Hix,nói là viết vào thứ 4 nhưng chẳng biết tuần nào. T.T. Rảnh nên post lun.
Chap 2.1: Kẻ khó ưa!
Chuyện của Mira chẳng mấy chốc lan rộng ra trường. Đâu đâu cũng có thể thấy những con người đang xì xầm to nhỏ. Có người thốt lên vì kinh ngạc, kẻ khác thì ngưỡng mộ cô thật ra trong lòng khó chịu ra mặt... Nhưng người đau đầu nhất không phải là họ,mà là Mira. Quá tức giận với những thứ xảy ra,cô ngồi lì trong lớp,không thèm đếm xỉa đến ánh mắt,lời nói của những người xung quanh. Tự nhủ đọc sách sẽ giúp đầu óc thư giãn và làm tan biến cảm giác rối bời hiện hữu,Mira cầm cuốn sách lên và bắt đầu...ngáp! Chữ với chữ,thậm chí còn làm mình thấy mệt hơn. Tâm trạng giờ u ám hơn mây mù nữa. Đáng lý ra mình phải cẩn thận hơn. Anh hai mà biết chắc...Mệt quá...! Mira thầm nghĩ và thiếp đi lúc nào không hay. Có quá nhiều
chuyện khiến Mira mệt nhoài. Hi vọng là trong mơ sẽ tốt hơn thực tại.
Reng...reng...
-Mira Clay,em định ngủ đến khi nào đây! _Trong lúc đang ngủ thì Mira nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị và những tiếng cười vang lên xung quanh như chế nhạo mình,hơi khó chịu nhưng Mira cũng từ từ mờ mắt và ngồi thẳng dậy.Hình ảnh cô giáo lịch sử loáng thoáng hiện ra trong mắt. Thôi chết rồi,mình ngủ quên mất,trời ạ! Tiêu rồi, cô này nổi tiếng khó tính. Làm sao giờ???
-E...em xin lỗi cô! _Mira bật dậy,ấp a ấp úng và từ từ nhướng mắt lên,hi vọng khuôn mặt cô giáo giãn ra vì...cô biết lúc này tính mạng mình như chỉ mành treo chuông.( T...T" )
Nhưng cô chỉ khẽ nhìn Mira rồi mỉm cười,nói:
-Đến giờ tan học rồi,em về đi. Nhớ lần sau không được như vậy nữa. Cô biết chuyện của em rồi,không có gì phải lo đâu!
Mira tưởng mình nghe nhầm,cô ngước mặt lên. Cô đã không nhầm,cô giáo đứng cạnh bàn cô,mỉm cười. Mira vui hẳn lên, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng đã quá tầm, cô ríu rít cảm ơn,cúi chào cô giáo và bước nhanh ra ngoài.
Buổi trưa trời nắng thật khó chịu. Những tia nắng nhảy nhót vui trên những tán lá xanh,xuyên qua khe lá, lượn lờ chiếu xuống mặt đường. Từng tốp nam,nữ sinh nói chuyện rôm rả,một phần để quên đi cái nắng cháy và vui đùa cho quãng đường bớt xa. Khung cảnh thật nhộn nhịp.
Mira chậm rãi bước đi sau cùng và chợt nhớ lại chuyện lúc nãy.Cô thấy an tâm hơn vì có người an ủi mình. Ít nhất là từ một cô giáo khó tính. Điều đó làm Mira thấy vui và ấm áp khi được quan tâm. Từ lúc cha mẹ mất đi,ngoại trừ anh hai, cô ấy là người đầu tiên an ủi,lo lắng cho Mira. Vì...đối với dòng họ, anh Keith và cô là những đứa cháu không nên có. Nghĩ đến chuyện này, Mira... muốn khóc thật to như một đứa trẻ. Không lo âu,phiền muộn. Đừng như những đám mây kia,lững trôi,nhưng không thể mang đi nỗi buồn ngự trong lòng. Mắt Mira đỏ lên và sóng mũi cay cay. Không thể khóc được,phải mạnh mẽ lên. Mira thầm nghĩ. Cô ngước mặt lên, bước đi chầm chậm. Nhìn vào thì ai cũng tưởng cô đang ngắm bầu trời. Nhưng chỉ có Mira hiểu,làm vậy,nước mắt sẽ không rơi...và cô không khóc. Chỉ một cái chớp mắt,giọt nước rơi xuống đôi má hồng,chảy dài. Mira ngỡ ngàng. Cô khóc...đã khóc rồi...Mira ngừng đi,đưa tay chạm vào giọt nước mắt đó,như để xác nhận một chuyện mà cô nghĩ không bao giờ lặp lại. Cha...mẹ...
Mira chìm trong dòng cảm xúc,trong khi đó một chiếc xe trờ tới...với tốc độ kinh hồn.
Những người xung quanh mặt mày tái mét,đứng im như trời trồng. Có người hét lên:
-Cô tóc cam kia,tránh ra đi xe đằng sau kìa!!!
Mira giật mình,theo phản ứng quay đầu lại. Chiếc xe đã gần sát cô,có chạy cũng không kịp. Cô nhắm tịt hai mắt mắt lại,mặc cho số phận. Khi chỉ còn cách 1 mét,một bóng người vụt ra,ôm gọn Mira rồi nhảy ra,thoát chết trong gang tấc. Lúc này,Mira mở mắt ra và người đã cứu cô thoát chết là.....tên hồi sáng,Ace. Đôi mắt xám tro nhìn thẳng vào cô. Như đã chắc chắn cô không sao,hắn buông Mira,phủi tay,miệng lầm bầm gì đó.Chiếc xe phóng đi. Mira nghĩ thật kinh khủng nếu như bị cán. Cô quay sang Ace,nở nụ cười:
-Cám ơn cậu! Nếu không tôi chết chắc rồi.
-Cô có mắt không vậy? Lớp 11 rồi mà đi đứng lóng ngóng như con nít lên 3._Ace không đếm xỉa tới lời của Mira mà còn tạt nguyên xô nước lạnh vào mặt cô. Nếu không phải anh cứu cô,cộng thêm chuyện hồi sáng nữa thì cô đã cho anh biết tay rồi. Ace lạnh lùng bước lên chiếc limo, còn nói thêm"chiều nay cô phải có mặt ở toà nhà xy,đó là nhà tôi." rồi phóng đi,để lại Mira đứng ngơ ngác. "Tên này cũng tốt đấy chứ!"
End chap 2.1
Chap 2.2 sẽ phải lâu đấy. Mong mọi người góp ý.