MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

power_settings_newLogin to reply
+14
Yuki Watanabe
Kantono Fuminsho
Mizu Lucifer
Elfin-Ingram
evildevil
arisu_darkon
pee.kool1997
DarkKnight
annie_izu
ranka misaki
Anyamoto Aiji
Alisa_Kito
bemeo045
DarkWind
18 posters

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 Empty[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
First topic message reminder :

Title: Món quà quý giá nhất
Author: DarkWind ft. Hắc Phong
Rating: T
Character and Pairing: Shun X Alice
Lời tác giả: Viết cho một vài người bạn của tôi vì họ yêu thích cặp đôi này. Bên cạnh đó…tôi cũng dành tặng nó cho những người bạn mà tôi quen biết…Có một số tình tiết dựa vào chuyện đời thực (khoảng 60%)…

“Chúng ta…ai cũng có một quá khứ đau buồn
Khi quay đầu lại nhìn vào nó…
…bạn nghĩ gì?”

Chap 1: Vấp ngã…

Gió…một vật thể vô hình, không cố định…
Gió…một mình trong đêm tối…cô đơn…
Điệu nhạc của gió bỗng chốc vút cao, từ một nơi nào đó giữa rừng trúc bạt ngàn…
Thánh thót
Trong vắt
Êm dịu…
…và sâu lắng…
Giai điệu của gió-giai điệu buồn. Từng nốt, từng nốt như một giọt nước mắt, cứa nhẹ vào tâm hồn con người…
Và bên dưới kia, hai hàng nước mắt trên gương mặt xinh xắn bất giác tuôn rơi…
Shun giật mình ngưng thổi, nhảy từ trên mái nhà xuống cạnh cô bạn tóc cam mà lâu nay không gặp, thảng thốt:
- Sao vậy? Tiếng kèn lá của tớ làm cậu buồn à?
Cô lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt. Nhưng càng dụi, những giọt nước trong vắt ấy lại càng tuôn ra nhiều hơn…
Bất lực, cô gục xuống đất, khóc…Chuỗi âm thanh nghẹn ngào trong tiếng nấc đầy tuyệt vọng…
- A-Alice…
Shun ngồi thụp xuống ngang bằng cô, chất giọng trầm thường ngày bỗng chốc pha bối rối. Có để ý kĩ một chút thì mới nhận ra điều này…Alice vốn là một người có óc quan sát rất tinh tế, nhưng giờ đây cô không tài nào có tâm trạng để quan sát mọi việc quanh mình nữa…
- Shun! Khuya rồi, vào…-Ông nội cậu bước ra, chưa nói hết câu đã bị cảnh tượng trước mắt mình…chặn họng. Khẽ nhíu mày, ông lên giọng trách móc-Cái thằng này! Ở đâu sinh thêm cái tật chọc cho con gái nhà người ta khóc vậy hả?!
Cậu thanh niên tóc đen hoảng hồn, đưa mắt lên nhìn ông như muốn thanh minh. Sau vài giây, cậu đành thở dài chịu thua, nhẹ nhàng đỡ Alice đứng dậy và đưa vào nhà.

Sau khi Alice vừa chợp mắt không lâu, Hydra-Bakugan của cô đến tìm Shun, phân trần:
- Cậu đừng giận Alice…Đây cũng chỉ là lí do bất đắc dĩ thôi…Đáng lẽ ra tôi đang sống yên ổn ở Wonder Revolution, nhưng khi nghe tiếng cô ấy khóc…tôi không đành lòng bỏ mặc cô ấy…một mình…-Anh ngừng lại, lấy hơi trước khi thốt ra lí do bất đắc dĩ kia. Lí do khiến ngay cả Shun cũng cảm thấy sốc.
Ông nội của Alice-người thân yêu nhất của cô ấy đã vĩnh viễn ra đi…
Đôi mắt topaz lạnh lùng mở to…
- Vậy…có nghĩa là…
Hydra gật đầu, anh hướng mắt về cánh cửa phòng sau lưng Shun, nơi cô chủ đang ngủ say rồi quay lại nhìn cậu thanh niên tóc đen.
- Tôi…xin cậu…hãy cho Alice ở lại đây. Cô ấy thực sự rất cần một mái nhà mới để xoa dịu nỗi đau này…
Shun gật đầu, không một chút do dự. Cảm giác đau đớn khi mất đi người thân…cậu hiểu rõ nó hơn bao giờ hết.
Ngày mẹ ra đi mãi mãi, cậu cũng đã khóc, thật nhiều. Để rồi…cậu bé hiếu động, luôn vui cười khi xưa lùi dần vào quá khứ.
Đối với Shun, thật khó để có thể vượt qua nỗi đau ấy, nó luôn ở đâu đó trong tim cậu, chực chờ tuôn trào nếu ai đó vô tình chạm vào nút “ON”.
Còn cô thì sao? Một cô gái yếu đuối, hiền hậu và quá đỗi ngây thơ…Liệu, cô có thể vượt qua được nó không?
Alice…

- Alice…Alice của ông…
Người ông thân yêu đang ở ngay trước mặt Alice, gọi tên cô, mỉm cười với cô. Nhưng…ngay khi cô vừa chạy tới, sà vào lòng ông…chung quanh chỉ còn lại bóng đêm tăm tối…
Phải rồi…
Một giọt nước lăn nhẹ xuống cằm…nối đuôi theo nó là dòng nước ứa ra nơi khóe mắt…
“Ông…đâu còn trên đời nữa…”
Trong gian phòng im ắng, tiếng nấc nghẹn ngào lại vang lên…
Shun tựa lưng vào cánh cửa, thở dài…

(Alice)
Lúc đã trấn tĩnh được phần nào, tôi ngồi dậy, xếp chăn lại thật ngay ngắn rồi chải tóc và bước ra ngoài.
Không gian yên ắng của tòa dinh thự khiến tôi bất giác…nổi da gà. Thật ra…tôi cũng không biết tại sao mình lại đến nhà Shun. Tất cả những gì tôi nhớ được là…sau khi đã lo xong xuôi mộ phần của ông nội gần một tháng, tôi dọn đồ đạc bỏ đi. Ở đó có biết bao kỉ niệm giữa tôi và ông, tôi sợ phải đối diện với nó.
- Ông ơi…cho cháu xin lỗi…-Tôi thốt lên trong vô thức.
Đi dọc phần hành lang dài lê thê, tôi đưa mắt tìm Shun. Ít nhất trước khi đi tôi cũng phải đến báo cho cậu ấy biết chứ…
Bỗng, chân tôi đạp phải thứ gì nghe một tiếng “tách!”. Liền sau đó, hai bên tường đồng loạt phóng ra hàng chục mũi tên nhọn hoắt.
- COI CHỪNG!!!
May mắn cho tôi, Shun xuất hiện vừa đúng lúc. Cậu ấy đẩy tôi nằm xuống trong khi đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm gì đó.
- Đây rồi…-Shun nói, đúng hơn là chỉ lẩm bẩm trong miệng, đủ để một mình cậu nghe.
“Tạch!”
Cơ man vũ khí trên tường biến mất sau khi cậu ấn vào công tắc gì đó dưới miếng gỗ lớn lót nền.
“Hic! Sao nhà Shun nguy hiểm thế không biết…”
………….
- Đi thật à?
Alice lẳng lặng cúi đầu, né tránh ánh mắt nghiêm nghị từ anh chàng ninja đối diện. Trong đầu cô đã vạch ra sẵn hướng đi riêng cho mình: Có lẽ…cô sẽ đến ở cùng Runo, phụ giúp công việc cho gia đình cô ấy như những gì cô từng làm trước kia.

