MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

power_settings_newLogin to reply
+14
Yuki Watanabe
Kantono Fuminsho
Mizu Lucifer
Elfin-Ingram
evildevil
arisu_darkon
pee.kool1997
DarkKnight
annie_izu
ranka misaki
Anyamoto Aiji
Alisa_Kito
bemeo045
DarkWind
18 posters

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 Empty[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
First topic message reminder :

Title: Món quà quý giá nhất
Author: DarkWind ft. Hắc Phong
Rating: T
Character and Pairing: Shun X Alice
Lời tác giả: Viết cho một vài người bạn của tôi vì họ yêu thích cặp đôi này. Bên cạnh đó…tôi cũng dành tặng nó cho những người bạn mà tôi quen biết…Có một số tình tiết dựa vào chuyện đời thực (khoảng 60%)…

“Chúng ta…ai cũng có một quá khứ đau buồn
Khi quay đầu lại nhìn vào nó…
…bạn nghĩ gì?”

Chap 1: Vấp ngã…

Gió…một vật thể vô hình, không cố định…
Gió…một mình trong đêm tối…cô đơn…
Điệu nhạc của gió bỗng chốc vút cao, từ một nơi nào đó giữa rừng trúc bạt ngàn…
Thánh thót
Trong vắt
Êm dịu…
…và sâu lắng…
Giai điệu của gió-giai điệu buồn. Từng nốt, từng nốt như một giọt nước mắt, cứa nhẹ vào tâm hồn con người…
Và bên dưới kia, hai hàng nước mắt trên gương mặt xinh xắn bất giác tuôn rơi…
Shun giật mình ngưng thổi, nhảy từ trên mái nhà xuống cạnh cô bạn tóc cam mà lâu nay không gặp, thảng thốt:
- Sao vậy? Tiếng kèn lá của tớ làm cậu buồn à?
Cô lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt. Nhưng càng dụi, những giọt nước trong vắt ấy lại càng tuôn ra nhiều hơn…
Bất lực, cô gục xuống đất, khóc…Chuỗi âm thanh nghẹn ngào trong tiếng nấc đầy tuyệt vọng…
- A-Alice…
Shun ngồi thụp xuống ngang bằng cô, chất giọng trầm thường ngày bỗng chốc pha bối rối. Có để ý kĩ một chút thì mới nhận ra điều này…Alice vốn là một người có óc quan sát rất tinh tế, nhưng giờ đây cô không tài nào có tâm trạng để quan sát mọi việc quanh mình nữa…
- Shun! Khuya rồi, vào…-Ông nội cậu bước ra, chưa nói hết câu đã bị cảnh tượng trước mắt mình…chặn họng. Khẽ nhíu mày, ông lên giọng trách móc-Cái thằng này! Ở đâu sinh thêm cái tật chọc cho con gái nhà người ta khóc vậy hả?!
Cậu thanh niên tóc đen hoảng hồn, đưa mắt lên nhìn ông như muốn thanh minh. Sau vài giây, cậu đành thở dài chịu thua, nhẹ nhàng đỡ Alice đứng dậy và đưa vào nhà.

Sau khi Alice vừa chợp mắt không lâu, Hydra-Bakugan của cô đến tìm Shun, phân trần:
- Cậu đừng giận Alice…Đây cũng chỉ là lí do bất đắc dĩ thôi…Đáng lẽ ra tôi đang sống yên ổn ở Wonder Revolution, nhưng khi nghe tiếng cô ấy khóc…tôi không đành lòng bỏ mặc cô ấy…một mình…-Anh ngừng lại, lấy hơi trước khi thốt ra lí do bất đắc dĩ kia. Lí do khiến ngay cả Shun cũng cảm thấy sốc.
Ông nội của Alice-người thân yêu nhất của cô ấy đã vĩnh viễn ra đi…
Đôi mắt topaz lạnh lùng mở to…
- Vậy…có nghĩa là…
Hydra gật đầu, anh hướng mắt về cánh cửa phòng sau lưng Shun, nơi cô chủ đang ngủ say rồi quay lại nhìn cậu thanh niên tóc đen.
- Tôi…xin cậu…hãy cho Alice ở lại đây. Cô ấy thực sự rất cần một mái nhà mới để xoa dịu nỗi đau này…
Shun gật đầu, không một chút do dự. Cảm giác đau đớn khi mất đi người thân…cậu hiểu rõ nó hơn bao giờ hết.
Ngày mẹ ra đi mãi mãi, cậu cũng đã khóc, thật nhiều. Để rồi…cậu bé hiếu động, luôn vui cười khi xưa lùi dần vào quá khứ.
Đối với Shun, thật khó để có thể vượt qua nỗi đau ấy, nó luôn ở đâu đó trong tim cậu, chực chờ tuôn trào nếu ai đó vô tình chạm vào nút “ON”.
Còn cô thì sao? Một cô gái yếu đuối, hiền hậu và quá đỗi ngây thơ…Liệu, cô có thể vượt qua được nó không?
Alice…

