Chap 3.2 Kì lạ!
Con người là 1 thứ sinh vật kì lạ và khó hiểu. Có những thứ cảm xúc khác nhau tồn tại,và mỗi người là một cách suy nghĩ khác nhau. Nhìn bề ngoài,chẳng thế nào đoán được họ đang nghĩ gì. Thật khó hiểu!
Lí trí và tình cảm...
o0o Mira là đứa con gái bề ngoài mạnh mẽ,tóc cam ngắn và đôi mắt mèo sắc bén. Nhưng bên trong,một tâm hồn đầy tình cảm và có phần yếu đuối khiến cô phải hành động theo cảm tính.
Vài giây trước, Ace Grit-"cậu chủ bất đắc dĩ" đã làm cho cô một phen xấu hổ vì trò đùa của hắn. Rồi bỏ mặc cô mà đi về phía cuối lâu đài.
Khi đang còn không biết phải làm gì trong không gian lạnh lẽo,có phần ghê rợn này,cô chợt nghĩ đến chiếc xe hồi nãy. Như có một thứ gì đó thúc dục,cô chạy thẳng ra ngoài, không hề biết có bóng người đang theo dõi...một cặp mắt sắc lạnh...
Để tìm ra nhà xe không phải dễ chút nào. Nhưng ít ra,Mira cảm thấy dễ thở hơn cái không gian xoắn ốc ấy. Cô nghĩ chắc hẳn nếu ở trong đấy một chút nữa thôi,không chừng phải nhập viện vì...đau tim. Vả lại...đoạn,cô gãi đầu,mắt nheo lại,suy nghĩ như đang cố nhớ lại điều gì đó.
Nhưng có vẻ Mira không thể nhớ ra. Mira à,giờ không phải lúc để suy nghĩ viển vông. Cần phải tìm cái xe đấy ngay. Để hắn ta phát hiện thì toi. Rồi nhanh chóng,cô luồn tay ra cổ áo,đội lên đầu và chạy đi ra phía sau đường chính.
Trời nắng rát mặt. Những giọt mồ hôi từ trán chảy dài xuống cổ. Ướt cả áo khoác ngoài. Người con gái tóc cam phải vừa đi vừa cúi thấp người. Cô đang đi trong vườn cây xương rồng,bóng vài người làm vườn quăn queo dưới cái nắng của ban trưa. Mira phải cố lắm mới đi được quãng đường dài như vậy mà không bị phát hiện. Tính ra,cô cũng đi được gần 15' rồi mà vẫn chưa tìm thấy cái nhà xe đấy đâu. Mira bắt đầu cảm thấy lo, mặc dù cô muốn tìm hiểu xem vết máu đó là sao.
Đoạn, cô dừng lại,dựa lưng vào tường và gỡ mũ áo ra. Mira thở khó nhọc. Sức khoẻ cô từ nhỏ đã không tốt,nhất là những lúc chạy giữa nắng thế này. Mira nhắm mắt lại,mệt nhọc.
Tiếng chim rả rích,cô bật dậy như một cái máy. Tự trách mình quá lơ là,Mira lắc đầu nguầy nguậy. Nhìn lướt xung quanh,không có ai. Cô hít một hơi thật sâu,đội mũ lên rồi đi tiếp.
Reng...reng...
Mira sững lại. Tiếng chuông điện thoại kêu khiến cô ngần ngừ không biết có nên bắt máy không.
Reng...reng...
Tiếng chuông vẫn kéo dài buộc cô phải tắt nó ngay. Thò tay vào túi áo, Mira bật điện thoại và ngạc nhiên. Số lạ à? Mình đâu cho ai ngoài anh hai. Kì lạ thật. Không ngần ngại,cô bấm Ok rồi đặt tai nghe.
Đầu dây bên kia là giọng nam. Không khó để nhận ra đó là ai.
-Mira Clays,cô bỏ đi đâu vậy?
Là Ace. Mira cắn môi,tức giận khi nhớ lại chuyện lúc nãy. Với sự giận dữ này, cùng với không khí nóng, cô đã định tắt điện thoại. Nhưng rồi Mira cũng kìm được,thản nhiên trả lời.
-Tôi đi tìm nhà vệ sinh. Nhưng có vẻ tôi bị lạc rồi_cô ngừng lại,rồi nói tiếp_nhưng sao anh lại biết số điện thoại của tôi? Đừng nói là...
-Clays,tôi là cậu chủ của cô đấy_đầu dây bên kia có vẻ hơi giận dữ_cô bỏ đi trong khi chưa được sự đồng ý của tôi. Cô giỏi lắm!
Mira nghe hết,cô dạo mắt xung quanh rồi như phát hiện ra điều gì,cô tắt máy và đi về hướng đó.
Trước mắt cô là anh lái xe lúc nãy. Cô vội vàng đi theo. Nhưng ngay sau đó,cô mắt dấu anh ta. Không nản lòng,cô đi theo con đường toàn cây dại.
Nơi đây là khuôn viên nhà Grit sao? Anh ta làm gì mà có vẻ mờ ám quá vậy? Mira nghĩ thầm. Linh cảm của cô cho thấy có điều gì đó kì lạ. Cô đi nhẹ nhàng hơn khi thấy một ngôi nhà khuất sau những đám cỏ dại đó. Bất giác, cô gái mắt mèo thấy anh lái xe từ đâu đi ra,dáng vẻ hớt hải. Nếu Mira không nhầm,thì anh ta vừa đi ra từ hướng ngôi nhà cũ đó. Mira lại gần hơn,núp sau cái cây già gần đó,xoay người thở nhẹ.
Khi anh ta đã đi khuất,Mira chạy nhanh về hướng đó.
Một căn nhà nhỏ,có vẻ nó được xây dựng khá lâu rồi. Xung quanh toàn là cây cối đã già,cỏ dại mọc um tùm,không ai nghĩ đằng sau sự tráng lệ của toà nhà lại có một nơi như vậy.
Chắc chắn không có ai,Mira lại gần cửa màu sơn đã phai. Tay Mira hơi run,cô biết và nhanh chóng nắm tay thật chặt để che dấu sự nhút nhát vừa rồi. Nơi này quả thật nhìn rất đáng sợ. Nó âm u,lạnh lẽo và kì lạ. Một cô gái như Mira,dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể ngăn được nỗi sợ đó.
Nhưng tính tò mò đã thắng. Mira hít sâu,đẩy cửa...
End chap 3.2 Kì lạ!
M.n ủng hộ tớ nha! ^^