“Xin lỗi bạn, Alice…Gia đình mình đi nghỉ ở Bayview một thời gian. Hay…bạn tạm ở lại nhà Shun nha!”
“Cụp!”
- Sao rồi?-Shun hỏi sau cuộc gọi bất thình lình từ Runo.
Không còn cách nào khác, Alice chỉ còn biết im lặng, tay bấu chặt vào gấu áo một cách vô cùng lúng túng. Hydra tặc lưỡi, nhắc Shun:
- Cậu phải nhớ những gì đã hứa với tôi hôm qua đó!
Hiểu ý, cậu gật đầu, xách hành lí của Alice đem vào nhà.
……….



Lâu rồi không quay lại phong cách viết thực của mình, xin mọi người cho ý kiến

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chap 7: Ảo tưởng


(Nhân vật bổ sung:

- Mai: Thành viên mới xuất hiện, thế chỗ cho một bạn khác trong lớp phải chuyển đi không rõ nguyên nhân. Cô có vẻ thấu hiểu Shun và khá thân với nhóm Dan.

- Blackjack: Anh chàng bí ẩn học ở lớp bên cạnh.

- Red: Nhân vật nam thứ 3 trong lớp, cởi mở, thân thiện. Có xu hướng nhiệt tình, đôi khi ngốc thái hóa…như Dan.

- Yellow: Hiền lành, nhưng không ai dám chọc. Sở hữu vóc dáng…hơi bị nhỏ con. Lớp phó học tập.

- Green: Nhân vật nam cuối cùng của lớp. Nghiêm khắc đến khó chịu. Lớp trưởng.

- Blue: “Cây thông tin”. Kiêm luôn chức vụ “chuyên gia tư vấn”(hoặc tự vẫn). Hầu như mọi rắc rối đều do cô nường này gây ra.

…)


Ngày thứ 3 đi học.

Cũng chả có gì nhiều, phần lớn là làm quen, phân công chức vụ, nhiệm vụ cho từng thành viên trong lớp.

- Cậu là Shun, đúng không?

Anh chàng ninja hé một mắt ra nhìn. Trước mặt cậu, một cô gái với mái tóc màu xanh lá nhạt, xõa dài, cùng với nụ cười thật dịu dàng.

Không đợi cậu trả lời, cô hỏi tiếp:

- Mình ngồi đây được chứ?- Vừa hỏi, cô vừa chỉ tay về chiếc ghế trống cạnh Shun.

Thông thường, Shun vẫn tỏ ra vẻ khó chịu khi có ai đó ngồi cạnh mình. Nhưng, không hiểu sao cậu lại gật đầu đồng ý một cách dễ dàng. Có một cái gì đó ở cô gái này. Một cái gì đó làm cho cậu có được cảm giác thật nhẹ nhàng, dễ chịu. Cảm giác quen thuộc khi cậu ở cùng…

C-chờ đã! Không lẽ…

- Cô tên gì?-Shun buột miệng, ngay chính cậu cũng bất ngờ với hành động-vốn hoàn toàn không phải phong cách cậu.

Cô gái mỉm cười, đưa tay vén mớ tóc dày ra sau vành tai:

- Mai! Mai Harukaze!

Shun khẽ “ừm!” một tiếng rồi nhắm mắt, trở lại với vẻ thư thái ban đầu. Ắt hẳn thông qua cái tên, cậu đã loại bỏ được mối hoài nghi không tưởng trong đầu mình.

Phía dãy bàn đằng trước, đôi mắt nâu sậm vội vàng khép lại, quay lên.


- Bạn không sao chứ, Alice?-Runo nhào người xuống hẳn chiếc bàn phía sau mình, lo lắng.

Cô gái tóc cam lắc nhẹ đầu. Cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù, mặt cô lại đang biểu lộ theo hướng ngược lại.

- Nhỏ ngồi cạnh Shun là ai thế?-Dan quay ra đằng sau nhìn, vô tình bồi thêm một nhát vào khuôn mặt thảm thương của cô bạn Nga.

“Bốp!”

Vâng! Với vai trò” thần hộ vệ” cho Alice. Runo tung chưởng vào cái đầu cù lần của Dan. Mặc khác cũng là lời nhắc khéo để cậu…tốp cái miệng ăn mắm ăn muối lại.

Cả lớp, dường như đã quen dần với những “pha hành động đầy ngoạn mục” của cặp đôi này, lập tức bật cười rầm rộ. Duy chỉ có Shun và cậu bạn lớp trưởng là vẫn giữ thái độ bình thản như không.

- Alice, có gì đâu mà bạn cười…-Runo nhăn nhó. Nhưng trong thâm tâm, cô bé cảm thấy rất phấn khởi khi thấy phương pháp chọc cười của mình đã thành công mỹ mãn.

Cười được một lát, Alice mới lên tiếng:

- Vui mà!-Đoạn, cô quay sang chiếc ghế trống bên cạnh mình-Đúng không ông?

Cả Dan và Runo sững người. Tưởng chừng như toàn thân họ đều hóa đá. Cậu bạn tóc nâu tự vỗ mặt mình nghe cái “chát!” rõ to, hỏi dồn:

- Bạn…vừa nói chuyện với ai vậy…Al-San?

“Lạy trời! Làm ơn cho con biết là cô ấy chỉ giỡn thôi! Làm ơn đi!!!”

- Thì ông mình! Ông cũng cười sau cú đập của Runo vào đầu cậu mà!-Alice trả lời, nét mặt không hề có một dấu hiệu nào cho thấy rằng cô đang giỡn.

Cả hai lặng đi, nghe như có sét đánh ngang tai. Trận sét quái ác phá tan mọi hy vọng giúp đỡ cô bạn mình trở lại như xưa.

Dan đập mạnh tay xuống bàn, nói như muốn quát vào mặt cô gái tóc cam vô tội:

- Bạn tỉnh lại giùm đi có được không?!! Ông bạn đã qua đời lâu rồi! Lâu rồi đó! Có biết không hả?!!!!!!!


