Đầu tiên là ĐanxRuno
Chap 1 :
Runo ngồi xuống ghế,không quan tâm đến đám học sinh đang ồn ào trước cửa lớp. Cô hít thở. Trời xanh quá. *Hầy,đã ba năm rồi,phải không? Kitaru!*
-Runo à, cậu có muốn đi xem phim với tớ sau giờ học không?
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Runo.Cô ngước lên, nhìn cô bạn màu mắt sôcôla và mái tóc cam xõa bồng bềnh đang đứng cạnh bàn của mình :
-Xin lỗi nha Alice,hôm nay...không được rồi. Ukm,cậu biết đấy,mình phải...
-Không sao,mình quên mất. Cậu cũng đừng quá buồn. Kitaru mà biết chắc chắn sẽ không vui đâu. Alice nói,giọng hơi ngẹn.
Runo không đáp,mà hình như không muốn nói thì đúng hơn. Cô cần yên tĩnh một mình. Thật lạ so với một cô gái tomboy mà bọn con trai ai cũng nể sợ. Chỉ trừ có...
"Rầm"
Á...á...á...
Tiếng hét kinh hồn của bọn con gái làm cả lớp 10a giật thót,nhìn về phía cửa,nơi có đám đông hồi nãy. Một tên nhóc tóc nâu xù,đôi mắt rực lửa đang đứng. Hắn ta lia mắt khắp nơi và dừng lại chỗ Runo. Hắn bước tới,đạp một chân lên ghế cô và gác tay lên đó.Alice nhăn mặt,vỗ nhẹ vào vai bạn mình.Runo chẳng quan tâm,chỉ nhìn hắn,liếc như muốn nói rằng " Hôm nay không rảnh,mai chuẩn bị nhiều cơm hộp vào.Nhớ mang theo băng y tế"
Như có thần giao cách cảm, hắn ta hét lên :
-Nè,Runo,lũ con trai tụi này đã thua và mất nhiều hộp cơm. Dù không biết cô là quỷ hay người nhưng tôi sẽ thắng và bắt cô phải thua. Hahaha...
Tên này,điên à.
~ ~ ~ ~ ~
Ào..ào..ào...
Mưa rồi,làm sao đến đó đây...
-Nè,cô có muốn đi ké không?
Thì ra là hắn,Đanma kuso,tên hồi sáng. -Được thôi,coi như cậu ga-lang. Runo bình thản trả lời.
Đi chung một chiếc dù,mưa trắng xóa,trời lạnh lùng thổi từng cơn gió,bắn những giọt nước mưa lên mái tóc và làn da của Runo.Vào một ngày mưa như vậy,cô đã đánh mất thứ quan trọng của đời mình. Không hiểu sao lúc đó cô lạ bướng bỉnh đến vậy.chỉ vì một câu nói vô tư từ cậu mà cô đã giận mà bỏ về. Để rồi cuối cùng,cô đã mãi mãi không gặp được cậu ấy nữa. Mãi mãi...Mày thật ngốc Runo..
-Way,kẹp tóc đẹp đó. Hì,thật chẳng hợp với người ham đánh nhau,nóng nảy,tham ăn như cô.Hahaha...
Hắn..tên chết bằm này,dám nói thế...
-Ek, liên quan gì đến cậu,có cần phải...
Hơ..vừa nói vừa ngước lên,Runo đã thấy ánh mắt màu đỏ dịu lại,nhìn cô mỉm cười. Thật sự rất... dễ thương. Hắn ta... Rồi Runo cảm thấy mặt mình đang nóng lên, tim đập...nhanh hơn thì phải.
"Á...á...á,Runo, mày đang nghĩ cái quái gì vậy?? Hừ,đúng là mình đi chung với hắn rồi lây lun cái bệnh điên của hắn,thiệt tình..."
-Hầy,cô nói phải gì? Mà thôi, đến nhà tôi rồi,cho cô mượn cây dù để về,không thôi mai ốm lại không phân thắng bại được. Hahaha...Hắn ta nói rồi nhanh chóng khuất bóng sau cây hoa anh đào. Runo khẽ thở dài,hướng về phía sân thượng toà nhà Kita,nơi định mệnh của hai người.
-A,phải mang đồ ăn cho mấy đứa nhóc đã chứ. Runo hét toáng lên.
~ ~ ~ ~ ~
-Các bạn ơi,Đanma kuso và Runo misaki lớp A quyết chiến kìa! Cả trường xôn xao hẳn lên,học sinh đổ ào ra sân bóng,nơi mà hai kẻ : Đan-anh hùng,hotboy của trường Tokaido,nổi tiếng là học giỏi,vô địch karate toàn thành,cũng đẹp trai,nhưng nhiệt huyết và hơi...ngốc xít.
Người thứ 2, Runo-nữ tướng,hotgirl, nóng như lửa và cũng khá tomboy. Hai nhân vật "tai tiếng" này sắp xảy ra trận đấu tay đôi để dành..hộp cơm. Đó là phần thưởng mà Runo đạt được sau mỗi trận đấu. Nhưng riêng với Đan thì trận nào cũng hoà,nên hôm nay,sẽ là trận quyết định đây!
End chap 1, mình sẽ cố gắng post chap 2 sớm nhất có thể. Hưc,hơi nhảm. Mọi người chém thoải mái.