Nhảm
“Đúng vậy, một cái chết thật khủng khiếp. Tốt nhất là mình gãy cổ luôn, nhưng có thể là mình chỉ gãy chân và không xoay xở được gì. Mình kêu đến rách phổi nhưng không ai nghe thấy, và không thể hi vọng có ai tìm thấy mình, rồi bọn nhện và rết sẽ bò lên khắp người mình, xương của những nạn nhân trước sẽ lủng củng khắp xung quanh, rồi thì tối mò và ướt lạnh, và mãi tít trên đầu là cái chấm sáng ti ti như mảnh trăng mùa đông. Mình chết trong đó, chỉ ngay đâu đây, dần dà tí, chỉ có một mình.”*
Nàng nói về cái giếng. Cái giếng đồng đâu đó trong tưởng tượng...