Ngây người.

Lắc đầu.

Bịt chặt tai.

…rồi lại lắc mạnh đầu.

Những giọt nước mắt trong vắt như thủy tinh cứ đua nhau rơi. Giọt ngắn, giọt dài. Vẽ một đường từ khóe mi xuống cằm.

Rơi.

Rơi…

Cô đột nhiên bật dậy, bỏ chạy thục mạng ra khỏi lớp.

- ALICE!!!

--------------------------------------------------------------


Đôi đồng tử màu hổ phách mở to sau tiếng quát của Dan. Tiếp đó, bóng dáng nhỏ bé của cô bạn ấy xa dần, xa dần.

Theo phản xạ, cậu vội đứng dậy. Nhưng khi vừa nhấc một chân ra khỏi ghế thì…

- ALICE!!!

Cậu hoàn toàn không thể tin vào những gì mình thấy nữa. Sau tiếng gọi lớn-nếu cậu không lầm thì chất giọng trầm ấy đích thị là của con trai.

Và…không thể sai lệch vào đâu được! Bóng một cậu thanh niên trong bộ đồ đen lướt nhanh ngoài cửa lớp, đuổi theo Alice.

“A-ai vậy chứ?!!!”

--------------------------------------------------------------
Spoiler :

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chap 8: Góc khuất


(Alice)

Tôi chạy một mạch ra khỏi lớp. Hướng vào khu vực nhà vệ sinh-nơi chỉ cách phòng học có một dãy hành lang ngắn…nơi duy nhất giúp tôi tránh khỏi những ánh mắt tò mò luôn nhìn chòng chọc vào mình.

“Bạn tỉnh lại giùm đi có được không?!! Ông bạn đã qua đời lâu rồi! Lâu rồi đó! Có biết không hả?!!!!!!!”

Ông đã mất lâu rồi…Tôi biết chứ! Nhưng dù đã cố gắng cách mấy đi chăng nữa, tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Ngày nào cũng như ngày nào, tôi không thể ngăn mình không nhớ về ông.

Hơn mười năm trước, ông đưa tôi về căn nhà ấm cúng của ông phía bìa rừng.

Lớn lên cạnh ông. Tôi-một cô bé con-nhanh chóng quên đi quá khứ bất hạnh về cha mẹ mình, quên đi cảnh tan nát của một gia đình mà tiếng chửi bới theo tôi từ lúc thức dậy cho đến khi đi ngủ.

Tôi không hạnh phúc khi mình là con của họ. Họ thậm chí còn không thèm quan tâm đến sự tồn tại của tôi. Chắc có lẽ…cảm xúc lúc ấy đã vô tình hình thành một góc khuất trong tâm hồn tôi. Một khoảng bóng tối mãi mãi không bao giờ được soi sáng.

Nhưng tôi hạnh phúc khi mình còn có ông.

“Về với ông! Cháu gái dễ thương của ông xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn ở đây…”

Tôi còn nhớ rõ từng lời ông nói khi đó. Lúc ông đưa tôi đi. Thẳm sâu trong đôi mắt kia là sự mệt mỏi, đầy thất vọng.

Tôi tự hứa với lòng, rằng sẽ sống thật tốt để không phải thấy ông buồn.


Vì là một nhà khoa học nổi tiếng, tôi được ông dạy nhuần nhuyễn toàn bộ các kiến thức phổ thông. Đó cũng là lí do tôi không hề đến trường.


Và…ông cũng là người đặt mầm sống cho Masquerade…từ anh họ tôi. Tôi cũng chỉ vô tình đọc được dòng thư cuối cùng ông gửi cho tôi sau khi mất.


“Alice, cháu gái yêu của ông!

Ông nghĩ, lúc cháu đọc những dòng trên cũng là lúc ông không còn trên đời này nữa. Sau vài nghiên cứu gần đây, ông bất chợt phát hiện ra mối quan hệ giữa cháu với con người khác trong cháu. Ông cứ đinh ninh, Masquerade được tạo ra nhờ vào ảnh hưởng từ Silent Core. Nhưng, không thể nào một cá thể như vậy lại tiếp tục tồn tại trong cháu sau khi Silent Core biến mất. Ông đã nghi ngờ và lật lại những nghiên cứu cũ trước kia.

Cháu còn nhớ hồi còn nhỏ, anh họ cháu hay đến chơi chung với cháu chứ? Trong lúc chơi, cháu bị tai nạn xe hơi rồi hôn mê bất tỉnh. Ông không dám tin vào tai mình khi nghe bác sĩ nói: cháu sẽ mãi ở trong tình trạng đó đến khi cơ thể cháu đến mức giới hạn.

Ông và anh họ cháu đã thức bên cháu suốt 3 ngày đêm. Khi ấy ông chỉ còn biết xin trời cho ý thức quay lại với cháu, hoặc ông sẽ mất cháu mãi mãi. Cho đến ngày cuối cùng, anh họ cháu đột nhiên nảy ra một ý định cực kì táo bạo: Kết nối thần kinh của nó và cháu với nhau để thức tỉnh ý thức trong cháu.

Ông đã nhất quyết ngăn cản, nhưng không tài nào lay chuyển được ý tưởng điên rồ của nó. Và rồi nỗi sợ mất cháu lại dâng trào, ông đã đồng ý.

Ý tưởng của nó, tuy táo bạo nhưng lại thành công. Đáng buồn thay, cái giá phải trả cho sự sống của cháu, lại là sự sống của chính nó.

Bằng nhiều nghiên cứu và giám định chặt chẽ. Ông phát hiện ra, ý thức mạnh mẽ của nó khi truyền đến, đã hình thành nên một thứ gì đó tồn tại song song trong cơ thể cháu. Sóng điện ấy lúc đó rất yếu, và nó đã mạnh dần lên khi tiếp xúc với năng lượng tiêu cực của Silent Core. Nếu không lầm thì đích thị Masquerade ấy…chính là anh họ cháu….

Xin lỗi cháu, vì tất cả…Mong cháu tha lỗi cho ông.

…..”



--------------------------------------------------------------


Lá thư ấy vẫn còn đây, ngay trong túi tôi.

--------------------------------------------------------------


Sao lại như thế…


Đứng chống tay vào chiếc bồn rửa mặt, tôi lại tiếp tục khóc. Quá nhiều nỗi đau. Quá nhiều mất mát. Và quá nhiều sự thật…

Thật đến phũ phàng.


Tôi cứ như vậy mà khóc. Khóc mãi. Dẫu biết tiếng nấc nghẹn ngào này sẽ vĩnh viễn không đến được với ông. Cũng như…với anh ta…

Ngồi phịch xuống, một tay tôi bất giác bấu chặt ngực áo.

Đau quá.

