáp lại, Alice vẫn mỉm cười và ngồi xuống.
Suốt tiết học đầu này, Shun phát hiện ra một điều rằng “cậu đang để ý cô bạn ngồi bên cạnh”. Cậu không thể ngăn việc mắt cậu thỉnh thoảng lại liếc ngang liếc dọc… và cuối cùng dừng lại ở tâm điểm là Alice - cô ấy có cái gì đó khiến Shun luôn luôn phải chú ý.
Ngược lại, Alice không hề biết rằng mình đang ngồi cạnh hot boy của trường, với dáng vẻ lạnh lùng đến mức cả lũ con gái phải bám lấy. Cô chưa tiếp xúc với Shun nên cũng chưa biết được tính cách của cậu, chỉ có một điều rằng cô biết cậu là phù thủy rất tài giỏi và không hề thích cô - là một con người, tồn tại trong lớp. Bộ trưởng bộ pháp thuật sau một hồi nói chuyện với Alice đã cảnh cáo cô rằng trong lớp không thể tránh được chuyện có phù thủy ghét con người, vì vậy… Alice đã im lặng suốt cả tiết đầu khi ngồi bên cạnh Shun. Cô chỉ biết “cười” vì muốn mọi người nghĩ khác về mình, cô muốn chứng minh rằng con người rất đáng tin cậy… và không hề đáng ghét chút nào.
Giờ nghỉ…
Cả lũ con trai trong lớp tụ tập vây kín lấy chỗ Alice ngồi. Đứa nào cũng lên tiếng hỏi một câu khiến cô khó mà trả lời hết được. Lũ con gái nhìn thấy mà ngứa mắt nhưng cũng may là hot boy của họ không dính líu gì tới cô bạn này… Shun đã biến đi đâu mất. Khi thấy tình trạng lớp học đang nhốn nháo, mà học sinh lại không có ý định đi ăn trưa, huynh trưởng Barron phải chen chân vào việc. Cả lũ con trai đang vây kín lại thì Barron len lỏi vào trong, ra sức kéo mấy đứa ra xa:
- Xin lỗi… xin lỗi… mình đi nhờ…mười hai giờ rồi, mọi người đi ăn trưa đi… cả cậu và cậu nữa.
Bọn con trai tỏ vẻ vẫn chưa muốn đi. Nhiều đứa đứng im một lúc và sau khi gặp phải ánh mắt của Barron ra vẻ xua đuổi mới bắt đầu lẩn về phòng ăn. Khi số con trai vơi được một nửa, Alice mới có cơ hội lên tiếng:
- Cảm ơn bạn nhiều lắm… nếu bạn không ở đây thì chắc mình…
Nghe được lời cảm ơn của một cô học sinh mới vào mà chưa trò chuyện tiếp xúc gì, Barron cũng thấy có thiện cảm với cô bé. Cậu đánh mắt một cái:
- Không có gì đâu. Lính mới bao giờ cũng gặp rắc rối vào ngày đầu tiên mà.
- Ừm… có vẻ cậu rất giỏi trong việc lãnh đạo nhỉ?
Barron được phen phổng lỗ mũi. Với tâm trạng hớn hở hiện giờ, cậu ta lên tiếng chào mời:
- Cậu đi ăn cùng hội bạn tớ chứ?
Alice mở to đôi mắt màu nâu của mình và hỏi:
- Mình được mời sao?
- Được chứ, bọn tớ luôn chào đón lính mới mà!
- Vậy… mình phải gọi cậu là gì nhỉ? – Alice hỏi tò mò.
Barron gãi cằm, ngẫm nghĩ một lúc:
- Ừm… Barron! Huynh trưởng Barron!
- Ừ… Huynh trưởng! – Alice mỉm cười tươi rói.
Nói xong, Barron dẫn Alice đến chỗ nhóm bạn đang ngồi trong phòng ăn gồm có Dan, Runo, Marron, Julie và Mira. Vừa thấy bóng dáng Barron và Alice thấp thoáng từ xa, bọn nó đã không ngớt bàn tán:
- Sao anh Barron lại đi cùng Alice nhỉ? - Julie trố mắt.
Dan nói:
- Hắn tính cưa đổ Alice chắc.
Chưa hết bàn tán thì Barron và Alice đã đến gần để nhập bọn. Barron nói với Alice:
- Giới thiệu với cậu đây là Kuso Danma.
- Hơ… Chào… bạn (xinh quá)! - Dan ngập ngừng.
- Đây là Makimoto Julie – con gái ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật.
Julie vẫy tay, mỉm cười chào Alice một cách thân thiện.
- Mình là Misaki Runo và đây là Marron – em gái Barron! - Runo nói với vẻ hào hứng.
- Chào các bạn… rất vui được làm quen. May nhờ có Barron nên tớ mới ra được đây đó! - Alice nói và mỉm cười.
- Cậu ngồi đi! Bọn mình chờ vài người nữa rồi cùng ăn nhé! - Dan vừa nói vừa kéo tay Alice ngồi xuống bên cạnh sau đó lại quay đi quay lại như tìm ai đó.
Julie là người đầu tiên hỏi han chuyện của Alice:
- Cậu sống ở Nga hả? Sao lại sang Nhật làm chi vậy?
Alice từ tốn đáp lại:
- Mình sang Nhật theo ông ngoại vì ông cũng có công chuyện ở đây nên…
- Ông ngoại chị ư… ông ngoại chị có công chuyện gì ở Nhật vậy? – Marron hỏi.
- À… chuyện này chị cũng không rõ lắm… nhưng ông là một nhà khoa học.
- Nhà khoa học ư? - Cả lũ há hốc mồm. Cậu không đùa bọn mình đấy chứ?
Alice lắc đầu nguầy nguậy:
- Không.
- Ái chà… được làm bạn với cháu của một nhà khoa học đúng là vinh dự lớn đấy! – Dan nói với vẻ tự hào.
Mira góp thêm:
- Từ bây giờ cậu là người trong nhóm bọn mình nên có việc gì cứ hỏi nhé!
- Ừm. Mình hiểu rồi! Mà… mọi người đều là phù thủy cả sao? Tuyệt thật đấy! – Alice nhìn một vòng xung quanh tất cả.
- Tất nhiên rồi! Phù thủy! Là một phù thủy đúng là rất tuyệt khi có thể tặng một cô gái những điều bất ngờ.
Vừa nói, Dan vừa đưa tay “sượt” qua mái tóc cam dày dặn của Alice và cuối cùng đưa ra trước mắt cô một bông hoa hồng.
- Woah! Tuyệt quá! – Alice thốt lên khi Dan trao cho cô bông hoa và không quên cái nháy mắt tinh nghịch.
Runo ngồi đối diện thì thấy quạu. Thiệt tình. Dan chưa bao giờ làm trò này với cô cả. Vậy mà với một cô gái mới vào thì…
- Dan này! Chẳng phải cậu không được phép sử dụng phép thuật tùy tiện sao? – Runo khoanh tay trước ngực, mắt ánh lên sự nghiêm túc.
Dan vẫn thản nhiên như không:
- Đây đâu phải tùy tiện. Đây là để giúp bạn mới thích ứng mà! – Bất chợt, Dan quay đi quay lại. - Hơ… này… sao nãy giờ mình không thấy Shun vậy?
Đang nói chuyện của Alice mà lại nhắc đến Shun, Barron lên tiếng:
- Aish… chắc cậu ấy lại đi chốn ở chỗ xó xỉnh nào đó rồi chứ gì?
Mira than:
- Thôi, để ý làm gì! Cậu ấy có bao giờ chịu cùng ngồi ăn với bọn mình đâu cơ chứ!
Alice ngạc nhiên hỏi:
- Shun… Shun là ai vậy?
Julie mỉm cười gian xảo, đặt tay lên vai Alice và giảng giải:
- Chưa thấy ai “trong sáng” như cậu cả Alice à. Kiểu này thì 99.9999% cậu sẽ không bám lấy Shun. Shun là thần tượng của tất cả lũ con gái trong cái trường này và là người ngồi cạnh cậu đấy!
Runo tiếp tục:
- Không chỉ thế, cậu ấy còn là phù thủy giỏi nhất trường. Năm mười đạt đến trình độ thượng đẳng và trở thành quán quân đi thi trong ba trường phù thủy vào ba năm trước.
Marron rên lên khe khẽ:
- Anh ấy thật tuyệt phải không?
Alice được một sự bất ngờ làm cho rung động. Cô không ngờ rằng mình đang ngồi cạnh một phù thủy… “như thế”. Cậu và cô chưa bao giờ nói chuyện, tiếp xúc với nhau cả nhưng nghe nói Shun không thích gì người thường nên Alice biết phải làm thế nào để khiến cậu không bực tức khi thấy cô. Alice cũng không giỏi gì việc thuyết phục hay lấy lòng người khác vì thế cô rất sợ khi phải làm mấy việc này.
- Chà…cậu ấy giỏi vậy ư? Thế sao cậu ấy vẫn còn phải đi học…?
Nghe Alice hỏi đến đây, cả lũ đều im phăng phắc bởi Shun vừa đi qua. Alice nhanh chóng nhận thấy phản ứng kì lạ của mọi người nên đã quay tới quay lui. Cô thấy Shun vừa đi qua bàn ăn của cả nhóm, cậu liếc qua mọi người một lượt… và theo cảm nhận duy nhất của Alice thì cậu đã nhìn cô bằng một ánh mắt… vô–cùng–thiếu–thiện –cảm.
Sau khi Shun biến mất khỏi phòng ăn, cả nhóm lại tiếp tục tám chuyện với nhau.
- Mệt thật đấy, vừa mới lúc nãy trong giờ học tớ thấy Shun còn liếc nhìn Alice với ánh mắt vô cùng “đặc biệt” kia mà.
Nghe Dan nói vậy, cả lũ cùng đồng thanh quay ra hỏi:
- Đặc biệt là sao?
- Tức là… tức là… Shun thường không để ý đến con gái phải không? Thế nhưng trong giờ học tớ lại thấy cậu ấy… có vẻ là… - Đoạn, Dan chỉ tay về phía Alice.
- THẬT KHÔNG???
Dan cố bịt hai tai lại để cái tiếng hét của Marron không làm thủng màng nhĩ cậu. Tiếp đó, Dan cố trả lời thật từ tốn:
- Ai lừa làm gì. Anh cũng không muốn nói dối.
Đoạn cả lũ quay sang nhìn Alice với ánh mắt gian–xảo–cực–kì. Alice chớp chớp mắt vì không hiểu sao mọi người lại nhìn cô với ánh mắt như vậy, khuôn mặt cô quả là ngây thơ như con nai tơ. Alice hỏi:
- Sao… các cậu nhìn tớ?
Julie trả lời như muốn hét lên:
- Rõ ràng quá rồi còn gì! Shun nhìn cậu trong giờ học.
- Ừ… thì… có việc gì vậy? - Tiếp tục hồn nhiên không chịu được=.=||
- Trời ơi! Tức là anh ấy đã để ý chị rồi chứ sao! Hu hu! Em mất cơ hội rồi.
Marron la um sùm lên mà trng lòng vẫn không khỏi bực mình.
ALICE --- POV
Runo tiếp tục nói với tôi với giọng nài nỉ:
- Cậu thử ra ngoài bắt chuyện với Shun xem sao, Alice.
Tôi mở to mắt kinh ngạc vì câu đề nghị của Runo:
- Nhưng… mình… cậu ấy đâu có…
- Chưa nói chuyện với nhau thì cũng phải quen dần chứ, hai người học chung một lớp mà! Cậu cứ thử ra đó xem! – Mira giục.
- Nhưng mình…
Chưa kịp để tôi nói hết, Dan đã lấy tay giữ tôi đứng thăng bằng. Cậu ấy nói bằng một giọng mỉa mai:
- Nè… anh Shun của ta mà “Fall In Love” là tại cậu cả đó nha!
Sau đó, Dan đẩy tôi thật nhanh ra ngoài sân rồi đóng sập cửa phòng ăn lại.
Bây giờ, đứng giữa cái sân trường rộng rãi đầy ánh nắng chỉ có mình tôi. Mọi người đều đang thưởng thức bữa ăn trong phòng cả, tại đây chỉ có không gian yên lặng... Trông tôi lẻ loi làm sao.
Tưởng chỉ có một mình mình, nhưng tôi thực sự đã nhầm. Một giọng nói bất ngờ vang lên phía trên đầu tôi, giọng nói đó thật ấm áp nhưng có pha chút lạnh lùng:
- Có phải Dan bảo bạn ra đây không?