- Alice…Alice của ông…
Người ông thân yêu đang ở ngay trước mặt Alice, gọi tên cô, mỉm cười với cô. Nhưng…ngay khi cô vừa chạy tới, sà vào lòng ông…chung quanh chỉ còn lại bóng đêm tăm tối…
Phải rồi…
Một giọt nước lăn nhẹ xuống cằm…nối đuôi theo nó là dòng nước ứa ra nơi khóe mắt…
“Ông…đâu còn trên đời nữa…”
Trong gian phòng im ắng, tiếng nấc nghẹn ngào lại vang lên…
Shun tựa lưng vào cánh cửa, thở dài…

(Alice)
Lúc đã trấn tĩnh được phần nào, tôi ngồi dậy, xếp chăn lại thật ngay ngắn rồi chải tóc và bước ra ngoài.
Không gian yên ắng của tòa dinh thự khiến tôi bất giác…nổi da gà. Thật ra…tôi cũng không biết tại sao mình lại đến nhà Shun. Tất cả những gì tôi nhớ được là…sau khi đã lo xong xuôi mộ phần của ông nội gần một tháng, tôi dọn đồ đạc bỏ đi. Ở đó có biết bao kỉ niệm giữa tôi và ông, tôi sợ phải đối diện với nó.
- Ông ơi…cho cháu xin lỗi…-Tôi thốt lên trong vô thức.
Đi dọc phần hành lang dài lê thê, tôi đưa mắt tìm Shun. Ít nhất trước khi đi tôi cũng phải đến báo cho cậu ấy biết chứ…
Bỗng, chân tôi đạp phải thứ gì nghe một tiếng “tách!”. Liền sau đó, hai bên tường đồng loạt phóng ra hàng chục mũi tên nhọn hoắt.
- COI CHỪNG!!!
May mắn cho tôi, Shun xuất hiện vừa đúng lúc. Cậu ấy đẩy tôi nằm xuống trong khi đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm gì đó.
- Đây rồi…-Shun nói, đúng hơn là chỉ lẩm bẩm trong miệng, đủ để một mình cậu nghe.
“Tạch!”
Cơ man vũ khí trên tường biến mất sau khi cậu ấn vào công tắc gì đó dưới miếng gỗ lớn lót nền.
“Hic! Sao nhà Shun nguy hiểm thế không biết…”
………….
- Đi thật à?
Alice lẳng lặng cúi đầu, né tránh ánh mắt nghiêm nghị từ anh chàng ninja đối diện. Trong đầu cô đã vạch ra sẵn hướng đi riêng cho mình: Có lẽ…cô sẽ đến ở cùng Runo, phụ giúp công việc cho gia đình cô ấy như những gì cô từng làm trước kia.

“Xin lỗi bạn, Alice…Gia đình mình đi nghỉ ở Bayview một thời gian. Hay…bạn tạm ở lại nhà Shun nha!”
“Cụp!”
- Sao rồi?-Shun hỏi sau cuộc gọi bất thình lình từ Runo.
Không còn cách nào khác, Alice chỉ còn biết im lặng, tay bấu chặt vào gấu áo một cách vô cùng lúng túng. Hydra tặc lưỡi, nhắc Shun:
- Cậu phải nhớ những gì đã hứa với tôi hôm qua đó!
Hiểu ý, cậu gật đầu, xách hành lí của Alice đem vào nhà.
……….



Lâu rồi không quay lại phong cách viết thực của mình, xin mọi người cho ý kiến

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chán! Sắp đến cảnh hôn nhau thì lại...đứt cái phựt ngon ơ. Hừm

Hydra và Pheonix có thành một đôi không? Đóng tuồng cho đóng cảnh hai nhân vật yêu nhau mừ (evil đang bị bấn hai người này). Thế Mas là người viết chữ trên tấm kính đó hả? Evil đoán trúng tên Blackjack bỏ mất Mai.

Mong chap mới nhe :bye:

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
@evil: chính chị là người dấy lên phong trào HydraXPhoenix đầu tiên mà, ghép là chuyện đương nhiên xảy ra :x . Còn người viết chữ lên tấm kính...là các âm hồn tồn tại trong ấy cơ. Tại họ không nỡ thấy Alice buồn. Sau này sẽ ít đề cập tới.

Post nốt chap còn lại. Sau đó cứ theo định kì trên zing: 1 tuần 1 part (hoặc nửa tháng 1 part-_-)

Chap 14: Bóng tối của tôi (Part 1)

Tuyệt vọng…vì mọi thứ…

Nhưng…

Bây giờ chưa phải lúc…

Dù chỉ là một cơ hội mong manh, tôi cũng không cho phép mình…gục ngã…


- Cô nói cho cậu ta biết hết rồi ư?-Hydra lên tiếng, chất giọng trầm của anh hòa vào màn đêm thăm thẳm. Thậm chí anh còn không thèm quay đầu lại nhìn xem người đằng sau đích thực có phải cô nàng tóc xanh lục hay không.