Nhói quá.

Sao lại đau đến thế chứ?

Sao lại có cảm giác này chứ?

Cô đơn…và lạnh lẽo…

Không còn ai bên tôi nữa ư?


Bất chợt, tôi lại thấy ấm áp đến lạ kì. Một vòng tay choàng qua cổ tôi. Lau đi khuôn mặt lem nhem vì khóc.

Tôi giật mình, quay lại và bắt gặp đôi mắt đỏ đậm, cùng mái tóc xanh biển sậm màu của một anh chàng tôi thậm chí còn không hề quen biết.

Mà sao…cảm giác ấm áp, bình yên này lại thân thuộc đến thế…

- Cậu…là…-Tôi lên tiếng hỏi, cổ họng vẫn còn nghẹn đắng.

- H….À không! Blackjack…

Không đợi tôi kịp phản ứng, cậu ta kéo tôi đứng dậy. Chỉ cho tôi thấy chiếc gương nơi bồn rửa mặt mà ban nãy tôi đứng khóc. Tôi nhớ…lúc đó nó còn rất sạch, nhưng giờ lại mờ mờ, đục đục. Trên nó còn có vệt gì đó như chữ viết:

“Đừng khóc nữa!”

- C-Cậu viết à?-Tôi quay sang Blackjack và nhận được cái lắc đầu thật khẽ.

--------------------------------------------------------------


Cậu bạn tóc xanh đen đưa Alice ra ngoài. Lúc cô không để ý, cậu quay lại, mỉm cười:

- Cảm ơn đã ở bên cô ấy!

Bên trong, từng con chữ nguệch ngoạc lại lần lượt xuất hiện trên chiếc gương.

“Không…

...có…

...chi…!”

--------------------------------------------------------------

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
É! Sao thấy có vẻ anh Hydra ít nói vậy trời, toàn thấy viết trên gương không à (hay là câm... không không không, chính ảnh nói tên mình mà)

Mà cái cậu tóc xanh đen là ai thế? Không lẽ là In chan? :hoi:

Chap hay quá. Em hóng chap sau nhé.

:bye: :bye: :bye:

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Ta bắt đầu ngồi đoán mò.
Hừm, tên Blackjack kia là Hydra phải không? Mắt đỏ, tóc xanh đã thế khi Alice hỏi cậu tên gì thì nói chữ đầu là "H" xong rồi chỉnh lại.
Còn tên trong gương chắc là Mas.

Evil đoán bậy thế thôi, còn ra sao thì tuỳ tác giả.
Mong chap mới nhớ :bye:

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chap 9: Lớp học kì quái


Không khí trong phòng học vừa tạm lắng không lâu cũng là lúc anh chàng Blackjack đưa Alice quay lại. Nhác thấy mái tóc cam nhẹ nhàng lướt qua rồi xuất hiện trước cửa, nhóm Dan mừng đến mức không nói thành lời. Cũng giống như họ, anh chàng tóc đen ở cuối dãy bàn khẽ đánh một tiếng thở dài, nhẹ nhõm.

Blackjack đẩy nhẹ Alice vào trong. Đến khi cô quay lại đã không thấy cậu ta đâu nữa. Hơn ai hết, cô vẫn luôn thắc mắc tại sao…một người không hề quen biết như cậu ấy, lại đi an ủi cô. Cử chỉ đó…không giống với trường hợp lần đầu gặp nhau. Vậy, chắc cô đã gặp cậu ấy ở đâu rồi…

Alice quay trở lại chỗ ngồi, trong khi đầu óc vẫn còn đang lờ mờ, cố tìm lại hình ảnh về sự hiện diện của cậu ta trong trí nhớ mình. Cuối cùng, cô đành chịu thua, thầm trách cái trí nhớ tồi tệ này.

- Anh chàng đẹp trai đi cùng cậu là ai vậy?-Runo khều vai cô bạn mình, đôi đồng tử màu lục bảo “lấp lánh ánh sao”.

Ngay lập tức, cô gái tóc hai chùm nhận ngay cái liếc xéo từ cậu bạn bên cạnh mình. À không! Hai cái mới đúng. Tính luôn cảm giác rợn tóc gáy khi cô lia mắt về phía…cuối bàn.

Alice nghiêng đầu, cười xòa. Trong tình thế dở khóc dở cười này, cô chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Và như sực nhớ ra điều gì, cô bé rút nhanh lá thư trong túi mình, nhét vào cặp. Cô biết, những người bạn này đã phải chịu biết bao nhiêu chuyện buồn từ cô. Vậy nên…

“Xin các bạn! Một lần này nữa thôi…Cho mình được giấu đi nỗi đau này…”

Rồi Alice lại ngước lên, mỉm cười. Nụ cười nhẹ. Tuy không tươi nhưng cũng đủ làm ấm lòng hai người bạn của cô.

Bên ngoài cửa sổ, gió bất chợt ùa vào, đem theo mùi lúa non thoang thoảng, vờn nhẹ lên mái tóc dày xinh xắn.


Ngay chiếc bàn phía sau chỗ Alice ngồi. Cậu bạn có mái tóc đen nhoẻn miệng cười, màu đỏ trong đôi đồng tử ánh lên như tia hồng ngoại. Như thể không muốn ai chú ý đến mình, cậu đưa một tay lên che miệng, thì thầm:

- Ông đã an tâm về cháu gái mình rồi chứ?

Giật mình.

Quay xuống.

Và gật nhẹ đầu.

Bóng chiếc áo khoác trắng, cùng mái tóc xám bạc phản chiếu trong màu mắt cậu ta tan dần, nhạt dần cho đến khi chúng trở thành những hạt bụi nhỏ li ti, phát ra ánh sáng lấp lánh bên cạnh Alice.

- Ông ấy nói gì với cậu vậy, Red?-Cô gái ngồi bên cạnh lên tiếng, thật nhẹ, thật khẽ.

- “Rất an tâm là đằng khác. Từ giờ tôi xin giao cháu gái tôi cho các cô cậu.”

Cô gái ấy tặc lưỡi, nhếch môi, giọng nói phút chốc thanh thoát tựa làn gió:

- Ông ấy giao trứng cho ác rồi~

Xung quanh, những tiếng cười kì quái dấy lên đáp trả.

--------------------------------------------------------------


Trời về chiều, cái nóng bức của buổi trưa cũng đã giải tỏa được phần nào. Dưới ánh nắng nhạt, mọi thứ thật êm đềm. Mây đang trôi, nước đang chảy, những cánh hoa đang rơi nhè nhẹ…và…Runo đang la làng:

- WHAT?!!! Bạn bỏ quên chìa khóa nhà trên lớp rồi ư?!!!

Cô bạn tóc cam cúi gằm mặt. Một lần nữa, cô lại thầm trách trí nhớ tồi tệ của mình.

