@bemeo:Ôi,cảm ơn! *ôm*
Chap 3.2
3 năm trước. Toà nhà định mệnh
(RUNO)
Ào...ào...ào...ào...
-Anh hai,cho em xin lỗi,tại em,tất cả là tại em. Tại em ngu ngốc mới lừa anh. Hu...hu...hu...
-Này,cô làm cái gì ở đây vậy,trời đang mưa to lắm đó.
Ai? Ai vậy? Tại sao lại ở đây? Mà mình đứng đây thì liên quan gì đến hắn chứ. Hiện tại mình đang rất đau khổ. Anh hai ơi ! Em hại chết anh rồi...
-Tôi đoán cô đang có chuyện buồn và có ý định tự tử chứ gì? Đừng dại dột thế chứ cô nhok dễ thương! Kể tôi nghe đi,biết đâu tôi giúp được.
Cậu ta...sao biết mình tính tự tử chứ. Mà nói mình dễ thương à? Đồ ngốc! Người muốn chết ai còn quan tâm đến điều đó. Lúc này lòng mình đau như bị cắt ra từng khúc,nước mắt không thể dừng được. Ai có thể chia sẻ với mình chứ? Anh ta...nói thật ư? Runo à,nói ra đi,đằng nào cũng chết,nói cho nhẹ lòng...
-Được thôi.
Kí ức tràn về,ngày đó,tôi chỉ là một con nhok lớp 7. Vì nghi ngờ anh trai không cùng máu mủ nên không thương mình,Runo misaki-vâng,chính tôi đã lập kế hoạch chứng minh. Tôi rủ anh mình đi biển,sau đó nhảy xuống chỗ sâu nhất,giả vờ như sắp chết đuối,vẫy và kêu cứu. Thật không ngờ,anh ấy đã nhảy xuống mà không lấy phao cứu hộ. Tôi được cứu,nhưng anh tôi...anh ấy đã không ngại bản thân đưa tôi lên bờ.Tôi không biết rong biển đã bám chân anh ấy và.Anh hai thật ngốc,trước khi bị sống biển cuốn đi lại thản nhiên nhìn tôi mỉm cười mà nói "Sống tốt nha em gái"...Gia đình tôi đã đi tìm mà không tìm được xác anh. Chính tôi,RUNO MISAKI này đã giết người,giết anh trai mình khi anh mới 18. Hahahaha.
-Anh thấy tôi chết có sai không?Đó,giờ nói đi,anh giúp được gì? Nếu không thì để tôi chết!-tôi nói,giọng khinh khỉnh.
-Nếu chỉ vì thế mà đòi chết thì cô đúng là ngốc! Có chết thì anh cô cũng không sống lại đâu,chỉ khổ thân bố mẹ thôi!
HƠ...Anh ta...nói tất cả một cách bình thản. Anh hai...huhu..anh ơi...
Ơ...anh ta đang xoa đầu mình ư...giống anh quá...
-Đừng mang ý nghĩ ngu xuẩn đấy nữa. Về đi,tôi đưa cô về.
-Cảm ơn,không cần đâu. Mà tên anh là gì? Anh có thể nói...
-Kitaru kimura.bye.Tôi về đây. Đừng khóc. Không có nước mắt trong cơn mưa đâu.
Đó là lần đầu tôi gặp cậu ấy.Đôi mắt hổ phách và mái tóc nâu xù. Thật không ngờ tôi và cậu lại học cùng lớp. Nhà hai đứa cách nhau vài căn.Hoàn cảnh của cậu cũng không tốt hơn tôi. Đồng cảm khiến từ đó thường rủ nhau đi học,đi chơi rồi thân nhau lúc nào không hay. Lớn lên thì tình cảm tôi dành cho Kitaru càng nhiều. 3 tháng sau cậu phải nhập viện vì bị ung thư giai đoạn cuối. Kitaru giấu tôi,nói là bị ốm. Không ngờ vì thế mà tôi đã giết Kitaru.
Vào sáng sớm của hôm định mệnh,tôi mang đồ ăn đến cho kitaru. Cậu ấy nhìn đống đồ ăn rồi sững sờ. Nhưng cậu ấy ăn hết,không còn gì.
-Nè,cậu thiệt là...làm mình lo gần chết. Nếu thèm lắm thì mai mình mang tiếp cho.-tôi háo hức nói.
-Không cần đâu,về đi,mai có bài kiểm tra đó. Đồ bà chằn! Lêu!
*HẢ?Cậu ta thật quá đáng. Cất công tới tận đây. Được thôi!*
-Đồ độc ác. Tôi nguyền cho cậu chết đi.Hứ.
Nói rồi,tôi bỏ về. Tôi không hề biết đó là lần cuối tôi gặp Kitaru.
"Runo hả? Alice nè,tối nay 7 giờ lên sân thượng nơi cậu gặp Kitaru ấy. Cậu ấy có chuyện muốn nói"
Tin nhắn của Alice Chuyện gì nhỉ? Hầy,dù sao cũng phải xin lỗi vụ hồi sáng. Mình thật là...
Trời không sao ư,chắc sắp mưa rồi. Sao giờ mà chưa đến nữa?
"Cạch"
-Đến rồi hả? Kita...Ủa,sao lại là cậu,Alice. Kitaru đâu?
-Cậu...đọc cái này đi.
Giọng Alice sao thế nhỉ ?Tên này...có cần phải thư từ nghiêm trọng vậy không?
Hả? Tạm biệt sao?
"Gửi Runo
Vẫn khoẻ chứ? Chuyện sáng nay cậu không có lỗi đâu. Ưkm,lá thư này khi đọc được thì mình đã không còn tồn tại nữa. Mình...xin lỗi đã nói dối cậu. Mình...bị ung thư giai đoạn cuối. Đồ ăn cậu mang khiến mình sock dữ dội vì những thứ đó mình không ăn được. À mà cậu nên dịu tính lại,con gái gì mà như...con trai. Tặng Runo cái kẹp tóc này cho nữ tính ha. Mà nếu cậu "ế" thì Kitaru này sẽ cưới cậu. Xin cậu đừng khóc vì mình. Không có nước mắt trong cơn mưa đâu
Kitaru kimura"
End chap 3. Tối mình post tiếp.Chap 4 sẽ là kết thúc của coup Danxruno