Tiếng thở dài khẽ phát ra trong căn phòng tối. Bây giờ đã gần nửa đêm, âm thanh của chiếc đồng hồ cũ trong gian nhà càng ngày càng rõ. Từng tiếng “tích tắc” đều đều, gõ mạnh vào không gian thanh vắng.


Anh chàng trong bộ võ phục đen cựa người, dựa vào chiếc cột nhỏ. Đôi mắt đỏ ngó lơ đãng vào thinh không. Làm ra vẻ như không hề có mặt người con gái trong tà áo xanh sậm ở đây.

Ánh trăng trên cao chiếu xuống, phớt hờ lên gương mặt mỏi mệt của người con trai ấy. Nét căng thẳng hiện rõ trên trán, đôi đồng tử mở to, trống rỗng, không hề có lấy một chút cảm xúc.


Phoenix bỗng nhiên cảm thấy ngần ngại. Vì Hydra bây giờ trông có vẻ lạ hơn thường ngày. Cô tiến đến trước mặt anh, nhấn nhá, do dự hồi lâu rồi lên tiếng:

- Cậu ấy sẽ không nói với ai đâu…Tôi dám đảm bảo c…

Anh phẩy nhẹ tay, quay đầu đi chỗ khác. Đây không phải là lúc thích hợp cho một cuộc trò chuyện vô nghĩa. Lúc này, trong đầu anh chỉ còn biết nghĩ tới vô số kế hoạch có thể tiến hành tiếp theo.

Mấy năm về trước, anh đã từng hứa sẽ mãi trung thành với Masquerade và Alice.

Bây giờ cũng vậy.

Và…để bảo vệ họ…anh chấp nhận làm mọi việc. Ngay cả khi tự biến mình thành… ác quỷ…


Cậu thanh niên tóc xanh dương sậm đột ngột đứng dậy. Ngay trước khi anh kịp bước chân xuống, Phoenix vội níu lấy tay áo anh, hốt hoảng:

- Anh định đến Abyss đúng không, Hydra? Anh định làm gì vậy? Đừng làm mọi thứ thêm rối ren hơn nữa có được không…Nếu có chuyện gì hãy ráng đợi tin tức từ Drago ở Wonder Revolution chứ?!!!

Nghe đến hai từ“Dra-go”, mọi bình tĩnh mà nãy giờ Hydra kềm nén lập tức trở thành công cốc. Anh vung tay, đẩy bật cô gái tóc xanh vào tường. Cô ấy gục xuống, đôi mắt vàng chanh nhắm nghiền lại, đau đớn.

Biết mình lỡ tay, Hydra tiến đến bên cạnh cô. Nhưng…bàn tay đang định đưa ra bất giác rụt nhanh lại.

--------------------------------------------------------------


Người con gái trong chiếc áo choàng xanh đứng bên cạnh chiếc gương, mặt đá lục bảo đính ở chiếc nơ hồng trước ngực cô phát sáng, phản chiếu lên bóng con rồng màu đỏ khổng lồ. Trong phút chốc, con rồng ấy xoay người lại, đôi đồng tử xanh lục mở to trước khi anh mỉm cười, lên tiếng:

- Hình dạng người của cô đấy à? Xinh thật! Tôi còn tưởng mình nhận lầm ấy chứ!

Đáp lại vẻ ngạc nhiên của anh chàng rồng to xác là tiếng cười khúc khích của Phoenix. Cô vén nhẹ mớ tóc của mình ra sau vành tai, nếu để ý kĩ một chút sẽ thấy: đôi gò má của cô gái phơn phớt vệt hồng.

Trò chuyện được một lúc, Phoenix lại cười-nụ cười trong, hệt như làn gió nhẹ lướt trên thảo nguyên, đẩy đám hoa bồ công anh trắng muốt lang thang đến một khung trời mới.

- Thôi vào chủ đề chính!-Đôi mắt vàng chanh nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc-Tôi và Hydra vẫn đang âm thầm đi theo bảo vệ họ. Nhưng…e rằng không thể cầm cự được lâu. Đêm đó, nếu Hydra không xuất hiện đúng lúc, sợ rằng Runo, Alice và ngay cả Shun đều bị bọn họ thủ tiêu…

Nhận thấy niềm bất an hiện rõ trên gương mặt người con gái tóc xanh, Drago chỉ còn biết thở dài. Lẽ ra anh nên ngăn cản nhóm Dan trước khi họ thi vào cái trường quái dị đó-nơi cội nguồn của sức mạnh bóng tối từng chống lại Wonder Revolution hàng thiên niên kỉ trước.


Bọn họ-6 chiến binh huyền thoại từng cứu nguy cho Vestroia-là một trong số ít người biết đến mặt trái khủng khiếp của Abyss từ lời các vị thần. Sức mạnh của nó không phải để thay đổi thế giới, mà chính là thứ vũ khí hủy diệt trái đất. Chính vì vậy, nó mới cần có 4 Guardian canh giữ, thông thạo 4 thuộc tính: Mộc, Thủy, Hỏa và Lôi.