Đánh một tiếng thở dài. Cô gái mang đôi mắt xanh lục bảo tinh nghịch búng vào đầu Alice, bật cười khanh khách:

- Thì giờ tụi mình quay lại lấy. Có sao đâu mà phải xụ mặt vậy. Ne?(Cách hỏi: “Đúng không nè!”)

Quay đầu xe trở lại con đường cũ. Hai cô gái tiếp tục vô tư cười nói như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bây giờ Alice mới để ý, so với hồi cả bọn mới gặp nhau, chùm tóc xanh nhạt của cô bạn tomboy này đã dài ra đáng kể. Thậm chí, nó còn làm cô bé trở nên duyên dáng hơn lúc trước. Alice tò mò và biết được: lí do Runo nuôi tóc là vì cô muốn mãi được giữ lại kỉ niệm lần đầu gặp nhau với Dan. Còn kỉ niệm ấy là gì, cô không muốn làm phiền bạn mình nên đành im lặng.

Đang chạy, đột nhiên xe thắng két lại khiến cô bạn tóc cam giật mình, suýt nữa thì bật ngã ra khỏi xe.

- Mình rủ Shun đi chung nha!-Cô nàng tinh nghịch nháy mắt, chỉ vào quán cà phê mà anh chàng ấy đang làm thêm.

1 giây…

2 giây…

3 giây…

- Gì cơ?!!!!!!!-Alice chớp mắt liên tục. Vẻ mặt kinh ngạc pha chút bối rối.

- Thì tại trời cũng gần tối rồi. Hai đứa con gái đi một mình như vậy nguy hiểm chết. Mình định cho Shun sắm vai vệ sĩ ấy mà! Với lại hình như hồi sáng cậu ấy cũng muốn nói gì với bạn mà không được. Một công đôi việc thôi! Hề hề~

Cô bạn Nga chảy mồ hôi hột. Trước mặt cô không phải là Runo dễ thương của mọi ngày nữa. Đôi mắt lục bảo ánh lên sắc vàng như ngôi sao 4 cánh. Khuôn mặt tối sầm. Đầu mọc sừng. Còn nụ cười thì…gian không cách nào tả nổi. (Lạy thánh Ala! Alice của tôi sao lại hình dung bạn thân của mình ra…một thứ như vậy thế?)

“Vèo!”

Dẹp phần “viễn tưởng” qua một bên. Trong lúc mọi người đang cố hình dung ra cái bản mặt quái gở ấy, thì Runo đã biến mất sau cánh cửa gỗ trong quán từ lúc nào rồi.

“Vèo!” (tập 2)

Cô gái năng động ấy đã quay lại, kéo theo tên tù nhân với gương mặt nhăn nhó cực.

- N-này! Gì thì gì, cũng phải đợi tôi thay đồ đã chứ!-Shun cáu gắt, bộ comlê đồng phục vẫn còn y nguyên trên người cậu.

- Xin lỗi! Vội quá quên mất-Cô cười trừ.

Cậu chàng quay lại quán. Phía sau, Alice cúi đầu, mặt đỏ bừng. Dường như cô bé vẫn không thể nào quên được chuyện lần trước, khi cô bất ngờ gặp Shun trong quán. Đáng lẽ ra lúc ấy cô phải bình tĩnh hơn thì đã không làm Shun phật lòng. Tội nghiệp cô bé ngây thơ, ra là cô tưởng mình đã làm cậu bạn ninja buồn vì lí do trẻ con ấy.

“Cô có biết không?

Cậu ta có thể sẵn sàng làm mọi thứ. Cậu ta có thể đánh đổi mọi thứ.

Ngay cả khi biến thành ác quỷ. Để cô mãi giữ được nụ cười hồn nhiên kia…

…và điều đó…là thứ mà chúng tôi muốn đấy! Cô gái bé nhỏ ạ~”


--------------------------------------------------------------


- Bạn tìm lẹ lẹ nha…rồi…còn về nữa?-Alice nói, giọng run run. Rõ ràng là cô bé đang sợ.

Trong phút chốc, ba người đã đứng trước cửa lớp.

Nhưng, họ đột nhiên khựng lại. Lắng tai nghe.

Bên trong, có tiếng người trò chuyện với nhau. Một, hai, ba, bốn...Có nhiều hơn đến năm người. Mà gần như là cả lớp, trừ họ, Dan và cô bạn tên Mai gì đó ra.


Khung cảnh trong lớp khác hẳn ban sáng, những sợi dây trầu bà ở đâu ra mọc um tùm, gần như chắn hết cả lối đi. Đèn đóm thì tối thui. Thứ duy nhất mà Runo có thể thấy là ánh sáng lập lờ của những hạt bụi lân tinh nhỏ, chúng như những con đom đóm, lơ lửng, chuyển động như vật thể sống trong không khí.

Người Runo run lên cầm cập, cô ghé sát vào lỗ hổng giữa các sợi dây thực vật ngoằn ngoèo ấy để nhìn cho kĩ hơn.

Tiếng bước chân qua lại trong lớp, hoà với tiếng tim cô bé đang đập loạn nhịp trong lồng ngực.

“Cộp!”

“Thình thịch!”

“Cộp!”

“Thình thịch!”

“Cộp!”

“Thình thịch!”



“Thình thịch!”

Tim cô bé đập mỗi lúc một nhanh hơn. Cô không tài nào nghe thấy tiếng bước chân nào nữa.

Hai tia laze đỏ ngầu lướt qua, rồi đột ngột xuất hiện ngay trước mắt cô.

- AAAAAAHHHHHHHH!!!!!!!!

--------------------------------------------------------------

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Giật tem.
Chap hấp dẫn vô cùng,đọc thích ghê!
Chị Runo kg biết có bị sao kg?
Hóng chap!

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Yayyyyyyyyyyyyyy. Huyền bí, ma thuật, hờ hờ. Trúng mánh evil rồi.

Chap sau ra nhanh nhanh nhe. Runo mà bị sao thì Dan chẻ xác tụi kia ra hết luôn. Vây quanh Alice là cả đống bí ẩn, tò mò quá. Không biết Blackjack có nhúng vô không nhỉ.

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Mai là Phoenix, Balckjack là Hydra (cái này mình đoán ra từ lúc đầu đọc rồi nhé)
Văn phong của chị Darkwind đúng là không đổi, fic này khiến người ta cảm thấy tình cảm xuất hiện một cach mơ hồ, nhưng cũng thật ấm áp
Nói chung chỉ biết nhận xét thế thôi, fic này đọc trên zing, có gì nhận xét cũng nói rồi, nên giờ vơi cảm xúc quá

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
@Elfin-Ingram: Uhm, để post dần lên 1 lượt cho kịp bên zing

Chap 10: Abyss of Jousaikun

Dưới ánh sáng lung linh của hàng ngàn con đom đóm tụ lại, gương mặt ấy dần được soi rõ trước con mắt bàng hoàng của cô gái tóc xanh. Mái tóc đen óng, lỉa chỉa như chưa từng được chải, đôi đồng tử đỏ và sáng tựa những viên hồng ngọc trong bộ sưu tập của các nàng công chúa. Nụ cười nửa miệng vẽ lên trên khuôn mặt người chủ nhân điển trai -vốn ngồi cách cô chỉ có một cái bàn.

