Hello cả nhà, đây là chap tiếp theo. Tại máy tính hỏng và một loạt dữ liệu đồng thời đi mất nên Pee phải viết lại.
Chap 5
--- Alice P.O.V ---
Tan học, tôi muốn về nhà sớm để chuẩn bị bữa tối nhưng do vẫn còn sợ sẽ có việc tương tự xảy ra như hồi sáng, tôi phải lùi lại khoảng nửa tiếng để chờ bạn đi cùng một đoạn về nhà. Nhưng rồi Runo còn kéo lại lâu hơn so với dự tính với lí do cần tuyên bố chuyện quan trọng.
- Tớ tuyên bố, để chào mừng Alice đã trở thành một thành viên chính thức trong lớp học phù thủy, hôm nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc tại nhà tớ.
- Tiệc! Tớ yêu tiệc!!!
Vừa hò reo, Julie vừa nhảy cẫng lên, không quên ve vẩy chiếc đũa phép của mình ra xung quanh. Và chỉ trong vài giây, khi những bông tuyết hiện ra, đáp xuống mặt đất… ngay lập tức biến thành những dải ruy-băng dài, trải khắp mặt đường. Theo phản xạ, tôi chú mục vào những dải băng sắc màu phía dưới mà không hề biết rằng mọi người xung quanh đang ném những ánh mắt cú vọ về phía Julie.
- Cậu làm trò gì thế này. Lỡ có người nhìn thấy thì sao? - Barron rú lên kinh hãi. Trông có vẻ như đây không phải lần đầu tiên cậu huynh trưởng mắng cô con gái của bộ trưởng bộ pháp thuật.
- Bình tĩnh nào. Làm gì còn ai quanh đây nữa. Bọn họ về cả rồi, còn mỗi nhóm mình bơ vơ ở đây với cái tuyên bố của Runo thôi. - Julie nhanh nhẹn cất đũa phép vào túi rồi quay sang Barron đáp trả.
- Woah... - Còn tôi hiện giờ vẫn còn đang nhìn bãi chiến trường do Julie bày ra. Thực sự thích thú với sức mạnh của cô bạn tóc bạch kim này, tuy nhiên tôi thấy mình cứ lạc loài ra sao ấy. Chẳng có chút gì hay ho hết. Runo cũng là một nữ phù thủy tài năng, tất cả những người bạn mới tôi đã làm quen hầu như đều là những phù thủy cấp cao cả.
- Alice. Bạn nghĩ sao về việc này? Đi cùng chúng tớ làm một bữa nha! - Runo quay sang tôi mỉm cười rạng rỡ.
Tôi lúng túng không biết trả lời thế nào. Từ chối cũng không phải là một ý hay, nhưng nếu đồng ý, chẳng lẽ để ông tôi ở nhà một mình sao?
- Shun à? Cậu cũng phải đi cùng chúng tớ đấy!
Dan bật chợt gào tướng lên khiến cả bọn giật nảy mình. Từ phía xa, Shun bước lại gần, nhíu một bên mày nhìn Dan với vẻ không hài lòng. Hiểu ý đồ trong câu nói này của cậu bạn, tôi lấy lại bình tĩnh và đáp lại thật tự nhiên hết mức có thể.
- Rất cảm ơn các cậu đã mở tiệc chào mừng tớ, nhưng mà...
- Thôi nào hai người. - Chợt Mira lên tiếng chặn họng tôi - Alice, là tiệc chào mừng cậu đấy. Runo đã muốn tổ chức tiệc để chúng ta thân thiết hơn, hiểu rõ nhau hơn. Còn Shun, là tiệc dành cho lính mới. Cậu là "ma cũ" trong nhóm mà không đi thì chẳng khác gì không tôn trọng. Nói tóm lại: Không đi là không được.
Mira nói như diễn thuyết. Nhìn cách ăn nói và cử chỉ của cô ấy dành cho tôi và Shun tôi mới hiểu lí do vì sao Mira Clay lại là huynh trưởng nữ duy nhất trong trường. Quá trách nhiệm, quá người lớn, quá chín chắn và thông minh. Một chỗ dựa đáng tin cậy.
- Chị Mira nói đúng đấy. Có bận bịu gì thì hai người cũng dẹp sang một bên đi, chỉ một lúc thôi mà. - Marron nhảy vào với khuôn mặt cún con nhìn tôi. Ôi, cô bé thật dễ thương làm sao, chợt khiến tôi nhớ ra ai đó cũng có đôi mắt màu xanh lục thế này.
- Thôi được. Tớ đi.
Cả bảy cái đầu đồng thời quay về phía có giọng nói. Bao gồm cả tôi. Là Shun. Cậu bạn tóc đen đứng ngoài cùng vừa lên tiếng.
- Tớ có nghe nhầm không thế? Shun đi sao? Runo ơi. Nhéo tớ một cái đi.
Nếu không phải vì cái mồm tai hại của Dan mà Runo đã thi hành ngay lập tức câu ra lệnh. Đáp lại câu Shun vừa nói, Barron tiếp tục.
- Okay! Chúng ta đi. - Rồi quay sang vấn đề chính, là tôi - Vậy là nhân vật chính của chúng ta phải đồng ý rồi nhé.
- Ông à... hôm nay cháu xin phép về muộn nhé. Thực sự là các bạn ấy đã tổ chức hẳn một bữa tiệc cho cháu nên...
- Ồ không sao cháu yêu. Cháu cứ đi chơi thoải mái hôm nay đi. Việc ăn uống ở nhà ông tự lo được mà. Thật mừng là vừa mới vào trường cháu đã có nhiều bạn tốt như vậy - Ông chặn họng tôi qua điện thoại.
Tôi lấy tay dụi mắt. Chẳng rõ có phải là mình khóc không, nhưng có cảm giác ươn ướt bên khóe mi. Ông đã chịu khổ nhiều rồi, từ sau khi ba mẹ tôi mất. Chỉ cần một lúc không ở cạnh ông tôi luôn tự hỏi "Ông cảm thấy ra sao" hay "Hẳn là ông đang buồn và cô đơn lắm".
- Vâng. Cháu cảm ơn ông. Vậy ông nhớ tự lo ổn thỏa việc ăn uống nhé. Cháu yêu ông.
Gác máy. Tôi thở dài rồi xoay gót ra phía cửa.
Bên ngoài phòng khách hiện giờ, hàng loạt đồ ăn và bánh kẹo được bày biện trên mặt bàn. Đồ uống thì đủ các loại, không thiếu bất cứ một hãng nào. Choáng váng trước đống thức ăn và tốc độ chén nhanh đến chóng mặt của Dan và Barron, tôi đứng như chôn chân xuống đất.
- Trời ạ! Sao nhiều thế này? - Tôi không thể ngăn miệng mình nói ra câu đó.
- Hì... vì bạn mới mà. Hơn nữa cậu nên biết sức ăn của hai người này - Julie vừa nói vừa chỉ chỏ vào Dan và Barron hiện đang quì dưới đất thi nhau dốc hết gói snack này đến gói snack khác vào miệng.
- Thi ăn. Chị thông cảm. Truyền thống của hai người nhóm em. - Marron nhìn ông anh của mình từ xa với vẻ bất cần.
Tôi khúc khích cười rồi tiến đến nhập bọn với các cô gái.
- Nếu Barron và Dan thi ăn snack thì sẽ có người muốn thi uống nước ngọt với tớ đấy.
Không cần nhìn cũng đủ biết tất cả mọi người đều đang nhìn tôi sửng sốt. Dan và Barron ngừng ngay việc thi ăn của mình lại ngoảnh sang phía bạn nữ vừa lên tiếng thách thức. Tôi thực sự thích uống nước ngọt và sẵn sàng thi thố người nào trông có vẻ cùng gu với mình. Nhưng hiện giờ thì các bạn nữ đứng cạnh tôi trông không ai là có vẻ muốn tham gia cuộc vui này cả.
- Để tớ!
Lại giọng nói lúc ẩn lúc hiện kia. Shun từ đâu đó nhảy ra nhanh như con sóc. Một lần nữa, tất cả mọi người, gồm có tôi quay ra cậu ấy với cặp mắt tưởng chừng như là "đây-là-ai-ý-nhỉ".
- Cậu muốn thử không đây? - Vừa nói Shun vừa cầm một lon nước trên tay, ném qua ném lại trên tay mình.
- Đồng ý. - Tôi đáp trong khi những người còn lại vẫn đang mở to cả mắt lẫn mồm.
--- Runo P.O.V ---
Sự thật là. Suốt từ nãy đến giờ tôi cứ chăm chăm vào những lon nước ngọt dưới mặt đất đang ngày một nhiều thêm. Kèm theo đó là nhìn ánh mắt hai người họ giao nhau, woah, quả là không khác gì đối thủ thật sự. Mira và tôi thỏ thẻ với nhau về cô bạn mới này suốt từ nãy tới giờ, nhưng chủ yếu là về Shun nhiều hơn. Cậu bạn từ trước đến nay thỉnh thoảng mới đối thoại được vài ba câu dài dòng giờ lại xung phong thi uống nước ngọt với cô bạn mới ư? Trời đất. Sốc quá!
- Hết giờ! - Dan rú ầm lên, không quên vòng người ra trước, giật lại lon nước ngọt từ tay Alice.
Shun đồng thời đặt lon nước xuống bàn, thở dốc như vừa chạy một quãng dài.
- Kết quả của cậu, Shun! - Barron hứng khởi nhìn sang Shun.
- Ah... Sáu lon kia và gần nửa lon này. - Tôi dãn căng đồng tử của mình nhìn Shun với cái miệng chữ "O".
- Còn cậu, Alice?
Cô bạn mới ngó quanh với vẻ tinh nghịch, sau đó cúi gằm mặt xuống ra chiều thất vọng.
- Sáu lon tròn. Dan giật lại của tớ cái này.
- Ha ha!!! Chúng ta thắng rồi Shun! - Dan rướn người tới trước đập tay với cậu bạn thân kiểu cũ mà tôi chắc chắn là đã phải hơn một năm rồi họ mới làm lại.
Marron đứng bên cạnh tôi vỗ tay mừng sự chiến thắng của đàn anh mình:
- Anh trai em có khác! Thắng mọi lúc mọi nơi. Thắng bất kì thứ gì!
- Này! Nếu "hắn" là anh trai em thì Barron đây là cái gì của em hả? - Barron cau có mặt mày nhìn cô em tóc xanh.
- Em cũng không rõ nữa. Có lẽ anh là... dự bị.
Rồi cả lũ chúng tôi lăn ra cười với nhau.
Trong phòng riêng...
- Chà... Alice làm tớ ngạc nhiên đấy. Chẳng đứa con gái nào uống được lắm đồ có ga thế đâu. - Tôi cười khúc khích với cô bạn mới trong phòng
Đáp lại lời khen ngợi của tôi, Alice chỉ mỉm cười và chuyển ngay đề tài.
- Thật vui là hôm nay Shun đã khác hẳn những buổi đầu gặp mặt.
- Oww.... - Như hiểu ra vấn đề trong câu nói của Alice, tôi tiên đến gần đặt tay lên vai cô bạn - Vậy nhân tiện cậu có muốn biết lí do vì sao hôm nay cậu ấy đồng ý đi chơi với bọn mình không?
Cô bạn quay sang tôi, đôi mắt đỏ của cô ấy làm tôi giật mình:
- Alice! Cậu đau mắt đấy à?
Alice lúng túng đưa tay lên trên mắt và ngập ngừng trả lời:
- Tớ... không biết. Nó đỏ từ hôm trước rồi. Cả hai bên...
Nhìn kĩ hơn mới thấy, không có dấu hiệu của việc đau mắt đỏ bởi bên dưới không sưng lên. Nhưng sao nó lại thành ra thế này nhỉ?
- Không sao. Cảm ơn cậu đã lo cho mình. Cảm ơn Runo nhiều lắm! Về bữa tiệc, mọi thứ.
Alice nói rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Thực sự là tôi tổ chức bữa tiệc này không phải vì lí do chào đón bạn mới như đã nói, chỉ là muốn có thêm thời gian ở gần Dan hay tụ tập bạn bè cho vui như bao lần khác. Nhưng ai mà biết được điều này lại dẫn đến một mối quan hệ thân thiết giữa tôi và cô bạn mới. Tôi mỉm cười đáp lại.
- Ừm... Thật tuyệt khi được làm bạn với cậu Alice.
- Hôm nay cậu thấy Shun thế nào? Tớ có cảm giác được quay trở lại tuổi thơ, lúc có hai đứa trẻ con cùng nhau đi chơi và đập tay kiểu thế này.
Dan bước đi cùng tôi trên con đường đầy gió và tiếng lá rơi xào xạc trên mặt đất. Chỉ có hai chúng tôi thôi. Kuso Danma và Misaki Runo. Thú thật là từ lúc chia tay mọi người đến giờ, tôi tiễn Dan về mà không mở miệng nói được một câu. Nếu xung quanh có người thì bầu không khí đã chẳng như thế này, nhưng với khung cảnh hiện giờ thì...
- Sao thế Runo? Cậu bệnh à.
Vừa hỏi Dan vừa vén mái tóc lòa xòa của tôi lên và đặt tay lên cái trán phía sau nó. Quả thật là cái trán đang nóng thật, cùng với cái mặt của tôi. Hành động này của Dan khiến tôi rất lúng túng, tưởng chừng như chỉ cần cậu ấy nói một câu nữa tôi sẽ ngã lăn ra đây.
- À... không. Shun hả? Tuyệt. Hôm nay cậu ấy rất... lạ... - Tôi lắp bắp và sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh - Mà công nhận... Alice tuyệt thật đấy. Uống như vậy là ngang ngửa Shun rồi còn gì.
- Haizzz... - Dan đan chéo hai tay ra đằng sau đầu như thường lệ, ngửa mặt lên trời thở dài - Người thua thì được khen, trong khi người ăn snack thắng thì chẳng được cái gì.
Tôi cau mày nhìn Dan:
- Ý cậu là muốn được tớ khen chứ gì? Nằm mơ đi. - Tôi lè lưỡi, bĩu môi, làm đủ kiểu trò khiêu khích cậu bạn bên cạnh.
- Ê. Thế là không được đâu đấy. Một câu khen hay cái vỗ tay cũng gây khó dễ cho cậu vậy hả Runo?
- Ừ. Đúng thế! Cái trò ăn thi đó thì có gì hay chứ.
Tôi chủ động dừng lại, quay ra nhìn thẳng vào Dan và nói một cách dõng dạc.
- Oh... Vậy thì... không vỗ tay... không khen ngợi. Tớ xin cái này được không?
Nhanh như cắt, Dan níu chặt lấy vai tôi và kéo tôi lại thật gần cậu ấy. Quá gần... và hôn tôi - một nụ hôn phớt, nhưng ngay trên môi. Sự bất ngờ ấy khiến tôi hoàn toàn chấn động mà cứ đứng như chôn chân xuống đất. Dan buông nhẹ tôi ra rồi chạy đi, không quên ngoảnh đầu lại mỉm cười.
- Về nhà cẩn thận nhé. Gặp lại em ở trường.