Còn…điều kiện cho “trái bom nguyên tử khổng lồ” ấy chính là 25 mạng người. Mà nay đã có 23.

Từ đó suy ra (tác giả lậm toán -_-), điều mà 6 Bakugan này lo lắng không phải là không có căn cứ. Bằng mọi giá, họ phải bảo vệ những đồng minh cũ của mình-những người bạn nhiệt tình của trái đất đã gắn liền mối giao cảm với chính con tim họ.


Phải bảo vệ họ.

Bằng không thì…







Phá-hủy-Abyss.

--------------------------------------------------------------


Phoenix tắt đường liên lạc đến Wonder Revolution vừa đúng lúc anh chàng tóc xanh dương sậm bước vào. Đôi đồng tử đỏ ngầu liếc sơ qua gương mặt tươi tắn của cô gái đứng đối diện mình.

- Mới liên lạc về phải không?-Hydra thuận miệng hỏi trong khi với tay lấy xấp tài liệu Vật Lý trên đầu tủ. (Vâng, dù gì thì anh ta cũng phải đi học mà. Đừng hỏi tác giả về trình độ phổ thông của ảnh nhá! Tác giả nổ quá trớn mừ, hehe)

Cô nàng bật cười xác nhận.

Đây không phải lần đầu anh trông thấy cô vui như vậy. Mà là rất rất nhiều lần rồi. Ban đầu Hydra cũng không thèm để ý nhiều cho lắm, nhưng ngày qua ngày, anh dần hiểu ra cái nguyên nhân sâu xa của niềm vui bất chợt kia-Drago.

Không hiểu sao…anh lại cảm thấy buồn.

Và rồi những lần anh đến thăm Phoenix và Drago cũng theo đó mà giảm đi đáng kể.

Anh nghĩ: mình cần có thời gian để xác định cho rõ chúng-thứ cảm giác đau buồn mà anh phải gánh chịu hằng ngày, lặng lẽ đứng trong bóng tối quan sát mọi người.

Đến bây giờ vẫn vậy, Hydra không đủ can đảm để đối diện với nó.


- Anh làm bài tập Toán chưa? Làm chung không?-Giọng nói nhẹ nhàng của người con gái tóc xanh nhanh chóng kéo anh về thực tại.

- Rồi!-Hydra quay người bỏ đi mà không biết quyển vở trống không của anh đang nằm trong tay cô ấy. (Á há! Lộ rõ bản mặt lười ;p)


--------------------------------------------------------------


Phoenix vẫn đang nằm đấy, đau đớn sau cú va đập mạnh vào tường. Cô gục xuống, ngất đi.


Mím chặt môi, anh xoay người. Ba sợi dây dài gắn vào bộ võ phục đen phất phơ trong gió, tan vào màn đêm lạnh lẽo.

--------------------------------------------------------------

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chap 14: Bóng tối của tôi (Part 2)


Lầm lũi bước mãi về phía trước,

Tà áo đen ấy cứ tan dần, tan dần trong đêm…

Mặc cho người con gái kia gọi tên mình đến khản đặc cả cổ họng,

Anh vẫn không hề quay lại…


Màn đêm lạnh lẽo bao trùm lên con đường vắng, sương xuống ngày một dày, giăng kín lối đi, phủ lên gương mặt của cô gái ngây thơ, tội nghiệp. Tiếng bước chân hối hả của cô vọng lại từ hai bên vách tường. Những âm thanh yếu ớt.

- H-Hydra…anh đâu rồi…

Cô thở dốc, mồ hôi thấm đẫm trán. Trong hơi lạnh của sương, những giọt nước ấy tưởng chừng như muốn đóng băng cả cô bé.

Chạy mệt, cô chuyển sang đi. Trước mặt, tà áo đen lộ dần giữa làn sương mỏng: thoắt ẩn, thoắt hiện. Cô cất tiếng gọi, nhưng cổ họng lại dở chứng, nó buốt lên bởi hơi lạnh, đau rát. Biết không còn cách nào khác, cô chạy theo.


“Phịch!”

Trong phút chốc, cô bé thấy mình nằm dài trên nền đất. Mái tóc cam lòa xòa rũ xuống gương mặt đáng thương, đầy nước mắt. Cô ngước lên, cái bóng ấy đã biến mất, anh ta đã đi rồi…


Nếu trước đó cô không trở dậy ra ngoài tìm nước, cô đã không nghe được đoạn đối thoại giữa hai con Bakugan trong hình dạng người kia. Trong giây phút ngỡ ngàng ấy, tim cô như se thắt lại.

Đau.


Vậy ra đó chính là lí do cô cảm thấy thật ấm áp, thật an toàn khi ở bên Blackjack. Cái cách mà anh quan tâm đến cô, cái cách mà anh bảo vệ cô, cả những lần anh đột ngột xuất hiện an ủi mỗi khi cô buồn. Tất cả đều là trái tim của Hydra-Bakugan bảo hộ của cô.