Cậu phẩy tay, đẩy đám thực vật phiền phức đang chắn trước mặt sang một bên, đưa tay vuốt nhẹ lên má Runo:

- Đi đâu vào giờ này thế? Nhóc~

Chữ “nhóc” được cậu ta ngân dài một cách bỡn cợt. Đáp lại lời nói ấy, hàng loạt tràng cười ma quái bật lên trong lớp. Họ cười như thể…bọn họ là một thứ gì khác chứ không phải con người…

- Thôi ngay đi, Red!-Phía bên trong, hai tia ánh sáng như ngọc lục bảo lóe lên, cắt đứt tràng cười của bọn kia.

Sợ hãi, cô bé từ từ lùi lại. Mái tóc màu cà phê sữa, cũng lia chia không kém anh chàng Red đó, sáng lên mờ mờ bên dưới ngọn đèn đom đóm. Khuôn mặt lạnh tanh, không hề biểu lộ cảm xúc. Có chăng chỉ là những luồn khí âm u phát ra từ những chiếc vuốt mọc dài, sáng loáng trên tay cậu ta.

Mặt Runo biến sắc, cô đã kềm chế hết mức có thể để không phát ra tiếng thét-mà theo Dan nó mang mãnh lực của cả một đàn sư tử.

Cặp mắt kia quắc lên, nhìn chằm chằm vào cô. Hai màu mắt đụng độ nhau, chỉ khác mỗi cái uy của hai bên.

Nuốt nước bọt đánh ực một cái, cô bé lên tiếng, giọng run run:

- M-mấy bạn…đang…tập kịch…phải…không…?

Cậu bạn tóc đen mở to mắt. Một thoáng ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt bọn họ trước khi tràng cười quái đản ấy lại dấy lên. Bình thường khi bị chọc quê như vậy, Runo đã nổi điên mà lao vào mắng họ té tát như những gì cô vẫn hay làm với Dan. Nhưng không, bởi lẽ…mặt cô bé giờ đây đã tái xanh, không còn hột máu.

Cậu bạn lớp trưởng-chủ nhân sở hữu khuôn mặt lạnh lùng-khẽ nheo mày khó chịu. Bẵng được một lát, đợi cho tiếng cười của bọn ấy thưa dần, cậu lên tiếng. Chất giọng trầm, pha loãng vào không khí đến tai cô bé tóc xanh:

- Nghe cho kĩ đây, cô nhóc! Chúng tôi không-phải-người-thường…

Câu nói có phần kì lạ từ Green-tên cậu ta-đánh mạnh vào tâm lí đang hoảng loạn của Runo.

- K-không phải người thường…t-thì là gì…?

Mặc dù đang sợ hãi, bản chất cứng đầu và hiếu kì thường ngày của cô bé vẫn chưa mất đi. Câu hỏi của cô khiến cả hai im lặng, không khí càng lúc càng nặng nề hơn.

Red chép miệng, xoay xoay chiếc mũ lưỡi trai mà cậu thường hay đội trên đầu, mắt đăm chiêu nhìn về một nơi nào đó xa xăm đến lạ. Trong chớp mắt, cậu biến mất. Và ngay cái chớp mắt thứ hai, cậu xuất hiện đằng sau Runo, khẽ thì thầm vào một bên tai đang run rẩy vì sợ hãi:

- Một cái giá tương ứng~Đổi lấy một câu trả lời~

“Một cái giá ư?”. Anh chàng này nói gì mà nghe lạ tai thế?

Trong khi đầu cô bé còn hoang mang với quá nhiều câu hỏi, cậu ta nói tiếp:

- Nhưng để khen thưởng cho việc nhóc vừa phá kỉ lục phát hiện ra chúng tôi. Chúng tôi sẽ nói cho nhóc biết, hoàn toàn miễn phí. Nhá~

Ngay lập tức, Green chụp lấy tay Red, những cái móng nhọn hoắt cứa nhẹ, nhường đường cho dòng chất lỏng đỏ thẫm chảy ra. Từng giọt, từng giọt men theo độ dài và đường cong của móng, nhỏ xuống đất. Có một vài giọt văng lên chân Runo khiến cô bé rùng mình. Đôi mắt sắc như dao của vị thủ lĩnh-ít nhất cậu ta cũng là lớp trưởng-ra hiệu cho cậu bạn mình im lặng.

- Không sao đâu, cậu đề phòng quá rồi đó! Dù sao cô ta cũng từng là một thành viên trong nhóm Brawlers hào hiệp, nổi tiếng một thời mà-Red tặc lưỡi, hất những chiếc móng ghê tởm ấy ra xa.

Anh bạn tóc nâu gầm gừ, thu móng. Chúng tự động ngắn lại. Green khựng lại vài giây, cậu hất đầu vào trong, gọi to:

- Yellow!!!

Từ trong bóng tối, cô bé có vóc người nhỏ nhắn, tóc vàng buột cao chạy ra. Đôi mắt vàng chanh sáng lên vẻ ngây thơ không khác gì Alice. Cô bé dừng lại, đưa mắt nhìn Runo rồi tặng cô một nụ cười dễ thương. Không khí ngột ngạt trong lòng cô gái tóc xanh phút chốc bị nụ cười đó làm cho tan biến. Nụ cười tươi hệt như hàng ngàn đóa hoa hướng dương sáng rực dưới ánh nắng vàng. Cô bạn lớp phó ấy tiến lại gần Runo, thật nhẹ để cô không cảm thấy sợ hãi. Khẽ hít một hơi dài, cô bé bắt đầu “bài thuyết trình”:

- Chắc hẳn bạn đã nghe về truyền thuyết của trường trung học Jousaikun đây. Từ rất lâu rồi, dường như gần một thế kỉ, con người đã phát hiện ra: đâu đó trong ngôi trường này ẩn chứa sức mạnh có khả năng làm thay đổi cả thế giới. Chiến tranh đã xảy ra, những kẻ tham lam nuôi mộng chiếm giữ sức mạnh ấy…lần lượt trả giá bằng chính mạng sống của mình. Để chấm dứt tình trạng đó, hiệu trưởng của ngôi trường đã tiến hành kế hoạch “thần giữ của”-Đôi mắt trong sáng, thánh thiện ấy bất giác chùn xuống, đượm buồn. Cô tiếp-Họ hiến dâng 26 đứa trẻ, cũng là học sinh của trường, cho sức mạnh bí ẩn bằng cách chôn sống chúng. Họ chôn rải rác ở những nơi mà họ tin rằng đó là một nhánh của sức mạnh…ưm…tạm thời chúng tôi gọi nó bằng cái tên: Abyss. Và đúng như họ mong muốn, cả thảy 26 đứa trẻ lần lượt được tái sinh, mỗi đứa trẻ hấp thụ được một phần năng lượng Abyss. Chúng trở nên bất khả chiến bại. Đáng tiếc, cũng như những hồn ma, chúng không bao giờ được đi xa khỏi khu vực mà khi xưa…chúng từng bị chôn sống. Gần một thế kỉ trôi qua, những đứa trẻ ấy vẫn tiếp tục tồn tại dưới danh nghĩa “Người gác cổng của Abyss”. Với sức mạnh sở hữu được, chúng có thể hoàn thành mong ước của con người. Đổi lại…họ phải trả cho chúng một cái giá tương đương…

“Cái giá?”

“Mong ước?”

Những lời Yellow nói giống hệt những gì cậu bạn Red kia ban nãy đã nói với cô. Runo lập tức bị đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung. Cô mở to mắt ra, đếm đi đếm lại từng cái bóng trong lớp…

Hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba,…tính luôn cả ba người ngoài này nữa là vừa vặn hai mươi sáu.

Không lẽ nào!

Không thể nào!

Tiếng hét mà cô bé đã cố gắng kềm lại được khi nãy, bật lên với tất cả nỗi kinh hoàng trong cô.

Ngay lúc cô không còn trụ nổi trên chính đôi chân mình nữa. Một bàn tay ấm áp nhanh chóng đỡ lấy lưng cô, giúp cô tiếp tục đứng dậy. Nỗi sợ hãi hiện rõ trên hai viên ngọc lục bảo ấy không hề lay chuyển, cả khi người vừa đỡ cô-không ai xa lạ-chính là Shun. Ở tay bên kia của cậu, cô bạn Nga đi cùng họ đã ngất đi từ lúc nào. Dường như hai người cũng đã nghe hết từ đầu đến cuối…tất cả mọi chuyện.

- Bây giờ các người định thế nào?-Một cái bóng khác bước ra.

Dòng ánh sáng mờ mờ, ảo ảo của ánh trăng cao phía bên trên, hắt lên gương mặt trái xoan thanh tú của cô gái có mái tóc nâu, dài qua lưng. Đôi mắt xanh lơ huyễn hoặc như muốn tan vào không khí.

- Định thế nào là thế nào? Các người phải nói rõ chứ-Shun đáp trả, giọng nói cứng rắn cùng vẻ lạnh lùng bên ngoài của cậu, đủ sức giấu đi nỗi kinh hoàng bên trong.

Họa chăng, cái vẻ gan góc ấy có được chỉ phần nào do kinh nghiệm luyện tập nhẫn thuật nhiều năm. Cậu phải cảm ơn nó, vì trong tình thế này, nó giúp ích được cho cậu rất nhiều.

Red nguýt dài. Khuôn mặt ánh lên vẻ thích thú:

- Từ trước tới giờ, cậu là người đầu tiên không bất tỉnh khi nghe sự thật về chúng tôi đấy!

Chẳng biết lời nói đó là khen hay chê. Shun chỉ biết, cậu chả có mấy thiện cảm với đám người này. Mà…có phải người không nhỉ? Cậu nên gọi họ là thứ gì đây?

Blue-cô gái xuất hiện sau cùng-khẽ huýt cùi chỏ vào người Red. Đoạn, cô quay sang anh chàng ninja, hiện đang trong tư thế hoàn toàn bất lực vì hai tay đều phải đỡ hai “người đẹp” trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Một đường dài vẽ lên trên nụ cười rộng ngoác, cô nói:

- Chúng tôi muốn cậu chọn. Một, trả một cái giá để đánh đổi mạng sống của cả ba. Hai, tham gia cùng chúng tôi-Nói đến đây, Blue đổi qua giọng điệu bỡn cợt-Tức là C-H-Ế-T ấy~

- Không!-Một tiếng nói khác vang lên từ đằng xa-Cậu ấy sẽ không chọn gì cả.

Phía cuối hành lang, đôi đồng tử đục ngầu màu máu xuất hiện, dẫn đường cho cái bóng dong dỏng cao tiến gần đến lớp học.
--------------------------------------------------------------

Từ trái sang: Green, Blue, Yellow, Red.
Spoiler :

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chap 11: Hạnh phúc giản đơn


(Shun)

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày tôi, Alice và Runo phát hiện ra bí mật về Abyss. Nhờ có sự xuất hiện bất ngờ của anh bạn lớp kế bên-Blackjack, chúng tôi mới thoát khỏi nguy cơ bị “thủ tiêu”. Có điều…chúng tôi vẫn phải giáp mặt với bọn họ thường xuyên. Hai cô gái thì lúc nào cũng dính chặt lấy: hoặc tôi, hoặc Dan. Và cả anh chàng có mái tóc xanh đen bí ẩn kia. Nói thật ra: tôi vẫn chưa thể đặt niềm tin vào anh ta-một người mới gặp chỉ hơn một tháng.

Để tiện cho việc “bảo vệ”, và vì lời khẩn khoản từ Runo. Ngay từ mấy ngày trước, tôi đã chuyển lên ngồi cạnh Alice. Cũng may là cô chủ nhiệm chẳng mấy bận tâm về việc tự ý đổi chỗ ngồi.

Tôi thì không sao.

Nhưng…Alice thì…

Nghĩ đến đấy, tôi liếc mắt sang cô bạn ngồi kế mình. Lần nào cũng vậy, cứ thấy tôi nhìn là cô ấy bắt đầu lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Sao thế nhỉ?

--------------------------------------------------------------


- Shun này!

Tiếng chuông báo giờ ra chơi vừa reo, giáo viên Toán vừa rời khỏi lớp, cô bạn tóc xanh phía trên lập tức quay xuống. Bộ mặt cô nàng trông căng thẳng đến tội:

- Mình vẫn còn thắc mắc. Sao họ để tụi mình sống sót dễ dàng thế chứ?

Cậu bạn tóc đen còn chưa kịp mở miệng, một cái đầu bù xù khác chen vào, đôi đồng tử đỏ chót xoay mòng mòng như muốn thôi miên người đối diện. Khỏi nói cũng biết, hai cô gái hốt hoảng đến nhường nào.

- Buông anh ra coi! Red có làm gì đâu mà em hoảng lên thế!

Dan-kẻ không có mặt vào đêm hôm đó là người duy nhất trong nhóm có thái độ bình tĩnh nhất. Khác với Shun, nếu để ý kĩ sẽ thấy, trên mặt cậu, một giọt mồ hôi chảy dài, cùng bộ mặt căng thẳng, tư thế thì sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Ngặt nỗi, một tay anh chàng ninja đã bị Alice ôm chặt cứng. Ngay cả cậu cũng không biết mình đang run hay cô bạn tóc cam đang run lên nữa.

Dường như đọc được thái độ trong đôi mắt hổ phách cương nghị ấy, Red lùi lại, mỉm cười. Nụ cười thật lạ. Hoàn toàn mất đi vẻ ma quái lúc đầu. Cậu ta xoay người bỏ đi. Ba cặp mắt lập tức dõi theo cậu, dè chừng.


Red đi lên dãy bàn đầu, nói gì đó với cô bạn lớp phó. Cuộc trò chuyện của họ dừng lại đột ngột, khi nhác thấy bóng anh chàng với mái tóc xanh đen ngoài cửa lớp. Điệu cười lạ lùng đồng loạt xuất hiện trên gương mặt 4 kẻ “cầm đầu”-ý ám chỉ bộ tứ Red, Green, Blue và Yellow. Thoắt cái, cậu ta đã quay lại đứng ngay cạnh Shun.

- Đông đủ rồi! Ta bắt đầu bàn công việc thôi!-Red nói, trong khi cô bạn lớp phó kéo tay Blackjack vào.

Một thoáng lo lắng hiện lên trên gương mặt xinh xắn của cô gái ngồi cuối lớp, đôi mắt vàng chanh ngước lên, dõi theo bóng cậu bạn áo đen không rời.

Đợi cho không khí căng thẳng xung quanh lắng bớt, Yellow lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và có phần ấm áp của cô bé khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Phải chăng…đó là khả năng đặc biệt của cô bé?

- Thực ra, chúng tôi không có ý làm hại các bạn. Nhưng…các bạn biết đấy! Lời nguyền ép buộc chúng tôi: Nếu muốn giúp người khác, họ phải trả chúng tôi một cái giá. Blackjack…và một người nữa là một trong số ít người biết được sự thật về Abyss. Chúng tôi đã cố hết mức có thể để giảm nhẹ cái giá đó cho các bạn…Đó là: vào buổi biểu diễn văn nghệ sắp tới, các bạn phải đại diện cho chúng tôi tham gia một vở nhạc kịch.

Nghe xong, cả bọn mắt tròn mắt dẹt, hết nhìn nhau lại chuyển sang nhìn chằm chằm cô bạn lớp phó.

Được giữ lại mạng sống nhờ tham gia nhạc kịch ư?

Chuyện hoang đường chưa từng thấy.


Lúc bấy giờ, Alice-người tinh mắt nhất nhóm, lập tức phát hiện ra nỗi buồn thoáng qua trên mắt từng người. Tuy nó rất nhỏ và lướt qua rất nhanh, cô cũng cảm nhận được. Khẽ đưa mắt nhìn Runo, cô quay sang “bộ tứ”:

- Các bạn…có chuyện gì không thể bày tỏ được sao?

Bọn họ lập tức giật mình, vẻ ngỡ ngàng biểu lộ rõ nơi gương mặt thay cho lời thừa nhận.

Nỗi sợ một tháng nay trong lòng cô gái tóc cam đột nhiên tan biến, cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến nỗi ai nhìn thấy nó đều phải đỏ mặt, bất kể là nam hay nữ. Một trong những điểm mạnh mà ngay chủ nhân nó cũng không thể nhận ra. Nếu nụ cười của Yellow được ví như hoa hướng dương ấm áp, thì Alice lại mang nụ cười nhẹ nhàng của mùa xuân. Giờ đây, trông cô bé như đóa hoa anh đào tỏa hương trong gió, tuy mong manh nhưng lại đẹp mê hồn.

Khuôn mặt căng thẳng của anh chàng lớp trưởng từ trước tới giờ dãn ra, Green đáp lại nụ cười của cô bằng chính nụ cười của mình…trong vô thức:

- Cảm ơn đã quan tâm. Chúng tôi ở đây đã gần một thế kỉ rồi…Không một ai có thể rời khỏi nơi này. Nhiều khi đứng trên lớp nhìn xuống lễ hội được tổ chức tại sân trường, chúng tôi lại thấy chạnh lòng…

Nhờ Alice, nhóm Dan đã tìm được câu trả lời cho thắc mắc của họ. Cục tạ vô hình đè nén trong lòng họ bấy lâu nay tan biến vào hư vô.

--------------------------------------------------------------


“Chú mèo con ngây thơ tìm đến hỏi mẹ:

- Mẹ ơi! Hạnh phúc ở đâu thế mẹ?

Mèo mẹ cười thật dịu dàng, chỉ:

- Hạnh phúc ở ngay đuôi con ấy!

Mèo con bỏ ra cả ngày, đuổi theo “hạnh phúc” mà mẹ nó chỉ cho nó. Nó quay tròn, quay tròn và quay tròn mãi, nhưng không tài nào tóm được chiếc đuôi mình.

- Sao “hạnh phúc” khó bắt quá mẹ ơi!-Cậu chàng mếu máo.

- Đúng rồi! Hạnh phúc chỉ là những thứ giản đơn. Nó luôn ở rất gần con. Nhưng, không phải vì thế mà con có thể “bắt” được nó. Hãy biết trân trọng nó, đừng để mất, con nhé!”

Cậu bé tóc đen ngồi chăm chú lắng nghe. Bỗng, cậu đứng phắt dậy, ôm chầm lấy mẹ mình:

- Con bắt được “hạnh phúc” rồi này!

Mẹ cậu bé bật cười, đặt một nụ hôn lên trán cậu nhóc.

--------------------------------------------------------------


Đang trò chuyện vui vẻ, Red đột nhiên đưa mắt ra sau lưng. Trong màu mắt đỏ của cậu phản chiếu một thứ ánh sáng lung linh, dịu dàng. Nó bay đến, nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu bạn có màu tóc đen giống cậu. Từ thứ ánh sáng ấy phát ra âm diệu du dương như làn gió sớm mai.

Này anh hãy nhớ~xin đừng quên nhé..nơi này em…

…đã trao anh cùng một lời hứa~

Xin hãy giữ lấy phút~giây~này~


Ánh sáng đó dần tan biến, cậu bạn ấy giật mình, đôi mắt hổ phách mở to, dõi vào khoảng không xa xôi. Môi cậu lẩm bẩm điều gì đó. Red im lặng nhìn cậu, mỉm cười.

- Này! Có gì vui vậy?-Blue hỏi.

- Bài hát của mẹ và cha-Cậu thì thầm.

- Hửm?

- Không có gì…

--------------------------------------------------------------

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 3 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply