Hi,cảm ơn mọi người nhiều lắm nà!
Chap 2.2
Chiếc xe đi khuất cũng là lúc Mira rảo bước về nhà. Lần này cô có vẻ cẩn thận hơn nhưng Mira vẫn lo lắng và...sợ. Kéo theo đó là bao nhiêu mâu thuẫn từ sáng đến giờ. Từ một nơi gần đó,ánh mắt xám tro lạnh lùng nhìn theo bước chân cô,trên môi là nụ cười nửa miệng...
Mặt trời đứng bóng cùng lúc Mira về đến nhà. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đã lấm tấm mồ hôi và nhìn cô có vẻ mệt mỏi. Từ nhà cô đến trường không xa nhưng phải mất một tiếng Mira mới về đến nơi. Vì mới chuyển đến đây khoảng 3 nên chưa biết và nhớ hết các con đường ở khu này đối với Mira là một cực hình ( vì hay đi lòng vòng). Khá vất vả,nhưng dù sao Mira cũng thấy vui. Ít ra ở Tokyo này còn có hoa hồng,loài hoa cô yêu thích. Và tất nhiên, hai anh em sống ở nơi này không phải vì lý do nào khác. Trốn tránh sự miệt thị của dòng họ.
Bản thân Mira đã quá mệt mỏi trước sự khắc nghiệt của dòng họ. Cô muốn tránh xa họ. Càng xa càng tốt!
Mira mở cửa. Tiếng "cạch" vang lên khô khốc nhưng cũng đủ phá tan sự yên tĩnh của ngôi nhà. Bên trông tối đen như mực. Ánh sáng ở ngoài khi Mira mở cửa ùa vào,nhưng chỉ sáng mờ.Im lặng. Thi thoảng lại nghe tiếng nước chảy "tách,tách". Vẫn im lặng.
"Có thể anh hai chưa về.". Mira thầm nghĩ,cố gắng thở bình thường. Nỗi sợ hãi nhen nhóm trong cô. Mira tự trấn tĩnh mình. Cô bắt đầu mò mẵn trong bóng tối. Cô cần tìm công tắc điện. "Nó ở đâu nhỉ,hình như là ở gần đây".
Bỗng...
"Cộp!"
Mira vấp phải vật gì đó, té chúi xuống.
"Ui da! Đau quá đi! Hở,ai lại để cái chổi ở đây vậy?"
Mira gượng dậy,xuýt xoa,tay xoa xoa mắt cá chân. Mặt nhăn lại vì đau và...tức,miệng rủa thầm tên ăn ở bừa bộn nào đó! =.=".
Một lúc sau Mira mới thích nghi được với bóng tối,cô bắt đầu...lết đi dạn dĩ hơn. Vẫn chưa nhìn thấy được gì. Mira thò tay vào cặp lấy điện thoại và bật lên. Sáng nhưng mờ. Mira lia khắp bốn phía.
Kia rồi! Cái công tắc ở gần cầu thang. Mira hớn hở.
"Bịch ! "
"Hình như mình nghe thấy tiếng động gì đó,chắc là..." Mira giật mình.
-Anh hai,phải anh không?
Mira lên tiếng. Không có tiếng trả lời. Mira đã ngấm sợ.
"Bịch ! "
Lại là tiếng động đó,mình sợ quá! Mira run run. Cô từ từ chiếu ánh sáng từ điện thoại về phía đó. Bóng người vụt ra và bước từ phía cô. Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt hắn. Hắn ta lấy tay che lại.
-Ngư..ngươi là ai? Mira nói,giọng sợ hãi.
Hắn thả tay xuống. Mira giật bắn người,miệng lắp bắp không thành lời,mồ hôi chảy ra từng giọt. Đầu óc trống rỗng.
Hắn,trời ơi, quái vật. Mặt hắn nham nhở những vết bỏng. Ngay trên mắt trái hắn là một vết sẹo kéo dài. Hắn nhìn cô. Ánh mắt màu đỏ điên dại của một dã thú.
Mira run bần bật,mắt mở to nhìn hắn. Cô buông thả tay cầm chiếc điện thoại. Dưới ánh đèn,một dáng người nằm dài dưới chân hắn,máu chảy rỉ ra. Bàng hoàng,Mira miệng lắp bắp. Cô sợ hãi tột cùng,đầu óc quay cuồng. Chẳng lẽ người nằm dưới đó là...không! Anh hai!!!
Mắt Mira đã ầng ậng nước. Hắn từ từ bước về phía Mira. Cô cảm thấy hắn đang thở mạnh. Hắn bước một bước. Cô lùi một bước. Đến khi
phía sau là một bức tường,không thể lùi được nữa. Mira dựa lưng vào tường,mắt nhìn thẳng vào vật đang sáng loá trên tay hắn.
Hắn ở ngay trước mặt cô. Mira run rẩy, nói không thành tiếng. Cánh tay hắn từ từ vung xuống...
-ÁÁÁAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!.
End chap 2.2.
Ha,Mira sẽ ra sao đây? (không có anh Ace cứu đâu à nha! )
Hẹn gặp lại. Mà hình hơi ngắn nhỉ?