Ấy vậy mà cô vẫn không hề hay biết. Nỗi đau mất đi người thân đã che đi đôi mắt tinh tường của cô rồi chăng? Còn trái tim cô…nó đã phản ứng mãnh liệt mỗi khi anh ở bên cạnh cô, nó muốn nhắc cô biết, nó muốn cô nhanh chóng nhận ra anh…nhưng cô lại không thể.


Tại sao…

Ngày Masquerade xuất hiện, rồi biến mất một lần và mãi mãi. Cô không cảm thấy buồn, thấy đau như bây giờ. Có lẽ…khi một người nào đó quá thân thiết với mình, đột ngột bỏ mình mà đi…ta mới có cái cảm giác này.

Mất mát.






Hydra….


Alice rất muốn khóc. Cô muốn khóc thật nhiều. Để làn nước ấy rửa sạch đi bao nỗi đau mà cô phải chịu đựng. Nhưng…nước đã cạn rồi còn đâu. Từ lúc ông cô nằm xuống cho đến nay, lúc nào cô cũng khóc. Cái suy nghĩ ích kỉ, rằng không còn ai bên cạnh mình nữa đã lấn át tâm trí cô. Alice đã không nhận ra, bên cạnh cô vẫn còn có bạn bè, còn Runo, Shun…và cả Hydra.

Niềm hối hận hòa vào trong tiếc nấc nghẹn ngào.


Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đôi vai nhỏ bé đang run lên bần bật. Mái tóc đen ngắn rũ xuống bên cạnh Alice. Cô đột nhiên cảm thấy cả người mình nhẹ bổng. Và rồi cô nằm gọn trong vòng tay vững chắc của một ai đó. Alice cố ngước mắt lên, đôi đồng tử màu nâu sậm của cô bé dần trở nên nặng trĩu rồi khép lại. Bóng tối lại một lần nữa kéo đến. Bao trùm.

--------------------------------------------------------------


Tỉnh lại trong gian phòng im ắng, đôi mắt vàng chanh mở to rồi nheo lại trước vệt nắng gắt vô tình lọt vào từ bên ngoài cửa sổ. Phoenix trở dậy, lặng lẽ nhìn người con gái tóc cam còn đang thiếp đi trên chiếc giường phía đối diện. Kí ức của hôm qua bất chợt ùa về, đập mạnh vào đầu cô, đau nhói.

--------------------------------------------------------------

- Anh định đến Abyss đúng không, Hydra? Anh định làm gì vậy? Đừng làm mọi thứ thêm rối ren hơn nữa có được không…Nếu có chuyện gì hãy ráng đợi tin tức từ Drago ở Wonder Revolution chứ?!!!

- IM ĐI!!!! KHÔNG PHẢI CHUYỆN CỦA CÔ!!!!

“Rầm!!!”







- PHOENIX!!! Cô có sao không?

Tiếng Shun văng vẳng bên tai cô. Tiếp sau đó là tiếng hét gọi Hydra trong vô vọng của cô gái người Nga.

Sau đó…mọi thứ chìm vào bóng tối…


--------------------------------------------------------------


“Vậy là lúc đó…cô ấy đã đuổi theo Hydra.”

Cô gái tóc xanh lục nhẹ nhàng tiến đến bên giường Alice, vuốt nhẹ lọn tóc cam trước trán cô bé, màu vàng chanh trong đôi đồng tử phảng phất nét buồn.


“Roạt!”

Giật mình bởi tiếng động lạ bên ngoài cửa sổ. Nhanh như chớp, Phoenix lao ra ngoài, đuổi theo cái bóng không xác định đằng trước.

Hắn lủi nhanh vào khu rừng trúc rồi mất hút vào trong căn nhà hoang giữa rừng. Cô dừng lại trong chốc lát, ái ngại. Nhưng ý nghĩ muốn biết được kẻ lạ mặt kia là ai cứ liên tục thôi thúc Phoenix. Cầm chặt chiếc quạt xếp thủ sẵn trong túi, cô bước vào.


Gian nhà tối om, chỉ vỏn vẹn có vài tia sáng lọt vào, đủ để soi rõ đường đi. Phía bên trong, “kẻ đó” đang ngồi dựa lưng vào bức tường gạch cũ, lơ đễnh nhìn ra ngoài. Dường như hắn không hề biết có người đang đuổi theo mình.

Dáng ngồi của tên đó làm Phoenix cảm thấy ngờ ngợ. Một tay gác hờ lên đầu gối trong khi chân kia duỗi ra, vẻ thư thái đến kì lạ.

Cô tiến về phía trước thêm vài bước để nhìn cho rõ gương mặt sau chiếc mũ trùm đầu, mải lo quan sát, Phoenix lỡ chân đạp lên những miếng gạch vụn bấp bênh trên nền nhà làm hắn giật mình quay lại.


Không để cô kịp phản ứng, ba sợi dây đen, dài lao đến siết chặt lấy tay và cổ cô gái tóc xanh. Từ thứ vũ khí ấy phát ra âm khí nặng nề đến đáng sợ. Cố cựa mình, cô mở chiếc quạt trong tay ra, cắt ba sợi dây ấy rơi xuống đất, vết chém ngọt xớt.

Hàng loạt thanh ám khí sáng loáng phóng tới, ghim vạt áo choàng cô phượng hoàng vào tường. Trong chớp mắt, hắn đã đứng ngay trước mặt, giữ chặt tay cô vào tường, tay kia lăm lăm thứ vũ khí màu bạc nhọn hoắt vào người Phoenix.


Lạ thay, trong giây phút cô tưởng chừng như mình chết chắc, hắn đột nhiên khựng lại, đánh rơi vũ khí xuống nền nhà. Tiếng kim loại vang lên đến chói tai rồi nhỏ dần, sau đó lặng đi. Chiếc mũ trùm đầu của phần áo choàng đen rơi xuống, để lộ mái tóc xanh sậm bù xù cùng đôi mắt đỏ lạnh lùng trên gương mặt điển trai.

- H-Hy….Hydra…-Môi Phoenix mấp máy không thành tiếng.

- Hừm!-Cậu thanh niên cười khẩy-Lẽ ra tôi phải nhận ra cô ngay khi vừa thấy chiếc quạt thiếc này.

Anh cúi người, nhặt chiếc quạt lên đặt lại vào tay cô. Đoạn, anh cởi chiếc áo choàng, quăng ra ngoài. (Thủ tiêu chứng cứ đây mà -_-)


Đợi đến khi lấy được bình tĩnh, cô mới lên tiếng hỏi:

- Anh đã đi gặp bọn Abyss?

Gật đầu.

- Anh giao thiệp gì với bọn chúng vậy?!

Quay đi.

- Này!!! Trả lời tôi đi chứ?! Nếu không đừng trách t…

Chưa nói hết câu, cô bỗng nhiên im bặt. Đôi gò má đỏ bừng lên, khi người thanh niên đối diện đột ngột cúi sát xuống mặt cô. Hydra đưa tay vịn lên tường, đôi đồng tử đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào gương mặt bối rối của người con gái tóc xanh lục.

- Đừng trách gì?-Anh nhoẻn miệng cười-Nói tiếp đi!


Phoenix lúng túng định né sang một bên, nhưng bị vạt áo của mình-do mấy chiếc phi tiêu ghim vào tường lúc nãy-giữ lại. Bấy giờ, cô mới chịu ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt người con trai ấy, đôi mắt đỏ ngầu, nhuộm độc một màu buồn rầu, ảm đạm.

Như không muốn cô phượng hoàng ấy nắm tỏng kế hoạch của mình, anh chàng rồng bóng tối lại quay mặt đi.

- Đừng làm chuyện dại dột. Alice…và ngay cả tôi đều rất lo cho anh…

Mặc dù không nhìn thẳng vào đôi đồng tử vàng chanh ấy, Hydra vẫn cảm thấy vẻ ấm áp trong giọng nói mượt mà của cô.

Thở dài.


Anh chàng tóc xanh dương sậm bất ngờ ngay lại, giật tay Phoenix, kéo cả người cô đổ ập về phía mình. Anh cúi xuống, ấn mạnh môi mình vào đôi môi đang mở hờ vì ngạc nhiên của cô gái. Giữa chất ngọt nơi đầu lưỡi có cái gì đó đang tan ra trong miệng cô.

Mặn.

Đắng.

Sau khi môi người con trai ấy rời khỏi cô, Phoenix bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt. Cô ngã xuống, nằm sóng xoài trên nền nhà.

- Nếu cô tỉnh dậy trước…tôi sẽ theo cô và Drago…quay về sát cánh bên Brawlers…-Anh thì thầm trước khi khuỵu xuống thiếp đi bên cạnh người con gái tóc xanh lục nhạt.

--------------------------------------------------------------

Tem: Khuyến mãi tấm hình minh họa
Spoiler :

Phong bì: Cái thứ Hydra cho vào miệng Phoenix *cười gian*

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
*giựt lẹ tem* muahahaha~ đem photo xong đi bán nào *tung tăng*~

ai da~ chap này đậm mùi romantic nha Ayu-nee ~ Hydra bạo gớm ~

cái "thứ" mà Hydra cho Phoenix uống là cái chi rứa ~ em ko dám lấy luôn cái phong bì (dù rất muốn) =))

mong chap mới của nee nhá, cố lên ~

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
lấy cái phong bì nhé ~~*smile* về cho vợ uống =))
vẫn không thể nói đc gì ngoài từ hay ah ~~ hóng chap mới nha Ayu-chan ~~

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
AAAAAAAAAAAAAAAAAAA, Hôn nhauuuuuuuuuuuuuu :domat: :love: :xitmau: . Evil cũng muốn thử thuốc, *lén chôm về*

Pheonix ơi là Pheonix, cả Hydra nữa. Giời ạ, anh này tính làm trò gì đây? Nghe có vẻ nguy hiểm nhẩy.

Tò mò quá, mong chap mới :bye:

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Không có ý chi nhưng mà chị vẽ không đẹp cho mấy, khi nào em vẽ Hydra và Pheonix phiên bản của em rồi em up lên cho chị nhá, mặc dù cũng là vẽ nét chì nhưng...
Hydra vồ chộp cơ hội còn hơn cả Keith chan trong fic Anthearia của em nữa trời :domat: :what: :loe:
Gian quá đấy nah Dora chan :cta: :cta: :cta: :cta: :cta:
Chap hay lắm. Em hóng chap tiếp nha.

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Dẫu đọc lại vẫn rất ấn tượng đoạn Hydra kiss Phoenix.
Tưởng cảnh lãng mạn vậy sẽ kéo theo một câu tỏ tình, ai dè=.=
Cứ 1 tuần hay nửa tháng DW mới post tiếp sao :what:
Thôi cứ chờ vậy biết sao=.=

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Chap 15: Sinh-Tử (Part 1)

- Để bảo vệ người con gái ấy…tôi bằng lòng hiến dâng mình cho bóng tối…
- Tốt! Vậy giao ước coi như đã được lập xong!

Đôi mắt đỏ đục ngầu mở ra, soi đường cho dòng suối máu đổ vào không gian tĩnh mịch. Thứ chất lỏng ấy quấn quanh chân những con người đang có mặt trong căn phòng, mùi tanh tưởi bốc lên, hòa chung với làn tử khí nồng nặc từ những tử thi không đầu, nằm rải rác khắp nơi. Cái bóng ấy giơ tay, đỡ lấy thanh lưỡi hái dài ngoằng, lóe lên sắc kim loại trong bóng tối.
--------------------------------------------------------------

- K-Không! HYDRA!!!!
Cô gái mang mái tóc xanh lục nhạt bật dậy, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Đôi đồng tử vàng chanh mở to, bàng hoàng. Khẽ chống một tay xuống đất, cô thở dồn, cố lấy lại bình tĩnh sau cơn ác mộng khủng khiếp vừa qua đi.

“Nếu cô tỉnh dậy trước…tôi sẽ theo cô và Drago…quay về sát cánh bên Brawlers…”
Lời của anh ta vẫn còn đó, ghì mạnh từng chữ vào đầu cô.
Nhói.
Buốt.

Cô biết, Hydra thường cá cược nhiều điều hệ trọng vào một trò chơi may rủi. Thói quen ấy, cả 4 người bạn anh, và cả cô nữa đều đã quá quen thuộc. Đôi khi sẽ cảm thấy khó chịu…nhưng không ai có thể mở miệng trách anh ta cho được.
Đưa mắt về khoảng trống cạnh mình-nơi Hydra từng nằm-tim cô như thắt lại. Môi mấp máy trong khi giọng nói bị đứt quãng bởi từng tiếng nấc:
“Trong cuộc chơi này của anh…tôi thật sự đã thua rồi…”
--------------------------------------------------------------

Lầm lũi ra khỏi ngôi nhà hoang, bóng dáng tà áo xanh lục nghiêng ngả, xiêu vẹo, hòa vào màu xanh của khu rừng trúc. Gió lùa qua các kẽ lá, lao xao. Gió đến, cuốn nhẹ mái tóc. Gió hong khô gương mặt người con gái-giờ đã ướt mem vì nước, xoa dịu đôi mắt đỏ hoe. Nó muốn an ủi cô, làm dịu đi vệt bóng tối xuất hiện trong trái tim vừa rạn nứt.

Lúc cô vừa đặt chân vào khu dinh thự nhà Kazami thì trời đã sập tối từ lúc nào. Lặng lẽ quay về phòng, đôi mắt vàng chanh đau khổ ấy lại ngay lập tức chìm trong nỗi ngỡ ngàng. Tất cả mọi người đang vây quanh giường cô gái tóc cam, một nửa chỉ dám đứng ngoài, nhưng vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra lo lắng thấy rõ. Biết đã xảy ra chuyện gì, cô kéo tay Dan lại, gặng hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra với Alice vậy?
Cô có thể cảm thấy, tay cậu bạn tóc nâu đang nắm lại rất chặt, cả người cậu run lên bần bật. Cố nén cơn giận, Dan ngước lên trả lời:
- Al-san khi vừa mới tỉnh lại không lâu lại đột ngột rơi vào hôn mê bất tỉnh. Không lâu sau đó còn lên cơn sốt…miệng thì không ngừng lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Làm ơn…hãy cứu lấy Hydra!”

Cô gái tóc xanh ngây người, vẻ kinh hoàng thể hiện rõ trong đôi đồng tử vàng chanh. Cô bỗng nhiên mất thăng bằng rồi ngồi bệt xuống đất. Và như chợt nhớ ra điều gì, cô lao ngay vào phòng, bảo mọi người tránh chỗ cho mình.
Hiểu ý, cậu thanh niên tóc đen đứng dậy, nhường chỗ cho cô.

Phoenix ngồi xuống, cẩn thận kê đầu Alice lên đùi mình. Vài lọn tóc rũ xuống, che đi gương mặt mệt mỏi của cô phượng hoàng. Một luồn gió xoáy xuất hiện xung quanh bàn tay đang đặt hờ lên trán cô gái Nga, thổi nhẹ mớ tóc của cả hai, bồng bềnh trong không trung.
Khi luồn gió ấy tắt hẳn cũng là lúc đôi mắt chocolate xinh xắn kia mở ra. Cô bé đã tỉnh lại.

Dĩ nhiên, việc sử dụng phép thuật trước mặt mọi người sẽ kéo theo sự nghi ngờ từ họ. Ngay từ giây phút Phoenix quyết định cứu Alice, cô đã định trước dù thế nào đi nữa, mình cũng phải thú nhận cho mọi người nghe tất cả sự thật.
--------------------------------------------------------------

- Gì chứ, Mai?!!!! Cô mà là Phoenix sao?!!!!!!-Dan, với thái độ kiểu “không thể chấp nhận được”, la làng.
Không chỉ có Dan, chỉ cần nhìn sơ qua nét mặt mọi người-giờ ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm vào “đối tượng khả nghi”-là đủ biết họ không tin vào những gì Phoenix nói, mặc dù có cả Shun và Alice đứng ra làm chứng cho cô.

Khẽ đánh một tiếng thở dài, cô gái tóc xanh đưa tay xoa nhẹ lên mặt đá lục bảo đính trên chiếc nơ trước ngực. Ánh sáng phát ra từ mặt đá hắt vào chiếc gương nhỏ mà cô mang theo, phản chiếu lên bóng một con rồng đỏ to sừng sững. Vừa nhận được liên lạc từ cô, anh ta liền hỏi dồn bằng giọng lo lắng:
- Tôi mất tín hiệu của Hydra rồi… Có chuyện gì sao Phoenix?
--------------------------------------------------------------

Mọi chuyện sau đó đều đã được sáng tỏ. Không thể hoàn toàn phủ nhận nét ngạc nhiên pha lẫn kinh hoàng ẩn hiện trên gương mặt từng người, thật không ngờ, họ đã trải qua gần một năm học với những bóng ma tử thần. Có thể bây giờ họ còn toàn vẹn ở đây để trò chuyện với nhau, nhưng còn ngày mai? Ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ.
Và…điều khó khăn hơn nữa, họ đã để mất một đồng đội vô cùng quan trọng-Hydra.

Trong lúc ai nấy đều đang chìm trong những suy nghĩ riêng của mình, anh bạn tóc nâu xù đột nhiên đứng phắt dậy:
- Chúng ta phải quyết liều với họ một phen nội trong đêm nay!!!
- Cậu điên hả Dan?! Muốn vậy cũng cần lập ra một kế hoạch chu đáo và chờ đợi thời cơ phản công nữa…-Shun ngay lập tức phản bác.
Đằng sau họ, đôi mắt chocolate mở to. Như những gì cậu bạn tóc đen nói lúc đưa cô về đây…đôi mắt ấy đã khóc đến cạn khô rồi. Vậy nên, thứ độc nhất tồn tại trong nó chỉ là một nỗi buồn, buồn đến vô hạn. Im lặng hồi lâu, Alice nhờ cô bạn tóc xanh nhạt đỡ mình ngồi dậy:
- Nhưng…không lẽ các bạn không nghĩ đến Hydra? Nếu muộn hơn…có lẽ chúng ta sẽ mất anh ấy…mãi mãi…-Chất giọng trong trẻo, ấm áp của cô không còn yếu đuối như trước. Tuy phần nào nhuốm buồn nhưng lại rất cương quyết.
Hàng nước long lanh như thủy tinh vuốt một đường dài trên gò má, rơi xuống chân cô gái Nga. Alice giật mình ngước lên, ngay bên cạnh cô, Runo đã khóc từ khi nào. Như một người mẹ dịu dàng (có tả quá không đây…-_-), cô gái tóc cam rút từ trong túi ra chiếc khăn tay mỏng, phảng phất mùi hoa oải hương nhè nhẹ, cẩn thận lau nước mắt cho Runo.
Như chợt tỉnh ra, cô gái mang màu mắt xanh lục bảo ấy nhẹ nhàng cầm tay cô bạn mình, đặt hờ lên một bên má:
- Bạn đã không thể khóc…vậy…hãy cho mình khóc thay bạn, nhé~

Niềm vui, dẫu nhỏ nhoi, nhưng lại một lần nữa được nhen nhóm trong căn phòng, trên gương mặt từng người.

Đêm nay sẽ là đêm rất dài…
Và có thể…họ sẽ không quay trở lại…
--------------------------------------------------------------
Tem: Khăn tay của Alice
Phong bì: Thanh lưỡi hái kim loại ở đầu chap

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
Tem! Ui cha,thơm quá đi hà!
Ứ pít âu,sao chap này ngắn quá vậy chị. Hưc.
Hóng chap mới! (dài hơn càng tốt)

description[Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất - Page 5 EmptyRe: [Bakugan fanfic]: Món quà quý giá nhất

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply